“Đấy là tất cả thông tin mà tôi có được,” tôi nói.

“Vất vả rồi. Vụ này càng lúc càng thêm thú vị. Nè, Odagiri-kun. Anh há miệng ra chút được không?”

Mayuzumi vẫy tay ra hiệu cho tôi như thể đang gọi một chú chó. Tôi thở dài rồi chiều theo ý cô, và cô búng một viên kẹo vào miệng tôi. Tôi theo phản xạ cắn lấy nó. Lớp đường tẩm bên ngoài vỏ vỡ ra và tràn ra khắp khoang miệng tôi.

Ngọt thật.

“Loại sô-cô-la này hay ho lắm. Nó chỉ tan ra trong miệng chứ không tan trên tay,” cô nói. “Qua cái vỏ có thể thấy đây là mặt hàng dành cho trẻ em, nhưng cái ý tưởng vẫn rất đáng được hoan nghênh. Dù sao tôi cũng không thích những thứ chỉ có người lớn mới được hưởng, rượu là một, nhưng đặc biệt là thuốc lá. Ngoài việc không tốt cho sức khỏe ra, mùi của nó cũng kinh tởm không kém.”

Mayuzumi trừng mắt nhìn tôi. Tôi cắn mạnh miếng sô-cô-la, và mùi vị ngọt ngào dần trung hòa mùi nicotine còn sót lại. Đã khá lâu rồi tôi mới hút thuốc. Chỉ nhìn bề ngoài thì không thể nhận ra được. Đúng như mong đợi từ một người nhạy cảm. 

“...Sao cô biết?”

“Sao mà không biết được. Nếu anh muốn hút đến vậy thì tôi cũng không cấm. Tuy nhiên, sẽ có những điều mà con người có thể hoặc không thể chịu được, nên tôi mong anh hãy biết ý tứ hơn.”

Chưa bao giờ tôi nghĩ rằng từ “ý tứ” nằm trong từ điển của cô.

Vừa nói, cô nhấp miệng vào cốc sô-cô-la nóng. Đôi chân cô thò ra sau chiếc áo khoác phòng thí nghiệm, ẩn sau một đôi tất dài quá đầu gối. Bộ quần áo của cô hôm nay cực kì ngắn.

“Bộ trang phục đó khác thường đấy,” tôi nhận xét.

“Hửm? Ồ, nhân viên ở cửa hàng quen của tôi giới thiệu đó. Tôi chẳng rảnh mà nghe họ mời mọc nên mua luôn.”

Thường thì cô phải làm ngược lại chứ. Trông có vẻ là một bộ trang phục đắt tiền, nhưng Mayuzumi chẳng bận tâm. Cô lấy tay kéo chiếc hộp trắng về phía mình và nhấm nháp thanh kẹo sô-cô-la có giá hơn 400 yên một chiếc. Cô xử lí nó chẳng khác gì một thanh kẹo rẻ tiền có thể mua ở cửa hàng tiện lợi. Với cô, có lẽ tiền cũng chỉ như nước lã. Thế mà chẳng hiểu sao lương của tôi vẫn bèo bọt. Có lẽ cô ta đang cố tình hành hạ tôi.

“Giờ thì. Cùng xem ta biết được gì từ cuộc điều tra của anh nào. Thực ra tôi cũng có ra ngoài đó. Dù chỉ một chút. Vừa đủ để hoàn thành khoảng năm thanh sô-cô-la.”

Thật bất thường khi Mayuzumi lại tự mình bước chân ra ngoài. Nghĩ lại thì, tôi nghe nói gia đình cô có ảnh hưởng gì đó đến công ty bảo hiểm mà Yukiko làm việc cho. Với nụ cười trên môi, cô tiếp tục.

“Rõ ràng, Yamashita Yukiko gặp rất nhiều vấn đề trong công việc. Cô đã xúc phạm một khách hàng quan trọng, và, vì là kiểu người hay lo nghĩ nhiều điều nên liên tiếp mắc phải những sai lầm theo sau. Điều này khiến cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc từ chức, cơ mọi chuyện chưa kết thúc ở đây. Những sai phạm của cô đã gây thất thoát lớn cho lợi nhuận của công ty. Đồng nghiệp của cô đều chỉ nói với tôi một điều, rằng ai mà trong hoàn cảnh cũng đều muốn đi chết cho xong.”

“Đó là lí do cảnh sát lại kết luận rằng đây là một vụ tự sát?”

“Không hẳn. Đôi khi cô có nói ra ý định tự tử. Ban đầu, nó chỉ là một câu đùa vui, như ‘Có lẽ hôm nay tôi nên đi chết nhỉ~’. Nhưng dần dà, những gì cô nói ra càng đanh thép hơn. Ngoài ra, một tuần trước vụ tự tử, cô chia tay với người bạn trai mà mình đã hứa hôn. Cô đã sắp xếp lại công việc cá nhân của mình, và có một tin nhắn được gửi trên điện thoại di động của cô trông như là một bức thư tuyệt mệnh. Đó không được kết luận là một vụ tự tử mà không có cơ sở. Hay đúng hơn, mọi thứ trong vụ việc đều chỉ ra rằng đây là một vụ tự sát. Cô muốn chết, và cô đã chết. Hết. Hạnh phúc mãi mãi về sau.”

Mayuzumi nói như thể đang kể lại hồi cuối của câu chuyện. Đôi tay mong manh của cô với lấy thêm một thanh sô-cô-la.

“Đồng nghiệp cô dường như đều nhẹ nhõm trước tin cô qua đời. Tôi có thể nhìn thấu được suy nghĩ thật sự sau lời nói của họ——Chà, dù cô đã biến mất ngay trước khi chết, mọi người

vẫn hành xử như thể cô đã chết từ lâu rồi.”

Thanh sô-cô-la bị nhàu nát trong miệng cô. Đôi môi ẩm ướt kia cong lên thành một nụ cười. “‘Tôi có thể hiểu nếu cô ta muốn tự sát. Có lẽ cô muốn chết chăng? Sẽ chẳng bất ngờ nếu cô ta tự giết mình cả. Là tôi thì tôi cũng đi chết luôn cho nhanh.’ Giờ thử tưởng tượng cảnh phải liên tục phải nghe lấy những lời như vậy khi còn sống. Anh nghĩ thông điệp đằng sau lời nói của họ là gì, Odagiri-kun?”

Một câu đố đơn giản.

“Họ muốn cô ấy đi chết đi.” Tôi trả lời, với chút thất vọng trước cái bản thân có thể biết được đáp án ngay tức khắc.

“Chính xác. Việc anh có thể đưa ra kết luận này chứng tỏ anh vẫn là một con người bình thường. Tôi nhẹ nhõm lắm đó.”

Mỉa mai à? Nhưng cô ấy có vẻ không có ý xấu. Nghĩ về môi trường mà Yukiko phải chịu đựng hiến lồng ngực tôi thắt lại. Mọi sự căm ghét đối với cô đàng trở thành một bản tay vô hình đẩy cô từ đằng sau.

Xuống khỏi tầng thượng tòa nhà.

Dù có vậy, mọi người vẫn gọi cái này là một sự cố tự sát.

“Tôi hiểu rồi.” Tôi nói. “Bỏ cảm xúc của tôi sang một bên, may mắn là vụ việc của Yamashita Yukiko hóa ra là một vụ tự sát thật. Cô ấy không thể chịu được sự căng thẳng và kỳ vọng của những người xung quanh, vì vậy cô đã tìm cách để tự kết liễu bản thân. Điều này sẽ xóa tan sự nghi ngờ của khách hàng chúng ta. Sau cùng thì tôi cũng không muốn nhận phải một vụ án mạng.” Tôi cảm thấy nhẹ nhõm trong khi hình dung ra Kazue trong tâm trí mình.

Tôi với tay lấy cái cốc riêng. Chỗ cà phê tôi chuẩn bị trước khi báo cáo đã nguội đi.

“Sai rồi. Yamashita Yukiko đã bị giết.” Mayuzumi nói thẳng ngay khi tôi chuẩn bị nhấp một ngụm. “Không nghi ngờ gì cả.”

Cà phê trong miệng tôi ngày lúc càng đắng dần. Khi tôi ngoảnh sang Mayuzumi, cô mỉm cười hệt như một con mèo. Đột nhiên, cô lấy một miếng sô-cô-la, thả nó vào cốc cà phê của tôi. Với tiếng cạch, hương vị ngọt ngào ngày một chìm vào trong. Một giọt cà phê bắn lên mũi tôi, cô gạt nó đi với ngón tay mình, rồi đặt cái ngón tay trắng trẻo lên đầu lưỡi và liếm.

“Mai ta sẽ ra ngoài.” Cô nói. “Dù đúng là caffeine rất cần thiết để đánh thức não bộ, tôi vẫn sẽ chọn uống sô-cô-la thay cho cà phê bất cứ khi nào. Không tiêu thụ đường có hại cho sức khỏe của anh đó. Ồ, nhân tiện thì, Odagiri-kun.”

Sau khi lan man một hồi, cô nói thêm, “Nhận một vụ án mạng thì có gì vấn đề gì đâu?”

***

Một làn hơi ấm phả lên gò má tôi. Trên đường không có lấy một bóng thời vào thời điểm sớm tinh mơ này. Những tán lọng che nắng khuất đi một phần của khoảng trời biếc xanh và thoáng đãng. Sao tôi phải ngoài cùng Mayuzumi vào sáng sớm như vậy chứ.

Còn đến đúng cái địa điểm đã từng có nội tạng rơi từ trên trời xuống.

Mayuzumi và tôi đang đứng tại con phố mà chúng tôi đã bước qua vào ngày hôm kia. Băng cảnh sát đã được gỡ bỏ. Khu vực xung quanh nơi có phần tử cung rơi giờ đã trở thành một địa điểm thu hút sự tò mò của nhiều người, nhưng may là lúc này vẫn chưa có ai lảng vảng quanh đây. Những số tạp chí thường nhật đã đưa thông tin về sự việc theo lối khôi hài. Thứ không khí sôi nổi đó làm tôi như phát điên. Tôi muốn ném mấy lá phổi còn tanh mùi máu vào đầu những kẻ dòm ngó. Nếu có ai đó bị nội tạng rơi trúng đầu, chắc hẳn là họ sẽ hối hận vì đã xem nhẹ vụ việc này.

Tôi ngoảnh mặt lại thì thấy Mayuzumi đang đứng trước cái máy bán hàng tự động như hôm kia. Cô thò tay xuống dưới cỗ máy tựa hồ đang tìm kiếm gì đó. Cô không ngại để bộ đầm của mình dính bẩn. Vậy có thứ gì trên đời mới khiến cô để tâm chứ? Tôi rất muốn được hút một điếu thuốc ngay bây giờ. Nhưng đây là một điềm chẳng lành, vì tôi vẫn chưa thấy căng thẳng. Tôi bắt đầu cảm nhận được sự cồn cào trong bụng. Khó mà biết được sắp tới sẽ có chuyện gì xảy ra. Tôi tự hỏi đến bao giờ mới có thể quay trở lại cái căn hộ rẻ tiền của mình.

“Tìm được rồi.” Mayuzumi đứng dậy, trong tay cầm một đồng xu 100 yên. “Mừng ghê. Dù tôi cũng đoán là nó sẽ ở đây rồi. Như dự đoán, mọi thứ đều thú vị khi chuyện đi theo mong đợi. Dù mấy người vẫn cứ nói rằng mấy thứ kiểu này rất tìm. Nhìn đi nào.” Cô đưa đồng xu cho tôi xem.

Thoạt nhìn, nó trông không khác gì những đồng 100 yên bình thường. Nhưng khi quan sát tỉ mỉ hơn, có thể nhận thấy ở mặt phía sau đồng tiền có bám vết máu đã khô.

“Giữ yên đồng xu cho tôi nhìn cái.” tôi nói.

“Anh cần phải luyện thêm khả năng quan sát của mình thêm. Nếu lơ là, anh sẽ trở nên đần độn đấy.”

Cô búng đồng xu bay lên trên không trung, nhưng nó lại văng lại xuống dưới gầm chiếc máy bán hàng tự động. Tôi ngước lên để hỏi xem liệu có phải cô không cần nó nữa.

“Thất bại rồi.” Mayuzumi lẩm bẩm.

“Sao cơ?”

“Xin lỗi Odagiri-kun. Tôi đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng. Thực lòng xin lỗi, nhưng anh có thể nhặt nó lên giúp tôi được không?”

Xin lỗi cái tổ tông nhà cô.

Giá mà tôi có thể nói thành tiếng câu đố để giải tỏa tâm trạng bức bối trong người. Nhưng rốt cuộc thì tôi vẫn cúi người xuống và nhặt đồng xu lên. Cảm giác như khớp vai mình sắp bị trật đi vậy, may thay là tôi đã nhặt được đồng xu. Tôi đưa nó cho Mayuzumi, và cô gật đầu.

“Cảm ơn nhé. Sự ân cần của anh rất quý giá với tôi. Cái máy bán hàng này, khá chắc là cảnh sát vẫn chưa kiểm tra.”

Mayuzumi nhét đồng xu vào trong khe nhận tiền của chiếc máy. Tôi định lên tiếng hỏi cô định làm gì sau khi tốn công sức tìm nó như vậy thì bỗng nhiên đồng xu rơi ra từ máng thối tiền.

“Nó quay về rồi,” cô reo lên.

“Ờm, cái gì thế?”

“Cái đồng xu vô dụng này liên tục bị trả lại.”

Dường như đã xuất hiện sai sót trong quá trình làm ra đồng xu. Thành thử có những đồng xu mà máy bán hàng không thể nhận diện được.

Nhưng điều đó thì có liên quan gì đến vụ án lần này?

“Cô ấy đã không thể mua được đồ uống. Đến một món cũng không, mặc dù trong máy có đủ các loại nước. Nếu là tôi thì tôi sẽ chọn mua ca cao. Không biết khi đó cô định mua thứ gì nhỉ?” Mayuzumi trầm ngâm suy tư, đôi mắt cô lấp lánh ánh sáng từ chiếc máy bán hàng tự động, hệt như đôi mắt của một chú mèo. “Hành vi của con người có xu hướng bị thúc đẩy bởi những lý do đơn giản. Nhưng chính những lý do đơn giản ấy lại đẩy bản thân họ vào chỗ chết.”

“Hả?” Tôi ngơ ngác hỏi.

Nét mặt Mayuzumi thoáng hiện một nụ cười đầy mờ ám. Tôi hối hận vì đã cất tiếng hỏi nhưng đã quá muộn rồi.

“Đó là lý do vì sao cô ấy lại đến đây.”

Mayuzumi bật mở chiếc ô xếp ra. Tán ô bung ra như một bông hoa rum đỏ bừng nở. Và một người phụ nữ với mái tóc đen dài bất chợt hiện ra, đứng ngay trước chiếc máy bán hàng. Gương mặt cô trông rất quen thuộc, nhưng không giống như trong ảnh chụp, trên cơ thể cô có những viền sáng lung linh bao quanh. Cô cúi người xuống, nhặt lấy đồng một trăm yên từ máng thối và đẩy nó vào trong khe nhận tiền. Nhưng đồng xu vẫn bị trả lại. Cô tiếp tục lặp đi lặp lại hành động ban nãy.

“Đây là thứ gì vậy?” Tôi thắc mắc.

“Thô lỗ quá,” Mayuzumi đáp. “Cô ấy có tên tuổi hẳn hoi, và đó là Yamashita Yukiko. Cô chỉ còn là một bóng ma. Yukiko đã ở đây ngay từ lần đầu tiên chúng ta đến. Có vẻ anh không nhận ra điều này nhỉ? Giờ anh đã hiểu chưa, Odagiri-kun? Cô ấy xuất hiện ở đây vì một lý do vô cùng đơn giản.”

Tôi rốt cuộc đã hiểu được lời Mayuzumi đã nói vừa nãy.

Hành vi của con người có xu hướng bị thúc đẩy bởi những lý do đơn giản. Chính vì không mua được đồ uống nên Yukiko mới không rời khỏi đây.

Điều này quả thực có lý. Cô đứng trước chiếc máy bán hàng để mua đồ uống, nhưng mãi vẫn không đạt được mong muốn của mình nên vẫn chưa chịu rời đi. Nhưng đồng thời lại nghe rất mâu thuẫn.

“Khoan đã nào. Cô ấy ở đây suốt vì lý do đó thôi ư? À không, trước hết, nếu Yamashita Yukiko thật đang ở đây, vậy đống nội tạng kia là gì và nó thuộc về ai?

“Chúng thuộc về Yamashita Yukiko.”

Mayuzumi tức thời đáp lại. Cô gật đầu với Yamashita Yukiko đang ở trước mặt chúng tôi.

“Đó là xác thịt của cô, còn đây là phần linh hồn.”

Yukiko tiếp tục cúi người nhặt lấy đồng xu. Vào giây phút đó, Mayuzumi khép chiếc ô lại và vung nó vào người Yukiko. Màu đỏ của chiếc ô mờ đi khi nó tiếp xúc với cơ thể cô. Nó xuyên qua người Yukiko và đập mạnh vào chiếc máy bán hàng.

“Cô ấy đã bị tấn công trong tư thế này và đánh rơi đồng 100 yên. Cú đánh đó đã khiến linh hồn cô ấy thoát ra ngoài cơ thể và rơi vào trạng thái lững lờ. Phần thân xác vô hồn của cô bị mang lên tầng thượng và vứt xuống. Dù cơ thể cô đã bị thương nghiêm trọng nhưng linh hồn vẫn ở lại đây.”

Mayuzumi hướng mũi ô đỏ lên bầu trời. Khi tôi ngẩng mặt lên, dường như tôi loáng thoáng trông thấy một bóng đen trên nền trời xanh. Có ai đó đang đưa mắt xuống dưới này, nhưng hình bóng đó nhanh chóng mờ đi và tan biến.

Liệu đó có phải mà phần cơ thể mà Kazue muốn tìm kiếm?

“Đúng vậy,” Mayuzumi nói. “Cơ thể của cô ấy đang đứng trên lằn ranh giữa thế giới này và thế giới bên kia. Xác thịt của cô trốn thoát khỏi bệnh viện để tìm lại phần linh hồn của mình. Tiếc thay, nó đã không làm được. Và thế là phần cơ thể đó đã trở lại theo từng phần.”

Phần cơ thể biến mất khỏi bệnh viện đang, từng chút một, quay trở lại.

Nó dùng từng phần cơ thể của mình để dần hợp nhất với linh hồn.

“Làm sao chuyện đó có thể xảy ra được?”

“Một người bình thường thì không. Phần thể xác vô hồn sẽ ngừng hoạt động và linh hồn của cô sẽ mãi kẹt lại ở đây. Nhưng có người đã duy trì sự sống cho phần cơ thể giúp nó hoàn thành khao khát của bản thân.”

Một cơn ớn lạnh lan tỏa khắp sống lưng tôi. Sử dụng ước muốn của người khác để tạo nên một hiện tượng phi thường. Dường như tôi đã đoán ra được người kia là ai. Nhưng trước khi kịp hỏi gì, Mayuzumi xen vào.

“Vì đang bị ép phải làm một việc bất khả thi, phần cơ thể ấy không thể nào hợp nhất với linh hồn một cách suôn sẻ được. Cho nên nó mới tách ra làm từng phần để làm vậy. Từ một vụ tự tử đáng lẽ không có gì đặc biệt lại trở thành một mớ hỗn độn. Bây giờ mới là vấn đề này, Odagiri-kun. Cô ấy đang làm gì trước khi đánh mất linh hồn? Thử đoán xem nào.” cô thúc giục.

Nhưng tôi không thể nghĩ ra được nên đành giơ tay chịu thua.

Mayuzumi mỉm cười. “Yamashita Yukiko muốn tự tử.”

“Hả?”

Khi nãy thì bị giết nhưng sao giờ lại thành tự tử?

Cô ấy muốn giết bản thân, là vậy sao?

“Đây hẳn là lý do khách hàng của chúng ta muốn giết cô lần nữa. Cô ta biết rằng người chị thân thương đang dần xa lánh mình. Một người rất nhạy cảm, như một con ký sinh, sợ hãi khoảnh khắc vật chủ của nó sẽ rời bỏ mình. Vào lúc đó, người chị gái đã phạm sai lầm trong công việc. Đương nhiên, tin đồn về người chị sẽ lan đến tai cô ta. Đó là khi cô nhận ra, rằng giờ là cơ hội có một không hai để giết chết người chị của mình và khiến nó trông như một vụ tự sát.”

Hình ảnh của Kazue hiện lên trong đầu tôi. Cô ấy đang che giấu điều gì đó đằng sau vẻ ngây thơ của mình — một khía cạnh man rợ, sẵn sàng nhe răng ra để chế nhạo người khác.

“Khách hàng của chúng ta đã bám theo Yamashita Yukiko và đập nát đầu cô trong lúc đang cúi xuống để lấy đồng 100 yên rơi ra từ cái máy bán hàng tự động. Vứt xác chị mình xuống từ tầng thượng của tòa nhà bỏ hoang để ngụy tạo thành một vụ tự sát. Mọi thứ đều tiến triển trơn tru. Quá trơn tru không chừng.”

Công nhận. Đúng ra, nó không nên được thuận lợi như vậy. Nếu không phải vì hoàn cảnh xoay quanh cái chết của Yukiko, cái này đã không bị coi là một vụ tự sát.

“Sắp xếp công việc cá nhân của mình. Chia tay bạn trai. Một email tuyệt mệnh chưa được gửi. Và điều quan trọng nhất: Yamashita Yukiko đang cố làm gì ở một tòa nhà bỏ hoang?”

Sao cô ấy lại một mình đi đến nơi này dù chẳng có việc gì?

“Cô tính tự sát bằng cách nhảy xuống từ tầng thượng,” Mayuzumi nói thêm.

Đồng xu rơi xuống với tiếng cạch. Yukiko, cùng đôi mắt vô hồn, cúi xuống lần nữa.

“Tạm bỏ điều đó sang một bên, đây chắc chắn là tác phẩm của ‘hắn ta’. Hắn là một kiểu sinh vật sẽ chìa tay ra cho kẻ khác muốn nếu hắn nghĩ việc đó thú vị. Tiếc thay, giờ đã là bất khả thi để lần ra được dấu vết của hắn rồi. Cũng giống như vụ của anh vậy. Nhớ chứ?”

Tôi nuốt nước bọt. Đột nhiên bụng của tôi bắt đầu nhói đau. Tôi cúi xuống để kìm cơn buồn nôn lại. Tim bắt đầu đập loạn xa. Tiếng mưa văng vẳng lại bên tai. Tôi tự đấm vào bụng mình để trấn tĩnh, nhưng ảo ảnh vẫn không biến mất.

Trong tầm nhìn mập mờ của tôi, Mayuzumi cất tiếng “Thôi, bỏ đi. Chẳng đời nào anh lại quên cả.”

Cô phất tay mình. Nhìn cái bàn tay nhợt nhạt của cô phất ra như cánh bướm, tôi nhấc chân mình dậy. Không khí im lặng bao trùm.

“Cho tôi hỏi một câu được không?” Tôi mở lời, cố giấu đi sự khó chịu đang có trong mình. Đặc biệt với cô ta, tôi không muốn mình để lộ ra bất kì một điểm yếu nào.

“Xin mời. Anh muốn hỏi gì cũng được. Câu hỏi rất đáng giá. Mặc cho chúng có ngu ngốc đến nhường nào, tôi cũng sẽ không bao giờ chỉ thẳng vào mặt anh và nói rằng chúng là vô nghĩa cả.”

“Sao cô ấy vẫn lại không thể siêu thoát? Đúng là bản thân cô đã chết một cách đột ngột, nhưng khó mà tin rằng người muốn tự tử lại ngoan cường vậy.”

Dù có là là tự nguyện nhảy xuống hay bị ném xuống khỏi tòa nhà, kết cục vẫn như nhau—chết.

Mayuzumi mỉm cười. “Vậy, cho phép tôi hỏi anh lại nhé, Odagiri-kun. Anh có muốn mình phải chết với cái cổ họng vẫn còn khát khô không?”

——Tôi thì muốn chết khi đang ngậm thanh sô-cô-la cơ.

Cô ấy hỏi vậy. Tôi vắt óc mình ra. Mình sẽ làm gì nếu đó là bản thân? Cũng không hẳn là dễ chịu, nhưng tôi muốn chết trong căn hộ rẻ tiền và thoải mái của mình, sau khi đã ghi nhớ mùi vị của điếu thuốc vào trong lòng. Quên sô-cô-la đi. Hơn cả, nếu cái ô đỏ vẫn còn nằm trong tầm nhìn, thì tôi có chết cũng không nhắm được mắt.

Dù gì thì cũng rất khó mà tin được.

Cô bước xuống con đường nhựa giữa ánh nắng mùa hè. Vào đầu giờ trưa, khi nhiệt độ ngoài trời đạt đến đỉnh điểm, cô đứng trước chiếc cái máy bán nước tự động, vì khát khô cả cổ. Trước tiên, cô đưa đồng 20 yên vào, rồi tới đồng 100 yên, thứ đã rớt lại xuống dưới. Bực bội vì không thể làm ướt cái cổ họng của mình, cô cúi xuống nhặt đồng xu, và đột ngột bị đánh bất tỉnh.

“Đúng rồi đó. Cô vẫn chưa uống được hụng nước cuối cùng của mình.”

Chỉ vì lý do ấy thôi ư?

Xoay vòng chiếc dù, Mayuzumi lấy ra một thanh sô-cô-la từ trong túi và dùng răng mình xe lấy cái vỏ.

“Cô muốn tự tử, nhưng ý định của cô đã bị hủy hoại một cách tàn nhẫn,” cô ấy nói với thanh kẹo vẫn nằm ở trong miệng. “Vào đúng thời điểm tệ hại nhất. Như vậy thì, sao mà cô siêu thoát được chứ.”

Cô không thể chấp nhận cái chết sai cách thức của mình, bị giết bởi ai đó.

Nên cô đã quay trở lại, để có thể giết mình thêm lần nữa.

“Tại sao người em gái lại nhờ ta tìm kiếm chị gái cô ta? Và tại sao cô ta lại nghĩ được rằng chị mình đang cố tự tử thêm lần nữa khi nhìn thấy đống nội tạng rớt xuống. Biết được rằng cơ thể chị mình đã biến mất và trở lại, cô ta hẳn đã cảm nhận được rằng người chị thân yêu đang muốn thoát khỏi vòng tay mình. Cô ta muốn giết chị mình trước khi toàn bộ cơ thể người chị rơi xuống, hoàn tất việc tự sát.”

Chị mình sẽ thực hiện lại việc tự tử vốn không thành của mình. Đó là điều mà cô ta lo sợ.

“Anh nói rằng cô ta kể rất ít về chuyện tự sát của người chị đúng không? Cô ta không thích việc phải nói với người khác rằng chị mình đã tự tử. Vì điều đó có nghĩa rằng chị cô đã ra đi theo ý mình, thứ vốn không phải sự thật. ‘Chính tôi đã giết chị. Chị ấy là của tôi.’ hẳn là điều cô ta đang nghĩ, nhưng lại chẳng thể chấp nhận việc mọi người không nghĩ như vậy. Cứ thể này, người chị sẽ thật sự thoát khỏi tay cô. Đó là tại sao cô ta nhất định phải giết chị mình.”

Tôi muốn giết chị.

Là vì tôi yêu quý chị ấy.

Giờ nghĩ lại thì nó quá bất thường. Sự thật rằng hai câu nói kia được kết nối với nhau bằng một dấu ‘=’. Bình thường, việc đó là bất khả thi. Không thể nào vậy được.

“Không phải là chị ấy sẽ tự sát lần nữa. Mà phải là: lần này chị ấy chắc chắn sẽ tự giết mình.”

Nên cô ta phải giết chị mình trước khi điều đó xảy ra.

“Điều đó với cô ta là một sự phản bội. Phản bội một cách tồi tệ nhất.”

Một tình yêu điên loạn.

Tôi thở dài. Thật ngột ngạt, như thể bản thân tôi đang bị bóp nghẹt vậy. Đấy là một lối suy nghĩ đúng kiểu trẻ con, gắn bó với một người đến mức cảm thấy như thể người đó thuộc về mình.

Giết ai đó sẽ không biến họ thành của mình. Cũng như đánh vỡ một con búp bê xuống dưới sàn vậy. Sao cô ta lại không hiểu điều đó chứ?

“Ngu dốt cũng là hạnh phúc đó, Odagiri-kun. Giống việc ngấu nghiến sô-cô-la vậy. Nó khiến cho bộ não tiết ra các chất hóa học khiến bản thân ta cảm thấy dễ chịu.”

Có lẽ đó đúng là hạnh phúc với Kazue. Nhưng không thể nói vậy với người chị của cô được. Tôi nhìn chằm chằm vào Yukiko đang thẫn thờ nhặt đi nhặt lại đồng 100 yên.

“...Ta sẽ làm gì với cô ấy đây?” Tôi hỏi, với một chút vô vọng trong giọng mình.

Chẳng lẽ phải nói cho Kazue à?

“Điều phải làm chỉ có một.” Mayuzumi trả lời đơn giản. “Đây.”

Không chút do dự, cô sải bước đứng bên cạnh Yukiko. Tuy nhiên, Yukiko không thể nhìn thấy cô ấy. Bộ đầm rực rỡ của Mayuzumi thậm chí còn không lọt qua con mắt vẩn đục kia. Đột nhiên, Mayuzumi chìa tay ra và chộp lấy thứ gì đó từ bàn tay lờ mờ của Yukiko.

Là đồng 100 yên dính máu.

Trễ một nhịp, khuôn mặt Yukiko di chuyển. Đôi mắt ấy dần dần tập trung nhìn Mayuzumi. Cái miệng trống rỗng dần mở ra.

“Ah—”

——Tạch

Mayuzumi tung đồng xu lên bằng đầu ngón tay. Đồng xu xoáy tròn và cứ thế biến mất vào trong màn đêm. Như một ảo thuật gia, cô búng tay mình lần nữa, và một đồng 100 yên mới xuất hiện.

“Dùng cái này đi.” Cô nói, đưa đồng xu cho Yukiko.

Nhảm nhí thế.

Yukiko nghiêng đầu sang một bên. Sau một hồi im lặng, cô lấy đồng xu mới và đút nó vào khe. Con số trên màn hình đổi từ hai mươi sang một trăm hai mươi. Toàn bộ chiếc đèn đỏ đồng loạt sáng lên. Trong tình trạng kiểu ‘cái nào cũng được’, cô chọn soda ăn kiêng. Tôi gần như định mở miệng hỏi rằng cái đó liệu có ổn không, nhưng ngừng giữa chừng. Chẳng có loại đồ uống nào xứng với những gì cô đã bỏ ra đến giờ cả. Thụt, lon nước rơi xuống khe. Cô cúi xuống và lấy nó. Cùng một tiếng pop khi bật nắp, lon nước sủi ga lên.

Yukiko nghiêng lon nước. Chỗ nước có ga tràn vào cái cổ họng khô khốc của cô.

Rồi, cô mở to đôi mắt—và tan biến vào trong không khí.

“...Hử?”

Bất biến trước sự biến mất đột ngột của người bên cạnh mình, Mayuzumi ngẩng đầu lên, hướng ánh mắt về phía tòa nhà bỏ hoang. Tôi cũng làm theo, ngẩng mặt mình lên. Và, tôi nhìn thấy nó. Một thứ gì đó đang xuyên qua bầu trời xanh và rơi thẳng xuống mặt đất. Hai tay dang ra, như đang chờ đón một cái ôm. Cô ấy trông giống một chú chim nhỏ với tà váy trắng đang tung bay trong gió. Ngay khoảnh khắc chạm xuống vỉa hè, cô ngẩng mắt lên.

Tôi nghĩ mắt cả hai đã chạm vào nhau trong giây lát.

Xương cốt cùng thịt đụng xuống mặt đất. Một chất lỏng có màu giống như dầu đặc chầm chậm chảy đến chân tôi.

Thi thể của Yamashita Yukiko đã rơi xuống khỏi tòa nhà.

***

Vài ngày sau, tôi nhận được cuộc gọi. Tôi cứ nghĩ là nó sẽ đến sớm hơn, nhưng có thể người đầu dây bên kia đang ở trong tình trạng bối rối. Tôi thì không muốn đi, nhưng Mayuzumi đã hạ lệnh phải đi nếu nhận được cuộc gọi. Tôi chuẩn bị bản thân cho mọi trường hợp có thể xảy ra. Tôi mong là cuộc gặp sẽ được diễn ra ở căn nhà cũ, nhưng khách hàng đã chọn một tòa nhà bỏ hoang làm nơi gặp mặt. Trời thì vẫn nóng như mọi khi. Dưới chân tòa nhà, có thể thấy rõ bầu trời xanh ngắt đằng xa.

Kazue đã đến nơi sẵn, và đang đứng chờ tôi. Cô thất thần nhìn lên tòa nhà mà chị mình đã nhảy xuống.

Bộ váy trắng của cô phấp phới trong màn đêm của tòa nhà. Cảnh tượng làm tôi nhớ lại về ngày hôm đó. Chỉ khác là Kazue còn lâu mới chết. Sự tức giận tỏa ra từ tận lỗ chân lông của cơ thể cô, một cơn giận mà cô thậm chí còn chẳng có ý giấu đi.

“...Tại sao?” cô hỏi.

“Tôi không chắc là mình hiểu chị đang nói gì.”

“Đừng có giả ngu. Tôi biết là do các người!” cô hét lên, với chiếc lưỡi đỏ trơn lè ra khỏi miệng mình. “Các ngươi đã làm gì chị tôi?”

Ánh nhìn hằn học của cô ta ăn sâu vào da thịt tôi. Tôi nhớ lại về bài báo mấy hôm trước. Nạn nhân của một vụ tự tử—hay đúng hơn là một vụ tự tử không thành—đã biến mất khỏi bệnh viện và được phát hiện là đã chết. Là người thân của nạn nhân, Kazue hẳn phải được thông báo về chuyện này. Có lẽ họ còn đã chuẩn bị xong tang lễ rồi. Bị áp lực bởi cơn tức giận của người đứng trước mặt mình, tôi lấy ra một phong bì từ trong túi. Đó là khoản phí mà cô ấy đã trả trước.

“Chúng tôi sẽ trả lại khoản thanh toán. Bọn tôi đã không thể hoàn thành công việc của mình. Thay mặt sếp, tôi thành thật xin lỗi cho việc đó.”

“Xin lỗi? Thế thôi ư? Đừng có đùa. Nếu biết chuyện sẽ thế này, tôi đã không nhờ mấy người giúp đỡ rồi!” Cơn giận dữ tràn ngập trong giọng nói của cô.

Tôi cúi đầu đáp lại. “Tôi thật sự xin lỗi. Bất kể điều mà chị đã làm với chị gái mình, xin hãy nhận lời chia buồn chân thành của chúng tôi. Sếp của tôi cũng có để lại lời dành cho chị.”

Mồ hôi chảy ròng ròng sau gáy tôi như thác suối. Cứ khi nhớ lại tin nhắn, tôi lại thấy choáng váng, tự hỏi liệu có nhất thiết phải nói nó ra không. Nỗi sợ hãi trẻ con ập vào lồng ngực tôi, nhưng không có cách nào khác cả. Kể cả có chạy đi nữa thì mọi thứ cũng sẽ chỉ trở nên tệ hơn.

Làm hoặc không làm.

“Chị yêu chị mình. Chị muốn có được chị ấy. Chị ấy rất quan trọng với chị. Tôi hiểu chị cảm thấy thế nào. Nhưng…”

Tiếng sô-cô-la vỡ vụn vang vọng trong đầu tôi. Thanh sô-cô-la nóng chảy trông giống như đống nội tạng lòi ra khỏi ruột.

“Nếu ai đó muốn bay lên, hãy để cho họ vỗ cánh.”

Kazue đứng sững sờ, đôi mắt mở to, cơ thể cô như một con búp bê bất động. Tôi cúi chào và bước đi. Bất giác tôi rùng mình và quay lại theo bản năng. Một bóng hình trắng trẻo lao xổ vào vòng tay tôi. Bụng tôi rung lắc, và một cơn đau dữ dội cùng cảm giác nóng ran chạy ra khắp người. Những giọt máu rơi xuống mặt đường nóng như thiêu đốt và bốc hơi. Tôi sợ hãi cúi mắt xuống, lọt vào mắt là hình ảnh một lưỡi dao dày cộm đang cắm sâu vào bụng mình. Kazue chỉ cười khúc khích. Khoảnh khắc cô ấn con dao vào, lưỡi dao xoắn dần vào da thịt, tạo nên một âm thanh đáng sợ.

Đau quá. Đau vãi lúa.

Nhưng trên hết, tôi không tin được rằng một lưỡi dao đang cắm vào bụng mình. Tôi cứ ngỡ mình đã hiểu được độ độc ác của người phụ nữ kia, nhưng cho mấy lá gan tôi cũng không nghĩ cô ta lại đi xa đến thế này. Sao phải là dao chứ? Cô có thể đập vào đầu tôi như với lần cô giết chị mình mà. Hoặc cô có thể dùng một khẩu súng giật như một người phụ nữ chân yếu tay mềm mà. Trong cả đống lựa chọn, sao cô lại chọn đâm vào bụng tôi.

Sao cô phải khoét ruột tôi chứ?

Thứ gì đó khuấy động lên trong bụng tôi, thứ mà tôi không muốn nghĩ đến dù chỉ một chút. Một cơn đau dai dẳng, âm ỉ khác với cơn đau cơn đau dữ dội từ đầu lưỡi dao lan ra xung quanh chỗ tôi bị đâm. Nụ cười của Kazue trở nên nhăn nhó, và nét mặt cô chuyển sang sợ hãi.

Ngay tại đó, tôi bất tỉnh nhân sự.

***

Snap.

Tôi tỉnh dậy. Trần nhà trắng tinh. Mùi thơm của sô-cô-la được xen lẫn với mùi thuốc.

Tôi đã chạy đến tận cùng của địa ngục mà vẫn chẳng thoát khỏi cái mùi này được.

“Yamashita Kazue đã chết.”

Tôi ngoảnh sang bên cạnh và nhìn thấy Mayuzumi đang ngồi ở đó. Cô mặc một bộ đồ đen tuyền, như thể đang đi dự đám tang, trong khi nghiền ngẫm một chiếc sô-cô-la. Mặc cho bộ đồ đang vận, giọng điệu của cô lại vui vẻ, như thể đang nói về thời tiết ngày hôm qua.

“Chết là sao?”

“Đúng nghĩa của cái từ đó. Cô ta đã chết. Sau khi anh quay về văn phòng, gọi cấp cứu, và lăn ra bất tỉnh. Yamahsita Kazue, bị chặt đi hai chi, vẫn sống sót dù đã mất nhiều máu, nhưng cô đã bị thả xuống từ tầng thượng của bệnh viện khi còn đang hôn mê và chết. Giống y như người chị gái của mình. Muốn xem báo không?”

Tôi nhìn vào tờ giấy được đưa cho. Có một bức ảnh về người đàn ông đã đột nhập vào bệnh viện và sát hại một bệnh nhân. Anh ta trông có vẻ tươi tỉnh hơn nhiều so với lần gặp tôi.

Sugita Tomoyuki.

“Lời nguyền, giống như gà con, luôn biết quay về chuồng.” Mayuzumi nói, cắn một miếng vào thanh sô-cô-la. “Đây là điều xảy ra khi giết một ai đó lúc họ đang bất tỉnh. Bi kịch làm sao.”

Tôi vò nát tờ báo. “...Cô đã xúi giục anh ta phải không?”

“Hửm?”

Hình ảnh của Sugita quay về tâm trí tôi. Có thể anh ta là một tên bám đuôi dai dẳng, anh không bao giờ có quyết tâm để vượt qua nó, cái rào cản cuối cùng. Nhưng anh ta đã làm.

Vậy thì ai đã đẩy anh ta?

“Có phải… cô đã kể cho anh ta sự thật?”

Snap. Thanh sô-cô-la bị bẻ đôi.

Mayuzumi nhai chóp chép thanh sô-cô-la. “Anh hỏi, tôi sẽ trả lời. Mặc cho câu hỏi có ngu ngốc đến nhường nào.” Thanh sô-cô-la chỉ là thanh sô-cô-la. Nó chẳng giống gì cái nhau thai đẫm máu cả. Ấy vậy mà bụng tôi vẫn cồn cào không ngừng. “Tôi chưa bao giờ dụ dỗ ai. Giết hay không, đều là do họ tự quyết định. Tựa như nhảy khỏi tầng thượng vậy.”

Tôi từ từ ngồi dậy. Cơn đau đã không còn nữa. Tôi lật áo mình lên để tìm vết thương, thứ khả nhó dù cho đã bị đâm vào bởi một con dao.

“Anh dậy được rồi à? Thế thì tốt.”

“...Mayu-san, cho tôi hỏi một câu nữa.”

“Sao lại không chứ? Dù tôi cũng thấy hơi khó chịu khi phải nói đi nói lại rồi. Tôi sẽ không hóa rồ hay thấy phiền hà khi anh hỏi đâu.”

Tôi cắn môi mình, đắn đo xem liệu có nên hỏi không. Nhưng sau cùng, tôi vẫn cất câu hỏi lên. “Cô đã nói rằng 'nhận một vụ án mạng thì có vấn đề gì đâu'. Vậy, sao cô lại để mọi chuyện thành thế này? Có thể cô ta đê tiện thật, nhưng ta vẫn có thể làm mọi thứ theo yêu cầu mà.”

“Anh vẫn chưa hiểu sao~? Tôi chẳng quan tâm đến bản thân yêu cầu.” Mayuzumi thẳng thừng trả lời. Không chút lương tâm, cô tiếp tục. “Nếu nó nghe có vẻ thú vị, tôi vẫn sẽ nhận kể cả khi nó là án mạng. Nhưng lần này, chuyện có chút khác biệt. Tôi không quan tâm đến vụ án. Tôi đưa đồng xu 100 yên cho Yamashita Yukiko chỉ là vì tò mò thôi.”

Thứ cứu Yamashita Yukiko không phải là lòng trắc ẩn. Cô ta không cảm thấy gì trước người phụ nữ tội nghiệp. Những gì cô có lúc ấy chỉ là trí tò mò trong sáng, trẻ con.

“Tôi chỉ là muốn nhìn thấy ai đó nhảy xuống vực chết ngay trước mặt mình.”

Khung cảnh hiện lại trong đầu tôi. Một cái xác chết lờ mờ trước mặt, và âm thanh của cơ thể bị nghiền nát vang lên. Xưa tôi cũng đã từng nghe thấy âm thanh tương tự. Tầm nhìn của tôi chuyển sang một sân thượng dưới bầu trời xanh. Ai đó đã từng đứng ở đây. Chiếc váy cô đung đưa trong gió, và cô đột nhiên chạy đi, như thể đang nghe theo mệnh lệnh. Trong thoáng chốc, cô lơ lửng giữa không trung, và trọng lực làm đã nốt phần việc còn lại, kéo cô đập xuống mặt đất.

Tôi nghe được tiếng ai đó rơi xuống.

Phải bỏ nó ra khỏi tâm trí. Tôi không được nghĩ về nó. Không được nhớ lại về nó. Bụng tôi quặn lại, mồ hôi hột chảy ra. Những kí ức khó chịu tốt nhất là không nên chạm tới.

Nếu không, cái bụng, sẽ lại mở ra.

“Còn điều nữa, Mayu-san.” tôi hỏi, chịu đựng cơn đau âm ỉ trong bụng.

“Sao nào?” Mayuzumi nhẹ mỉm cười.

Câu trả lời đã quá rõ ràng. Tôi biết rõ là mình không nên hỏi, nhưng vẫn mở lời.

“Cô cũng đoán là tôi sẽ bị tấn công phải không?”

“Đúng vậy. Cũng lâu rồi tôi không thấy nó. Chẳng phải là anh cũng muốn biết nó đang ra sao à?”

Tầm nhìn của tôi đỏ bừng. Tôi muốn đè xuống và đập vào mặt con ả đang ngồi trước mặt mình. Nhưng kể cả gò mà cô ta có nát ra đi nữa, chẳng có gì thay đổi cả. Cô sẽ chỉ ngồi lên và gặm thanh sô-cô-la của mình như bình thường. Tôi siết chặt tay lại.

“Ồ, đúng rồi.” cô nói thêm. Không rõ liệu cô có cảm nhận được sự đấu tranh trong tôi không. “Thứ trong bụng anh vẫn an toàn.”

Tôi chịu. Nắm đấm được giơ thẳng vào mặt Mayuzumi, nhưng bằng những lý lẽ còn sót lại trong mình, tôi đã chuyển hướng được sang bức tường bên cạnh. Với một tiếng động mạnh, xương tay tôi vỡ ra. Cơn đau dữ dội liên tục gõ chuông báo động, cơ cũng nhờ vậy mà cái đầu tôi mới nguội đi được. Mayuzumi bình thản cắn thêm một miếng ở thanh sô-cô-la.

“Mayu-san.”

“Giờ thì sao nào?”

“Đi chết đi.”

“Khi thời đến.” cô trả lời, rồi chìa thanh sô-cô-la ra.

“Muốn thử miếng không?”

“Không, cho tôi xin kiếu.” tôi nói cộc lốc và quay mặt đi.

Bầu trời từ cửa sổ phòng bệnh vẫn không đổi. Giống với màu sắc mà tôi đã nhìn thấy từ chân tòa nhà ngày hôm đó.

Tự nhiên thèm một điếu quá.

***

…Hử?

Đột nhiên, trong tay tôi có một đồng 100 yên mới. Nó không phải của tôi. Là ai vậy?

Trên đầu ngón tay tôi là một đồng xu mới tinh, không một vết xước. Không biết là ai đưa nó cho tôi, nhưng liệu tôi có thể dùng nó không? Cái cơn khát càng ngày càng tệ hại, tôi không nghĩ mình có thể chịu được nữa rồi. Tôi đẩy đồng 100 yên vào máy bán hàng tự động. Với một tiếng cạch, đồng xu rơi xuống và chiếc đèn đỏ bật sáng.

Nó vẫn hoạt động như mọi khi. Vậy mà không hiểu sao việc đó lại khiến tôi xúc động cơ chứ.

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, tôi chọn một lon soda dành cho người ăn kiêng. Với nó tôi không cần phải lo về calo, hơn nữa, tôi cũng thích cách nó ít ngọt hơn so với soda thông thường. Bật lon nước lên, một âm thanh xì xèo đầy sảng khoái phát ra. Tôi nhấp môi vào miệng lon, làm một ngụm nước mát lạnh và vị ngọt đơn sơ chảy sục sôi trên lưỡi. Nốc một hơi cạn lon nước, tôi cảm nhận hương vị dễ chịu này trôi xuống cổ họng. Và rồi tôi nhìn thấy bầu trời.

Có người đang lộ diện trên khoảng trời xanh ấy.

Tôi đưa mắt nhìn vào bóng hình ấy mấy lần. Từ một cái bóng đen mờ nhạt bỗng hiện rõ nguyên hình. Người đó mặc trang phục y hệt em gái tôi. Nếp áo phất phơ trong gió như những đám mây bồng bềnh. Tôi thích màu trắng này, dù chẳng ưa gì cái đứa em gái lúc nào cũng cố bắt chước tôi. Tôi nhìn con bé rồi thẩm nhủ rằng bộ đồ ấy hợp với tôi hơn.

Ồ, đó là mình mà.

Ngay vào giây phút tôi nhận ra điều đó, bầu trời và mặt đất bất chợt hoán đổi cho nhau. Một cơn gió thoáng qua trên bờ má. Tôi đang nhìn vào chiếc máy bán hàng tự động từ phía trên cao. Ở đó không có một ai cả, chỉ có vệt nước tung tóe từ chiếc lon vừa bị ai đấy làm rơi. Nơi mà khi nãy tôi vẫn dán mắt từ dưới mặt đất lên thật bao la. Còn nơi tôi đang ở vô cùng khoáng đãng, mênh mông và biếc xanh. Tôi bước chân về trước, hướng mắt về bầu trời xanh mà bản thân đã mong mỏi muốn chạm đến suốt cả đời.

Tôi đã trông chờ khoảnh khắc này lâu lắm rồi, cảm giác tự do đó.

Và lần đầu tiên trong cuộc đời mình, tôi đã có thể chết.