Trong nhiều ngày, tôi đã suy nghĩ làm thế nào để thoát khỏi nơi đây sớm nhất, nhưng giờ thì khác.
Sẽ không phóng đại khi nói rằng thành phố này không nằm dưới sự kiểm soát của Bạch vệ hay Hồng quân nữa, mà là thành phố của nàng công chúa thánh nhân Anastasia, hiện đang ở tuyến đầu.
Hơn hết, tương lai vẫn còn bất định. Cuộc chiến này không loại trừ khả năng chúng ta chiến thắng.
Tôi không biết đầu mình sẽ “bất khả chiến bại” thêm trong bao lâu nữa.
Kinh nghiệm chiến đấu duy nhất của tôi là tự sinh tự diệt với các nhóm tay đua cướp giật trên đường phố. Và tôi đã cân nhắc đến việc đóng vai trò là trung tâm chỉ huy cho các chỉ huy Bạch vệ rồi tìm cách lẻn đi mà không ai hay.
Nhưng bằng cách nào đó, Yekaterinburg đã hoàn toàn trở thành địa bàn riêng trước khi kịp nhận ra.
Mỗi lần tôi ra ngoài, người dân Nga đều vô cùng vui mừng, nghĩ rằng tôi đến để cứu sống họ.
Tôi không thể chỉ khạc nhổ với vẻ khinh bỉ vào mặt những người tuyệt vọng cầu xin tôi. Họ cứ thế mà quỳ gục xuống đất trước Chúa.
Bản thân buộc mình phải mỉm cười đáp lại và thậm chí bắt tay trực tiếp với… thần dân của mình?
Một ngày nọ, tôi nhận được báo cáo từ người lính cấp dưới.
“Thưa điện hạ, một đội quân không rõ là phe nào đang tiến đến với tốc độ nhanh, dự kiến sẽ tiếp cận thành phố sau vài giờ.”
“Không xác định được phe? Là Hồng quân?”
“Là Quân đoàn Czechoslovak.”
Binh đoàn Tiệp Khắc.
Hàng ngàn binh sĩ ngao du khắp đất Nga trên các đoàn tàu bọc thép, làm lạnh sống lưng kẻ thù bằng thứ quái vật khổng lồ ấy.
Ban đầu, họ là một “phe phái độc lập” được thành lập bởi người Séc và người Slovak trong Thế chiến thứ nhất, nhưng họ buộc phải thực hiện một hành trình dài đến Siberia do áp lực từ Liên quân Đức, Áo-Hung.
Các chiến công của họ to lớn, ảnh hưởng mạnh đến mức thậm chí còn có lời đồn rằng gia đình Sa hoàng đã bị giết để ngăn chặn Quân đoàn Tiệp Khắc tiến đến Yekaterinburg. Rồi Czech sẽ đưa Hoàng tộc cho Bạch Vệ quốc quân.
Tôi nghe nói quân số của họ trên cả con số năm mươi ngàn quân.
“Chúng đang đến đây, bằng tàu sắt của mình ư?”
“Vâng. Lãnh đạo đối phương nói rằng ông ta muốn gặp Điện hạ.”
Tại sao tự dưng lại đến đây? Yekaterinburg không có chút phòng thủ nào. Hay tôi nên nói còn chẳng có một đội quân thực thụ nào ở đây; chỉ có độ trăm người tình nguyện. Trên thực tế giống như câu lạc bộ cuồng tín Công chúa Anastasia hơn.
Tôi hiểu rồi, có lẽ họ muốn đàm phán chăng?
Rốt cuộc, mặc dù Sa hoàng đã làm bung bét mọi thứ, đưa cả đế quốc hùng mạnh xuống lỗ theo nghĩa đen.
Đứa con cuối cùng của Sa hoàng vẫn có giá trị nhất định vì cái tên họ và dòng máu của ả..
Tôi không biết tại sao họ lại muốn gặp tôi.
Để giao nộp tôi cho kẻ thủ chăng?
Không, không. Nếu vậy, họ đã tấn công và xóa sổ quân địa phương rồi.
Vì họ đã yêu cầu gặp mặt, nên việc gặp họ là điều đương nhiên, chỉ là sớm hay muộn. Nếu không cũng khá rắc rối.
Binh đoàn khét tiếng được coi là tinh nhuệ nhất trong số những tập đoàn tinh nhuệ, và họ có số lượng lên tới hàng chục ngàn.
Nếu may mắn, tôi có thể tăng thêm đồng minh của mình. Nhưng đời đâu như mơ chứ.
Vài giờ sau, cuộc gặp với các lãnh đạo cũng được tổ chức.
“Thật vinh dự khi được gặp ngài, Thánh nhân Anastasia, Công chúa của Đế quốc vĩ đại.”
Khi tôi gặp Tướng quân Radola Gajda ngoài đời, ông ta thực sự toát lên vẻ uy nghiêm, trang trọng đáng kinh ngạc. Binh đoàn oanh tạc khắp nơi, khiến gay cả quân Bolshevik mạnh mẽ kia cũng khiếp sợ khi phải đối mặt.
Ông ta định cố đe dọa tôi ngay trong lần gặp đầu tiên? Nhìn vẻ mặt trông khả nghi quá đi mất. Khó mà tim tưởng được con người mưu mô này.
Tôi giả vờ nói một cách bình tĩnh, ém nhẹm sự bối rối trong câu nói qua những cử chỉ hơi sượng trân.
“Tướng Radola Gajda.”
“Ôi công chúa! Nàng biết tên ta sao?”
“Chẳng phải ông là chỉ huy của Binh đoàn Tiệp Khắc, sở hữu đoàn tàu bọc thép Orlik đó. Hơn nữa ông cũng nổi tiếng với việc tiễn vong Bolshevik trên lãnh địa nơi Siberia rất nhiều so với quá khứ.”
Liệu có phải là thời điểm thích hợp để lải nhải và giữ chân lão?
Chẳng sao cả, dẫu sao không quan trọng lắm. Cùng lắm là bị bắn thôi mà.
Hơn nữa, xét theo mức độ chính trị cao thì tôi cũng nên tận dụng ông ta. Lãng phí nhân tài quả là tội ác khó tha thứ.
Nhưng tôi đâu muốn tỏ ra thấp hèn rồi nài nỉ lão ta hỗ trợ chống Cộng sản, tôi có địa vị là công chúa cơ mà?
“Tôi nghe nói phía bên ngài khá đuối sức, nhưng tôi ngạc nhiên khi biết các ngài đã sống sót sau vòng vây từ bọn Bolshevik.”
“Người chết thì đã chết, còn người sống vẫn sống. Tuy nhiên, bản thân công chúa đây không có đủ sức mạnh để bảo vệ mảnh đất linh thiêng của đất mẹ Nga này. Tôi không biết liệu mình sẽ sống sót được bao lâu.”
Nói cách khác, xin đừng đi hỏi quá nhiều và hãy giúp tôi. Ý tôi là vậy, nhưng tôi vẫn chưa biết ý định thực sự của tên đàn ông này. Và tôi không thể trực tiếp yêu cầu giúp đỡ theo cách khác.
“Vậy thì có lẽ tốt hơn là nên rời đi về phía đông.”
“Anh hẳn đã thấy điều đó khi đến đây mà. Người dân tôn kính tôi như thánh nhân. Vị thần nãy sẽ không bỏ rơi nhân dân.”
“À, hiểu ra rồi. Tôi có thể đoán rằng gia tộc Romanov vẫn còn bám rễ vững chắc, tưởng bị chặt cả cái gia phả rồi chứ.”
Đó là một lời châm biếm thẳng vào tôi, nhưng cũng rất chân thành.
Có lẽ anh ta không bao giờ nghĩ rằng vẫn còn những người trung thành với nhà Nikolas sau khi gã ta đưa cả nước Nga xuống lỗ. Gajda hẳn đã rất ngạc nhiên
Tuy nhiên, tôi cảm thấy mạng sống của mình bị đe dọa…
“Do sự can thiệp của Rasputin và Sa hoàng bất tài, cách mạng dân tộc của Bolshevik nổ ra. Rất nhiều thần dân đã quay lưng lại với chúng tôi. Tuy nhiên, nơi Yekaterinburg đây vẫn đi theo Sa Hoàng. Tôi không thể bỏ rơi họ và đi về phía đông.”
“Có phải vậy không? Hay đó là viện cớ?”
Mẹ kiếp, lão ta vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị. Hẳn tên tướng quân đang tính toán trong đầu xem mình có thể kiếm được lợi nhuận gì từ tôi. Tôi nên hỏi đôi chút nhằm đánh lạc hướng.
“Ngài có muốn tôi đoán xem tại sao ngài lại đi xa đến đây không, Tướng Gajda?”
“Xin cứ nói, tôi không ngại đâu.”
Lúc này, một tia sáng nhỏ hiện lên trong đầu, lóe lên sáng rọi.
“Có lẽ anh muốn bảo vệ dòng máu cuối rồi đưa tôi về phía đông. Sau đó, anh sẽ lấy danh nghĩa chống lại Cộng Sản cuộc nội chiến này để kêu gọi sự giúp đỡ từ người Mỹ và Nhật Bản, nhờ họ đánh hộ mà tìm cách trốn thoát đến Vladivostok, đúng không?”
“À, ngài Anastasia thánh nhân đã nhìn thấu tôi rồi.”
Điều đó là hiển nhiên.
Quân đoàn Tiệp Khắc hẳn muốn trở về nhà. Để làm như vậy, họ phải sử dụng mọi biện pháp cần thiết để không vướng vào trận chiến không cần thiết với Xô Viết.
Trên thực tế, họ không phải nên đảm bảo an toàn qua một cuộc rút lui khỏi kẻ thù. Hay bằng cách giao nộp Kolchak để đổi lấy hòa bình thế giới sao?
“Đó là một ý tưởng hay, nhưng Yekaterinburg là một khu vực quan trọng, ngăn cách Âu với Á Châu. Nơi này có ngành công nghiệp, thương mại và tài chính phát triển. Quả là chiến lược.”
“Đúng vậy, tôi rất rõ tầm quan trọng của nơi này.”
“Chính vì thế. Nếu mất nơi này, Bạch Vệ quân sẽ suy yếu mạnh.”
Yekaterinburg có thể thuộc châu Á, nhưng ít nhất nó phải được giữ vững. Không thể để mất.
Nó cũng kết nối Á Châu Siberia giàu tài nguyên với miền nam nước Nga, nơi Cossack hoạt động.
Bạch Vệ quân không thể cầm cự với triệu Hồng quân chỉ bằng Siberia và Viễn Đông.
“Hmm, mà tôi muốn nghe rõ ý nghĩa thực sự đằng sau lời của cô.”
“Ngài có thể nghĩ, ‘Công chúa này đang nói nhảm gì vậy? Cô ấy hiểu rõ tình hình nhưng chỉ có thế thôi. Có lẽ chúng ta nên bắt cóc cô ấy và quay về.’ Ngài có thể nghĩ như vậy.”
“Hừm.”
Vậy là ông ta thực sự đang nghĩ như thế.
Tùy theo hành động của tôi, ông ta có thể bắt tôi đi bất cứ lúc nào.
Ngay cả khi bị bắt, vẫn nên giữ một dáng vẻ đàng hoàng hơn tý.
Trong những lúc như thế này, tốt nhất là đối mặt trực tiếp. Đấu tranh sòng phẳng, không có gì phải sợ. Tôi vẫn bất tử mà!
“Được rồi, để vào thẳng vấn đề tránh dài dòng mất thời gian.”
“Vâng.”
“Hãy đến Viễn Đông, liên lạc với phe Đồng Minh và tuyên bố rằng Sa hoàng và gia đình ông ấy đã chết, chỉ còn lại Công chúa Anastasia. Làm ơn truyền tới thần dân của tôi điều đó.”
“À, đó là điều tôi tất nhiên sẽ làm nếu đến đó. Vậy là cô định ở lại đây, chống cự với Hồng quân?”
Gajda nheo mắt, cố gắng đọc suy nghĩ của tôi qua cử chỉ.
Tôi tiếp tục trả lời một cách bình tĩnh, chẳng chút nao núng trước ánh mắt của lão ta.
“Nói với họ rằng công chúa, vì lòng hận thù, sẽ đối đầu với kẻ thù ở Yekaterinburg. Nàng ta sẽ chết một cách vinh quang, không lùi bước trước Cộng Sản.”
“Cô định đối đầu với kẻ thù chỉ với vài trăm binh sĩ tình nguyện còn không đủ ăn này sao?”
Bây giờ, hãy bắt đầu tính toán, suy xét lại nào tôi ơi.
“Cha mẹ, dù bất tài, đã bị bắn chết một cách tàn nhẫn mà không có phiên tòa xét xử thông cáo nào. Và điều đó diễn ra ngay trước mặt tôi. Đứa con thơ trông thấy bậc sinh thành bị tàn sát...”
Không chỉ cha mẹ mà đến cả anh chị em của tôi bị bắn trước mắt tôi, mà họ còn bị tưới dầu, thiêu cháy và chôn cất đầy cẩu thả.
Có ai có thể giữ được lý trí sau khi chứng kiến điều đó không?
“Em trai ta cũng chết trong đau đớn, và các chị gái cuối cùng bị cưỡng hiếp trước khi bị xé nát bởi đạn và lưỡi lê. Sau đó họ bị thiêu thành tro.”
“Hả? Cô thật sự đã chứng kiến?”
“Tôi tận mắt thấy gia đình mình bị giết một cách tàn nhẫn trước mặt mình. Làm sao tôi có thể trốn chạy để sống yên ổn được?”
Lý lẽ thật thuyết phục. Quá là văn mẫu! Tự thiết lập hình tượng anh hùng cho bản thân chống lại thế lực khác.
Một công chúa phát điên sau khi chứng kiến gia đình mình chết thảm. Một công chúa không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tìm cách báo thù.
“Người sống phải tiếp tục sống, đúng không?”
“Ngay cả bây giờ, thi thoảng thấy bầu trời lung linh sắc vàng, mỗi đêm linh hồn gia đình đến gặp, yêu cầu tôi trả thù. Ngài không biết cảm giác như thế nào khi thấy gia đình mình bị thiêu cháy và chôn vùi với những bộ xương khác sau khi bị thảm sát đâu. Tôi không thể quên được cảnh tượng đó. Cơ mà, tôi vẫn còn một yêu cầu khác.”
“Là gì?”
“Vật tư và hậu cần, viện trợ quân sự. Tôi muốn nhận được sự hỗ trợ từ ngài. Vũ khí, quân số để bảo vệ thành thị.”
Nghe lời nói ấy, Gajda cau mày. Sau đôi phút mới trả lời bằng vẻ mặt nghiêm trọng.
“Xin cho tôi thời gian để suy nghĩ.”
Tốt, hãy xem liệu ông ta có mắc cái bẫy tuyệt đối điện ảnh này hay không.
Tôi đã đặt đủ các bước để chuồn khỏi đây. Nếu ông ta nói, “Đừng nói nhảm nữa, đi cùng chúng tôi tới Vladivostok ngay” rồi buộc tôi phải đi, đó sẽ là kịch bản tuyệt vời nhất.
Ít nhất nó sẽ tạo ra một hình ảnh rằng tôi bị cưỡng ép đi theo thay vì hoảng sợ bỏ chạy trước quân Bolshevik
Báo thù ư?
Họ là cha mẹ tôi sao? Họ là cha mẹ của Anastasia.
Tôi có ký ức của Anastasia, nhưng đó chỉ là ký ức.
Tôi không có lý do để báo thù, chống lại quân Xô Viết
Nếu bị ép đi theo, tôi có thể đóng vai một nữ anh hùng bi thảm ở Âu Châu hoặc Mỹ một thời gian rồi sống thoải mái từ sự chu cấp xã hội.
Nhưng nếu mọi chuyện lại diễn biến không lường trước được, tôi có thể thực sự phải hy sinh bản thân tại đây.
Và giả sử có điều đó xảy ra, tôi phải quyết tâm thay đổi tương lai này. Nếu vậy, liệu một chế độ dân chủ tư sản tự do có thể được hình thành ở Nga thay vì đế chế Cộng Sản cũ?