Editor: Gấc.

Hai ngày sau cơn mưa to kia, bầu trời không có mây.

Nước sông chảy xiết trong thành phố dâng lên màu xanh lá.

Lư Chi Hiểu ngồi trên ghế ở cạnh bờ sông, chờ đợi Từ Lê.

Sau đêm đó, Trầm Triệt gửi thông tin liên lạc của Từ Lê cho cô.

Hai người vội vàng hẹn gặp nhau.

Lâu lắm rồi Lư Chi Hiểu không gặp bạn cấp ba, thậm chí còn căng thẳng không rõ lý do.

Cô lấy phấn phủ ra, kiểm tra lại lớp trang điểm của mình.

Tuy trước khi ra ngoài, Trầm Triệt vừa vuốt mèo vừa nói với cô rằng tất cả đều hoàn hảo.

Nhưng cô vẫn không nhịn được mà đi xem lại.

Thật ra cô và Từ Lê quen biết nhau ở câu lạc bộ truyền thông của trường.

Lần ấy Từ Lê và Trầm Triệt đã hẹn hò, cả khối đều biết.

Thỉnh thoảng Trầm Triệt sẽ tới tìm Từ Lê sau khi hoạt động của câu lạc bộ kết thúc, Lư Chi Hiểu thì đứng bên cạnh nhìn.

Khi đó, mắt cô đã trở nên mơ hồ.

Từ Lê hay kéo cô đi xem Trầm Triệt chơi bóng, dù cô đã lén xem nhiều lần; Từ Lê cũng sẽ kéo cô đi ăn cơm với Trầm Triệt, ăn được một nửa, cô sẽ lấy cớ để rời đi.

Rất nhiều cảnh tượng dần trở nên mơ hồ trong trí nhớ.

Là vì cô quá kỳ quái và nhạy cảm nên mới cho rằng người khác sẽ nhớ.

Từ Lê ngồi cạnh bờ sông, ăn kem mới mua ở ven đường, cô ấy nghiêng đầu nhớ lại: “Vậy à? Trước đây mình thích anh ấy đến vậy ư, bản thân mình còn chẳng nhớ rõ. Nếu hôm đó không nhìn thấy hai người, mình sẽ không nhớ lại chuyện hồi cấp ba.”

“Mình tưởng ai cũng sẽ nhớ…”

“Cuộc sống hiện tại đã đủ khó khăn rồi, ai lại đi nhớ về quá khứ chứ?” Từ Lê kết luận như vậy.

Mà Lư Chi Hiểu lại nghĩ đến những khoảnh khắc mình gặp khó khăn, cô luôn vô thức nhớ đến Trầm Triệt hồi cấp ba.

Dường như anh sạch sẽ đến mức có thể mang lại sức mạnh cho cô.

“Không nói đến chuyện khác, hai người ở bên nhau thật sự khá tốt đó. Chẳng trách ai cũng bảo đối tượng kết hôn sau này chính là người từng gặp năm 18 tuổi.”

Lư Chi Hiểu buồn cười: “Đây là lần đầu tiên mình nghe câu này đấy. Có lẽ do mình có khá ít người thân quen, không ngờ lại có ngày xem mắt với bạn cấp ba.”

“Hiểu Hiểu, trước đây mình có hỏi người khác về thông tin liên lạc của cậu, kết quả chẳng có ai trong lớp cậu liên lạc được với cậu. Cậu không tham gia họp lớp.”

“Mình sống không tốt lắm, cho nên không muốn đi gặp bạn cũ…”

“Nhưng cũng có người muốn gặp cậu mà. Hồi cấp ba cậu không hay nói chuyện, rất khó tới gần cậu, không biết tại sao ngày nào cậu cũng buồn bã không vui.”

“Được rồi, hi hi. Bây giờ mình rất ổn, cực kỳ cực kỳ ổn. Lúc này vừa khéo có thể gặp lại những người bạn trước kia, cho nên đừng trách mình nữa.”

Lư Chi Hiểu ôm cô ấy, lén dùng tay lau nước mắt.

Làn gió khô nóng mang đến ảo giác.

Lư Chi Hiểu và Từ Lê đi ăn ở một nhà hàng Thái không tồi, sau đó lại tới quán bar uống rượu.

Mới uống được vài ly, Lư Chi Hiểu đã ngã xuống bàn không dậy nổi, miệng lẩm bẩm tên Trầm Triệt.

Từ Lê cười to, cô ấy lấy điện thoại ra chụp mấy tấm ảnh rồi gửi cho Trầm Triệt.

“Sao hồi cấp ba mình không phát hiện cậu đáng yêu đến vậy nhỉ?”

Đèn neon lập loè, trên sân khấu có mấy ca sĩ đang hát vài bài hát không biết tên.

Trầm Triệt mặc vest, không hợp với môi trường xung quanh cho lắm.

Anh đi đến quầy bar, nhìn Lư Chi Hiểu đang nằm trên bàn rồi nhíu mày: “Sao lại uống nhiều như vậy?”

“Lâu rồi không gặp mặt, uống một chút thôi mà, nhưng tôi cũng không ngờ tửu lượng của Hiểu Hiểu lại kém như vậy.” Từ Lê nhún vai.

“Cô về kiểu gì?” Trầm Triệt khoác áo khoác lên lưng Lư Chi Hiểu, rồi buộc tóc cô lại.

“Lát nữa chồng tôi sẽ đến đón, cứ kệ tôi.”

“Được, vậy tôi đưa cô ấy về nhà trước.” Trầm Triệt cúi người, lấy ly rượu ra khỏi tay của Lư Chi Hiểu: “Hiểu Hiểu, về nhà thôi.”

Lư Chi Hiểu mở mắt ra, lông mày nhíu lại: “Ông xã!”

Lời này làm cả hai người đều sửng sốt, Từ Lê thì cười khúc khích.

“Ông xã, ôm một cái!” Lư Chi Hiểu xoay người lại, quay mặt về phía anh và duỗi hai tay ra, giọng nói ngọt ngào như con mèo say khướt.

Trầm Triệt bế cô lên, tạm biệt Từ Lê, sau đó xách túi của con mèo say mèm lên và đi ra khỏi quán bar.

Đêm hè, vô số làn gió ập vào cửa sổ xe.

Trầm Triệt véo ngón tay của Lư Chi Hiểu, tranh thủ dỗ dành cô lúc đợi đèn xanh: “Gọi anh là gì?”

“… Ông xã.”

Mấy bóng cây xẹt ngang qua cửa sổ xe, Lư Chi Hiểu dần tỉnh táo lại nhưng vẫn nhắm chặt mắt, không biết nên phản ứng như thế nào.

Cho đến khi cô được Trầm Triệt bế lên nhà, lúc về đến nhà, cô nghe thấy anh đang dụ dỗ ở bên tai mình.

“Gọi anh là gì?”

Trên đường về nhà đã bị hỏi vô số lần, Lư Chi Hiểu mím môi, nói thẳng: “Trầm Triệt, đủ rồi đấy.”