“Điều đó thật sự khiến ta phát điên. Giá như nàng có thể nói với ta điều gì đã khiến nàng lo sợ đến thế…”

“...”

“Seria.”

Ngón tay Seria khẽ run rẩy.

Làm sao nàng có thể nói với chàng là mình đang ở bên trong một cuốn sách được? Làm sao nàng có thể nói mà không bị trừng phạt rằng thế giới mà chàng đang sống và hít thở thật ra chỉ là một cuốn sách? Điều đó chẳng phải ích kỷ lắm sao? Seria không muốn Lesche bị sốc.

“Em đã đọc được một vài thứ như lời tiên tri. Nó ghi chép rằng em sẽ sớm chết đi.”

Nàng không thể tiếp tục. Lesche nắm cả hai bàn tay nàng trong tay. Biểu cảm của chàng cứng đờ như đá.

“Như thế nào?” Lesche hỏi nàng.

“...”

“Bởi vì một căn bệnh? Sẽ có một tai nạn nào đó sao?”

Giọng nói của chàng mang theo sự quan tâm sâu sắc. Seria mím chặt môi.

“Không phải. Em sẽ chết vì bị cắt cổ. Kẻ nào đó sẽ cắt cổ em.”

Seria mỉm cười yếu ớt.

“Bởi một người đàn ông mà em đã bắt nạt.”

Biểu cảm của Lesche thay đổi.

“Có rất nhiều người trong số họ phải không?”

Lesche nhìn chằm chằm Seria, mỉm cười yếu ớt gần giống với nàng.

“Vâng.” Seria đáp. “Cũng không phải vấn đề gì to tát, chỉ là em quá sốc và thỉnh thoảng gặp ác mộng. Không có gì phải lo lắng cả. Chỉ là…”

‘Sẽ ổn thôi nếu Lesche không tin mình. Chàng hẳn nghĩ mình bị điên, nhưng mình vẫn nói vì cảm thấy tiếc cho người đàn ông đã luôn ở bên cạnh và chứng kiến những cơn ác mộng của mình. Đây là tất cả những gì mình có thể nói với chàng ấy…’

“Seria.”

Nhưng Lesche đã nói điều gì đó khác hẳn.

“Em nghĩ ta sẽ để em chiết vì lời tiên tri à?”

“Chàng sẽ không bận tâm đến điều đó nếu không trở thành chồng em.”

“Vậy thì lời tiên tri hẳn đã sai.”

“Trước khi chúng ta kết hôn, mọi chuyện cũng đã như thế này.” Seria nói.

Lesche nhìn nàng.

“Kalis Haneton sao?”

Cái tên khiến miệng nàng gai gai như thể vừa nhai phải một hạt cát.

“Đúng vậy. Kalis Haneton…”

“Vậy lời tiên tri nói ta chỉ đứng đó giống một thằng ngốc à?”

“Chàng không quan tâm đến em.”

“Tại sao?”

“Tại sao chàng lại ngồi yên như vậy à?”

“Đúng vậy.”

“...”

‘Bởi vì chàng là nhân vật chính.’

“Seria.”

‘Chàng là nam chính trong cuốn tiểu thuyết này.’

Là do nàng tưởng tượng hay sự im lặng này thật sự căng thẳng? Đôi mắt Lesche có vẻ u ám. Chàng nhìn chằm chằm Seria với đôi mắt đó. Tay chàng đang nắm lấy tay nàng.

“Seria, hãy trả lời ta.”

“Bởi vì chàng là chồng của Thánh nữ.”

“...”

Biểu cảm của Lesche cứng đờ.

“Nhưng em đang cố gắng thay đổi nhiều thứ. Em chắc là mình đã thay đổi rất nhiều. Bởi vì bây giờ chàng đã là chồng của em…”

Tất nhiên đó không phải là kết quả nàng mong đợi. Giọng nói của nàng dần nhỏ đi. Nàng nghĩ đến việc che giấu một vài chuyện khác sau khi đã nói rất nhiều.

“Lesche.”

Seria chậm rãi tiếp tục.

“Em sợ tất cả những điều này sẽ kết thúc vào một ngày nào đó.”

Đó là sự thật phũ phàng khi mà nàng có thể nói ra lúc này. Nàng thậm chí không thể nói về Lina, và đôi mắt đỏ đang nhìn nàng nhanh chóng trở nên nguội đi. Nếu lửa bị đóng băng thì sẽ như thế này phải không? Nàng không quen với việc biểu cảm của Lesche thay đổi rõ rệt như vậy.

“...”

Lesche không nói gì mà đứng dậy. Seria chớp đôi mắt mình. Ánh trăng để lại bóng tối trên cơ bắp săn chắc của chàng. Lesche nhanh chóng quay lại giường và đặt thứ gì đó vào tay Seria.

Đó là một chiếc nhẫn có khắc gia huy Đại Công quốc Berg. Nàng biết rõ thứ này vì Lesche luôn mang theo bên mình.

“Tại sao? Sao chàng lại đưa nó cho em?”

“Viên ngọc ở trung tâm. Nhấn vào đó ba lần.”

“Sao?”

Seria giật mình vì một lưỡi dao nhỏ sắc bén bật ra từ chiếc nhẫn. Nàng nhấn vào viên ngọc một lần nữa và lưỡi dao quay trở lại vào trong. Nàng chết lặng nhìn quanh chiếc nhẫn.

“Thật hấp dẫn!”

“Lưỡi dao được tẩm độc, vậy nên hãy cẩn thận.”

“Sao cơ?”

Seria nhanh chóng bỏ tay ra khỏi chiếc nhẫn. Nàng lại một lần nữa ngạc nhiên và thắc mắc về sự ảm đạm của Berg.

‘Sao chàng ấy lại đưa thứ này cho mình?’

“Seria.”

“Vâng?”

“Nếu nàng cảm thấy ta đang phản bội nàng thì hãy sử dụng nó.”

Lesche đặt chiếc nhẫn vào tay Seria và giữ nó ngay dưới cằm của chàng.

“Từ đây.”

Tay chàng vẽ một đường thẳng rồi dừng lại phía bên kia xương đòn.

“Hãy rạch một đường tới đây.”

“... Sao cơ?”

“Ta biết rõ nhất mình sẽ không bao giờ nhìn bất cứ người phụ nữ nào khác ngoài vợ mình, nhưng nàng lại lo sợ như thế này.”

“...”

“Ta sẽ đặt cược mạng sống mình vào đó.”

Seria không thể nói nên lời. Trái tim nàng đau nhói. Bàn tay Lesche siết chặt và ôm lấy nàng. Nàng có thể cảm nhận được nhịp tim đập khi chạm vào nhau. Đó là một cảm giác kỳ lạ.

‘Không lý do gì để chàng ấy tốt với mình như vậy. Dù mình là Đại Công tước Phu nhân hay một Stern thì cũng không có lý do gì để chàng ấy quan tâm nhiều như thế này.

Nhưng nhìn lại thì người đàn ông này đã luôn như vậy.

Bởi vì mình lo sợ sao?

Bởi vì chàng ấy có thể thấy được mình sợ hãi…’

Lesche nâng cằm nàng lên. Họ nhìn chằm chằm vào nhau. Nàng nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của chàng.

“Berg sẽ làm gì nếu nàng chết đây?”

Lesche mỉm cười.

“Bởi vì ta không có đứa con nào cả nên nàng phải tiếp tục thôi.”

Lesche hơi nghiêng cằm nhẹ nhàng nói. Đôi mắt đỏ nhìn xuống, quét qua cơ thể Seria và nhìn vào phần bụng của nàng. Seria trở nên xấu hổ và cau có.

“Sao chàng lại đột nhiên nhìn bụng em?”

“Ta chỉ nhìn thôi.”

“Vậy cũng đừng nhìn một cách trắng trợn như vậy chứ.”

“Tại sao không? Ta đã thấy từng inch trên cơ thể em rồi mà.”

“Thật là… Tại sao chàng luôn nói chuyện phóng đãng như vậy?”

“Ta có sao?”

Seria trượt người khỏi vòng tay của Lesche và cuộn mình trong chăn. Lesche bật ra một tiếng cười khẽ. Tất nhiên chàng không để nàng tuột mất. Chàng nhốt nàng lại cùng chiếc chăn trong tay mình. Lesche vùi đôi môi vào trán Seria rồi nói.

“Ta sẽ thả ra khi nàng ngủ, vậy nên ngủ tiếp đi nhé.”

“Còn chàng thì sao?”

“Chà, ta không nghĩ mình có thể ngủ sớm được.”

“Chàng có muốn em thức cùng không?”

Ánh mắt Lesche dịu dàng.

“... Không cần đâu. Ngủ đi.”

“...”

Lesche hôn nhẹ lên môi nàng. Hành động này mang đến cho nàng một cảm giác kỳ lạ. Nàng thậm chí còn không muốn gặp ác mộng. Nàng thật tâm hy vọng nếu có ác mộng thì nàng cũng sẽ không nhận ra.

Đôi mắt đỏ chăm chú nhìn nàng. Nàng không thể nhìn thẳng vào nó quá lâu nên chậm rãi nhắm mắt lại.

***

Cuộc thẩm vấn toàn diện đối với Mies và những phù thủy của hắn bắt đầu. Seria quyết định không tự mình đi đến khu nhà phụ nơi hầm ngục tọa lạc.

Phải một tuần sau lệnh quản thúc tại gia của Linon mới được gỡ bỏ. Dù vậy vẫn sớm hơn nàng nghĩ. Khi Seria đến thăm, cậu ta chào đón nàng với vẻ ngạc nhiên.

“Sao Người lại đến đây?”

“Đây là nơi ta không thể đến à?”

“Đúng vậy.”

Linon hóp má, vội vã gật đầu.

“Sao cậu lại gầy như thế này?”

“Bởi vì tôi đang bị cấm túc…”

“Nếu cậu bị cấm túc, họ sẽ không cho cậu ăn sao?”

Seria thực lòng nghĩ rằng Linon đã cố hết sức giữ mình trong phòng, nhưng Linon thực sự nghiêm túc và khi ra ngoài trông cậu ấy rất gầy.

“Đại Công tước sẽ xé toạc miệng của Mies…”

“Chàng ấy có thể làm bất cứ điều gì chàng muốn cho đến khi nguôi giận. Linon, tại sao cậu không dùng bữa trước nhỉ?”

“Phu nhân là người duy nhất chăm sóc bữa ăn của tôi chu đáo như thế này.”

Nàng mừng vì đã bảo nhà bếp chuẩn bị món ăn Linon thích. Seria ngồi xuống đối diện cậu ấy và thản nhiên nhìn cậu dùng bữa. Cậu ta trông rất ngon miệng. Cách cư xử cao quý đã ăn sâu vào cơ thể cậu ấy và thật ngạc nhiên là Linon dùng sạch thức ăn nhanh như vậy. Seria tựa cằm vào tay và chăm chú nhìn cậu ấy. Khi cậu ấy nhìn sang, nàng nói bất cứ điều gì nảy ra trong đầu.

“Linon, họ của cậu là gì vậy?”

“Gia đình tôi đã suy sụp nên không còn họ.”

“Ra vậy…?”

‘Mình đã hỏi sai câu hỏi rồi.’

Seria đổ mồ hôi lạnh. Sau đó nàng tự nhiên chuyển chủ đề.

“Chà… điều đó cũng có thể mà.”

Seria biết Linon xuất thân từ Học viện Altair từ nội dung của nguyên tác, nhưng nàng không biết những chuyện khác của cậu ấy. Có vẻ cậu ấy đã đến đó bằng học bổng. Cậu là một sinh viên tốt nghiệp hàng đầu. Nàng bỏ qua chuyện đó mà không nghĩ ngợi thêm nhiều nữa.

Đột nhiên Linon lên tiếng.

“Tôi được sinh ra ở Mullah.”

Seria hướng ánh mắt về phía Linon. Cậu ấy có vẻ đang do dự. Điều gì khiến cậu ấy ngần ngại khi nói về quê hương của mình chứ?

“Đó là một hòn đảo ở phía Nam mà nhỉ.”

Vai của Linon run lên.

“Người biết nó sao…?”

“Bởi vì ta thích những hòn đảo ở phía Nam.”

“Vâng, chỉ là… nước trái cây rất ngon.”

“Hãy uống nhiều hơn.”

“Xin hãy uống một chút, thưa Phu nhân.”

Seria ra hiệu và một người hầu ngay lập tức mang thêm nước trái cây đến. Linon khát đến mức uống thêm vài ly nữa. Thức ăn mà nàng mang đến hôm nay không hợp với khẩu vị của nàng. Đó đều là những món ưa thích của Linon.

Linon lau mắt bằng khăn ăn.

“Tại sao cậu lại khóc?”

“Người đã chuẩn bị những món ăn yêu thích của tôi một cách công khai như vậy.”

Khi Seria nổ ra một tràng cười, Linon lên tiếng.

“Ồ. Tôi nghĩ đến từ “đức tin” vì tôi là một người sùng đạo, thưa Phu nhân.”

“Hừm.”

“Người có nhớ Ngài Công tước Dietrich, người đã từng đến điện thờ và ngất xỉu không?”

“Ta nhớ ông ta. Sao vậy?”

“Tôi nghe nói ngài ấy đã bị bệnh vài ngày hoặc hơn thế. Ngài ấy khá sốc khi ngất xỉu và ngã gục trong điện thờ. Bây giờ ngài ấy không đến đó nữa. Trước đây ngài ấy đã luôn đến đó mỗi ngày.”

‘Ông ta thật sự hẹp hòi. Nhưng nếu có Lina ở đó, ông ấy hẳn sẽ đến điện thờ mỗi ngày.’

“Nhưng điều đó không quan trọng.” Linon nói tiếp.

Đôi mắt Seria mở to khi nàng nghe những lời tiếp theo của Linon.

Công tước Dietrich rất sùng đạo. Vì vậy ông đã trang trí lâu đài ở thành phố cảng của thủ đô như một lễ hội cầu mong sự trở lại của Thánh nữ đã biến mất, đẹp đẽ và trang nghiêm như một điện thờ.

Sau này Lina đã thật sự quay lại thế giới này một lần nữa, vậy nên Công tước Dietrich đã tặng lâu đài đó cho Lina như thể ông ta đang đợi cô ấy. Tóm lại, lâu đài là một cầu nối Lina với Công tước Dietrich.

Tuy nhiên lần này Công tước Dietrich đã bị ngất xỉu bởi Seria, dường như đã trở nên hờn dỗi với Thượng đế hay gì đó nên không dâng tòa lâu đài đó làm lễ vật mà chỉ rao bán nó.

Thật là một đức tin nông cạn…

Nếu không có lâu đài, ông ấy sẽ phải thay đổi cách thức gần gũi với Lina. Seria ngẫu nhiên nghịch chiếc vòng trên cổ.

“Điện hạ đã mua lại lâu đài đó.”

“Cái gì?”

Đây là loại tiến triển gì? Lâu đài rơi vào tay Berg?

** Còn tiếp **