Ngày 5/1/1932

Cạch.

Keith lặng lẽ treo ống nghe lên tường. Khoác chiếc áo ngoài lên, giờ anh ta chuẩn bị về thăm nhà, lần đầu tiên trong suốt một tuần qua. Khắp xung quanh anh ta, bỗng như có cái gì vui tươi và háo hức.

"Chị nhà sao rồi anh?" Berga hỏi. "Vẫn cứ khỏe mạnh chứ?"

Giọng đùa được gửi đi cùng với một nụ cười. Keith gật nhẹ một cái, rồi lẳng lặng rời đi.

Keith nói nhiều đấy chứ... dù chỉ khi trò chuyện qua điện thoại.

Không rõ là có biết Berga nghĩ gì không, Keith vẫn cứ kín đáo như mọi ngày... Hoặc có lẽ anh ta không muốn nói, bởi dù nói cũng chỉ phí thời gian.

Phía bên trong trụ sở Nhà Gandor, nhịp sống thường nhật đã trở về trong yên ả, và chỉ có mình Luck là mặt vẫn đăm chiêu, ngồi dựa lưng lên ghế nhìn mọi người.

"Chỉ là vô tình thôi..."

Trong nỗ lực chia rẽ Gustavo, cậu quả nhiên đã hùng hồn tuyên bố, rằng nếu muốn thì cứ về chung phe với mình.

Cậu quả đã nói thế... Nhưng.

"Ôi thôi mà, amigo! Ai đâu lại dùng kéo nấu ăn chứ!"

"Ây da... Nhưng vậy ăn ngon mà. À với cả, 'amigo' có nghĩa là gì thế?"

"Có nghĩa là 'bạn' đó."

"Ui chao! Chưa có cô gái nào gọi tôi vậy đâu đấy!"

Giữa bếp ăn, thiếu nữ Mexico, cùng với Tick đang chuyện trò rôm rả.

Trụ sở chưa từng đón ai từ Mexico, và đồng đội của Luck cứ xúm lại dò hỏi, mặt mũi như chẳng biết sự tình ra làm sao.

"À thì... sếp Luck ơi. Cô em đấy. Rốt cuộc..."

"Không việc gì phải lo."

"Nhưng mà..."

"Cứ làm bộ như không quan tâm đi. Tôi xin mọi người đấy."

"... Rõ ạ."

Họ ngần ngừ rút lui. Nhìn bóng họ thấp thoáng, Luck thở dài một hơi đầy bất lực.

Keith cũng có tội nữa. Mình đã có Tick rồi... Đâu cần đứa khùng dở nào nữa đâu. Cô ta còn chặt tay của mình nữa.

Nhưng kể ra thì cũng không đến nỗi. Nếu thử nghĩ theo một hướng khác đi, rằng băng vừa có thêm một tay máu mặt mới, chắc có khi cậu vẫn chịu đựng được.

Ngoài cậu ra, Claire cũng không có gì là thoải mái. "Thà trên tàu còn sướng tay sướng chân..." cậu ta làu bàu thế, rồi không biết lang thang đi chỗ nào. Khả năng là đang tìm cô gái đó, người cậu chàng coi là ý trung nhân. Không có gì thay đổi, vẫn tự tung tự tác như ngày xưa.

Nhưng nói đến ích kỷ và vô tâm, chỉ biết nghĩ đến cho bản thân mình... thì nếu Luck số hai, chắc không ai dám nhận số một hết.

Ngẩng mặt nhìn xa xăm, Luck nhớ lại những chuyện ngày hôm ấy... Chuyện sau khi mọi sự đã vãn hồi.

-----

"Tiểu thư! Ôi, tiểu thư! Đẩy tiểu thư vào cảnh hiểm nghèo ấy... tất cả là tại tôi không làm được cái gì!"

Eve không có thời gian để mà kịp xin lỗi, khi mọi lời xin lỗi đều đổ dồn vào cô.

"Benjamin, Samantha, c-cháu..."

Vỗ nhẹ lên đầu cô, Samantha bỗng nhiên nhoẻn miệng cười.

"Biết sai rồi đúng không? Vậy coi như mọi chiện đều suông sẻ."

Lúc Eve định rời đi, Luck chợt bước lại gần, coi bộ mới tỉnh giấc được chưa lâu.

"A..." Cô không biết phải nói về cái gì. Trước mặt cô là một người ích kỷ, làm mọi điều ngang trái chỉ vì chính bản thân. Vậy nhưng, kể cả thế... cậu ta, kẻ thù anh trai cô, vẫn ra sức cứu cô.

Nếu thật sự viên đạn tìm đến nơi cô muốn... có lẽ không đời nào, cô lại một lần nữa được tái ngộ người thân. Cậu ta đã cứu cô hết lần này lần kia, chỉ để được nhận lấy... không một lời cảm ơn, hay chút đền đáp gì.

Bởi thực lòng, cô chỉ muốn giải cứu Dallas khỏi khổ đau.

Trước một người không rõ kẻ thù hay đồng minh... rốt cuộc đâu là cách hành xử cho đúng điệu?

Nhưng cậu ta mới là người lên tiếng, cầm lấy một mảnh giấy đưa cho cô.

"Chừng nào nghĩ tôi đã nguôi ngoai rồi... cứ kéo hắn ta lên hoặc làm gì tùy thích. Phán quyết này... tôi giao lại cho cô."

Người thanh niên mắt cáo chỉ nói thế, xong lẳng lặng quay gót mà bước đi.

"... Anh Luck!"

Lòng bàn tay lật lên, Luck chặn ngang những lời cô định nói.

"Làm ơn... Đừng nói gì nữa cả. Biết ơn, hay chửi mắng... chúng chỉ càng khiến tôi mệt mỏi thôi."

Nhìn cậu ta biến mất sau cánh cửa nát tan, Eve ôm chặt mảnh giấy vào trong lòng.

-----

Nếu những gì cậu nói lọt đến chỗ anh trai... thì không một lý nào cậu tai qua nạn khỏi.

Quan trọng hơn, trước những người đồng đội đã nằm xuống... cậu biết phải bào chữa thế nào đây?

Trong trường hợp Firo, chắc cậu ta sẽ nói, "Người chết rồi cần gì bào chữa đâu" một cách đầy thẳng thừng. So với cậu mà nói... xét từ phương diện trên, khéo Firo còn vô cảm hơn nhiều.

Nhưng không thể như thế. Người ta thường tin rằng, mafia là lũ luôn sẵn sàng hy sinh. Tuy nhiên, sự thật lại tàn khốc và nghiệt ngã: Không một ai lại muốn phải chết cả. Xét trên khía cạnh ấy... họ cũng chẳng khác người thường là bao.

Nếu tồn tại một khác biệt nào đó... thì bọn họ là những kẻ bất lương. Thực sự chỉ có vậy.

Đúng vậy. Ngữ chúng ta... luôn luôn là kẻ xấu.

Cậu rõ ràng vẫn chưa hề nguôi ngoai, và Eve cũng vẫn sẽ đi theo con tim mình.

Hành động của cậu ta... chỉ là chút tài năng trên lĩnh vực toan tính.

Không thể có chuyện đó. Dù biết được địa điểm, họ cũng không lý nào lại lôi được chúng lên.

Đám Dallas bây giờ... khả năng đã chìm xuống một địa điểm rất sâu. Nếu dùng đến cần cẩu, chắc có lẽ trục vớt sẽ thành công, nhưng chỉ với một mình... thì quá khó cho Eve có thể hiện thực hóa.

Cậu chỉ đơn giản đang đền bù cho cô bé. Một hi vọng nhỏ nhoi, để cô bé tạm quên đi mối thù. Giao địa điểm cho cô, và thế là đôi bên không can hệ gì nữa. Ngừng đắm chìm trong bóng tối khổ đau, cô bé sẽ tìm đến ánh sáng của tích cực. Và dĩ nhiên, Dallas cùng đồng bọn vẫn phải chịu sự trừng phạt thích đáng.

Mọi thứ đều như kế hoạch đề ra. Không việc gì phải thấy lo lắng cả.

Đinh ninh là như thế, song Luck vẫn chưa thôi nỗi mông lung... rằng động cơ mình đang ngày một thoi thóp dần.

Nếu chưa từng muốn Dallas được cứu, mọi thứ cậu cần làm là đưa địa điểm sai. Dù cơ hội là vô cùng nhỏ bé... thế nhưng ngay từ đầu, tại sao cậu vẫn trao nó cho cô? Tại sao không đơn giản là nói dối? Câu hỏi ấy cứ mãi đeo bám lấy cậu ta.

Đúng như Claire từng nói, có lẽ cậu quả nhiên là không hợp với nghề. Nhưng dù thế, đôi tay cậu đã nhúng chàm quá sâu, đến mức mà thoái lui không còn khả dĩ nữa. Ngoài ra, bảo vệ địa bàn này... đó vừa là trọng trách, lại vừa là nhiệm vụ họ đặt ra. Hơn tất cả, họ cảm thấy phải nối nghiệp người cha... để có thể ngẩng cao đầu mà sống, dưới tư cách con trai nhà Gandor.

Tréo ngoe thay, mọi sự chỉ có thế.

Thế giới được trao gửi cho cậu ta... chắc có lẽ chỉ dừng ở mức vậy.

Có khi...

Luck nhớ lại khuôn mặt của cô bé, trước và sau cái lúc đụng độ Gustavo. Cậu không thể nhìn ai... theo cách của cô nữa. Ánh mắt cô bản lĩnh và kiên cường, dám hy sinh mọi thứ vì lý tưởng bản thân.

Có khi mình ganh tị với con bé. Ganh tị với cơn phẫn nộ trào dâng, mà đến hết đời này... khả năng mình cũng không trải nghiệm được lần nữa.

... Bởi mình không tin rằng, có một ngày nào đó, mình lại dám "sẵn sàng mà chết đi." Sẽ mãi là như thế... cho đến tận vĩnh hằng.

Để những dòng suy tư thấm sâu vào tâm trí, Luck quyết định trầm mình vào văn chương.