Editor: Gấc.

Một khoảng thời gian sau khi lễ tang của ông nội kết thúc, Trầm Triệt rất bận rộn.

Lư Chi Hiểu hiểu.

Đầu mùa hạ, gió bắt đầu trở nên khô nóng, hầu hết hoa trên ban công đã đến giai đoạn cánh hoa rơi đầy đất.

Sau khi Lư Chi Hiểu hoàn thành việc lồng tiếng cho một đoạn phim, cô bắt đầu dọn dẹp lại giàn hoa ngoài ban công.

Cô đổi đất và tưới nước cho hoa, dọn sàn sạch sẽ, sắp đến trưa mới hoàn thành việc quét dọn.

Chuông cửa vang lên.

“Uầy ——” Cốc Đình Đình vào nhà rồi đặt đồ xuống, sau đó ôm cô: “Trời ơi, kết hôn lâu lắm rồi, đây là lần đầu tiên mình tới nhà cậu.”

Nhà cậu.

Cô vô thức thừa nhận đây là nhà mình.

“Không tồi không tồi, cách trang trí này rất hợp với gu thẩm mỹ của cậu. Chậc chậc, nhiều hoa như thế này, chỉ có cậu có kiên nhẫn để xử lý.”

Cốc Đình Đình ngồi trên sofa, vẫy tay về phía mèo quýt đứng cạnh bàn trà: “Meo Meo, Meo Meo, mau tới chỗ dì, để dì hít vài cái nào.”

“Cậu bảo mình mua nhiều rau dưa thịt cá như vậy để làm gì thế? Nấu cho mình ăn hả?” Cốc Đình Đình thấy cô đang sắp xếp đồ mình mang đến ở trong bếp, cô ấy cũng ôm mèo tới xem.

“Tưởng bở, mình muốn tới phòng làm việc của Trầm Triệt, tiện thể mang chút đồ ăn cho anh ấy.”

“Chậc, bà chủ đến giám sát à.”

“Cút đi.”

Bốn giờ chiều, Lư Chi Hiểu lái xe đưa Cốc Đình Đình về nhà, sau đó xách hộp cơm tới phòng làm việc.

Cô tới tòa nhà của công ty lúc 4 giờ rưỡi.

Lư Chi Hiểu muốn tăng chút màu xanh cho môi trường làm việc của anh nên cô mua một bó hoa nhài ở cửa hàng bán hoa trên đường đi.

Lần trước thấy anh bảo thơm, cô đã nhớ kỹ, cô muốn mua thêm một chút để ở nhà, hôm nay mua một bó coi như thay đổi tâm trạng.

Không phải giờ tan làm, thang máy trong tòa nhà không đông người, Lư Chi Hiểu ấn tầng 19.

Khi ra khỏi thang máy, cô đi lướt qua người vào thang máy, trên người của người phụ nữ kia toả ra mùi hương thoang thoảng.

Lư Chi Hiểu rất thích, cô quay đầu lại nhìn cô ấy.

Tóc ngắn ngang vai xoăn sóng lơi, trang điểm nhẹ nhưng lại đeo khuyên tai hình tròn khoa trương, ánh mắt cô ấy nhìn thẳng vào cô, hai người nhìn nhau cười.

Ai lại không thích ngắm gái đẹp.

Lư Chi Hiểu đã gửi tin nhắn cho Trầm Triệt từ trước, anh đang đứng chờ ở ngoài cửa phòng làm việc.

“Sao đột nhiên tới tìm anh vậy?”

“Gần đây anh có dự án mới, cứ bận rộn mãi. Em muốn tới thăm anh, còn mang đồ ăn tới cho anh nè.”

Trầm Triệt cầm lấy túi đựng cơm trong tay cô, dắt cô vào trong: “Sao còn mua cả hoa?”

“Mua cho anh đấy, đặt trong văn phòng rất thơm.”

“Được.”

Đi ngang qua khu làm việc, Trầm Triệt giới thiệu cách bố trí cho cô, mấy người ngồi ở vị trí làm việc tò mò nhìn qua, Lư Chi Hiểu nắm chặt tay anh: “Vào thôi, đừng ảnh hưởng đến công việc của họ.”

Mấy người từng gặp trên đảo lần trước lén ngồi ở vị trí làm việc chào hỏi cô, Lư Chi Hiểu cười đáp lại.

Vào văn phòng, Lư Chi Hiểu cảm thán: “Phong cách trang trí của anh giống nhau thật đấy.”

Chẳng khác gì màu trắng đen xám trong nhà anh.

Trầm Triệt bật cười, nhìn hoa cô cầm, hương hoa lan ra khắp mọi nơi trong cuộc sống của anh.

“Kéo ở đâu vậy, có bình hoa không?” Lư Chi Hiểu ngồi trên sofa, cắm hoa, cô ngửi ngửi: “Nhưng mà vốn dĩ phòng anh đã thơm rồi.”

Mùi rất giống mùi cô vừa ngửi được trong thang máy, cô nhìn Trầm Triệt, anh không có phản ứng gì.

“Chỗ anh không có bình hoa, để anh ra ngoài xem thử, em muốn uống gì không?”

“Americano đá.”

Trầm Triệt khẽ cười, sau đó lấy chăn trên sofa và đắp lên chân cô: “Vẫn chưa tới mùa hè, mặc váy không sợ lạnh hả?”

“Hôm nay rất nóng, không sao.”

Đến khi Trầm Triệt ngồi ở bàn làm việc và bắt đầu làm việc, cô đã cắm hoa nhài xong, cốc Americano đá kia cũng đã thấy đáy.

Bụng cô bắt đầu đau nhức.

Toang rồi.

Trầm Triệt lập tức phát hiện cô không ổn, anh ngồi bên cạnh cô, vén tóc lên cho cô: “Đau bụng à?”

“Ừ.”

“Đáng ra không nên để em uống, dạ dày chưa khỏi được bao lâu.”

“Có lẽ do em uống coca lạnh ở nhà.”

Trầm Triệt thở dài: “Tháng này không được uống lạnh nữa.”

“Thảm đến vậy ư.” Lư Chi Hiểu lấy chăn ra, ôm bụng: “Em muốn đi vệ sinh.”

“Đi đi, ở cửa, lúc ra khỏi thang máy có thấy không?”

“Hình như cậu càng ngày càng thoải mái hơn rồi, không lo lắng như trước nữa, cảm giác như đang sống rất tốt, cũng biết mình thích gì. Tốt thật đấy.”

Nếu đã thật sự trở nên tốt hơn, Lư Chi Hiểu sẽ tin.

Tin dù có Trầm Triệt hay không, cô vẫn có thể sống tốt.

“Còn khó chịu nữa không?” Trầm Triệt tắt máy, cầm lấy áo khoác, nhìn đồng hồ.

“Đỡ hơn nhiều rồi, đi ăn nhé?”

“Ừ, thu dọn rồi đi thôi.”

Lư Chi Hiểu đặt hoa lên bàn anh, sau đó cất kịch bản vào túi: “Được rồi.”

“Anh nhớ đổi nước cho hoa, đừng đặt hoa dưới ánh nắng.”

“Ừ. Có thể nở mấy ngày vậy, sau đó có còn tươi không?”

“Nếu anh thích, em sẽ đặt định kỳ cho anh, như vậy sẽ luôn có hoa.”

“Người ta toàn là bạn trai mua cho bạn gái, em ngược đời thật đấy.”

Nói đến đây, Lư Chi Hiểu ngẩn ra, ngơ ngác nhìn số thang máy liên tục giảm xuống.

Cô chuyển chủ đề: “Ăn đồ nướng BBQ thì tới phố ẩm thực ở bên kia đi. Hồi đại học em thường xuyên tới đó.”

“Được.”

-

Phố ẩm thực, cạnh bờ sông.

Gió đêm hè, lá liễu đung đưa theo hướng gió.

Hai người tìm một quán nướng rồi ngồi vào.

Sau khi gọi món, Lư Chi Hiểu muốn uống rượu nhưng bị anh ngăn lại.

“Hôm nay đừng uống.”

“Chỉ uống một chút thôi.” Lư Chi Hiểu cố chấp.

Trầm Triệt đặt chai rượu xuống, anh không có thói quen ngăn người khác, cũng luôn cho rằng Lư Chi Hiểu rất đúng mực.

Anh rất ít khi thấy cô như vậy.

Sau lễ tang của ông, Lư Chi Hiểu rất để ý đến cảm xúc của anh, nhưng lại xa cách đúng chừng mực.

Lần trước anh còn thấy cô xem căn hộ ở thành phố Thanh trên ipad.

Nhưng ngoài mặt cô lại tỏ ra thân mật với anh.