Tôi đã từng rất thích chạy bộ dưới nắng mai.

Con đường cô lựa chọn không bao giờ là sai, và ánh sáng luôn luôn chờ đợi cô hướng về. Một thời gian rất lâu, tôi đã tin như thế.

Không phải tôi muốn được đứng một mình một cõi, hay muốn mình vượt trội hơn bất kì một ai.

Tôi chỉ vững tin rằng, miễn mình còn bước trên con đường chọn gắn bó, bạn bè sẽ tìm đến mà đồng hành với cô.

Thực sự tôi đã từng có không ít bạn bè, và tình bạn luôn đến một cách rất tự nhiên.

Chính vì thế, tôi càng thêm vững tin vào con đường mình chọn. Tôi đinh ninh yên trí, rằng con đường mình chọn không thể nào là sai.

Phải đến hai năm sau, tôi mới chợt bừng tỉnh.

Rằng phía cuối con đường tôi vẫn luôn vững tin… chẳng có ánh sáng nào chờ đợi hay gì hết.

Khoảnh khắc mà niềm tin hoàn toàn đã vụn vỡ, tôi cũng nhận ra mình không còn ai bước theo. Tôi ngoảnh đầu lại nhìn, nhưng cũng con đường ấy… chỉ còn tôi đến giờ là đơn độc bước đi. Những người bạn đã từng tự nguyện bước theo tôi… đều đã rời xa tôi, tìm con đường mới rồi.

À… Ra là thế nhỉ.

Bỗng cái lạnh buốt giá choàng lấy trái tim tôi.

Hóa ra là trước giờ, mọi cố gắng của tôi… đều chỉ là vô nghĩa.

Nỗ lực để trở thành một kẻ thảm hại ư… Thế buông xuôi cho rồi.

Nếu không còn một ai sẵn lòng bước theo nữa, thì nỗ lực đơn phương… cũng chẳng để làm gì.

Tôi quyết định khi đó… sẽ từ bỏ con đường mà mình hằng vững tin, con đường mà tưởng như ánh sáng luôn đón chờ.

Kể từ đó trở đi, tôi không ham thích gì với môn bóng rổ nữa.