"A…nó đây rồi."

Sau khi hỏi với một số người trong thành phố, cuối cùng tôi cũng tìm được một người sẵn sàng cho tôi biết Hiệp Hội Mạo Hiểm Gia ở đâu.

"Michael" là tên của người đã giúp tôi. Tôi sẽ ghi nhớ nó để phòng trường hợp tôi tránh được cái chết, tôi có thể trả ơn họ sau này.

(Đã đến lúc tìm một nhiệm vụ.)

Đi vào hội quán có những cánh cửa đôi bằng gỗ đung đưa trông giống như trong phim "phương Tây". Bên trong, có rất nhiều người với vẻ mặt đáng sợ.

Tất cả họ đều nhìn chằm chằm vào tôi.

(Đáng sợ quá!)

Tôi run rẩy đi về phía quầy. Đứng ở đó là một đại trượng phu đầu trọc trạc tuổi tôi.

"Xin lỗi, tôi muốn làm một nhiệm vụ để kiếm tiền."

Anh ấy trả lời tôi một cách thẳng thắn: "Hả? Cậu muốn trở thành một nhà thám hiểm? "

"Đúng vậy!"

Anh ta tỏ vẻ bình thường với một khuôn mặt phức tạp.

"... Được rồi, viết tên của cậu và những thông tin của cậu lên tờ giấy này."

"Vâng."

Khi đưa tay phải lên quầy, tôi nhận ra điều gì đó.

Nó vẫn còn đó,đống cứt vẫn trên tay tôi

(Nếu người đàn ông ở quầy thấy cái đó thì anh ta có thể sẽ lấy đi tờ giấy đó. Điều đó sẽ rất tồi tệ.)

Tôi nhanh chóng thọc tay phải vào túi.

"Này, cậu làm sao vậy?"

"......"

"... À mà này, cậu có ngửi thấy mùi hôi không? Có phải mùi của cậu không đấy?"

Anh ta trừng mắt nhìn tôi.

(Ồ ồ.)

Nhưng đó không phải là vấn đề lớn nhất của tôi.

Tôi không thể đọc cacs chữ được ghi trong đó. Rõ ràng là tôi cũng không viết được.

"Xin lỗi, tôi không thể đọc và viết được."

"Hả? Vậy thì cứ nói đi. Tôi sẽ phiên âm cho cậu cho."

"Cảm ơn anh."

Tôi đã thoát khỏi sự kìm kẹp của mình một cách dễ dàng một cách đáng ngạc nhiên.

Tôi đã nói với anh ấy các thông tin cá nhân của tôi, và anh ấy đã viết nó ra. Thỉnh thoảng anh ta lẩm bẩm điều gì đó về mùi hôi trên người tôi.

"Tên?"

"Tanaka, Yoshio Tanaka."

"Nơi sinh?"

"Ở đây."

"Tuổi tác?"

"36 tuổi."

"Lớp?"

"Uh, Lớp 3A."

"Hả? tôi chưa bao giờ nghe nói về lớp đó."

"Ah...."

(Lớp học là gì?)

"Ồ, sao cũng được. Cậu có kỹ năng đặc biệt nào không?"

Anh chàng ở quầy rõ ràng không muốn nói chuyện với một gã

hôi hám như tôi. Nếu tôi là anh ấy, tôi cũng sẽ cảm thấy như vậy.

(Tôi nên kết thúc việc này nhanh chóng. Dù sao thì thông tin tôi đưa ra ở đây cũng không thực sự quan trọng, phải không?)

"Ừm, tôi giỏi PC."

"Máy vi tính ???"

"Đúng."

"Vậy thì tốt, PC rồi."

Tôi có thể thấy rằng anh ấy chỉ để lại một khoảng trống trên trang. Với điều đó,chắc có thể nó không cần thiết.

"Đây là huy hiệu hiệp hội của cậu."

"Cảm ơn."

Tôi được giao một tấm kim loại có kích thước bằng một tấm thẻ ngân hàng.

"Đừng để đánh mất nó đấy nhé."

"Ok, tôi sẽ không làm mấy nó."

"Hãy đi săn một số yêu tinh trong rừng. Nếu cậu không thể làm điều đó, hãy thu thập một số dược liệu. Hội sẽ trả tiền cho cậu nếu cậu làm được một trong hai thứ đó. Cậu được xếp hạng F, vì vậy đó là công việc cậu có thể làm được."

"Tôi hiểu."

"Từ biệt."

Tôi dường như đã hoàn thành việc ghi các thông tin của mình ở đó. Bây giờ tôi đi ra ngoài để tìm một số yêu tinh và thảo mộc.

Tôi rời thành phố mà không gặp vấn đề gì. Khi tôi quay trở lại, dường như tôi có thể vượt qua nếu tôi đưa ra huy hiệu guild của mình.

Tôi đi bộ một lúc. Tôi tiến về phía cánh rừng với những cái cây cao to mà tôi nhìn thấy ở đằng xa. Không lâu sau, tôi đến nơi.

"Đó là một khu rừng."

Tôi đã đến một khu rừng. Một khu rừng khá to!

Cứt vẫn ở trên tay phải của tôi.

Chỉ với bộ quần áo tôi đã mặc trong tù.

(Tôi đoán tôi sẽ tìm kiếm một số loại dược liệu.)

(Nhưng chờ đã, tôi phải rưả chúng đi.Chứ để nó trên tay cũng không được hay cho lắm.)

(Tôi nên rửa tay dưới suối hoặc thứ gì đó có nước.)

Tôi rất khát, và muốn giặt quần áo của mình. Quần áo tôi bị dính máu từ khi bị nhóm côn đồ đó đánh.

Vì vậy, tôi đi vào rừng. Những chiếc lá lạo xạo dưới chân tôi khi tôi bước đi.

Tôi đi tiếp, nhưng tôi không nhìn thấy một dòng suối. Rõ ràng là sẽ không dễ dàng để tìm được con sông hay suối.

Sau khi đi bộ khoảng một giờ, tôi đã bị lạc trong rừng một cách khó hiểu.

"Thật là khó."

Đã bao nhiêu năm rồi mình không đi bộ ở một nơi không có đường nhựa? Có lẽ đã hơn 10 năm kể từ khi tôi đi bộ ngoài trời liên tục hơn một giờ đồng hồ.

(Tôi đang làm gì vậy?)

Tôi không biết đường đến thành phố là đường nào nữa.

Phép phục hồi của tôi đã chữa khỏi chứng đau nhức ở chân, nhưng tôi vẫn khát. Tôi nghi ngờ phép thuật của mình cũng không thể đối phó được với cơn đói. Hơn cả yêu tinh hay thảo mộc, tôi cần nước để uống, thức ăn để ăn và con đường trở lại thành phố.

"Heeeeeey! Helloooooo!"

Vì cảm thấy chán nản, tôi gọi liên tục khi tiếp tục bước đi để xem có hồi đáp ko. Sau khi tôi gọi, tôi thấy một thứ gì đó trông giống yêu tinh ở phía trước.

"Ah…nó đây rồi."

"... Con Người? ..."

Con yêu tinh đã để ý đến tôi. Nhưng nó không tấn công. Tôi có thể thấy rằng chân của nó đã bị cắt. Chắc có lẽ vì lí do nào đó bị cắt đi.

"Có vẻ như nó đau lắm phải không."

"Kuh ... có phải tôi đã chết không?" [lưu ý: Yêu tinh nói tiếng Nhật bằng katakana.]

Nó đang cầm một thanh kiếm trên tay, nhưng đầu gối đang run và máu chảy đầm đìa dưới chân. Có vẻ như nó đã thoát khỏi một cuộc tấn công, nhưng sẽ chết vì bị mất màu quá nhiều, tôi có thể kết kiễu nó bằng cây gậy gần đó.

Nhưng tôi cảm thấy điều đó thật tồi tệ.

"Này, yêu tinh. Hay là chúng ta thỏa thuận đi."

"di ... al ...?"

"Tôi chữa lành vết thương cho cậu , và cậu dẫn tôi đến một dòng suối hay con sông cũng được."

"Hả? Um… ..."

"Không được à?"

"......"

Con yêu tinh bị thương đang suy nghĩ. Xem xét vết thương của nó, nó không còn sống được bao lâu.

"Ok, tôi đồng ý..."

Nó gật đầu.

(Sự lựa chọn tốt đấy, yêu tinh.)

"Nhớ giữ lấy lời cậu nói nhé, bây giờ."

Tôi nhớ gần như mọi thứ đã diễn ra như thế nào của yêu tinh khi chạm trán với một Hiệp sĩ nào đó.

"Ma pháp hồi phục, phục hồi....."

Tôi nghĩ về việc chữa lành những vết thương mà tôi có thể nhìn thấy, và chúng bắt đầu khép lại trước mắt tôi. Phép thuật phục hồi đã có tác dụng với yêu tinh. Tôi không biết chính xác phép thuật đó được gọi là gì, nhưng nó chắc chắn rất ấn tượng.

"Nó đang lành lại!"

"Điều đó là điều tối đấy yêu tinh."

Tôi ngừng tập trung vào việc chữa bệnh cho con yêu tinh.

"Thiz là .. chân tôi đã được chữa lành"

"Bây giờ, hãy dẫn tôi đến một dòng suối."

"Tôi sẽ dẫn anh đi, cứ đi theo tôi."

Đi theo con yêu tinh một lúc, tôi đến một con suối.

Cuối cùng thì tôi cũng đã rửa sạch những thứ bẩn thỉu trên tay phải của mình trong vài giờ.

"Ahh, tạm biệt mùi đó nhé."

Tôi cũng giặt quần và áo sơ mi và tôi tắm để rửa đi những thứ dở bẩn. Nếu không có máu và bụi bẩn, quần áo tôi có thể mặc lại được. Việc mặc quần áo ướt sẽ hơi khó chịu, nhưng tôi không thể làm điều gì khác được.

"Cảm ơn, yêu tinh. Cậu thực sự đã giúp tôi đó."

"... juzt, fayvor hoàn hảo ..."

"Nhân tiện, có con người nào sống dọc theo con suối này không?"

"Đương nhiên là có rồi Con Người."

"Tôi hiểu rồi. Vậy thì tôi sẽ có thể trở về an toàn."

Sau khi tắm xong và mặc đồ lại,tôi đang suy nghĩ xem tôi sẽ làm gì để tồn tại trong thế giới này.

"...Này con người, anh đang làm gì vậy?"

"Hả? Tôi á?"

"Ừ."

Quả thật yêu tinh đang nói chuyện với anh chàng xấu xí đang quỳ bên ngân hàng và lấy tay múc nước để uống.

"Tôi đang tìm dược liệu, mà tôi đã đị lạc ."

"Herbz? Grazz?"

"Đó là một loại cỏ mà nếu cậu nghiền nhỏ và đắp lên vết thương, nó sẽ bớt đau hơn."

"...Tôi không thấy chúng đâu cả."

"Cái đó nó mọc ở gần đây à?"

"Yez, nó mọc gần đây và rất phát triển."

"Hả, thật sao? Ở đâu?"

"Chờ một chút."

"A, một chút, cậu đi đâu vậy?"

Con yêu tinh đã đi đâu đó khi tôi nói vậy.

Nó nói chờ nó, tôi đợi một lúc. Tôi đã may mắn rằng nó có tình ấm áp. Thời tiết ở đây giống như thời tiết Nhật Bản vào đầu mùa hè, nên tôi không quá lạnh vì áo sơ mi và quần của tôi ướt đẫm. Tôi đã hơi nóng khi đi bộ xung quanh, vì vậy nó thực sự rất tuyệt.

"Ách."

Tôi nhanh chóng cảm thấy nhàm chán.

Vài phút sau, con yêu tinh quay trở lại.

"... nó đây."

Nó cầm một ít cỏ trong tay.

"Đó là dược liệu à?"

"Nó có thể dùng để pha trà giúp hồi phục và giảm căn thẳng."

"Tôi hiểu rồi. Họ thực sự có một cái nhìn đặc trưng đáng ngạc nhiên đối với họ."

Các lá giống như cỏ 4 lá, nhưng có 8 lá. Một chiếc cỏ 8 lá.

"... thizz, cho."

"À, với tôi ư?"

"Ừ."

"Cảm ơn cậu!"

"... bởi vì, cậu đã cứu tôi."

"Cậu quả là một yêu tinh thực sự thân thiện."

"Goblinz, không tốt, không tồi."

"À, không tốt cũng không xấu. Tôi hiểu rồi. Con người cũng vậy. Cảm ơn."

"Đúng rồi."

(Nó được giáo dục tốt.)

Tôi đã tìm hiểu vài điều về yêu tinh, và cả hai đều tìm ra các loại dược liệu trông như thế nào và bó lại chúng. Tôi nhận lấy chúng và bỏ vào túi quần. May mắn thay, tôi mặc cái quần rất chắc chắn

và có nhiều túi. Tôi đã cố gắng cẩn thận lấy tất cả chúng vào túi của mình mà không làm hỏng chúng.

"Cậu thực sự đã cứu tôi đó."

"Tôi, rời đi ngay bây giờ."

"Cảm ơn, tạm biệt cậu!"

"Tạm biệt."

Tôi vẫy tay với con yêu tinh, và nó vẫy lại, sau đó nó rời đi.

(Anh là một chàng trai tốt đấy, anh Goblin. Tôi không biết liệu tất cả yêu tinh đều như vậy, hay chỉ mỗi mình anh ta, nhưng cho đến nay con yêu tinh duy nhất mà tôi gặp chắc chắn là yêu tinh thân thiện.)

(Thật là tốt khi tôi không thực hiện nhiệm vụ săn bắt yêu tinh. Thay vào đó, tôi nên cố gắng thu thập những loại dược liệu này.)