Anh tin vào nụ cười của em. Dù em có vô hồn hay không với anh không quan trọng..
———————————————————————————————
Khi ngủ, Arato luôn mơ thấy một trong hai thứ.
Đâu tiên là cơn ác mộng về ngọn lửa dữ dội đang bùng lên khắp căn phòng. Và khi mà cả thế giới xung quanh như bị nhấn chìm trong lửa thì cậu đã bị chôn vùi dưới biển than đỏ rực, quằn quại. Thứ còn lại là hình ảnh một con chó đang vẫy đuôi và ngước nhìn cậu.
Bước chân vào trường tiểu học chưa được bao lâu thì Arato đã bị ngọn lửa từ một vụ nổ ôm gọn làm cậu bị bỏng toàn thân. Cậu nhìn mọi người khi đang trong khu vườn tĩnh lặng đến mức có thể nghe được cả tiếng tim mình đập ở trước bệnh viện. Những ngày này bố cậu khá bận và em gái do còn đang quá nhỏ nên thi thoảng họ mới đến thăm được. Nhưng đối với Arato thì những chuyến thăm hỏi hiếm hoi ấy chỉ khiến cậu cảm thấy bản thân thật vô dụng trong mắt gia đình mình.
Trong giấc ngủ của cậu, ngay cả những ký ức thực sự cũng trở nên mơ mồ. Khi cơn đau ập đến, cậu chỉ cần ấn nút truyền thuốc giảm đau và cả thế giới sẽ lại lặng im, cứ như thể mọi làn sóng thanh âm đã bị cắt đứt vậy.
Cho đến một ngày, khi mà con chó trắng nọ bước vào thế giới cô độc ấy. Lúc cậu nhận ra sự hiện diện của con chó con đấy thì nó đã đến cạnh bên cậu từ lúc nào rồi. Nó có vẻ thích Arato và bắt đầu ngửi chân cậu ấy.
“Cậu nhóc này muốn kết bạn với em đấy, Arato.” Cậu chẳng tài nào nhớ nổi khuôn mặt của người phụ nữ trẻ mặc đồng phục y tá đã nói điều này với mình, nhưng lại nhớ rất rõ mọi điểm đáng yêu của con chó con ấy. Như lúc được cậu vuốt ve đầu, nó cũng sẽ nài nỉ cậu gãi cằm cho. Thêm bộ lông trắng ngắn đầy mềm mại đó nữa. Hay nó sẽ rối rít vẫy cái đuôi nhỏ nhắn ấy ra sao. Rồi cả những lúc nó lon ta lon ton chạy đến chỗ cậu nữa. Hoặc là lúc nó nghịch ngợm ôm lấy chân Arato, dù rất khó để bước đi nhưng rồi cậu cũng đành hùa theo.
“Arato này, nhóc này nói là muốn chơi với em và cún con đó.” Ít ngày sau, cô y tá đưa đến một cậu bé trạc tuổi Arato.
Arato đã nghĩ thằng nhóc đó thật ốm yếu khi nhìn qua chân tay nó. Nhưng mãi về sau cậu mới biết rằng nó chẳng thể ăn được bất kỳ thức ăn gì của bệnh viện mà chỉ có thể tiếp nhận chất dinh dưỡng bằng cách truyền tĩnh mạch.
Lúc ấy, Arato chẳng biết phải làm sao cả. Cậu đã không dám đối diện với ánh nhìn của thằng nhóc gầy trơ xương ấy.
Nhưng rồi đôi mắt to tròn của chú cún con lại ánh lên mừng rỡ. Nó cứ chạy vòng quanh với cái lưỡi thè ra mà chẳng biết mình nên chơi với cậu nhóc nào.
Tâm can lay động bởi những gì mà mắt thấy. Dù cho đó chẳng phải là con người thì vẫn có thể khiến cho trái tim người ta rung động.
Mềm lòng trước trò nghịch ngợm của cún con, Arato nhìn vào khuôn mặt của thằng nhóc nọ. Biểu cảm của nó thật mờ nhạt cứ như thể bị lạc vào bóng tối ấy; một kẻ chẳng thể kêu cứu. Nó đưa một tay lên cổ họng, nơi mà những gân máu đang nổi rõ đến tội nghiệp bởi tình trạng thiếu chất.
Chợt có tiếng đánh hơi ươn ướt dưới chân Arato. Cún con quẫy đuôi mạnh đến nỗi hai chân sau của nó đang khua khoắng hết cả lên. Đối với một thằng nhóc lạc lõng trong một thế giới cô độc, thì việc được nhìn ngắm một sinh vật khác thoải mái tận hưởng niềm vui chính là sự cứu rỗi.
“Trông nó có vẻ như đang vui lắm.” Arato bộc lộ những cảm xúc của mình thành lời và phá vỡ thế im lặng. Một cảm giác ấm áp chợt lan tỏa nơi lồng ngực, rồi chẳng hiểu vì sao cậu lại cảm thấy muốn khóc quá đi mất.
Cún con vừa đánh hơi mặt đất vừa nhìn chằm chằm vào Arato. Nhìn nó, Arato kết luận rằng, nếu bản thân thằng nhóc ấy tự cảm thấy vui vẻ thì thế giới của cậu ta đã chẳng cô đơn đến vậy.
Mặc dù bệnh tình của thằng nhóc ấy có vẻ chẳng nghiêm trọng như Arato, nhưng nó vẫn ngậm chặt môi mà chẳng nói lời nào.
Với tình trạng hiện tại thì việc đưa tay ra cũng là quá khó khăn với cậu rồi. Nhưng Arato vẫn cảm thấy mình nên là người chủ động, “Tên tớ là Arato Endo.” Arato thu hết can đảm để thực hiện bước đầu tiên, “Làm bạn nhé.”
***
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ lớp học.
Arato Endo ngồi trên ghế trong lớp mà rên rỉ, “Mới tháng Tư thôi mà sao nóng thế không biết…” khi hướng về phía bầu trời như trải dài đến vô tận. Rồi cậu đưa mắt nhìn trần phòng học.
“Nhìn cậu xem, ngủ trong lớp cứ như là đại ca ấy.” Ryo Kaidai bước đến, đứng cạnh Arato trong giờ ra chơi. Cậu ấy là một anh chàng đẹp mã với bộ tóc dài trong áo sơ mi đồng phục không cài cúc cổ.
“Này, cậu ngủ cũng có thua ai đâu mà nói thế,” ai đó cất tiếng phía sau họ. Là giọng của Kengo Suguri, người ngồi ngay sau Arato. Kengo cứ nghĩ bản thân là người lý trí. Nhưng, ẩn sau cặp kính cận đó, đôi mắt ấy (có lúc yếu đuối, có lúc lại bướng bỉnh) đã phản bội lại những cảm xúc thất thường của cậu ấy.
“Tớ đã chuẩn bị xong hết từ hôm qua rồi,” Ryo thờ ơ đáp. Điều này thường khiến Arato cảm thấy ngạc nhiên khi Ryo lại theo học ở một trường trung học bình thường thế này.
“Thích ghê ha, thông minh vậy mà lại chả thấy dùng đến.” Arato nói.
Ryo tuy vẫn thờ ơ, nhưng lại có vẻ hài lòng một cách kỳ lạ với những lời của Arato, “Èo, thôi nào. Người ta xây trường học chẳng qua là để chúng ta học cách hòa hợp với người khác thôi. Tớ thì nghĩ, sẽ có lúc đời tụi mình thấy được ngày mà dù cho ai đó thông minh đến cỡ nào cũng chẳng thành vấn đề nữa.”
“Mấy đứa nhà giàu như cậu hay thật. Đến cả viện cớ để lười biếng cũng thượng đẳng nữa.” Kengo nói khi truyền những ghi chép mà của cậu ấy trong tiết học từ thiết bị đầu cuối của trường sang thiết bị di động cá nhân.
Thấy đèn thông báo nhấp nháy trên màn hình bàn học của mình, đôi vai Arato liền trùng xuống. Cậu rút thiết bị di động cá nhân to cỡ tấm thẻ trong túi ra để kiểm tra thông báo. Hạn chót để nộp bài tập về nhà của cậu đang hiện lên trong lịch trình cá nhân với dòng chữ đỏ.
“Thế quái nào lại?” cậu càu nhàu, “Sao có mỗi mình tớ nhận thêm bài tập về nhà vậy?”
“Theo tính toán của tớ thì độ mười năm nữa, thứ duy nhất mà đàn ông chúng ta cần làm là kết thân với mấy cô gái thôi.” Ryo nói mà dang rộng cả hai tay như đang khiêu vũ.
Và Arato có cảm giác như cả nửa lớp 2C này - cụ thể là hai mươi nữ sinh - đang trừng mắt nhìn ba đứa. “Dám nói thẳng như thế ngay trong cái lớp này thì cậu đúng là tài thật đấy, Kaidai.”
“Sao cậu lại nói thế?”
“Cậu tán hết gái trong lớp rồi còn gì.”
“Đó là mục tiêu trong năm của tớ mà,” Ryo quả quyết, “Mỗi tuần một em. Tớ đã phải chăm chỉ lắm đấy nhé.”
Arato cùng hai cậu bạn của mình khá nổi bật trong lớp, nhưng chẳng phải theo chiều hướng tốt đẹp gì cả. Đều là tại Ryo hết. Kể từ lúc họ chuyển lớp, cái tên Ryo thông minh, đẹp mã ấy đã tán tỉnh hết con gái trong lớp. Vì thế mà mối quan hệ của mấy cô nàng trở nên loạn lắm luôn, mãi cho đến khi họ thống nhất rằng Ryo chính là thứ cặn bã của Trái Đất này thì mới ổn định lại được.
Còn đám nam sinh khác trong lớp thì rõ ràng là chẳng muốn dây dưa với cái thằng bị toàn bộ con tránh như tránh tà rồi. Thế nên, cậu ta chỉ có thể chơi được với những đứa bạn thâm niên như Arato và Kengo thôi.
Trán Arato ướt đẫm mồ hôi, “Ryo này, cậu là đứa bảo trường học là nơi dạy ta cách hòa hợp, nhỉ? Một ngày nào đó sẽ có người dạy cậu hòa hợp với người khác sao cho phải thôi. Mà chắc cũng chả dễ chịu gì đâu.”
“Mà này, tớ hẹn được một em ở trường trung học cạnh bên vào Chủ Nhật đấy. Cậu đi cùng đi, Arato.” Ryo nói khi nắm lấy cánh tay Arato từ phía sau.
“Nà, tớ không đi được. Lỡ hứa đi chơi với Yuka rồi...”
“Tào lao! Yuka sẽ chẳng bao giờ vòi vĩnh kiểu đấy khi biết cậu sắp hết tiền tiêu cả.”
“Bớt tỏ vẻ hiểu em gái tớ lắm đi,” Arato vặn lại.
“Mà chuyện gì cậu cũng thích lôi Endo vào quá nhỉ, Kaidai?” Kengo nói.
Ryo cười toe toét trước câu nói nhàn nhạt của Kengo, “Có Arato ở đấy nữa thì vui hơn mà.”
Arato chợt thấy băn khoăn liệu có phải Ryo thông minh quá thành ra ngớ ngẩn thế này không. Dĩ nhiên là phải băn khoăn rồi, nếu hai người Arato và Kengo cứ ở cạnh cậu ta thì cũng thành kẻ ngốc mất thôi.
Khung cảnh thành phố bên ngoài cửa sổ lớp học khá long lanh. Ở bên kia sông, những tấm pin mặt trời trong khu vực dân sinh đang phản chiếu ánh nắng một cách lấp lánh.
Hiện đang là tháng Tư và trường vừa bước sang quý ba.
Từ lâu, Nhật Bản đã áp dụng thông lệ khai giảng vào tháng Chín như ở các trường Âu - Mỹ. Đến nay, ngay cả ở Nhật Bản người ta vẫn không khỏi ngạc nhiên khi biết rằng từ hàng thế kỷ trước, năm học vốn đã bắt đầu dưới những tán hoa anh đào nở rộ.
Đường về nhà của Arato và hai người bạn của mình song song với sông Sumida, nơi rợp bóng hoa anh đào. Lúc ngang qua cầu Kototoi đã từng sập một lần trong suốt một trăm năm dài, họ bị trượt chân bởi mấy mảnh vỡ của tượng đài đá ở đền Ushijima. Con đường này dẫn họ xuống một con phố mà hoa anh đào được trồng ở hai bên đường Bokutei.
"Mà này, năm nay tụi mình lại đi ngắm hoa nữa hay sao?” Arato cất giọng hỏi, cậu đang nhắc đến phong tục dã ngoại của người Nhật dưới những tán anh đào trong mùa hoa nở của họ. Rồi cậu dừng lại cạnh một bia đá trông còn khá mới được xây bên bờ sông Sumidagawa. Bốn mươi hai năm trước đã từng xảy ra một thảm họa khủng khiếp mà người ta gọi là “Tai Họa”. Đài tưởng niệm này được dựng lên để nhắc nhở mọi người về thảm họa đã khiến quận Honjo Azumabashi trở nên hoang tàn. Những người lớn tuổi vẫn thường hay đến đặt hoa tại đài tưởng niệm này. Khi ba người họ đến đủ gần, công nghệ ảnh AR đã được trang bị cho đài tưởng niệm bắt đầu hiển thị.
Dưới cái nóng đầu mùa của tháng Tư, Ryo đã cởi bỏ áo khoác đồng phục. “Chủ Nhật này đi ngắm hoa đi,” cậu ấy nói.
“Trời ạ, chẳng chịu từ bỏ luôn đấy hả? Mà cậu đã mời bao nhiêu người vậy?” Arato hỏi rồi xoay bàn độ nhỏ trên cổ áo đồng phục. Dòng điện truyền đến bộ phận làm mát ở nách bộ áo cậu và bắt đầu làm dịu cái nóng.
Với một nụ cười láu lỉnh, Ryo giơ bốn ngón tay lên, “Bốn em nhé.”
“Vậy thì tốt nhất cậu nên xin lỗi một trong số họ đi.” Arato nói với cậu ấy, “Tính cả tớ, cậu và Kengo thì chỉ có ba thằng thôi đấy.”
“Arato này,” Ryo giở giọng trách móc, “Làm như tớ chỉ có mỗi hai cậu là bạn ấy.”
“Chứ gì nữa.”
“Ô thôi nào, tớ vẫn còn những người bạn khác mà. Cậu làm tớ đau lòng quá nha.”
Trong năm mươi năm qua, đã có một số điều chỉnh đáng kể đến bất động sản quanh Văn phòng quận Sumida cũ. Với những cây cầu như Azuma và Komagata là điểm khởi đầu, các đường phố của quận đã được định tuyến lại hợp lý hơn.
Những làn xe xuôi ngược trên con đường rộng rãi êm đềm như một dòng chảy. Giờ đây, mọi phương tiện đều có chức năng lái tự động nên chuyện tắc đường đã chỉ còn là dĩ vãng.
Khi nhóm Arato đến trước một ngã tư, họ thấy một bà cụ đang cố băng qua con đường bốn làn. Một cô gái mặc áo vàng đã đến bên cạnh bà cụ và đỡ lấy tay bà ấy.
Arato di chuyển ngay lập tức, “Tớ sẽ đi giúp họ,” cậu nói. Đèn giao thông trông như sắp đổi rồi, và cậu không nghĩ cô gái với bà cụ đó sẽ qua đường kịp.
“Cô ta không phải là người đâu.” Kengo nói với giọng hờ hững. Mặc dù ngoại hình hay hành động của cô gái đó chẳng có gì bất thường nhưng Kengo lại là người rất am hiểu về vi tính và máy móc.
“Nếu cản trở một giao diện đang làm việc,” cậu ấy nói tiếp, “Thì cậu chỉ khiến vi xử lý của nó nhận thêm việc mà thôi.”
Giao diện là từ lóng của hIE - Phần tử giao diện hình người. Cơ bản thì chúng là những rô bốt mang hình dạng con người, hIE có thể làm được mọi công việc của con người. Nhờ vậy mà không còn tình trạng thiếu nhân lực nữa, và thế giới cũng đã trở nên tiện nghi hơn.
“Biết rồi, nhưng tớ vẫn sẽ đi,” Arato nói rồi hướng đến chỗ vạch kẻ đường dành cho người đi bộ.
Cô gái người máy mỉm cười khi thấy cậu ấy tiến đến.
“Để cháu giúp cho.”
“Cảm ơn cháu,” bà cụ với chiếc lưng còng xuống vì năm tháng cười cảm ơn cậu mà các nếp nhăn trên mặt cứ xô lại.
Con người chẳng thể truyền tải cảm xúc một cách trực tiếp, nên họ phải dùng hành động để thể hiện nó. Nhưng hiện tại, đã có những thứ khác không phải con người vẫn có thể thực hiện các hành động mang ý nghĩa đó; đây là thực tại mà Arato cùng bao người khác đang tồn tại. Năm 2105, người máy đã lấp đầy mọi lỗ hổng trong xã hội.
Hai người kia đã la Arato khi cậu quay lại từ phần đường dành cho người đi bộ.
“Rồi sẽ có ngày cậu bị người ta lợi dụng cho mà xem.”
Ba người họ đang đi bộ qua khu vực quanh ga tàu điện ngầm Honjo Azumabashi, nơi đã phát triển một thành trung tâm thương mại đúng chất. Khu này khá lộn xộn do sự khác biệt hoàn toàn về vật liệu xây dựng của những khối nhà có từ trước Tai Họa và sau này.
“Nhưng phải đối tốt với con gái chứ?” Arato biện hộ, “Sao lần sau các cậu không thử giúp xem?”
Nếu đủ tinh mắt thì có thể thấy khu này đầy rẫy hIE. Họ là sự bổ sung đáng chào đón cho ngành dịch vụ vốn đã chẳng có đủ nhân lực để hoạt động từ mờ sáng, và họ đặc biệt phổ biến trong các nhà hàng.
Kengo là người bản địa nên cậu ấy hiểu về mọi thứ cần biết ở khu này. “Cậu có biết cô gái ở quầy bánh taiyaki kia là một hIE không?” cậu ấy hỏi. Ở phía bên kia ngã tư phố Asakusa, có một cô gái với những lọn tóc vàng đang đứng lật bánh nướng trong một quầy taiyaki.
“Người làm ở tiệm soba cũng vậy luôn,” cậu ấy dẫn giải, “Thêm vài người làm sổ sách ở Sky Tree nữa. Bất cứ khi nào thấy người già, hIE đều sẽ chạy đến để giúp đỡ họ.”
“Họ cũng cố gắng lắm rồi mà,” Arato nói. Lúc ngang qua quầy bán taiyaki, cậu trao cho cô gái một ánh nhìn thân thiện. Cô ấy cười và hỏi, "Quý khách có muốn một ít taiyaki không?" Cô ấy chẳng hề đổ chút mồ hôi nào.
Ryo lạnh lùng nhìn cô ấy, hoàn toàn khác với ánh mắt cậu ta khi nhìn những cô gái khác. “Không, chả phải đâu. Arato này, bộ cậu là kiểu người nghĩ rằng nếu cổ vũ thì chiếc xe sẽ chạy nhanh hơn à?”
“Nhưng tớ có quyền nhìn nhận theo cách tớ muốn chứ,” Arato đáp.
“Cứ như đang sống trong truyện cổ tích ấy,” Ryo giễu cợt.
“Vậy tớ sẽ coi đó là xứ sở cổ tích có cách mạng khoa học.”
“Đó gọi là tiến bộ. Kể cả mấy trò phi khoa học mà cậu làm hằng ngày cũng đều bao hàm trong khoa học cả đấy.”
Cuộc trò chuyện thân thiết của họ cứ thế mà lạc đề dần.
Ngay lúc ấy, Arato chợt thấy thứ gì đó nơi góc mắt mình; thứ mà đáng lẽ không nên ở đấy. Một con mèo mun mà ai đó thả lang đang tha thứ gì đấy ra khỏi con hẻm, ngay chỗ chiếc xe đạp có gắn trợ lực dựng trước cửa tiệm soba. Chốc chốc lại thấy con mèo cắn vào thứ to gần bằng nó rồi lại ì ạch tha đi.
Thứ đó đang bị kéo lê đi một cách khủng khiếp dưới ánh nắng chói chang của buổi ban trưa. Là một cánh tay người.
“Trời. Trời đất ơi,” Arato nói mà mặt cắt không còn giọt máu.
Đó là một cánh tay phải với làn da trắng mịn. Con mèo bỏ chạy, và mảng da mà nó đang gặm đã tuột khỏi khuỷu tay.
Arato như đứng không nổi nữa.
Kengo vừa lướt ngang qua Arato thì vô tình đỡ được cậu ấy, “Sao nữa vậy?” cậu hỏi rồi bước lại, lắc lắc cánh tay bạn mình. Có một đoạn hình ống màu trắng nhô ra từ vết cắt, cùng với đó là thứ chất lỏng trông như máu rơi vãi trên nền đất. “Dạo này có vài tên hay đi phá hIE ở quanh đây,” cậu ấy nói. “Tớ từng thấy vài mảnh xác ở đây với đằng kia nữa. Thật phí phạm.”
“Phí phạm á?” Arato hỏi ngược lại với giọng đầy hoài nghi, “Cậu chẳng thấy tội cho họ sao?” cậu không thể ngăn được trái tim đang loạn nhịp của mình, và càng chẳng thể coi cánh tay trắng trẻo ấy là thứ gì khác ngoài cánh tay của một thiếu nữ. Chẳng cách nào để cậu có thể nhìn thẳng vào một bộ phận cơ thể người bị cắt rời như thế, kể cả khi nó không thuộc về con người.
“Ừ thì,” Kengo đáp, “Khi ai đó biến thứ đắt ngang với một chiếc ô tô thành phế thải, với tớ đó chính là phí phạm.”
Arato định vươn tay chạm vào cánh tay bị cắt lìa kia, nhưng rồi lại bị Ryo níu vai cản lại.
“Đừng có chạm vào nó. Tụi mình còn chả biết thứ đó được làm ra từ gì mà.”
“Nhưng cũng đâu thể vứt nó vào thùng rác được,” Arato nói. Cô gái người máy đã giúp bà cụ qua đường đang dạo gần đấy. Thật đau đớn làm sao khi nghĩ đến việc chủ nhân của cánh tay này có thể là một cô gái tốt bụng giống như vậy.
“Đừng có mà hiểu lầm, Arato.” Ryo nói. Giọng cậu thật lạnh lẽo khi nhìn xuống cánh tay ấy. “Đám hIE làm vậy là do thiết lập cả. Mấy gã thương gia thấy đặc điểm và hành động càng giống người thì sản phẩm bán ra sẽ càng dễ dàng hơn. Là để quảng bá thương hiệu cả thôi.”
“Đây chỉ là bộ phận máy móc,” Kengo cũng đồng ý với điều đó. Mặc dù đang ở giữa khu thương mại nhưng lại chẳng có mấy người ngoảnh lại đến lần thứ hai khi thấy thứ trông như cánh tay mà Kengo đang cầm.
Hai người bạn của Arato chẳng ưa đám hIE gì lắm. Còn những ai ngang qua, vài người chỉ cau mày, dù vẫn có ít người đã để lộ ánh mắt thương hại. Thế nhưng, nếu cánh tay này là của một “cô gái” con người, thì mọi người sẽ phản ứng hoàn toàn khác.
Ngay cả Arato cũng thế, cảm giác nguy hiểm trong cậu đã phai dần sau khi nhận ra đây không phải là một vụ giết người. Thế nhưng tâm trí cậu lại chẳng thể chấp nhận việc cứ thế bước tiếp mà bỏ mặc thứ trông như một phần cơ thể người kia lại.
“Báo cho cảnh sát đi,” cậu nói, “Chứ cứ vứt nó đi như vậy thì tớ thấy tệ lắm.”