“Thật sự chia tay rồi nhỉ?”
“Vì đã hứa rồi mà.”
Sau khi tạm biệt Takauji-san, tôi hội ngộ với lại Haru và Fumi-san đang chờ và bước đi trên con đường về nhà.
“Chia tay chóng vánh bởi trận thắng bại như thế, có lẽ Saaya-chan cũng không định quý trọng bản thân cậu ấy đến như thế nhỉ~”
Nhớ lại Kidokoro-senpai hay sao mà Haru đang làm biểu hiện cộc cằn.
Được nhỏ nói thế thì tôi cũng khá hài lòng đấy, nhưng có lẽ không nói chuyện cặp đôi giả sẽ tốt hơn.
Nhìn sang Fumi-san thì chị ấy đang cười với vẻ mặt tủm tỉm.
“Kouhai-kun, đã làm ra trò rồi nhỉ?”
Về mặt sắc thái thì trông như chị ấy nhấn mạnh theo ý『em đã làm trò đó cho chị rồi ha?』, chứ không phải theo nghĩa tán thưởng『làm tốt lắm』đâu.
“Vì em biết bên kia cũng đang làm trò mà.”
“Nhưng mà, cần chuẩn bị sẵn nó mà đúng chứ?”
“Ngạc nhiên là không trách nhỉ. Về chuyện chẳng chơi đúng cách.”
“Cách ửng xử tốt là chỉ ra khi mà mình nhận thấy. Còn nếu như không nhận thấy thì bọn họ chỉ là đám bị lợi dụng thôi.”
Fumi-san nói mà giống như một thần bài trong truyền thuyết đã sống sót sau trận chiến vậy. Ngoại hình chỉ như thế này vậy mà.
Và rồi do hiểu được là đang bị nhìn nên tôi đã sử dụng trò đó.
“Fumi-san đã biết Kidokoro-senpai đang dùng chiêu trò ạ?”
“Chị đã chẳng có chứng cớ xác thực đâu. Nhưng mà, do cậu ta đã chẳng có gương mặt của một người tranh thắng bại. Một gương mặt xấu mà cố gắng có được thắng lợi từ bên ngoài trận chiến, chẳng đặt cược gì cả.”
Tôi lại nhớ về cái trạng thái【Sách sĩ】.
Chính vì thế mà ảnh mới nảy ra ý tưởng như là cặp đôi giả chăng.
Cơ mà, hiểu được vẻ mặt á, Fumi-san là người như nào đấy.
“Lần này, chuyện『luyện tập』để đề phòng bất trắc cho kouhai-kun đã phát huy tác dụng rồi nhỉ. Thắng lợi tất nhiên thôi.”
Luyện tập……
Cái đấy cũng bị vỡ lỡ rồi ha.
Các bộ xếp từ dưới lên sẽ là High Card, One Pair, Two Pair, Straight……Trên Straight còn vài cái nữa nhưng tôi sẽ lượt bỏ.
High Card là bộ hình thành bởi từng lá một
High Card lớn nhất là con A. Tôi đã giấu một lá bên trong ống tay áo phòng khi có gì đó xảy ra.
Bên kia đã dùng hết chip, và thời điểm để những lá bài ở sông được lật cũng tốt nữa, nên tôi để lá bài trượt xuống dưới, hoàn thành kết hợp bộ Straight với quân A.
Đằng ấy từ đầu đã chẳng có ý định sẽ phân thắng bại rồi. Nhờ ăn gian mà chắc chắn game tiến triển theo thế một chiều, nếu mượn lời của Fumi-san thì là trạng thái『cố lấy được thắng lợi từ bên ngoài trận chiến』ấy.
Nếu như anh ta định như thế thì ăn miếng trả miếng thôi. Tuy đã chuẩn bị rồi, nhưng thật sự tôi đã chẳng định dùng đâu. Vậy thì, tại sao tôi lại chuẩn bị á, là vì bên trong tôi đã luôn vướng bận cái Trạng Thái【Sách sĩ】đó.
Dealer để cho bên này chuẩn bị thì cũng thật là kỳ lạ.
Thì vì có thể Haru sẽ phát cho tôi bài có lợi mà.
Anh ta chấp nhận như thế, có lẽ là vì đã sẵn sàng áp đảo tôi chứ không phải vì quan hệ với dealer, hơn là vì anh ta đã tin tưởng tôi.
Nói thẳng ra chuyện tôi đã làm là đánh tráo nên có lẽ bên anh ta cũng đã chuẩn bị rồi.
Nếu như không có【Dũng cảm】, tôi nghĩ mình đã run sợ, có chuẩn bị đi nữa cũng đã chẳng sử dụng. Để đánh lạc hướng mà có【Có tài ăn nói】và【Rất khéo khen ngợi】, và để tránh phát hiện mà có【Poker face】. Tôi đã sử dụng tốt tất cả chúng.
“Về chuyện gì thế?”
“Về chuyện Kouhai-kun đã cố gắng.”
“Đã cố gắng ạ……Đó chẳng phải là do Akari rút được tốt sao?”
“Trong sáng thật đó, gyaru-chan à.”
“Ể~. Thế nghĩa là sao?”
Haru làm gương mặt khó xử, nghiêng đầu rồi thì luân phiên nhìn tôi và Fumi-san.
Đến ngã rẽ, bọn tôi chia tay Fumi-san.
“Chị senpai nhỏ xíu đó, dễ thương ghê.”
Nhìn bộ dạng vẫy tay hết sức kia, Haru đã được chữa trị tâm hồn.
“Khá là đáng sợ đấy nha……”
“Xạo~”
Biết nhỏ sẽ nghĩ thế mà. Bình thường thôi.
Bên trong một JK có bề ngoài giống như học sinh tiểu học năm ba ấy, có tính cách hoang dã và ga lăng, như thể là một ông chú với mái đầu húi cua vậy.
Vừa đi trên con đường đến trường, dần dần đã gần về đến nhà.
“Nè~, khi nào ông đi làm thêm?”
“Tại sao Haru lại cần biết lịch làm thêm của tui hả.”
“Ể……Bởi vì……”
Haru lắp bắp như một đứa con nít. Sau đó thì lại mở ra nói.
“B-, bên tui cũng có chuyện riêng mà! Đâu có thời gian để bận tâm đến Akari đâu.”
“Đằng nào mới đúng hả thím. Vậy thì cứ để mặc tui đi.”
“Hảả——? Ông phiền quá.”
“Tại sao hả.”
Haru bĩu môi như hờn dỗi.
Haru có rất nhiều bạn bè mà, làm gì có thời gian để bận tâm đến tôi như bản thân nhỏ nói đấy thôi.
“Saaya-chan với senpai chia tay, tốt quá rồi hen.”
Haru nói mà gương mặt dường như trầm ngâm.
“Tui còn chẳng nghĩ nó lại ngọt xớt như thế này ấy chứ.”
Có lẽ thật tốt khi bọn họ chỉ là cặp đôi giả. Nếu như cứ để mặc thì cũng có khả năng sẽ trở thành cặp đôi thật nữa.
“Nhưng mà, đâu phải vì thế mà cổ sẽ trở nên thích tui đâu chứ……”
Cái đó mới là khó đấy.
“Vậy mau chìm thuyền giùm đi. Tui đi lượm xương cốt ông về cho.”
“Đừng có lấy chuyện tui bị đá ra làm tiền đề coi.”
“Nếu là thế thì tui sẽ vui hơn đó.”
“Vui về cái gì?”
“Không có gì hết.——Vậy thì, hẹn gặp lại nhé.”
Nói thế rồi Haru bước theo hướng về nhà nhỏ. Nhỏ đeo chiếc cặp như balô có tai cầm trên vai, và nó để thủ những cơn gió tốc chiếc váy ngắn muốn chết kia lên. Có thể nói nhỏ khéo léo trong đời sống, hay suy nghĩ kỹ càng ha, làm tôi cảm phục ấy chứ.
“Đừng có nhìn coi~!”
Nhận ra được ánh nhìn hay sau mà Haru quay lại, thè chút đầu lưỡi ra.
Tôi cũng nói「hẹn gặp lại」rồi bước đi.
Giờ thì phải chọn ra những kiệt tác được tuyển chọn cùng với Takauji-san.
Không biết chọn từ chỗ nào ta. Tôi vừa nghĩ như thế vừa quay trở về nhà.
◆Takauji Saaya
“Làm sao bây giờ. 2 người cùng chọn những kiệt tác được chọn thế này……”
Saaya sau khi quay trở về nhà thì nhớ lại đề xuất của Akari và trở nên háo hức.
Mình muốn cho số này số nọ, vụ này vụ kia vào. Hay nên cho cái mail phản ứng hóa học được gửi bất ngờ từ thính giả vào nhỉ……?
“Những kiệt tác chọn lọc thế này, 3 tiếng cũng không đủ đâu.”
Kể từ ngày hôm ấy, cô luôn cảm thấy như con tim mình có vật nặng đè lên.
Cũng là do cô được Kidokoro nói rằng, cặp đôi giả không chỉ mỗi hình thức đang hẹn hò, mà còn cần thể hiện ra thường xuyên để cho thấy như thế nữa.
Tuy nói là để tránh những chuyện phiền phức, nhưng Saaya có cảm giác như mình đang làm chuyện gì đó sai trái.
Và, cô cũng ưu uất trước những cuộc hội thoại chẳng kéo dài trên con đường về nhà nữa. Chuyện đó kể từ mai sẽ không còn nữa.
Cô tự hỏi tâm trạng của cô trở nên thoải mái như thế này khi không có nguồn cơn của stress sao.
“Nếu là Kimishima-kun thì không biết cậu ấy sẽ chọn số nào từ đâu nhỉ.”
Chỉ tưởng tượng thôi mà cô đã háo hức hồi hộp rồi.
“……”
Cứ mỗi 10 giây cô lại kiểm tra điện thoại, để xác nhận xem có tin nhắn hay điện thoại từ chuyện đó hay không.
“M-, mình có đợi gì đâu. Không. Hoàn toàn không~”
Cô áp mui bàn tay lên đôi gò má đã nóng để cố làm dịu nó.
Sau khi hiểu được nói chuyện với Akari rất vui, sáng đến cô đều chờ cậu đến trường.
Vào giờ nghỉ trưa ngày hôm đó. Bên trong nơi không có một ai là đồng minh bên cạnh, Akari đã hùng hồn nói về sự ngu ngốc của Kidokoro khi xem thường sở thích. Tấm lưng đó đến bây giờ vẫn đang in sâu trong đôi mắt cô.
Và rồi cả lời yêu cầu đó.
“Gì mà ‘ muốn chia tay’ chứ. Nghĩa là sao……?”
Nhớ lại ánh mắt chân thật của Akari, đôi gò má cô lại đỏ lên.
“…………”
『Thuyết lúc nửa đêm của Mandarion』có một góc tư vấn.
Saaya, người lúc nào cũng gửi chuyện cười đến, chầm chậm thao tác chiếc smartphone.
Câu văn đang được dệt nên từ từng con chữ.
【Dạo gần đây em đã trở nên thân thiết với một người bạn. Những lúc nói chuyện cùng sở thích, ở bên cạnh nhau cũng vui lắm】
Cô nghĩ rồi lại xóa, nghĩ rồi lại xóa.
Câu văn tiếp theo lại ghép như tờ giấy xoắn vậy.
【Em nghĩ người ấy có bản tính rất tuyệt vời. Nhưng mà, khi em nhìn thấy người ấy đang thân thiết với ai khác thì lại trở nên cô đơn, tâm trạng có chút mơ hồ nữa—】
Sau đó, gõ con chữ cuối cùng vào rồi thì cô gửi tin đến cho địa chỉ mail góc đó của chương trình.
“~~”
Saaya đắm chìm mình trong chiếc giường rồi giãy nãy.
Mail khi nãy cô gửi đã vào hòm thư gửi rồi.
Đằng nào thì cũng sẽ chẳng được chọn đâu. Lần nữa kiểm tra lại câu cuối cùng rồi thì Saaya một mình đỏ mặt.
【Như thế có phải em đang yêu người ấy không ạ?】