Ngoại truyện một:
[Lời tỏ tình vụng về]
————————/——-——————
Người con gái hiện đang ngồi trước mắt ta nhẹ nhàng nhắm nghiền đôi mắt xinh đẹp ấy lại, khiến cho đôi hàng mi suôn dài ấy rũ bóng tạo nên những gợn sóng nhỏ. Đôi môi mềm mại của cô ấy hơi khẽ hé mở vào mỗi lần thưởng trà.
Ah ~ Eglantine vẫn xinh đẹp như ngày nào.
Ta đã biết đến cô ấy kể từ thời niên thiếu, lúc mà cả hai vẫn còn rất trẻ. Phụ thân ta, hay Ngũ hoàng tử, được xem là một kẻ vô dụng vào thời điểm cuộc Chính biến đang diễn ra.
Người không hề có ý định tham gia vào cuộc chiến đó nên đã bị ngó lơ, nhưng đến cuối cùng Người đã được Lãnh chúa tiền nhiệm của Klassenberg thuyết phục và lao mình vào trận nội chiến đó.
Cả gia đình của Eglantine đã bị đầu độc ngay giữa trận chiến và chỉ còn mình cô ấy sống sót.
Eglantine còn sống được cho tới tận ngày hôm nay là vì vào thời điểm đó cô ấy vẫn chưa đủ tuổi để thực hiện lễ rửa tội, vậy nên cô ấy vẫn phải dùng bữa tại phòng trẻ và nhờ đó mà thoát nạn.
Sau sự kiện đó, gia tộc Klassenbergs nhanh chóng hành động và nhận nuôi cô ấy, họ là người thân đằng Ngoại của cô ấy.
Chính do những trải nghiệm không mấy tốt đẹp đó mà Eglantine có được danh xưng Bi kịch Công chúa, người đã mất cả gia đình lẫn địa vị trong cuộc nội chiến đó.
Khi lần đầu tiên ta trông thấy Eglantine tại Học viện Hoàng gia, mặc dù chỉ vừa tròn mười tuổi nhưng vẻ đẹp rạng ngời của cô ấy đã vượt xa những đứa trẻ đồng trang lứa khác, nhưng vẻ đẹp ấy vẫn chưa là gì nếu đem ra so với tài năng mà cô ấy đang sở hữu.
Điểm số của cô ấy thậm chí còn vượt qua cả một Hoàng tộc là ta đây, thuộc cấp dưới quyền hay thậm chí có cả những kẻ đến từ các Lãnh địa có cấp bậc thấp hơn đều hết mực tôn trọng cô ấy.
Mọi người đều kỳ vọng rằng trự lượng Ma lực và cả độ thành thạo nguyên tố của cô ấy sẽ có thể vượt qua cả Phụ thân ta trong tương lai không xa, cũng có thể là vì cô ấy mang trong mình huyết thống của vị cố Tam hoàng tử cũng không chừng.
Cô ấy đã đạt được tất cả những điều trên khi chỉ vừa tròn mười tuổi.
Phụ thân ta đã nghe theo lời thỉnh cầu của vị Lãnh chúa xứ Klassenberg rằng Eglantine muốn được khôi phục địa vị Hoàng tộc, nên Người đã ban cho cô ấy hai lựa chọn: Một là kết hôn với Hoàng huynh ta, Hai là kết hôn với ta và người được cô ấy chọn sẽ hiển nhiên trở thành vị Hoàng đế tiếp theo.
Đó là lần đầu tiên trong đời, ta khao khát có được ngai vị.
...Và tất cả cũng chỉ vì ta khao khát có được cô ấy.
Ta quan sát từng chuyển động nhẹ nhàng được phát ra từ chiếc cổ trắng ngần tựa như tranh vẽ ấy của Eglantine vào mỗi lần cô ấy nhấp môi thưởng trà. Rồi sau đó, cô ấy sẽ lặng lẽ đặt chiếc cốc của mình xuống và thu những ngón tay thanh mảnh ấy lại..., Ôi, những ngón tay thanh mảnh đó của cô ấy trông mới đẹp làm sao, chúng cứ như những quả mận đỏ chín cây đang đung đưa trong gió ấy, những chuyển động đó trông mới thật duyên dáng làm sao, cứ như chúng đang khiêu vũ trong không trung vậy.
Ta chăm trú nhìn ngắm chúng như thể muốn khắc ghi cảnh tượng ấy vào tận tâm can.
Là một thành viên Hoàng tộc, ta phải cẩn thẩn tuân thủ theo quy trình kiểm tra độc dược, nhưng đó cũng chỉ đơn thuần là một cái cớ để ta có thể tiếp tục chiêm nghiệm vẻ đẹp rạng ngời đang hiện diện trước mắt mình mà thôi.
Eglantine nhận thấy ánh mắt của ta, đôi mắt sắc cam sáng màu của cô ấy liền nheo lại tạo nên một nụ cười dịu dàng.
"Anastasius-sama, xin ngài hãy cứ tự nhiên đi ạ,"
TN: bản eng nhiều câu từ quý sờ tộc quá tôi không biết dịch làm sao luôn ? Ví dụ điển hình: "Prince Anastasius, please do eat to your heart's content,". Tôi đọc hiểu rồi dịch thô thành: xin hãy ăn uống thoả thích cho đến khi nào thoả mãn thì thôi. May là còn có phần edit để sửa lỗi, không thì đúng là ?
Cô ấy lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này.
Ta liền nâng tách trà của mình lên và nhấp môi, thực hiện theo đúng nghi thức, nhưng ta lại không khỏi cảm thấy khó chịu. Ta nên mở lời như thế nào đây? Ta cần phải trực tiếp bày tỏ tấm lòng này với cô ấy, nhưng chuyện đó lại khó hơn những gì ta tưởng.
Những đầu ngón tay của ta siết chặt tai chiếc cốc, tạo nên những gợn sóng nhỏ lan ra khắp thành cốc. Tiếng rên rỉ dâng lên bên trong cổ họng của ta từ lúc nào không hay.
Liệu việc ta bày tỏ tình cảm một cách thẳng thắn như này có biến thành một mệnh lệnh hay không đây...?
Những lời nói cương nghị của Hoàng tộc hiển nhiên sẽ trở thành một mệnh lệnh—kể từ khi chào đời, thường thức này đã in sâu vào tâm trí ta. Vậy nên ta luôn phải tuân theo trình tự và chỉ bày tỏ tình cảm của mình với Eglantine thông qua những thuộc cấp.
Hoàng huynh... Đại hoàng tử, cũng hay gửi thư từ và quà cáp đến cho cô ấy, nhưng Huynh ấy chưa từng đích thân đến gặp mặt trực tiếp.
Nhưng điều đó không có nghĩa là Huynh ấy có tình cảm gì với Eglantine. Mà Huynh ấy chỉ đơn giản là muốn kết hôn với cô ấy để đoạt lấy ngai vàng mà thôi.
Sigiswald đã có một người vợ xuất thân từ trung Lãnh địa, người này sẽ trở thành vợ thứ nếu Huynh ấy kết hôn với một người có xuất thân từ đại Lãnh địa.
Khoảnh khắc suy nghĩ ấy thoáng hiện lên trong đầu ta, thì cũng là lúc ta nghe thấy giọng nói của Rozemyne vang vọng trong tâm trí mình:
"Tiểu thư Eglantine có nói là cả ngài và anh trai của ngài đều chỉ muốn cầu hôn ngài ấy vì tham vọng của cả hai mà thôi."
Không ngờ trong suốt quãng thời gian qua, cô ấy lại luôn nghĩ rằng ta đang nhắm đến ngai vị...
Ta không khỏi phải thở dài một hơi.
Hoàng huynh ta đã có người bên cạnh rồi vậy mà.... Ta không thể nào chấp nhận được việc huynh ấy muốn kết hôn với Eglantine vì ngai vị.
Ta muốn làm cho người phụ nữ xinh đẹp trước mắt mình được hạnh phúc bằng chính đôi tay này, và vì lý do đó nên ta mới đứng lên tranh đoạt ngai báu, dù biết rằng điều đó sẽ biến Hoàng huynh trở thành kẻ thù của mình.
"Anastasius-sama, xin ngài hãy thứ lỗi cho nếu em có chăng đã nói điều gì đó không phải phép ạ, nhưng chẳng phải ngài đã nói rằng có chuyện quan trọng cần phải thảo luận với em hay sao ạ?"
TN: tôi thề là tôi ko cố dịch văn hoa đâu :v nhưng đoạn thoại của chị nhà, nó văn một cách không ngờ luôn đấy ?. Nếu có ông nào đọc raw j-novel rồi thì sẽ hiểu độ thốn mỗi khi đọc hội thoại của giới quý tộc trong gekokujou.
Eglantine nghiêng đầu lên tiếng xác nhận với vẻ bối rối.
Có vẻ như ta đã có phần hơi trầm tư trong khi dán mắt vào tách trà.
Ta nhanh chóng đặt tách trà xuống và thưởng thức phần bánh ngọt đã được chuẩn bị sẵn theo đúng trình tự.
Những viên đường tan ra ngay trong khoang miệng. Những loại đồ ngọt kiểu này thường được phục vụ ở Trung ương, nhưng có lẽ do gần đây ta hay thưởng thức đồ ngọt của Ehrenfest nên cảm nhận của ta về chúng đã có phần không còn được như xưa nữa rồi.
Ta nên làm gì đây...?
Ngay cả khi nơi này chỉ còn lại mình ta và Eglantine, thì ta vẫn không thể nào bày tỏ tình cảm của mình một cách đột ngột như vậy được.
Ta gần như đã với tay nắm lấy ma cụ cách âm trong túi mình, nhưng đến cuối cùng ta lại không thể làm vậy.
Còn quá sớm để từ bỏ.
Tâm trí ta đang cố lục tìm một thứ gì đó để thoát khỏi tình cảnh này, nhưng tất cả những gì hiện lên trong đầu ta lại là những lời lẽ cay độc của Rozemyne.
"Em từng tham dự một buổi tiệc trà cùng với Rozemyne đúng chứ?"
Cuối cùng ta cũng buộc miệng mà hỏi.
"Ôi trời. Tiểu thư Rozemyne đã nói điều gì đó kì lạ với ngài rồi, phải không ạ?"
Eglantine đáp lời. Điệu cười của cô ấy có phần hơi khác thường, ta đã ngắm nhìn cô ấy đủ lâu để nhận ra rằng đôi gò má đó đang có phần hơi căng cứng.
Phải chăng bọn họ đã thảo luận về những chuyện mà cô ấy không muốn cho ta hay?
Hay là Rozemyne đã làm gì đó thô lỗ với cô ấy, đến cái mức mà cô ấy không muốn nhắc lại?
Mong là hai người họ không cảm thấy thú vị trong lúc nói xấu ta.
Con nhỏ Rozemyne tàn độc ấy, cùng với nụ cười xấu xa đó của nó thoáng xuất hiện trong tâm trí ta.
Ta hình dung đến viễn cảnh đi đường quyền với con nhỏ đó để cố gắng bình tĩnh trở lại, rồi hắng giọng tự trấn tĩnh bản thân.
"Vậy Em nghĩ sao về Ehrenfest? Chắc hẳn năm nay bọn họ sẽ giới thiệu rất nhiều sản phẩm độc lạ đây. Cảm nghĩ của một Tiểu thư xuất thân từ Klassenberg như em là gì đây, có thể cho ta tham khảo đôi phần được không? Thân là Hoàng tộc, việc tìm hiểu xem các giáo sư đang nghĩ gì về cô ta một phần cũng là trách nhiệm của ta."
Đây cũng không hẳn là nói dối... Ehrenfest đang liên tục sản xuất ra những dòng sản phẩm độc nhất, từ đồ ngọt, rồi trang sức và đến cả loại thuốc giúp tóc suôn mượt nữa.
Từ một trung Lãnh địa từng phải vật lộn để duy trì thứ hạng vốn đã thấp của nó, đột nhiên lại trở thành tâm điểm của mọi thứ.
Đây chắc hẳn là vấn đề mà ta không thể nào giải quyết theo cách thông thường chỉ bằng cách tham khảo ý kiến từ các Lãnh địa, và ký ức của trận Ditter với Dunkelfelger đó vẫn còn vẹn nguyên trong tâm trí ta.
Ta cũng có nhận được nhiều yêu cầu từ các học viên khác với mong muốn trở thành chủ nhân mới của những ma cụ trực thuộc thư viện, và ta đã từ chối tất thẩy.
"Um...,"
Eglantine bắt đầu lên tiếng,
"Em nghĩ rằng họ đang dần chuyển mình từ một trung Lãnh địa trung lập trong cuộc nội chiến thành một Lãnh địa phát triển, đủ sức để thăng hạng ạ."
Ta gật đầu, mặc dù bản thân vẫn không hoàn toàn đồng ý với nhận xét đó.
"Chẳng phải em đang đánh giá bọn họ quá cao rồi hay sao? Lịch sử cũng đã chứng minh rằng dù một cá nhân đến từ Ehrenfest có tài năng hay xuất chúng đến đâu, thì họ vẫn không thể nâng tầm toàn bộ Lãnh địa được. Thời kì hưng thịnh của họ rồi sẽ qua đi khi cá nhân đó biến mất. Em chưa từng cân nhắc đến trường hợp của Rozemyne cũng sẽ tương tự như vậy hay sao?"
Không lạ khi những thiên tài chuyên về một lĩnh vực cụ thể nào đó xuất thân tại Ehrenfest. Chẳng hạn như Hirschur, người tận tâm nghiên cứu đến mức ngay cả Giáo sư Gundolf cũng không thể hiểu nổi cô ta đang nghĩ gì, hay Christine, với kỹ nghệ Harspiel có thể chinh phục được bất cứ ai nghe qua bản nhạc được cô ta gẫy.
Tuy nhiên, cho đến thời điểm hiện tại, ảnh hưởng của bọn họ vẫn chưa đủ để đem lợi ích về cho Lãnh địa.
"Theo quan điểm của em thì có vẻ như lần này, toàn bộ Lãnh địa đó đang dần chuyển mình,"
Eglantine đáp lời.
"Tất cả các quý cô xứ Ehrenfest đều đã sử dụng Rinsham tại buổi lễ khai giảng và những bản nhạc mà bọn họ biên soạn ra đã phổ biến đến mức được cả Học viện biết đến chỉ trong vòng vài năm trở lại đây. Em còn được nghe kể lại rằng tất cả các học viên xuất thân từ nơi đó, ai cũng có thể chơi những bản nhạc đó. Hơn nữa, lứa tân sinh năm nay của bọn họ, tất cả đều đã vượt qua bài kiểm tra lý thuyết."
"Không phải chuyện đó đã bắt đầu trong vòng ba năm trở lại đây rồi hay sao?"
Ta lên tiếng thắc mắc.
Tại thời điểm đó, Rozemyne thậm chí có thể còn chưa hoàn thành lễ rửa tội và con nhỏ đó cũng đã ngủ suốt hai năm kể từ thời điểm đó.
Chắc hẳn vấn đề liên quan đến điểm số được cải thiện không phải tác phẩm của cái con nhỏ đó đâu.
"Năm nay, các lớp học viên đến từ Ehrenfest đều đã tiến bộ một cách rõ rệt. Em cũng không biết chi tiết cụ thể, nhưng có vẻ như đấy là kết quả từ một hệ thống nào đó do tiểu thư Rozemyne đã phát triển. Và trên tất thẩy, Ehrenfest rõ ràng là đang có kế hoạch công khai những phát triển đó nhằm tạo lợi thế cho Lãnh địa. Em khá chắc rằng Ehrenfest sẽ còn phát triển hơn nữa với sự trở lại của tiểu thư Rozemyne."
"Ta hiểu rồi. Thế, Ứng cử viên Lãnh chúa còn lại thì sao?"
Ta lên tiếng thắc mắc nhằm thay đổi chủ đề.
Ta không thích việc phải ngồi nghe Eglantine khen ngợi con nhỏ Rozemyne đó.
"Giáo sư Primevere có nhận xét về ngài Wilfried là một người có tài ạ. Ngài ấy đã vượt qua các bài kiểm tra Lễ nghi chỉ trong một lần thử và còn có cả kỹ năng kiểm soát Ma lực nữa. Tuy nhiên, đôi lúc họ vẫn hay thấy ngài ấy xin lời khuyên từ tiểu thư Rozemyne. Thêm nữa, mặc dù điểm viết của ngài ấy rất đáng nể nếu đem so với các học viên khác, nhưng đối với một ứng cử viên Lãnh chúa mà nói thì nó vẫn chỉ ở mức trung bình mà thôi."
"Ra vậy. Lời khuyên trong các tiết học, hm...?"
Rozemyne đã được nhận vào gia tộc Lãnh chúa tại vị, con nhỏ đó có thói quen xấu là hay chưng hết những thứ bản thân đang suy tư trong đầu lên trên mặt mình.
Có lẽ như nó cũng đã vô thức làm điều tương tự với tên anh trai có cùng huyết thống với vị Lãnh chúa tại nhiệm. Hai người bọn nó là ứng cử viên được cho là đang cạnh tranh trực tiếp cho vị trí Lãnh chúa kế nhiệm, nhưng thay vì cạnh tranh cho vị trí Lãnh chúa thì trông nó lại giống như con nhỏ đó đang kèm cặp và hỗ trợ cho đối thủ của mình hơn.
Sao cũng được, ta cũng chả có thời gian để mà quan tâm cho con nhỏ đó...
Ta hít một hơi thật sâu rồi lấy ma cụ cách âm ra.
Ngay khi ta đưa chúng cho Eglantine, cô ấy với vẻ lo lắng khẽ liếc nhìn những người hầu cận của mình.
"Như này vẫn tốt hơn việc yêu cầu các hầu cận của em rời đi, đúng chứ?"
Ta lên tiếng trấn an.
Eglantine gật đầu đồng ý trước khi với tay nắm lấy ma cụ.
Đây không phải là lần đầu tiên cô ấy cố gắng tránh né ta, nhưng cho dù là vậy thì điều đó vẫn khiến ta cảm thấy đau nhói lòng.
Ta siết chặt ma cụ trong tay.
"Khi trò chuyện cùng với Rozemyne, em có nói rằng mình sẽ không chọn ta lẫn Hoàng huynh ta. Có thật là như vậy không?"
Eglantine ngập ngừng rồi lên tiếng.
"Có vẻ như em đã có phần thoải mái một cách thái quá rồi. Phải chăng em đã bị tiểu thư Rozemyne mê hoặc bởi vẻ ngoài đáng yêu đó rồi? Xin ngài hãy quên hết những gì mà vị Tiểu thư ấy đã nói với mình đi, có được không ạ!?,"
Đến cuối cùng thì cô ấy cũng chỉ nói vậy kèm theo một nụ cười bối rối, cùng với hy vọng cuộc thảo luận này sẽ kết thúc tại đây.
Nhưng đây không phải là chuyện mà ta có thể bỏ qua một cách dễ dàng như vậy được.
"Rozemyne có kể lại với ta về những lựa chọn của em. Em sẽ tuân theo lệnh kết hôn với một người trong ba người bọn ta, nhưng em lại không thể tự mình đưa ra quyết định. Cô ta còn nói rằng Tiểu thư đây chỉ muốn một cuộc sống yên bình và không hề có ý định trở thành Hoàng tộc ".
"Xin ngài hãy bỏ qua cho em một lần này thôi ạ. Em không hiểu tại sao mình lại nói ra những lời đó. Anastasius-sama, thật đấy ạ, xin ngài hãy quên những gì mà vị Tiểu thư ấy đã nói đi ạ,"
Eglantine tuyệt vọng lặp lại những lời nói đó, đôi mắt của cô ấy đã đọng vài giọt lệ nên có phần hơi ươn ướt.
Cảnh tượng trước mặt ta mới thật dễ thương làm sao, ta không thể nào diễn tả được cảnh tượng đang diễn ra trước mắt mình bằng những lời nói vô căn, nhưng ta sẽ không lùi bước đâu.
Nếu tinh thần này mà không đủ mạnh để chịu đựng được cảnh tượng trước mắt, thì ta đã không bao giờ chấp nhận được những lời khuyên khắc nghiệt và có phần thô lỗ đến mức khó hiểu của Rozemyne.
"Ah, thứ lỗi cho ta. Ta có thể đáp ứng mọi yêu cầu của em, nhưng về vấn đề này ta không thể nào bỏ qua được. Ta muốn được biết cảm xúc thực sự của em,"
Ta lên tiếng và nhìn thẳng vào cô ấy.
Một biểu hiện u ám, thất bại hiện lên trên khuôn mặt cô ấy.
Ta không thể nào hiểu được biểu cảm đó có ý nghĩa như thế nào.
Liệu cô ấy có đang cảm thấy khó chịu khi bị buộc phải nói ra mong ước của mình, hay đang cảm thấy tuyệt vọng khi biết rằng mong ước ấy dù nó có là gì thì cũng sẽ không bao giờ trở thành hiện thực.
"Cho tới gần đây, ta chỉ đinh ninh rằng Em mong muốn được khôi phục địa vị Hoàng tộc vốn có của mình và chính bản thân ta cũng muốn biến mong ước đó của Em trở thành hiện thực. Người được em lựa chọn sẽ trở thành Hoàng đế và để có thể được kết hôn với em thì buộc phải trở thành Hoàng đế. Và đó là lý do duy nhất mà ta từng muốn tranh đoạt ngai vị. Nhưng giờ đây khi ta biết được rằng mong ước thực sự của em là bình yên thì..."
Nụ cười của Eglantine trở nên khô khóc hơn, đôi mắt cô ấy cầu xin ta đường đào sâu hơn vào vấn đề này nữa, nhưng bây giờ mà rút lui thì mọi thứ sẽ mãi không bao giờ thay đổi.
"Ta không có ý định thực hiện mong ước của vị Lãnh chúa tiền nhiệm xứ Klassenberg ~ mà là thực hiện mong ước của em,"
Ta lên tiếng đính chính.
"Dù có hơi khó chịu khi chính Rozemyne là người đã giúp ta nhận ra điều đó, nhưng để thực hiện được mong ước đó, ta muốn được trực tiếp nghe về những điều đó từ em. Không cần một bên nào trung gian cả, Ta muốn được trực tiếp nghe qua những mong ước của em. Và, ta cũng muốn nói cho em nghe biết mong ước của mình. Cũng giống như việc em không hề muốn trở thành Hoàng tộc, ta không hề bận tâm đến việc mình có thể trở thành vị Hoàng đế kế vị hay không. Sigiswald đang nhắm đến ngai vị, và nếu là để được kế hôn với em, ta sẵn lòng từ bỏ ngai vị."
Eglantine cố gắng giấu đi nụ cười thường ngày của mình, nhưng đôi môi của cô ấy lại đang run lên.
Trong suốt những năm tháng qua, ta chỉ được nhìn ngắm vẻ ngoài điềm tĩnh của cô ấy, bức tường giao tiếp kiên cố đó đã ngăn cách bọn ta và khi nhận ra được sự thật phủ phàng đó đã khiến ta đau đớn quặn lòng.
Nhưng giờ đây, ta cuối cùng cũng đã thấy được một chút cảm xúc thực sự của cô ấy, và ta không thể ngừng cảm thấy vui sướng chỉ vì một điều nhỏ nhặt như thế.
Hay cũng có thể đó là do một phần cảm xúc của ta đã chạm tới cô ấy.
Ta có thể cảm nhận được dòng máu ấm nóng bên trong cơ thể của mình đang âm ỷ thiêu đốt ta từng hồi.
TN: câu trên đơn giản là đỏ mặt thôi :v nhưng như thế thì không tạo nên khúc cao trào nên tôi quyết định chém thêm một ít gió. Nếu ai ko thích có thể note lại và tôi sẽ sửa sau.
Khuôn mặt ta nóng bừng, đôi tai thì đã ù đi từ lúc nào.
Ta không mấy tự tin trong việc biến những ngôn từ thành những vần thơ tình đầy thơ mộng như các thi sĩ. Tất cả những gì ta có thể làm vào lúc này là nói thẳng ra những gì bản thân ta đang nghĩ.
Thân là một Hoàng tộc, chắc hẳn điều mà ta sắp sửa làm sẽ hạ thấp uy thế của chính ta.
"Ta không muốn bất cứ thứ gì khác, ngoài em,"
Ta lên tiếng.
"Ta muốn em chọn ta, không phải Hoàng huynh và không phải ai khác cả. Ta chỉ muốn em trở thành Nữ thần Ánh sáng của ta và chỉ riêng ta. Tất nhiên đây không phải là mệnh Lệnh mà là mong ước thực sự của ta."
TN: bằng một cách thần kì nào đó khi tôi cố sắp xếp câu thoại trên theo khổ 3x4 nó sẽ trở thành một khổ thơ với độ dài 6 dòng ?
Ta ổn định hơi thở và quan sát Eglantine một cách cẩn thận.
Ánh mắt của cả hai chỉ chạm nhau trong một khoảnh khắc ngắn ngủi trước khi cô ấy ngoảnh mặt đi.
Ngay cả bây giờ, ta vẫn đang làm theo gợi ý của Rozemyne và trực tiếp nói ra những gì mình nghĩ, có vẻ như cô ấy không thể chấp nhận tình cảm của ta rồi.
Tay cầm ma cụ của ta nới lỏng ra khi cảm giác thất vọng bất chợt ập tới bên trong ta, nhưng rồi Eglantine cuối cùng cũng lên tiếng.
"Em không ngờ ngài lại có thể thẳng thắng đến như vậy đấy ạ,"
Cô ấy lẩm bẩm như thể đang nói với chính mình, và vòng tay của ta lại một lần nữa siết chặt ma cụ trong khi căng thẳng lắng nghe những gì cô ấy sắp nói.
"Ta làm vậy có đường đột quá không? Thành thật mà nói thì, ta chỉ đang cố làm theo những lời khuyên của Rozemyne. Cô ta có nói rằng cuộc tranh chấp chính trị đã đặt nên một bức tường giữa hai ta. Và cô ta còn nói rằng cả hai ta đang hiểu lầm ý định của đối phương".
"Tiểu thư ấy đã nói như vậy ư...?"
Eglantine lên tiếng thắc mắc với vẻ ngạc nhiên.
Cô ấy trông có vẻ e thẹn cùng với đôi má ửng đỏ, cảnh tượng ấy quyến rũ đến mức đủ làm trái tim ta phải loạn nhịp liên hồi.
Đây là lần đầu tiên ta được tận mắt chứng kiến phản ứng này của cô ấy.
Lẽ nào lời khuyên của Rozemyne thực sự có tác dụng ư?
"Đúng vậy. Cô ta có buộc miệng nói với ta rằng, vì ta không thể hiểu được ý định của em nên ta phải bắt đầu lại từ đầu và trực tiếp gặp em để hỏi về chúng. Chắc Em sẽ không thể nào tưởng tượng nổi mức độ thô lỗ của cô ta vào thời điểm đó đâu?"
Ta nở một nụ cười toe toét trong khi cố gắng làm bầu không khí dịu đi.
Đôi mắt màu cam sáng của Eglantine mở to với vẻ ngạc nhiên.
"Anastasius-sama, em chưa từng mơ đến việc ngài sẽ để tâm đến những lời nói có phần thẳng thừng đến như vậy đó ạ."
"Phần lớn lời khuyên đến từ cô ta đều khiến ta phải cảm thấy khó chịu, nhưng nếu cô ta đang nói thật lòng, thì quả thực ta đã khiến em phải chịu đau khổ trong suốt thời gian qua chỉ vì ta quá nông cạn không thể hiểu thấu được mong ước của em. Ít nhất thì, ta muốn em biết được rằng ta không hề có ý định nhắm đến ngai vị."
"Bây giờ thì em đã hiểu ý định của ngài rồi ạ..."
Eglantine nhẹ nhàng hạ đôi mi xuống trong khi nói vậy.
Ta có thể cảm nhận được nụ cười của mình đang dần tươi hơn, vì ta hiểu rằng đó là biểu hiện thẹn thùng của cô ấy.
"Hm... Nếu lời khuyên của Rozemyne về vấn đề này là chính xác, thì có lẽ ta cũng nên chú ý đến những lời khuyên khác của cô ta nữa nhỉ."
"Ý ngài là tiểu thư Rozemyne còn nói rất nhiều thứ khác nữa ư...? Em không nghĩ mình có thể chịu được lâu hơn nữa nếu như mọi chuyện vẫn còn tiếp tục đi theo chiều hướng này ạ..."
Eglantine liếc nhìn rồi thì thầm như thế trong khi bĩu môi.
Biểu cảm đó đáng yêu đến nỗi tim ta gần như đã nhảy tung ra khỏi lồng ngực vì sung sướng.
Ta tận hưởng cảnh tượng trước mắt mình một lúc, trước khi nhớ lại những lời khuyên khác của Rozemyne.
"Những lời khuyên đấy thô lỗ đến mức khó tin được rằng liệu có một kẻ điên nào dám cả gan nói như thế trước mặt Hoàng tộc hay không luôn đấy. Em có muốn thử nghe qua không?"
"Chắc chắn rồi ạ."
Eglantine giờ đã trở lại với vẻ ngoài thanh lịch kèm theo một nụ cười vui vẻ, nhưng ta vẫn có thể cảm nhận được đôi nét hờn dỗi vẫn còn động lại trên khuôn mặt của cô ấy.
Hướng phát triển này thú vị đến nổi nó đã truyền cảm hứng cho ta bắt đầu luyên thuyên về những lời khuyên sốc não của Rozemyne.
"Để mà bắt đầu thì, cô ta có nói rằng ta nên nghiêm túc hơn trong việc luyện tập nâng cao kỹ năng vũ hoạ của mình nếu như ta còn có dự định sánh đôi cùng em. Có vẻ như khi cả hai ta cùng nhau thực hiện vũ điệu Dâng hiến thì ta trông rất là tệ hại thì phải."
Eglantine chớp mắt nhìn ta với vẻ khó tin, mặc dù điều đó không kéo dài quá lâu.
"Ah... Tiểu thư Rozemyne thực sự đã nói những điều đó với ngài sao?"
Cô ấy lên tiếng thắc mắc.
"Umu. Cô ta đã được ta cho phép để làm điều đó, nhưng ngay cả như vậy thì ta vẫn phải bất ngờ trước những nhận xét có phần xấc xược và láo lếu đó của cô ta. Cô ta chỉ trích cả cái cách mà ta khen ngợi em rồi sau đó còn bảo rằng ta nên luyện tập Harspiel nhiều hơn, vì em có vẻ như rất tận tâm với nghệ thuật và còn nhiều thứ khác nữa."
Khi ta liệt kê từng cái một, nụ cười trên khuôn mặt của Eglantine trở nên cứng đờ.
Cô ấy là sốc đến vậy cũng là điều dễ hiểu. Thật không thể hiểu nổi tại sao lại lòi đâu ra một ứng cử viên Lãnh chúa xuất thân từ Lãnh địa với thứ hạng thứ mười ba mà dám cả gan nói chuyện một cách trơ trẽn như vậy trước mặt một thành viên thuộc Hoàng tộc.
"Sau đó thì Rozemyne đột nhiên ngất lịm đi,"
Ta lên tiếng giải thích.
"Cô ta có nói rằng mình đang bị ốm, nhưng ta lại không nhờ rằng cô ta có thể đột ngột bất tỉnh như vậy. Chuyện xảy ra bất ngờ đến mức khiến ta cũng phải ngạc nhiên đôi phần, nhưng đấy cũng là lần gần nhất mà ta thấy Oswin trông khổ sở đến như vậy."
Eglantine đã thể hiện rất nhiều biểu cảm mới lạ đến nỗi ta vô thức đề cập đến việc Rozemyne đang bất tỉnh.
Biểu cảm của cô ấy liền thay đổi trong chớp mắt khi ta đề cập đến vấn đề này.
"Anastasius-sama, ngài triệu kiến tiểu thư Rozemyne trong lúc sức khỏe của ngài ấy không được tốt ư? Ôi thần linh ơi, như vậy thì không tốt một chút nào đâu ạ. Thế, ngài đã bày tỏ sự lòng thành của mình đến với Tiểu thư ấy chưa?"
"Ta ư? Ta sẵn sàng tha thứ cho việc cô ta bất tỉnh, nhưng về tội của cô ta thì... Không phải theo lẽ thường thì cô ta mới là kẻ phải cầu xin để được ta tha thứ cho lỗi lầm của mình hay sao?
Bất tỉnh trong một cuộc triệu kiến với Hoàng tộc là một nổi ô nhục của Quý tộc. Rozemyne cần phải tự mình yêu cầu được tiếp kiến nhằm cầu xin ta tha thứ, và ta rất hào phóng trong việc đó.
Cái gợi ý gì mà ta nên gửi một lá thư nhằm bày tỏ sự cảm thông của mình đến với bênh tình của cô ta thật là vô nghĩa, nhưng nếu đó là Eglantine, thì ta không ngại mà để chạy đến bên cạnh cô ấy đâu.
"Trong hoàn cảnh bình thường thì đúng là vậy, nhưng em đoán là yêu cầu đó vẫn chưa đến nơi, phải chứ ạ? Điều đó có nghĩa là tiểu thư Rozemyne vẫn chưa bình phục hẳn đâu ạ. Ngài Lãnh chúa xứ Ehrenfest hẳn đã phải rất hoảng loạn khi biết được chuyện này. Xin ngài hãy cân nhắc về việc gửi thêm những lời động viên về quê nhà của tiểu thư Rozemyne nữa ạ."
"Ta hiểu rồi... Ta biết các Lãnh địa không thường can thiệp đến những vấn đề của Học viện, nhưng ta lại không biết việc họ vẫn thường xuyên nhận báo cáo được gửi về từ Học viện như vậy đấy."
Ta không chắc loại thông tin nào thường được gửi từ ký túc xá về cho lãnh địa, nhưng chắc hẳn Lãnh chúa xứ Ehrenfest sẽ khá bấn loạn khi biết rằng con mình được yêu cầu trình diện trước mặt Hoàng tộc, rồi còn ngất xỉu và hiện tại vẫn đang nằm liệt giường đến mức không thể nào gửi đi một lời xin lỗi tử tế.
Ta đã thấy cảm thông hơn với Lãnh chúa xứ Ehrenfest rồi đây, cái người đó chắc cũng chỉ biết bất lực trong khi đọc những báo cáo về Rozemyne theo kiểu như cô ta ngã khuỵ ở Sảnh đường xa nhất, rồi còn trở thành chủ nhân mới của hai ma cụ trực thuộc Thư viện tại Học viện Hoàng gia và sau đó lại còn đánh một trận Ditler với xứ Dunkelfelger nữa chứ.
Nhưng phải rạch ròi mọi thứ từ đây, gửi thư cảm thông tới Rozemyne thì thật không ổn một tẹo nào.
Không cần phải bất chấp thường thức chỉ để làm việc đó, nếu ta làm một chuyện như vậy sẽ khiến tất cả cho rằng Rozemyne hiện tại đang theo phe ta.
Ta không muốn gửi một thứ sẽ gây ra hiểu lầm tai hại như vậy, vì làm gì có kẻ nào hiểu được rằng tất cả những việc ta đang làm và sẽ làm đều là vì Eglantine.
"Eglantine, ta không thể tự ý gửi một thứ nhứ thế được. Nếu em cùng ta chuẩn bị lá thư ấy cũng như cách diễn đạt mọi thứ thì... Tất nhiên, ta cũng sẽ gửi nó đến Ehrenfest."
"...Nếu ngài đã nhất quyết đến vậy thì được ạ,"
Eglantine đồng thuận giúp ta soạn một lá thư để ta xin lỗi. Ta nhận thấy nụ cười của cô ấy đã có phần dịu đi, nên ta đưa cánh tay của mình về phía cô ấy.
Có vẻ như hiện tại cô ấy đã có thể chấp nhận ta rồi.
"Eglantine, sau này em có muốn cùng ta đến Tiểu đình nhằm thảo luận thêm về vấn đề này hay không? Ta cũng cần vị Lãnh chúa xứ Klassenberg và cả vị Lãnh chúa tiền nhiệm đứng về phía mình nếu như muốn biến mong ước của em trở thành hiện thực, phải chứ?"
TN: theo như tôi được biết thì Tiểu đình sẽ trông như thế này.
"Em không nghĩ chuyện thuyết phục chú và ông mình là việc dễ dàng thực hiện đến vậy đâu ạ,"
Cô ấy lên tiếng trả lời.
Đó không phải là một câu trả lời rõ ràng gì cho cam, nhưng đây lại là lần đầu tiên cô ấy không có ý định từ chối lời mời đến Tiểu đình của ta, nơi đó vốn nổi tiếng với các cặp tình nhân.
Trong khoảnh khắc, ta nghĩ mình đã trở nên bất khả chiến bại.
Đàm phán với cả hai vị Lãnh chúa có là cái đinh gì cơ chứ, còn chả đáng sợ bằng việc bị Eglantine từ chối.
Vậy ta nên thuyết phục họ kiểu gì đây? Ta không còn nhiều thời gian nữa, nên việc này bắt buộc phải thành công.
--------/---------
TN: đây là phần ngoại truyện của Volume 2 part 4. Nếu muốn đọc lại Volume 2 part 4 có thể ghé thăm wappat của ông edit. Phần này được ổng solo trans hoàn toàn :v. Nên có thể nói là khá chất lượng ?