Editor: Gấc.
Hòn đảo ở miền Nam, những chiếc thuyền gỗ lắc lư bên bến thuyền, sóng biển trong vắt cuồn cuộn như những dải lụa màu xanh, ánh mắt trời chiếu xuống, những tia sáng chói mắt và sự lắc lư của thuyền khiến Lư Chi Hiểu buồn nôn.
Đi máy bay, đi theo đường núi, cuối cùng lại ngồi thuyền.
Phòng làm việc của Trầm Triệt có sáu người phụ trách dự án trò chơi này, bốn chàng trai và hai cô gái, bọn họ đang đứng ở đuôi thuyền để chụp ảnh.
Quý Thành và bạn gái Mạnh Tây đang ngồi dính sát vào nhau và nói lời âu yếm.
Lư Chi Hiểu thì dựa vào lòng Trầm Triệt, lông mày nhíu chặt, tay rũ ngoài thuyền, ủ rũ ỉu xìu.
Ánh nắng sáng chói, tay Trầm Triệt đặt lên trên mắt cô, để cô ngủ thoải mái hơn chút.
Ngọn núi trên hòn đảo cao ngất ngưởng, có đàn chim bay qua.
Thuyền cập bến, những người khác vui vẻ phấn khởi xách hành lý rời khỏi thuyền.
Lư Chi Hiểu rất muốn đứng dậy khỏi lồng ngực của anh, nhưng cô vừa say xe vừa say tàu, rất khó để suy nghĩ.
Cô nắm lấy áo sơ mi của anh, giọng nói nhẹ nhàng: “Đến rồi à?”
“Ừ, bọn họ đã rời thuyền rồi, em muốn nằm thêm một lúc không?”
“Thôi, không muốn làm mất hứng, lát nữa nằm ở homestay là được.”
“Được, anh nhờ Qúy Thành mang hàng lý xuống rồi. Không vội, đi từ từ thôi.”
Lư Chi Hiểu đã say xe từ bé, đây là lần đầu tiên cô đi thuyền nhưng vừa lên cô đã thấy choáng váng hoa mắt, lúc này chân còn hơi lâng lâng.
Trầm Triệt dắt cô đi.
Cô cẩn thận giẫm lên hạt cát mềm mịn, phía xa có vài ngôi nhà đầy màu sắc nằm trên vách núi, màu sắc tươi sáng như cầu vồng giữa những vách núi đá xanh và xám.
Khi hai người chậm rãi đi tới homestay, những người khác đã chia phòng xong, Quý Thành đứng chờ ở cửa homestay.
“Ổn không vậy. Tôi để lại phòng lớn nhất cho hai người đó. Hai người lên nghỉ ngơi trước đi.” Quý Thành đưa chìa khóa cho Trầm Triệt: “Hành lý đã được đặt trước cửa phòng cậu rồi.”
“Các cậu có kế hoạch gì không?”
“Bọn họ khá ổn, định đi ra biển một lát.”
“Ừ, hôm nay không cần để ý đến bọn tôi.”
Quý Thành vỗ vai anh: “Coi như bù tuần trăng mật đi.”
Lư Chi Hiểu đứng bên cạnh cười xấu hổ, ánh mắt mơ màng bỗng phát hiện có một con rùa đen đang bò trong khu vực homestay.
Hình dáng của con rùa đen này rất lớn, không biết là giống gì, trên lưng nó có dán một tờ giấy note, bên trên viết: Nó thích đi bộ khắp nơi. Xin lỗi nếu nó đụng vào bạn.
Lư Chi Hiểu lấy máy chụp film ra, chụp ảnh rùa đen.
Homestay này rất sạch sẽ, tường màu trắng xanh, mái nhà kính, ánh nắng chiếu xuống, hai người đi trên cầu thang uốn lượn.
Phòng 301 ở cuối hành lang, sau khi mở cửa phòng ra, Trầm Triệt kéo vali vào.
Đồ đạc trong phòng toàn được làm bằng gỗ, ngoài ban công là biển mênh mông vô bờ.
Lư Chi Hiểu xoa gáy, nằm xuống mép giường, váy denim gò bó, khi cô đang định hoạt động, Trầm Triệt chợt nắm lấy mắt cá chân của cô.
Cảm giác tê dại khiến cô đang nhắm mắt bỗng mở mắt ra, cô kinh ngạc: “Để em tự làm.”
“Đừng nhúc nhích, nằm đi.” Trầm Triệt cởi giày ra, đắp chăn lên chân cô: “Muốn nôn nữa không?”
“Không, chắc do uống thuốc say xe nên bây giờ em buồn ngủ quá.”
“Vậy ngủ đi.”
Trầm Triệt đứng dậy, định kéo rèm lại.
Lư Chi Hiểu: “Không cần kéo đâu, em chỉ ngủ một lát thôi.”
“Ừ, ngủ đi.”
Lư Chi Hiểu thật sự không gắng gượng được nữa, mắt chậm rãi nhắm lại, mơ hồ nghe thấy tiếng anh lật sách trên bàn.
Hòn đảo này rất yên tĩnh, chỉ có tiếng sóng biển đập vào bờ.
Gió biển thổi vào phòng, Lư Chi Hiểu mở mắt, nhìn thấy đèn bàn ở bên giường, trên nó có tua rua, đung đưa lay động, làm ánh đèn vàng ấm áp đảo loạn.
Cô nhớ ra, mình đang nằm trong homestay trên đảo.
Cô vừa định tìm Trầm Triệt thì đã thấy anh đẩy cửa ban công ra và bước vào.
“Dậy rồi à?”
“Em ngủ bao lâu rồi, sao trời đã tối rồi?” Giọng nói hơi ủ rũ.
“Mới hai tiếng thôi, còn đau đầu không?”
Lư Chi Hiểu lắc đầu: “Khá hơn nhiều rồi.”
“Muốn ra ngoài không, hay là tiếp tục ở trong nhà nghỉ ngơi?”
Trầm Triệt đã thay đồ, quần áo thể thao màu xám thoải mái, đơn giản sạch sẽ, anh tháo đồng hồ thường đeo ra, chỉ để lại một sợi chỉ đỏ.
Lư Chi Hiểu khẽ cười, lúc thay quần áo cô đã nghĩ sẽ có người để ý, nhưng cô chỉ có bộ đồ thể thao màu xám này.
“Không ngờ chị và chồng còn cố ý mặc đồ đôi.” Mạnh Tây lườm người kia: “Không giống anh ấy, em rất muốn mua đồ đôi, nhưng anh ấy chê. Ốp điện thoại, giày, vòng tay, ảnh chẳng ưng cái nào!”
“Đừng tố cáo anh, mau chơi trò chơi thôi.” Quý Thành xoay đầu cô ấy lại.
“Được, ván mới bắt đầu. Chai rượu xoay vào ai thì người đó phải bốc một lá bài, trả lời câu hỏi trong đó, nếu không sẽ phải thực hiện thử thách nha!”
Chàng trai nhuộm tóc màu hồng nhạt bắt đầu xoay chai rượu.
Miệng chai chỉ vào Lư Chi Hiểu.
“…”
Trầm Triệt buồn cười, cô trộm dùng ngón tay chọc anh một cái, ngón tay bị anh nắm lấy.
“Mau lấy bài đi!” Mạnh Tây nhắc nhở cô.
Lư Chi Hiểu thấy mọi người đang chờ nên quên rút ngón tay lại, để mặc anh lôi kéo.
Nội dung trên lá bài khiến Lư Chi Hiểu sửng sốt sau khi xem, Mạnh Tây nhích tới đọc thành tiếng: “Hiện tại bạn và người bạn từng yêu thầm trong thời học sinh có kết cục như thế nào?”
Hầu hết mọi người đều cảm thấy câu này trong sáng hơn các câu hỏi khác rất nhiều, nhưng ai lại chẳng muốn thấy sếp ghen?
Tất cả mọi người nhìn Lư Chi Hiểu, đợi cô trả lời.
“Thử thách là gì?”
“Uầy ——” Mạnh Tây thét chói tai, bị Quý Thành che miệng lại.
“Uống rượu.” Có một cô gái trả lời cô.
Lư Chi Hiểu không hề do dự cầm lấy chai rượu vừa được mở ra, khiến người nắm tay cô ngơ ngác.
Cô nhân cơ hội rụt tay lại, mặt đỏ bừng, lông mi run run, không dám nhìn người bên cạnh, cô rót đầy ly rồi uống cạn.
“Tôi xoay nhé?”
Lư Chi Hiểu hơi khom người, xoay chai rượu.
Khi xoay tới một chàng trai cô không quen, cô mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn họ ồn ào.
Mặt Trầm Triệt không có cảm xúc gì, anh chỉ lấy chai rượu ở trước mặt cô đi và đặt ra xa, nhân lúc tất cả mọi người không nhìn về phía này, anh ghé vào tai cô, hỏi thẳng: “Em từng yêu thầm ai?”
Không hiểu sao lại có mùi chua, Lư Chi Hiểu cắn môi nghiêng đầu nhìn vào đôi mắt đen láy của anh, sau đó chột dạ rời mắt.
Trầm Triệt nghĩ, vốn dĩ chỉ định trêu cô.
Nhưng nhìn thấy Lư Chi Hiểu căng thẳng rồi lại không muốn nói bất cứ lời nào, anh đột nhiên hơi bực bội.
Như thể đó không phải là mối tình thầm kín cũ mà là một cuộc tình đã diễn ra.
Cô có người mình thích?