Tôi nghe thấy một âm thanh, ngỡ như có ai đó vừa ngã huỵch lên vỉa hè.
Bàn tay tôi bỗng chốc khựng lại. Tôi ngẩng đầu lên để nhìn vào bầu trời biếc xanh chói chang. Vạn vật ở dưới chân của những tòa nhà cao sừng sững dường như đang bị che phủ bởi một bóng râm đen kịt. Giữa sự đối nghịch hoàn toàn ấy là bầu trời xanh nổi bật hơn cả.
Tôi nghĩ mình đã vừa nghe thấy một tiếng động gì đó. Nhưng tôi cứ cho rằng đó là do mình tưởng tượng ra mà thôi. Suy cho cùng, nơi này chẳng có lấy một ai ngoại trừ tôi.
Ngón tay tôi tiếp tục di dịch, đẩy đồng bạc vào trong khe nhận tiền của chiếc máy bán hàng tự động. Một đồng xu lẻ liền rơi ra từ khe thối tiền. Mồ hôi vã ra từ khắp cơ thể tôi, và cổ họng tôi khô khốc. Tôi tự hỏi làm sao mà mình lại cảm thấy khát đến như vậy. Trông tôi cứ như một con cá bị quẳng lên trên bờ đất. Tôi cúi người xuống và nhặt lấy đồng một trăm yên. Lần này, tôi nghe thấy tiếng nước bắn tung tóe. Tôi quay người lại và lọt vào tầm mắt là mớ hỗn độn màu đỏ đen bẹp dí trên con đường nhựa nóng đến cháy da thịt. Hòa vào bức màn đơn sắc ấy là màu đỏ làm tôi không thể nào rời mắt. Thứ kia trông như cái xác của một con mèo vừa bị xe cán qua.
Ồ, là tử cung, tôi nghĩ thầm là vậy ngay khi vừa nhìn thấy khối thịt nhuốm máu đó.
Mặt đường cháy bỏng đang đốt khô thứ xác thịt kia, làm bốc lên một mùi hôi thối tởm lợm ngào ngạt trong không khí. Cảnh tượng này như đang thúc giục cổ họng tôi đi tìm nguồn nước.
Tôi cảm nhận được ánh nhìn của ai đó, rồi lại nhìn lên bầu trời thêm lần nữa. Tôi loáng thoáng trông thấy một bóng hình trên đỉnh một tòa nhà hoang phế, nhưng ánh nắng đã che khuất đi tầm nhìn của tôi. Tôi muốn người ấy chú ý đến tôi. Tôi cố hết sức vẫy tay, nhưng lại không nhận được bất kỳ hồi đáp. Tôi muốn kêu lên thật to, nhưng họng tôi đã khô khan đến mức nói không ra hơi. Thế là tôi quay người tiếp tục mua nước từ chiếc máy bán hàng.
Nhưng đồng một trăm yên…
***
Tôi quý chị gái mình lắm. Hơn thảy bất cứ ai khác. Đó là lý do mà tôi phải giết chị ấy. Việc ấy là nghĩa vụ của tôi. Nên tôi đã giết chị. Tôi đã kể cho mấy người nghe vì sao chưa? Ừm…
Là vì tôi yêu quý chị ấy.
Tôi lắc đầu, cố gạt đi giọng nói đó trong tâm trí mình. Mồ hôi túa ra và lăn dài trên mặt tôi, và cổ họng như đang bị bóp chặt bởi cơn khát. Tôi lại nhìn về bầu trời và trông thấy ánh mặt trời hừng hực chói lóa. Tôi kéo cà vạt xuống và nới lỏng cổ áo. Tôi bước đi với bộ áo vest trên tay, rồi tai tôi nghe thấy âm thanh huyên náo. Vụ phá sản đã biến những tòa nhà ở khu phố này thành những kiến trúc không ai ngó ngàng đến. Thường thì nơi đây chỉ độc một cảnh hoang vắng, nhưng giờ lại có một đám đông đang tụ tập ngóng chuyện. Tôi thoáng thấy mấy chiếc xe cảnh sát và xe của đài truyền hình ngay bên kia đường. Bên trong dải băng phong tỏa hiện trường là những sĩ quan cảnh sát ăn vận chỉnh tề đang đi đi lại lại.
Người này người kia ai cũng lăm lăm chiếc điện thoại để chụp hình. Tôi thầm mong rằng thứ đó sẽ nổ tung khi họ bắt trọn hình ảnh của một mớ nội tạng nhuốm máu.
Trong đầu vừa nghĩ thế rồi tiếp tục rảo bước. Ai đời lại muốn vướng vào hiện trường của một vụ việc chết người cơ chứ? Chỉ tổ ám vào đầu thứ ký ức kinh tởm. Sự bực dọc của tôi như chuẩn bị trào dâng. Tôi thúc đôi chân mình bước đi, và rồi đập vào mắt tôi lại là một màu đỏ.
Một cô gái trong trang phục Lolita gothic dưới cánh ô giấy hoẻn đỏ. Bộ đầm đen rườm rà đến rối mắt. Cô cắn lấy một miếng sô-cô-la. Vẻ xinh xắn của cô nàng thật đỗi khác biệt, khiến ai nấy cũng phải đánh mắt sang.
Ước gì tôi chưa từng quen biết cô.
“Xin lỗi đã để cô phải chờ lâu, Mayu-san,” tôi cất lời.
“Anh muộn năm phút và hai mươi giây,” cô nàng kiêu kỳ - Mayuzumi - đáp lại. “Thật không giống anh thường ngày. Hiếm khi sô-cô-la lại có vị ngon như thế này. Muốn thử miếng không?”
Cô ấy mời tôi ăn chút sô-cô-la. Nhưng trên thỏi kẹo có hằn rõ dấu răng nên tôi không rõ có phải là cô đang cố tình trêu ngươi tôi hay không. Nếu không thì chuyện chưa có ai dặn cô rằng đưa đồ ăn cắn dở cho người khác là điều tối kỵ đã quá rõ ràng. Tôi tưởng ít gì cô cũng đã được phổ cập những điều căn bản ấy.
“Không, cho tôi xin kiếu.” Tôi nói.
“Đằng kia có một cửa hàng tiện lợi có bán sô-cô-la. Tôi nghe nói là dù đắt hay rẻ, chúng đều khiến người ăn thỏa mãn như nhau. Polyphenol cũng vậy. Tôi không biết tại sao mà người ta lúc nào cũng xầm xì về thành phần dưỡng chất. Có chăng là do sô-cô-la là một thứ thuốc phiện."
Sau một hồi liên thiên, Mayuzumi cũng cắn thêm miếng sô-cô-la nữa. Thức kẹo nâu đen vụn ra trên đôi môi cô.
“Có vẻ lần này là tử cung,” cô cất tiếng. “Càng ngày càng thú vị đây.”
Nó trông giống như màu của máu khô. Những cảnh tượng không mấy dễ chịu lướt qua trong tâm trí tôi, và tôi đành phải lắc đầu để xua tan chúng đi. Nếu phải so sánh nó với một cơ quan nội tạng trong cơ thể…
“Nhau thai nhỉ?” Cô nói. “Trông nó có giống thế không? Bộ không phải hả?”
“...”
“Hay là bào thai? Hoặc cũng có khi là máu kinh? Hiển nhiên là không rồi. Đây là sô-cô-la cơ.”
“Tôi có nói gì đâu. Làm ơn ăn cho xong đi.”
“Được rồi.” Cô liếm môi. “Mà này, sao anh đến muộn thế.”
“Cô còn hỏi à. Là vì cô đã đổi điểm gặp mặt ngay vào phút chót. Tôi phải cuốc bộ một lúc từ trạm xe buýt dưới thời tiết nóng hừng hực trong cái bộ vest mà cô đã chọn cho đ—”
“À, tôi không có để tâm vì sao anh lại trễ hẹn đâu. Mà lần này là tử cung. Anh có hiểu điều đó nghĩa là gì không, Odagiri-kun?”
Tôi biết là cô đang đánh trống lảng mà.
Tôi đành dốc tuột điều mà mình định nói vào trong cổ họng. Tôi cảm thấy mình cần được hút một điếu thuốc. Tuy nhiên, sếp tôi lại chúa ghét mùi khói thuốc, và pháp luật cũng cấm không cho thanh thiếu niên hút thuốc. Tôi cũng chẳng dại gì mà lôi thuốc ra rít trước mặt cảnh sát cả.
“Anh nên bỏ thuốc đi, Odagiri-kun. Kể cả khi không có ai ở gần đi chăng nữa. Thứ khói hôi rình đó thì có gì hay ho chứ?”
“Đừng có đọc suy nghĩ của tôi, Mayu-san. Với lại tôi hút thuốc đâu liên quan gì đến cô.”
Tôi trở thành một con nghiện thuốc cũng là do cô chứ đâu, con nhỏ quỷ quái này.
Đôi môi Mayuzumi hóa thành một nụ cười tinh nghịch. “Dù sao thì trở lại vấn đề chính đã. Tử cung rơi từ trên trời xuống chứng tỏ nạn nhân là nữ giới. Nam làm gì có tử cung. Đây là điều hiển nhiên.”
Tôi thở dài một tiếng. Tôi chả rõ chuyện này là tốt hay xấu. Mayuzumi đặt thân dù lên vai rồi chậm rãi cất bước. Trông thấy bước chân kiều diễm của cô mà người qua đường đều tránh sang thành lối cho cô nhưng với tôi thì lại không.
“Vậy anh nghĩ như thế nào?” Cô hỏi.
“Tôi chẳng nghĩ được gì ngoài việc cô ấy có vấn đề về tâm thần. Cô ta bị ám ảnh với việc giết chị gái mình. Tôi sẽ không tham gia vụ này đâu. Cô ta nên đi khám bác sĩ tâm lý hay gì cho rồi.”
“Hừm. Anh nói phải. Chắc vậy. Chỉ có điều…”
Mayuzumi chĩa mũi dù lên trên. Tôi đưa mắt nhìn theo. Hình như trên đỉnh tòa nhà có ai đấy đang đứng ở đó, nhưng hình dáng của họ lại bị ánh sáng chói chang khuất mất. Lòng thấy kỳ lạ, tôi cúi mặt xuống thì thấy Mayuzumi đứng trước chiếc máy bán hàng tự động ở phía bên kia đường. Cô đang mò mẫm thứ gì đấy ở máng thối tiền. Khi cô nhận thấy ánh mắt của tôi, cô chỉ cười rồi tiếp tục nói như không có điều chi.
“Thực chất là nội tạng vẫn còn sẽ rơi từ trên trời xuống đấy.”
Một hiện tượng kỳ lạ đã tiếp diễn dạo gần đây—nội tạng rơi xuống từ những tòa nhà đã bỏ hoang. Chúng thuộc về ai vẫn còn là một ẩn số.
Tôi đã gặp một người con gái tự nhận rằng mình biết câu trả lời cho điều đó.
Nhưng tôi lại không thể thông suốt được câu chuyện của cô.
* * *
Chị tôi đã nhảy lầu tự vẫn hồi tháng trước.
Hình như chị ấy đang gặp phải chuyện khó gỡ ở chỗ làm. Tôi sốc lắm, vì tôi không biết gì cả. Vâng, chị đã nhảy khỏi tầng thượng của một tòa nhà bỏ hoang, hệt như động tác nhảy cầu xuống hồ bơi. Tôi thắc mắc trong đầu những người cũng nhảy lầu tự sát là điều gì. Khi cơ thể họ xuyên qua bầu trời, họ có cảm thấy hối tiếc hay sợ hãi? Cái cảm giác rơi thẳng xuống…
Ồ, tôi xin lỗi. Dẫu sao thì chị tôi đã tự sát bằng cách nhảy xuống từ sân thượng của một tòa nhà vào tháng trước. Khi chị ấy được đưa đến bệnh viện, chị vẫn còn thoi thóp, nhưng hẳn là cơ hội sống của chị rất mong manh. Nhưng tôi cũng không quan tâm nhiều về điều đó.
Chuyện là, người chị đang đứng bên bờ sinh tử của tôi đã biến mất, mặc dù không có ai đến tìm chị ấy cả. Làm gì có chuyện chị tự đứng dậy mà đi được. Không lâu sau khi chị ấy mất tích, một mẩu nội tạng đã rơi xuống từ cùng nơi mà chị ấy đã chọn để tự vẫn. Vâng, chính là chuyện phần gan vẫn còn hoạt động hẳn hoi rơi từ một tòa nhà đấy. Tôi biết thừa nó thuộc về chị tôi. Cơ thể chị ấy đang cố để tự vẫn thêm một lần nữa, nhưng lần này là từng phần tuần tự. Cơ thể của chị đã trốn thoát khỏi bệnh viện, và nó đang dần rơi vãi ra. Tôi quý chị gái mình lắm. Hơn thảy bất cứ ai khác. Đó là lý do mà tôi phải giết chị ấy. Việc ấy là nghĩa vụ của tôi. Nên tôi đã giết chị. Tôi đã kể cho mấy người nghe vì sao chưa? Ừm…
Là vì tôi yêu quý chị ấy.
Tôi dừng cuộn băng và cuốn nó lại. Căn phòng có điều hòa như là thiên đàng so với ngoài kia. Mayuzumi ngồi trên chiếc ghế sofa. Vì một số việc, cô hiện đang khoác thêm một chiếc áo trắng bên ngoài bộ gothic lolita của mình cùng một cái bảng tên đính trước ngực.
Mayuzumi Azaka.
“Cô nghĩ sao, Mayu-san?” Tôi hỏi. “Hơn nữa, mua một chiếc máy thu kỹ thuật số đi. Thời này còn ai dùng máy thu băng. Tôi không muốn phải bòn túi mình để lấy tiền mua dây băng đâu.”
“Khá thú vị đó, anh không nghĩ vậy sao? Giọng nói, câu chuyện… tất cả đều đặc mùi bệnh hoạn.”
Lơ mình đi à? Tôi nhìn cô với đôi mắt khép hờ. Mayuzumi cầm cái cốc lên—chẳng biết cô ấy có nhận ra ánh nhìn của tôi hay không—nốc hết đống sô-cô-la nóng, rồi cầm bình rót thêm cốc thứ hai. Một hương thơm sang trọng và ngọt bùi lan ra khắp căn phòng.
“Cô thôi đi được chứ?” Tôi nói. “Hơn nữa, cái này có được tính là một vụ không? Theo tôi thấy thì cô ta chỉ đang ảo tưởng mà thôi.”
“Ảo tưởng à? Anh gọi vậy cũng được. Nhưng tôi thì nghĩ khác một chút. Có điều gì không đúng trong cách suy nghĩ của cô ta.” Cô nàng uống thêm cốc thứ hai, và rót thêm cốc thứ ba. Khắp căn phòng giờ chỉ toàn mùi sữa. “Khi nói đến sở thích, đồ ăn là thứ dễ gây ra bất hòa nhất đấy, Odagiri-kun. Sự khác biệt trong khẩu vị sẽ dễ hình thành một vết nứt trong quan hệ. Tôi hiểu mà. Anh không muốn tôi ăn đồ ngọt nữa vì anh không thích chúng. Nhưng nếu không được uống sô-cô-la, tôi sẽ chết. Đáp ứng nhu cầu của một quý cô là điều mà một chàng trai ngoan sẽ làm đó.”
Sợ rằng tôi là một tên yếu thế rồi.
Tôi giữ điều muốn nói lại trong đầu, và đành nhượng bộ.
“Thôi được, tôi hiểu rồi.” Tôi đáp. “Vậy chính xác thì cái gì mới là không ổn trong cách nghĩ của cô ta?”
“Chưa thể nói cho anh được. Anh sẽ phải chờ thêm một khoảng thời gian nữa.”
“Được rồi. Tôi đã sớm biết là vậy. Coi như là ta sẽ nhận vụ này?”
“Thông báo giúp tôi nhé. Anh là một tên sáng dạ, Odagiri-kun. Luôn làm theo chính xác những gì tôi muốn anh làm. Vấn đề là, anh lại không hiểu được ích lợi khi làm việc bị ép buộc.”
Và tôi cũng chẳng thèm hiểu. Tôi thở dài rồi đứng dậy. Đoạn Mayuzumi bấm nút phát trên chiếc máy thu và giọng nói ngọt ngào của người phụ nữ bắt đầu cất lên.
Là vì tôi yêu quý chị ấy. Nên tôi phải giết chị ấy.
Lắng nghe câu thoại ghê rợn, Mayuzumi mỉm cười. “Hoài cổ cũng có cái hay của nó, anh biết không? Bất tiện không bao giờ khiến ta nhàm chán.” Môi cô nhếch thành một nụ cười. “Tôi tự hỏi giữa bất tiện và nhàm chán thì cái nào tệ hơn nhỉ?”
Mayuzumi không còn để ý tôi nữa. Cô nằm bệt xuống với cái áo khoác vẫn còn trên mình.
“Tôi lại thích nhàm chán hơn.” Tôi lầm bầm, rồi rời khỏi căn phòng.
Ngay khoảnh khắc bước chân ra ngoài, ánh nắng mùa hè cùng bầu không khí câm lặng tột cùng như hòa vào trong tôi.
Thành phố Nagao, quận Aichi. Có một tòa một tòa chung cư được xây dựng tại góc của một thành phố lớn với dân số lên tới hơn hai triệu người. Mặc dù tọa lạc ở một khu phố cao cấp nhưng lại không có bất kỳ ai ở đây ngoại trừ một người. Trên tầng 15, tại căn phòng duy nhất đang có người ở, có treo một tấm biển kỳ cục.
Văn Phòng Thám Tử Ngoại Cảm Mayuzumi.
Nếu không phải đang tự thân làm việc ở đây, tôi hẳn sẽ chỉ tay vào tấm biển này và lăn ra cười.
* * *
Mayuzumi Azaka, vị thám tử 14 tuổi và là sếp của tôi. Cô chưa bao giờ nhận một vụ án hợp pháp. Chỉ toàn là mấy câu chuyện truyền tai khó tin, điều mà nhìn tấm biển trên tường cũng đủ hiểu rồi. Mayuzumi thậm chí còn không phải là một thám tử tư hẳn hoi. Cô chưa từng nhận được giấy phép. Vì vậy, sẽ không ngạc nhiên lắm khi nói rằng văn phòng của cô không nhận được bất kì một yêu cầu điều tra nào. Thực ra sẽ còn kỳ lạ hơn nếu cô nàng được người ta tin tưởng mà giao việc.
Nhưng vì vài lý do nào đó, cô vẫn có thể tiếp nhận các yêu cầu một cách ngẫu nhiên. Và cái nào trong số đó, như cái này chẳng hạn, đều hết sức kỳ quái.
Hãy giúp tìm người chị gái không thể chết của tôi để tôi có thể giết chị ấy.
Chỉ nhớ lại cái yêu cầu của cô ta thôi mà đầu tôi đã đau dữ dội cả lên.
Tôi tự chửi rủa bản thân mình thêm lần nữa vì đã làm việc cho Mayuzumi. Tôi ngả người lên chiếc ghế tàu êm ái và thở dài. Tại một quá khứ xa xôi, con đường của tôi tách biệt hẳn với cô ta. Nếu không có chuyện gì xảy ra, tôi có lẽ đã bước chân vào giảng đường đại học. Cảm giác buồn nôn dâng trào, tôi ngậm miệng mình lại. Tôi không được nghĩ về nó nữa. Tôi lắc đầu và cố bình tâm. Tôi cần đảm bảo đây phải là lần cuối cùng mình nghĩ về điều mà bản thân không thể thay đổi.
Tôi nhắm mắt lại, không để cho bụng mình cồn cào. Tôi chuyển sang chuyến tàu khác để đi tới nơi cần đến. Bắt taxi có khi đã nhanh hơn, nhưng làm vậy thì tôi lại phải tự bỏ tiền túi ra mà đi. Vì tiền lương chẳng được bao nhiêu cả nên thắt lưng buộc bụng là điều cần thiết. Sau một lúc lâu tôi cũng đã đến được ngôi nhà trong địa chỉ. Trong không khí thoang thoảng một mùi hương chẳng mấy dễ ngửi. Tôi trông thấy một người phụ nữ mặc đầm có mái tóc dài đang vẫy tay với mình.
Một bộ đầm trắng tinh tươm. Kiểu trang phục mà tôi chỉ từng thấy trên phim ảnh hay qua những bức vẽ.
Khi tôi đến gần người phụ nữ ấy, cô nở một nụ cười thật tươi. Làn da xinh xắn pha chút vẻ nhợt nhạt khiến cô có phần nào trông giống người mắc chứng bệnh về tâm thần. Tôi cúi đầu đáp lễ, tự nhắc mình phải thật thận trọng. Người phụ nữ có tính tự phụ y hệt cô sếp Mayuzumi này không đáng tin chút nào. Trải qua nhiều phi vụ rồi tôi mới học được điều đó.
“Xin thứ lỗi.” tôi mở lời. “Bàn chuyện với sếp mất nhiều thời gian hơn tôi tưởng. Mong chị thông cảm vì đã phải đợi lâu đến vậy.”
“Không đâu. Anh đến đúng lúc đó.” cô đáp. “Cảm ơn anh vì đã tiếp nhận vụ này. Nếu anh từ chối thì tôi cũng không biết phải làm gì hơn.” Đôi mắt cô lộ vẻ u ám.
Tôi âm thầm nhớ lại tiểu sử của cô gái trong đầu.
Yamashita Kazue, 25 tuổi. Cô mồ côi cha mẹ sau một vụ tai nạn giao thông xảy ra 5 năm trước. Cô sống cùng với một người chị gái. Hiện tại cô đang quản lý một cửa hàng kinh doanh phụ kiện cắm hoa thừa kế từ người cha mẹ quá cố. Chị cô đang làm cho một công ty bảo hiểm có tiếng, nhưng đã nhảy lầu tự tử hồi tháng trước. Tuy nhiên, vào lúc lâm chung, chị cô đã biến mất khỏi bệnh viện. Cô ấy có nói là mớ nội tạng liên tục rơi vãi từ trên cao xuống thuộc về chị gái mình. Nên cô đã nhờ chúng tôi tìm người chị đó để cô có thể kết thúc sinh mạng cho chị ấy một lần và mãi mãi.
Khi tôi liên hệ lại với cô và thông báo rằng chúng tôi sẽ tiếp nhận vụ này, cô tỏ ra rất vui mừng và cứ nhất quyết muốn tôi đến nhà cô để thảo luận công việc. Cô có nói là muốn cho tôi xem qua vài bức hình.
Nhìn ra đằng sau lưng cô Kazue, tôi bất giác nuốt nước bọt. Cả tá túi rác chất thành đống nằm chắn ngay cạnh lối vào. Chất lỏng còn đang rỉ ra từ mấy lỗ thủng do quạ mổ. Dưới thời tiết mùa hè oi bức thế này thì thực phẩm bỏ đi sẽ phân hủy nhanh hơn. Vậy là nguồn cơn của thứ mùi hôi thối xuất phát từ đó. Cỏ dại trong khu vườn còn mọc um tùm đến ngang hông. Ngôi nhà này mà nói đang có người ở thì thật khó tin. Như thể người nhà đã bỏ mặc nó luôn rồi vậy.
Có khi là do cú sốc sau vụ tử tử của chị gái—hoặc cũng có thể nói là một lần cố tự tử—đã khiến cuộc sống hàng ngày của cô bị đảo lộn hoàn toàn. Hay nói cách khác, tâm trí cô đã biến chất từ sau sự kiện đó.
Phải chăng đang có sự bất ổn nào đó đã bén rễ trong cô?
Tôi đưa mắt về phía Kazue và cô mỉm cười đáp lại. Cử chỉ cô ta không hề bộc lộ chút bất thường nào cả.
Nhưng chính sự điềm nhiên kia đã làm cho nhân cách của cô ta trông thật méo mó.
“Mời anh vào.” cô nói.
“À, c-cảm ơn.”
Kazue không hề ngượng trước ngôi nhà ọp ẹp xiêu vẹo của mình, cô đi nước kiệu vào trong, đôi chân mảnh khảnh giẫm lên mặt nền vung vãi rác rến. Đôi xăng-đan cô ta đã ám bẩn cả, nhưng có vẻ cô chẳng bận tâm là bao, rồi cô kéo mở cánh cửa ra.
“Xin anh thông cảm vì nhà cửa bừa bộn quá.”
Xộc thẳng vào mũi tôi là mùi ôi thiu ghê gớm. Tôi nhìn xuống đất và trông thấy vô số đôi giày vứt ngổn ngang ngay lối cửa. Là một người lúc nào cũng phải sắp xếp giày dép mà Mayuzumi đá văng lung tung, tôi muốn dọn dẹp mớ hỗn độn này ngay lập tức. Nhưng vẫn cố nhịn và bước vào bên trong.
Bất chợt, sau lưng tôi dấy lên cảm giác như có một ai đang theo dõi mình. Tôi liền quay mặt lại nhưng không thấy ai ở đó cả. Sau khi nhìn loanh quanh một hồi, tôi mới bước chân vào trong nhà. Rồi tôi nhận ra một thứ.
Mỗi loại giày trong nhà đều có hai đôi. Cứ như hai người đều sắm sửa y hệt nhau.
“Mời anh đi lối này.”
Kazue bước đi như một hồn ma, và tôi theo sau lưng cô. Cô ấy dẫn tôi đến một căn phòng nhìn có vẻ ổn áp hơn căn bếp mà tôi đã ngó sơ qua khi nãy. Hẳn đó là nơi sinh hoạt chính của cô—nên tôi mới cảm thấy lạnh sống lưng, hệt như có không biết bao nhiêu côn trùng đang bò lồm ngồm khắp cơ thể tôi.
Bức tường bị lấp kín bởi ảnh chụp một người phụ nữ đang cười, cô có gương mặt giống với Kazue. Khác với Kazue xanh xao gầy gò, người phụ nữ đó cười tươi như hoa, và nước da cô thật sắc sảo. Cô có nét giống Kazue, nhưng hai người lại trông khác xa nhau. Trên sàn nhà cũng được dán kín mít ảnh. Nhìn vào chúng khiến tôi có cảm giác như đang nhìn qua một ống kính vạn hoa được ghép lại từ vô số khuôn mặt người.
“Mời anh ngồi.” Kazue chỉ tôi tấm đệm trên sàn nhà.
Ngồi trên đó không khác gì ngồi luôn lên mặt chị cô ấy. Tôi tự hỏi làm vậy có phải không.
“Có chuyện gì sao?”
“Không. Không sao cả.” Tôi lưỡng lự một hồi rồi cũng ngồi xuống, Kazue cũng an tọa theo.
Cô gập chân lại rồi ngồi xuống đối diện tôi. “Thật lòng rất cảm ơn anh vì đã tiếp nhận yêu cầu của tôi,” cô nói.
“Không đâu, chính tôi mới cần cảm ơn chị vì đã tin tưởng chúng tôi mới phải. Tôi không chắc là mình có giúp được gì không, nhưng chúng tôi sẽ cố hết sức mình.”
Kazue lại nở nụ cười rạng rỡ. Những gì mà cô ấy đã kể đều vô cùng hoang đường như thể cô đang ẩn giấu điều gì đó phía dưới làn da mỏng như giấy ấy.
Khó chịu thật.
“Anh nghĩ sao?” Cô cất tiếng. “Chị tôi có xinh đẹp không? Chị ấy có duyên dáng không?”
Suốt một hồi lâu, tôi không thể hiểu thấu được điều mà cô ấy đang hỏi. Tôi nhìn vào gương mặt đang cười tươi trong ảnh và khẽ gật đầu, rồi Kazue cũng đáp lại tôi bằng một nụ cười ngây thơ. Đây là lần đầu tiên tôi thấy một biểu cảm hồn nhiên trên khuôn mặt cô ấy, nhưng tôi đành cắt ngang và đi thẳng vào vấn đề chính.
“Tôi biết chị vẫn còn đang tiếc thương cho chị gái mình, nhưng chúng tôi cần thêm thông tin để hỗ trợ cho công cuộc điều tra. Nếu không phiền thì liệu chị có thể cho chúng tôi biết nhiều hơn về chị ấy được không?”
Kazue húng hắng ho rồi nghiêng đầu nhìn tôi với vẻ khó hiểu.
“Anh muốn hỏi điều gì cơ?”
Điều gì? Chẳng phải hiển nhiên rồi mà?
“Về chuyện đã xảy đến với chị ấy.”
“Ừm, tôi xin lỗi, nhưng anh muốn biết thêm điều gì về tai nạn đó?”
“Về sự việc xảy ra vào thời điểm chị ấy tự sát.”
Kazue chớp mắt mệt mỏi rồi ngồi thẳng lưng lên. “Tôi đã kể với anh mọi thứ rồi. Tôi không quan tâm việc chị ấy tự sát, vấn đề quan trọng là chị vẫn chưa chết. Cơ thể chị ấy đã biến mất và đang cố tự sát thêm một lần nữa, nhưng theo một cách vô cùng kỳ quặc. Chị ấy không thể siêu thoát, cho nên tôi phải giết chị. Là một người yêu chị mình hơn tất thảy ai khác, chỉ tôi mới có thể làm vậy. Tôi muốn tìm ra chị trước khi tất cả những phần cơ thể còn lại của chị ấy chết đi. Làm ơn hãy tìm ra thân thể của chị ấy. Rồi tôi sẽ giết chị. Tôi không gây ra thêm rắc rối gì cho anh đâu.” Cô bĩu môi.
Cô ta điên rồi.
Mỗi lần ta căng thẳng, trong cơ thể dường như có một cái công tắc được bật lên. Thôi thúc muốn rít một điếu thuốc phập phừng trong tôi, nhưng tôi nắm chặt tay mà cố nhịn.
Bình tĩnh nào. Đừng quan tâm vào tính hợp lý của câu chuyện nữa mà hãy tập trung vào tình tiết đi.
Chị gái cô ấy, người được cho là đã cố tự sát, vừa mất tích và đang làm việc đó thêm lần nữa, nhưng theo một cách quái đản hơn. Kazue muốn tìm lại được thân thể của người chị mình trước khi toàn bộ phần nội tạng đều thành công việc. Vì mục tiêu của cuộc tìm kiếm không chỉ đơn giản là một người đã mất tích, nên điều tra về các mối quan hệ và động cơ tự sát là không cần thiết.
Thế quá hợp lý. Nhưng cái gì mới hợp lý cơ?
“Cho phép tôi được hỏi hai câu.” Tôi nói.
“...Cứ tự nhiên.”
“Trước hết, người chị của chị đã cố gắng tự tử. Tuy nhiên, cơ thể của chị ấy đã biến mất khỏi bệnh viện và giờ chị ta đang nhảy lầu thêm lần nữa. Đúng vậy không?”
“Chính xác.”
“Được rồi. Nhưng tại sao phải làm đến vậy? Chị ấy đang ở trong tình trạng nguy kịch. Dù cho có rời khỏi bệnh viện hay không, chị ấy vẫn sẽ chết.”
Một cơ thể bị mất tích đang cố tự tử từng phần một. Tại sao một hiện tượng kỳ lạ như vậy lại xảy ra?
Kazue nuốt nước bọt. Khuôn mặt cô vô cảm. Cảm thấy khó chịu, tôi cố tiếp tục, nhưng nụ cười thân thiện của cô lại nở trên môi.
“Ai biết chứ? Tôi không quan tâm chị mình nghĩ gì. Nghĩa vụ duy nhất của tôi chỉ là giết chết chị ấy thôi.”
Cô ấy toàn nói ra những câu từ đáng lo ngại mà không chút do dự. Giờ mà có ai đó nói rằng người phụ nữ này đã mất trí ắt tôi cũng sẽ công nhận.
“Còn điều thứ hai.”
“...Mời anh tiếp tục.”
“Cơ thể chị ấy rơi xuống từ tầng thượng, từng phần một. Toàn bộ phần nội tạng của chị ấy hiện đang được cảnh sát bảo quản nghiêm ngặt. Nếu theo đúng như vậy, khi phần cuối cùng rơi xuống, cái cơ thể đó chắc chắn sẽ ‘trống rỗng’. Thứ như vậy—cho phép tôi được nói thẳng, chẳng khác gì một cái xác. Hơn nữa, đằng nào cơ thể của chị ấy cũng sẽ quay trở lại mặt đất nên việc tìm kiếm và giết người chỉ tổ hao công tốn sức. Lần tiếp theo xuất hiện, chắc chắn chị đã chết.”
“...”
Kazue im lặng.
“Tôi thấy chị không cần phải tự thân làm gì cả.” tôi tiếp tục. “Trừ phi chị muốn làm hậu sự cho người chị quá cố đã ra đi thanh thản.”
Kazue nở một nụ cười đầy đau khổ. Khóe miệng cô méo mó. Đây đích thị là bộ dạng của một người nhận thức được rằng biểu cảm của mình sẽ ít nhiều lay động người khác.
“Anh không bao giờ hiểu được đâu.” Câu nói đó chuẩn y như dự đoán. Giọt lệ long lanh ứa ra từ đôi mắt u ám của cô. “Chị tôi sẽ quay lại và tự sát thêm lần nữa. Tôi không muốn điều đó xảy ra.”
Cô chớp mắt và giọt lệ lăn dài trên má. Thậm chí cả diễn viên cũng không thể hiện được đến vậy. Cái cách cô bấu chặt vào chiếc đầm trông thật đau lòng.
“Lựa chọn của tôi chỉ có thể là giết chị ấy trước khi chị quay trở lại tự sát.”
Nụ cười đó thật giả tạo. Mình không tin nó được.
Tôi không thể để một sự điên rồ như vậy đánh lừa được.
“Tôi đã hiểu, chúng ta đến đây thôi. Cảm ơn chị vì đã bỏ ra chút thời gian.”
Trong lúc cúi đầu chào tạm biệt, tôi lén liếc nhìn về phía cô. Đôi mắt ngấn lệ khi nãy đã không còn. Chắc hẳn cô ta đang giấu giếm điều gì đấy.
Bao nhiêu phần trăm trong thông tin mà tôi đã thu thập được từ cô ta là giả dối. Việc gỡ được nút thắt này là tối quan trọng.
Sau khi từ chối yêu cầu tiễn về, tôi rời khỏi căn nhà của Kazue. Tôi hít một hơi thật sâu và bầu không khí trong lành căng tràn trong lá phổi, giúp tôi xua đi ám ảnh về thứ mùi hôi thối kia. Sẽ còn tuyệt hơn nếu được làm một điếu, nhưng tạm thời cứ hoãn lại đã.
Tôi làm bộ như đang rời đi nhưng vẫn lảng vảng quanh đó. Tôi hướng đến một bốt điện thoại công cộng cách nhà Kazue không xa và vươn tay ra.
“Hử? Quoa!”
Tôi chụp vào cổ một gã đàn ông đang vờ làm người qua đường. Trước khi gã kịp tháo chạy, tôi kéo người hắn làm gã mất thăng bằng và vòng tay gã ra sau lưng mà khống chế. Mặc dù phương pháp này có hơi bạo lực nhưng tâm trạng tôi đang không được tốt lắm nên đành vậy.
“Tại sao anh lại theo dõi ngôi nhà đó?” Tôi tra hỏi.
“Ý c-cậu là sao?”
“Đừng có vờ vịt. Anh đã theo dõi căn nhà này từ lúc tôi vào trong đó rồi.”
Tôi chỉ đoán mò vậy, nhưng gương mặt anh ta liền cứng lại. Ngay từ khi tôi bước vào nhà Kazue, cảm giác có ánh mắt nào đó đang quan sát mình đã dấy lên trong lòng nhưng tôi không thể xác định được tên đấy là ai. Nhưng khi ra về thì cuối cùng tôi đã tìm được gã. Tôi biết thừa là gã theo dõi suốt nãy giờ. Lớp áo của gã thấm đầy mồ hôi và mái tóc bóng dầu lưa thưa của gã cũng ướt đẫm. Gã trông có vẻ trẻ tuổi hơn so với vẻ bề ngoài của mình.
“Trả lời ngay, sao anh lại theo dõi căn nhà đó?”
“C-cậu, hê hê, là bạn trai, a ha,-của con đàn bà đó à?”
Gã đột nhiên bật cười khi đang bị tôi tra hỏi. Có phải gã đập đầu vào đâu rồi không? Hơi thở của gã thoang thoảng mùi trứng ung cứ như gã đang bị bệnh dạ dày. “T-tiếc cho anh bạn ghê. Hê hê hê. Con ả điên rồi. Nó là kẻ giết người. Là sát nhân đó.”
Gã lấy tay còn lại đập đập vào cánh tay tôi rồi bật cười hềnh hệch. Cái cách mà gã cười cợt mang đến cho tôi cảm giác gã là một người có vấn đề về tâm thần, nhưng lời mà gã nói không thể lơ đi được dẫu có hơi vô nghĩa.
Sát nhân
“Anh nói sát nhân là sao?”
“C-cậu không biết à? Hê hê. Ha ha ha. Nó… Nó đã giết Yukikooooo!” Hắn gào lên, rồi im bặt.
Tuy chưa nghe qua cái tên Yukiko bao giờ, nhưng tôi vẫn có thể lờ mờ đoán được đó là ai. Đó là tên chị gái của Kazue. Nếu Kazue đã từng giết người, thì có khả năng người đó chính là Yukiko. Nhưng chị cô ta đã nhảy lầu tự sát rồi.
“Chứ không phải là chị ta chết do nhảy lầu à?”
“L-làm gì có chuyện Yukiko tự tử. Không đời nào. Kazue đã giết cô ấy. Yukiko cứ luôn miệng nói là mình sợ Kazue. Cô ấy nói mình đã ghét việc phải chăm sóc con nhỏ đó lắm rồi. Nó dính chặt lấy Yukiko như keo vậy, và cô ấy ghét nó.” Bất giác, mắt hắn mở to. Hắn dang tay và bắt đầu la hét. “Đúng rồi. Là Kazue! Là Kazue đã giết cô ấy! Kazue đã giết Yukiko!” Ông ta gào lên mà cứ như đang hát.
“Có chuyện gì vậy, Odagiri-san?” Một giọng nói bỗng xen vào.
Tôi quay lại nhìn thì thấy Kazue đang đứng đó. Có vẻ tiếng la hét của gã đã bị cô ta nghe được. Tôi thầm tặc lưỡi. Cô ta xuất hiện thì tôi không thể tra hỏi gã kia thêm được nữa.
Kazue nghiêng đầu. “A, cũng được một thời gian rồi nhỉ, Sugita-san. Anh làm gì ở đây vậy?”
“Kazue…” Cơ thể Sugita run lên.
Tôi dồn thêm lực vào cánh tay để ghì chặt gã. “Bình tĩnh nào.”
“Kazue… Tất cả là do mày!”
“Anh thôi đi được không?” Kazue bình thản đáp. “Chúng ta đã nói về chuyện này rồi mà.”
Sugita rống lên giận dữ. “Tao thề… tao thề sẽ…”
“Đừng quên rằng tôi mới là người đang làm ngơ các hành động của anh. Nếu anh tiếp tục quấy rầy thế này, đừng trách vì sao tôi lại gọi cảnh sát.”
Bờ vai Sugita run lên không ngừng. Rồi gã thả lỏng người và hất tay tôi ra. Đến nước này rồi, gã không thể giở trò bạo lực được nên chỉ đành rời đi, miệng lầm bầm chửi rủa. Bóng lưng bám bụi đất của gã cuối cùng cũng khuất khỏi tầm mắt. Tôi lại đánh mắt sang Kazue. Cô vẫn đang cười. Có vẻ cô ta đã nghe được đoạn đối thoại của tôi với gã kia, nhưng không để lộ vẻ dao động.
“Tôi rất xin lỗi, Odagiri-san. Anh có làm sao không?”
“Tôi ổn. Cho tôi hỏi người đó là ai được không? Trông gã hành xử hơi bất thường. Nếu cứng đầu quá thì chị nên gọi cảnh sát thì hơn.”
“Cảm ơn anh vì đã lo. Nhưng đừng bận tâm. Hắn không có gan để làm bậy đâu.”
Kazue đưa mắt theo hướng mà Sugita đã đi khuất. Bầu không khí im lặng bao trùm hai chúng tôi. Cô dường như nhớ lại câu hỏi của tôi. Cô thở dài một hơi và cất tiếng.
“Anh ta là Tomoyuki Sugita. Bạn trai cũ của chị tôi.”
“Bạn trai sao?”
“Chính xác là bạn trai cũ.”
Đương nhiên việc có quan hệ với một người đã khuất chẳng dễ dàng gì. Nhưng Yukiko vẫn còn sống vào thời điểm cô mất tích. Dù có sao thì tôi cũng không quan tâm mấy. Thứ tôi muốn hỏi cô ta là cái khác.
“Anh ta bị hoang tưởng thì phải,” tôi nói.
“Hoang tưởng?”
“Vâng. Tôi không biết phải nói sao.”
Hẳn cô ta có thể đoán được câu tiếp theo tôi nói là gì, nhưng biểu cảm vẫn điềm tĩnh như mặt hồ tĩnh lặng. Liệu bên dưới đáy hồ chôn giấu điều chăng?
Có giỏi thì thử trả lời câu này đi.
“Anh ta nói chính chị đã giết Yukiko.”
Kazue lại nở một nụ cười toàn mỹ. “Hắn toàn nói mấy điều không đâu.” Nhưng lời tiếp theo của cô ta lại không giống như tôi dự đoán. “Hắn và chị tôi đã chia tay từ trước khi chị ấy tự tử rồi.”
“Hai người họ chia tay rồi sao?”
Tôi nhớ lại hành động của Sugita. Chẳng phải gã theo dõi Kazue vì linh cảm được điều bất thường trong cái chết của bạn gái mình? Nhưng họ đã chia tay rồi mà. Chuyện này có nghĩa là sao?
“Vâng, chị tôi quả thực là đã chia tay hắn một tuần trước khi tự tử. Tôi cũng bất ngờ lắm khi biết anh ta là đồng nghiệp của chị. Có vẻ hắn đã bám đuôi chị ấy trước khi chị ấy tự tử. Cho nên tôi mới không nói cho hắn biết chuyện chị ấy mất tích. Tôi chỉ cho anh ta biết là chị đã tự tử và mất rồi. Tôi cũng nói dối cả chuyện hậu sự nữa. Nói là mình đã tổ chức tang lễ trong nội bộ gia đình, vì dù gì anh ta cũng là người lạ.”
Kazue tiếp tục nhìn theo hướng mà Sugita đã rời đi, bàn tay cô đan vào nhau. Gương mặt u buồn lộ vẻ thương cảm cho gã đàn ông tội nghiệp. Nhưng biểu cảm tiếp theo như thiêu đốt đôi mắt tôi, nó hiệu hữu chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi trước khi cô ta lại trưng ra vẻ mặt thường thấy của mình.
Một nụ cười méo mó.
Nụ cười khinh miệt dành cho Sugita ấy mới đúng là bản chất thật của cô ta.
* * *
(còn tiếp)