“Sắp tới Halloween rồi…”

Tháng 10 sắp kết thúc, tôi dạo quanh thị trấn để chuẩn bị những vật dụng cần thiết cho trang phục Halloween của mình.

Tôi không thích làm ầm ỹ như mấy người ăn mặc trang phục thiếu lịch sự trên bản tin, tôi chỉ muốn dành cả ngày lặng lẽ với mấy đứa bạn cao trung của mình thôi.

“…Thật là, chẳng biết hết cao trung rồi mình làm gì nữa.”

Tôi liếc qua chiếc mũ bí ngô và gậy phát sáng – hay còn gọi là kiếm laze – nằm gọn trong túi mua sắm của mình và mỉm cười. Mới đầu tôi vẫn coi mấy trò này chỉ tổ phiền hà, nhưng rồi chẳng mấy chốc tôi lại bắt đầu nghĩ xem mình nên mặc loại trang phục nào… Thôi thì, tôi đã chọn mấy thứ đơn giản như thế này, miễn được vui vẻ cùng bạn bè là tôi hạnh phúc rồi.

“Cơ mà tên đó sẽ mặc cái gì đây ta. Mình biết hắn là otaku, rồi còn nói là sẽ chuẩn bị một bộ đồ thật oách nữa…”

Trong đám bạn có ba đứa, tính cả tôi, dự định đón Halloween cùng nhau thì có một tên otaku đạt tới đẳng cấp không tưởng, cậu ta có vẻ vô cùng hào hứng với loại trang phục này.

“Lần đầu tiên mình tụ tập vào dịp Halloween như thế này. Đây là cơ hội để dành thời gian với bạn bè, phải tận hưởng hết mình mới được.”

Lúc ban đầu tôi cũng chẳng mấy hứng thú lắm, nhưng sự kiện càng tới gần lại càng làm tôi hồi hộp, tôi cũng là trẻ con mà, điều hiển nhiên thôi.

“Thôi, về nhà nào.”

Tôi đã mua được những thứ mình muốn, đã tới múc nên về nhà rồi.

“Nè papa! Con muốn đi dã ngoại!”

“Fufu. Ý kiến hay đó. Anh thì sao?”

“Được chứ! Để anh nghỉ phép rồi ta đi nhé!!”

Tôi thong dong bước qua đoạn đường về nhà, đi ngang một gia đình trông vô cùng thân thiết.

Đi được một lúc, tôi quay lại nhìn, nhưng gia đình kia không còn ở đó nữa, tôi thở dài rồi lại lủi thủi bước đi.

“…Hả?”

Bước đi cùng túi mua sắm trên tay, tôi chú ý tới một ngôi nhà.

“Chẳng phải là nhà Shinjo-san sao?”

Gia đình Shinjo-san – Cặp chị em mỹ nữ song sinh đang theo học tại cùng cao trung với tôi.

Cả hai đều sở hữu nhan sắc và thân hình không một thần tượng nào có thể sánh bằng, và vì quá xinh đẹp mà họ nhận không biết bao nhiêu lời tỏ tình… nhưng lại nổi tiếng với thái độ sắt đá từ chối tất cả.

Nhà tôi cách nơi hai chị em ấy sống một đoạn, và vì là hàng xóm nên trường hợp chúng tôi chào hỏi nhau cũng không phải chuyện hiếm gặp.

“Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng nha~”

Chỉ là một cuộc hội thoại như thông lệ vì chúng tôi là hàng xóm, tôi cũng là một đứa đơn giản, chỉ cần được nói chuyện với cặp chị em xinh đẹp như họ cũng làm tôi cảm thấy mạnh mẽ hơn ngày hôm đó, dù chỉ là vài lời.

“Hai người họ thực sự rất xinh đẹp…mẹ của họ cũng vậy nữa.”

Đó là cách tôi nghĩ về họ, nhưng không phải là lý do duy nhất khiến tôi để tâm tới ngôi nhà đó.

“Sao cửa chính lại mở toang ra thế kia?”

Phải, là do cánh cửa chính trước nhà Shinjo đang mở toang ra đầy bất thường.

Tôi nhấc điện loại lên, kiểm tra thời gian cũng đã hơn 6 giờ tối. Mùa lạnh đang đến gần nên mặt trời lặn rất sớm.

Không chỉ cánh cửa mở ra bất thường mà đèn trong nhà cũng không bật, rất không tự nhiên… Tôi không nghĩ chuyện này xảy ra xung quanh tôi bao giờ, tôi có linh cảm xấu.

“…Đừng bảo là trộm đột nhập nhé? Không, không thể nào…”

Tôi cười khổ định rời đi, cho rằng chuyện đó không đời nào xảy ra, nhưng vẫn đầy tò mò lại gần cánh cửa kia.

“………”

Tôi tiếp cận nhà họ đầy nhẹ nhàng, nếu không có vấn đề gì thật, và họ phát hiện ra tôi thì tôi chỉ cần xin lỗi là được──Một giọng đàn ông bỗng vang lên.

“Kuku, tao đếch quan tâm tiền nữa, một đám hàng ngon ở đây luôn này. Ê mấy con nhóc kia, nếu không muốn mẹ chúng mày chết thì cởi quần áo ra.”

Những lời nói làm màng nhĩ tôi rung lên, tôi tự nhiên đặt tay lên trán.

(…Đùa đấy à.)

Có vẻ điều tôi nghĩ sẽ không đời nào xảy ra lại trở thành sự thật theo chiều hướng tồi tệ nhất có thể rồi.

Tôi di chuyển hết sức cẩn trọng tránh bị chú ý, lén ngó vào trong nhà từ ngoài vườn, thấy một gã đàn ông to lớn đang giữ lấy mẹ Shinjo-san trong tay, bóp ngực cô và liên tục thúc giục hai chị em cởi quần áo.

(…Cái tên khốn này.)

Thâm tâm tôi cảm thấy ghê tởm.

Người mẹ òa khóc, không thể thốt nên lời vì sợ hãi, trong khi hai chị em không chịu rời khỏi đó dù không bị bắt.

Vì là hàng xóm của nhau nên tôi biết, tôi có nghe nói cha họ mất sớm trong một vụ tai nạn, hại chị em cùng chung tay hỗ trợ để giảm gánh nặng cho mẹ. Chắc chắn lúc này họ cũng đang tìm mọi cách để giúp đỡ cho người mẹ quý giá của mình.

“Giờ gọi cho cảnh sát đã…rồi mình làm gì tiếp đây?”

Kiểm tra đồ đạc của mình, những gì tôi có là chiếc mũ bí ngô và một thanh kiếm laze.

Tôi nhìn vào trong nhà một lần nữa, tôi thấy hai chị em đã nghe theo lệnh gã đàn ông kia, chỉ còn lại đồ lót, không còn nhiều thì giờ nữa.

Tôi không thể nhìn thấy mặt họ từ vị trí này, nhưng hẳn họ phải sợ lắm…Không, chắc chắn là như vậy.

“…Đừng có làm phụ nữ khóc chứ.”

Tôi lẩm bẩm rồi đội chiếc mũ bí ngô lên đầu.

Đã từ lâu lắm rồi, mỗi lúc giấu mặt đi thế này, tôi luôn có thể bộc lộ khả năng của bản thân tốt hơn rất nhiều… Nghe thì có vẻ kỳ quặc, nhưng hồi còn sơ trung, tôi từng tham gia giải Kendo quốc gia đấy, vậy nên theo một nghĩa nào đó thì khả năng này đã được chứng minh rồi.

Tôi cũng từng nghe các bạn cùng lớp lúc đó nói tính cách và bầu không khí xung quanh tôi thay đổi, nhưng thực sự tôi cũng chẳng rõ nữa.

“Được, chiến thôi.”

Gã trông giống cướp kia có một con dao, nên có khả năng tôi sẽ bị thương nếu dính líu vào.

Sẽ chẳng có ai lên án tôi chạy trốn khỏi đây vì lợi ích của bản thân, và chắc chắn sẽ chẳng có ai trách móc tôi cả──Nhưng, tôi không thể bỏ mặc họ được.

“Bố ơi, mẹ ơi…xin hãy tiếp sức cho con.”

Tôi cầu nguyện với cha mẹ trên thiên đàng và báo cảnh sát, rồi thực hiện những bước đầu tiên.

Năm nhất cao trung Akagi, Hayato Doumoto…Xuất kích!!

▼▽

“…gh!”

“Nee-san…”

Tôi không thể tin nổi…chuyện như thế này lại xảy ra với chúng tôi.

Nửa cuối tháng 10, lễ Halloween sắp đến gần, tôi và nee-san về nhà có mẹ đang chờ như bao ngày.

Dù có hơi lo ngại trước cánh cửa mở đầy bất thường, nhưng tôi và nee-san vẫn vào nhà mà không nghĩ ngợi gì nhiều.

“…Mẹ ơi?”

“Tối quá…có chuyện gì vậy.”

Giày của mẹ đang để ngay lối vào, chắc mẹ cũng về tới nhà rồi, làm tôi và chị không khỏi thắc mắc sao lại không bật đèn.

“…eh?”

Trong sự im lặng đáng sợ, chúng tôi nhìn thấy mẹ mình đang bị một gã đàn ông to lớn siết cổ.

“Gì thế, con gái của mày à?”

“C-chạy đi các con!!”

Gã đàn ông chĩa dao vào mẹ tôi, còn mẹ tôi lại yêu cầu chúng tôi bỏ chạy…chúng tôi lập tức hiểu ra hắn là cướp.

Để ngăn chúng tôi trốn thoát, hắn dí dao và dọa sẽ giết mẹ nếu chúng tôi di chuyển.

Tôi sợ hãi, tôi muốn bỏ chạy, và hơn thế nữa, tôi muốn cầu cứu… Nhưng chân tôi không nhúc nhích nổi, vì tôi sợ nếu rời khỏi đây, mẹ tôi sẽ thực sự bị giết mất.

Khi chúng tôi ngừng di chuyển, gã đàn ông ra lệnh cho chúng tôi cởi quần áo, và chúng tôi vâng lời để giúp mẹ.

“Ông thực sự sẽ tha cho mẹ tôi chứ?”

“Chúng mày nghe lệnh tao đi rồi tính.”

Chỉ cần khỏa thân để cứu mẹ, một cái giá quá rẻ.

Với ý nghĩ đó, tôi cởi quần áo, theo sau là em gái tôi rồi cởi đồ lót… Gã đàn ông đó cười đầy đáng sợ nhìn chúng tôi.

“…Đám đàn ông toàn là một lũ…”

Lúc nào cũng vậy.

Đàn ông là một đám sinh vật hèn hạ và dơ bẩn, người đàn ông duy nhất tôi muốn ở bên là cha mình, giờ ông ấy đã qua đời.

Cha vẫn yêu thương mẹ cho tới những giây phút cuối đời, và luôn trân trọng những đứa con quý giá chúng tôi.

“Kuku, tao không ngờ lại đưởng thường thức mấy món mỹ vị như này trong ngôi nhà tao nhắm tới đấy. À, trói con kia lại trước đã.”

Gã đàn ông ném qua em gái tôi một sợi dây, ra lệnh cho em ấy trói tôi.

Tôi chợt nhận ra tay chân của mẹ đều bị trói chặt nên chắc chắn hắn cũng đang có ý định trước đoạt tự do của chúng tôi theo cách tương tự.

Aina vừa trói tay chân tôi vừa nhỏ giọng xin lỗi, sau đó Aina cũng bị gã đàn ông trói lại, không cho em ấy cử động──Có vẻ mục tiêu đầu tiên của hắn là Aina.

“Dừng lại! Đừng có đụng vào em gái tôi!!”

Dù rất sợ, nhưng thà là tôi bị hại còn hơn là để mẹ và em ấy chịu số phận đó, tôi hét lên.

“Câm mồm! Tao sẽ xử lý mày sau nên ngậm cái mồm lại!”

Gã đàn ông hét lên và đâm con dao xuống sàn.

Mẹ và chị kêu khẽ rên lên trước con dao đâm sâu xuống sàn cùng âm thanh chói tai, tôi cũng tê cứng người vì sợ hãi.

(Tại sao…tại sao chúng tôi lại phải chịu đựng những chuyện này chứ?)

Tôi muốn khóc trước tình cảnh bất công của chúng tôi…không, tôi vốn đã khóc mất rồi.

Cuối cùng, tôi đành cam chịu chấp nhận chúng tôi luôn phải hứng chịu những bất công như vậy… Ngay cả sự việc tai nạn dẫn tới cái chết của cha tôi cũng đầy rẫy những bất công.

“Chết tiệt…chết tiệt chết tiệt chết tiệt!!”

Tôi bất lực chẳng thể làm gì, tuyệt vọng thầm chấp nhận bất hạnh của bản thân.

Tôi siết chặt nắm tay, những móng tay xé sâu vào da thịt đầy đau đớn. Ngay trước mắt tôi, em gái tôi sắp phải đón nhận ham muốn của một gã đàn ông đáng kinh tởm vào cơ thể mình.

Trước bất công như vậy, tôi rơi nước mắt.

“Cứu với…”

Một tiếng lẩm bẩm rất nhỏ, chính tôi lúc đó đang khao khát có ai đó tới cứu lấy mình.

“Eh?”

Có thứ gì đó phát ra tiếng động, lăn vào giữa phòng khách, hóa ra là một quả bóng tennis lẽ ra vẫn còn để ở ngoài cửa.

“Gì đây? Bóng tennis?”

Gã đàn ông đưa tay ra định nhặt quả bóng tennis đang lăn.

Không bỏ lỡ khoảnh khắc sự chú ý của hắn hoàn toàn phân tán khỏi em gái tôi, một thứ gì đó lao vào phòng với một lực cực lớn.

“C-cái──”

Gã đàn ông không kịp phản ứng, một thứ trông như cây gậy phát sáng ánh đỏ giáng thẳng xuống vai hắn, vang lên thứ tiếng trầm đục.

Gã đàn ông tỏ ra đau đớn làm rơi con dao, và lại thêm một đòn thụi vào bụng hắn.

“Gh…mày là thằng nào…!!”

“…!?”

“…Bí ngô?”

Em gái và mẹ tôi, kể cả tôi, đều ngơ ngác trước sự hiện diện bất ngờ.

Nhìn xuống gã đàn ông đang quằn quại là một người đeo chiếc mũ bí ngô, và chúng tôi ngây ngốc trong một chốc trước cảnh tượng kỳ quái mà quên hết nỗi kinh hoàng vừa trải qua.

Nhìn từ vóc dáng tôi có thể biết người đó là đàn ông, nhưng tại sao anh ta lại đội mũ bí ngô?

“Tôi không biết ông là cướp hay hiếp dâm, nhưng ông xong đời rồi.”

Ngay lúc anh chàng bí ngô nói vậy, tôi nghe thấy tiếng còi báo động của cảnh sát đang đến gần.

“Ah…”

“Cậu…giúp chúng tôi sao?”

Âm thanh đó làm chúng tôi cảm thấy nhẹ nhõm.

Để phòng khi gã đàn ông trốn thoát, anh chàng bí ngô trói chặt tay chân hắn, và giờ chúng tôi đã an toàn, anh ấy cũng cởi dây trói giúp chúng tôi.

“Con mẹ mày…thả tao ra ngay!!”

“Đương nhiên là không rồi. Tội phạm thì ngoan ngoãn chịu trói đi.”

Ánh sáng xuyên qua đôi mắt trũng sâu sắc bén khiến gã đàn ông cứng họng, như thể nhụt chí.

“Nào, nhanh mặc quần áo vào đi. Mọi người không sao nữa rồi.”

“Eh…”

Không sao nữa, cuối cùng chúng tôi mới nhận ra chúng tôi đã được cứu.

Tôi òa khóc, quên cả mặc quần áo. Em gái tôi cũng khóc theo, còn mẹ ôm cả hai chúng tôi mà khóc.

“Chịu vậy. May có cái chăn ở đúng chỗ.”

Người đó lấy chiếc chăn đặt trên ghế sofa, đến gần rồi quàng nó qua vai chúng tôi, sau đó lập tức rời đi như để không làm chúng tôi sợ hãi.

(…Lạ quá. Mình không hề cảm thấy khó chịu một chút nào.)

Vì trải qua nhiều chuyện nên tôi không có thiện cảm với nam giới… Đúng vậy, tôi ghét đàn ông.

Tuy nhiên, tôi lại không cảm thấy cố chút khó chịu nào trước chàng trai trước mắt mình, ngược lại, có anh ấy ở bên làm tôi cảm thấy thật an toàn.

Ánh mắt dưới khe hở của chiếc mũ bí ngô lạnh lùng và sắc bén như xuyên thấu vạn vật, nhưng vẫn thể hiện rõ sự ân cần, quan tâm dành cho chúng tôi.

“Tốt quá. Thực sự…thực sự tốt quá rồi.”

Giọng nói của anh chứa đầy sự dịu dàng, làm tôi gợi nhớ tới cha.

Hai má tôi chợt nóng bừng, hình như em gái tôi cũng cảm thấy như mình, ngơ ngẩn nhìn anh chàng bí ngô.

Kết thúc vụ việc, gã cướp chúng tôi bị bắt giữ và tất cả những nạn nhân suýt bị tấn công là chúng tôi đều đã an toàn.

Trong tình thế tuyệt vọng mà tôi gần như đã từ bỏ mọi thứ, dù chỉ là trong thoáng chốc──Người anh hùng bí ngô đó đã cứu rỗi chúng tôi.

Tôi…chúng tôi đều cảm thấy đây chính là định mệnh.