“Yuna-san hình như… chưa từng tham gia vào câu lạc bộ đúng không?”

“Hồi cấp hai mình có chơi bóng rổ chút thôi. Nhưng giờ hết hứng rồi.”

Yuna khẽ cười buồn, ánh mắt như tiếc nuối nhìn về phía xa xăm.

“Đổi lại kể từ giờ, cậu với mình trở thành bạn bè của nhau đi. Nhé?”

“Onii-san thấy sao? Thường em mặc thế này khi không đi làm đấy.”

“Thực lòng cậu vẫn muốn chơi bóng rổ đúng không?”

Yuna chợt đứng yên, quay sang nhìn phía cậu.

“… Không. Không chỉ có thế đâu.”

Nét mặt cô khi ấy, trong mắt Haruya… không hiểu sao ánh lên man mác niềm cô độc.