Đêm đó, sự cố đã xảy ra ở một góc Tập đoàn Đảo Nhân tạo Số 2 Vịnh Tokyo.

Trong đêm tối, tiếng nổ lớn vang lên dưới chân một trong những tòa nhà trong khu vực nghiên cứu, cùng với đó là âm thanh ì ầm lan tỏa khắp lòng đất. Ngay sau đó, khói đen cuồn cuộn thoát ra dữ dội từ lối vào tầng trệt của tòa nhà.

Hết tầng này đến tầng khác, cửa sổ của tòa nhà cao tận năm mươi mét với mười lăm tầng bắt đầu vỡ vụn. Những chấn động âm thầm đang khiến cho bức tường chất liệu sợi đen phải rung chuyển.

Mọi ánh đèn bên trong tòa nhà vụt tắt. Đấy chính là thời điểm mà nhân viên Phòng Nghiên cứu Thực nghiệm Tokyo của tổ chức MemeFrame - những cá nhân cốt cán trong lĩnh vực kiểm soát hành vi hIE - đã chết.

10 giờ 08 phút tối, một chiếc trực thăng vận tải cỡ lớn đã tiếp cận Tập đoàn Đảo Nhân tạo Số 2 từ phía biển. Lực lượng phản ứng nhanh đã lập tức được điều động khi tiếng nổ đầu tiên vang lên. HOO (Hands Of Operation), công ty quân đội tư nhân được MemeFrame thuê bảo an đã hành động để kiểm soát tình hình.

Chiếc trực thăng cất cánh từ sân bay trực thăng tại Funabashi, tỉnh Chiba, đang mang theo một thùng hàng khổng lồ.

Viên phi công đội mũ bảo hộ có gắn thiết bị hiển thị ngoại vi (HDM) quay sang Sest. “Quân đội Hoa Kỳ đóng tại Nhật và Quân đội Nhật Bản đã cho phép chúng ta bay trong hai mươi phút,” anh nói. “Đó là toàn bộ thời gian chúng ta được phép ở trong không phận Tokyo. Đừng quên đấy.”

Sest Ackerman xoa nắn cái gáy vạm vỡ của mình. Chiếc trực thăng vốn chuyên chở quân đội nay đã được chuyển đổi thành trung tâm điều khiển các đơn vị tự hành. Từng là một cá nhân ưu tú phục vụ trong Lực lượng Mũ nồi xanh của Mỹ, Sest cảm thấy khá bức bối với không gian làm việc hiện tại.

“Được rồi, Đội Ackerman, kiểm tra lại nhiệm vụ trước khi bắt đầu nào,” Sest thông báo, “Mục tiêu của chúng ta là bắt giữ hoặc tiêu diệt 5 hIE trốn thoát khỏi phòng thí nghiệm từ vụ nổ. Tất cả nhân viên phòng thí nghiệm đã được sơ tán đến nơi an toàn.”

Nhưng mục tiêu của nhiệm vụ thì lại vô cùng kỳ quặc.

Toàn bộ cái ý tưởng về việc hIE bỏ trốn nghe thật nực cười. hIE tuy trông giống con người, nhưng mọi hoạt động của chúng đều được kiểm soát ngoại vi. Tất cả hành động đều được tối ưu và chọn lọc từ một chương trình chuyên biệt, việc tiếp nhận các bản mẫu phát triển hành vi đều thông qua mạng lưới trung tâm. Nói cách khác, hIE chẳng khác gì mấy con rối nhảy múa nhờ những sợi dây vô hình của tín hiệu mạng không dây.

MemeFrame là một siêu tập đoàn kiểm soát máy chủ ảo quản lý hành vi của hIE, tức là Sest và nhóm của anh ta đang thực hiện một nhiệm vụ tương tự với việc người múa rối bảo rằng, "Mấy con rối của tôi bỏ trốn rồi, hãy đi bắt chúng về đây đi."

Cánh quạt máy bay trực thăng thật êm ả. Thực tế thì nó êm đến mức ngay cả trong đêm tĩnh lặng cũng khó mà nghe được khi chiếc trực thăng duy trì độ cao và len lỏi trong bóng tối.

Đội phản ứng nhanh đã gấp rút di chuyển đến đây gồm có ba người đàn ông: phi công trực thăng, Trung sĩ Thomas Lieu; điều hành viên, Thượng Sĩ Youseff Malai; và Sest là đội trưởng của họ. Không ai trong ba người lên tiếng về sự kỳ cục của nhiệm vụ này. Bởi họ là dân chuyên.

Sử dụng thiết bị truyền tín hiệu cấy trên sọ của mình, Sest kết nối với trung tâm chỉ huy chiến thuật HOO thông qua một liên kết dữ liệu. “Thiếu tá,” anh ta nói, “Chúng tôi đã đến địa điểm. Bắt đầu quét bằng cảm biến.”

Bằng cảm biến nhiệt của trực thăng, họ đã xác nhận được 5 tín hiệu nhiệt có kích thước tương đương với con người. Các tín hiệu đó đang rời khỏi tòa nhà trung tâm của Phòng Nghiên cứu Thực nghiệm Tokyo của tổ chức MemeFrame, và hướng về Tập đoàn Đảo Nhân tạo Số 1.

Trung tâm chỉ huy HOO sử dụng một AI để xây dựng chiến lược cho các đơn vị chiến đấu của họ. Tại thời điểm đó, nó đang tính toán và dự đoán chiến lược. Đề xuất của AI là cho phép các hIE đi qua cầu và tiến vào khu vực dân sinh của Odaiba.

Nó muốn họ tiến hành đối chiến nội ô trong một khu vực dân sinh.

Sest khoanh đôi tay săn chắc của mình lại. “Đúng là dở hơi,” anh càu nhàu. Đó thường là phương án cuối cùng khi đánh chặn các đơn vị chiến đấu tự hành, vì vũ khí điều khiển bởi máy tính sẽ không thể tự ý tấn công con người. Trong trường hợp đó, máy móc đơn thuần chỉ là công cụ phải đợi lệnh mới được phép hành động. Nói cách khác, AI đang hướng dẫn họ tận dụng mặt giới hạn của các đơn vị chiến đấu tự hành khi vô tình xâm nhập vào các khu vực đông dân cư.

Hình ảnh nửa thân trên của một người phụ nữ đội mũ lính hiển thị trong võng mạc của Sest.

[Chúng ta cần giảm bớt độ nhạy cảm của AI trong trung tâm chỉ huy,] bà ta thông báo. [Khách hàng đã đánh giá mức độ nguy hiểm của nhiệm vụ lần này khá cao. Đó là lý do tại sao họ lại yêu cầu chúng ta phải lập tức hành động. Có điều, tôi không nghĩ họ thực sự muốn một cuộc chiến toàn diện trong khu vực dân cư.]

Thiếu tá Collidenne Lemaire là một chỉ huy điềm tĩnh ở tuổi bốn mươi. Sest chẳng biết tí gì về khả năng quân sự của bà ấy.

“Vậy còn chiến lược của AI thì sao đây, Thiếu tá?” anh hỏi. Nhưng sự tự tin ở Sest vẫn vững vàng dù có phải đối mặt với những rắc rối; bởi anh là một cựu binh. Anh nhập ngũ năm mười tám tuổi và phục vụ suốt mười sáu năm. Những khẩu súng anh dùng ngày càng lớn hơn, và cấp bậc cũng đã lên đến hàm Thiếu úy, nhưng anh vẫn luôn là một người lính trung thành và mạnh mẽ.

[Tôi cho phép anh từ chối chiến lược đó,] bà ấy nói với anh, [Cảnh sát đang dùng xe để phong tỏa cây cầu nên sẽ không thiết thực nếu truy đuổi các mục tiêu vào khu vực dân cư.]

Đấy chẳng phải vì Thiếu tá là một người nhân đạo; chẳng qua bà ấy chỉ muốn tránh giao tranh với các mục tiêu ở trên cầu. "Các đơn vị tự hành sẽ vô dụng khi chiến đấu dưới nước," bà ấy nói vậy. “Ánh sáng và sóng vô tuyến của các tín hiệu không dây dùng để điều khiển chúng sẽ không đến được.” Đối với một đội tác chiến khẩn cấp trên cạn phụ thuộc vào các đơn vị tự hành thì bất kỳ mục tiêu nào rơi xuống nước đều sẽ nằm ngoài tầm với của họ.

“Vậy kế hoạch B là gì đây, Thiếu tá?” Sest muốn biết mình phải làm gì.

[Bên trong Tập đoàn Đảo Nhân tạo Số 2 chủ yếu là khu học thuật và nghiên cứu. Thực tế thì khu này chẳng có ai vào ban đêm. Vậy nên chúng ta sẽ vô hiệu hóa các mục tiêu trước khi chúng rời khỏi khu vực này. Vì khách hàng đã được chính phủ cho phép sử dụng vũ khí hạng nặng. Nên hỏa lực của chúng ta sẽ không có gì đáng phải lo ngại.]

Danh sách vũ khí được cho phép mang theo là quá mức cần thiết, vì họ chỉ cần bắt năm hIE. Nhật Bản đã không còn quá mẫn cảm với quân đội như cách đây cả trăm năm nữa. Nhưng thứ vũ khí được khách hàng ủy quyền đúng là điên rồ, đặc biệt là khi họ sẽ chiến đấu ở xa khu vực dân cư. Nếu danh sách thiết bị không khớp với chi tiết của nhiệm vụ, có nghĩa là thông tin về khách hàng không đầy đủ.

Sest cảm thấy cơn căng thẳng nhoi nhói sau gáy mình. “Youssef này, cậu có thể đọc lại thông tin của khách hàng cho tôi không?”

Youssef, điều hành viên người Pháp gốc Phi trong đội, đang gõ các ngón tay xương xẩu đầy linh hoạt trên phím của bảng điều khiển. “Tất cả các hIE bỏ trốn đều là người mẫu nữ,” anh nói. “Mỗi con đều mang thiết bị chuyên biệt. Hiện tại thì đó là tất cả những gì chúng ta được biết, giá mà anh có thể xem đó là “thông tin”. Nếu đây là toàn bộ thông tin cần thiết để giành thắng lợi trong chiến tranh, thì tôi nghĩ là thua từ tám đời vì thiếu dữ liệu rồi."

Sest kiểm tra lại đồng hồ đếm ngược hiển thị trên võng mạc của mình. Đã năm phút kể từ lúc trực thăng của họ tiến vào không phận Tokyo. “Thả thùng hàng xuống,” anh ra lệnh. “Trong lúc chúng ta tiến hành khởi động các đơn vị mặt đất, tôi chắc Thiếu tá sẽ thương lượng để có thêm thông tin thôi.”

Công viên khu nghiên cứu chỉ có vài tòa nhà dân sự và những con đường rộng rãi, thẳng tắp không một bóng người. Theo yêu cầu của khách hàng thì kể cả xe cứu hỏa và cứu thương cũng không thể tiến vào khu vực này.

Phi công hướng trực thăng đến một con phố vắng được soi sáng bởi ánh sáng trắng từ đèn đường, rồi thả thùng hàng từ độ cao khoảng hai mươi mét xuống. Tiếng xả khí nén phát ra dưới đáy thùng hàng có kích cỡ tương đương với hai chiếc côngtenơ tiêu chuẩn quốc tế khi nó đáp xuống.

Bên trong thùng hàng là hai đội đơn vị chiến đấu tự hành. Mỗi đội trong công ty quân đội tư nhân có mười một đơn vị, tương đương với một đội tiêu chuẩn trong quân đội Hoa Kỳ. Vậy nên, hai đội trong thùng hàng sẽ là hai mươi hai đơn vị tự hành, và mỗi đơn vị đều được trang bị vũ khí cấp quân sự. Với chúng, họ có thể dễ dàng nhấn chìm một khu vực nhỏ nhoi như Odaiba trong biển lửa.

Theo yêu cầu từ AI của thùng hàng, trực thăng tự động thả một đơn vị cảm biến xuống. Từ trung tâm là đơn vị mẹ, sáu mươi tư đơn vị ghi hình sử dụng một lần bắt đầu túa ra và bay xung quanh như một đàn côn trùng để thu thập hình ảnh khu vực.

Sáu mươi tư khung hình có kích cỡ bằng lòng bàn tay mở ra trên màn ảnh 3D trong trung tâm chỉ huy. Không hề có một con người nào được xác nhận trên bất kỳ khung hình nào, vậy nên dòng thông báo "toàn bộ khu vực an toàn" đang sáng.

Tập đoàn Đảo Nhân tạo Số 2 từng được biết đến với cái tên "Bãi san lấp Ngoại vi Đê chắn sóng Trung tâm." Đó là nơi mà đống đổ nát đầu tiên của Tai họa được đưa đến cách đây 42 năm. Vì thực tế mà khu này đã phải mang tiếng xấu, và chẳng ai muốn biến nó trở thành khu vực dân sinh cả. Vậy nên nó rất thích hợp cho việc chiến đấu.

Năm hình thể đã được xác định qua hình ảnh nhận dạng của bộ lọc. Một ảnh phóng lớn được đẩy vào giữa màn ảnh.

“Cảm biến đã xác nhận được các mục tiêu,” Sest, người từng tham gia vào vô số các hoạt động quân sự, thông báo. Xuyên qua bóng tối của công viên khu nghiên cứu là năm ngọn đèn mang những sắc màu khác biệt và cùng với năm cô gái mà mỗi người cứ như thể một tuyệt tác của nghệ thuật vậy. Trong một khoảnh khắc, khi đang chiêm ngưỡng những gì ở phía ngoài kia, anh dường như quên mất rằng mình đang phải chiến đấu giữa chiến trường.

“Đây là “thiết bị chuyên biệt” mà thông tin đề cập nhỉ,” Youssef nói rồi phóng lớn hình ảnh. Mỗi hIE đều khoác trên mình một bộ đồ với sắc màu nổi bật riêng biệt, gồm: đỏ, lục, vàng, cam và một trắng sứ.

Các đơn vị chiến đấu tự hành của HOO tản ra từ trong thùng hàng và bắt đầu nhiệm vụ của chúng. Sest theo dõi hoạt động của chúng thông qua màn hình. Những đơn vị chiến đấu tự hành dài đến hai mét đang tận dụng địa hình để ẩn nấp trên con đường rộng rãi. Đơn vị pháo hạng nặng có trang bị

bánh lốp ẩn sau một đội tiên phong gồm các đơn vị hình người đang đợi chờ cuộc săn của chúng bắt đầu. Mìn di động thông minh đã được thiết lập ở tuyến đầu đang lơ lửng trên không.

Máy chủ ảo kiểm soát hành vi của công ty quân đội tư nhân đã điều khiển đám rối của họ một cách thật trơn tru. Không như những hIE được thiết kế theo hướng quý mến con người, các đơn vị chiến đấu tự hành này được tạo ra nhằm tiêu diệt các hIE. Nhưng về mặt cơ bản thì các biểu mẫu hành vi của chúng là tương đương; chúng phải lựa chọn hành động tối ưu nhất để hoàn thành nhiệm vụ được giao.

“Cho đội tiên phong tiến vào phạm vi bảy mươi mét rồi tiến hành giao tranh với hai loạt mìn thông minh,” Sest chỉ đạo, “Tiếp đến, tôi muốn các đơn vị tăng tập trung khai hỏa, bắt đầu từ đơn vị gần mục tiêu nhất. Đội tiên phong sẽ giữ vững phòng tuyến, còn đội hộ vệ phía sau sẽ phản ứng với chuyển động của các mục tiêu.”

Kể từ lúc sinh ra cho đến khi lớn lên, Sest đã luôn là một người lính. Chiến trường chính là nhà của anh. Máy chủ ảo kiểm soát hành vi đã phân tích các mệnh lệnh của anh ấy và điều động các đơn vị chiến đấu tự hành. Các đơn vị tự hành vừa tiếp cận các mục tiêu, và vừa thu thập thông tin trong lúc di chuyển.

Và chuyện gì đến rồi cũng phải đến.

Một trong những hIE, thiếu nữ với mái tóc đỏ thắt thành hai bím, bỗng nhìn thẳng về phía những đơn vị ghi hình với một nụ cười rạng ngời. Và rồi, cô ta bắt đầu chạy. Chiếc trực thăng đang bay lặng lẽ trong bóng tối, đã tắt đèn và đang bật ngụy trang quang học, nhưng cô ta vẫn hướng thẳng về phía nó.

Gai ốc nổi dọc cánh tay cơ bắp của Sest. Trực giác anh thét gào không được để cô ta tiếp cận. “Thomas! Đưa chuồn chuồn tránh xa con nhóc đỏ đó. Tất cả đơn vị, không được phép để con nhỏ đó vượt qua phòng tuyến dù chỉ một bước!”

Trong chớp mắt, khung cảnh chiến trận đã bùng nổ. Các đơn vị tự hành hợp thành một tuyến phòng thủ và bắt đầu nã đạn vào những cô nàng hIE. Tiếng súng xé tan màn đêm, còn tia lửa từ những họng súng thì bừng sáng cả không gian như pháo hoa.

Youssef vẫn lặng lẽ lướt tay trên bàn phím. Dù cho có xảy ra chuyện gì, việc giữ bình tĩnh như một cỗ máy chính là kỹ năng quan trọng mà bất kỳ người lính nào cũng cần phải có để sống còn trong những giờ phút này.

Còn viên phi công Thomas thì cố nói với giọng nhè nhẹ để che đi sự lo lắng, “Ừm, sếp cũng thấy chứ hở? Mục tiêu của chúng ta đang hơi bị coi thường đạn cỡ nòng 50 đấy.”

Súng máy trang bị trên các đơn vị tự hành xối đạn vào những hIE như vòi phun. Nhưng cô nàng tóc đỏ lại sử dụng thanh kiếm khổng lồ để che chắn thân mình khỏi làn đạn; đắm mình trong bão đạn liên hồi, mặc cho mỗi viên đều có thể dễ dàng xuyên thủng một tấm thép 5mm, cô nàng hIE vẫn không hề lùi bước. Tuy đạn cỡ nòng 50 là loại tiêu chuẩn mà quân đội hay dùng, nhưng kể cả một hIE thuần chiến đấu cũng không thể đối đầu dễ dàng đến thế được.

“Đội đầu tiên, từ đơn vị 01 đến 03, mau tìm sơ hở của con nhóc đỏ đó và bắn tỉa người nó,” Sest ra lệnh, “Tất cả những đơn vị còn lại, hãy giữ chân bốn hIE kia.”

Những quả mìn di động được kích hoạt bắt đầu nổ dữ dội, cuộn xoáy và lan tỏa như những đóa hoa. Các loại mìn thông minh là vũ khí hỗ trợ chính trong các cuộc tác chiến của đơn vị tự hành; sức công phá của chúng có thể xuyên thủng lớp giáp của bất cứ thứ gì ngoại trừ các đơn vị Tăng Chiến Chủ lực (TCC) thuộc hàng nặng nhất. Hình ảnh từ các cảm biến nhiệt bị khỏa lấp bởi những điểm nhiệt trắng lóa.

Nhưng tiếng súng bắn tỉa đã không bao giờ xuất hiện. Âm thanh cảnh báo vang lên và một thông báo lóe sáng trên màn hình. Toàn bộ các đơn vị tự hành được trang bị súng phóng lựu tự động 40mm - được bố trí như là phòng tuyến cuối cùng ngay trước thùng hàng chứa các đơn vị tự hành - đã bị đoản mạch và ngưng hoạt động.

Trong phút chốc, đội của Sest đã mất toàn bộ những đơn vị hỏa lực mạnh nhất. “Làm chúng trực tuyến trở lại đi,” anh hối thúc.

“Tôi còn chẳng biết thứ gì đã tấn công chúng nữa,” Youssef nói, những ngón tay anh đã dừng gõ phím. Anh chợt cảm thấy bầu không khí trở nên thật ngột ngạt. Kể cả khi đang hoạt động tận sâu trong vùng Amazon thì cũng chưa bao giờ xảy ra chuyện toàn bộ những đơn vị tự hành có bánh lốp này bị đoản mạch cùng một lúc cả.

“Sử dụng AI chiến thuật đi,” Sest ra lệnh, “Chúng ta vừa dính đòn tấn công của kẻ địch. Yêu cầu nó phân tích vũ khí của kẻ địch đi.”

Nhưng, dựa trên phương thức chiến đấu mà nó có được từ dữ liệu của hàng loạt các cuộc chiến trước đây, AI chỉ đưa ra một thông báo “Đang Phân Tích” và rơi vào im lặng. Trước tình hình bất thường như thế, đến cả Sest cũng không thể kìm nổi những hơi thở gấp gáp.

Viên phi công Thomas từ buồng lái quay về phía họ, “Sếp ơi, hoa! MeMeFrame có mấy cô nàng dùng hoa kìa,” anh nói kèm theo một tiếng huýt sáo.

Trước lời bình phẩm lạc quan của đồng đội, Sest đã trở lại là chính mình. Đôi mắt anh đảo khắp màn hình để tìm kiếm dấu hiệu nguy hiểm như thể để lấy lại những giây đã bỏ lỡ vì sự bối rối trước tình huống bất thường họ gặp phải. Những đóa hoa với muôn màu đang khoe sắc trên con đường được lát bằng vật liệu tái chế.

Cô nàng hIE với mái tóc đỏ, người bị vây chặt bởi súng máy của các đơn vị tự hành giờ đã rảnh tay. Vũ khí của cô ta là một thanh kiếm còn lớn hơn cả người cô ấy đang tỏa ra ánh màu đỏ thẫm.

Sest cố gắng phán đoán hành động tiếp theo của cô ta. Nếu là cô ấy thì anh sẽ làm gì?

Cô ta không hề bị tổn hại gì, mặc dù đã đứng ngay giữa loạt nổ mìn thông minh. Sau khi thể hiện khả năng phòng ngự ngoài sức tưởng tượng của mình trước mắt họ, cô chỉ mỉm cười. Rõ ràng là cô ấy thích thú với việc này.

“Cô ta đang nhắm đến thùng hàng đó!” Sest hét lên, cùng lúc đó một tia màu đỏ hướng thẳng về phía thùng hàng.

Một vệt sáng mỏng xuyên qua màn đêm. Nó xuyên thủng qua tâm của thùng hàng, rồi biến mất. Thùng hàng dưới mặt đất được thiết kế để có thể chịu được phát bắn của TCC, giờ đã bị biến dạng vì nhiệt trước khi cái lỗ lớn xuyên qua bên kia.

Bên trong trực thăng, hơn hai mươi cảnh báo lóe sáng trên màn hình. Bởi thùng hàng dưới mặt đất đóng vai trò như bản sao của trạm chuyển tiếp truyền tải lượng lớn thông tin chiến đấu. Nên khi nhận thấy khả năng phản hồi kết nối không thành công, các đơn vị tự hành đã đưa ra hàng loạt các cảnh báo về sự bất thường.

Ngay lúc đó, họ cũng đồng thời nhận một đòn chí mạng khi AI chiến thuật bất ngờ phản hồi: “Khả năng cao là sự cố chập điện từ đường dây cao thế dưới lòng đất được dùng cho các phòng thí nghiệm đã truyền vào các đơn vị tự hành.”

Các đường dây điện cao thế của Đảo Nhân tạo được đặt chung trong một đường hầm sâu hơn chục mét dưới lòng đất. Các mục tiêu không chỉ biết đến điều này mà còn có khả năng kéo dây điện từ tận mười mét dưới lòng đất lên và sử dụng nó để tấn công.

Thiếu tá Lemaire đã kết nối lại. Giọng điệu của bà khá điềm tĩnh. Nhưng Sest biết, với khả năng của mình, bà ấy đã tận dụng những thiệt hại mà đơn vị của anh phải hứng chịu như một con bài thương lượng với khách hàng.

“Khách hàng đã chịu tiết lộ thêm thông tin,” bà ấy nói với họ, “Trước hết, đừng cố bắt giữ tất cả. Hãy nhắm đến con nào thấy dễ hạ gục nhất.”

Dữ liệu đã xuất hiện trên màn hình 3D.

“Youssef, đọc đi. Tôi không thể rời mắt khỏi trận chiến này được.” Đối với Sest, cuộc chiến bên dưới coi như đã ngã ngũ, nhưng anh không có quyền đưa ra lệnh rút lui. Anh ấy đã yêu cầu được rút lui bằng một đường dây bí mật khác.

Và câu trả lời là “Không”.

Anh lệnh cho các đơn vị tự hành tạm lui và thiết lập lại chiến tuyến.

Thông tin mới nhận từ khách hàng đã được Youssef tóm tắt bắt đầu xuất hiện trên máy chiếu võng mạc của Sest:

“Phần tử Giao diện Hình người - Phân lớp Lacia. Thông tin và mục đích sử dụng chưa rõ. Được trang bị các thiết bị tải với máy tính lượng tử. Và có khả năng đưa ra các quyết định phức tạp mà không cần hệ thống mạng hỗ trợ.”

Một dòng chú thích xuất hiện trên màn hình đang hiển thị hIE tóc đỏ đã phá hủy thùng hàng.

〈Mẫu-001 Mã hiệu: “Kouka”〉

Cô nàng hIE “Kouka” vung vũ khí của mình, thứ trông vừa như một thanh kiếm khổng lồ mà lại giống một khẩu pháo. Ánh lửa đang soi sáng nụ cười phấn khích của cô ấy.

〈Mẫu-002 Mã hiệu: “Snowdrop”〉

Đó là một cô nàng trong bộ váy trắng, trông khá trẻ con nếu so với những người khác, đang ngồi xuống một cách thanh lịch trên đống phế liệu từng là những đơn vị chiến đấu tự hành dạng người. Chiếc váy của cô ấy được trang hoàng bởi những phụ kiện màu lục phát sáng, và bao quanh là những đóa hoa từ khắp mọi mùa đều đang đua nhau khoe sắc, đến mức chẳng thể biết được đây là chốn nào nữa.

〈Mẫu-003 Mã hiệu: “Saturnus”〉

Đó là cô nàng có mái tóc vàng hoe bù xù đã đâm vật giống một bánh lái xuống đất, và đang xoay thứ trông như là cần gạt bên trên nó.

〈Mẫu-004 Mã hiệu: “___”〉

Có một cái bóng di chuyển quá nhanh để máy ghi hình trực tiếp có thể theo kịp. Những gì thấy được là các vệt hào quang đang múa lượn được khắc họa bởi ánh đèn màu cam chói lóa của một hIE. Những đơn vị tự hành xung quanh cái bóng thậm chí còn chưa kịp phản ứng gì thì đã vỡ vụn ra như sứ.

〈Mẫu-005 Mã hiệu: “Lacia”〉

Còn hIE cuối cùng thì lại trông như một cô gái sắp vươn đến đỉnh cao sắc đẹp của cuộc đời mình vậy. Biểu cảm trên gương mặt cô ấy rất chân thực và trong sáng. Cô ấy nâng thứ giống như một chiếc quan tài màu đen trên đôi tay mỏng manh của mình, và dùng nó để làm chệch hướng những viên đạn đang bay tới mà chẳng tốn chút sức. Các đường vết chạy dọc theo chiều dài của chiếc quan tài, và phát ra một vụ nổ ánh sáng màu xanh nhạt.

Ngay lập tức, màn hình trung tâm điều khiển bị ngắt kết nối. Đồng thời, hệ thống kiểm soát chiến thuật cũng bị sập. Máy bay trực thăng bị đánh bật khỏi chế độ bay ẩn nấp, và nhiễu động không khí khiến nó phải chao đảo. Âm thanh của cánh quạt đã không còn được kiểm soát bởi AI bắt đầu vang vọng trên bầu trời đêm, nghe như tiếng một cái máy trộn điện khổng lồ giữa không trung vậy.

Sest đã bám vào cái máy cạnh bên để không không bị ngã khi chiếc trực thăng đột ngột mất kiểm soát.

“HDM tiêu rồi!” phi công Thomas chửi thề khi dùng một tay tháo mũ bảo hộ được trang bị HDM của mình ra.

Sau đó, chiếc trực thăng bắt đầu rơi tự do. May mắn thay, điều đó chỉ diễn ra trong vài giây. Sest đã phải bám lấy trang bị khi hệ thống tự động sửa chữa đưa chiếc trực thăng trở lại trạng thái ổn định.

“Youssef, khôi phục lại hệ thống mạng đi,” anh nói, “Chuyện gì đang xảy ra bên ngoài vậy?”

Khi màn hình 3D nhấp nháy hoạt động trở lại, họ không thể quan sát chiến trường được nữa; toàn bộ phim giám sát trận chiến đều đã bị chặn.

“Thứ gì đó đã chặn kết nối với MeMeFrame và phá hỏng hệ thống của chúng ta rồi,” Youssef báo cáo, “Tôi không hề nhận được bất kỳ phản hồi nào từ các truy vấn cả.”

“Chiến tranh điện tử? Mẹ nó.” Sest chửi rủa.

Đối với một đơn vị tự hành sử dụng chiến thuật điều khiển tân tiến thì tín hiệu không dây chính là huyết mạch quan trọng. Nếu mấy "cô nàng" này có thể bẻ khóa mã hóa quân sự và xâm nhập vào hệ thống của đội, thì đây là một giống quái vật hoàn toàn mới rồi.

Không còn thấy mấy cô nàng ở đâu nữa. AI chiến thuật của HOO đã thông báo cho Sest và nhóm của anh ấy rằng tất cả hIE đã nhảy xuống biển.

Và đó là trường hợp tệ nhất mà Sest lo sợ - các đơn vị tự hành thông thường không thể hoạt động dưới nước, nơi mà tín hiệu không dây không thể tiếp cận. Nhưng năm hIE mục tiêu thì có thể tự đưa ra các quyết định phức tạp đó mà không cần hệ thống mạng hỗ trợ.

Đó chính là lý do tại sao chúng lại chọn biển làm lối thoát hoàn hảo. Với việc Tokyo ngay cạnh bên, và toàn bộ Nhật Bản được bao quanh bởi biển, nghĩ đến việc cố gắng để hạ gục các hIE một lần nữa đúng là vô vọng.

Thomas bật ra một tiếng cười nhàn nhạt.

Còn Youssef thì vẫn tiếp tục gõ phím.

Và họ vẫn còn khoảng mười phút bay trong không phận Tokyo. Nhưng vì chẳng có thiết bị để quét trên trực thăng nên Sest chỉ biết dán mắt xuống mặt biển, một cái vũng tối tăm vô tận bên dưới bầu trời đêm.

“Chúng ta vừa để xổng cái thứ quái quỷ gì thế này?” anh tự vấn.

Những hIE mà họ vừa đối mặt rõ ràng là mạnh hơn và khác biệt hơn những gì Sest có thể tưởng tượng. Khi hệ lụy của những gì vừa xảy ra bắt đầu ăn sâu vào trong, Sest toát mồ hôi lạnh, cảm giác mà anh đã không còn nếm trải kể từ khi không còn trong Mũ nồi Xanh.

Là một cựu binh, anh đã từng luôn phải đối mặt với những đột phá trong công nghệ vũ khí; bởi con người bao giờ cũng ham thích việc vượt qua những bức tường bất khả chinh phục. Để mang đến những đổi mới, tất cả những gì người ta cần làm đó chính là tìm ra một bức tường đáng để vượt qua. Ví dụ như việc phát minh ra bom hạt nhân: Có rất nhiều châm ngôn của các nhà khoa học thời nay về nó, nhưng thực tế thì lại cho thấy phần lớn đều khá hài lòng với sự ra đời của nó và kết quả mà nó mang lại trong chiến tranh. Họ mừng vì bom hạt nhân đã hoàn thành mục tiêu của nó, đó là bảo vệ tính mạng cho những người lính và đồng bào của họ.

Năm hIE ấy đều là những kiệt tác. Sest nhìn chằm chằm xuống vùng biển nơi các hIE chạy thoát, rồi lại hướng ánh mắt đầy bất an về phía thành phố buổi đêm, chỗ mà hàng triệu hIE đang hoạt động. Một cơn rùng mình bất chợt chạy dọc sống lưng khi anh nghĩ rằng, khoảnh khắc đó, nhân loại lại đang vượt qua một bức tường nữa. Anh không biết những con đã trốn thoát mang khả năng gì, hay thậm chí chúng được tạo ra vì mục đích gì.

Lỗi thuộc về phía khách hàng: MeMeFrame. Họ đã từ chối tiết lộ thông tin, và động thái ban đầu của họ đã sai. Nhưng giờ thì chuyện đó cũng chẳng còn đáng để bận tâm nữa. Một trong năm con có "trang bị" dễ dàng đánh bật sức mạnh của một chiếc xe tăng. Vậy nên, có thể cũng tương đương thế với bốn hIE còn lại; liệu chúng có khí độc, hay vi-rút được vũ khí hóa không? Hoặc một trong số chúng có thể mang vũ khí còn kinh khủng hơn cả bom hạt nhân.

Có lẽ Sest và nhóm của anh đã vừa chứng kiến sự khởi đầu của một thảm họa sẽ làm chấn động xã hội loài người cho đến tận cốt lõi rồi cũng nên.