Editor: Gấc.
Lúc Lư Chi Hiểu từ phòng tập thể thao về đã là 8 giờ tối.
Cô mua mì Ý, định về hâm nóng lại, vừa vào nhà thì phát hiện đèn đã được bật, sau đó thấy Trầm Triệt đứng trong bếp uống nước.
“Sao anh lại về vào lúc này?”
Chẳng phải mới dự án mới vừa được đầu tư và đang làm hiệu ứng sao?
“Ừ, muốn tâm sự với em.”
“Nói cái gì?” Lư Chi Hiểu buộc tóc lên, mở hộp mì Ý ra, đặt vào lò vi sóng.
Cô rửa tay xong thì nhận lấy nước anh đưa.
“Em quen Từ Lê à?”
Tim Lư Chi Hiểu đột nhiên rơi xuống, cô tưởng Trầm Triệt sẽ hỏi có phải gần đây tâm trạng không tốt, hay là có muốn ly hôn không.
Nhưng cô không ngờ lại là chuyện này.
“Anh nói bạn gái của anh hồi cấp ba, phải không?”
Lư Chi Hiểu không định giấu giếm, cô biết Trầm Triệt không phải đang hỏi thử mà là đã chắc chắn.
“Quen biết anh từ hồi đó, sao không nói cho anh biết?”
“Khi ấy không có ấn tượng rõ ràng về anh, huống chi anh cũng không nhận ra em, em nói làm gì.”
Vẻ mặt của Lư Chi Hiểu rất bình tĩnh, nhưng lông mi run run đã bán đứng cô.
Điện thoại của Trầm Triệt nhận được tin nhắn.
Từ Lê: Này, tôi phát hiện tấm ảnh này. Tôi nhờ người khác in giúp tấm này, Hiểu Hiểu nói cũng muốn một tấm. Tôi nghĩ kỹ lại, có lẽ khi ấy Hiểu Hiểu đã yêu thầm anh, nhưng vì tôi nên cậu ấy ngại nói.
Trầm Triệt nhìn tấm ảnh kia, hai cô gái đứng dưới tàng cây, nắm tay nhau, phía sau là sân bóng rổ, anh mặc đồ thể thao màu đen và đang chơi bóng.
Ảnh cũ, quen thuộc đến nỗi Trầm Triệt hơi hoảng hốt.
Có một lần, anh đặt hai cốc cà phê đến nhà, sau đó đi gõ cửa phòng cô, phát hiện cửa khép hờ.
Cô đeo tai nghe, đưa lưng về phía cửa, đang dọn lại đống sách mới chuyển đến.
Sách xếp chồng lên nhau, cô ngồi ở giữa, chọn lựa.
Anh nhẹ nhàng bước tới, nhìn quyển sách cô đang lật xem.
Cô đang xem một tấm ảnh.
Khi cửa mở, Meo Meo cũng đi vào theo, cô xoay người gọi nó thì bị Trầm Triệt dọa giật cả mình.
Lư Chi Hiểu tháo tai nghe xuống: “Sao anh vào được?”
“Cà phê, đặt latte muối biển cho em đấy.”
Lư Chi Hiểu kẹp tấm ảnh kia vào sách, đó là lần đầu tiên anh thấy biểu cảm hoảng loạn ở trên mặt cô.
Chột dạ và sợ hãi.
Trầm Triệt cầm cốc cà phê, thoáng nhìn thấy đồng phục ở trên tấm ảnh kia, nhưng anh không để ý lắm, đặt cà phê xuống thì rời khỏi phòng ngay.
Nếu là như thế, nếu tất cả đều có lý do.
Trầm Triệt bỗng ngước mắt, nhìn về phía Lư Chi Hiểu.
Bầu không khí rất thấp, Trầm Triệt nhớ khi ở trên đảo, cô đã nói hồi cấp ba từng yêu thầm một người nào đó.
Một lúc lâu sau, anh hỏi: “Hiểu Hiểu, hồi cấp ba em yêu thầm anh đúng không?”
Tim Lư Chi Hiểu đau nhói, cô cũng từng nghĩ đến cảnh tượng như vậy, chính cô là người cho anh cơ hội này.
Cô tức giận hay hờn dỗi.
Bắt đầu từ lễ tang của ông nội, cô đã giận dỗi.
Anh không cần cô bầu bạn vào lúc quan trọng, luôn dùng giọng điệu dò hỏi, còn có cô bạn gái cũ không rõ ràng kia.
Và cả bản thân cô.
“Cho nên, phải ly hôn à?”
Lời này, cô có thể chủ động hỏi.
Lư Chi Hiểu không hề phát hiện mình rơi nước mắt từ khi nào, cơn gió khô nóng ập vào từ cánh cửa ban công rộng mở. Từ khi kết hôn cho đến bây giờ, đây là lần đầu tiên bầu không khí áp lực đến vậy.
Lư Chi Hiểu trốn tránh rất nhiều chuyện, đây là lần dữ dội nhất.
Thôi bỏ đi.
“Việc này liên quan gì đến chuyện chúng ta ly hôn hay không?”
Trầm Triệt đặt điện thoại xuống rồi đến gần cô, lại sợ cô cảm thấy áp lực nên cố gắng đè nén giọng điệu.
“Quan hệ của chúng ta là đối tác mà. Có bắt đầu cũng sẽ có kết thúc, đây là lời anh nói đấy.”
Dù kết thúc cũng không sao, Lư Chi Hiểu đã mơ vô số giấc mơ trong ngày xuân, cũng đã nằm bên cạnh anh và mộng mơ về mai sau.
Nhưng suy cho cùng vẫn là một giấc mộng viển vông, một bài thơ dừng ở đoạn không cao trào.
“Anh ——”
Nếu Trầm Triệt biết có một ngày mình sẽ thích cô, chắc chắn anh không để mình nói lời này.
“Là quan hệ hợp tác từng ngủ với nhau à?”
Trầm Triệt tới gần, bình thường anh luôn che giấu cảm giác áp bức trước mặt Lư Chi Hiểu, ngoại trừ lần mất không chế vào ban đêm ở trên đảo.
Mặt Lư Chi Hiểu ửng đỏ, liên tục lùi về phía sau, cô dựa vào tủ, lò vi sóng ở phía sau đã dừng, toả ra hơi nóng.
Không lùi được nữa, cô nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm kia.
Sợ cái gì?
Trầm Triệt hơi cúi người, nhìn chằm chằm vào cô: “Sao không nói gì?”
“Vậy có phải ly hôn không…”
“Không có khả năng.”
Hiểu Hiểu, quan hệ của chúng ta đâu còn đơn thuần là quan hệ hợp tác?
Mắt Lư Chi Hiểu bỗng tối lại, anh cúi người hôn cô, nóng nảy mà lại kiềm chế.
Cánh tay cô đụng vào lò vi sóng ở phía sau, cảm giác ấm áp khiến cô run lên, nước mắt chảy xuống.
Rên một tiếng, khiến Trầm Triệt thoáng lùi lại.