Tôi tự hỏi rằng, liệu quyết định này của mình là đúng hay sai?
Liệu tôi chạy trốn bạt mạng khỏi Yetakinburg có làm thế cục bị đảo lộn. Nếu không lầm, Bạch vệ quốc quân của tướng Kolchak sẽ tới và đánh chiếm nơi đây trong quãng thời gian ngắn.
Tận dụng lợi thế, lãnh đạo cách mạng Xô Viết Leon Trotsky đã tiến hành một cuộc siêu phản công quét sạch bè lũ bán nước và còn tiến sâu hơn nữa.
Tôi lặng lẽ kiểm tra tình hình. Liệu có nên ghé qua khu vực sông Đông và đợi binh đoàn Cossack ở đó ứng cứu?
Lãnh thổ mà phía Bạch Vệ Quốc quân kiểm soát gần nhất hiện nằm ở phía đông, khoảng vài cây số đổ lại.
Nếu gần hơn, có thể là Don thì sao? Tôi tự hỏi bản thân.
Dẫu vậy, để bản thân lết xác tới khu vực Don Cossack, tôi phải đi về phía nam từ đây. Một lựa chọn quá ít khả thi.
Nghĩ đi, nghĩ đi nào tôi ơi!
Một số ký ức đứt đoạn cứ chảy ngược về tâm trí. Những kí ức màng Anastasia đang truyền tới tôi.
Tôi cố gắng hết sứ nhớ lại những gì đã đọc về lịch sử thế giới giai đoạn hậu 1918 và của người Nga để giết thời gian trong thư viện. Khi ấy vẫn còn là một gã đàn ông nào đó ở Hàn Quốc.
Chợt ý nghĩ lóe lên, nhớ ra rồi.
Tổng chỉ huy của lực lượng Cộng hòa Don chống Bolshevik giờ đây đang là ngài Pyotr Nikolayevich Krasnov, đúng chứ?
Nhưng rồi cuối cùng quân Cossack cũng bị Hồng quân xóa sổ nên rất nguy hiểm để tị nạn vào thời điểm này.
Vậy thì nên đi đâu tiếp theo? Chẳng lẽ cứ như thế này mãi?
Ngay bây giờ cần phải di chuyển về phía Bạch Quân, tránh xa người Xô Viết càng xa càng tốt. Bằng mọi giá không thể để bị rơi vào vòng tay quân Cộng Sản.
Nếu quá hiểm nghèo, buộc phải di chuyển băng qua vùng Siberia buốt giá. Và bằng cách thần kỳ nào đó an toàn đến Vladivostok. Nhưng thực tế một chút, rõ ràng trong tình hình này, tôi sẽ trở thành tâm điểm chú ý trong thời gian dài.
Cũng chả sai, người chết sống dậy rồi đi loanh quanh có phải quá hoang đường?
Đúng lúc đó, một sự việc bất ngờ ngoài dự đoán đã xảy ra.
“Các đồng chí cách mạng! Nhân danh đồng bào Nga, chúng ta sẽ đưa dòng họ Romanov đáng nguyền rủa xuống địa ngục! Đá đảo bè lũ tay sai đế quốc một lần và mãi mãi!”
Ôi chúa! Lại là quân Xô Viết.
Tôi còn phải chịu đựng bao nhiêu lần nữa việc bản thân bị bắn thẳng vào mặt và người nữa đây!
Bùm! Bùm!
Thành thật mà nói, đến lúc này, chết có thể là ân huệ tuyệt vời nhất mà tôi đáng được hưởng. Đám Bolshevik bị tôi tẩy não kia cứ rêu rao khắp nơi về nàng công chúa nhà Nicolas một cách quá thể. Hậu quả là giờ đây công chúng biết rõ mồn một.
Vâng, tôi lại phải hứng chịu thêm hàng ngàn làn đạn từ kẻ thù.
Tất cả cứ như một trò chơi vậy. Nói tôi đang chơi game và sở hữu góc nhìn của nhân vật Anastasia trong chế độ hardcore, nơi mà chết có nghĩa là mọi thứ kết thúc.
Vì vậy, nếu tôi chết, mọi thứ sẽ về mo.
Hoặc ít nhất là tôi nghĩ vậy.
Nhưng cơ thể này khác gì bất tử, ngay cả khi đạn cũng chả ảnh hưởng tẹo gì.
Không hẳn chuyện này mà trở thành thây ma, sống sót trong khi bị thương. Những viên đạn đơn giản là vô hiệu nghiệm với tôi. Chúng còn chẳng làm tôi chảy máu nữa!
Có vẻ ai đó đã tăng quá mức chỉ số phòng thủ, thành ra tôi như tấm khiên thần thánh có thể chống lại mọi sát thương trên đời... Quả là phi lý
“Nhìn kìa! Công chúa vẫn bình yên vô sự!”
“Đây rồi! Là ngài ấy! Vị Chúa trời cứu rỗi nước Nga!”
“Công chúa! Xin hãy cứu rỗi đứa con đang bệnh nặng của tôi!”
Chỉ vài phút trước, mọi người nhìn tôi và nghĩ, “Ả ta có thực sự là công chúa không?” “Kể cả có thì cô ấy cũng chỉ là con gái của Sa hoàng mà thôi.” “Thật tội nghiệp cho cô nàng khi mất cả gia đình.”
Nhân dân đứng xung quanh bỗng chốc ùa lại. Họ trợn mắt nhìn tôi khi số đạn bắn ra rơi lách tách. Mỗi người đều mang vẻ mặt khác nhau.
Bất kể mọi chuyện vô lý đến đâu, ai cũng nghĩ rằng Anastasia sẽ vô phương cứu chữa đế quốc Nga. Nhưng nếu mọi chuyện diễn ra như thế này, liệu mọi chuyện có khác đi?
Sau khi đối phó với tên sát thủ câm lặng đứng đờ người ra, tôi nghĩ mình có thể lặng lẽ mà bỏ qua. Tôi ngoảnh mặt đi và để ý người già lẫn trẻ nhỏ cứ liên tục đưa tay ra trước mặt.
Đây có phải từng là lãnh thổ cũ Bạch Vệ quân? Tôi đâu chắc nữa. Sao người ta lại có phản ứng như này?
Ngay từ khi sinh ra tới giờ, tôi đã không theo tôn giáo bất kỳ nào. Dù chúng có phổ biến tới đâu cũng chẳng đáng để tôi để tâm.
Tôi mù tịt về thứ gọi là tình yêu và các thứ liên quan đến chúa.
Có lẽ từ giờ, tôi sẽ làm bất cứ điều gì thuần túy nhất mà thường mấy tay tu sĩ đạo hay làm..
“Đức mẹ công chúa, xin hãy nắm lấy đôi tay của con! Dù chỉ một lần!”
“Đức mẹ! Nữ thánh ơi!”
Tôi thuận theo mà nắm lấy đôi bàn tay gầy gò của các bà cụ già, sau đó là tới đám nhóc đang lâm bệnh nặng.
Đây chắc là một trò hề hài hước hoặc chiến thuật tạm thời để cải thiện hình ảnh của tôi trong mắt nhân dân mà thôi. Ai cũng sẽ cảm thấy ghen tị và ghê tởm khi bắt tay với kẻ suốt đời chỉ an lạc hưởng thụ trên nỗi đau người khác.
Bất thình lình, hiện tượng bí ẩn đến chẳng ngờ đã xảy ra.
Ánh sáng ban mai của sự sống như quay về trong đôi mắt họ, con người đang chực chờ bên cái chết. Họ chỉ tuyệt vọng đợi cho Thần chết tiễn mình khỏi nhân gian. Song, họ đã được giải thoát vào giây phút ấy.
Một cậu nhóc độ thanh niên, vẫn chưa tỉnh lại vì một căn bệnh chẳng rõ nguyên nhân, đứng dậy khỏi lòng người nhà.
Những người chỉ vừa nãy còn đang chống cự với cơn đói không còn cảm thấy thiếu sức nữa. Khuôn mặt cậu bé cũng bất thình lình giãn ra. Vẻ hốc hác, suy dinh dưỡng đã gần như bay biến
“Chuyện này là sao... Cháu cảm thấy đỡ hơn hẳn rồi!”
“Ôi, công chúa ơi, con của ta đã sống lại rồi! Công chúa ơi!”
“Một vị thánh thực sự! Ngài ấy đến để cứu chúng ta đó!”
Rốt cuộc còn vô lý đến mức độ thế nào? Họ điên à?
Đây có phải là “Bát giác ngộ” của Đại sư Wonhyo không?
Hẳn chính xác là viễn cảnh mà Anastasia được nhớ đến như một vị thánh.
Được thôi, nếu như họ vẫn muốn gọi tôi là Anastasia ngay cả khi đầu đã vỡ nát, sẽ chấp nhận.
Tôi bước từng bước tới phía trước. Tận dụng bục gỗ tạm thời được làm từ những chiếc hộp đơn sơ đến hổ thẹn.
Và sau đó,
Trước mặt toàn thể đàn cừu (chính xác là vậy), tôi phát biểu nhẹ nhàng với tông giọng du dương, tựa người mẹ hiền vỗ về đàn con thơ.
“Thần dân của Đế chế, các con chiên ngoan đạo theo Chúa.”
Cẩn thận nào tôi ơi, cố giữ vẻ nghe thật đáng thương và cảm thông nhất có thể với người dân nào.
Đối với những con người bất hạnh từng là thần dân của Đế chế, giờ đây không chắc chắn về tương lai dễ bị hủy diệt trước thứ bệnh dịch hạch mang ánh sắc đỏ tựa máu. Họ đã bị Nikolas phản bội, bị quăng quật như thứ rác rưởi. Tôi cần lấy lại niềm tin của họ, những người dân Slavic lầm đường lạc lối.
“Những kẻ vô thần Cộng Sản đang tiến đến nơi này. Chúng sẽ cố gắng dụ dỗ thần dân bằng lời hứa hẹn ngọt ngào về sự giải phóng dân tộc công nhân, nhưng mọi người đừng để mình rơi vào nanh vuốt của chúng. Chúng là những kẻ điên loạn, phủ nhận đi chính Anastasia ta đây. Tất cả đều là hứa vọng hão huyền!”
Tôi chỉ ngẫu nhiên nói ra bất cứ thứ gì hiện lên trong đầu mình lúc đó. Tôi thực sự không biết gì về hùng biện hay thiết phục. Ít nhất tôi biết mình nên tự tung hộ như Chúa sắp đặt.
Vô thức tuôn ra những lời vô nghĩa mà vô tình sinh trong tâm trí với đàn con chiên.
“Các người có thể chế giễu và chế giễu ta, phụ thân ta. Quả nhiên, Sa hoàng bất tài để rồi bị hành quyết, anh chị em ta lẫn gia đình tộc để trả thù.
Hơn nữa, những đạo quân Bolshevik đó có ý định nắt các người lao động đến chết theo chế độ tự áp đặt của chúng trong các khu trại tập trung. Đây không phải là về giải phóng hay hưởng quyền lợi của công nông. Họ chỉ mong muốn những con rối ngoan ngoãn dưới danh nghĩa cách mạng!”
Nói dài dòng, chung quy lại là:
Chủ nghĩa Cộng sản thực sự rất tệ, chấm hết. Đời sống ở chế độ Xô Viết Liên Bang Nga tệ không khác gì với Đế quốc. Nhất là giai đoạn hậu Đệ Nhất Đại chiến.
Người Nga, không nhận ra rằng họ đang bị bóc lột, bị kìm kẹp, sẽ sống tủi nhục trong sự phục tùng với Đảng một cách khổ cực ra sao suốt vài thập kỉ.
“Chúng sẽ áp đặt chủ nghĩa độc tài toàn trị. Đảng lợi dụng khẩu hiệu tư tưởng, lấy nhân danh đoàn kết công nhân để tàn sát vô tội vạ. Bất kỳ ai chống đối đường lối của Xô Viết dù chỉ một chút sẽ bị hành quyết, tra tấn không thương tiếc. Rồi sẽ chết mục trong trại Gulag khổng lồ!”
Các con nếu không tin sẽ bị bịt mắt, tẩy não và nhồi sọ đến chết!
Nếu nàng Anastasia còn sống, cô ấy sẽ không bao giờ nói điều này. Vớ vẩn còn ủng hộ phe Bolshevik ấy chứ?
“Đừng để bị lừa gạt bởi chủ nghĩa vô sản không tưởng! Nhân dân hãy cùng nhau đoàn kết chống lại âm mưu của chúng! Ít nhất là cho đến khi đẩy lùi được thứ dịch bệnh đỏ, hãy toàn tâm toàn ý tin tưởng vào ta.
Rồi hứa với các người: giải phóng nông nô, cải cách ruộng đất và quyền của người lao động, không phải nhân danh triều đại Romanov, mà nhân danh Anastasia. Ta đảm bảo như Thánh của toàn nước Nga! Vì tương lai của người Nga, chúng ta sẽ tiến lên và chống lại Cộng Sản!
Giả sử thất bại ở đây, khá hơn khi có thể giả vờ thất vọng rồi bỏ đi biệt tích, giao trọng trách cho lãnh đạo địa phương.
Tôi sẽ tìm cách lên tàu, tản cư qua lãnh thổ Bạch vệ, sau đó tìm cách đến với vùng đất tự do Hoa Kỳ. Vì bản thâm không có mối quan hệ thực sự nào đáng giá ở kiếp này, việc giúp cho nền độc lập của Hàn Quốc khỏi Nhật Bản là bằng không. Thực ra thì có thể đề cập đến điều đó sau, biết đâu vẫn còn cơ may nào đó?
Nhưng nghiêm túc nhé.
Liệu mọi người có dễ dàng tin vào lời nói của cô con gái út nhà Romanov, người đang phải vật lộn để toàn mạng sống sót đến vậy?
Tôi không nghĩ thế. Con người ai cũng tự biết nhận thức mà?
Nghĩ đến những đau khổ mà bản thân phải hứng chịu dưới thời Sa hoàng, liệu họ còn sự tin tưởng vào vương triều này không?
“Chúng tôi sẽ đồng lòng đi theo công chúa!”
“Nhân dân ta nên tha thứ, hãy tin tưởng nhà Romanov một lần nữa!”
“Chào mừng, Công chúa Anastasia, vị thánh vĩ đại toàn Nga!”
Hừm....
Có vẻ suy đoán của tôi đi quá xa rồi, chắc chắn.
Những người Nga ở đây, con chiên của Chúa, sẽ bám víu lấy tôi kể cả khi tôi tự tay đập nát đầu họ hay giết chết họ đi nữa. Hẳn thâm tâm họ cũng không có tích cực gì với phe Liên Xô.
Đúng vậy. Đây chính là thời cơ trăm năm có một.
Trước khi thứ tư tưởng đáng nguyền rủa lan rộng ra toàn cầu, có thể vẫn còn bộ phận thần dân hoài niệm thời kỳ đỉnh cao Ivan.
Nghĩ về việc phải làm gì với chúng, bất chợt có suy tính khác.
Xem chừng hiện tại gần như không có người nào đang quản lý thành phố này?
Các điệp viên Cheka bị tẩy não có thể đã đưa tôi ra ngoài, nhưng…
Họ nói rằng quyền lực hành chính rất yếu trong giai đoạn đầu của cuộc nội chiến, và có vẻ như họ đã đúng.
Hoặc có thể họ rút lui vì Bạch vệ quốc quân đang tới đây?
Dù thế nào đi nữa.
Nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn như thế này, tôi sẽ trở thành nhân vật biểu tượng cho Quân đội Trắng trong cuộc nội chiến.
Tuy nhiên, bất kể tôi có hứa hẹn gì đi nữa cuộc chiến cuối cùng vẫn sẽ do Pyotr Wrangel, Alexander Kolchak, Anton Denikin, Roman von Ungern-Sternberg, Grigory Semyonov lãnh đạo. Và tất cả họ hầu như đầu bại trận.
Trong số đó, quân đoàn của Kolchak sẽ sớm chiếm lại Yekaterinburg nhưng cũng không thoát được nanh vuốt của Xô Viết.
Vẫn chưa xác định thời gian và địa điểm của Kolchak.
Tôi cũng không rõ Bạch quân của lão đang ở đâu vào lúc này.
Phía Cộng Sản Xô Viết Nga cũng sẽ không ngồi yên đợi giặc
Những kẻ điên rồ đó vội vàng hành quyết gia đình Nicholas, vì sợ rằng hoàng tộc sẽ đưa quốc quân đến như điểm tựa.
Vậy thì, khi tất cả trừ Anastasia đã chết, liệu họ có làm đủ thủ đoạn gian độc nhất để giết vị công chúa còn lại này? Cử thêm quân ư?
Giả sử bây giờ mọi chuyện đã đến nước này, chắc hẳn những gã đó cũng đang tuyệt vọng lắm.
Bằng chứng là vẫn còn người ở lại đang cố giết tôi.
Tôi quyết định đi trước để không thụ động, thử thăm dò xem có kẻ nào đồng lõa với tên sát thủ đang ở đây hay không.
Những kẻ bị tẩy não trước kia có thể giúp tôi nhận dạng mà xử đẹp phe Đỏ đang lẩn trốn.
“Thánh nhân! Nơi này có người của Đảng Bolshevik! Hãy để con trừng trị hắn!” – Ai đó hét lên.
Lịch sử đang diễn ra như nào chứ? Đáng ra Bạch quân Kolchak đang đến với số lượng lớn, chúng phải rút đi để bảo toàn quân số mà phản công chứ? Vẫn ở lại đây sao?
Tôi phân tích rồi nhận ra, bản thân mình quan trọng ra sao. Nếu tôi còn sống, không loại trừ việc bản thân sẽ trở thành nữ hoàng của nước Nga. Như nàng Catherine đại đế hay biết tới như Yekatina.
Dẫu sao đám Cộng Sản này đang chứng kiến hiện thực tàn khốc khi tôi bất tử, súng đạn vô tác dụng. Một số thậm chí đã quay ra phản bội cách mạng, tôn thờ đến mất trí.
Thông minh hơn một chút, tôi nghĩ mình có thể tọa nên một lớp khiên người, đợi tình hình khá khẩm hơn mà phiêu bạt đến Vladivostok. Nhưng sẽ khá khó so với vương triều Joseon, những kẻ làm chủ cả thời gian và đường đi nước bước
Hơn nữa, tình hình cũng phức tạp khi quân phiệt cát cứ đang tràn lan. Có người còn chống lại cả Bạch và Hồng quân để thành tự trị li khai kia cơ mà.
Có lẽ tôi cũng nên cầm cự ở đây một chút, tự sức mình mà chiến đấu. Tôi quay sang, kêu gọi thêm quân sĩ đi theo mình.
“Hỡi nhân dân! Hãy đặt niềm tin vào thánh nhân này! Dù chỉ một lần. Hãy chung tay ngăn chặn dịch hạch đỏ của những kẻ Cộng Sản. Yekaterinburg sẽ trở thành thủ đô mới của nước Nga mới! Hãy dũng cảm và đứng lên! Cùng với tôi khôi phục sự huy hoàng một thời đã mất!
Trong hàng ngũ giờ đây ô hợp biết bao. Kẻ thì tôn thờ nhà Romanov, kẻ cuồng đạo, tử vì đạo. Số khác vì thấy được phép màu của tôi mà sợ chúa, sợ bị trừng phạt. Tôi lệnh cho nhân dân cung quanh cùng nhau bắt giữ tất cả kẻ tình nghi là quân Xô Viết tới trước mặt.
Mọi chuyện nhanh chóng diễn ra đúng như kể hoạch. Dù có chút đổ máu không đáng có. Chúng bị chính người mà mình tin tưởng nhất bắt giam rồi áp giải tới trước mặt nàng Anastasia.
Trông thấy bọn chúng, kẻ thành lập nên Triều Tiên bây giờ, tôi có chút phấn khích. Cảm xúc vui sướng lẫn lộn khó tả trong người.
Chúng cúi gằm mặt xuống, có vẻ rất bất lực và cáu giận.
Mà khoan, tôi có nên tận dụng thứ sức mạnh trời ban cho này, làm mình làm mẩy trước khi hết hiệu nghiệm không đây?
Tại sao lại không nhỉ?
Tôi mở lời với tên chỉ huy trưởng quân Cộng Sản vừa bị bắt giữ.
“Xem ra các người muốn lấy cái mạng này của ta lắm?”
“Xem con điếm nhà Romanov lải nhải gì kìa. Hoàng tộc mà cũng bị tên ác ma Rasputin lừa cho xuống lỗ. Con ả này định làm gì chứ. Dùng số vàng bạc cướp bóc kia để lấy lại lòng tin của nhân dân à?”
Hắn nói rồi nhỏ bãi nước bọt xuống chân tôi. Đám nhãi ranh khốn khiếp bẩn tuởi này. Tôi quyết phải cho chúng mở to cái mắt chết tiệt ra mới được.
“Hãy xem các người đang chống lại ai.”
Tôi giật lấy khẩu súng lục từ tay một người gần đó, không mảy may mà tự tay nã đạn vào đầu mình.
Một lần nữa.
......