Editor: Gấc.

Trong bếp, Lư Chi Hiểu mở vòi nước, rửa ớt xanh rồi đặt lên thớt.

“Trầm Triệt, em rửa xong rồi, nhớ cắt nhé.”

“Biết rồi, đừng dụi mắt.”

Lư Chi Hiểu khẽ cười, cô xua tay rồi bỏ khoai tây anh đã thái vào chảo.

Mùi khói bếp, bóng dáng bận rộn, tóc đuôi ngựa của cô nhẹ lướt qua cánh tay anh.

Khoé môi Trầm Triệt cong lên, anh ôm cô, mở máy hút mùi lên.

Người đang xào rau sửng sốt, nhịp tim cô bỗng nhanh hơn, cô tiếp tục xào như không có gì.

Lư Chi Hiểu không thể không thừa nhận, kể từ khi Trầm Triệt đi công tác về, thời gian hai người ở chung ngày càng nhiều, giữa họ cũng ngày càng trở nên ăn ý hơn.

Đặc biệt sau khi trò chơi ra mắt một cách thành công, dường như anh cực kỳ rảnh rỗi, ngày nào cũng ở nhà.

Chiều nay, hai người định tới bệnh viện thăm ông nội, vậy nên Lư Chi Hiểu nấu vài món cơm nhà để mang theo.

Hai người đã luân phiên nấu ăn nhiều ngày, hôm nay đến lượt Lư Chi Hiểu nấu, anh ở bên cạnh giúp thái thức ăn.

Loại cảm giác này rất giống…

Rất giống bạn cùng nhà.

“Meo Meo đang bắt đồ gì vậy?” Mèo quýt càng ngày càng béo, đang bắt đồ chơi ở ngoài ban công.

Lư Chi Hiểu liếc nhìn: “Ồ, hoa của em, để em xem hoa đã hỏng chưa, hoa sắp bị nó phá hết rồi.”

Trầm Triệt không đáp lời, rửa tay xong, anh lấy gậy trêu mèo đi thu hút sự chú ý của Meo Meo.

Gần đây tinh thần của ông khá tốt, lúc Lư Chi Hiểu đi vào, ông còn đeo kính viễn thị đọc sách cô đặt ở phòng bệnh trước đây.

“Ông nội, bọn con tới rồi.” Cô mỉm cười với ông nội: “Con làm rất nhiều món ông thích ăn nè.”

“Này —— Hiểu Hiểu, cuối cùng con cũng tới rồi. Hôm qua ông còn mơ thấy con và A Triệt đấy!”

“Mơ thấy con và A Triệt làm gì ạ?”

Trầm Triệt nghe thấy cô cũng gọi A Triệt theo, tay rót nước cho ông của anh chợt dừng lại.

“Hôm qua tên nhóc Quý Thành kia tới thăm ông. Thằng bé nói công ty chúng nó team building gì đó, ra ngoài du lịch, có thể dẫn người nhà theo đó. Ông mơ thấy con và A Triệt đi dạo ở bờ biển, còn gọi tên ông.”

Trầm Triệt đưa nước cho hai người họ, nghe thấy lời ông nói, anh cẩn thận nhìn Lư Chi Hiểu, thấy cô không có phản ứng gì thì trái tim rơi xuống.

“Ông nội, cậu ấy đến thăm ông?”

“Nhìn cái gì, Tiểu Quý từng ăn nhiều cơm ông nấu như thế, sao không thể đến thăm ông?” Ông nội vừa nói xong thì lập tức ho khan.

Lư Chi Hiểu vỗ nhẹ lưng ông nội, sau đó lườm Trầm Triệt.

“Ông nội, con chưa nói gì mà, ông đừng giận.”

Trầm Triệt như vậy rất vụng về.

Ông nội hừ một tiếng: “Không giận, con dẫn Hiểu Hiểu đi chơi cho tử tế.“

“Ông nội, bọn họ đi thôi, con không định đi team building.”

“Tại sao?”

Trầm Triệt không định giấu, anh uống một ngụm nước rồi ngồi xuống sofa: “Ông như vậy, con đi chơi làm gì? Không bằng đến thăm ông nhiều hơn.”

Ông nội ngồi dậy, kéo tay Lư Chi Hiểu: “Sớm muộn gì ông cũng phải đi, đến lúc đó con không sống à? Nên thế nào thì thế ấy, người vượt qua quãng đời còn lại với con là Hiểu Hiểu, không phải ông.”

Giọng nói của ông vừa cố chấp vừa bất lực, như thể vượt thời gian, chỉ còn lại tiếc nuối.

Có lẽ ông nội không còn tiếc nuối, người có tiếc nuối là Trầm Triệt.

Lư Chi Hiểu mở camera ra: “Ông nội, lần trước khi gọi điện, ông nói muốn chụp ảnh với con mà.”

“Đúng vậy, ông không để ý tới thằng nhóc thối kia nữa. Ông chụp ảnh với con nhé.”

Sau đó, Trầm Triệt đang ngồi trên sofa xem hai người chụp ảnh bị một cuộc điện thoại gọi ra ngoài.

Ông nội thở dốc, nếp nhăn trên mặt như cát bị gió thổi trên sa mạc, thô ráp, ngày càng tích lũy nhiều thêm.

“Hiểu Hiểu, nhân lúc thằng bé không ở đây, ông muốn nói vài lời trong lòng với con.”

“Ông nói đi ạ.” Lư Chi Hiểu ngồi thẳng lưng.

“Đừng lo, chỉ nói vài lời linh tinh thôi.” Ông nội xoa đầu cô, giống như xoa đầu một đứa bé, trong đôi mắt ông là sự lo lắng của người già.