Editor: Gấc.

Trên đảo không có chỗ quá náo nhiệt, ở phía xa có đàn dê và bò, xoay người lại là núi.

Mọi người chọn đến đây chỉ vì muốn thoát khỏi thành phố, chạy về phía hoàng hôn trên biển, hoặc là tìm một nhà hàng nhỏ để ăn hải sản.

Hôm sau, mọi người trong phòng làm việc chia thành nhóm nhỏ, bắt đầu làm chuyện bản thân thấy hứng thú.

Mà khi Lư Chi Hiểu tỉnh lại, đã là buổi chiều.

Lúc cô thức dậy, đầu đau như muốn nứt ra, khi cô đứng dậy thì đùi đau nhức cả lên.

Ký ức tối qua hiện lên trong đầu cô.

Lư Chi Hiểu ngã mạnh xuống giường, đấm không khí để trút giận, không cẩn thận đấm vào đùi, đau đớn dừng động tác lại.

Hôm qua cô quyến rũ Trầm Triệt?

Uống rượu hỏng việc.

Trần Triệt ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn thấy cô tỏ vẻ sống không còn gì luyến tiếc chớp mắt nhìn trần nhà.

“Dậy rồi à?”

Biết rõ còn cố hỏi.

Lư Chi Hiểu xoay người trốn trong chăn, không trả lời.

“Đau không?”

Anh ngồi ở mép giường, duỗi tay lôi chăn ra, muốn nhìn mặt cô.

Cô phát hiện người này ở trên giường rất tàn nhẫn, không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua, cô không nói thì anh sẽ nắm lấy mắt cá chân của cô mãi.

“Vẫn ổn.” Cuối cùng anh vẫn mở được chăn ra, cô đành phải né tránh ánh mắt của anh, chớp mắt trả lời.

“Muốn ra ngoài một lát không?”

“Ừ…”

Hôm qua lúc mới tới, homestay đã gửi cẩm nang du lịch trên đảo, bên trên có mục ngắm hoàng hôn ở biển.

Lư Chi Hiểu thích mặt trời lặn, cho nên hai người chậm rãi đi dọc theo con đường vòng quanh đảo.

Khác với cảnh hoàng hôn chật chội ở thành phố, mặt trời lặn ở biển như một quả cam bị bóp đến nổ tung, màu cam lan ra khắp nơi.

Vừa tuỳ ý vừa hoang dã.

Lư Chi Hiểu cảm thấy rất thoải mái và tự do. Cô không cần bận tâm đến mấy lời cằn nhằn của Lý Mân, cũng không cần đối mặt với khách hàng khó chơi. Có lẽ cuộc đời của mỗi người đều bình thường như vậy và cũng có đôi lúc khó khăn đến không chịu được.

Như thể những ngày tháng đó đã trôi qua từ lâu, sau khi cảm nhận được chuyện này, cô rất muốn ôm mình một cái.

Cũng rất muốn nói cho bản thân tuổi 18 rằng sẽ có ngày người bầu bạn với mày là Trầm Triệt.

Là chàng trai mà mày rất thích hồi đó. Anh không hề trở nên tồi tệ, thậm chí cũng chẳng thay đổi gì, nhưng càng đáng tin cậy và trưởng thành hơn, cũng khiến cho người ta đau lòng.

Trong một tiết tự học buổi tối nọ vào năm lớp 12.

Thành tích thi tháng của Lư Chi Hiểu không tốt, cô rất sợ buổi tối về nhà phải đối mặt với Lý Mân, vậy nên cô trốn tiết tự học buổi tối, ngồi trên tầng thượng hóng gió.

Có lẽ do đang đầu hè nên gió rất khô và nóng.

Lư Chi Hiểu ngồi ở giữa mấy cái bàn học bị bỏ, dưới đất lót đồng phục, cô trốn ở đó ăn đồ ăn vặt, nương theo ánh trăng để đọc tiểu thuyết.

Hiếm khi yên tĩnh, không cần phải ở lại trong lớp học phủ đầy bài thi trắng tinh.

Đó là điều không tưởng mà cô tìm thấy ở trường.

Nhưng tối hôm đó, cô nghe thấy tiếng vang lộc cộc, có người đang đi lên, đẩy cửa vào.

Người nọ đứng dưới ánh trăng, đồng phục màu xanh trên người anh không to rộng như người khác, rất vừa người, có lẽ anh là móc treo đồ trời sinh.

Hồi lớp 12, Trầm Triệt đã cao khoảng 1m85.

Lư Chi Hiểu trốn sau bàn học, rụt chân lại, trái tim đập dữ dội.

Anh đang gọi điện thoại, giọng nói không giống như ngày thường, mà lại yếu ớt kiệt sức.

“Bố, ừm, hai ngày nữa là sinh nhật con, bố có về không?”

“Vậy được rồi.”

Điện thoại kêu tút tút.

“Mẹ, lần thi tháng này, con đạt hạng năm.”

“Ừ, sắp đến sinh nhật con rồi, mẹ có… Về không?”

“Không có thời gian thì thôi.”

Đều chỉ là trẻ con 18 tuổi.

Thích Trầm Triệt gần ba năm, cô từng nghe chuyện bố mẹ anh ly hôn, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh đáng thương đến vậy.

Thời gian ấy, từ đáng thương này vốn chưa xuất hiện trên người anh.

Khi ấy, cô rất muốn ôm anh một cái.

Nhưng đó chỉ là một việc cỏn con, thậm chí còn bị nhấn chìm trong dòng chảy thời gian, nhưng lúc này, mặt trời đã bị trời xanh nuốt chửng, Lư Chi Hiểu đột nhiên nhớ đến mong muốn đó.

“Trầm Triệt.”

“Hửm?”

“Ôm được không?”

Trầm Triệt không kịp phản ứng lại, đã bị cô ôm chặt, anh duỗi tay, ôm cô vào lòng.

“Sao vậy, lạnh không?”

Anh áp tay vào má cô.

Buổi tối trên đảo, trên hòn đá trắng, Lư Chi Hiểu ở trong lòng anh lắc đầu: “Không lạnh.”

“Trầm Triệt, chắc chắn ông nội sẽ ở với anh lâu hơn, cho nên anh đừng quá buồn, cũng đừng nói chuyện quá bướng bỉnh với ông.”

Khi nói chuyện, Lư Chi Hiểu còn nhẹ nhàng vỗ lưng anh, anh khom lưng cảm nhận.

Lòng Trầm Triệt bị động tác của cô vuốt phẳng.

Gió thổi qua, Lư Chi Hiểu ôm anh lắc trái lắc phải, giống như nhiều cặp đôi cô từng thấy.

“Đây là chiêu trò gì vậy?” Anh cúi đầu nói ở bên tai cô.

“Đừng cử động, tăng tình cảm vợ chồng, như vậy cuộc hôn nhân mới có thể lâu dài.”

“Em muốn lâu dài à?” Trầm Triệt bình tĩnh hỏi.

Lư Chi Hiểu sửng sốt, khi đang định đáp lại, điện thoại trong túi vang lên.

Là đạo diễn của bộ phim tiếp theo mà cô lồng tiếng.

“Đạo diễn Vương, ông tìm tôi có việc gì không?”

“Muốn nhờ tôi giúp? Đương nhiên là được rồi, tôi rảnh, hai ngày nữa sẽ tới thành phố Nam. Được, ông cứ sắp xếp đi, tôi ở đâu cũng được.”

Cúp điện thoại, Lư Chi Hiểu phấn khích: “Trầm Triệt, em lại nhận được việc mới rồi!”

Cô nhảy hai cái tại chỗ, làm Trầm Triệt bật cười.

“Phải tới thành phố Nam để thu âm à?”

“Ừ, đạo diễn không hài lòng với giọng của nữ hai nên bảo em đi thử.”

Ở bên anh luôn có tin tốt.

Trầm Triệt vuốt lại mái tóc rối bời của cô: “Ừ, chắc chắn em sẽ làm được.”

Thỉnh thoảng cô sẽ để lộ bộ mặt thật trước mặt anh giống như một đứa trẻ, anh muốn ghi nhớ tất cả các vẻ mặt của cô.

-

Đêm đến thành phố Nam, Lư Chi Hiểu ở khách sạn ăn đồ ăn ngoài, là món lẩu mà cô rất thích.

Bây giờ lẩu cũng có thể đặt trên mạng, quả thực siêu lợi hại.

Cô vừa ăn vừa nói chuyện video với Cốc Đình Đình.

Cốc Đình Đình thấy cô lấy nguyên liệu nấu lẩu ra khỏi hộp, mặt đắp mặt nạ của cô ấy ghé sát vào màn hình.

“Con bé này, cậu điên rồi à, phải thu âm mà còn ăn cay.”

“Ha ha, mình đặt nước lẩu vị cà chua.”

Đối phương giơ ngón tay cái.

“Vậy hai người các cậu ở đảo làm những gì?”

Lư Chi Hiểu liếm môi, xấu hổ giả vờ lau kính.

Cốc Đình Đình quá hiểu cô, cô ấy đập bàn: “Vãi, hai người thật sự có chuyện hả?!”

“Dùng bao cao su cậu mua rồi.”

“A —— Chuyện này không cần phải nói cho mình đâu.”

“Đồ điên.” Mặt Lư Chi Hiểu đỏ bừng.

Cô nhớ tới đêm đó ở trên giường, khi Trầm Triệt đứng dậy tìm đồ, cô ngồi dậy, giọng nói khàn khàn.

“Trong vali có.”