Giữa đêm hôm khuya khoắt, có một cô gái đứng giạng chân, hai tay khoanh trước ngực và cất cao giọng――
“Để ngươi đợi lâu rồi, ‘Thế Giới’ à! Ta, ‘Nữ Chính’ của ngươi đã đến rồi đây!”
Vừa nói cô gái vừa chỉ thẳng ngón tay vào mảnh trăng lửng lơ giữa nền trời đen, mái tóc màu hồng đào chấm ngang gò má khẽ tung bay trong gió.
“Margaret! Đêm hôm rồi mà sao còn oang oang cái mồm vậy hả? Để yên cho người ta còn ngủ chứ!!”
*
“Con xin lỗi Sơ!!”
Margaret là trẻ mồ côi bị bỏ rơi tại nhà thờ.
Tuy nhiên, để mà nói thì Margaret không hẳn là trẻ mồ côi.
Ngay khoảnh khắc vừa mới sinh ra trên thế giới này, trong tâm trí Margaret đã tồn tại ký ức. Ý thức hỗn độn khi đó của cô đã nhận ra rằng chúng là ký ức‘tiền kiếp’.
Tiền kiếp của Margaret vốn là một ‘chàng trai’ bình thường có thể thấy ở bất kỳ đâu, dường như từng là học sinh theo học ở ngôi trường nào đó, mà cũng có khi chẳng phải vậy.
Chàng trai trong tiền kiếp dù là game thủ nhưng lại không phải loại đặc biệt thích Visual Novel. Song, cậu ta vẫn đặt mục tiêu cố gắng cày hết tất cả các bức ảnh tĩnh của trò Visual Novel[note56466] có được bằng cách nào đó trong một đợt giảm giá. Xui xẻo thay, trong khi đang dùng điện thoại chơi trò kia trên đường đi đến trường, cuộc đời cậu đã khép lại vì bị cán chết bởi chiếc máy cày được một người cũng đang mải mê dùng điện thoại điều khiển.
Tuy gọi là tiền kiếp, nhưng Margaret của hiện tại khác hoàn toàn với con người đó.
Sau khi xác nhận chàng trai đó là tiền kiếp của bản thân, dù mặt hãy còn kinh ngạc nhưng Margaret vẫn tiếp tục nhìn vào những tri thức tiền kiếp đó hệt như đang đọc một cuốn sách tranh. Có điều, khi xem được trò Visual Novel mà chàng trai tiền kiếp đã chơi trước khi chết, bản năng của phụ nữ ở kiếp này lập tức bị thứ tên [Otome Game] dụ hoặc lấy.
Thứ được nhồi vào bộ não còn thuần chất của một đứa bé sơ sinh mới chào đời há nào phải thường thức hay tri thức, mà chỉ là những kiến thức otaku và nội dung Otome Game kia. Có thể nói, [Otome Game] đã trở thành lẽ sống của Margaret.
Margaret bắt đầu tự suy diễn rằng bản thân được tái sinh chắc chắn là để trở thành ‘Nữ Chính’ của thế giới này. Nghĩ về tương lai tươi sáng đang đợi chờ phía trước, Margaret không kìm được mà cười nắc cười nẻ. Thấy thế, cha mẹ Margaret cho rằng con gái mình đã bị “Ác ma chiếm hữu” và lập tức đem cô đến Nhà thờ.
Nhà thờ sau khi nhận tiền cúng dường cũng đã thực hiện nghi lễ trừ tà và sử dụng nước thánh, nhưng tất cả đều vô tác dụng, bởi lẽ dù có ý đồ xấu, song Margaret lại chẳng phải là ác ma. Cứ như thế, đến lúc phía nhà thờ muốn trả Margaret về nhà thì cha mẹ cô đều biến đi đâu mất tiêu rồi.
Ngày hôm sau, khi những đương sự có liên quan bên Nhà thờ tới nhà Margaret để tìm cặp cha mẹ đã bỏ rơi cô thì cả hai đã lẳng lặng bỏ đi ngay trong đêm. Cơ sự thành ra như này có lẽ là do họ quá sợ hãi đứa con của mình.
Hết cách, phía Nhà thờ chỉ có thể đem Margaret về cô nhi viện của họ và nuôi lớn cô. Thời gian thấm thoắt thoi đưa, đến lúc có thể tự mình di chuyển, Margaret bắt đầu nghiên cứu thế giới mà bản thân đã tái sinh vào.
Có thể nói, Nhà thờ là một môi trường hoàn hảo cho chuyện này, những cuốn sách cổ có trong Nhà thờ đã dạy Maragret con chữ, phép tắc lễ nghi cùng vô vàn điều khác nhau. Kỳ thực, trong rủi lại có cái may, việc bị cha mẹ ruồng bỏ và phải sống trong cô nhi viện của Nhà thờ đã trao cho Margaret lượng tri thức nhiều hơn hẳn so với những gì mà một cô thôn nữ bình thường có thể học được.
“Thế giới này, đúng là [Otome Game] thật rồi.”
Thế giới này cực kỳ giống với thế giới trong Otome Game mà cái người trong tiền kiếp đã chơi.
Theo như tri thức tiền kiếp thì khi Margaret bước sang tuổi mười lăm, cô sẽ nhập học vào một học viện dành cho quý tộc dưới danh nghĩa học sinh tài năng được Nhà thờ tiến cử. Tại đây, cô sẽ gặp được ba mục tiêu chinh phục.
Margaret phấn đấu hết mình. Dẫu cho chỉ là một con ngốc cuồng Otome Game thì cô vẫn cật lực cố gắng. Thậm chí, cả khi tiền kiếp là một game thủ ngốc nghếch đến chết cũng còn đồng trinh thì Margaret vẫn là một con người nghiêm túc, sẵn sàng dành hết tâm ý cho điều bản thân tin tưởng.
“Hừm, vấn đề ở đây là…”
Có một tiểu thư phản diện cản trở công cuộc chinh phục ba mục tiêu.
Bề ngoài thì ả là một tiểu thư trong sáng thuần khiết được mọi người tôn làm ‘Thánh Nữ’, cả ba mục tiêu chinh phục đều đổ gục trước ả. Thế nhưng con người này có một bí mật không thể tiết lộ cho ai khác.
Nữ chính vì nghi ngờ tiểu thư phản diện thực ra là đàn ông nên đã đi thu thập bằng chứng. Đến khi mọi sự vỡ lở, danh tính thực sự của ‘gã’ tiểu thư phản diện bại lộ, tất cả mục tiêu đều tan nát cõi lòng trước sự thật khó chấp nhận. Nhân cơ hội này, nữ chính sẽ xuất hiện và chinh phục bọn họ. Sau đó, cô sẽ được đưa lên làm [Thánh Nữ] thay cho ‘gã’ tiểu thư phản diện đã bị trục xuất.
Kết thúc rất ‘có hậu’. Nội dung rẻ tiền như vậy nên chuyện cái Otome Game này bị bán hạ giá âu cũng dễ hiểu.
Thế là, nhằm thực hiện được công cuộc thu thập bằng chứng, Margaret đã tự ý trộm bí bảo của bộ phận truyền giáo-đối ngoại thuộc Nhà thờ, một ma đạo cụ quý giá mang tên [Máy Ảnh]. Cùng với ma cụ, cô tiến vào Học viện dưới danh nghĩa học sinh tài năng được Nhà thờ tiến cử.
Margaret chẳng tốn bao nhiêu thời gian để nhận ra một cô tiểu thư dường như là tiểu thư phản diện. Người đó là bạn thuở nhỏ của tất cả các mục tiêu chinh phục và hoàn toàn phù hợp với các đặc điểm như trong tri thức.
Cô tiểu thư đó trông khá yểu điệu và yếu đuối. Thi thoảng mới thấy xuất hiện trên Học viện, mà kể cả những khi đó, luôn có một mục tiêu chinh phục ở bên cô ta.
Margaret không thèm lên lớp. Ngày này qua ngày khác, cô dành cả buổi nấp trong bụi cỏ ở chỗ đậu xe ngựa để đợi tiểu thư phản diện xuất hiện.
Cuối cùng, ngày đó cũng đến.
“Sao hôm nay… người đi cùng lại là Vương tử ta…”
Margaret tập trung điều tra mỗi tiểu thư phản diện tới độ chẳng thèm nghiên cứu về những mục tiêu chinh phục. Nhưng nhờ vào bộ phục trang xa xỉ trên người chàng trai nên cô mới có thể lờ mờ đoán ra thân phận.
Ngay lúc cả hai vừa bước ra khỏi xe, Margaret vội vã sử dụng chức năng phóng to của [Máy Ảnh] để quan sát. Muốn sử dụng được các chức năng của ma đạo cụ này thì cần rất nhiều ma lực, song Margaret đã luôn nghiêm túc rèn luyện ma lực để dành cho ngày hôm nay, cô có thể dễ dàng thấy rõ toàn cảnh, hoàn toàn không có lấy một góc chết nào.
Và rồi――
「――!?」
Khi hình ảnh cận cảnh của tiểu thư phản diện Michelle lọt vào mắt thông qua ống kính của máy ảnh, Margaret lãnh một cơn sốc nặng, như thể sét vừa đánh ngay kế bên tai.
Đây mà là đàn ông ư? Đùa nhau à? Trong Nhà thờ cũng không thiếu các Sơ có ngoại hình xinh đẹp nhằm chiêu đãi và giải trí cho mấy lão tai to mặt lớn. Thế nhưng, Michelle lại thanh lịch, dễ thương và kiều diễm hơn tất cả bọn họ.
Nuốt nước bọt đánh ực… Margaret mải mê ngắm Michelle, quên mất luôn cả chuyện phải chụp ảnh lại.
Một nàng tiểu thư thuyền quyên vận đầm trắng, tay cầm dù che nắng và được một chàng Vương tử hộ tống dưới nắng vàng. Thật là một cảnh tượng đẹp như tranh họa, ai ai nhìn vào cũng phải xao xuyến.
Không ít người sẵn sàng bán linh hồn cho ác ma để có được làn da trắng mịn như tuyết hay mái tóc óng mượt như tấm nhung bạc kia.
Ảnh chụp được từ ma đạo cụ [Máy Ảnh] không thể sao chép thêm thành nhiều bản đươc. Cơ mà, bây giờ Margaret cũng hiểu được tại sao mỗi lần bản tin tuyên truyền có ảnh của Michelle được dán trên bảng thông báo của Nhà thờ thì y như rằng nó sẽ bị trộm mất. Đây cũng là nguyên nhân cho việc Margaret dù là trẻ mồ côi của Nhà thờ nhưng lại không biết mặt mũi Michelle trông như nào.
Con người này thật sự là một mĩ nhân mười phân vẹn mười. Đến nỗi nội việc nhìn quá lâu thôi cũng vô cùng cực khổ. (Margaret đến giờ vẫn chưa chớp mắt lần nào)
Có lẽ trái tim đã bị lay động bởi sắc đẹp kia, Margaret cảm thấy sống mũi mình hơi cay cay còn tầm mắt thì hơi nhòe đi.
“!”
Đúng lúc này, sự chú ý của cô đã rơi vào ánh mắt của Michelle. Đối phương im lặng nghiêng đầu rồi bước lại gần. Đoạn nhòm vào mặt Margaret qua ống kính của [Máy Ảnh]. Kể cả khi đã ghé sát đến vậy, Margaret cũng không thấy được bất kỳ lỗ chân lông nào trên khuôn mặt đang được phóng to của tuyệt sắc giai nhân trước mắt.
“Ừ, à này…Máu kìa…”
“Hơơ!?”
Thần trí của Margaret như đã tứ tán bốn phương tám hướng từ lúc đưa mắt nhìn Michelle qua ống kính [Máy Ảnh].
Phải mất một lúc cô mới nhận ra Michelle đang nói chuyện với bản thân. Phấn khích đến độ máu mũi chảy ròng ròng, cô vội vàng rời mặt khỏi [Máy Ảnh].
“Gì đây? Kẻ này là ai?”
Dylan, người đi cùng Michelle hôm nay, cất tiếng với giọng điệu hết sức khó chịu. Tay cậu đặt sẵn lên chuôi kiếm, sẵn sàng ra tay bảo vệ Michelle nếu lỡ như có bất kỳ chuyện gì xảy ra. Trước thái độ đe dọa đó, Margaret, với máu mũi vẫn chảy tòe loe, sợ hãi co rúm người lại. Thấy thế, Michelle chạm nhẹ vào bàn tay Dylan để kiềm chế cậu lại.
“Dylan-sama, xin hãy chờ chút ạ. Người này đang cầm theo một ma đạo cụ. Chắc là người của Nhà thờ đó ạ.”
“L-à vậy à?”
Kể cả thế thì cũng không được chụp ảnh lén người khác. Song, vì quá bận tâm đến chuyện Michelle đang chạm lên tay mình, Dylan chẳng hề còn chút tâm trí nào nghĩ đến vấn đề kia nữa.
“Này, bạn gì ơi…”
“Bâng!”
Thấy Michelle gọi mình, Margaret hoảng hốt đến nỗi lạc cả giọng.
Trước cảnh này, Michelle cười đầy khó xử, đoạn lấy khăn mùi xoa ra rồi dịu dàng nhét vào mũi Margaret.
“Có nhiều ma lực quá thì dễ gây ảnh hưởng xấu đến thể trạng lắm đó. Nên bạn đừng cố ép bản thân quá nhé.”
“Vưng ạ.”
Đúng là thi thoảng Margaret có cảm thấy đau nhức khắp toàn thân, nhưng vì chỉ luôn để tâm đến chuyện điều tra tiểu thư phản diện nên cô chưa bao giờ để ý chuyện toàn bộ cơ bắp trên người mình đang gào thét. Song, kể cả hiện tại thì chuyện đó cũng chẳng hề có lượt mà được xuất hiện trong tâm trí Margaret.
Ừ thì đối phương đúng là một mỹ nữ thật. Nhưng mình là phụ nữ kia mà! Tại sao mình lại không thể rời mắt khỏi Michelle cơ chứ! Chẳng phải đây là bằng chứng đanh thép cho thấy Michelle là đàn ông sao?
Quả nhiên, Michelle là đàn ông. Hẳn là vậy rồi, ha? Rõ ràng là thế, nhỉ? Có thể Michelle có ngoại hình cực kỳ dễ thương và được nhiều người đàn ông khác theo đuổi, nhưng Michelle chắc chắn là đàn ông, không sai đi đâu được.
Bằng không thì sao một người không bị lệch lạc giới tính như Margaret chẳng đời nào lại bị quyến rũ bởi một người phụ nữ khác.
Michelle là đàn ông. Nếu không lật tẩy bí mât này thì nữ chính, hay chính là Margaret, sẽ không thể nào quyến rũ và chơi đùa với tình cảm của ba mục tiêu chinh phục.
Lấy lại quyết tâm, Margaret nguýt mắt lườm Michelle. Nhưng đối phương đã biến đâu mất tiêu tự lúc nào.
Michelle lúc này đang đứng bên Dylan, ôm lấy cánh tay cậu ta rồi nhoẻn ra một nụ cười rạng rỡ như hoa mãn khai với Margaret.
“Ma đạo cụ đó tiêu tốn vô cùng nhiều ma lực. Với một người có lượng ma lực lớn như bạn thì làm người truyền giáo đúng là thiên chức rồi ha. Dylan-sama, hay là chúng ta chụp chung với nhau một tấm ảnh đi.”
“A, A…”
“A, vâng!”
Margaret ngoan ngoãn gật đầu rồi giơ [Máy Ảnh] lên.
Qua ống kính, cô có thể thấy Michelle cười tươi rói trong khi ôm lấy cánh tay của Vương tử Dylan. Còn Dylan, vì không biết vật thể mềm mại đang ép vào khuỷu tay bản thân là gì, cậu làm ra bộ mặt nghiêm trọng hệt như một nhà hiền triết vĩ đại đang cố gắng tìm ra câu trả lời cho bí ẩn lớn nhất của vũ trụ.
“…”
Mỹ nhân tài sắc vẹn toàn này thực sự là đàn ông ư? Tìm bằng chứng bảo cô ấy là đàn ông thì có khác nào mò kim đáy bể đâu. Thêm nữa, trở thành [Thánh Nữ] thay thế Michelle á? Trò đùa thế kỷ gì thế này!? Thậm chí, bây giờ bảo dân chúng dựng tượng rồi sùng bái người con gái này thay cho Nữ Thần cũng còn được nữa là.
Mùi hương vương trên chiếc khăn mùi xoa sao mà thơm quá đi. Chắc đó là mùi của Michelle chứ không phải mùi nước hoa đâu nhỉ.
Dù mũi đang tắc nghẹt vì máu cam, nhưng Margaret vẫn ráng ‘đớp lấy đớp để’ hương thơm đó bằng miệng. Đắm chìm trong
mùi hương tuyệt diệu đó, cô gắng sống gắng chết nhòm mắt vào máy ảnh, mặc cho bản thân sắp chết ngạt bởi máu mũi.
“…!?”
Hệt như có thể nhìn thấu mâu thuẫn trong lòng Margaret, Michelle đặt ngón trỏ lên đôi môi căng mọng rồi nhoẻn ra một nụ cười đầy chất mị hoặc mà chẳng ai nghĩ chủ nhân của nó mới đương tuổi xuân thì.
“BooFuueaaaa!!!”
“Kyaaa!?”
“Ca-cái quái!?”
Thấy máu mũi của Margaret bắn tuôn lên trời như thác, Michelle thất thanh ré lên, còn Dylan thì sửng sốt kinh ngạc.
Giới tính của Margaret không hề lệch lạc một chút nào, hoàn toàn bình thường.
Thế nhưng, ký ức (linh hồn) đồng tr*inh bị phong ấn nơi thẳm sâu nhất trong linh hồn Margaret đang hóa điên và tìm mọi cách để thoát ra, kéo theo đó là một lượng lớn máu cam tuôn trào.
Ánh sáng từ trời cao giáng xuống ――
Ký ức (linh hồn) đồng tr*nh thoát ra ngoài cùng với máu mũi và được thanh tẩy ngay lập tức bởi Nữ Thần Sắc đẹp ngay trước mặt Margaret rồi thăng thiên về trời…
Sau đó, tất cả những gì còn lại là một Margaret nguyên bản nhất, thuần khiết nhất, không còn bị ký ức (linh hồn) tiền kiếp ám nữa. Đồng thời, giới tính của cô cũng đã ‘bị bẻ cong’ hoàn toàn, giờ đây cô chỉ muốn được một mỹ nhân thuyền quyên tuyệt sắc nhất trần gian trêu ghẹo, có là nam hay nữ thì cũng chẳng quan trọng.
“Đ-Đừng có quên em nhé, Onee-sama! Mai em sẽ lại gặp chị nữa đó!”
Cả Dylan lẫn Michelle đều á khẩu, họ cứ thế đứng im nhìn Margaret buông ra mấy lời đó rồi chạy biến về phía cổng trường.
“Gì vậy trời…”
“Tớ đã nghĩ phải đem cô bé đó đến gặp thái y đấy… Quả là một người thú vị ha.”
Michelle híp mắt cười khúc khích. Ở nơi con mắt cô đang dõi theo, có thể thấy đôi hàng máu mũi của Margaret vương lấm tấm trên mặt đất trông hệt như một con đường rải đầy hoa.
****
“Vậy thì, cuối cùng là nào đây ta?”
Tại dinh thự Công Tước Gia, hầu gái tóc đen với đôi tai mèo Inya cất tiếng hỏi Michelle với khuôn mặt không chút cảm xúc trong khi đang pha trà.
Thú nhân với những đặc điểm thù hình thú rõ ràng đôi khi cũng có thể được nhìn thấy tại Vương quốc Shelgard.
Mặc dù trong Vương quốc không hề có thành kiến gì với á nhân, song Inya vẫn không được tin tưởng cho lắm. Trong đám trẻ mồ côi sống tại cô nhi viện của Nhà thờ, chỉ có duy nhất cô là không tìm được việc. Nhưng rồi cuối cùng, cô được Michelle, một cô gái bằng tuổi, thuê về làm hầu gái riêng.
Inya đã làm hầu gái riêng cho Michelle được ba năm. Công việc của cô bao gồm cả chuyện thay đồ và tắm rửa cho chủ nhân. Tuy vậy,
sau ngần đó thời gian, Inya vẫn không thể biết được giới tính thật sự của chủ nhân mình.
Nhấp một ngụm trà xong, Michelle ra hiệu cho Inya. Vẫn giữ nguyên bộ mặt không cảm xúc, Inya liền quỳ xuống, gối đầu lên đùi chủ nhân như mọi khi với cái đuôi quẫy qua quẫy lại tít mù.
“Đang băn khoăn gì sao?”
“…không ạ.”
Được Michelle vuốt ve đôi tai và mái tóc đen óng ả, Inya kêu lên mấy tiếng gừ gừ be bé, những thắc mắc vẩn vơ trong đầu cô cũng tiêu tán hết, có là gì thì cô cũng chẳng quan tâm.
Đang âu yếm Inya, trong thoáng chốc, Michelle khẽ nở nụ cười mê hồn đầy quyến rũ như đã làm với Margaret. Đoạn, cô đưa ngón tay trắng nõn của mình lên trước môi.
----Bí mật----