Ngoại ô Newark, New Jersey
"Rồi sao?"
Trời trong xanh, nhưng không khí lạnh lẽo. Trên thảm cỏ, có một người đàn ông, đã luống tuổi và đang đứng một mình.
Ngay phía sau là một nam thanh niên, từng thuộc quyền Gustavo lúc trước. Trọng trách của anh ta là cập nhật tình hình, đảm bảo nguồn thông tin luôn được ổn định nhất.
"Dạ thưa ngài. Thần kì thay, Gustavo vẫn sống sau vụ đó. Không biết vũ khí gì đã tấn công hắn ta, nhưng chúng dường như đã đi chệch động mảnh cảnh. Đạn găm trên người hắn, có vẻ do nhân viên nổ súng nhằm tự vệ. Nhiều khả năng, cảnh sát sẽ công bố, rằng thương tích trên cổ do hắn tự gây ra, trong lúc hắn không làm chủ được mình."
Đáp lời Bartolo, người anh ta thực sự làm việc cho, tên thuộc hạ bình tĩnh mà báo cáo, không mảy may sợ hãi hoặc e dè.
So với kẻ rúm ró trước mặt Gustavo, trông anh ta bây giờ như một con người khác.
"Không những thế, trong vụ việc ám sát nhà Genoard, cảnh sát cũng bắt đầu coi hắn là nghi phạm. Sớm muộn thôi, hắn chắc hẳn sẽ ngồi sau song sắt. Công cuộc đàm phán ngầm cũng đã được triển khai. Chúng tôi đã xong xuôi đối với bên chính quyền, và trừ Gustavo, sẽ không ai bên ta bị liên đới."
"Vậy à."
Gật đầu khẽ một cái, Bartolo ngẩng mặt nhìn lên trời, miệng lầm bầm như nói với bản thân.
"Thôi thì, có thể coi là số trời độ hắn."
"Tức là sao, thưa ngài?"
"Dạo gần đây, có một số hội đồng đề nghị ta giao nộp hắn cho chúng. Chắc hồi xưa hắn cũng hay làm trò, nên mới có ân oán để họ phải ra tay."
Ông ta đáp hững hờ, cứ như đang bàn đến chuyện kinh tế.
"Nếu nắm được địa bàn Nhà Gandor, thì mọi sự coi như là sẽ ổn. Cứ việc giao địa bàn đấy cho chúng, và kết thúc êm đẹp cho đôi bên."
"Vậy nếu không thành công... ngài sẽ giao hắn ta lại cho chúng...?"
"Quả đúng là hắn thua, nhưng nếu như nhà tù bảo vệ hắn, thì chắc hắn cũng không dễ đụng đâu. Xét về cá nhân hắn, thì phép màu đã đến với hắn ta. Nhưng nếu để bồi thường... chắc ta phải từ giã vài khoản lợi nhuận thôi."
Ngừng một hồi, Bartolo nhếch mép cười lạt lẽo, miệng làu bàu với người đứng phía sau.
"Cái thời đại quái đản gì đâu chứ. Muốn xử lí một kẻ bán đứng mình, hoặc trả thù cho một đồng minh thôi... mà cũng cần Liên hiệp phải tán thành."
Từ sau cuộc lật đổ từ Luciano, thế giới mafia biến đổi đến chóng mặt. Một tổ chức hiện đại được lập nên, thắt chặt mối quan hệ với chính quyền, bớt gây hấn với cánh Do Thái và Ireland, những kẻ từng được xem là đối thủ truyền kiếp.
Không thực sự đi theo đường lối hiện đại hóa, Nhà Runorata vẫn trung thành với bản sắc của mình. Nhưng vậy không có nghĩa họ chống lại số đông. Như phần lớn băng đảng, họ chọn cách tồn tại trong hòa bình. Chỉ với sự hiện diện của mình thôi, Bartolo vẫn đủ khiến nhiều tên phải vuốt mặt nể mũi.
"Lucky Luciano là một kẻ có quyền, thế nhưng cá nhân hắn lại không cầm đầu ai. Thay vào đó, hắn lập một hội đồng, giống như cách của bọn chính trị gia. Ngươi thấy đấy, hắn biết nếu hắn ta cứ mãi ngồi trên đỉnh, thì chính hắn cũng sẽ bị biến thành mục tiêu. Kể cả thế, bất cứ ai cũng coi hắn là trùm. Thôi thì, ít nhất giờ cũng sẽ là thời của hắn ta."
Bartolo đột ngột quay lại nhìn, khuôn mặt thoáng ngỡ như len lỏi chút cảm xúc.
"Mặc dù với chúng ta và Gandor, thời kì này hẳn sẽ khó khăn chút. Ta khá mong được thấy đôi bên sẽ đến đâu."
Nghe thấy thế, tên thuộc hạ ngỡ ngàng mà dò hỏi.
"Vậy thế, Nhà Gandor...?"
"Kí với họ một hiệp ước đình chiến. Kể từ giờ, ta và họ sẽ ngang hàng với nhau, bất kể cùng chung sống, hay quan hệ đối địch."
"Dù chúng có hợp đồng với Vino, một tổ chức cỡ đó..."
"Ngươi cố tình không hiểu, đúng không?"
Bartolo lập tức mặt lạnh tanh, và phía sau cặp kính, con mắt của ông ta chăm chú nhìn kỹ càng.
"Thế giới của chúng ta chỉ có một hoặc không. Lựa chọn luôn là hết sức rõ ràng: Hoặc đối thủ ngang hàng với chúng ta, hoặc là chúng còn chưa từng tồn tại. Không có cái gọi là thấp kém hơn. Đừng bao giờ coi ai là hạ đẳng hơn mình. Khoảnh khắc ấy, bọn chúng sẽ bắt đầu đốn hạ ngươi... Gustavo và ta đều nghĩ giống như thế. Nhưng ta coi tất cả đều là một, trong khi hắn coi tất cả là không. Ta với hắn khác nhau ở điểm này."
Bartolo giơ khẽ một cánh tay, hướng về phía dinh thự thuộc về mình.
Ông ta thấy đứa cháu, vẫn còn rất bé bỏng, đang lon ton chạy tới gần người ông.
"Liệu khi cháu ta lớn, Nhà Gandor vẫn sẽ là đồng minh, hay khi ấy đôi bên lại đối đầu? Ta cũng mong được thấy kết quả sẽ ra sao."
Từ tốn mà bước tới, Bartolo chốt hạ bằng một câu, về người đã đàm phán cùng với mình.
"Keith Gandor phải không? Một chàng trai quả thực rất khảng khái. Rất biết cách chinh phục lấy người nghe."