“Lesche.”
Hơi nước nóng tỏa ra từ người chàng. Chàng đang mặc một chiếc áo choàng làm từ chất liệu giống chiếc áo Seria đang mặc. Vì lý do nào đó mà tay áo thả lỏng và trượt xuống.
“Chàng đã tắm à?”
“Có thứ gì đó bắn tung tóe vào chân nàng đấy.”
‘Chân mình à? Mình đã giẫm phải thứ gì sao? Máu của phù thủy?’
Seria bối rối nhưng bỏ qua điều đó khi nhìn Lesche.
“Em đã nghĩ hôm nay chàng sẽ không đến phòng ngủ.”
“Tại sao ta lại không đến?”
“Không phải Linon đã kể với chàng rồi sao?”
Seria muốn nói đến sự việc với Mies. Biểu cảm của Lesche hơi thay đổi. Seria ngay lập tức ôm cổ chàng và đặt môi lên môi chàng.
Đôi mắt đỏ của Lesche mở to. Môi họ chạm vào nhau và Seria có chút bối đẩy lưỡi mình vào trong khi Lesche mở miệng. Khi nàng đi sâu vào miệng Lesche và bắt đầu tìm kiếm, cơ thể chàng cứng lại trước hành động bất ngờ đó.
‘Nghĩ lại thì đây là lần đầu tiên mình chủ động hôn Lesche. Nụ hôn đầu tốt hơn mình mong đợi. Thật là một cảm xúc kỳ lạ nhưng không hề tệ. Đây có phải lý do vì sao Lesche lại nghiện hôn mình không?’
Lesche không ở yên lâu, chàng giữ lưng Seria mạnh hơn một chút khi nàng có ý định buông ra. Nàng cảm giác như những nụ hôn nàng trao chỉ là trò đùa của trẻ con, bởi vì lúc này Lesche đang hôn nàng như muốn nuốt chửng lấy nàng.
“A…”
Seria nhanh chóng hụt hơi. Nàng đẩy chàng ra nhưng Lesche không chịu buông tha cho nàng. Trước khi nàng kịp nhận ra thì chàng đã bế nàng lên.
Seria theo phản xạ ôm chặt lấy cổ Lesche vì sợ mình có thể bị ngã. Chiếc váy nàng đang mặc đã tuột xuống một chút.
Đôi gò bồng đảo mềm mại của nàng lộ ra. Đôi tay Lesche vuốt ve và siết nhẹ chúng. Bụng nàng ngứa ran mỗi lần ngón tay chàng ấn vào làn da trần của nàng. Môi chàng sau đó trượt xuống và mút thật sâu đôi gò bồng đảo. Nàng có thể nghe thấy chàng rên rỉ và hơi thở của nàng trở nên khó khăn.
Nàng cảm giác giữa hai chân mình run rẩy và căng cứng. Ngay từ đầu đã quá nhiều rồi, nhưng tại sao nàng lại đột nhiên cảm thấy khác với lúc trước. Có phải vì nàng đã hôn chàng trước.
Seria đưa tay lên và chạm vào bên trong áo choàng của Lesche. Nàng có thể cảm thấy chàng co giật khi nàng siết chặt lấy đôi vai cơ bắp hoàn hảo của chàng. Nàng lợi dụng lúc tạm dừng và cuối cùng cũng ngẩng đầu lên được.
“Lesche…”
Nàng đưa tay chậm rãi vuốt ve má chàng, cố gắng hết sức để làm dịu đi hơi thở khó khăn của mình. Nàng giả vờ nghiêm túc nhưng thực ra ngón tay lại đang run rẩy.
“Chàng thích điều này…?”
Mắt Lesche chạm vào ánh mắt nàng. Đôi mắt đỏ rung động.
“Ta thích nàng.”
Ngay khi lời thì thầm kết thúc Lesche cởi bỏ hoàn toàn áo choàng của Seria. Lớp vải mỏng chảy xuống dưới eo nàng mà không bị cản trở. Lesche ngay lập tức vùi mặt vào thung lũng lộ thiên của nàng như thể chàng đang khát nước. Cơ thể nàng run lên với cảm giác ngứa ran. Sau đó cây gậy nóng và cứng của Lesche bắt đầu tiến sâu hơn vào thung lũng chật hẹp của nàng. Seria chỉ có thể để cơ thể mình trôi đi theo từng chuyển động của chàng.
***
Đã trôi qua bao lâu rồi?
‘Mình nghĩ mình sắp ngất…’
Lesche xoa nhẹ má của Seria. Một bàn tay vuốt mái tóc đẫm mồ hôi đang dính chặt vào trán của nàng.Nàng chỉ nằm yên như thể cơ thể đang nặng nề. Tất cả sức mạnh của nàng đều biến mất. Nàng chỉ là… nàng chỉ trao cho chàng một nụ hôn. Một nụ hôn nhẹ. Làm sao mà nó lại kết thúc như thế này? Nàng đột nhiên thắc mắc liệu lần tới nàng có nên trói Lesche lại trước khi hôn chàng không. Bởi vì khoảnh khắc mà chàng chạm vào cơ thể nàng, chàng đã biến thành một con thú.
‘Mua một sợi dây trói à? Hay mình nên lấy vũ khí từ Bibi?’
Với suy nghĩ này trong đầu, Seria nắm lấy bàn tay của Lesche đang không ngừng chạm vào cơ thể nàng. Bàn tay mạnh mẽ cầm kiếm lâu ngày đã trở nên chai sần. Bàn tay đó đã hành hạ nàng biết bao nhiêu…
‘Hãy ngừng nghĩ đến điều đó. Với tốc độ này mình sẽ không thể đi bộ được vào ngày mai.’
Seria chuẩn bị đi ngủ nhưng sau đó nàng phát huy năng lượng siêu phàm của mình.
“Lesche.”
Đôi mắt Lesche đang quan sát đôi môi nàng từ từ mở to hơn.
“Hắn vẫn còn sống chứ?”
“Đúng vậy. Hắn vẫn còn sống.”
“Thật là mừng.”
Nàng đã nghĩ về điều này kể từ khi Mies còn ở nhà đấu giá.
Trong nguyên tác hắn cũng diễn xuất nhiều như thế này à.
‘Không hề…’
Trong nguyên tác nàng đã thấy tên của hắn ta nhưng tại sao bây giờ hắn lại xuất hiện ầm ĩ như vậy?
Ngay lập tức có một điều gì đó xâm chiếm tâm trí nàng.
Chiếc vòng của Berg.
Đó là một vật đã gắn bó sâu sắc với Lina và Lời tiên tri. Thật dễ dàng đoán ra được nếu nàng tìm kiếm phía sau Mies, người đang cố gắng lấy được chiếc vòng, nàng có thể nhận được manh mối quan trọng. Để biết được…
“Lesche.”
“Hử?”
“Chàng không thể tìm ra được lý do tại sao Mies lại nhắm sao chiếc vòng sao?”
“Nàng đang tò mò điều gì à?”
“Vâng. Em tò mò. Nó có phải bí mật không?”
“Bí mật gì chứ? Ta sẽ cho nàng biết.”
“Cảm ơn.”
Khi nàng cảm ơn, Lesche thích thú nhìn nàng. Chàng thích điều đó đến vậy sao? Seria ngượng ngùng ho khan và thay đổi biểu cảm. Lesche hơi nghiêng cằm.
“Seria.”
“Vâng?”
“Bây giờ ta sẽ hỏi nàng một điều khi nàng đã đề cập đến nó. Sao nàng lại gan đến vậy?”
“Em không có.”
Lesche thấp giọng thở dài.
“Được rồi. Ta là một tên ngốc khi tin vào việc nàng hứa bảy lần là sẽ giữ an toàn.”
“... Chàng giận sao?”
“Không phải do nàng.”
Lesche nói chậm rãi trong khi vuốt ve gò má nàng.
“Ta tức giận với chính mình.”
“...”
“Ta nên chọn phá hủy căn nhà đấu giá đó.”
Seria nao núng. Sau một hồi do dự, bàn tay bận rộn đó đã trượt đi. Đôi mắt Lesche trở nên u ám. Những lời của Susan cứ lởn vởn trong đầu nàng.
<Những kỵ sĩ có nhiệm vụ bảo vệ một điều gì đó. Thật là xấu hổ khi họ không làm được điều đó. Đó là lý do tại sao tôi chắc chắn Điện hạ sẽ là người đau lòng nhất.>
“Chàng đang không vui…”
Không phải nàng cố tình đánh nhau với Mies. Nàng không ngờ Mies lại giống Lesche đến vậy. Và nàng chưa bao giờ tưởng tượng Mies sẽ hôn nàng. Hắn ta như một con rắn. Nàng có một cảm giác nguy hiểm rằng nàng thật sự sẽ bỏ lỡ điều gì đó ngay khi nàng hơi loạng choạng.
Nếu nàng không làm những gì mình đã làm, tên khốn đó có thể trốn thoát ngay lúc đó. Và việc nàng cắn vào tai của Mies cũng là do bản năng tháo vát của nàng. Nàng đã nghe nói là họ đã dùng rất nhiều nhân lực để bắt hắn nhưng lại không thành không, vì vậy nàng muốn bắt được hắn. Đó là những gì mà nàng nghĩ.
Dù sao thì…
‘Những lời của Susan không sai. Thật may là mình không bị thương.”
Nếu nàng cắn tai hắn muộn một chút, hắn có thể sẽ vung kiếm vào người nàng…
… Seria cụp mắt xuống. Nàng có thể hiểu ý của Lesche là gì khi nói chàng đang tức giận với chính mình.
Seria cố gắng nhìn vào đôi mắt đỏ của Lesche, nhưng nàng cảm giác như mình đang bị đọc vị, vậy nên nàng chỉ nhìn xuống ngực chàng.
“Em xin lỗi.”
“... Vì điều gì?”
“Chỉ thế này thế kia thôi. Thật ra thì không. Lời xin lỗi càng cụ thể càng tốt hơn, vậy nên hãy nói từng cái một. Hãy bắt đầu với Mies…”
Khi Seria ngừng nói, Lesche chăm chú nhìn nàng.
“Tại sao ta không nhận ra điều này trước đây nhỉ?”
“Điều gì?”
“Ta không biết nàng lại có tài lay động lòng người đến thế.”
“Không có… Lesche. Nếu ai đó nghe chàng nói vậy họ sẽ hiểu lầm mất.”
“Có rất nhiều thứ để hiểu lầm đấy.”
Lesche mỉm cười cay đắng và muộn màng gọi tên Seria.
“Seria.”
Giọng của chàng khác với lúc trước. Bàn tay của Lesche tiến đến môi dưới của Seria và quét dọc theo đường viền như thể được kéo qua. Sau đó chàng từ từ cắn đôi môi sưng tấy của nàng và liếm chúng. Sau một lúc, Lesche khẽ nâng cằm lên và thì thầm.
“Ta muốn cắt đứt cái lưỡi của hắn.”
“...”
“Nếu nàng bị tổn thương, ta sẽ phát điên lên mất.”
“Trước đó… Chàng cũng đã đủ điên rồi.” Seria đang nói về việc họ đã làm.
Lesche cười khúc khích. Chàng hôn nàng và ngẩng đầu lên. Seria nâng tay mình lên và chạm vào đôi môi của Lesche. Lesche tinh nghịch cắn những ngón tay của nàng vì vậy Seria nhanh chóng rút tay lại. Sau đó Lesche phá lên cười.
‘Nếu Linon phỏng vấn Mies, thì cậu ấy sẽ kể cho mình mọi chuyện đúng không?’
Loại phụ tá nào vừa sợ vi khuẩn mà lại đủ thông minh để thẩm vấn? Linon là vậy đúng không? Sự sống còn của Linon ngày càng trở nên cấp bách. Seria lo lắng.
‘Mình có thể hỏi về Linon không? Có quá đáng không?’
Cá nhân Seria cảm thấy rất có lỗi với Linon, nhưng… Đây là vị trí của cậu ta. Linon và trợ lý chính của Berg và là cấp dưới trực tiếp của Lesche. Việc bắt giữ Mies bản thân đã là một kế hoạch lớn, và trong khi chờ đợi nếu có bất cứ vấn đề nào xảy ra do sai lầm trong sự phán đoán của Linon, thì đó không phải một việc mà nàng có thể can dự vào.
‘Đúng! Đây là lý do! Về mặt tình cảm mình mong Linon không phải chịu đau khổ quá nhiều. Mình không thấy thoải mái lắm khi nhớ lại cảnh cậu ấy khóc!’
“Seria, nếu nàng còn điều gì muốn nói, cứ nói ra.”
Seria đang nhìn gương mặt Lesche và nghĩ, giật mình khi Lesche bất ngờ lên tiếng.
“Làm sao chàng biết?”
“Nàng nhìn ta rất chăm chú.”
Seria cảm thấy xấu hổ khi nghĩ rằng chàng có thể đọc được suy nghĩ của nàng. Seria nhìn chàng và hỏi thẳng.
“Linon… Cậu ấy còn sống không?”
“Còn.”
Lesche trả lời đơn giản sau đó nhìn chằm chằm Seria.
“Nàng lo rằng Linon sẽ chết à?”
“Một chút.”
“Nếu Linon chết, nàng sẽ khóc trong giấc ngủ nữa sao?”
“...?”
Trong một lúc Seria không thể hiểu điều Lesche đang nói, và sau đó nàng cười khúc khích. Đúng rồi. Có một lần nàng đã thức dậy và khóc trước mặt Lesche. Đó là ngày cưới của nàng. Cái ngày mà nàng suýt chết. Ngày mà nàng gặp ác mộng về cái chết của mình.
“Đó là khi nào?”
Đó là một vài tháng trước đây. Khi Seria quở trách chàng, Lesche mỉm cười dịu dàng. Chàng đưa tay ra và kéo nàng vào sâu hơn trong vòng tay chàng. Chàng vỗ nhẹ vào lưng Seria như thể cố gắng dỗ nàng ngủ. Nàng cảm thấy hơi khó chịu.
“Lesche, có lẽ nào…?”
“Sao?”
“Những ngày này. Em đã khóc trong khi ngủ… Em có kêu cứu không?”
Chàng không trả lời. Một lúc sau, môi Lesche chạm nhẹ vào trán nàng rồi rời đi.
“Thỉnh thoảng thì có.”
“...”
Seria im lặng.
Đôi khi nó xảy ra trong thời gian ngắn sau khi nàng chiếm hữu Seria. Có lẽ đó là do nàng không thể tin số phận mình sẽ phải chết vì bị chém đứt cổ họng. Có lúc khi đang ngủ và bật dậy khóc.
Nhưng nàng không nhận ra điều đó. Nàng không nhận ra nàng đã gặp ác mộng vài lần một tuần. Chỉ sau khi nàng đưa Abigail về nhà, nàng mới biết tần suất gặp ác mộng của mình. Abigail xông vào cửa phòng của Seria và hỏi nàng có ổn không.
<Người có biết bây giờ người đã khóc bao nhiêu lần rồi không? Ai là kẻ đang cố giết tiểu thư của tôi…?>
‘Bibi là một người phụ nữ tội lỗi… Cô ấy rất đáng tin cậy và rất nhiều năng lượng.’
Gần đây nàng không làm điều đó, nhưng thật nhẹ nhõm.
‘Người ta sẽ thấy thế nào nếu người nằm trên giường cùng mình lại khóc và cầu xin giúp đỡ? Lesche là người mạnh nhất mình từng biết, nhưng… mình vẫn cảm thấy không ổn.’
“Chàng có cảm thấy tệ không?”
“Nàng nghĩ sao?”
“Không đời nào chàng cảm thấy tốt được khi em khóc bên cạnh chàng.”
Lesche không trả lời ngay. Một khoảng thời gian ngắn yên lặng. Sau đó…
“Ta cảm thấy như mình sắp phát điên.”
Ngay khoảnh khắc đó, Seria cảm thấy tim mình thắt lại.
** Còn tiếp **