Lê cơ thể mệt mỏi sau khi làm thêm về nhà rồi thì chẳng biết tự lúc nào có tin nhắn gửi đến.

Nhìn biểu tượng là tôi lập tức biết ai ngay.

Là từ Takauji-san.

“ô ô ô……!?”

Vừa vui, mà cũng vừa không vui. Cảm giác cực kỳ phức tạp.

Có được tin nhắn từ bên kia thì bản thân tôi vui chứ. Nhưng mà khi nghĩ mình có lẽ sẽ bị cổ nói gì đó về vụ đó, tâm trạng lại nặng nề.

Tôi hít lấy một hơi thật sâu rồi mở màn hình trò chuyện lên.

『Senpai nói muốn xin lỗi cậu vì đã vội đưa ra quyết định』

Về chuyện Kidokoro-senpai à.

Gửi tin nhắn như thế này đến, liệu có thể xem Takauji-san không nghĩ tôi sai trong vụ đó chứ.

Cổ đã mở lời chuyện mà mình khó nói rồi. Bây giờ là lúc duy nhất để xin lỗi……!

『Tớ cũng xin lỗi. Vì đã tỏ thái độ kỳ lạ với senpai』

Sau cùng thì tôi muốn có ấn tượng tốt với Takauji-san, nhưng tôi nghĩ trao đổi giữa chúng tôi cho đến bây giờ đủ để gói gọi bằng từ『bạn bè』. Tuy là tôi không nghĩ chuyện đã xảy ra là xấu, nhưng không biết Takauji-san đang nghĩ như thế nào, nên cứ nói một tiếng xin lỗi đã.

Ngay tức khắc có tin hồi đáp『Cậu đừng bận tâm. Giống như lỡ phản ứng thái quá thôi mà』, nên là tôi thở dài một hơi an tâm.

『Tớ đã giải thích rõ ràng chuyện cậu là bạn của tớ rồi』

May quá.

Sau đó thì, cũng giống như ở tiệm hamburger dạo trước, chúng tôi đã nhắn tin về『Thuyết lúc nửa đêm của Mandarion』với nhau suốt.

Chẳng biết từ khi nào mà ngày đã thay đổi, vì cả hai đều nghe phát thanh trực tiếp nên cứ thế mà tiếp tục trò chuyện với nhau đến gần ba giờ mà chẳng hề thấy mệt mỏi.

Radio thì có cảm giác thân thuộc, vì họ kể theo cách nghĩ chính của bản thân, hay những sự kiện dài mà chẳng thể nghĩ sẽ được phát trên tivi.

Những chuyện thường nhật chẳng có mấu chốt, hay những suy nghĩ đến với những chuyện tình cờ gặp phải. Tôi nhận ra rằng họ mang tính cách của người anh hay là bạn hơn là như những người nghệ sĩ.

Về chuyện đó thì Takauji-san cũng đồng ý với tôi.

Tôi và Takauji-san trò chuyện về hai người trong nhóm Mandarion như thể là những người bạn chung của mình.

Và rồi khoảng gần bốn giờ, chúng tôi cuối cùng cũng gửi tin nhắn chúc ngủ ngon cho nhau.

Chỉ gửi tin nhắn thôi, nhưng mà đã tận hưởng vài tiếng đồng hồ rồi.

Nói chuyện mình thích với người con gái mình thích, chẳng phải quá đỗi hạnh phúc sao?

Cứ thế mà ngủ vĩnh viễn đi nữa tôi cũng chẳng phàn nàn.

Cơn buồn ngủ như thế một thoáng đã kết thúc.

“A~ka~ri~!”

Mở mắt sau khi nghe giọng nói quen thuộc thì cũng đã bảy giờ rưỡi sáng rồi. Tôi vừa dụi mắt, vừa nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy một gyaru tóc vàng vẫy tay.

“Bây giờ mới dậy à~? Tui đợi ông thêm 5 phút nữa, nên là chuẩn bị nhanh đi~?”

Tôi đáp ‘ừ’, xong trước hết thay đồng phục vào, đánh răng rồi thì mang đôi sneaker.

Haru đang đợi ngoài cửa, vừa cười nói「Tóc rối kìa」vừa đến chạm vào tóc của tôi.

“Để sau tui sửa.”

Khi đang bước vội trên con đường đến trường, Haru hỏi tôi.

“Hôm qua là ngày phát thanh radio à?”

Ngày kế hôm phát thanh……Vào ngày hôm đó tôi thường hay được Haru gọi dậy.

“Không phải như thế. Tui mải mê nhắn tin với Takauji-san thôi.”

“A……Thế hả……Chẳng phải tốt quá sao!”

Rồi bị nhỏ đánh thật mạnh sau lưng.

“Gặp phải chuyện lộn xộn, trông như tệ lắm, nhưng mà đã vượt qua bằng cách nào rồi ha~”

Vừa ngáp, tôi vừa kể cho Haru nghe về chuyện với Kidokoro-senpai.

“Vậy rồi Saaya-chan cũng đã bận tâm đến à……”

Như nhớ ra gì đó hay sao mà Haru lẩm bẩm.

“Tui nghĩ, không biết là có ghen hay gì không, nhưng chẳng phải quá gắt hay sao?”

“Trong phạm vi bạn bè cùng sở thích thôi nhỉ~. Senpai, ra thuộc hệ trói buộc ngoài sức tưởng tượng.”

“Yarimoku với hệ trói buộc cơ à.”

Tôi có cảm giác hiểu được bộ mặt đằng sau của senpai. Dù có là bạn bè đi nữa thì cũng cấm tiếp xúc với con trai.

Chỉ vì đứa giống như tôi tiếp cận mà nghĩ bạn gái bị cướp đi từ bản thân ikemen mình hay sao.

Có lẽ ham muốn độc chiếm của anh ta rất mạnh không chừng.

“Tui thường nghe chuyện, thể hiển mình trước senpai đã ngưỡng mộ, có thể hẹn hò với nhau nhưng kết cục chẳng thể kéo dài đấy.”

Theo như nhà nghiên cứu Segawa đây nói vòng vo thì có trở ngại trong tính cách của Kidokoro-senpai.

“Tức là tưởng tượng với lại hiện thực khác nhau à?”

“Có lẽ thế~. Vì nổi tiếng, nên có nghĩ『dù không phải đứa này đi chăng nữa thì cũng có đứa khác sẽ đến』cũng chẳng phải gì lạ mà đúng chứ.”

Ghen tị thật……Cái mạch suy nghĩ thành công gì thế kia.

Mong Takauji-san sẽ được buông thả mà không bị anh ta đụng lấy một ngón tay.

Khi mà nhìn thấy cổng trường rồi, thì dần dần học sinh bị nơi đó thu hút đến. Haru được bắt chuyện bốn phương tám hướng, đủ biết nhỏ quen biết rộng rãi như thế nào rồi.

“Kimishima-kun. Chào buổi sáng.”

Và Natori-san từ vụ cửa hàng tiệm lợi hôm qua đến chào hỏi tôi.

Được con gái chào hỏi từ ban sáng……Bộ tôi mà cũng có đường thế giới như thế sao……

Tôi một thoáng cảm kích, rồi lập tức đáp「chào buổi sáng」lại.

Hôm nay Natori-san cũng mang theo túi đựng vợt, cùng với mái tóc đuôi ngựa đang đung đưa.

Nhỏ còn nở nụ cười tươi tắn rất ra dáng câu lạc bộ vận động.

“Tớ nói vì sợ cậu quên thôi, nhưng nhớ gửi tin nhắn hay là stamp cho tớ nhé?”

“A. Tớ quên mất!”

Do có tin nhắn từ Takauji-san hay sao mà tôi bỏ hết những chuyện khác ra khỏi đầu mình.

“Ể~~. Không phải tệ bạc quá sao?”

Nói như đùa rồi Natori-san cười khúc khích.

“Tớ bận bịu quá.”

“Nhờ cậu thêm nhé~.”

Nói ‘Chào nhé’ rồi nhỏ đi đến hướng bạn bè hình như trong câu lạc bộ của mình.

“……Có vẻ như ông cũng thân với lại Hiiro-chan rồi à?”

Haru đang nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng.

“Hôm qua có nhiều chuyện xảy ra ấy mà.”

“Nói là một lòng với Saaya-chan, mặt mũi ông để đâu đấy.”

Thì đúng là thế, nhưng mà bà……

“Đã bảo đừng có nói chuyện đó ở chỗ này mà. Xung quanh có nhiều người lắm đấy……Nhỡ có ai nghe thấy không chừng——”

“Tôi đang ủng hộ ông vì đối phương là cậu ấy đấy nhé!”

Có vẻ như nhỏ còn để lại sự dịu dàng mà giấu đi cái tên một cách đàng hoàng.

Nhưng mà, đang giận kìa. Haru hiếm khi nào mà nổi giận.

“Nếu như ông ‘thân’ với nhỏ khác thì đó là chuyện khác đấy nhé!”

“S-, sao bà lại giận như thế hả.”

Chuyện khác á? Đang nói cái gì đấy.

“Bakari là đồ ngốc! Tên khốn thức khuya!”

Haru giống như giẫm chân mà đi lên phía trước tôi mất.

‘Tên khốn thức khuya’ à, hoàn toàn chẳng phải câu xấu miệng gì đâu.

Ửm? Trạng Thái của Haru đang thay đổi.

—————————

・Segawa Haru

・Tăng trưởng : Tăng trưởng

・Sở trường đặc trưng

Hòa đồng với đám đông

Cẩn thận chu đáo

Bản tính người mẹ

Trong sáng

Mang vai trò tư vấn

—————————

Dòng【Mang vai trò tư vấn】mà lúc trước không có đã được thêm vào.

Là vì nhỏ nhận tư vấn chuyện của tôi và Takauji-san à?

Haru cũng đang phát triển theo hướng của Haru nhỉ.

Nghĩ như thế rồi, có thể nói cái trạng thái【Tăng trưởng mạnh】của tôi là dị thường. Ngay lập tức thay đổi Trạng Thái mà.

Mà để chuyện đó qua đã.

Cơ mà nếu như tôi suy nghĩ theo hướng chiếu cố Natori-san mà không phải Takauji-san thì Haru sẽ không trợ giúp à.

Haru, bộ nhỏ ghét Natori-san sao……?

Bước vào trong trường từ cửa, đến lớp học rồi thì Haru nói chuyện bình thường cùng với Natori-san. Có vẻ như không phải vì nhỏ ghét.

Khi tôi bước vào lớp thì Haru nhìn loáng thoáng đến chỗ tôi. Không chỉ như thế, tôi có cảm giác còn có ánh nhìn của đám bạn cùng lớp khác nữa. Gì đây, bộ tôi đã làm gì à?

“Nhỏ nói là ông đã cứu đó?”

Haru đến bắt chuyện với tôi với thái độ khác với lúc nãy.

“Àà, về chuyện Natori-san hả? Chẳng đến mức là cứu đâu, tối qua tôi tình cờ chứng kiến thôi.”

“Do cái cách ông úp úp mở mở『Hôm qua có nhiều chuyện xảy ra ấy mà』nên tui mới tò mò đến hỏi đấy. Thế rồi được nói như thế.”

Vướng bận chuyện đã lỡ nổi giận hay sao mà Haru đang trông có chút khó xử.

“Ra ông cũng có điểm tốt đó, không phải sao, Akari.”

Tôi lại lần nữa nói ‘chỉ tình cờ chứng kiến thấy mà thôi’.

“Cơ mà, bà cũng nên tin tưởng bạn thuở nhỏ của mình hơn đi chứ.”

“Tại tui nghĩ ông thấy Hiiro-chan có cửa nên mới chuyển theo hướng cục mịch đó.”

“Tui không làm chuyện quái đấy đâu.”

Khi tôi loáng thoáng nhìn sang bên thì Takauji-san đã ngồi ở đó rồi.

Nguyên nhân ánh mắt hướng về là do chuyện đấy chăng.

“Với lại, ông đã lỡ làm gì với senpai đúng chứ. Nó thành lời đồn rồi kìa.”

Àà, chuyện đấy à. Có lẽ, nếu nhìn từ đám bạn cùng lớp thì chuyện đó sẽ là tin tức to bự hơn.

“Aa……không phải cãi nhau đâu, nhưng mà căng như dây đàn……kiểu giống như thế ấy.”

“……Trực tiếp luôn à? Ông can đảm thật luôn ấy, hay có thể nói chẳng thể tưởng tượng được nếu như là Akari của lúc trước đâu.”

Haru nói mà trông như cảm thấy ảo diệu. Từ sau khi có thể thấy được Trạng Thái, cùng với sự biến đổi của trạng thái, tôi dường như cảm nhận được bản thân mình đang thay đổi.

“Vụ đó thôi được rồi. Anh ta cũng xin lỗi tôi thông qua Takauji-san rồi.”

“Nếu thế thì được. Quá nhiều chuyện xảy ra sau giờ học hôm qua ấy mà.”

Haru nói thêm ‘làm tui không theo kịp’.

Khi tôi ngồi vào chỗ thì mắt chạm mắt với Takauji-san. Khi nghĩ cho đến lúc ban nãy còn nhắn tin với cô thiếu nữ xinh đẹp ở mức thần thoại như thế này, sự căng thẳng có chút dâng lên.

Thấy được người đẹp trước mắt rồi, tôi thấy được độ lệch giữa mình và Takauji-san đến nỗi cảm nhận được sự tự ti.

Được cổ ‘chào buổi sáng’ nên là tôi cũng ngay lập tức đáp lại cùng câu đó.

“Kimishima-kun……chuyện cậu bảo vệ Natori-san từ lưu manh, là thật chứ?”

Hơi khác, nhưng mà cũng chẳng sai lệch gì lớn, nhỉ.

“Nói là lưu manh, đúng hơn là tớ chúng kiến cậu ấy đang bị một tên lạ vây lấy thôi.”

“Cậu đã đuổi đi à?”

“À ừ, ừm……”

Nếu như không biết cái【Đứa yêu bà mình nhất trong nhà】thì có lẽ buộc phải báo tin cho cảnh sát rồi. Nhờ có thể thấy được Trạng Thái mà tôi tự lực làm được bằng cách nào đó.

“Vậy sao.”

Cảm xúc thì lạnh lùng như mọi khi, nhưng mà ánh mắt của Takauji-san đang tỏ sáng lấp lánh.

Giống như ánh mắt kính trọng vậy.

“Lúc với Kidokoro-senpai cũng vậy, tinh thần cậu mạnh thật nhỉ.”

“Chịu.”

Tôi đáp thế vì lòng mình mơ hồ.

Cái【Nhát gan】cho đến lúc trước bây giờ đã chuyển hóa mạnh mẽ thành【Dũng cảm】như theo con chữ rồi. Chính vì thế hay sao mà khi liên quan đến lòng dũng cảm, tôi nhận thức được rất nhiều.

Và rồi, do tốt, hay là xấu hay sao mà【Theo chủ nghĩa hòa giải】đã biến mất đi từ ảnh hưởng đó.

“Hình như Natori-san đã nói chuyện đó với những người bạn khác mà cậu ấy thân thiết, bao gồm cả Segawa-san nữa, và hình như vụ đó đang lan rộng ra đó.”

“Thật ra thì chỉ tình cờ may mắn mới có thể đuổi hắn ta đi được thôi mà.”

Cái này là thật đấy.

“Tớ cũng muốn học tập tinh thần đó.”

Một người tài sắc vẹn toàn mà ai cũng biết.

Hơn nữa ở đằng sau, cổ cũng là nghệ nhân bưu thiếp được tuyển chọn vào góc chuyện cười của chương trình radio từ hơn hàng trăm là thư ứng tuyển mỗi tuần nữa. Tuy nói là radio, nhưng cổ được dàn nhân viên chuyên nghiệp hay nghệ nhân công nhận là có khiếu hài hước. Một Takauji-san như thế, mà lại học từ tôi á?

“Nhưng tớ nghĩ Takauji-san đâu có gì phải học từ tớ đâu chứ……?”

“Không phải như thế đâu. Tớ nghĩ cậu tuyệt vời lắm.”

TUYỆT VỜI?

……Tôi? Tôi á?

“À ré? Tớ đã nói gì đó kỳ lạ sao.”

Takauji-san, người đang bối rối khi mà tôi đang đông cứng, cuống quít bằng biểu cảm chân thật.

“Tớ-, tớ, nói gì đó kỳ lạ sao……? X-, xin lỗi. Tớ không có ý như thế đâu mà~”

Takauji-san lấy tóc của cổ để che đi gương mặt nghiêng, như thể chạy trốn vậy.

Đôi tai của cổ đã đỏ lên một chút rồi.

Không có ý như thế……

Tức là không có chuyện gì để tôi trông chờ à……Mà cũng phải thế thôi.

“Tức là một người bạn tuyệt vời có thể kính trọng đó.”

“……Aa, ừm.”

Phải rồi. Bạn bè. Tôi với Takauji-san là bạn bè.

Cuộc trò chuyện bị ngắt quãng rồi, nên trong lúc chưa quên mà tôi gửi tin nhắn đến cho Natori-san.

『Chiếu cố nhé』

Natori-san ngồi ở hàng ghế trước quay lại hướng này rồi nở nụ cười với tôi. Mỗi khi cổ chuyển động là mái tóc đuôi ngựa lại đung đưa.

『Cảm ơn cậu đã gửi tin』

Tin hồi đáp ngay lập tức gửi đến.

Natori-san lại lần nữa quay lại, như để xác nhận『Cậu ấy đã đọc tin nhắn của mình chưa?』vậy.

Tôi dùng tay để chào, như ra dấu đã xem rồi.

Chẳng mấy chốc thì giáo viên chủ nhiệm đến, tiết sinh hoạt chủ nhiệm kết thúc rồi thì bước vào tiết học đầu tiên.

Giữa tiết học lại có tin nhắn được gửi đến. Là từ Natori-san.

『Cậu đang làm thêm tại cửa hàng tiện lợi đó?』

『Thỉnh thoảng thôi. Không vất vả lắm, khá được』

『Tốt ghê~. Tớ cũng muốn đi làm thêm~』

Bọn tôi cứ trao đổi những dòng tin hội thoại phiếm giống như thế.

Có vụ sẽ bị tịch thu smartphone ngay lập tức nếu như xài trong giờ học.

Tôi ngồi ở phía sau nên là khó phát hiện, nhưng mà Natori-san ổn không đấy?

Có một mảnh giấy ghi chú được gấp ngay ngắn được đặt trên bàn nên tôi mở ra thử.

『Cậu đang làm gì thế』

Ửn!?

Tôi nhìn sang hướng nó được gửi tới—tức hướng của Takauji-san thì cổ đang nhăn mặt mà trông như khó chịu.

“……”

Cảm nhận được áp lực từ sự im lặng.

Lớp trưởng xài smartphone trong giờ học là không được tốt ĐÂU NHỈ……

Tôi dừng nhập tin nhắn định gửi cho Natori-san, rồi cho điện thoại vào túi.

Rồi sau đó giơ hai tay lên như để cho thấy mình không có ý chống đối.

“Kimishimaa~. Giơ tay lên làm gì đấy. Muốn đi toilet hả~?”

“A, xin lỗi, không phải ạ.”

“Đừng có làm mấy chuyện gây hiểu lầm chứ.”

Khi sensei nói đùa thì đám trong lớp khẽ cười.

“~~~~~”

Takauji-san cắt chặt môi, mắt cũng nhắm chặt lại như thể không cười vậy.

Takauji-san à, bộ từ benjou[note47567] cũng là huyệt của cậu sao.

Tôi rón rén thì thầm.

“Benjou”

“~~~~~”

Huyệt cười của Takauji-san quá nhẹ dạ ghê chưa kìa.

“Ben.”

“Pưfư~~”

Takauji-san nhịn không thể nhịn nỗi nữa hay sao mà cổ phụt ra. Trong một thoáng, sensei hay bạn cùng lớp tò mò không biết là tiếng gì mà đi tìm nguồn gốc của âm thanh đó, nhưng mà lúc này Takauji-san đã quay lại gương mặt tỉnh queo ban đầu rồi.

Gương mặt lúc phụt cười cũng dễ thương nữa.

“……Benjazzy.”

“Pưfưfư, pưfư~”

“Benjamin.”

Có lẽ bản tính lỡ cười và lý trí cứ tiếp tục dặn lòng phải nhịn đang đấu tranh với nhau.

“Mưhon~”

Takauji-san phát ra thứ tiếng kỳ lạ chẳng giống như một thiếu nữ xinh đẹp học cao trung. Do xấu hổ hay xao mà cổ dùng hai tay để trùm mặt mình lại.

……Dễ thương.

Benji……cả âm này cũng làm cho cổ cười chăng.

Rồi thì, một mảnh giấy ghi chú khác lại được gửi đến từ bên cạnh.

『Dừng lại cho tớ』

Chết. Mình làm quá rồi sao……

Tôi run rẩy nhìn sang bên vì có lẽ mình đã bị giận, thì thấy cổ đang run run như thể nhịn cười.

“…………Takauji-san, đang cười?”

Sensei thốt ra lời lẩm bẩm mà như thể thấy thứ gì đó kỳ lạ.

“Thật kìa. Saaya-chan đang cười.” “Lần đầu tiên mới thấy.” “Tớ cũng vậy, lần đầu tiên mới thấy Takauji-san mà không làm gương mặt thờ ơ đó.” “Cơ mà, mặt đỏ nhỉ.” “Có chút nước mắt đang chảy ra kìa.”

Rồi dần dần mấy đứa bạn trong lớp xì xầm.

Đám bạn cùng lớp mà chỉ biết gương mặt thờ ơ dường như thấy Takauji-san này kỳ lạ. Thử nghĩ, đây không phải mặt thật của cổ đâu nhỉ.

Sau khi kết thúc tiết học rồi thì Takauji-san vươn tay đến đây.

“Tớ sẽ tịch thu điện thoại.”

“Takauji-san, tớ chưa bị sensei phát hiện nên như thế có hơi……”

“Cậu nhắn tin trông thân thiết với người con gái khác mà. Đã vui lắm đúng không?”

Takauji-san chau mày ra vẻ bất mãn.

“À ờ……”

Thì đúng thế, nhưng mà Takauji-san, cách nói như thế thì……

‘Ửn?’ – Takauji-san nhận ra sự khó chịu nên ngay lập tức nói lại.

“Chắc chắn trường ta cấm xài smartphone trong giờ học. Nên là tớ tịch thu.”

Cách nói mạnh mẽ trông như không thể di dời ấy của Takauji-san khiến tôi chuẩn bị tư tưởng và đưa smartphone cho cổ.

Trong số học sinh đâu cần phải tuân theo từng luật như thế đâu kia chứ……

Vào giờ nghỉ trưa, Takauji-san đã trả lại điện thoại cho tôi.

“Kimishima-kun, cậu lúc nào cũng ăn trưa ở đâu thế?”

“Cậu biết phía trên tầng 3 của tòa lớp học đặc biệt chứ?”

“Phía trên? Của tầng 3?”

Trường này chỉ có đến lầu ba thôi, nên cổ có nghĩ lạ cũng là điều đương nhiên thôi.

“Phải. Có cầu thang có thể dẫn đến sân thượng, tuy là không lên được sân thượng nhưng mà thường tớ hay ăn trước cánh cửa đó.”

Cánh cửa trước sân thượng không thể ra ấy, tôi gọi nó là phía trước sân thượng.

“……Một mình sao?”

“Thường là vậy.”

Ngược lại, Takauji-san lúc nào cũng cùng ai đó ăn cả. Hầu như cổ được rủ và đi đến căn-tin trường.

“Hôm nay, tớ.”

Lúc cổ đang định nói gì đó thì Haru đến bắt chuyện.

“Akari~. Hôm nay tui theo cùng được chứ?”

“Được thôi.”

Phía trước sân thượng đâu phải chỗ riêng của tui nên bà đâu cần phải xin phép đâu.

“Takauji-san, lúc nãy cậu định nói gì sao?”

“Ư ừn, không có gì cả.”

Nói thế rồi Takauji-san lắc đầu.

Mua đại bánh mì đã được chuẩn bị bán ở cửa tiệm trong trường rồi thì tôi cùng với Haru đang cầm bentou trên tay hướng đến chỗ đó.

“Akari, ông đang bị đồn gần chết luôn đó. Biết không?”

“Đồn? Về chuyện tui cứu Natori-san hả?”

“Không phải nó. Về chuyện ông cãi nhau với senpai cơ.”

“Àà.”

Với người quen biết rộng rãi như Haru thì nhận rất nhiều thông tin còn gì.

“Bộ ông có nói như là ‘tôi sẽ cướp lấy Saaya-chan từ anh’ luôn hả?”

“Làm quái gì có chuyện như thế.”

Quả nhiên là tôi đã không nói đến như thế.

“Nhưng mà, giờ thành ra chuyện có đứa học sinh năm hai cãi nhau với lại Kidokoro Ryuusei đó.”

“Khoan đã khoan đã khoan đã. Đang trôi đến đâu luôn rồi đấy.”

Chắc không phải đứa nào tùy tiện nói rồi đứa nghe nói thấy thú vị và lan truyền nó ra đâu nhỉ.

Không phải tôi đi cãi mà là tôi bên bị cãi đấy.

Khi bắt đầu ăn trưa ở trước sân thượng thì chủ đề của cuộc trò chuyện hầu như là chuyện đó.

“Lời đồn phun trào ra rồi. Trước hết thì thành ra Akari là người đến cãi nhau với senpai.”

“Thời điểm đấy là sai rồi đấy.”

“Ông cứ nghe đi đã. Sau đó giống như senpai vì bảo vệ Saaya-chan mà bị ông gây chuyện.”

“Theo như dòng chảy hiện tại thì hoàn toàn bị khơi mào còn gì.”

“Ừm. Tui cũng bất ngờ lắm. Về bố cục tổng thể, giống như một nhân vật chính đẩy lùi tên nhân vật phụ trêu chọc nữ chính cực kỳ dễ thương.”

Tôi không phải là nhân vật chính trong cái bố cục đó đâu nhể.

Lời đồn thì đã thế rồi, từ góc nhìn người thứ ba thì có lẽ cũng mang cảm giác như thế nhỉ.

Một kẻ cản trở cặp đôi mỹ nữ và mỹ nam siêu hợp nhau nhất trường.

“Akari, hoàn toàn là heel rồi.”

“Ma thuật trị liệu?”

“Ý tôi là vai ác[note47568] ấy.”

Vừa lùa đũa, Haru vừa xác nhận gì đó bằng smartphone. Không biết là nhỏ đang xem gì, nhưng nguồn thông tin là từ đó à.

“Là đồn thôi nên cứ để mặc nó là được còn gì.”

“Trông như không thể như thế đâu.”

“Ửn?”

Haru cho tôi xem màn hình smartphone. Trên đó là bảng tin của trường.

Haru vừa giải thích lần lượt từ trên xuống, vừa hiển thị bài viết lên.

『Ikemen mạnh nhất VS nhâm vật phụ năm 2』

『Thằng đấy là ai』

『Một thằng năm 2. Tao không biết tên』

『Tao hiểu cảm xúc nhưng mà lại đi cãi nhau thìwww[note47569]』

『Có vẻ tên đó chọc ghẹo Saaya-chan rồi Kidokoro nổi nóng lên』

……Tuy là có những bài viết tùy tiện, nhưng cũng ba phần là trúng.

『Nếu mà đánh nhau thật thì tớ nghĩ chàng nhân vật phụ mạnh hơn đó nhé~』

Người tôi biết đang viết bài này!?

Đã nói rồi mà Fumi-san, không có đứa con gái nào lấy sự mạnh yếu trong đánh nhau để đo lường con trai đâu.

“Căng quá rồi đấy. Dù sự thật có khác một chút đi nữa thì chuyện nó lan với nhanh quá rồi. Mới giờ tan học hôm qua thôi mà.”

“Thì là thế đấy. Mọi người ai nấy cũng đều ngồi lê đôi mách cả. Lúc mà Saaya-chan với senpai hẹn hò với nhau còn lan nhanh hơn cơ.”

“Kidokoro-senpai, đã yarimoku này nọ rồi, tớ nghĩ cũng có mặt quấy rối về mặt đạo đức đấy.”

“Thế à?”

“Ngạc nhiên đúng chứ? Có lẽ là cái được gọi là mặt sau của ikemen ấy.”

Nếu như mọi người biết về nó thì tôi đã không bị đối xử là vai ác rồi. Haru có nói, tin đồn yarimoku chỉ được đồn ở một bộ phận con gái thôi. Hơn nữa số con gái không biết gì về nó cả.

“Akari, ông tính sao đây?”

“Trải qua 1 tuần thì có lẽ mọi người sẽ quên thôi.”

Chẳng cần cố tình xé chuyện này ra to. May thay, tôi cũng chưa được xác định rõ trên bảng tin mà.

Khi đang nghĩ như thế thì tôi nhận được tin từ Natori-san.

『Có senpai năm ba tới lớp, và đang kiếm Kimishima-kun đó』

Phiền phức vãi~……

Tôi nắm chặt smartphone nên Haru tò mò dòm vào tay.

“Ông bị châm ngòi rồi hả~!?”

“Thế tức là, giống như phía Kidokoro-senpai muốn lấn tới nhỉ……”

“Hình như thế.”

“Hình như á……Haru-chan, chuyện này có thể giải quyết được bằng cách nào chớ.”

“Nếu nói ngay từ đầu thì, khởi nguồn là từ chuyện Akari gây sự mà đúng chứ?”

“Đâu, hôm qua đâu phải tôi mà là từ đằng ấy—”

“Không phải. Ông đã gây sự mà. Ông đấy Akari. Hiểu rằng Saaya-chan có người bạn trai ikemen mạnh nhất, vậy mà cố gắng làm thân với cậu ấy một cách có mục đích. Vụ hôm qua tuy chuyện có lẽ khác đấy, nhưng căn nguyên là từ Akari gây ra đó.”

Nhỏ gyaru này nghiêm túc đến chết người trong lời khuyên.

Chiến thuật đoạt lại, về mặt cơ bản là như thế mà.

“……Bà nói chuẩn nhể.”

Chỉ còn cách chịu thuyết phục thôi.

Thật ra thì tôi đã không có ý định đối đầu trực diện đâu. Tôi dở đánh nhau mà.

“Là chuyện xảy ra sớm hay là muộn thôi. Ông tính sao đây?”

‎◆Takauji Saaya

Khi Saaya đang dùng bentou tại lớp học thì một nam sinh năm ba thường đi với Kidokoro đến để tìm Akari.

Chắc chắn là vì chuyện hôm qua. Đối phương đã nói là muốn xin lỗi vì lỡ trở nên nhạy cảm.

Saaya, người không có ai nói cho cô về sự tình, hiện đang không hiểu tình huống đang xảy ra.

Nam nữ trong lớp xung quanh như đang biết gì đó, nhưng mà họ chỉ toát ra vẻ căng thẳng và im lặng mà thôi.

“Saaya-chan, Ryuusei gọi em đó, nên đi cùng anh đến chứ?”

“? Aa, dạ.”

Saaya nghĩ, nếu như có chuyện thì thì tự bản thân anh ta nên đến thì hơn.

Bằng cách nào đó mà cô có cảm giác giống như vướng bận đối với Kidokoro.

Trên đường về, khi mà cuộc trò chuyện kết thúc quá nhanh thì nhiều khi anh ta sẽ thóa mạ ai đó. Cũng có chuyện coi thường bạn bè nữa.

Khi cô cứ như thế mà nói với anh ta chuyện có lắng nghe radio đêm khuya thì đã trở nên khó chịu, kèm theo sự bất tin khi bị anh ta coi thường kiểu『Gì đấy w Ngủ sớm đi em ww』. Điều mà cô biết là anh ta là loại người có thành kiến với những thứ mà bản thân anh ta không biết đến.

Dọn dẹp hộp bentou đang mở rồi cô bước theo sau tên nam sinh năm ba đã tới ấy.

“Kimishima nhỉ? Ra cũng có tên khốn như thế ha. Nếu cùng lớp thì Saaya-chan phải cẩn thận đấy.”

Người kia bắt chuyện bằng giọng dịu dàng, nhưng mà Saaya chẳng hiểu tại sao lại đang được nhận thức như thế, và chỉ「Hàà」đáp lại một cách mơ hồ.

“A, có vẻ như đã tìm thấy cái đứa tên Kimishima rồi.”

Tên con trai đó nói sau khi xác nhận trên smartphone. Saaya không hiểu chuyện nên hỏi.

“Tại sao mấy anh lại đang tìm Kimishima-kun ạ?”

“Em không biết à? Chuyện bây giờ đang thành ra kiếm tên đó để gây sự vì đã gây sự với Ryuusei đó—”

“Ể?”

Cô không thể lý giải được. Tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế. Kidokoro là người đã gây sự, hôm qua còn nói xin lỗi và nhờ cô thay mặt truyền đạt lại cảm xúc đó nữa.

“Là một thằng con trai nên anh hiểu, không thể để yên cho cái tên trêu chọc đó được. Nếu như bỏ qua cái tên đang cố động tay đến bạn gái của mình thì chẳng giữ được thể diện đúng chứ. Hahaha.”

Theo như nam sinh năm ba này nói, Kidokoro định chấp nhận cuộc gây chiến mà có vẻ Akari đã gây nên. Lấy lý do có cuộc gây gỗ từ một thằng động tay đến người yêu là đủ……có vẻ là như thế.

“Em không hiểu gì cả……”

Liệu có phải họ đang sử dụng bản thân cô để làm gì đó với lại Akari chẳng được nghĩ tốt không.

Khi hiểu được đang bị sử dụng vì cái cớ, tâm trạng cô dần xấu đi.

Khi đến lớp của Kidokoro rồi thì, thì cạnh Kidokoro đang ở phía cửa sổ có thêm vài người nữa. Cậu ta đang dựa vào vào khung cửa sổ, cánh tay thì đang chống lên khung cửa kính.

Khi nghĩ đến con người này mang cảm giác như thế này khi ở trong lớp, cậu ta bên trong Saaya lại bị trừ điểm.

“Saaya-chan, xin lỗi vì đã gọi em.”

Số nam nữ bám theo cậu ta nhận ra Saaya và hướng ánh nhìn đến.

“……Không ạ.”

“Hôm qua tuy nói thế, nhưng dù thế nào đi nữa anh cũng không nhẫn nhịn được.”

“Kimishima-kun không có làm chuyện gì như là gây gỗ cả.”

“Được rồi, được rồi. Đây là chuyện của con trai với nhau.”

Nói thế rồi, Kidokoro không chịu lắng nghe.

“Trên bảng tin trường đã rộn lên như thế rồi, anh không thể cứ thế mà im lặng rút lui được.”

Bảng thông tin? – Khi mà cô nghiêng đầu thì một mình Akari đi đến.

“Xin thất lễ.”

Akari làm vẻ mặt thản nhiên bước vào phòng học năm ba chẳng có chút dễ chịu nào.

Saaya bất giác nhìn gương mặt của Akari rồi cảm thấy nhẹ nhõm. Tại cái nơi mà không thấy ai quen mặt ấy, nếu như có người mà cô biết mặt thì sẽ trở nên an tâm hơn một chút.

Kidokoro mở miệng.

“Kimishima-kun. Cậu có biết tại sao tôi gọi cậu đến không.”

Akari loáng thoáng gửi ánh nhìn đến cho Saaya.

“……Ờ thì, nhất thời.”

Cô thật sự nghĩ mình có lỗi, vì Akari chẳng làm gì sai cả, vậy mà lại bị cuốn vào chuyện như thế này.

“Chuyện thành ra khác với sự thật, tôi đang khó xử lắm, anh có thể làm gì đó được chứ?”

Khi mà Akari dùng giọng điệu thản nhiên nói với Kidokoro thì đối phương cười gượng.

“Có nửa phần là sự thật còn gì? Cá nhân tôi cũng không nghĩ tốt gì về cậu, nên nhân dịp này làm cho ra trắng ra đen đã. Lời đồn đã lan rộng đến thế này rồi. Nếu không làm thế thì sẽ chẳng chấm dứt được.”

Những tiếng hiếu kỳ dâng lên từ trong lớp. Chẳng biết từ lúc nào mà trong lớp đã có nhiều khán giả, họ đang theo dõi chuyển biến của câu chuyện.

“Kidokoro tuyên bố chiến tranh rồi.”

“Ể, ể, đấm nhau hả? Đấm nhau hả? Từ bây giờ hả?”

Saaya nhìn Akari mà trông như lo lắng, khi mà trong lồng ngực cô dao động trước nghi vấn ‘v-, vậy sao!?’

“Cậu, đã có được địa chỉ liên lạc của Saaya-chan rồi đúng chứ. Đang làm gì bạn gái của người khác đấy.”

Con tim của Saaya đang đập theo cách khó chịu.

Cô chưa từng nói với Kidokoro chuyện mình nhắn tin trao đổi với lại Akari.

Theo đà gì đó mà bị anh ấy thấy màn hình talk room rồi sao……?

“Kidokoro-senpai này, anh thật sự quấy rối về mặt đạo đức nhỉ? Tôi với Takauji-san có điểm chung sở thích với nhau……Chỉ hào hứng lên cùng nhau như thế thôi.”

“Àà, chuyện radio nhỉ?”

Rồi đối phương nở nụ cười nhạt như thể khinh miệt. Đó là cái cách cười mà xem thường sở thích của cô, đồng thời với cả Akari cũng thích nó nữa.

“Thời buổi mà video, streaming hay video ngắn đang thịnh mà lại nghe radio á. Lại còn cố tình thức đến tối khuya để nghe nữa đúng không? Đang nói đến thời đại gì đấy.”

Kidokoro nhún vai mà chỉ nở mỗi nụ cười trên miệng.

Cô có rất nhiều chuyện muốn nói lại. Đối phương chẳng biết gì cả. Thậm chí còn chẳng nghe nó lần nào.

Khi mà sự phẫn uất đang căng phồng bên trong lồng ngực cô thì Akari thở dài ra một hơi.

“Àà, rồi rồi. Phải rồi đấy. Thức đến khuya muộn để nghe trực tiếp luôn đấy. Cả tôi lẫn Takauji-san luôn. Rồi, thế thì sao? Tôi nói ngược lại nhé, anh là người của thời đại nào mà lại không công nhận tính đa dạng trong sở thích hiện nay thế. Chẳng phải cuộc sống sẽ vui hơn, khi có gì đó mà có thể tận hưởng thú vui lúc mình thức mà mọi người đã ngủ, so với những người chỉ ngủ thôi, đúng chứ.”

Những tiếng cười khúc khích đâu đó trong lớp học đã dần khuất đi. Giữa sự im lặng, Akari hít thở lấy một hơi thật sâu, như thể nén lại cái bản thân đã trở nên nóng nảy.

“Sở thích của người khác, bộ tất cả đều xấu sao.”

Những điều mà cô muốn nói với Kidokoro vào ngày mà mình bị xem thường hôm ấy, và cả bây giờ, đều đã được Akari nói ra giùm tất cả rồi.

Chẳng biết tự lúc nào, Saaya đã bắt đầu ủng hộ Akari từ trong lòng cô.

Ủng hộ người bạn cùng lớp duy nhất trong phòng học của năm ba.

Ủng hộ người đồng chí cùng sở thích mà người ta sẽ chẳng hiểu được.

Saaya gửi lời cổ vũ chẳng thể nói thành tiếng ấy đến cho người nói thay bản thân cô.

Akari hỏi Kidokoro đang im lặng.

“Vậy rồi. Anh muốn phân trắng đen như thế nào đây? Có gì chứ? Tôi thì không phải loại giỏi dùng bạo lực đâu. Tuy là đã quen bị đấm rồi.”

……Quen bị đấm? Saaya ngẫn ngơ chớp chớp đôi mắt.

“Kouhai-kun……Tiên hạ thủ vi cường. Trước tiên cứ đấm thẳng vào mũi của đối phương thì sẽ làm hắn mất ý chí chiến đấu đó.”

Một senpai nhỏ nhắn xuất hiện từ bên trong đám người rồi đưa cho cậu lời khuyên.

“Tôi đã suy nghĩ làm thế nào để chấm dứt……Cái này được chứ?”

Kidokoro cho Akari xem hộp đựng bộ bài.

“Bộ bài?”

“Phải. Chơi poker để quyết định chứ? Không phải bạo lực là được rồi chứ gì.”

“…………”

Akari đóng miệng lại như thể suy nghĩ. Và rồi, ánh mắt cậu hướng thẳng về Kidokoro.

“Nếu như tôi thắng thì hãy xin lỗi những chuyện anh coi thường lúc ban nãy.”

“Được thôi.”

“Còn một chuyện nữa……Hãy chia tay với lại Takauji-san.”

Lồng ngực của Saaya đập thình thịch trước khi cô kịp bất ngờ. Nó khác với loại âm thanh lồng ngực lúc ban nãy.

“Cũng vì bên này là bên đưa ra nội dung để phân thắng bại……Nên được thôi.”

Bên trong sự ồn ào, lớp học lại càng trở nên nhộn hơn khi mà Kidokoro chấp nhận lời đề nghị.

“Nếu như tôi thắng thì Kimishima-kun phải cắt đứt với lại Saaya-chan. Ngoài ở trường ra cũng phải không liên lạc với nhau qua smartphone.”

Không tốt……! Hoàn toàn không tốt tí nào cả……!

Tại đây mà bản thân cô quyết liệt phủ nhẫn thì cũng kỳ lắm, nên Saaya gửi đến cho Akari ý niệm bảo cậu từ chối đi.

“Tôi hiểu rồi. Tầm đấy thì tôi đã chuẩn bị tinh thần rồi.”

“Ể, ~, ể? Ểể~? T-, tại sao!?”

Sự chuẩn bị tinh thần như thế, cô hoàn toàn chẳng thể làm được.

Cô vừa nghĩ thế, bất giác đã thốt ra ngoài miệng mất rồi.

‎◆Kimishima Akari

“Ể, ~, ể? Ểể~? T-, tại sao!?”

Takauji-san đang lộ cảm xúc ra mặt.

Chỉ là, như thế làm tôi vô cùng hạnh phúc làm sao. Với lại, lúc hoảng hốt cô ấy cũng dễ thương ghê.

Phản ứng đó tức là cổ đang trân trọng mối quan hệ bạn bè với tôi mà.

Nếu như để cân bằng với yêu cầu của tôi thì có lẽ chẳng còn cách nào khác là sẽ phải cắt đứt với lại Takauji-san. Tôi đã sẵn sàng rồi.

“……Nghiêm túc nhỉ.”

Kidokoro-senpai nói như thế ngoài suy nghĩ của tôi.

“Là một fan của radio, tôi không thể tha thứ cho phát ngôn vừa rồi, với lại chẳng nghe chuyện gì tốt của senpai cả.”

“Thế nên cậu đang nghĩ chia tay thì sẽ tốt hơn, hử?”

Tôi không nói gì cả, mà chỉ nhìn vào gương mặt điển trai của Kidokoro-senpai.

“Oi, mày thì biết gì về Ryuusei hả.”

Một người bên phía của senpai lên tiếng, nhưng đã bị Kidokoro-senpai ngăn lại.

“Không sao. Tớ không bận tâm đâu.”

“Do bên anh là bên đưa ra đề xuất phân thắng bại rồi, nên người phân phối bài poker, gọi lại dealer ? ấy nhỉ, sẽ do bên tôi chỉ định được chứ.”

“Nếu thế thì không sao.”

…….

Chắc chắn khá là trọng yếu mà nhỉ. Vậy mà anh ta lại chấp nhận chóng vánh.

“Haru……Ý là một gyaru tóc vàng bạn thuở nhỏ của tôi, tôi định nhờ con nhỏ đó.”

“Àà, nhỏ gyaru đó là bạn của Kimishima-kun nhỉ. Được thôi, không bận tâm.”

Tự tin ghê ha.

Quyết định thế rồi thì Kidokoro-senpai giải thích luật poker mà đám anh ta thường chơi.

Thông thường, trò chơi được diễn ra giữa dealer và nhiều người chơi. Những người chơi sẽ xếp bài từ những lá được phát, và thắng bại sẽ phân dựa trên độ lớn từ những lá được tạo thành.

Nhưng cái mà bọn tôi chơi lần này là đấu một chọi một heads-up trong bài poker.

Khi tiếng chuông báo giờ nghỉ trưa kết thúc vang lên, Kidokoro-senpai gọi Fumi-san.

“Nishikata-san, cậu thân với cậu ta mà đúng chứ? Giải thích sẵn giúp tớ được không?”

“Được thôi.”

Fumi-san trả lời ngay lập tức.

“Kouhai-kun, giờ tan trường em ở lại được chứ?”

Hôm nay không có làm thêm nên là tôi gật đầu.

Khi quyết định trận đấu sẽ diễn ra tại lớp học này vào giờ tan trường ba ngày sau thì chẳng biết từ lúc nào khán giả đã nườm nượp rời khỏi lớp học rồi.

“Kimishima-kun, mình đi thôi.”

Bị Takauji-san hối thúc như muốn nói gì đó, chúng tôi cũng rời khỏi lớp học.

“Tại sao cậu lại nhận lời phân thắng bại như thế.”

Takauji-san nói với tôi mà vẻ mặt trông như bất an.

“Tớ nói vì giống như bên kia cũng đã nhận thức rồi, nhưng mà theo như lời đồn tớ nghe được từ Haru thì nhận xét về Kidokoro-senpai không tốt đâu.”

Chẳng biết có biết chuyện đấy hay không mà Takauji-san im lặng với vẻ mặt khó xử.

“Tớ nghĩ, lúc 2 người ở cùng nhau, chẳng phải Takauji-san đang miễn cưỡng hay sao, ấy mà.”

“Tại sao cậu lại nghĩ thế……”

Tại sao lại nghĩ thế à?

Có lẽ là hiểu lầm không chừng, nhưng mà chí ít lúc cô ấy nói chuyện với tôi trông có vẻ vui hơn.

“Vì như thế, nên tớ tự ý nghĩ rằng nên chia tay thì sẽ tốt hơn.”

“Cậu thật sự tự ý lắm.”

Cô ấy nhìn tôi bằng đôi mắt oán giận như trách móc.

“……Xin lỗi.”

“Nếu như không thể nói chuyện được với Kimishima-kun thì tớ cũng sẽ khổ lắm.”

Là chuyện đấy à~.

Takauji-san có vẻ nhận ra được câu lỡ lời mà tăng tốc bước đi như thể bỏ chạy.

“Vì cậu là người bạn mà tớ khó lắm mới có mà……”

Dường như bên trong Takauji-san tôi đã trở thành sự tồn tại đến như thế rồi.

Cùng với cảm xúc hạnh phúc, tôi lại lần nữa nghĩ rằng, chính vì như thế mà không thể để cô ấy bị cướp từ Kidokoro-senpai được.

“Nói cực kỳ đơn giản thì là bài poker 1 chọi 1.”

Sau giờ học, tôi ở lại lớp và lắng nghe Fumi-san giải thích.

Cả Haru, đứa bị tôi lôi vào, và cả đương sự Takauji-san cũng ngồi bên cạnh lắng nghe.

Fumi-san mang theo bộ bài, chia bài thực sự và chơi một mình cho bọn tôi xem.

“Bình thường là phải tạo bài, nhưng đây thì khác nhỉ?”

“Đứng rồi đó, gyaru-chan.”

Gyaru-chan!? Gọi quá rồi đó.

“Người chơi sẽ được dealer phát cho 2 lá, sau đó sẽ tạo bài từ 5 lá từ chỗ được gọi là sông trung lập.”

Tôi và Takauji-san được Fumi-san nhanh chóng phát cho 2 lá bài. Sau đó thì chị ấy đặt up 3 lá bài xuống chỗ sông, và mở nó lên.

“Có biết tạo bài poker không?”

“Trên game em có từng chơi qua rồi.”

“Nếu thế thì không sao. Thời điểm đặt cược tổng cộng là 4 lần, gồm lúc người chơi được phát 2 lá, lúc, khi đặt 3 lá trên sông, khi đặt lá thứ 4 trên sông, khi đặt lá thứ 5 trên sông. Sau khi lần thứ 4 kết thúc rồi thì cả hai sẽ đối chiếu bài của nhau để phân thắng bại. Chỉ là—”

Fumi-san cũng giải thích cả kịch bản ngoài luật chơi.

…………Chị ấy hiểu chi tiết ghê.

Chị ấy có chơi cái này nhỉ? Hình như lần trước chỉ cũng nán lại sau giờ học, lúc mình đang Kidokoro-senpai đang gây gỗ ở trước cửa ấy.

“Tuy hơi khác luật công khai một chút, nhưng mà đây là bài poker mà Kidokoro-kun đã nói đấy.”

Tóm gọn giải thích lại thì, có vẻ như trận poker lần này này một trò nhắm đến chuyện tạo bài từ bài mình có và những lá trên sông, và cướp lấy chip của đối thủ.

Kidokoro-senpai tự tin đầy mình kia mà.

Dù cho là tôi không quen đi chăng nữa, nếu như tôi rút được lá bài mạnh thì vẫn có khả năng tôi sẽ thắng.

“……”

Cứ như vậy, dưới sự quan sát của Fumi-san, Haru trở thành vai trò dealer, tôi và Takauji-san đấu bài chơi với nhau.

Giáo viên đi tuần đến thì cả bọn sẽ giải tán, nhưng nếu như không đến thì có thể chơi đến tận chiều tối.

“Vui quá……!”

Là một trận cược mối quan hệ với Takauji-san giữa tôi và Kidokoro-senpai, vậy mà Takauji-san lại đang thật lòng tận hưởng trò chơi một cách vui vẻ.

“Tối quá rồi Saaya-chan.”

“Tạo bài thì thế rồi, nhưng đọc được tâm lý của đối phương cũng quan trọng nữa.”

Nếu mà nói cực kỳ qua loa thì đúng là như thế.

Dù cho bản thân không có bài tốt đi nữa, không thể đối phương giành thắng bại, không chấp nhận thua mà cứ tiếp tục thì sẽ giành lấy chiến thắng.

“Bluff[note47570] cũng là một cách làm thông thường đấy nhé~. Điều quan trọng là phải đọc được tâm lý của đối phương như thế nào.”

“Chị senpai nhỏ nhắn rõ tường tận quá.”

Rồi bà chị senpai nhỏ nhắn đó ưỡn ngực đáp ‘cảm ơn vì đã lắng nghe chị’.

“Vốn dĩ nó thịnh hành trong số học sinh năm ba là do chị đấy.”

Ra chị ta không phải người chơi, mà lên bên tạo ra trò chơi cơ.

Tôi chịu thuyết phục cái trạng thái【Thần Bài】của chị ta rồi.

Con gái thì bình thường người ta không biết đến cái hệ chơi bài như thế đâu, Fumi-san à.

“Lại cùng nhau chơi nữa nhé.”

Lúc chia tay, Takauji-san nói mà đôi mắt sáng lấp lánh.

“Tất nhiên! Chơi nữa nhé~!”

Haru cũng vui vẻ đáp lại thì Takauji-san ‘hừm hừm’ gật đầu không biết bao nhiêu lần.

Khi tôi cùng bước đi trên con đường về nhà, cuối cùng đã giải thích chuyện đã xảy ra lúc trưa cho nhỏ nghe.

“Tui biết rồi. Vì bảng tin được viết siêu tốc trực tiếp luôn kia mà.”

“Cái bảng tin kinh thế.”

“Thế nên tui mới tò mò cũng định hỗ trợ cho ông……nhưng mà ông ngốc lắm, Akari.”

“Tại sao hả.”

“Rõ ràng là đối phương giỏi hơn ông vậy mà. Còn chấp nhận đề xuất của đằng đó thế này.”

“Cứ kéo dài mãi như thế này…………Hai người họ trở nên thân thiết thì tính làm sao hả.”

Đấy là điều đáng sợ nhất. Cơ mà tôi chẳng muốn đâu.

Lúc theo đuôi, Haru đã nói với tôi vì họ mới bắt đầu quen nên chỉ ngại ngùng thôi. Nên có khả năng cao họ sẽ trở nên thân thiết nếu thời gian trôi đi.

Bây giờ hình như anh ta chưa có ra tay, nhưng tôi không nghĩ anh ta sẽ tiếp tục như thế lúc về sau đâu.

“Nhưng mà……Akari, nếu như ông thua thì sẽ không thể liên lạc hay nói chuyện đó? Chẳng phải ở trong lớp ông đã nói chuyện bình thường với cậu ấy rồi sao. Tui thì chẳng liên quan gì nên ra sao cũng được. Ra sao cũng được.”

Haru nhấn mạnh chỗ ra sao cũng được.

“Chỉ là, tui không muốn nhìn thấy Akari bị tổn thương thôi……”

“Haru-chin, bà lo lắng cho tui hả.”

“Ô-, ông phiền quá! Chỉ là thấy ông u ám kế bên thì tui cũng bị chán lây thôi!”

Tôi bất giác cười khúc khích.

“Vì thế này đây nên tui mới chỉ định bà làm dealer đó Haru.”

“Mờ mờ ám ám. Tức là sao? Tại sao lại là tui?”

“Thì làm sao mà giữ bình tĩnh được trong phòng học năm ba được đúng chứ. Có Haru rồi thì tui trở nên bình tĩnh ấy mà.”

Vì có gương mặt thân quen nên có thể nói có cảm giác an tâm.

Haru hơi đỏ mặt một chút, hắng giọng rồi thì đến va vào người tôi như đùa giỡn.

“Ông Akari này, bộ yêu Haru-chin hả~?”

“Không phải.”

“Nào, tui hiểu mà! Mà bị từ chối thẳng mặt bực bội sao sao ấy!”

Haru múa may chiếc cặp nên tôi nói「Oi, kora, dừng lại!」và vào thế phòng thủ.

Về chuyện của Haru, nếu nói thích hay ghét thì tất nhiên là thích rồi.

Nếu nói về ái tình thì có lẽ là như thế không chừng. Nếu như Haru có bạn trai, và nhỏ bám chặt lấy tên đó thì tôi nghĩ mình sẽ có chút ghen đấy. Nếu như nhỏ có trăn trở thì tôi cũng sẽ giúp đỡ trong phạm vi mà mình có thể giúp.

Tôi là người anh mà như thể em trai, con Haru cũng là chị mà như người em gái vậy.

Chỉ là, cũng là những người khác nhau nên tôi cũng nhìn nhỏ với tư cách là nữ giới. Có lẽ nó gần với cảm giác yêu thương dành cho gia đình hơn là cái được gọi là ái tình.

“Tui hiểu mà~!”

Haru to tiếng than thở rồi thì chiếc cặp đã xoay ấy bay thẳng vào mặt tôi.

“Ái da~!?”

Tôi đã nghĩ có lẽ mối quan hệ như thế này sẽ tiếp tục cho đến khi tốt nghiệp cao trung.

Cho đến ngày quyết chiến, tôi đã luyện tập chơi poker với lại Fumi-san.

“Lần này thì em không thể không đọc điểm yếu của chị.”

“Mạnh mẽ là tốt , nhưng mà em cũng phải quan sát rằng chị cũng mạnh mẽ giống như vậy.”

“Đặt cược hết tất cả thế này chỉ là có thể thấy là tự hủy thôi. Bộ chấp nhận thua rồi hả?”

(*note: 3 câu trên đều cho Fumi nói)

Như thế này đây, tôi nhận lấy lời khuyên và cảm nhận sau mỗi một round và thực hành theo đó.

“Kouhai-kun rõ là một kouhai hệ cún con mà, thành thật nghe lời mà chị nói ha~”

Chẳng lẽ nào, ‘kouhai hệ cún con’ tức giống như một con chó nô lệ nên chị ấy mới nói thế à.

“Nếu như thế thì ý nghĩa có chút khác đó.”

“Gì cơ?”

“Không, không có gì hết ạ, thưa Mom.”

Và như thế này đây, nhờ khóa huấn luyện đặc biệt mà ngoài chuyện quen với lại trò chơi, tôi đã có thể hiểu được sự thú vị hay là về chiều sâu của nó.

Chỉ là, nếu như những phiền muộn của tôi là chuẩn xác thì nói thật tôi có cảm giác như chẳng hề liên quan đến chuyện mình quen với trò chơi, mạnh mẽ hay là Bluff của bản thân.

Cần phải chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Và rồi, giờ tan học của ngày quyết chiến đã đến.

Tôi cùng với Haru và Takauji-san bước vào lớp học có mặt của Kidokoro-senpai.

Ở giữa phòng có hai chiếc bàn được chập trước sau lại với nhau, Kidokoro-senpai thì đang ngồi vào ghế của một trong số chúng. Xung quanh là khán giả mà giống như đã trở thành một bức tường vậy.

“Xin lỗi, xin cho qua.”

Tôi tạo không gian để bước vào bên trong thì Haru và Takauji-san cũng đi theo.

“Xin lỗi, đã để anh chờ.”

“Đang chờ đây.”

Kidokoro-senpai nở nụ cười thanh thoát trông như nếu là con gái thì sẽ ngất rồi.

Từ giờ nghỉ trưa đó cho đến ngày hôm nay, theo như Haru thì có vẻ bảng tin trường là một bữa tiệc linh đình.

Ikemen chính nghĩa đặt cược thiếu nữ xinh đẹp nhất trường để phân thắng bại với đứa con trai học năm hai——, mọi người đang viết thế này thế nọ nội dung như thế đấy.

Người đang cố chia rẽ sự thân thiết giữa hai người họ là tôi đây hoàn toàn vào vai ác.

Khi nghĩ không biết có chút đồng minh nào không thì hầu như là không có. Cả những tên fan nam của Takauji-san cũng vậy, nếu đối phương là Kidokoro-senpai thì thể hiện thái độ chúc phúc như「Chúc may mắn」này nọ ấy.

Tuy cũng có bài viết đánh giá xấu về Kidokoro-senpai, nhưng về mặt áp đảo số lượng thì lại khác.

“Do được chỉ định nên em sẽ làm dealer ạ~”

“Nhờ bà nhé, Haru-chan.”

“Ư~xừ.”

Đáp đại lại tôi rồi thì Haru mở hộp bài mới toanh và xào nó lên.

“Xác nhận đã nào. Nếu như Kimishima-kun thắng thì anh sẽ chia tay với Saaya-chan. Và cũng xin lỗi chuyện xem thường sở thích nữa.”

“Phải. Nếu như senpai thắng thì tôi sẽ cắt đứt với lại Takauji-san. Không liên lạc, cũng như trò chuyện tại trường.”

Rồi Kidokoro-senpai ‘ừm’ và gật đầu.

“Hứa rồi đấy nhé.”

“Vâng.”

Nói thật, cho dù có thua đi nữa cũng có thể phá vỡ lời hứa. Nhưng mà, điều kiện trong trường hợp bên kia thua cũng khá lớn.

Thế nên chiến đấu để phá vỡ lời hứa chẳng công bằng tí nào.

Có lẽ khán giả đang nườm nượp vào phòng học sẽ đóng vai trò là nhân chứng.

Takauji-san thì chẳng nói gì cả, chỉ dõi theo trong lo lắng mà thôi.

Tôi cảm thấy có lỗi khi lỡ làm cho vụ xích mích to thành ra như thế này.

Vì là trạng thái「Đừng có đánh nhau vì tớ mà」thực sự ha.

Những mảnh thẻ nhựa sẽ dùng để thay thế cho chip, mỗi người sẽ bắt đầu bằng ba mươi mảnh.

“Kouhai-kun, mạnh mẽ lên nhé. Sự mạnh mẽ sẽ chiến thắng tất cả!”

Từ trong đám người, Fumi-san lộ mặt ra và đã cho tôi lời khuyên sau cùng.

Tôi không nói gì cả mà gật đầu.

Và rồi round thứ nhất đã bắt đầu.

Ban đầu cả hai cùng cược số chip cần thiết cho round đầu. Tranh cãi với nhau bằng Call hoặc Raise[note47571], mỗi bên hai mảnh ngựa tổng cộng là bốn ấy sẽ chảy vào cái tài khoản chung được gọi là Pot.

Haru chia cho bọn tôi mỗi người hai lá bài, và tôi thử xác nhận nó. Ừ thì, nói qua loa thì không mạnh, nhưng mà cũng chẳng yếu.

Mỗi người chơi đưa ra hai chip để xem thái độ của nhau, và Haru mở ba lá bài đã đặt ở sông.

“……”

One pair 7.

Đang ở thế yếu, nhưng vào thời điểm này, một cặp số giống nhau cần thiết để tạo thành One Pair đã được hoàn thành tại sông rồi.

Nhờ【Poker face】hay sao mà dù cho Kidokoro-senpai có loáng thoáng nhìn mặt tôi đi nữa cũng chỉ biết chau mày lại mà thôi.

Nếu đã nắm trong tay rồi thì chí ít phân thắng bại đi nào.

Đây là một quy tắc vàng mà Fumi-san đã dạy cho tôi. Chỉ là nếu ở đây mà cược một số lượng lớn chip và tỏa ra sự mạnh mẽ, có khả năng đối phương sẽ bỏ chạy nên cần phải vừa kéo dãn round để cho đối phương không bỏ chạy, vừa điều chỉnh lại số chip.

Khi đặt cược chip và tiến đến giai đoạn tiếp theo rồi thì Haru lại mở thêm một lá bài ở sông.

……Những lá bài mà tôi có kết hợp với sông thì có ba lá có chữ số giống nhau, thế là tiến hóa thành One Pair và Three Card[note47572].

Tôi rút được ngon từ nước đầu tiên.

Lúc mà lại lần nữa vào giai đoạn đặt cược thì.

“Fold[note47573]”

Kidokoro-senpai tuyên bố thua round. Tôi chỉ còn biết ngẩn ngơ thôi. Có lẽ vì bài của bản thân anh ta xấu quá chăng. Tôi chắc chắn chẳng biểu hiện gì ra mặt cả. Cũng chẳng tích chip hay tăng sự mạnh mẽ.

“Vậy thì, eetto, số chip đã đặt cho đến giờ sẽ thành chip của Akari nhé.”

Tôi thắng, nên số chip được tích ở Pot được chi trả cho tôi.

“Hạ bài, nhỉ.”

Khi cả hai thử mở bài thì Kidokoro-senpai có một cặp vua. Nếu như phân thắng bại cho đến cùng thì về bài tôi sẽ mạnh hơn, chắc chắn đã có thể thu được nhiều chip hơn số hiện tại.

“Three Card mạnh ghê ta. Thật chính xác khi hạ bài.”

“Hình như rút được đúng lúc thôi.”

Nếu như tôi mà cứ để cặp One Pair 7 thì đã nhỏ hơn và thua cuộc rồi.

Có nên động tay vào hay không, có nên tỏa ra khí thế mạnh mẽ hay không, hay không để cho đối phương biết mình yếu thế này nọ, sự「đọc hiểu」của cái trò này chắc chắn này ở mức như thế.

Đến nước đó mà anh ta lại bỏ bài, tức là có khả năng là đã nhìn thấy được con số của tôi luôn chứ đừng nói là bài của tôi.

……Con người này mạnh cỡ dân chuyên nghiệp sao?

Round thứ hai.

Đổi lại bài tôi hoàn toàn chẳng được gì. Dù có kết hợp với ba lá ở sông đi nữa cũng chẳng có dấu hiệu sẽ vươn lên.

Nếu đã thế này rồi thì chỉ còn cách xài Bluff, dụ dỗ để đối phương rút lui.

Tôi đặt cược 10 mảnh nhựa, bao gồm cả số lượng ăn lúc ban nãy.

“10 mảnh? Quả là liều nhỉ, Kimishima-kun.”

“Sư phụ Fumi-san đã dạy tôi nếu đi được thì cứ đi thôi.”

“Nếu được Fumi-san dạy thì sẽ giỏi như thế đấy.”

Fumi-san là người như thế nào đấy. Chỉ được người ta nể quá rồi đấy.

“……Vậy thì anh đây sẽ, Call.”

Tuyên bố Call rồi thì, Kidokoro-senpai đặt số lượng mảnh nhựa chip giống như tôi. Định hạ bài rồi, nhưng mà trò chơi đang tiến theo hướng phân định thắng bại.

Do round thứ nhất đã thua, nên số chip mà Kidokoro-senpai có trong thay thấp hơn một nửa so với lúc bắt đầu.

Tiến đến giai đoạn rồi, cho đến cùng Kidokoro-senpai đã chẳng hề hạ bài.

Bài tôi chẳng tạo thành gì cả.

Đằng ấy có lẽ là có.

Dù có như thế, từ lúc đầu đến giờ anh ta giống như chẳng có dấu hiệu gì là trăn trở nhỉ……

Hoàn toàn chẳng có dấu hiệu bối rối, thường thì phải suy nghĩ một chút mới phải.

……Quả nhiên những đều mà tôi đang lo lắng đã chuẩn mục tiêu rồi.

Con người này, đang làm cái gì đấy?

Tôi chỉ hình dung bài Poker là một trò bịp, nếu như là ở lớp của Kidokoro-senpai đi nữa thì cũng chẳng có gì là lạ cả.

Tôi đã nghĩ sẽ định chơi công bằng rồi vậy mà. Anh ta tính làm như thế à.

Định lấy lại tinh thần, tôi vươn người để hít thở thật sâu. Bằng cách nào đó nhìn xung quanh thì tôi bất giác nhận ra.

Bốn tên con trai mà hình như theo Kidokoro-senpai đang đứng lẻ tẻ mà nhìn về hướng này.

Mỗi vị trí đang đứng đều là ở đằng sau tôi cả. Nếu nhìn theo mặt đồng hồ thì bốn đứa bọn nó đang đứng rải rác từ khoảng hướng bốn giờ cho đến tám giờ.

Thế chẳng phải đám bạn của anh ta đang nhìn chết tôi luôn hay sao.

“……”

Nếu như chuẩn bị người hỗ trợ bên ngoài thì có lẽ dễ dàng mà nhìn thấy bài tôi.

E rằng, bốn cái người nhìn bài tôi ấy đã bằng cách nào đó gửi dấu hiệu đến cho Kidokoro-senpai—.

Hai lá bài mà chỉ có chất[note47574] với chữ số. Truyền đạt chỉ như thế thôi là đủ, nên có lẽ chẳng cần nhiều lượng thông tin đâu.

Lúc luyện tập với lại Fumi-san, để có thể đọc tâm trạng nhau mà thỉnh thoảng nhìn vào mắt nhau, còn với Kidokoro-senpai thì hoàn toàn chẳng nhìn vào mắt nhau tí nào cả.

Thứ mà anh ta nhìn không phải là tôi, mà là đám bạn đang đứng ở đằng sau nhỉ.

Một Kidokoro-senpai có Trạng Thái【Sách sĩ】.

Nếu như không biết nó thì tôi cũng đã chẳng ngờ vực mà phân thắng bạn hoàn toàn rồi.

“Akari, senpai Call rồi đó. Ông tính sao?”

“Chờ một chút đã.”

Tôi lấy chút thời gian suy nghĩ.

Giả vờ như trằn trọc, nghĩ rằng nó sẽ đâu vào đó.

“……Kidokoro-senpai mạnh thật ha.”

“Thế à.”

“Vâng. Tôi đã nghĩ mình và Fumi-san đã mạnh lên từ đợt tập huấn đặc biệt rồi, vậy mà chẳng thể là đối thủ của anh.”

“Vậy thì chấp nhận thua thì thế nào.”

“Đâu thể như thế được chứ. Nhà Kimishima có gia huấn là đừng để thua mấy tên ikemen đấy——”

“Gia huấn lạ nhỉ.”

“Đúng chứ. Tôi thì đã muốn được sinh ra trong bộ dạng ikemen như senpai đó.”

“Bây giờ không phải lúc để nói chuyện phiếm đâu biết chứ?”

“Tôi là loại nếu như không nói chuyện thì sẽ không thể suy nghĩ được, xin lỗi nhé.”

Tôi vừa khép nép, vừa nói thêm một chút.

Có thể nói chuyện tùy ý trôi chảy với lại đối tượng mà mình chẳng có hứng thú thế này là do kỹ năng【Có tài ăn nói】không chừng.

“Từ khi bắt đầu tập huấn đặc biệt, tôi đã nghĩ trò này thật thú vị làm sao.”

“……”

Kidokoro-senpai chẳng gật gù đồng tình, chỉ lắng nghe mà trông như chán chường mà thôi.

Tôi có【Dũng cảm】,【Rất khéo khen ngợi】và【Poker face】mà. Không sao. Có thể mà. Đừng có run nữa, tay tao ơi.

“Cái nhẫn đó của anh ngầu lắm đó. Anh mua ở đâu thế?”

“Àà, cái này hả?”

Kidokoro-senpai nhìn vào cái nhẫn để xác nhận.

“Chẳng phải mắc lắm ạ.”

“Đâu, chịu. Cái này là của cho đấy.”

“Từ con gái ạ? Sướng ghê.”

“Mau nhanh lên đi.”

Kidokoro-senpai mất hết kiên nhẫn mà nói như thể bực bội.

“Xin lỗi. Cuối cùng đã suy nghĩ thấu rồi……Xin phép Raise.”

Tôi đặt chip cược nhiều hơn số lượng cược đồng chip mà mình đã nhận.

Kidokoro-senpai đã cười nham hiểm.

“Có trong tay hàng ngon rồi à? Ghen tị ghê. Call.”

Kidokoro-senpai lại đuổi đến. Như thế này thì số lượng chip của đối phương đã thành con số không. Ở round thứ hai mà trong tay không còn chip thì rõ ràng là lạ lùng.

Tức là phải xác định thắng round này đây.

Nếu nói ngược lại, người thua round này tức là thua trận thắng bại.

Haru mở lá thứ năm ở sông, nhưng trông như chẳng liên quan gì với tôi cả. Giai đoạn cuối đã kết thúc, chuẩn qua phần cho xem bài.

“Tỏ ra vẽ mạnh mẽ nhưng coi bộ đã phản tác dụng nhể. Có lẽ anh sẽ thua đấy.”

Dám chém gió à. Sự nham hiểm hiện toàn bộ lên trên mặt rồi kìa. Có lẽ ảnh nghĩ mình sẽ thắng.

“Bên này One Pair 8.”

Kidokoro-senpai cho xem bài. Bài trên tay và sông tạo thành một đôi tám.

Tôi cũng cho xem bài của mình.

Có lẽ anh ta nghĩ bài tôi không tạo thành gì đúng chứ. Nhưng đáng tiếc.

“Straight[note47575] ạ.”

Bộ này đứng trên One Pair rồi.

“Ể~? Hả————!?”

Kidokoro-senpai trợn trừng mắt, nhìn đi nhìn lại bài để so sánh rồi đứng hình.

“Bên phía anh chẳng còn chip nữa, nên là tôi thắng.”

“Không thể nào——!? Đùa à~!”

“Sao thế ạ, sao anh lại cuống cuồng như thế kia.”

Kidokoro-senpai đang đưa mắt nhìn đám bạn.

Tôi thử quay lại thì mấy đứa bạn ảnh đang bối rối.

“Trận phân thắng bại này, Akari dành chiến thắng—!”

Rồi Haru cười tươi.

Tôi cũng dựa lưng vào ghế.

Khi nhìn sang Takauji-san thì cổ đang khóc.

K-, khóc á……? Ể?

Mắt chạm mắt rồi thì cổ bước ra khỏi lớp.

Tại sao. Ể? Ể?

Trong khi tôi đang bối rối thì Kidokoro-senpai đập cả hai tay lên mặt bàn một cái rầm.

“Chờ đã chờ đã chờ đã! Quái lạ, thật quái lạ!”

“Quái lạ ạ……Tuy khả năng không cao lắm nhưng bộ Straight rất thường hay ra đúng chứ.”

Rồi tôi gom bài lại.

Tất nhiên là loại bỏ phần thừa ra.

“Theo cách nói đó thì anh đã biết bài của tôi rồi nhỉ?”

“Cái đó……Sao mà như thế được!”

“Vậy thì chẳng có gì lạ hết cả. Do ghép được Straight nên là tôi mạnh hơn. Tất nhiên mà đúng không.”

“~……”

Có lẽ con người này không mạnh về poker không chừng. Dễ hiểu quá mà.

Sử dụng trò lừa để phân thắng bại chẳng phải là chiêu trò của trò poker sao. Nếu như không sử dụng chiêu trò gian lận thì chắc chắn vị trí những người bạn của anh ta đã không bất tự nhiên như thế rồi. Nơi chốn là ở bên Kidokoro-senpai còn gì. Chuyện mình cảnh giác đã chính xác rồi.

“Như đã tuyên bố, anh phải giữ lời hứa cho tôi đấy.”

Kidokoro-senpai bất lưng ngồi xuống ghế.

“…………Hàà~. Hiểu rồi. Giữ lời hứa vậy. Saaya-chan, chính vì thế nên xin lỗi nhé.”

Lúc này đây, tôi đã chẳng hiểu ý nghĩa của lời「xin lỗi nhé」này.

Chỉ đơn thuần anh ta nói thế vì đang nghĩ là không muốn chia tay với lại Takauji-san không chừng.

“À ré? Không có.”

“Nếu là Takauji-san thì từ nãy cô ấy đã rời khỏi lớp rồi.”

“Thế à. Vậy thì, để đằng này nói lại lần nữa vậy.”

“Còn một chuyện nữa. Được chứ ạ?”

Có lẽ như anh ta đã quên thật, liền nhún vai và cười gượng.

“Àà, phải rồi ha……Chuyện tạ lỗi vì đã xem thường sở thích của cậu với Saaya-chan nữa. Xin lỗi nhé.”

Anh ta lịch sự cúi đầu xin lỗi.

“Anh hãy thử nghe đi ạ. Một lần thôi. Nó thú vị lắm. Đừng có xem thường thứ mà mình chưa từng xem hay là nghe.”

Chí ít thì tôi muốn anh ta xem thường hay khinh miệt sau khi đã trải qua nó. Nhưng mà bị khinh thường thứ mình thích sẽ làm tôi tức lên đấy chứ.

“Sẽ khắc cốt ghi tâm.”

Thành ra thế này rồi thì tôi và Takauji-san chọn ra những tuyệt tác được chọn và truyền giáo cho Kidokoro-senpai nhỉ.

Bỏ vụ nào đó của số nào vào đã……nếu là Takauji-san thì sẽ lấy từ đâu nhỉ.

A, phải rồi. Takauji-san! Hình như cổ đang khóc!?

T-, thật sự không muốn chia tay này nọ……?

Tôi nói ‘vậy thì, xin phép ạ’ rồi vội vàng bước ra khỏi lớp. Dù có liên lạc cũng không có phản ứng nên tôi chạy quanh trong trường.

Rồi tôi nhớ đến một chỗ mà Takauji-san sẽ đến.

Vừa đứt hơi, vừa chạy lên cầu thang, cuối cùng cũng đã tìm thấy hình bóng ấy.

“Cậu làm sao thế?”

Takauji-san đang ngồi ôm đầu gối ở trước sân thượng, nơi mà lúc nào tôi cũng dùng để nghỉ trưa.

Khi cổ ngẩng mặt lên thì lấy khăn tay để lau đi gò má đã ướt.

“Tớ yên tâm rồi. Vì đã cực kỳ lo lắng lắm.”

A~……Ra là thế à.

Mừng là vì không phải cô ấy khóc vì không muốn chia tay. Nếu thật sự là như thế thì tôi thật sự sẽ trở thành một đứa cực kỳ tội tệ lắm đấy.

“Tớ nhận được lời xin lỗi rồi.”

“Ể?”

“Lời xin lỗi vì đã xem thường sở thích của bọn mình.”

Takauji-san chớp đôi mi vẫn còn ướt rồi thì nở nụ cười tươi.

“Không nghe thật là mất mát nhỉ.”

Suy nghĩ có khuynh hướng của một người nghiện nghe. Nhưng mà, tôi đồng cảm với cổ.

“Có lẽ anh ta chưa từng một lần nghe còn gì? Tớ và cậu cùng tạo ra một kiệt tác rồi cho anh ta nghe chứ nhỉ?”

“Được đó. Nếu như là tớ và Kimishima-kun thì có trông như có thể tạo nên tuyển tập kiệt tác được chọn đó.”

“Bắt đầu từ đâu thôi. Tớ thì nghĩ về chuyện máy nước nóng của nhà ông Honda hư gần đây chẳng hạn.”

“Mà~, trông dễ tiếp nhận nhỉ. Cũng có điểm nhấn đàng hoàng nữa. Nếu như thế thì tớ dùng mail của một thính giả nói về tiêu xài hoang phí và lối sống tối giản của Mittsun——”

“Aa. Cái đứa bị đá xoáy lại rằng『Đằng nào nếu lại mua rồi vứt đi thì tự túc mở cửa tiệm tái chế luôn đi』ấy nhỉ. Nhưng vụ đó nội bộ riêng tư quá nên chẳng phải sẽ lạ với những thính giả mới nghe lần đầu sao?”

“Không có chuyện như thế đâu.”

“Đâu, vì IQ radio của Takauji-san quá cao nên không hợp với lại người bình thường đâu.”

“K-, không có cao gì hết……! Cậu làm ơn đừng có đột nhiên khen tớ……”

“Trông cậu vui quá chừng kìa.”

“K-, không có như thế đâu nhé!”

“Với lại phải lấy những kiệt tác được tuyển chọn từ mail của『Ujicha』nữa.”

“Thôi.”

“……”

“Thật sự thôi nhé.”

“A. Cái này thật sự không được……Xin lỗi cậu.”

Quả nhiên Takauji-san sẽ đáp trả lại với cùng mức độ tri thức và sự nhiệt tình của tôi mà.

Nếu cứ thế này thì trông như sẽ có thể nói chuyện mấy tiếng đồng hồ. Có thể nói chuyện mình thích với người mình thích, liệu rằng hạnh phúc đến như thế này sao.

“A. Có tin nhắn đến từ Kidokoro-senpai. Anh ấy vẫn ở trong lớp học ban nãy nên muốn nói chuyện với tớ.”

Có lẽ là lời chia tay chính thức.

Tôi không thấy sự lưu luyến ở Kidokoro-senpai lẫn Takauji-san. Tôi đã nghĩ, Kidokoro-senpai đã thích

Takauji-san mà tỏ tình với cô ấy.

Nhưng mà lúc nãy anh ta chấp nhận thua chóng vánh và cố nói lời chia tay. Vậy thì Takauji-san đã thích Kidokoro-senpai sao? Cái đó cũng không phải. Lúc tôi bám theo đuôi, chắc chắn cổ phải vui vẻ hơn mới phải.

Tôi cũng đi theo Takauji-san khi cổ quay về lớp học.

Bên trong chỉ còn mỗi Kidokoro-senpai mà thôi.

“Xin lỗi nhé, Saaya-chan. Anh thua Kimishima-kun rồi nên phải giữa lời hứa là chia tay.”

“Em hiểu rồi ạ.”

Hai người này, quả nhiên là đang hững hờ mà. Không nhận lấy cú sốc, cũng không bộc lộ phản đối hay không muốn.

“Vì tuyên bố trước mặt nhiều người và đã thua rồi, quả nhiên khó mà tiếp tục mối quan hệ đó lắm.”

“Không ạ. Đã đủ rồi ạ. Anh đã giúp em rồi.”

Đã giúp?

“Thế à. Nếu thế thì tốt rồi. Anh cũng nên xin lỗi Saaya-chan nữa. Xin lỗi vì đã xem thường sở thích của em. Xin lỗi nhé.”

“Không ạ, được rồi ạ.”

Tôi đã chẳng theo kịp cuộc trao đổi vui vẻ và dễ chịu giữa hai người họ.

“Cả hai người lạ thật đó.”

“Về chuyện gì?”

“Đây không phải là chuyện em nên nói, nhưng mà người yêu mà chia tay như thế này, bình thường chẳng mấy ai đúng chứ? Chẳng phải quá hững hờ hay sao ạ.”

Kidokoro-senpai và Takauji-san một lần nhìn nhau, bộ dạng như để xác nhận gì đó.

“Lúc này đây thì nên nói『Ghét mấy đứa có giác quan tốt ghê』nhỉ.”

“Hảả……”

“Thôi thì nói với mỗi Kimishima-kun vậy. Bọn anh không phải hẹn hò thật sự đâu.”

“Ể. Thế tức là sao ạ?”

Sau đó thì Takauji-san nói tiếp.

“Cả hai không có thích nhau đâu. Chỉ tình cờ vì lợi ích chung của nhau thôi.”

“Vậy chuyện hẹn hò, là lợi ích chung của nhau?”

Họ đang nói gì thế.

“Senpai tình cờ trông thấy tớ được tỏ tình——”

“Rồi thành ra ‘cả hai đứa trông vất vả ghê ha’ đó.”

Có vẻ như những người nổi tiếng hiểu được cảm xúc của nhau.

“Rồi anh đã đưa ra đề nghị, nếu như trở thành người yêu giả của nhau thì chẳng phải sẽ giảm bớt rắc rối này sao, và đã được Saaya-chan đồng ý.”

“Ể? Vậy tức là.”

“Senpai và tớ, chỉ là cặp đôi giả vờ đang hẹn hò mà thôi.”

Quá nhiều chuyện để tôi thuyết phục. Có lẽ vì như thế mà họ hững hờ.

Tôi đã nghe rõ tường tận.

Những người tỏ tình họ rất nghiêm túc, không có chơi đùa, nên từ chối cũng phải nghiêm túc, và bên từ chối cũng ít nhiều băn khoăn, cần có sức mạnh nữa.

Do chưa tỏ tình hay được tỏ tình nên là tôi không hiểu cảm giác đó. Nhưng mà, cả hai người đang sẻ chia cảm giác hay là cảm xúc đó.

Và rồi, vì lợi ích chung của cả hai nên Takauji-san đã chấp nhận mối quan hệ đó.

Tuy cả hai không thích nhau, nhưng phải giả làm bạn trai bạn gái một cách đàng hoàng để cho xung quanh không nghi ngờ.

Nếu như có người yêu hờ rồi thì có lẽ sẽ thay đổi được suy nghĩ của những người đến tiếp cận.

Những người hâm mộ Takauji nếu như biết được đối tượng thì sẽ chịu thuyết phục mà lùi bước.

Có vẻ như hiệu quả tránh trai, tránh gái đó đã có tác dụng.

“Do không thể để ai phát hiện nên giấu nó cũng vất vả lắm. Cũng phải làm hành động như một người bạn trai nữa.”

Tôi nhớ ra rồi.

Chuyện anh ta đến gây với tôi, nguyên nhân là như thế không chừng. Nếu như buông lỏng tôi thì có khả năng những đứa con trai khác nhìn thấy rồi lại đến gần Takauji-san.

“Nhưng mà, chuyện anh dòm vào smartphone là làm quá rồi đấy ạ.”

Khi mà Takauji-san khuyên thẳng thắn thì Kidokoro-senpai đầu hàng toàn diện.

“Xin lỗi. Lỗi do anh. Lúc nói chuyện với Saaya-chan ở trường, tên của Kimishima-kun luôn luôn được nói ra nên anh không biết cậu ta là người như thế nào thôi. Dù không yêu thật lòng, nhưng mà anh cũng có chút ghen tị đó.”

“Tên của em?”

“Phải.”

“A, aaa, Yaaaa, chuyện kỳ lạ thế, không phải thế, thỉnh thoảng thôi.”

Takauji-san bối rối, dùng hết sức để phủ nhận.

Nói về tôi ở nơi không có tôi sao……

Có lẽ là chuyện liên quan đến radio nhỉ.

“Tại sao anh lại chấp nhận điều kiện như thế của em? Khó xử mà đúng chứ. Nếu là giả thì còn hơn thế nữa.”

Dù là sự hào hứng trên bảng tin, dù là tôi lảng vảng xung quanh Takauji-san đi nữa, cứ bơ đi toàn bộ là được. Không ai là biết chuyện cặp đôi giả cả, sẽ chẳng có trở ngại gì lớn nếu như tiếp tục mối quan hệ không chừng.

“Được con gái để ý, anh nghĩ là vui đấy chứ.”

“Hảả?”

“Từ sau khi hẹn hò với lại Takauji-san, tuy không còn phiền phức khi bị tỏ tình nữa những mà anh trở nên cô đơn lắm.”

……Kiểu đàn ông đơn giản khó ưa ha.

“Đừng có nhìn anh bằng nửa con mắt như thế coi. Chỉ có một lý do duy nhất thôi. Trên hết là để anh xem Kimishima-kun nghiêm túc đến mức nào.”

“……”

Vỡ lỡ rồi. Chuyện mình thích Takauji-san bị vỡ lỡ rồi.

“Anh đã biết đủ rồi, nên nghĩ là không cần nữa.”

Với tôi, kết cục thành ra như thế này thì thật là tốt quá rồi.

Bởi vì, cái được gọi là cặp đôi giả ấy,……

Chẳng phải sẽ dần dần trở nên thích thật hay sao……!

Dù có nghĩ ‘lúc đầu trông như không hợp nhỉ~?’, nhưng nếu tìm ra được điểm tốt của nhau, bắt đầu nhận ra rồi thì sẽ thành ra cái tiến triển như là ‘À ré? Chẳng lẽ nào mình——? Thật sự thích——!?’ đó sẽ diễn ra không chừng! Thật sự nguy hiểm quá! Nếu như để mặc thì đã xảy ra chuyện kinh khủng rồi. May quá. Thật đấy.

Dường như cuộc trò chuyện đến đây là kết thúc, nói lời sau cùng「Anh được nhỏ trường khác hẹn đi karaoke」mà chẳng cần phải nói cũng được để khoe sự nổi tiếng của bản thân và đi khỏi lớp học.

“Aa, phải rồi.”

Như nhớ ra gì đó mà anh ta dừng chân lại.

“Kimishima-kun, trò đấy em làm thế nào thế? Đã đổi bài mà đúng chứ.”