[Lời mở đầu]
——————/—————
Gil ngắm nhìn làn tuyết đang không ngừng va đập vào khung cửa sổ.
Bên ngoài lại bùng lên một trận bão tuyết mới.
Quái thú Mùa Đông chắc hẳn lại đang nổi cơn tanh bành ở nơi nào đó rồi. Tại sao Kỵ sĩ Đoàn vẫn chưa hạ nó nữa chứ?
TN: có vẻ như trong Vol trc t có dịch là Lãnh chúa mùa đồng :v nhưng sau khi suy xét lại ngữ điệu, bối cảnh thì sẽ quyết định đổi thành Quái thú mùa đông luôn :v
Một khi nó biến mất, thì cậu có thể chuẩn bị những món ngon mà tiểu thư Rozemyne ưa thích.
"Kai, mang cái hộp đó đến đây đi. Selim, di chuyển đống giấy tờ trên kệ này đi,"
Gil đưa ra chỉ dẫn.
Mỗi khi thở ra đều tạo thành một làn sương mịn trắng xóa như thể nó có thể đóng băng giữa không trung bất cứ lúc nào.
Cậu đảo qua đảo lại liên hồi, lo sợ rằng những ngón chân của mình sẽ bị lạnh cóng, thỉnh thoảng lại phà một hơi vào các đầu ngón tay để giữ ấm.
Công xưởng Rozemyne từng là nhà kho, hơn nữa nơi đây chất đầy những vật phẩm dễ bắt lửa như giấy..., nên bọn họ không thể cứ thế mà sử dụng lò sưởi được.
"Đây là tất cả những thứ chúng ta cần chuyển đi à?"
Achim, một Linh mục áo xám lên tiếng xác nhận.
Gil nhìn khắp khu công xưởng một lần nữa và gật đầu. Các Linh mục áo xám đã thu dọn hết tất cả giấy tờ và bộ dụng cụ mà bọn họ cần để làm việc.
Sau khi xong việc, cậu cùng những người khác vội vã khóa chặt cửa lại rồi rời đi.
Từ bây giờ, bọn họ sẽ bắt đầu làm việc tại sảnh ăn ở Cô nhi viện.
"Ah~ Gil. Cậu vất vả rồi,"
Fritz lên tiếng gọi khi thấy cậu trở lại, dừng lại một chút để hướng dẫn mọi người.
"Cậu định sẽ giám sát phần nào? Đến lúc chúng ta bàn giao công việc chưa thế?"
Gil ngẫm nghĩ một hồi.
Cậu vẫn là một giám sát viên cho đến hôm qua, nhưng có lẽ bàn giao phần việc này cho Fritz cũng không phải ý tồi. Bọn họ thường xuyên phải đổi vị trí quản lý cho nhau để dễ bề báo cáo cho tiểu thư Rozemyne.
Làm như vậy giúp họ dễ bề đánh giá cách các Linh mục áo xám trong công việc, cũng như nắm bắt mọi vấn đề giữa các cá nhân với nhau.
"Vậy hôm nay, tôi sẽ trông coi việc làm sách vậy. Fritz, phần Karuta và Cờ lật nhờ anh nhé."
Khi cả hai đã quyết định xong những việc cần phải làm, thì cũng là lúc Fritz đi đến một góc sảnh ăn nơi một nhóm Linh mục áo xám đang tích cực làm việc.
Trong khi đó, Gil hướng thẳng đến nhóm nữ tu áo xám đang bận rộn làm sách.
Những cuốn sách này cần phải hoàn thành trước đầu Xuân, chúng sẽ được chuyển đến Lâu đài và chào bán tại đó.
Thời điểm chào bán vào đầu xuân ngày càng quan trọng hơn và nhu cầu sở hữu những quyển sách vào thời điểm đó lại ngày càng tăng.
Đối với những người thợ thủ công thì Mùa đông là mùa bận rộn nhất.
"Này.., này, Dirk. Em phải cẩn thận một chút chứ. Em phải chắc rằng các trang giấy được xếp chồng lên nhau một cách ngăn nắp đó,"
Delia giải thích. Trước đây cô ấy từng là hầu cận của tiểu thư Rozemyne và giờ đây cổ đang dạy cho cậu em trai tò mò cách phụ giúp.
Năm ngoái cứ vào thời điểm này, Dirk sẽ bị cho ra một góc sảnh ăn hoặc gửi đến phòng trẻ ở tầng một để tránh gây chuyện. Nhưng giờ, cậu nhóc đã đủ lớn để phụ giúp những công việc đơn giản.
Có lẽ mình nên báo cáo chuyện này lại với tiểu thư Rozemyne.
Tiểu thư Rozemyne đặc biệt quan tâm đến Delia và Dirk.
Người không thể gặp gia đình và cậu em trai Kamil do một kế ước ma thuật, vì vậy người rất thích quan sát cách Dirk trưởng thành.
"Oh ~ Gil. Hôm nay đến phiên cậu à?"
Delia lên tiếng bắt chuyện.
"Đến xem Dirk tiến bộ như nào nè. Với cả nhờ cậu chuyển lời tới tiểu thư Rozemyne rằng hôm nay thằng bé vẫn rất khoẻ mạnh nhé."
Cô ấy vừa nói vừa nhiệt tình chỉ cho Gil xem, khen cậu em trai của mình một cách thái quá giống như một ông bố nào đó ấy.
Gil ngồi xuống gần đó quan sát trận combat nảy lửa giữa Dirk vs đống giấy. Đôi mắt màu nâu sẫm ngã đen kia trông nghiêm túc đến không tưởng, cậu bé cẩn thận xếp chồng những tờ giấy đơn lẻ lên nhau theo chỉ dẫn của Delia.
"Có vẻ như Dirk đã đủ điều kiện để gia nhập Công xưởng rồi,"
Gil nhận xét.
"Cũng có thể để em ấy vào rừng khi tuyết tan."
Có lẽ vì đang trò chuyện với một người bạn cũ nên Gil lại sử dụng cách nói chuyện thô lỗ, như khi xưa.
Cậu không còn ăn nói trang trọng như cái cách mọi người vẫn nghĩ về một Hầu cận phục vụ Thần điện trưởng luôn phải trang nghiêm, nhưng Delia không hề để ý đến điều đó.
"Thật ư? Em ấy cứ bảo rằng mình không thể chờ đến lúc được đến Công xưởng đó. Sướng nhé, Dirk!?"
Nghe vậy, Dirk trở nên tập trung hơn hẳn.
Delia mỉm cười vui vẻ trước nỗ lực của cậu em trai trước khi tiếp tục dan chồng giấy của mình bằng chỉ, và Gil cũng bắt đầu công việc đóng sách của mình.
"Này, Gil... Tiểu thư Rozemyne thế nào rồi?"
Giữa chừng Delia đột ngột lên tiếng, ánh mắt vẫn tập trung vào công việc như thể đó chỉ là lời hỏi thăm thông thường.
Gil liếc nhìn cô ấy rồi nhún vai.
"Cô đã trông thấy Tiểu thư khi người đi lang thang đây đó rồi, phải không?"
Delia hơi mím môi, do vẫn chưa nhận được câu trả lời mà mình muốn.
"Monika có kể rằng hiện giờ tiểu thư rất yếu nên chỉ có thể di chuyển nhờ vô số ma cụ, nhưng Người vẫn đi đứng ổn áp khi đến đây mà, phải chứ? Tôi lo người vẫn chưa ổn hơn tí nào đâu. Bởi vì Tiểu thư toàn đẩy bản thân mình đến giới hạn theo những cách kỳ lạ nhất, nên..."
Delia hiểu rất rõ tiểu thư Rozemyne theo cách mà Monika và Nicola vẫn chưa thể làm được, cô đã phục vụ Tiểu thư khi Người vẫn còn là một nữ tu áo xanh tập sự tại Thần điện—thời điểm khi Tiểu thư vẫn còn là Myne.
Cô ấy rất nhạy bén trong việc đọc biểu cảm của Tiểu thư do đã dành phần lớn thời gian phục vụ cho con người khi xưa của tiểu thư Rozemyne.
Gil gắn bó với Delia hơn những người khác, vì cả hai đều lo lắng cho tiểu thư Rozemyne theo cái cách mà những người khác không thể làm được.
"Bọn họ bảo rằng Tiểu thư thậm chí còn không thể di chuyển nếu không có ma cụ, nhưng vẫn sẽ buộc Người phải thực hiện Nghi thức Dâng hiến. Ngay sau khi tỉnh giấc, tiểu thư đã phải đối diện với các quý tộc ở lâu đài, và cuối cùng thì Người cũng đã trở về từ Học viện Hoàng gia, nhưng vẫn phải giúp đỡ Thần quan trưởng và phải chắc rằng ngài ấy dùng bữa đầy đủ. Như thế liệu có ổn không vậy trời? Ý tôi là, chỉ vì khóc quá to mà Tiểu thư đã chìm vào giấc ngủ suốt hai năm trời đó..."
Gil càu nhàu.
"Fran nhắm mắt làm ngơ à...?"
Delia thắc mắc, nhìn Gil với ánh mắt dò xét.
"Anh ta và Zahm đã chắc chắn rằng Tiểu thư sẽ hoàn toàn ổn khi có Thần quan trưởng ở bên cạnh. Đôi lúc tôi rất muốn hỏi xem bọn họ thực sự là hầu cận của ai."
Gil không mấy hài lòng với việc những hầu cận ở phòng của Thần điện trưởng tỏ ra thiên vị Thần quan trưởng—điều đó không chỉ khiến cậu cảm thấy khó chịu mà còn xem đó là sai phạm.
Tuy nhiên, Ferdinand-sama vẫn đang kiểm soát lịch trình của Rozemyne-sama, nên sẽ rất rắc rối nếu mồm miệng đi chơi xa và lọt đến tai Thần quan trưởng.
Đến cuối cùng, thì Gil vẫn chọn cách giữ im lặng.
Cậu không muốn gây sự với Fran và Zahm, nhưng cậu thật sự vẫn muốn bọn họ xem Rozemyne-sama là trên hết. Nhưng lần này cậu lại buộc miệng, vì nghĩ Delia sẽ đồng tình với mình.
"Hmm...Ah, Fran từng phục vụ Thần quan trưởng và luôn ưu tiên ý kiến của ngài ấy hơn bất cứ thứ gì khác. Nhưng, vấn đề là..."
Delia nhìn thẳng vào Gil. Đôi mắt xanh thẳm của cô ấy trông như dòng suối tĩnh lặng, không hề có lấy một gợn sóng.
"Nếu cậu bắt đầu ngó lơ cảnh báo và lời khuyên của những người khác, kể cả khi là vì lòng thương cảm dành cho tiểu thư Rozemyne, thì có thể thứ cậu nhận được sẽ giống với tôi đó. Suy cho cùng, thì tôi cũng chưa từng có ý định đẩy Dirk vào chốn nguy hiểm mà."
Hồi đó, Delia vì quá chú tâm bảo vệ Dirk đến mức phớt lờ cảnh báo của Fran và những người khác, thay vào đó cô đến cầu cứu Cựu Thần điện trưởng. Chính vì hành động đó mà cô ấy đã tự tay đẩy đứa em trai thân yêu của mình vào tình thế nguy hiểm—điều mà cô luôn muốn tránh khỏi.
Delia không muốn Gil đi theo vết xe đổ của mình chỉ vì lo lắng cho Rozemyne-sama. Lời cảnh báo của cô khiến cậu hơi chùn bước, như thể vừa ăn một đấm thẳng vào mặt.
"Chúng tôi không biết bất cứ thứ gì về Giới quý tộc cả..."
Delia tiếp tục.
"Mặc dù đang ốm nhưng tiểu thư Rozemyne vẫn làm theo đề nghị của Thần quan trưởng phải chứ? Có lẽ có những thứ mà chúng ta không được biết, chuyện đó có nghĩa là Người không còn lựa chọn nào khác ngoài thực hiện nó. Công việc của cậu với nhóm Gutenberg yêu cầu phải rời khỏi Thần điện nhiều hơn những Hầu cận khác của Người, nên có lẽ cậu nên bàn bạc với Fran và Zahm nhiều hơn một chút để hiểu rõ dụng ý của hai người bọn họ."
Delia mỉm cười vui vẻ với chính bản thân mình sau khi lời khuyên cuối cùng đó thoát khỏi khuôn miệng. Cô ấy đã trưởng thành đến độ điều cổ vừa mới thốt ra giống như một cú tát thẳng vào mặt mình.
Gil vốn đã xem bản thân mình là một người trưởng thành, vì cậu đã lớn hơn khi xưa rất nhiều và có thể tự mình hoàn thành phần việc được giao, nhưng giờ cậu lại đang bắt đầu tự hỏi liệu mình có thật sự đã trưởng thành rồi hay chưa.
—————/—————
"Tôi đoán hôm nay tới phiên Fran và Monika đồng hành cùng với Tiểu thư..." Gil nói.
Tại Thần điện những Hầu cận riêng của tiểu thư Rozemyne sẽ dùng phần ăn thừa sau bữa ăn của người, nhưng vì tiểu thư Rozemyne luôn cần có ai đó hộ tống nên bọn họ không thể dùng bữa cùng một lúc.
Trong phòng của Thần điện trưởng có một cánh cửa dẫn đến kho chứa và đến phòng của Trưởng hầu cận, một lối đi dành riêng cho các hầu cận. Điểm đến cuối cùng là nơi những hầu cận thay phiên nhau dùng bữa, và nó được dựng lên sao cho bọn họ dễ nhận ra ngay khi có người rung chuông triệu tập.
"À này, Gil. Lúc nãy cậu bàn chuyện gì với Delia thế?"
Fritz hỏi trong khi cả hai dùng bữa cùng nhau.
Gil khựng lại một lúc, ánh mắt cậu vô tình hướng về phía Zahm.
Liệu cậu có nên liều mạng phàn nàn về Thần quan trưởng khi anh ta vẫn còn đang ở đây hay không?
Zahm nhanh chóng nhận ra ánh mắt đang nhìn về phía mình và đặt thìa xuống với vẻ đề phòng.
"Có phải Delia đang lên kế hoạch gì đó nguy hiểm không?"
Fritz thăm dò.
Có nhiều người cho rằng Delia vẫn chưa bị trừng trị thoả đáng vì đã khiến cả Thần quan trưởng và Rozemyne-sama lâm vào hiểm cảnh.
Gil vào thời điểm đó cũng có phần đồng tình với họ, nhưng hiện tại cậu đã không còn xem cô ấy là một mối đe dọa nữa rồi, cũng như không còn nhìn nhận hình phạt vĩnh viễn không thể bước chân ra khỏi cô nhi viện là nhẹ.
"Delia rất biết ơn tiểu thư Rozemyne. Cô ta sẽ không lặp lại những sai lầm như trước đây đâu,"
Gil lên tiếng một cách thẳng thắng.
Sau đó, cậu nhớ lại những lời khuyên của Delia về việc bàn bạc thẳng thắng với mọi người nhiều hơn và quay lại nhìn thẳng vào Zahm.
"Cô ta chỉ đang lo lắng về việc tiểu thư Rozemyne hiện đang quá bận rộn mặc dù Người chỉ vừa mới tỉnh giấc sau hai năm. Cô ấy còn nghĩ rằng thật quá đáng khi ép cơ thể yếu ớt của Tiểu thư di chuyển thông qua ma cụ nữa, và... tôi cũng nghĩ như vậy. Để tiểu thư Rozemyne làm những việc đó có thực sự cần thiết không vậy?"
Ngay cả sau khi nhận được lời khuyên của Delia, Gil vẫn không hài lòng với cách Ferdinand-sama xử lý mọi việc.
Có vẻ như Zahm đã nhận ra điều này nên anh ta cau mày ra chiều khó chịu.
"Cậu không tin tưởng Thần quan trưởng hay sao?"
Zahm lớn tiếng hỏi.
"Miễn là vẫn còn ngài ấy ở đây, thì Tiểu thư sẽ..."
"Tôi biết Thần quan trưởng đã cứu mạng tiểu thư Rozemyne. Tôi hiểu ngài ấy khác với những người kia,"
Gil lắc đầu, lên tiếng ngắt lời Zahm.
"Vậy thì cậu cũng nên hiểu rằng để mọi thứ cho ngài ấy là ổn nhất."
Gil không thể chịu nổi khi nghe những lời mà trước đây cậu đã nghe đi nghe lại rất nhiều lần. Cậu rất biết ơn Ferdinand-sama, và ngài ấy cũng khác hoàn toàn những quý tộc kia, nhưng dù có là vậy đi nữa thì... Vẫn thật khó mà tin việc đặt gánh nặng lên Rozemyne-sama khi người gần như không thể cử động là một việc nên làm.
"Tại sao Thần quan trưởng lại buộc tiểu thư Rozemyne đến lâu đài và Học viện Hoàng gia trước khi Người kịp bình phục cơ chứ? Tại sao ngài ấy lại bắt Tiểu thư làm nhiều việc như vậy trong khi người vẫn đang ốm cơ chứ? Anh có thể vui vẻ mà nói rằng hiện tại Tiểu thư đã ổn hơn nếu thích, nhưng tôi vẫn nhớ như in khung cảnh Người nằm gục trên băng ghế, và cái cách Tiểu thư sợ hãi đến cứng dơ người vào lần đầu tiên Người tỉnh giấc sau hai năm và cả lần đầu tiên tự mình nhìn ngắm xung quanh nữa,"
Gil lên tiếng phân trần, bộc bạch toàn bộ những cảm xúc đã bị dồn nén trong thời gian dài.
Đối với cậu việc Thần quan trưởng cứu mạng tiểu thư Rozemyne hoàn toàn không liên quan đến những bất mãn bị dồn nén do cái cách mà Tiểu thư bị đối xử.
Fritz cau mày, vẻ mặt lo lắng cực độ.
"Gil, tôi hiểu cảm giác của cậu, nhưng hãy bình tĩnh lại đã."
Gil cắn môi. Được yêu cầu bình tĩnh lại khiến cậu cảm thấy như thể ý kiến của mình đã bị từ chối.
Tuy nhiên, ngay khi cậu bắt đầu cảm thấy rằng không có ai đứng về phía mình, thì Nicola đã lên tiếng.
"Gil, tôi hiểu cảm nhận của anh. Tiểu thư Rozemyne vẫn chưa thể tự mình di chuyển được; thứ duy nhất giúp Người đứng vững là những ma cụ của Thần quan trưởng. Tiểu thư thậm chí còn không thể cởi chúng ra khi tắm."
Nicola cũng biết tiểu thư Rozemyne đã trông sợ hãi như thế nào khi tỉnh giấc, và sau khi tắm cho Tiểu thư thì cô cũng biết được rằng Người không thể cử động ở mức độ nào đó.
"Tôi hiểu rằng công việc của Thần quan trưởng và nghĩa vụ của quý tộc đối với Tiểu thư là rất quan trọng, nhưng tôi vẫn nghĩ sẽ tốt hơn nếu để Người có thêm thời gian tập trung hồi phục đó. Tôi không muốn tiểu thư Rozemyne phải ủ rũ thêm nữa đâu."
Gil cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm khi thấy Nicola cũng đồng tình với mình.
Điều đó chứng tỏ rằng những hầu cận khác của tiểu thư Rozemyne cũng quan tâm đến Người nhiều hơn cả Thần quan trưởng.
Zahm dừng lại khi xem xét ý kiến của họ; sau đó anh ấy nhìn lên và nhận ra, ánh mắt anh ấy tập trung vào cả Gil và Nicola.
"Fran, Thần quan trưởng, và cả tôi nữa, tất cả đều muốn tiểu thư Rozemyne hồi phục càng sớm càng tốt. Chúng tôi thực sự rất muốn làm vậy. Nhưng, trong giới Quý tộc tuyệt đối không thể tỏ ra yếu đuối được. Tôi nghĩ thường thức của chúng ta có hơi khác nhau rồi."
"Ý anh là sao?"
Gil thắc mắc.
"Cậu và Nicola chỉ phục vụ riêng mỗi tiểu thư Rozemyne thôi, phải chứ? Cậu chưa từng được đến thăm dinh thự của quý tộc. Cậu không hiểu được giới quý tộc vì cậu chưa từng được tận mắt chứng kiến cách giới quý tộc vận hành. Thần quan trưởng đang làm mọi thứ mà ngài ấy có thể để đảm bảo rằng gánh nặng của tiểu thư Rozemyne phải gánh tại giới quý tộc là nhẹ nhất có thể."
Zahm đã đúng khi cả Gil và Nicola đều chưa từng đến một dinh thự quý tộc. Những quý tộc duy nhất họ gặp trực tiếp là những người đến Thần điện.
Họ khó có thể phản bác lại lập luận đó.
Đột nhiên, cảm thấy như mình đã sai. Điều đó chỉ khiến Gil cảm thấy nản lòng hơn, cậu đang cố gắng hết sức nghĩ ra cách gì đó để phản bác.
"Nhưng Thần quan trưởng đã dành phần lớn thời gian tự nhốt mình trong thư phòng, ngài ấy đang quá ưu tiên nghiên cứu hơn mọi thứ khác,"
Gil cuối cùng cũng phản biện.
"Ngài ấy không rời đi kể cả dùng bữa cũng không, cho đến khi tiểu thư Rozemyne đến gọi ngài ấy, phải chứ? Phần nào trong đó là giảm bớt gánh nặng cho Tiểu thư trong giới quý tộc vậy? Ngài ấy tự nhận rằng chỉ có mình mới có thể cứu được Tiểu thư, vậy nên tôi mong ngài ấy ưu tiên việc đó hơn đó."
Zahm lưỡng lự vì không ngờ sẽ có một cuộc tranh cãi như vậy. Gil nhân cơ hội này đẩy mạnh vấn đề hơn nữa, tận dụng điểm yếu mà anh đã bộc lộ.
"Tôi biết Thần quan trưởng thật sự rất tuyệt vời, nhưng Zahm này, anh là Hầu cận của tiểu thư Rozemyne đấy. Tôi chỉ mong anh để tâm đến Người nhiều hơn thôi ".
Gil đã chắc mẩm rằng mình đã thắng.
Nhưng, khi cậu chuẩn bị ra đòn 'kết liễu', thì Fritz đã giơ tay ngăn lại.
"Zahm không hẳn là Hầu cận của tiểu thư Rozemyne đâu. Nên việc cậu ta ưu tiên Thần quan trưởng hơn Tiểu thư là điều hiển nhiên mà. Cậu không nên bảo cậu ta ưu tiên tiểu thư Rozemyne hơn Thần quan trưởng giống như mình mới phải,"
Anh lên tiếng can ngăn với tông giọng an ủi.
Gil và Zahm ngạc nhiên đến mức bất giác nhìn chằm chằm vào Fritz.
Không ai ngờ rằng anh ta sẽ nói vậy kèm theo một nụ cười điềm tĩnh.
"Fritz, ý cậu là sao hả?"
Zahm gằn giọng.
"Cậu đang nghi ngờ tôi đấy à?"
"Tôi đơn giản chỉ đang nói sự thật mà thôi. Tôi không hề nghi ngờ cậu, cũng như không có ý định nghĩ xấu về cậu. Tôi cũng tin rằng Nicola và Gil cũng sẽ hiểu thôi, mặc dù cần phải có đôi lời giải thích."
Cùng với đó, Fritz bắt đầu kể về quá khứ.
"Zahm và tôi trước đây từng phục vụ một Tu sĩ áo xanh tên là Shikza. Ngài ta là người hay nổi nóng và ưa bạo lực, điều đó khiến việc phục vụ ngài ta trở nên đôi phần rắc rối. Tuy nhiên, cuộc sống của một Hầu cận vẫn tốt hơn nhiều so với những thứ khác - điều đó đặc biệt đúng vào thời điểm Shikza-sama quay trở lại xã hội quý tộc và chúng tôi bị trả về cô nhi viện. Cậu vẫn còn nhớ tình trạng khủng khiếp của Cô nhi viện hồi đó phải chứ?"
Gil gật đầu.
Lúc đó cậu ta vẫn còn đang bị kẹt trong Cô nhi viện, vì vậy cậu chưa bao giờ gặp được vị Tu sĩ áo xanh mà Fritz đang nhắc đến, nhưng cậu vẫn còn nhớ như in mọi thứ đã từng khủng khiếp như thế nào khi họ bị gửi trả về 'nơi đó'.
Đó là thời điểm nhiều Hầu cận bị gửi trả về Cô nhi viện, khiến cuộc sống của tất cả ngay lập tức trở nên khó khăn hơn.
Vào thời điểm đó, cậu đã ước rằng ai đó—ai cũng được—sẽ đến cứu mình, và cậu đã vui mừng khôn xiết khi biết mình được nhận làm Hầu cận của Rozemyne.
"Cậu, Nicola và tôi đã được cứu bởi Tiểu thư Rozemyne, trong khi Zahm được cứu bởi Thần quan trưởng,"
Fritz tiếp tục.
"Sau đó, Zahm đến để phục vụ Tiểu thư Rozemyne, cậu ấy làm theo yêu cầu của Thần quan trưởng, người có nói rằng Tiểu thư đang thiếu hầu cận. Nên không có lý gì ta phải nghi ngờ cậu ấy cả, vì ngay từ đầu lòng trung thành của Zahm luôn hướng về Thần quan trưởng. Tất nhiên điều đó không có gì là sai trái cả; đúng hơn, nó cho thấy địa vị và cách suy nghĩ của cậu ấy khác với chúng ta."
"Ồ, ra vậy..."
Nicola và Zahm đồng thanh, cả hai đều đã hiểu ý của Fritz.
Gil cũng hiểu; về cơ bản thì nó tương tự việc cậu làm việc cho Thương đoàn Plantin với tư cách Gutenberg theo lệnh của Tiểu thư Rozemyne. Với cách nghĩ đó, cậu có thể hợp lý hóa việc Zahm phục vụ với tư cách là Hầu cận của Tiểu thư Rozemyne trong khi vẫn trung thành với Ferdinand-sama.
"Tôi vẫn không hiểu việc Thần quan trưởng trốn trong xưởng cả ngày..."
Gil cau mày nói.
Nicola gật đầu đồng ý, đồng thời nở một nụ cười gượng gạo.
Zahm cười khúc khích.
"Có lẽ sẽ dễ hiểu hơn nếu cậu nhìn nhận sự việc theo một chiều hướng khác đó. Hãy tưởng tượng một ngày Thần quan trưởng đột ngột biến mất và Tiểu thư Rozemyne phải dành ra hai năm ngập đầu trong công việc, không có lấy một tí thời gian rảnh để giải trí. Vậy cậu sẽ làm gì nếu Thần quan trưởng đột nhiên quay trở lại và tiểu thư Rozemyne nói rằng mình muốn dành ra một vài ngày để đọc sách? Liệu cậu có thể từ chối yêu cầu đó không?"
Nghe cách so sánh của Zahm khiến Gil đồng cảm với vấn đề của Ferdinand-sama, điều này giúp xoa dịu cơn giận đang sôi sục trong cậu.
Thần quan trưởng chỉ đang nghỉ ngơi một chút sau hai năm gồng gánh mình ên để cứu Rozemyne-sama.
Tiểu thư chắc hẳn đã nhận ra điều này, đó là lý do tại sao người lại ngó lơ vấn đề nho nhỏ này.
Fritz nở một nụ cười nhẹ nhõm khi nhận ra rằng Gil hiện tại đã hiểu.
"Nếu cậu có bất kỳ mong muốn nào muốn truyền đạt tới Thần quan trưởng, thì hãy nhờ Zahm hoặc Fran giúp. Rất có khả năng ngài ấy sẽ xem xét chúng. Ví dụ như, mong cầu ngài ấy chỉ tiếp tục nghiên cứu sau khi giao cho Tiểu thư Rozemyne một bài kiểm tra, hay thứ gì đó đại loại tương tự thế."
"Tôi sẽ chuyển lời giúp nhé,"
Zahm gật đầu nói với điệu cười toe toét.
"Được. Tiểu thư Rozemyne hiện đang rất lo lắng về việc kế ước ma thuật của Người với Thương đoàn Plantin có thể bị vô hiệu,"
Gil nói.
"Xin hãy chuyển lời đến Thần quan trưởng xem Ngài ấy có dự định gì về việc này."
"Được rồi. Tôi sẽ chuyển lời giúp cậu,"
Zahm mỉm cười đáp.
Gil rất biết ơn vì anh ấy rất sẵn lòng giúp đỡ.
Rozemyne-sama cư xử hoàn toàn khác khi Người nói chuyện với Lutz trong căn phòng bí mật.
Chỉ những người tận mắt quan sát chứng kiến Tiểu thư ở nơi đó mới có thể hiểu rằng người đang sống như một quý tộc để bảo vệ gia đình mình và nhóm Gutenberg.
Gil không nghĩ Tiểu thư cần phải tiếp tục cố gắng hơn nữa. Cậu muốn Tiểu thư có một nơi nào đó để Người có thể vui vẻ cười đùa một cách thoải mái, giống như lúc Người nói chuyện với Lutz, Benno và những người khác.
Không giống như Fran, cậu không thể chấp nhận được việc: mọi chuyện bây giờ là như vậy khi địa vị của Tiểu thư tiến cao hơn; cậu muốn Tiểu thư rạng rỡ như cách Người đã từng khi Người còn có thể trở về nhà ở Phố dưới.
Mình muốn tất cả những điều đó, nhưng mình lại không thể tự mình làm được gì cả...
Gil tự nguyền rủa bản thân, cậu biết rằng mình đã làm tổn thương Rozemyne-sama khi đã từ chối Người khi định xoa đầu cậu.
Cậu đã lao vào làm việc, in ấn, mong muốn tạo ra càng nhiều sách mới càng tốt, cùng với ý nghĩ rằng nó sẽ khiến Rozemyne-sama tỉnh giấc sớm hơn.
Cậu muốn lớn lên càng sớm càng tốt—để được đối xử như một người trưởng thành—nên cậu đã quá quen với việc ngăn Zahm và Fran bất cứ khi nào bọn họ cố gắng đối xử với cậu như một đứa trẻ.
Nhưng cũng vì thế mà theo phản xạ, cậu cũng đã làm điều tương tự với Rozemyne-sama.
Cậu đã vội vàng trấn tĩnh ngay sau đó và quỳ xuống như bình thường, nhưng Rozemyne-sama vẫn có vẻ hơi buồn khi Người khen ngợi cậu.
Cậu đã rất tự hào về tất cả những công việc khó khăn mà mình đã trải qua trong suốt hai năm ròng và cả việc cậu đã trưởng thành đến đâu, thế mà nhận lại chỉ là một cái vỗ nhẹ đầu, điều đó đã khiến trái tim cậu gần như tan vỡ.
Tuy nhiên, khi nhận ra rằng đây là lần cuối cùng cậu có thể cảm nhận được sự ấm áp nhân hậu của Tiểu thư, một nỗi cô đơn không thể chịu nổi liền bao trùm lấy cậu. Giá như cậu không dại dột từ chối Tiểu thư thì Người đã liên tục xoa đầu cậu trong khi tiếp tục khen ngợi.
Tuy nhiên, cùng lúc đó, bàn tay xoa đầu cậu lại trở nên nhỏ bé đi rất nhiều so với đôi bàn tay trong ký ức của cậu.
Chỉ ý nghĩ đó thôi cũng đủ khiến cậu rơi lệ.
Mọi thứ đã không còn có thể như xưa nữa rồi, khi đó Rozemyne-sama đã cứu cậu, hỗ trợ và trông chừng cậu. Bây giờ đến lượt cậu phải giúp đỡ vị Tiểu thư của mình - vị Tiểu thư bé nhỏ, trẻ con và rất hay sợ hãi mọi thứ.
Rozemyne-sama lo lắng về việc kế ước ma thuật của Người sẽ bị vô hiệu, và Gil cũng có những lo lắng tương tự.
Cậu vẫn còn nhớ như in cái lần đầu tiên rời khỏi Thần điện và dạo bước cùng Tiểu thư Rozemyne đến nhà của Người ở Phố dưới.
Điều đó có lẽ sẽ không bao giờ xảy ra được nữa.
Họ sẽ không bao giờ có thể đến ngôi nhà đó nữa.
Những ký ức sống động nhất vào những ngày ấy của cậu đang mờ dần đi theo năm tháng.
Gil tiếp tục ăn trong tâm trạng trống rỗng. Đến khi cậu kịp để ý, thì đĩa thức ăn đã trống rỗng.
Cậu dọn dẹp bát đĩa và chuẩn bị mang thức ăn thừa đến Cô nhi viện.
Công việc của cậu và Fritz là vận chuyển ân sủng của các vị thần đến Cô nhi viện và sau đó phụ giúp công việc thủ công tại đó.
Họ đẩy chiếc xe nặng trĩu chứa đầy những chiếc bình lớn dọc hành lang.
"Tôi nghĩ việc hỏi ý kiến của Thần quan trưởng cũng không giúp giải quyết được vấn đề kế ước bị vô hiệu đâu,"
Fritz lên tiếng bắt chuyện với Gil.
"Cậu định sẽ làm gì sau khi nó bị vô hiệu hóa? Tôi nghĩ vấn đề quan trọng nhất hiện tại của cậu là cần phải nghĩ xem mình nên làm sao để có thể phục vụ Tiểu thư Rozemyne tốt hơn, thay vì cứ nghĩ xem liệu Thần quan trưởng có thể giúp gì cho Tiểu thư hay không."
Gil ngẫm nghĩ về câu hỏi đó. Cậu có thể làm gì? Rozemyne-sama mong muốn điều gì?
"Chừng nào tôi còn lưu lại Thần điện, tôi muốn giúp tiểu thư Rozemyne liên lạc với Phố dưới. Giống như việc mà Lutz hay làm ấy,"
Cuối cùng cậu cũng lên tiếng.
Fritz dừng lại một lúc.
"Ý hay đấy. Tôi chắc chắn rằng cả Tiểu thư Rozemyne và Thương đoàn Plantin đều sẽ rất vui mừng khi biết điều đó."
Ít nhất, Gil muốn hỗ trợ Tiểu thư Rozemyne để nụ cười của Người mãi luôn rạng rỡ mỗi khi nhận được một cuốn sách mới, và thông qua điều đó Người sẽ không hoàn toàn trở thành một Quý tộc.
Cậu đã có mục tiêu cho mình, tay cậu nắm chặt vào chiếc xe trong khi tiến về phía trước.