“...Mình xin lỗi, Yuuji.”
“Chuyện gì thế, Shouko? Tại sao cậu lại xin lỗi chứ?”
“...Bởi vì mình chưa hề tin tưởng cậu, Yuuji.”
“Đừng có quá bận tâm về chuyện cỏn con đó.”
“...Xin lỗi.”
“Đừng có xin lỗi nữa, được chứ? Tôi cũng có lỗi khi giữ im lặng mãi cho đến giờ.”
“...Được thôi.”
“Rồi, thế thì hãy quên hết về chuyện đó đi.”
“...Vâng, mình sẽ quên hết mọi thứ, vì vậy—”
“Hả?”
“...Vì vậy, ngay từ đầu thì cậu định tỏ tình với mình như thế nào thế, Yuuji? Hãy kể cho mình nghe vào một ngày nào đó đi.”
“ẶC!? AI MÀ LẠI NÓI NHỮNG ĐIỀU NHƯ THẾ VỚI CẬU CƠ CHỨ!!?”
“...Không sao. Mình sẽ mãi tin tưởng và chờ đợi cậu.”
“Không không không! Cho dù cậu có đợi—”
“...Chẳng phải cậu đã nói rằng cậu sẽ nói với mình sau khi chiến thắng cuộc chiến triệu hồi này sao?”
“...”
“Vì thế, vì mình yêu cậu nhất, Yuuji, cậu phải trở lại với chiến thắng trong tay đấy, được chứ?”
“...Chẳng phải câu nói đó từ cậu thì thật quá đáng khinh sao, Shouko?”
“...Un.”
“Cậu muốn tôi lên tiếng với một sự ép buộc như thế sao?”
“...Un.”
“Tôi thật sự bị coi thường đấy.”
“...Un.”
“………Tôi sẽ kể cho cậu nghe lại nếu tôi có hứng trong thời gian tới.”
“...Mình sẽ mãi chờ đợi cậu.”
Câu Hỏi Thứ MườiEdit
Hãy trả lời câu hỏi sau đây.
Magiê được sử dụng để làm ra nồi nấu ăn có thể chịu đựng được nhiệt độ cao và có trọng lượng nhẹ hơn, nhưng lại có một vấn đề phát sinh khi nấu ăn. Vấn đề đó là gì? Ngoài ra, hãy nêu tên một hợp kim mà có thể dùng để thay thế magiê.
Câu trả lời của Kirishima Shouko:
“Vấn đề: Magiê phản ứng mạnh mẽ với khí oxy khi mà nó bị đun nóng, và gây ra nguy hiểm.
Hợp kim: Thép không gỉ.”
Nhận xét của giáo viên:
Câu trả lời chính xác. Thép không gỉ là một hợp kinh mà bao gồm cả niken và crôm.
Câu trả lời của Tsuchiya Kouta:
“Vấn đề: Không có sẵn bếp lò.”
Nhận xét của giáo viên:
Em có thể đừng có thêm lửa vào được không, cho dù có là lửa trại hay gì đó?
Câu trả lời của Yoshii Akihisa:
“Hợp kim: Một hợp kim ở tương lai gần (siêu chịu nhiệt)”
Nhận xét của giáo viên:
Em hoàn toàn sai lầm nếu như em nghĩ rằng thêm dòng chữ tương lai gần thì có thể làm cho câu văn thêm chút tính chân thật ở đây đấy.
“Woahh!? Nguy hiểm đấy!”
Tôi vận dụng hết sức mình để thực hiện một đòn “Móc Phải” [1], nhưng rồi chỉ để trượt mất. Chậc! Bản năng của tên khốn đó thì vẫn nhạy như lúc nào đấy!
Một khi chúng tôi họp mặt lại với Kirishima-san một cách an toàn, đầu tiền chúng tôi quay trở về khu trường cũ để đảm bảo sự an toàn của chúng tôi, từ bỏ một vài chiến tuyến, và thu nhỏ quy mô trận chiến. Ngay sau khi mọi chuyện đã ổn thỏa, thì tiếng chuông trường vang lên, và ngay đầu tiên trong cuộc chiến chống lại năm ba của chúng tôi kết thúc.
Nói cách khác, lúc này là giờ tan trường...chẳng có vấn đề gì nếu tôi kết liễu Yuuji lúc này!
“Đi nào, Muttsurini.”
“...Không vấn đề gì.”
Cho dù đã nói như thế, thì Yuuji cũng chỉ có hai tay, và nếu như Muttsurini và tôi tấn công, thì hắn không thể nào mà cầm cự lâu được.
Nhưng ngay trước khi Muttsurini và tôi sẵn sàng tấn công Yuuji, Ôi trời, Hideyoshi lầm bầm khi cậu ấy đứng dậy và ngăn chúng tôi lại.
“Tớ không thể nói rằng tớ không hiểu các cậu cảm thấy ra sao, nhưng hai cậu nên thôi đi.”
“Hở? Tại sao cậu lại ngăn bọn tớ chứ, Hideyoshi?”
“...??? (Chớp mắt)”
“Tại sao các cậu lại nhìn tớ với một vẻ đầy ngây thơ và một nét mặt đầy bối rối thế…?”
“Bởi vì tên Yuuji đó đang tán chuyện với Kirishima-san đấy. Không đời nào bọn tớ lại có thể để hắn yên mà không ○○ và ×× hắn, cậu biết chứ?”
“Các cậu...các cậu đã bắt đầu châm lửa rồi đấy, nhưng chẳng phải các cậu đang quá chân thành hay sao?”
Yuuji khôi phục tư thế của mình khi hắn ta nói một cách thẳng thừng.
Đúng là chỉ tôi là những người đã bảo Yuuji bày tỏ cảm xúc của mình đến Kirishima-san. Tuy nhiên,
“Tớ chưa bao giờ nói là cậu được phép có được một hạnh phúc như thế cả, Yuuji.”
“Thế thì các cậu muốn tớ nói gì đây?”
Về phần những gì phải nói, tôi chỉ có thể trả lời theo cách này.
“Sau khi cậu tỏ tình với Kirishima-san và làm cậu ấy bình tĩnh lại, bị từ chối.”
“Tớ sẽ thật sự rất xấu hổ nếu như chuyện đó thật sự xảy ra đấy…”
Tôi lại nghĩ rằng đó là một tình huống thích hợp cho Yuuji.
“Nghiêm túc đấy. Tớ còn phải lên kế hoạch cho ngày mai nữa, vì thế đừng có làm tớ xao nhãng lúc này.”
Yuuji quay đi và tóm tắt khả năng chiến đấu hiện giờ trong một quyển số. Chà...vì hắn đã nói thế, tôi không nên ngáng đường hắn.
Khi Yuuji và tôi đâm thọt lẫn nhau, thì những cô gái bắt đầu đứng quanh mà chúng tôi không hay biết gì, trông có vẻ xấu hổ.
“Ơ...Sakamoto, xin lỗi về việc đó. Bọn tớ chỉ nói những gì bọn tớ muốn mà chẳng biết cậu đang nghĩ gì cả.”
“Bọn tớ thật sự xin lỗi, Sakamoto-kun.”
Minami và Himeji-san cúi thấp đầu mình.
“Xin lỗi về việc đó, Sakamoto.”
“Bọn tôi xin lỗi về việc đó, Sakamoto. Bọn tôi đã quá nặng lời.”
Kudo-san chắp tay lại, trông rất hối lỗi, trong khi Kinoshita-san lại nhìn đi một chút khi cô ấy xin lỗi.
“Những chuyện nhỏ nhặt như thế thì không quan trọng đâu. Tớ chẳng bận tâm chút nào đâu.”
Đáp lại lời xin lỗi này, Yuuji chỉ vung tay mình trong sự khó chịu.
“Bên cạnh đó, hãy quên hết tất cả những gì đã xảy ra nếu như các cậu cảm thấy tệ về chuyện này. Tớ sẽ rất cảm kích vì chuyện đó đấy.”
“““Điều đó thì không thể nào (cậu biết đấy)!”””
“Các cậu…”
Nhưng tất nhiên rồi. Chẳng ai có thể quên được một sự viện đầy kinh ngạc như thế cho dù họ có muốn đi chăng nữa.
“Mối quan hệ của cậu sẽ sẽ tiến triển hơn nữa trước khi bọn này quên nó đi sao?”
“Tất nhiên rồi~ Lớp trường trông vẫn như bình thường mà, đúng không?”
“Đúng thế. Và bọn này thì dù gì cũng chẳng có lý do gì để ngăn hai người cả.”
“Đúng vậy. Sau chuyện đó….”
“Đừng có nhìn tớ với những con mắt như thế, được chứ?”
Đúng thế. Đối với Kirishima-san thì không cần nói cũng rõ, những một khi cô ấy hiểu rằng Yuuji không hề ghét cô ấy thì chỉ có một kết cuộc duy nhất còn lại cho hai người đó thôi.
“Vậy sao...Yuuji, cậu sẽ kết hơn sau cuộc chiến (triệu hôi) này sao…?”
“Này, thôi đi. Chẳng phải đó là một điềm báo cho cái chết thường thấy trong phim ảnh hay gì sao?”
Đó là một kiểu kết thúc khá là cảm động đấy, chết đi sau khi bày tỏ cảm xúc của mình đến người yêu của mình.
Kirishima-san lắng nghe chúng tôi, và trông chẳng có vẻ gì là rất tự tin khi mà cô ấy nói với Yuuji một cách ngập ngừng.
“...Ơ, Yuuji, cậu có muốn đi cùng mình đến Tòa Thị Chính sau chuyện này không…?” “Không đời nào!”
có vẻ như là Kirishima-san muốn dùng tờ giấy yêu cầu đăng kí kết hôn mà cô ấy đã giữ được một khoảng thời gian rồi.
“...Vậy là cuối cùng thì cũng không được sao…?”
“Tất nhiên là không rồi. Tôi vẫn còn chuyện để làm sau chuyện này. Tôi không thể nào đi với cậu được.”
“...”
Sau khi nghe thấy những lời nói ấy từ Yuuji, Kirishima-san cúi thấp đầu mình, trong có vẻ rất u sầu.
Và thế là,
“...Đúng...vậy. Mình đã không tin tưởng Yuuji, mình đã là một chuyện rất cứng đầu. Mình không thể nào sánh cùng Yuuji cả…”
“Ý TÔI KHÔNG PHẢI LÀ ĐI CÙNG KIỂU ĐÓ!”
Có vè như là Kirishima-san vẫn cảm thấy có lỗi vi nghi ngờ Yuuji vừa nãy vì giọng của cô ấy nghe ít sôi nổi hơn bình thường.
Và Yuuji có lẽ cũng cảm thấy như thế, có lẽ vậy? Hắn ta gãi đầu mình, và nói tiếp.
“Ôi trời. Ý tôi không phải thế! Tôi chỉ nói là tôi không đi đến Tòa Thị Chính cùng cậu thôi, được chứ?”
Kirishima-san nghe thấy điều đó, ngẩng đầu mình lên để nhìn vào Yuuji, và hỏi,
“...Thế thì điều đó có nghĩa là ‘sánh cùng’ vẫn được phải không?”
“...”
Một đòn đáp trả đẹp làm sao.
Yuuji không thể nói bất kì điều gì trong khoảng thời gian này, và nắm lây vai tôi trong khi có vẻ như là đang cố chạy khỏi cái nhìn của Kirishima-san.
“Ồ-ồ, Akihisa! Đến lúc về nhà cậu để ôn tập môn Lịch Sử Nhật Bản rồi, phải không nào? Chúng ta phải nhanh chóng quay về và ôn tập thôi.”
“Tớ ổn mà, Yuuji! Tớ có thể tự mình cố gắng mà, cậu biết chứ?”
“Gì chứ? Không cần phải chu đáo đến thế đâu! Điểm số của cậu thì không thể thiếu được cho sự xoay chuyển tình thế của chúng ta từ giờ trở đi đấy!”
Việc nói rằng Yuuji đang rất rất có tính toán trong việc cậu ấy đổi chủ đề nhanh như thế nào thì cũng không phải là nói quá đâu, nhưng thành thật mà nói, việc tỏ tình trước mặt mọi người vào lúc này thì rất là độc ác đối với Yuuji đấy.
Một lưu ý là, trong khi những gì Yuuji nói để thay đổi chủ đề vừa nãy thì có thể chỉ để cho có, nhưng đây là chuyện thật. Cậu ấy đã giúp tôi ôn tập môn Lịch Sử Nhật Bản sau khi cuộc chiến chống lại lớp A của chúng tôi bị gián đoạn.
“...Mình hiểu rồi. Trong trường hợp đó, mình sẽ chịu đựng vậy.”
Kirishima-san trả lời một cách sẵn sàng, trong sự bất ngờ của mình, tôi không thể nào không hỏi lại cả,
“Hở? Kirishima-san? Cậu chắc chứ?”
Mong ước duy nhất mà Kirishima-san đang luôn mong chờ cuối cùng cũng đã xảy ra sau hơn mười năm. Việc tận hưởng một chút vào khoảnh khắc này thì không sao mà, đúng không?
“...Không sao đâu. Mình đã gây ra quá nhiều rắc rối trong cuộc chiến triệu hồi. Việc mình chịu đựng thì cũng đoán trước được thôi.”
“Hừm...tớ đoán là nếu như Kirishima-san nói thế thì cũng không sao…”
Giờ thì đã là giờ tan trường rồi. Không cần phải quá bận tâm về chuyện đó.
“...Và mình đã quyết định là không lo lắng.”
“? Không lo lắng?”
“...Đúng.”
Kirishima-san khẽ gật đầu mình.
“...Bởi vì mình tin vào Yuuji.”
Cô ấy mỉm cười khi nói điều đó, trông có hơi ngượng một chút.”
“...(Đá)”
“Đau đấy! Cậu đang làm gì thế hả, Akihisa!?”
“...(Đá)”
“Cả Muttsurini nữa sao!?”
“Đó là thuế cho sự hạnh phúc đấy.”
Cú đá này không thôi thì không đủ để trả cho điều đó, nhưng tôi sẽ để yên ngày hôm nay vì nụ cười của Kirishima-san.
“Nhắc mới nhớ, cậu có ý kiến gì cho cuộc chiến triệu hồi quan trọng nhất nào, Sakamoto-kun?”
Kinoshita-san đầy nghiêm túc đổi đề tài và hỏi Yuuji điều này.
Vì Kirishima-san đã nói rằng cô ấy sẽ chịu đựng điều đó trong lúc này, tốt hơn là tôi nên thôi trêu Yuuji và tập trung vào cuộc chiến triệu hồi.
“Tất nhiên rồi.”
Yuuji ngay lập tức trả lời câu hỏi của Kinoshita-san.
“Điều này có hơi là quá đáng khi nói từ mình khi mà mình vẫn chưa nghĩ ra được bất kì ý tưởng nào...nhưng chuyện này thật sự có ổn không?”
“...Chúng ta đã mất rất nhiều lực lượng.”
Kudou-san và Kirishima-san trông có vẻ không yên khi họ thể hiện một vẻ đầy ảm đạm, nhưng Yuuji lại trả lời họ, có vẻ như là muốn xua tan đi mối lo ngại của họ.
“Không vấn đề gì cả, đúng không nào?”
“Chà, nếu Yuuji đã nói thế, thế thì có nghĩa là không có vấn đề gì cả, đúng không nào?”
“Hãy nghĩ về bọn tớ xem, sự khác biệt trong sức mạnh chiến đấu thì còn tệ hơn rất nhiều khi mà bọn tớ đang chiến đấu với lớp A các cậu đấy.”
“...Giống như thường lệ thôi.”
“Đúng vậy. Tớ nghĩ rằng cuộc chiến thật sự bắt đầu từ đây đây.”
“Bọn mình sẽ không thua nếu chỉ như thế không thôi đâu.”
Chúng tôi là lớp F, chúng tôi đã quá quen với sự chênh lệch đầy áp đảo như thế. Tôi thậm chí còn nghĩ rằng chúng tôi không thể chiến đấu hết sức mạnh thật của mình bởi vì chúng tôi cùng bắt đầu một chỡ với kẻ địch của mình đấy.
“Là như thế đấy. Các cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút lúc này chưa?”
Yuuji nói khi cậu ấy ra vẻ.
“Tớ phải nói sao nhỉ? Các cậu thật sự đáng kinh ngạc theo một cách nào đó đấy.”
“Các cậu thì năng nổ hơn khi mà các cậu nằm trong thế bất lợi đấy~”
“...Thật đáng tin cậy làm sao.”
Lớp A bắt đầu cười, có vẻ như là thích thú với điều này.
“Thế thì bọn tớ sẽ làm theo hướng dẫn của Sakamoto-kun.
“Đúng vậy. Cứ bảo bọn tớ cậu cần gì.”
“...Mình sẽ cố hết sức.”
“Hãy xem tớ đây. Tớ sẽ xé xác bọn khốn đó ra trò đấy!”
Và với câu nói này từ Yuuji, ngày đầu tiên của cuộc chiến triệu hồi chống lại năm ba kết thúc ở đây.