Khi tôi đi theo con suối, và nó thực sự dẫn trở lại thành phố. Tôi đã phải rất xoay sở để có thể trở lại thành phố

(Tôi nên mang cho con yêu tinh đó một ít bánh ngọt để cảm ơn cậu ấy vì đã giúp tôi.)

Tôi đến Hội Mạo hiểm giả để báo cáo rằng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ thu thập thảo mộc.

"Hô, đó không phải là cỏ Makon sao?"

"Nó là cái gì vậy?"

Tôi đang nói chuyện với gã trọc phú trượng phu ở quầy.

"Đó là một loại thảo mộc có giá trị hơn cỏ 'Aruna' trong yêu cầu. Nó khá hiếm đấy ."

"Hả, thật sao? Vậy thì, nhiệm vụ cuat tôi có thất bại không?"

"Ai chả có lúc thất bại.Nhưng, tôi sẽ cho phép có sự ngoại lệ ở đây và thay đổi nhiệm vụ cho cậu. Chúng tôi sẽ nhận cỏ Aruna quanh năm và không có giới hạn về thời gian để thu thập nó."

(Tôi hiểu rồi, đó là một loại nhiệm vụ. Nghe giống như việc những người vô gia cư lượm đồ hộp. Một công việc khá thích hợp cho một người như tôi.)

"Cám ơn anh rất nhiều."

(Anh chàng tuy có hơi đáng sợ, nhưng anh ta thực sự tốt bụng. Bây giờ điều quan trọng là kết quả của nhiệm vụ.)

"Đây là số tiền cho nhiệm vụ của cậu."

"À, cảm ơn."

Anh ta lấy một số đồng xu từ bên dưới quầy.

"Đối với số lượng cỏ Makon đó, số tiền cho nhiệm vụ là 3 bạc và 10 đồng."

"Tôi hiểu rôi, cảm ơn anh."

(Tôi không biết đồng bạc trị giá bao nhiêu, nhưng tôi đã lấy chúng.)

Những đồng xu phát ra âm thanh "cha-rin" khi tôi bỏ vào túi của mình.

Tôi hầu như không nói bất cứ câu gì khác ngoài "cảm ơn" . Tôi khá run sợ khi trò chuyện với một người có vẻ ngoài đáng sợ.Bầu không khí ở đó cũng khiến tôi cảm thấy khó chịu. Cảm giác của tôi bây giờ sẽ giống như đi vào trung tâm thành phố vơi rất đông người qua lại,cảm giác khó chịu đến khó tả.

Tôi không nhìn thấy những người thuộc các loại chủng tộc khác nhau ở đây, chắc có lẽ vì điều đó dẫn đến việc tôi bị nhìn chằm chằm là điều không thể tránh khỏi, vì tôi là một anh chàng Nhật Bản thấp bé.

Tôi rời đi một cách vội vàng.

Tôi không hề biết giá trị của đồng bạc ở đây là gì,tôi nên tìm hiểu chúng.

Vì vậy, tôi đã hỏi một cô bé tôi gặp trên đường cho tôi biết về giá cả ở đây để đổi lấy tiền boa.

Một đồng bạc trị giá 100 đồng. Một bữa được 5 đến 10 đồng. Một đêm ở nhà trọ ít nhất cũng được 13 đồng.

Tôi đã hiểu và đưa cho cô gái ấy 3 đồng, cô ấy vui vẻ ra càm lấy chúng.

(Nếu tôi đã thử điều đó với một cô gái Nhật Bản ở trường sơ học, họ có thể sẽ muốn 3000 yên. (tương đương 25 đô la). Với một học sinh nữ của trường cấp hai, tôi sẽ bị bắt. Và với học sinh nữ

trường tiểu học, sẽ có nhất nhiều sợ bàn tán khi tôi nói chuyện với cố bé ấy.)

(Bây giờ, tôi cần mua một cái túi và một số quần áo. Tôi còn cần gì nữa không ta ...?)

Nhờ trời nắng mà quần áo của tôi đã khô, nhưng chúng bị rách khá nặng, và tôi không chắc liệu chúng còn có thể sài được bao nhiêu ngày nữa.

Tôi bước vào một cửa hàng ngẫu nhiên dọc đường và hỏi giá của chúng.

Quần áo cũ rất rẻ , và tôi đã mua được một bộ hẳng hoi mà không tốn quá nhiều tiền. Quần và áo khoác mà tôi mặc được làm bằng da bò, và đồ lót được làm từ một thứ gì đó giống như bông.

Tôi tìm kiếm một số cửa hàng và mua một chiếc túi làm bằng cùng một loại da, nó giống như chiếc bao tải có dây rút hơn là một chiếc túi xách.

Sau khi mua đồ, tôi đã tiêu tổng cộng một bạc. Đối với tôi, nó khá đắt so với chi phí ăn uống và chỗ ở.

Tôi còn lại 2 lượng bạc.

(Tôi nên làm gì với số tiền còn lại? Ồ, đúng rồi. Đây là một thế giới giả tưởng, vì vậy tôi cần một thanh kiếm.)

Tôi có mơ ước trở thành một kiếm sĩ khi tôi 14 tuổi, và bây giờ cơ hội đang ở ngay trước mắt. Trời sắp tối, vì vậy tôi đi nhanh dọc theo con phố, tìm kiếm một cửa hàng vũ khí.

"Chào mừng quý khách."

Tôi tìm thấy một cửa hàng vũ khí. Họ có kiếm, rìu, giáo, và một số thứ khác mà tôi thậm chí còn không biết nó là gì.

(À, tôi có thể nhìn những thứ này cả ngày.)

(Nhưng chờ đã, tất cả đều có giá đắt đỏ.)

Nhìn vào bảng giá, hầu hết các vũ khí đều khoảng 30 đến 50 bạc. Cái đắt nhất mà tôi thấy là 300 bạc.

(Chắc số tiền đó vừa đủ để mua một chiếc ô tô.)

"Xin chào...?"

Nếu tôi không thể kiếm được một thanh kiếm với giá một lượng bạc, điều đó cũng không sao,vì những thứ này quá đắt.

"Cho tôi hỏi,có thứ gì tôi có thể mua với một lượng bạc không?"

"Một lượng bạc? Không."

(Thật là thẳng thừng. Đúng là một người bán hàng thô lỗ!)

Khi tôi nhìn vào người chủ cửa hàng, tôi nhận ra rằng anh ta trông rất giống một người lùn. Trên thực tế, anh ta là một người lùn.

(Một người lùn thực sự! Lạ thật đấy.)

"Tôi không mua được á?"

"Cậu vào cửa hàng của tôi và muốn mua vũ khí hay thứ gì khác với giá một bạc, cậu thật mất trí. Cậu sẽ không tìm thấy vũ khí tử tế ở bất cứ đâu với giá một bạc."

"À, ra vậy. Xin lỗi vì đã làm phiền anh."

"Nếu cậu không mua bất cứ thứ gì ở đây, hãy ra khỏi đây!"

"Hả, vậy tôi đi đây?"

Tôi đã ra khỏi cửa hàng đó và rời đi. Khi tôi đi bộ dọc theo con phố, tôi nghĩ về những gì phải làm tiếp theo.

(Tôi có thể thu thập thêm một số loại dược liệu đó, nhưng tôi lấy được chúng vì tôi tình cờ gặp một con yêu tinh thân thiện. Không thể nào chuyện đó lại xảy ra hai lần được.)

(Vũ khí lớn khá đắt tiền, thì tôi cũng có thể mua một số loại vũ khí cơ bản để tự vệ.)

(À, còn ma thuật thì sao nhỉ ?! Có lẽ tôi có thể phóng một quả cầu lửa hay gì đó.)

Tôi đã nhận được ma thuật phục hồi, nhưng nó không phải ma thuật tấn công. Tuy nhiên, tôi đã có rất nhiều MP.

Nội tại:

phục hồi phép thuật: cấp độ [Max]

hiệu quả phép thuật: cấp độ[Max]

Năng lực

phép thuật phục hồi: cấp độ[Max]

Điểm kỹ năng còn lại: 2

(Phép thuật phục hồi vẫn là kỹ năng duy nhất của tôi, nhưng tôi đã đạt được một số điểm kỹ năng. Thật tuyệt!)

(Tôi sẽ phải sử dụng những thứ đó cho việc gì đó. Nhưng làm cách nào để sử dụng chúng? Tôi có thể thấy cửa sổ này, nhưng không có bất kỳ thứ gì giống như con trỏ.)

(Không, đợi đã. Tôi chỉ cần nghĩ đến việc sử dụng phép thuật phục hồi của mình và nó đã hoạt động.)

Tôi vừa đi vừa lẩm bẩm một mình: "Tôi muốn bắn quả cầu lửa. Bắn quả cầu lửa. Quả cầu lửa. Quả cầu lửa, quả cầu lửa, quả cầu lửa. Tường lửa cũng được. Fire Arrow cũng tốt. Fire Lance sẽ rất tuyệt."

Tôi có cảm giác như mọi người gần đó đang nhìn chằm chằm vào tôi như kiểu tôi là một người điên, nhưng tôi phớt lờ điều đó.

Sau một thời gian ngắn, có gì đó đang xảy ra. Tôi cảm thấy như mình bị điện giật từ bên trong cơ thể.

(Nó có hoạt động không ?!)

Tôi đã kiểm tra kỹ năng của mình một lần nữa.

Nội tại:

phục hồi phép thuật: cấp độ[Max]

hiệu quả phép thuật: cấp độ[Max]

tích cực:

phép thuật phục hồi: cấp độ[Max]

phép thuật lửa: cấp độ[1]

Điểm kỹ năng còn lại: 1

"Á! Nó kia rồi!"

Tôi không biết chi tiết về những gì tôi sẽ nhận được, nhưng tôi hy vọng đó là thứ tôi có thể sử dụng để đốt cháy kẻ thù. Nếu tôi làm được điều đó, tôi có thể an toàn mà không cần sử dụng kiếm.

(Bây giờ, đã đến lúc tìm một quán trọ để qua đêm.)

(Khi tôi bị lạc trong rừng với đống phân trên tay, tôi lo lắng không biết điều gì sẽ xảy đến với mình, nhưng bây giờ tôi biết mình phải làm gì.)

(Hmm, tôi không biết cấp độ tối đa cho các kỹ năng là bao nhiêu.)

(Và làm thế nào mà người khác có thể nâng cao kỹ năng của mình ? Họ cũng nhìn thấy cửa sổ cho họ và xem điểm kỹ năng bằng cách lẩm bẩm với chính họ? Tôi ước gì tôi có thể tìm kiếm thông tin này trực tiếp bới ai đó .)

(Một lúc nào đó tôi sẽ tìm một cô bé ngẫu nhiên khác trên phố để hỏi về chúng.)

Tôi thực sự rất vui vì trong thành phố này có những cô gái nhỏ sẵn sàng nói chuyện với một gã xấu xí như tôi.

(...)

(Hiện tại, tôi nên kiếm một ít thức ăn. Cả ngày hôm nay trong bụng tôi chỉ là nước từ con suối trong rừng. Tôi thực sự rất đói.)

Khi mặt trời lặn, một số quán rượu đang mở cửa. Có mùi thơm từ lối vào nên tôi đi vào thử một quán.

Khoảng 90% chỗ ngồi đã kín chỗ. Tôi chộp lấy một trong những chiếc ghế quầy còn sót lại, và gọi một món thịt lạ. Khi tôi cắt miếng thịt và bỏ vào miệng, tôi cảm thấy nó rất rất ngon.

(Không tệ.)

Thịt giống như bít tết, và đồ uống tương tự như bia của Đức. Cả hai đều là thứ tôi thích.

"Ngon."

Tôi nhanh chóng ăn hết số thức ăn còn lại. Tôi đã dành cả ngày để đi bộ, vì vậy tôi khá đói. Sau khi ăn xong, tôi uống nốt đồ uống còn lại của mình.

(À, bia ngọt ngọt. Thật may là đồ uống có cồn cũng tồn tại ở đây.)

Tôi đã lốc cạn hai cốc.

"Paaahh." Tôi nhìn lên trần nhà và thở dài.

(Khả năng chịu đựng của tôi thực sự không cao, tôi không nên uống quá nhiều.)

(... nhưng một cốc nữa có lẽ ổn.)

Tôi vẫy tay với một cô phục vụ để gọi thêm một cốc nữa. Đó là khi một cái gì đó mạnh đập vào đầu tôi.

"... Rầm ..."

Có âm thanh của một thứ gì đó khó vỡ. Ai đó đã ném một cái đĩa.

"Ma pháp phục hồi, hồi phục ..."

Trong khi xoa sau đầu, tôi sử dụng phép phục hồi của mình. Cơn đau ngay lập tức ngừng lại, và tôi quay lại.

Một cuộc ẩu đả đã xảy ra. Hai trong số những người trông đáng sợ mà tôi thấy trong quán của Hội

Mạo hiểm giả đang đối mặt với nhau. Khi tôi quan sát, họ bắt đầu lao vào nhau như những con thú.

(Tôi đang làm gì ở đây vậy?)

(......)

Tôi lặng lẽ quay lại bên phải và nhìn sang chỗ khác. Tôi không muốn bị lây vạ.

"Ừm, thứ lỗi cho tôi, cô có thể lấy cho tôi một ly khác được không?"

Tôi trầm lặng hơn một chút khi nói chuyện với nhân viên phục vụ.

"... Ang có sao không? Chắc hai người đó vô tình làm hại đến anh."

Cô phục vụ quan tâm đến phần sau đầu của tôi.

(Thật là một người tốt!)

Cô ấy trông khoảng 15 tuổi và khá xinh xắn, với mái tóc nâu nhạt dài đến vai và đôi mắt nâu đỏ rất đáng yêu. Cô ấy hăng hái đi xung quanh quán rượu, và chiếc tạp dề cô ấy đang mặc rất hợp với cô ấy.

"Vâng, tôi không sao. Cô có thể lấy một ly khác cho tôi được không? Cùng một loại."

"Anh ... anh thật điềm tĩnh, phải không..."

"Cũng không hẳn..."

(Tôi chỉ bằng lòng nếu tôi có cốc bia. Cuộc chiến đằng sau tôi không phải là vấn đề của tôi. đó không phải vấn đề của tôi.)

Cô ấy gật đầu cho biết rằng cô ấy đã hiểu ý của tôi, và đi lấy cho tôi một ly khác.

Khi tôi đang nghĩ rằng đồ uống của mình sẽ sớm được lấy ra, một cái gì đó lại ập đến trong đầu tôi.

"Bon…...."

Tôi ngã xuống quầy trước mặt, và một thứ gì đó rơi xuống sàn với tiếng động "tonk". Nó có lẽ là một cái cốc bằng gỗ.

"Ma pháp phục hồi,hồi phục ..."

Tôi đã làm phép phục hồi trong sự bối rối của mình, và cơn đau trong đầu tôi lại biến mất.

"... chết tiệt, ai đánh tôi hả, đây là quán rượu đấy! ."

Tôi liếc nhìn về phía sau.

"Này, anh có sao không?"

Người phục vụ mang dồ uống đến cho tôi và hỏi tôi có sao không. Tôi rất vui vì cô ấy quan tâm tới tôi.

"... Vâng, tôi không sao cả."

"Cú đánh vừa rôi khá đau đấy , mặc dù ..."

"Đừng lo lắng cho tôi. Tôi có thể lấy đồ uống của mình được không?"

"À, vâng, của anh đây."

"Ahh, nó ngon tuyệt."

"... Anh không thấy đau sao, đầu anh bằng thép à?."

"Cũng không hẳn."

(Phép phục hồi thực sự rất tuyệt. Nếu không có nó, tôi có lẽ sẽ đau đớn trong vài phút sau đó.)

Trong khi tôi đang uống thì có một tiếng đập mạnh bên dưới tôi. Chiếc ghế đẩu văng ra và tôi ngã xuống sàn.

"Vàooooooooo!"

Tôi vô thức hét lên khi bị ngã.

(Cái quái gì thế?)

Ngay khi tôi vẫn đang hét lên, tôi đã sử dụng phép phục hồi của mình một lần nữa.

Khi cơn đau đã biến mất, tôi đứng dậy. Đó là khi tôi nhìn thấy người đã đá ghế tôi : một trong những gã trượng phu đang ẩu đả đang nằm trên sàn nhà gần đó.

"Anh ổn chứ? Tôi xin lỗi"

"... được rồi, tôi ổn."

Gã trượng phu nằm trên sàn nhà đã bị đập mạnh vào đầu và bất tỉnh. Anh chàng còn lại đang nhìn anh ta một cách tự mãn, tỏ vẻ hài lòng ví đã đánh anh kia một trận.

"Ừm, thưa ...?"

Cô phục vụ đang nhìn tôi với vẻ quan tâm. Tôi rất vui vì cô ấy đã lo lắng cho một người như tôi. Phép thuật của tôi đã chữa lành cơ thể tôi,và ánh mắt của cô ấy đã chữa lành tâm hồn tôi.

"... cái gì vậy, thằng khốn? Mày cũng muốn ăn đập à?"

Anh chàng còn lại đang lườm tôi. Mặt anh ấy đỏ bừng và rõ ràng là anh ấy đang say.

(Anh ta là loại người nghiện rượu cho đến khi anh ta không nhớ những gì đã xảy ra vào ngày hôm sau.)

(Hiện tại, tôi nên kiểm tra tình trạng của anh ấy.)

Tên: Otto Mcfare

Giới tính: nam giới

Chủng tộc: con người

Cấp độ: 23

Công việc: kiếm sĩ

HP : 420/509

MP : 0/0

STR : 170

VIT : 220

DEX : 121

AGI : 87

INT : 20

LUC : 28

(Không đời nào tôi có thể thắng được anh ta.)

(Tôi có INT cao nhưng không có áo giáp hoặc thanh kiếm, vì thế tôi sẽ chết chỉ với một đòn đánh của anh ra. Tôi thậm chí sẽ không còn cơ hội sử dụng phép phục hồi của mình.)

"Không..."

Tôi đặt chiếc ghế lên và ngồi lên nó một lần nữa.

"Há! Ngươi đang sợ hãi? Đúng là cô nương trinh nữ !"

(... à, xin lỗi vì tôi còn là một trinh nữ.)

(Hay đúng hơn, tại sao anh chàng này lại đánh nhau với tôi?)

"...Tôi lấy làm tiếc quá."

(Bây giờ, tôi chỉ xin lỗi và hy vọng anh ấy sẽ để tôi yên.)

"Há,tên tiểu tử này không dám sao sao!"

Sau đó, anh ta đã bỏ đi.

(Tôi đã được cứu rồi.)

Tôi không muốn anh ta dính líu gì đến tôi nữa, tôi quay lưng lại với anh ấy. Thật kỳ diệu, đồ uống trên quầy của tôi vẫn an toàn. Tôi lấy nó và bắt đầu uống.

(Ahh, bia ngon. Nó rất ngon)

Sau lưng tôi, gã đó đang bắt đầu cuộc chiến với một người đàn ông khác.

Tôi khá lo lắng cho nữ phục vụ kia, chắc hẳn cô ấy đang rất căng thẳng.

(Thôi, tôi đã uống quá đủ cho ngày hôm nay rồi.)

"Xin lỗi, tôi muốn thanh toán!."

"À, vâng, của anh hết 10 đồng..."

Tôi trả 10 đồng và rời khỏi quán rượu.