"Nè, hay là... để xem... Ngày mai thử lại đi!"

"Firo nữa! Cậu cũng thử chung đi!"

Bên trong Alveare có một vài thùng phuy, nhưng thay vì chứa rượu như mục đích vốn dĩ, chúng bây giờ lại đang chất đầy những quân cờ. Thực ra chiếm dụng chúng thì cũng chẳng làm sao, bởi chúng chỉ giản đơn là biện pháp phòng ngừa, trong trường hợp ai đó không hẹn mà đến đây.

Isaac cùng Miria ngồi trên chỗ thùng đó, cái miệng nói oang oang, còn đôi chân thì vung vẩy qua lại.

"Không," Firo gạt phắt đi. Cậu thở dài, hỏi vặn đôi nam nữ.

"Nghe này, tôi hỏi lần nữa thôi... Cái trò kia thì có gì hay chứ? Mất hàng tiếng đồng hồ để dựng lên, xong rồi lại dẹp đi, nhìn cảnh tượng tan hoang diễn ra có vài phút?"

Hai người họ nhoẻn miệng cười ngây ngô.

"Nhưng xem vui lắm mà."

"Đúng rồi, hay lắm luôn. Nhỉ?"

"... Ờ thì... Tôi cũng không phản đối."

Cậu buộc phải đồng ý ở điểm này. Dẫu hở ra một cái là chê bai, khi dãy domino bắt đầu đổ sụp xuống, Firo cũng lập tức bị chuyển động cuốn theo, thậm chí còn quên khuấy cái bụng đang cồn cào.

"Đó chính là cái vui ở đây đó! Lúc gạt phăng quân cờ mình dựng lên, thì dĩ nhiên chúng tôi là vui này..."

"Và nếu như người xem cũng cảm thấy vui nữa... thì đúng là một tiễn trúng hai chim!"

"Cứ như là lãi mẹ đẻ lại con!"

"Phải đó! Chúng ta vui, người xem vui, và thế là cả làng đều cùng vui!"

Nhìn cặp đôi lâng lâng mà sung sướng, phía Firo đành mỉm cười chịu trận.

"Nói cũng đúng... Phỏng nghĩ như thế kia... thì trò này quả đúng dành riêng cho hai người."

Và cũng rất giống với cuộc đời của cả hai.

Firo thầm nghĩ thế, nhưng không nói tiếp câu.

Cái cách mà họ sống... giống hệt như "nhánh chính" trận đồ domino. Họ lao đi vun vút như cơn sóng, và bằng đủ cách này với cách kia... đánh đổ hết những quân cờ lân cận. Họ lúc nào cũng thế... lay động những kiếp người khắp xung quanh, như Ennis với mình từng trải nghiệm. Dù theo cách họ nói... thì họ chỉ tung hoành theo cách họ muốn thôi.

"Rồi, rồi. Giả dụ có lần sau, thì tôi sẽ giúp đỡ... Trừ khi nào có gì hấp dẫn hơn."

"Hu ra! Một tay domino đúng nghĩa là cậu đó!"

"Hoặc domino thủ! Cậu thích cái nào hơn?"

"... Sao không nói tôi nghe có gì khác nhau chứ?"

Firo đành ôm đầu mà rên rỉ.

Nếu ngày càng nhiều người hành động như cặp đôi, thì trước khi có ai kịp hiểu gì... thế giới đã hòa bình rồi cũng nên. Nhưng dù có lay động đến bao người đi nữa... ai lại muốn điên khùng giống hai con người kia? Cậu nghĩ là như vậy.

Chắc mình nghĩ quá thôi.

Firo cười nhăn nhó, múc một vốc đầy tay từ chiếc thùng đựng cờ.

-----

Tại cư dinh số hai ngụ tại Phố Triệu phú, Eve lặng lẽ cúi đầu, ngồi cạnh chiếc bàn ăn.

Cô suy nghĩ miên man, siết chặt lấy mẩu giấy, hồi tưởng lại về Luck và anh trai.

Nếu cứu được Dallas như thế này... liệu cuối cùng mình đã làm điều phải làm chưa?

Đây là điều mà cô hằng mong muốn, thế nhưng sao cô lại vẫn chần chừ?

Sự ích kỉ của cô... hẳn đã khiến người đó phải tổn thương rất nhiều. Nhưng mong muốn được cứu anh trai cô... cô lại không tài nào mà có thể kiềm chế.

Mình biết làm gì đây? Đáng lẽ ra mình phải làm gì giờ? M... Mình...

"Trông tiểu thư có hơi suy sụp đấy. Đây, mời cô. Ăn một chút cho tươi tỉnh lên nào."

Nhìn về phía giọng nói đầy rạng rỡ, cô bỗng thấy bóng Fang, người đầu bếp gốc Á, vừa mới mang bữa tối đặt lên bàn.

"Không biết là tiểu thư có điều gì lo lắng... nhưng thôi hãy ăn trước rồi tính sau. Chỉ khi được ăn ngon, hạnh phúc mới đủ đầy được thôi mà."

"Rập khuôn vừa vừa thôi. Vô trách nhiệm quá đấy."

Đứng bên cạnh cậu ta, Jon nhận xét mà chẳng nể nang gì.

Eve thoạt đầu không đói, nhưng ngửi thấy mùi thơm, cô cũng thử động nĩa xem hương vị thế nào.

"... Ngon quá. Hệt như đồ chị Kate nấu hôm qua!"

"Chị Kate... là ai vậy mọi người?"

Mặc kệ Fang ngẩn ngơ, Samantha, cùng với vị quản gia, chăm chăm mà nhìn theo, như thể ngoài cô ra chẳng còn thấy thứ gì.

Từ sau vụ việc kia, Eve lúc nào trông mặt cũng âu sầu. Nhìn cô cười mà lòng họ phơi phới, chỉ thiếu điều miệng ngoác tận mang tai.

Nhìn hai người gia nhân, Eve cũng chợt thấy mình thật may mắn. Nhưng đúng là cha cô, cùng hai anh trai cô... không một ai ở đây cạnh cô cả. Khóc thương cho người chết là vô nghĩa... Nhưng Dallas còn sống, và cô biết anh mình hiện ở đâu.

Vừa ăn, Eve vừa nghĩ về điều cô nên làm.

Cá nhân cô có thể làm gì đây? Làm gì để mọi người - Dallas, Luck, cùng toàn thể thành viên Nhà Gandor - đều có thể quên đi được mối thù?

Ra từ đó đến giờ... mình chỉ nghĩ cho riêng mình thôi ư...?

Cô sẽ cứu anh trai sớm nhất mình có thể. Cô đã đi đến đây, thì không thể chùn bước thêm được nữa.

Nếu không thể làm gì ngoài suy nghĩ, cô chí ít cũng sẽ suy nghĩ ngay, xem có thể làm gì từ bây giờ.

Dĩ nhiên, mình sẽ... sẽ cố gắng được như hai người họ.

Như băng trộm từng mang hạnh phúc ngắn ngủi tới, cô sẽ nghĩ, và nghĩ mãi không thôi, cho đến khi cô biết phải làm gì, để mọi người xung quanh đều hạnh phúc. Và khi đã quyết rồi... cô sẽ không ngần ngừ mà làm ngay. Cô sẽ gắng hết mình, để hạnh phúc - của cô hoặc của ai - không bao giờ vuột khỏi tầm tay nữa.

Nhớ lại băng trộm kia, cô thề với lòng mình... rằng sẽ không để ai, hay gì cản bước nữa.

Cô siết chặt mảnh giấy... như siết chặt ngọn đèn soi sáng cho con tim.