Hiện tại, chúng tôi đã rời sang một nhà hàng gia đình.
Nhân viên dẫn bọn tôi đến một bàn ngay cạnh cửa sổ, và bầu không khí đang trở nên khó xử.
Asuka và tôi ngồi kế nhau, còn Reina thì ngồi đối diện tôi.
“... Em hiểu sao anh hai và chị Asuka lại chia tay rồi….
Reina cúi gằm đầu xuống xin lỗi tụi tôi.
Cả Asuka lẫn tôi đang bị dày vò bởi một cảm giác khó chịu. Tôi đã không kể rõ cho con bé mọi việc. Reina không có lỗi gì trong chuyện này cả.
“Không, em không phải xin lỗi đâu.”
“Phải đó, em không có lỗi đâu.”
“N-Nhưng mà, em đã cực kì ích kỷ, tự cao và phiền toái….”
Reina vừa nói vừa nấc cụt như thể con bé sắp khóc đến nơi.
Thấy vậy, Asuka cất lời với một tông giọng tươi sáng hơn mọi khi.
“Không có sao đâu! Ý chị là, em rất giỏi khi có thể tự nhận lỗi của bản thân và tự trách mình về điều đó. Còn chị thì chị đã không thể nhận ra lỗi của mình cho đến khi chị bị Hiroto đá!”
Tôi huých khuỷu tay vào tay trái của cổ và nói nhỏ để chỉ cô ấy có thể nghe thấy.
“Này, sao giờ em lại tự hạ thấp bản thân mình vậy?
“Vậy thì em em nên làm gì? Em không biết làm sao để an ủi con bé lúc này.”
“Cái, cái đó thì… đó đó”
“Hiroto còn chả biết nữa là.”
“Nếu Asuka không hiểu lầm anh ngay từ đầu, chuyện này sẽ không hề xảy ra.”
“Sao anh cứ phải phải đào chuyện đó lên lại vậy? Em nghi ngờ có sai đâu?”
“Vậy là em vẫn còn nghi ngờ sao…. Thật lòng mà nói, anh không thể khiến chị ấy thích anh. Người phụ nữ đó quá xinh đẹp.”
“Nếu chỉ là khuôn mặt thì cổ cũng đâu có khác em đâu? Hay anh đang ngầm ý rằng em cũng rất xinh đẹp sao fufu~~”
“Nè, anh không hề nói như vậy.”
“Vậy thì anh thấy em như thế nào?”
“Đúng là một câu hỏi bất công mà ….”
Một tiếng cười nhẹ nhàng cắt ngang việc thì thầm giữa hai chúng tôi.
Tôi chuyến chú ý đến Reina.
“Ah, E-Em xin lỗi. Lỗi tại em.”
“Không, có gì đó buồn cười sao?”
“Không ạ, em chỉ rất vui khi có thể thấy anh và chị Asuka như mọi khi thôi.”
“Như mọi khi…..”
Nhắc mới để ý, bầu không khí ngại ngùng của quá khứ bay đi.
Giờ tôi có thể nói chuyện một cách thoải mái rồi.
Tôi vô thức cảm giác được có ánh nhìn và quay mặt sang bên phải.
Asuka đang ngước nhìn tôi như một bé mèo vậy.
“Ờm- Có gì sao?”
“K-không không.”
Asuka bĩu môi quay đi.
Tôi quay đầu lại về phía trước
“Ah, umm, vậy thì, em tính làm gì tiếp theo vậy..?”
“Ahh…”
Reina đang lơ đãng lẩm bẩm.
Có vẻ mọi thứ đã đi lệch quỹ đạo quá nhiều so với kế hoạch ban đầu con bé đặt ra.
Hay là mình cứ rời đi nhở?
Không, nhưng…. hmmm.
Trong khi tôi suy ngẫm về việc đó, Asuka mở lời.
“Hiroto có ổn với em không?”
“Sao em vẫn nói như thế?”
“Em có muốn nói về nó đâu.”
“Vậy thì em không nhất thiết phải nhắc lại nó nữa đâu.”
“Vậy thì anh cũng không nhất thiết phải làm cái chuyện đó, cho dù nó chỉ là một trò đùa.”
“.... Anh xin lỗi… nhưng mà chẳng có cái lí do gì chứng minh đó là lỗi của anh cả.”
“Có đó! Hiroto, anh đã nói anh không muốn có bạn gái một khoảng thời gian! Và đó là một lời nói dối trắng trợn…!”
“Vậy sao,…”
Thực tế thì, tôi vẫn cảm thấy như vậy.
Cho dù Chinami có khuyên tôi nên kiếm bạn gái mới.
Tôi chẳng có đủ năng lượng để làm chuyện đó đâu.
“Vậy thì, anh nghĩ sao? Anh sẽ chọn ai, em hay chị gái em?”
“Câu hỏi của em chả phải rất kì cục sao?”
“Em không nghĩ nó kì cục, anh chỉ việc trả lời nó thôi!”
“Không, chúng ta đang nói về việc chúng ta sẽ làm gì sau chuyện này phải không?”
Câu hỏi của cô ấy đang đi theo một hướng gì đó rất kỳ quặc.
Ý nghĩa của nó có vẻ sẽ tùy vào câu trả trả lời của tôi.
“.... Em rất, rất phiền toái được không. Em rất dễ ghen. ….Anh cũng biết rất rõ điều đó mà? Nhưng mà Hiroto đã nói với em rằng… đừng lo lắng nếu em trở nên kì quặc mà.”
Giọng nói của cô ấy lúc này tuy có chút ngại ngùng, nhưng lại có ý chí kiên định trong đó.
Phải.
Tôi chính là người nói với cô ấy không phải lo lắng.
Tôi lấy hơi và trả câu hỏi của Asuka.
“Tôi không phải loại người bỏ dở công việc của mình giữa chừng, nên hôm nay tôi vẫn đi cùng với hai người như người vận chuyển hành lý.”
Trước câu trả lời của tôi, mắt của Reina sáng lên và con bé vui vẻ trở lại.
Asuka phồng mà và chọc vào bùng tôi băng khuỷu tay của cổ.
“Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em.”
…. Lại thế nữa.
“Anh đang bối rối đấy. Em biết rõ mà Asuka, phải không?”
“Cái gì vậy, em không hiểu.”
Asuka thả lỏng khóe miệng và nở một nụ cười với tôi. Tôi không nghĩ lúc này là thời điểm tốt để cười, nhưng mà….
Dù sao thì, tôi cảm giác như đã rất lâu rồi chưa thấy khuôn mặt mỉm cười của Asuka.