Fưwaa~ - Tôi không biết đã ngáp bao nhiêu lần rồi nữa.
“Akari, mỗi tuần ông đều trông buồn ngủ ha.”
Trong lúc đến trường, Haru nói mà dòm vào mặt tôi, với mái tóc vàng tự mãn của nhỏ hôm nay vẫn tung bay trong gió.
“Tại tui nghiêm túc nghe đài trực tiếp thôi.”
“Sau có thể nghe lại được còn gì? Bộ cần phải thức để nghe à?”
“Bà tiểu thư này, đúng là chả hiểu gì hết ha.”
Cảm giác nghe phát thanh trực tiếp, với lại phản ứng trên mạng xã hội hay twitter này nọ, nếu không nghe trực tiếp thì sẽ không thể cảm nhận được cái vui đâu.
“Ngày hôm sau nghe lại bằng ứng dụng thì chỉ là bản thu âm phát thanh còn gì.”
“Thì bản thu âm có sao đâu chứ.”
“Vì thích nên tui mới muốn nghe trực tiếp đó.”
Rồi Haru lại hỏi ‘bộ đến tận thế luôn hả?’ với vẻ trông kỳ lạ.
Khi nghĩ đến chuyện có lẽ Takauji-san cũng nghe trực tiếp thì tôi cảm thấy chỉ thế thôi cũng đáng để thức cho đến khuya rồi.
“A, phải rồi. Tui, bắt đầu đi làm thêm rồi đó.”
Phải nhờ Haru nói lại với mẹ nhỏ vì thỉnh thoảng bác ấy hay làm bữa ăn tối cho tôi.
“Làm thêm? Tại sao?”
“Vì tui muốn tiền.”
“Thì tui biết thế. Nhưng mà tui đang hỏi tại sao ông lại muốn tiền.”
“Đồ của tui, toàn thứ quê mùa. Nên tui nghĩ là định đổi mà mua nhiều thứ.”
“Àà, cuối cùng thì ông cũng đã tự nhận thức được rồi……”
“Oi, đừng có xài tông giọng thực sự để khẳng định một cách lòng vòng về sự quê mùa của tui coi.”
Dù nói xạo cũng được, nhưng tôi đã chờ nhỏ nói mình không có quê mùa đấy.
“Thì bởi, chẳng phải nhiều lần tui nói với ông là ‘bộ đồ mua từ mấy năm trước đấy hả?’ à. Lần cuối ông đi mua đồ là khi nào đấy?”
“Hình như vào tầm này cao trung năm thứ 3……?”
Haru ‘Ểểể……’ lên rồi nhìn tôi bằng ánh mắt trách móc như thể nhìn thấy dinh thự rác rến vậy.
“Vậy, thì……Đi mua chứ? Đằng nào một mình Akari cũng không biết mà đúng hông?”
Haru loáng thoáng nhìn qua tôi mà gương mặt vẫn cứ hướng về trước.
Với một người mà chẳng thể tin vào lời của nhân viên tiệm trang phục thì lời đề nghị đó như là phao cứu cánh vậy. Sự quan tâm chu đáo của nhỏ đang tỏ ra kìa.
“Tui sẽ làm cho ông thành gyaru đực rựa~”
“Con không làm đâu nhé mẹ trẻ.”
Haru động chạm nhẹ người tôi như thể đùa cợt.
Lúc đang đùa giỡn với nhau thì bọn tôi như thế này đấy. Chẳng phải đánh nghiêm túc đâu.
“Thật, vậy đỡ cho tui lắm.”
“Đằng nào Akari cũng rảnh sau giờ học mà đúng chứ, nên hôm nay đi không.”
“‘Đằng nào’ ý là sao đấy hả.”
Lớp trưởng thì có chuyện vụn vặt đấy. Mà nếu làm xong rồi thì chẳng còn gì cả.
“Nhưng mà, tui không có tiền.”
“Ông có biết window shopping không?”
“Cái đấy thì tui biết nhé.”
“Nếu như ông còn không biết mình muốn gì thì dù có cần bao nhiêu tiền đi nữa cũng không biết mà đúng hông.”
“……Đúng thật ha.”
“Thì là thế đấy.”
Dần dần nhiều học sinh xuất hiện trên đường đến trường, gần chục người đang đi bộ từ hướng nhà ga.
Trong số đó tôi đã nhìn thấy Takauji-san.
Cổ đang thản nhiên đi một mình, không có lấy ai xung quanh cả.
“Takauji-san nhiều lúc hay ở một mình ha.”
“Saaya-chan đâu có bạn đâu.”
“Ể, thật hả?”
Tôi thường nhìn thấy cổ hay được bắt chuyện trong lớp nên tưởng là có nhiều lắm.
“Cho chép bài tập, hay cho xem vở này nọ, mấy cái đó nhiều lắm. Hay nói là cậu ấy được bọn họ nhờ vả~. Nếu gặp chuyện gì đó thì làm bộ mặt bạn bè. Con gái ghét mấy chuyện như thế lắm đấy nhé.”
Tướng mạo thì vi phạm quy tắc trường, vậy mà lại nói mấy cái ý kiến xác đáng làm tôi bối rối.
Không thể từ chối khi được nhờ vả, có lẽ như thế cũng là do dễ mềm lòng nhỉ.
Do xung quanh có những người làm bộ mặt bạn bè như thế, chẳng phải Takauji-san sẽ chẳng thể thể hiện được bản chất của mình sao. Nếu là bạn bè thật sự thì có lẽ họ đã không xem thường chuyện cô ấy muốn vào cửa tiệm thức ăn nhanh rồi.
“……Akari, vào từ cổng sau đi.”
“Tại sao.”
“Nếu bị Macchon bắt gặp thì sẽ lại phiền phức lắm.”
“Vậy thì bà đi một mình đi……”
Nếu đi với tốc độ này thì sẽ cũng lúc bước vào cửa cùng với Takauji-san.
“Đi thôi~”
“A. Oi——”
Bị Haru kéo tay, tôi dần dần bị kéo đi lệch ra khỏi con đường dẫn đến cổng trước mà tiến đến cổng sau.
“Chuyện ông muốn quần áo mới, là vì Saaya-chan?”
“…………Đâu, không PHẢI.”
“Nhất định là như thế rồi.”
Haru cười mà trông khó xử, rồi ngay lập tức chuyển sang nụ cười tươi rói.
“Mà, tui sẽ tìm kiếm quần áo tuyệt vời nhất cho ông, nên cứ giao cho tui!”
Bạn thuở nhỏ của tôi mà cũng đáng tin cậy như thế này sao.
Chẳng lẽ nào, biết đâu chừng nếu là Haru thì nhỏ sẽ biết về tin LINE tối hôm trước.
“Nà~, Haru. Tối hôm qua, tui có nhận được tin nhắn『Tớ chưa từng làm chuyện ecchi』từ Takauji-san——”
“Ể, gì gì? Gì, gì?”
Phải nhể, có lẽ quá nhiều lượng thông tin ha.
“Do cần liên lạc về chuyện lớp trưởng nên bọn tui đã trao đổi LINE với nhau.”
“Hể, hể~. Chẳng phải ngon quá rồi sao.”
“Ừm. Rồi thì, tui được cổ gửi cho cái tin LINE mà khi nãy tui nói ấy, bà nghĩ thế nào?”
“Sao đột nhiên thế……? Mà đâu phải tui thân với lại Saaya-chan hay gì đâu……Ư ừn……Ông đã nói gì đó kỳ cục hả Akari.”
Chuyện kỳ cục? Tôi chỉ nói một câu ‘tối nay cũng phát thanh nhỉ’ thôi, bộ lạ đến tận như thế sao?
“Akari thì đã thế rồi, nhưng mà Saaya-chan theo tui nhìn trông khó khăn trong giao tiếp nhỉ.”
“Takauji-san khó khăn trong giao tiếp……?”
Một người có tính hòa đồng xuất chúng như Haru bộ được trang bị cái cảm biến mà tôi không có sao.
Tôi cũng chưa từng nghĩ như thế bao giờ.
“Thì bởi vì cậu ấy hình như dở tệ trong chuyện nắm bắt ý đối phương mà.”
Tôi chợt nhận ra.
Lúc nói chuyện với nhau ở tiệm hamburger, cổ đã chẳng bận tâm đến phản ứng của tôi mà dần dần cứ nói ra chủ đề. Mà tôi cũng đã giống như thế thôi.
“Do suy nghĩ vội vàng, nên biết đâu bên trong Saaya-chan nghĩ thế này là đúng. Cơ mà tui không biết đâu à.”
Không thể tưởng tượng được từ gương mặt tỉnh queo, hay có thể nói là thục nữ của Takauji-san.
Bộ Takauji-san có những khi suy nghĩ vội vàng sao?
Sau khi băng qua hành lang vào bên trong trường, trở về chỗ để giày để thay giày rồi thì bọn tôi tiến đến lớp.
Haru muốn tránh đụng độ Macchon mà bận bịu tìm kiếm kẻ thù, luôn luôn cảnh giác lúc đang đi bộ trên dãy hành lang.
Trong lúc đi đến lớp học, Haru được biết bao nhiêu nam hay nữ bắt chuyện. Lúc nào trông cũng thân thiết ha. Lúc được Takauji-san bắt chuyện thì chẳng giống như thế nhể……
Khi bước vào lớp, thì Takauji-san đã đến rồi, và cô ấy đang lục tìm bên trong cặp hay là trong hộc bàn.
Bình thường thì tôi không làm, nhưng mà buổi sáng đến trường rồi, thì nên chào hỏi nhỉ……
Điều mà học sinh tiểu học cũng biết mà.
Chỉ chào hỏi thôi là được……
Là bạn học đã trò chuyện qua LINE, hay dạo trước còn nói chuyện như thế với nhau mà.
“Ta~, Takauji-san……Ch-, chào buổi sáng.”
Takauji-san không nhận ra chỉ nhỏ tiếng đáp lại「Chào buổi sáng」, có vẻ như không phải lúc như thế.
Mừng là mình không bị cổ cho ăn bơ.
Tôi thở dài một hơi an tâm rồi cũng ngồi vào chỗ.
Như Haru đã nói, nếu do tôi đã lỡ nói ra chuyện gì đó kỳ lạ thì tốt hơn là lơ đi cái phát ngôn chưa từng làm chuyện ecchi thì hơn.
“Cậu đang tìm gì à?”
“……Phải, chờ tớ tí.”
Như nhớ ra gì đó mà Takauji-san đang làm biểu hiện khó xử.
“Buổi phát thanh hôm qua, tớ, đã nghe trực t—”
Cùng lúc quá trớn mà chuyển chế độ thì bên trong tai tôi lại thoáng qua điều mình được nói lúc trước.
“A, xin lỗi. Chuyện này bị cấm nhỉ.”
“A——Eto, không sao.”
“Được sao?”
“Eto……Nếu như ở trường mà chỉ có 2 đứa thôi.”
Ở trường, mà chỉ 2 đứa thôi……
Quá nhiều từ thanh xuân. Năng lực sát thương quá cao rồi à.
“Vậy, vậy, những lúc 2 đứa nhé.”
Ba phút này của buổi sáng, tôi đã nhận được thành tích chiến đấu vừa đủ.
Mình về được chưa.
Trong lúc mà tôi đang nằm rạp xuống bàn mà giấu đi gương mặt mềm nhũn, thì âm thanh sột soạt ở bàn bên vẫn còn đang tiếp tục.
Nhìn thoáng qua bên Takauji-san thì cổ đang xìu đôi mày mà trông như khó khăn.
Gương mặt lúc khó khăn cũng dễ thương nữa.
……Mình, tởm thật nhể.
Nếu là lúc trước thì tôi chỉ ngắm nhìn thôi, còn bây giờ thì khác. Có thể giao tiếp được trong phạm vi mặt đối mặt, ở mức chào hỏi mà được cổ đáp lại rồi mà.
“Sao thế?”
Khi tôi hỏi lại lần nữa thì Takauji-san kiểm tra xung quanh, sau đó khẽ nói.
“Không có sổ truyện cười.”
“Sổ truyện cười?”
“Phải……Sổ truyện cười của『Ujicha』”
Bộ có thứ như thế à.
“Tớ không nhớ là mình đã làm mất nó, hay là mình đã để nó ở nhà rồi nữa.”
“Bên trong đó là……”
“Bên trong đó có để dành gấp 10 lần số chuyện cười mà Kimishima-kun đã biết đó.”
Thế tức là chuyện cười tục tĩu ha. Chắc chắn luôn.
Thế nên, cổ mới đang cuống cuồng lục lọi trong cặp giống như Doraemon sao.
Không thể nào mà một JK cùng tuổi với cô ấy lại biết rằng cổ là chủ nhân của một cuốn sổ mà liệt kê hàng đống chuyện đùa tục tĩu được viết trong đó được.
Với lại còn là một Takauji-san cũng được ai ai công nhận là thiếu nữ xinh đẹp nhất trường.
Nếu bị phát hiện sổ truyện cười, rồi bị xác định rõ chủ của nó thì bọn con trai sẽ tưởng Takauji-san là gái dâm dục không chừng.
Nếu thành ra như thế thì đám con trai sẽ tập trung đến còn nhiều hơn bây giờ nữa, không sai đâu.
“Thiệt tình……Đâu phải vì thích chuyện cười tục tĩu trong số loại chuyện cười mà lại thích chuyện dâm dục đâu ha, toàn đám nghiệp dư.”
Tôi vờ làm người chuyên nghiệp mà nhìn đám con trai có ánh mắt dâm dục hư ảo.
Chỉ là, bọn nó không biết chuyện đó đâu ha.
Tôi có thể nghĩ thế vì biết Takauji-san là nghệ nhân thiệp viết『Ujicha』gửi chuyện cười tục tĩu……
“Đúng như thế đó.”
Có vẻ Takauji-san đã nghe thấy mà đồng tình với tôi.
“Tớ chưa từng làm chuyện ecchi đâu.”
Thế nên, không hỏi mà lại nói như thế thì ngược lại sẽ bị nghĩ là ecchi và ý thức đến đó, Takauji-san à.
……Ửm? Cái sự thiếu mạch lạc này, giống với lại dòng LINE đã đối đáp hôm qua.
Chẳng phải cổ nói như thế vì nghĩ tôi đang nghĩ ‘Ra cô ấy dâm dục vì đang nghĩ đến chuyện cười tục tĩu?’ hay sao.
“Takauji-san, tớ muốn cậu đừng xem tớ như những đứa con trai khác.”
Tôi nói ra với thái độ không nao núng.
“Ể~?”
Do tôi nói điều mà cổ không ngờ đến hay sao mà giờ đang làm cặp mắt thẫn thờ.
“Như thế, nghĩa là sao……?”
Tôi hiểu cổ họng nhỏ nhắn và trắng nõn ấy khẽ chuyển động.
Takauji-san đã trở nên căng thẳng.
“A, ano, nếu như là chuyện đó, tớ muốn cậu chọn nơi chốn——, đây là lớp học đó.”
“Tớ muốn cậu đừng xem thường đứa thính giả nghiện nghe Kimishimi Akari này. Tớ không phải đứa nghiệp dư lẫn lộn chuyện dâm dục và chuyện cười tục tĩu với nhau đâu.”
Cho đến cùng cũng chỉ là phong các đặc trưng của『Ujicha』-san mà thôi, không phải là thị hiếu cá nhân Takauji-san.
“……A, nghĩa là thế sao.”
Takauji-san dùng hai tay để áp đôi gò má, như là để che đi gương mặt đã hơi trở nên đỏ lên một chút.
“T-, tớ đã lỡ vội đưa ra kết luận rồi nhỉ……”
Mà quan trọng hơn, chuyện tiên quyết bây giờ là thu hồi cuốn truyện cười của Takauji-san một cách vô sự.
“Cậu không để quên ở nhà chứ?”
“Tớ chắc chắn lúc nào cũng để suốt trong cặp.”
Nhưng mà, bây giờ lại không tìm thấy, à.
Đã đánh rơi, hay là đã để quên. Hay chỉ là không mang đến thôi. Nếu như để ở nhà thì chẳng sao, nhưng ở trong trường thì tệ lắm.
“Cậu không dùng smartphone để ghi chép lại à?”
“Analog thì sẽ liên tưởng nhiều hơn so với Digital mà.”
Có vẻ như là cổ đã từng thử, nhưng mà việc ghi chép vào sổ sẽ tiến bộ hơn.
Dường như cổ nhận ra không có sổ truyện cười sau khi đến trường. Lần cuối sử dụng nó là trong tiết học ngày hôm qua.
Nếu là như thế thì có lẽ ở bên trong trường không chừng.
Lúc đó, tôi nghe được tiếng cười khặc khặc của hai đứa con trai ở đằng sau lớp học.
“Có ghi『Pai dù lũy thừa 3 mà vẫn giòn』này.”
Takauji-san nghe thấy thì quay phắng lại.
“Aa, cuốn sổ mà mày tìm thấy hôm qua hả?”
“Kiểu ghi nháp gì đây. Mờ mờ ám ám chán phèo.”
Takauji-san nín thở, ngón tay như bạch ngư ấy đang nắm chặt váy mình.
“Cuốn này, còn ghi rất ư là nhiều thứ giống như thế nữa mèn.”
“Cho tao xem cho tao xem——”
Quan tâm nhóm hai đứa con trai đang cười rôm rả hay sao mà bọn xung quanh bắt đầu bu lại dòm.
Đứa nào cũng cười khúc khích cả.
Tôi hiểu, cái cách cười đấy, không phải đang cười chuyện cười, mà là đang cười nhạo cái người đã viết nó.
Khi mà tôi đứng dậy, có vẻ như đã tạo theo đà mà tạo ra một tiếng ‘rầm’ lớn.
Những người ngồi xung quanh thì đang làm gương mặt như giật mình, nhưng mà cái đám đang tập trung kia thì còn chẳng hề nhận ra đằng này.
Tôi xồng xộc bước đến đó rồi chen vào bên trong.
“Cuốn đấy, là của tôi. Trả lại cho tôi được chứ?”
Tuy là tôi cố gắng giả vờ nói bằng khẩu điệu điềm tĩnh nhưng mà nội tâm đang rất là bực bội.
“À, ờ……”
Rồi thì, nửa phần thì làm vẻ ngờ vực, nửa phàn thì rỉ ra tiếng cười thầm.
“Cái này là của Kimishima à?”
“Mày viết cái gì thế này~. Chán vãi đi được ấy.”
Rồi bọn nó đóng cuốn sổ và trả lời tôi, cùng với tiếng cười khặc khặn mà giống như cuối câu có đính thêm chữ w[note47565] vậy.
Có lẽ nếu là tôi của lúc trước, dù cho có bị đám con trai không thân thiết nói như thế này, và dù cho trong lồng ngực có nghĩ là đang bất mãn đi nữa, thì đã cười giỡn mà lui khỏi như bỏ chạy ồi.
Nhưng mà bây giờ đã khác.
Khi nhớ lại ngón tay đó của Takauji-san, tôi không thể cười giỡn mà chẳng nói lời nào.
“Đừng có nhìn sổ của người ta mà cười coi.”
Giọng nói kiềm nén cảm xúc ấy đã rất là lạnh lùng.
“Ai viết cái gì thế kệ người ta đi chứ.”
Tôi nhìn mặt từng đứa con trai đang sững sốt không nói nên lời.
“Với lại……Chẳng có chán hay gì hết.”
Tôi biết tất cả mọi người trong lớp đang nhìn tôi.
Căng thẳng bao trùm lớp học, cứ thế khó mà về chỗ lắm nên tôi bước ra khỏi lớp học.
“A, Kimishima-ku~n! Từ giờ sẽ điểm danh đấy.”
Khi tôi bước ra ngoài hành lang thì được giáo viên chủ nhiệm bắt chuyện từ đằng sau.
“Xin lỗi, em đi toilet một chút ạ.”
Bị hỏi ‘em không nhịn được à~?’, nhưng tôi chỉ nhẹ nhàng cúi đầu, không đáp lời nào mà bước đi trên dãy hành lang.
Toilet chỉ là cái cớ thôi.
Tôi đi mà lại chẳng có mục đích, và khi nhìn thấy băng ghế trong sân rồi nên là tôi ngồi xuống.
“…………Trở về lớp cũng khó nhỉ.”
Nhưng mà, tôi không hối hận. Cứ ở đây cho đến khi tiết học bắt đầu nào.
Khi mà tôi nghĩ thế thì Haru tiến đến đây.
“Sensei nói là điểm danh đấy.”
“Ông vừa ném đi cái boomerang to tướng còn gì. Tui không nhắm đến thứ như học bổng chuyên cần đâu, nên chẳng sao cả~”
Nói thế rồi Haru ngồi xuống kế tôi.
“Tại sao thế. Hiếm khi mới thấy ông giận.”
“Tui có giận gì đâu……”
Mà~, có bị nói như thế cũng chẳng còn cách nào khác nhỉ.
“Cái này, là cuốn sổ mà người quen của tui đánh rơi, bọn nó nhìn rồi coi thường nó. Cái lũ đấy.”
“Hừm~”
Haru bĩu môi rồi gật gù.
“Là Bakari mà lại~”
Rồi Haru nhàu loạn xạ đầu tôi, như thể là vuốt ve một con chó cỡ lớn vậy.
“A, oi, kora, dừng lại coi.”
“Tui phần nào hiểu được đó không phải là đồ của bản thân ông rồi. Akari này, là đồ của ông thì đâu có giận đâu.”
Nói mà như biết ấy……
Ừ thì, vì Haru là người hiểu rõ nhất mà, nên có dùng khẩu điệu như đã biết cũng có sao đâu nhỉ.
“Nói trước cho ông nghe thôi. Ông cũng sám hối đi Bakari.”
“Tui không có sám hối đâu à.”
“Thì cũng là cớ mà. Thứ như thế gọi là sinh kế, hay có thể nói là đối ứng linh hoạt mà đúng chứ. Nếu như có thể làm mất đi cảm giác khó xử thì chẳng phải tốt sao?”
“Tốt mà.”
“Mà tùy cả vào ông đấy.”
Con nhỏ này, không liên quan đến bản thân vậy mà, đúng là một đứa tốt bụng.
“Haru, tại sao bà lại không có bạn trai nhỉ.”
“Hảả? Đột nhiên hỏi gì đấy. Muốn chết hả?”
Nhỏ híp mắt lại, lườm tôi một cách sắc bén.
Nếu như không biết rõ về Haru thì tôi sẽ thành ra sợ gyaru rồi, nhưng do đã ở bên từ nhỏ nên tôi không sợ gì cả.
“Thì bởi vì. Tuy vẻ ngoài bà trông lòe loẹt, nhưng nếu nhìn kỹ thì dễ thương còn gì.”
“Hả, hảảảảảảả~? Đ-, đột nhiên nói cái gì đấy……~. Mà, không cần nhìn kỹ cũng dễ thương nhé.”
Do ngượng hay sao mà nhỏ áp tay lên gò má và hướng về phía trước.
“Đứa thích có lẽ sẽ thích loại giống như Haru.”
Tính cách thì chính tôi chứng nhận. Con nhỏ này tốt tính mà. Tuy rằng nhỏ này chỉ toàn nói lời hay lẽ phải.
“Phong cách cũng tốt nữa.”
“Ể, gì gì gì~? Ông đang tán tỉnh bạn thuở nhỏ đấy hả.”
Haru trông vui vẻ mà đến thúc vào vai tôi.
“Ồn quá nha. Tui có tán tỉnh gì đâu.”
“Iya iya, iya iya iya…………C-, cái ông Akari này, ra là nhìn tôi như một người con gái ha? Đến sờ ngực tôi này. Cũng nhìn quần lót tôi nữa.”
“Mấy cái tiền lệ đó toàn bộ là tai nạn còn gì.”
Có pha lẫn sự cố ý đấy, nhưng không phải sờ mà là đụng trúng cơ. Không phải đã nhìn thấy, mà là đã có thể nhìn thấy, cơ.
“Tui xem bà là con gái đấy chứ. Là trung tâm của gyaru, nhưng mà gương mặt xinh xắn, phong cách tuyệt vời, quan tâm chu đáo và tốt bụng, do thân cận có một nhỏ như thế, nên là……”
Và rồi, gương mặt của Haru dần dần trở nên đỏ hơn.
Khi mà tôi chêm thêm vào đoạn ngực cũng to, cả cách ăn mặc đồng phục cũng dâm thì bị nhỏ đẩy vai văng ra.
“Rõ là thích Saaya-chan vậy mà~. Quyến rũ cả tui thế này, còn sớm 100 triệu năm đó~!”
Trước khi tôi kịp nói gì thì Haru đã đứng dậy khỏi ghế mà bước về hướng vào trong trường rồi.
“Bakari là tên khốn bắt cá hai tay!”
Nhỏ ‘blè’ phát rồi đi khỏi.
Bắt cá hai tay……Cái đó là giai đoạn sau khi đã hẹn hò còn gì.
Một tay bắt còn chưa xong nữa là.
Lúc bóng dáng của Haru biến mất rồi thì smartphone tôi nhận được tin nhắn.
Là từ Takauji-san.
『Cậu có biết vào chương trình tuần trước, Mittsun đã nói rằng「Những fan đang nghĩ là biết rõ bản thân mình nhất là những người quê mùa nhất……」chứ?』
Tôi biết. Tôi có nghe, và nhớ rằng mình đã hồi hộp.
Khi tôi đang nghĩ nên nhắn lại thế nào đây thì lại thêm tin nhắn đến.
『Nhờ cậu giao lại sau giờ học nhé』
Tôi ngay lập tức nhắn ‘đã rõ’.
Khi mà tiếng lao xao bắt đầu bên trong trường, tôi hiểu ra rằng tiết sinh hoạt của mỗi lớp đã kết thúc.
Tuy rằng còn một chút sự khó xử, nhưng không thể cứ mãi cúp tiết như thế này được.
Còn bất an, nhưng tôi tin vào Haru mà trở về lớp học.
Takauji-san ngồi kế bên thì vẫn cứ như mọi khi.
“……Cảm ơn.”
Tôi nghe được tiếng cảm ơn lẩm bẩm.
“Tuy đây là lời độc thoại……, nhưng cái được gọi là chuyện cười nếu viết bằng những con chữ thì chẳng thú vị gì mấy đâu. Nó thú vị nhờ tính cách giỏi đá xoáy, mở rộng này nọ……Tớ biết chuyện đó mà, cậu không cần phải nóng lên đâu……”
Nhưng mà, nếu như bị nói là chán rõ ràng trực tiếp, dù cho có hiểu đi nữa, nhận lấy cú sốc là không sai.
“Nói chung là, cảm ơn nhé.”
Do giống như là lời độc thoại nên là tôi quyết định lờ đi.
Khi nhìn sang bên thì Takauji-san khẽ nở nụ cười.
Có vẻ như có thông báo đổi lớp trong tiết sinh hoạt, mọi người để cho kịp tiết một mà nối đuôi nhau ra khỏi phòng học.
Vào lúc đó, đám con trai lúc nãy khẽ đến bắt chuyện với tôi.
“Không nghĩ mày lại nỗi giận đến thế. Xin lỗi nha.”
“Bọn tao không có định xem thường đâu.”
Bọn nó nói thế rồi, nên tôi cũng xin lỗi.
“Tao cũng tự nhiên trở nên kỳ lạ mà, xin lỗi nha.”
Cười gượng với nhau và cả đám giải tán rồi thì Haru vừa cười tủm tỉm vừa đi lại gần.
“Có thể xin lỗi thế này, Akari cũng thành người lớn rồi nha~”
Nhỏ đến cụng bờ vai mảnh khảnh của mình mà như đùa giỡn.
“Bà ồn quá.”
Haru có lẽ đã nói gì đó cho tôi mà.
“……Cảm ơn nhé.”
“Fưfưfư. Không có gì đâu~”
Nói như thế rồi, Haru được đám con gái nhỏ thân thiết gọi nên đã đi về phía đó.
Giờ tan trường. Cơn mưa bắt đầu rơi từ ban trưa vẫn không dứt, chúng va vào cửa kính và chảy xuống bên dưới. Dự báo thời tiết đã nói trời sẽ lạnh hơn là nhiệt độ bình thường.
Bây giờ trong lớp chỉ còn tôi và Takauji-san. Takauji-san đang viết nhật ký của lớp, còn tôi thì đang kiểm tra chuyện đóng cửa.
Haru cùng lúc kết thúc tiết cuối đã hòa lẫn với bạn bè mà quay trở về rồi. Người có nhiều bạn bè như Haru có nhiều ngày giống như hôm nay lắm.
Chuyện đi mua đồ sẽ hẹn vào lần tới.
“Hôm nay, Kidokoro-senpai không tới sao?”
“Hôm nay có việc ủy viên nên là sẽ về riêng với nhau.”
Vậy tức hôm nay cô ấy về một mình à.
Tôi vừa nói ‘vậy à’, vừa lấy đồ thể dục của mình ra từ tủ đồ.
“Cậu lạnh không? Lấy chăn hay gì đó đắp nhé.——A, cái này giặt rồi nhưng mà tớ chưa có mặc đâu.”
“Cảm ơn cậu.”
Vừa thẫn thờ, Takauji-san vừa nhận lấy áo thể dục của tôi.
“Cậu biết rõ quá nhỉ.”
Cổ có Trạng Thái【Sợ lạnh】mà, nếu là con gái mặc váy thì còn hơn thế nữa không chừng.
“Vì dự báo đã bảo sẽ se lạnh ấy mà.”
Takauji-san thốt ‘aa’ mà đồng tình.
“Vậy thì, xin nhận lòng tốt của cậu.”
Nói thế rồi, cổ đắp áo thể dục của tôi lên đùi. Tuy tôi không biết có trở nên ấm lên hay không, nhưng đỡ hơn là không có. Áo thể dục của tôi đang trên đùi của Takauji-san thế này, cảm giác ảo diệu ghê.
Bây giờ không có ai, nên là mau tranh thủ trả cuốn sổ lại cho cổ thôi.
“Tớ chưa có xem bên trong đâu.”
Tôi lấy ra một cuốn sổ từ trong bàn rồi đưa cho cô ấy. Một cuốn sổ đã cũ nát, đến nỗi mà tôi biết được cổ đang sử dụng nó rất nhiều.
Lúc nào cổ cũng ghi chép cho đến giờ tan trường, nhưng do hôm nay quyết định ở lại hay sao mà hiện tại đang viết.
“Lúc đó, cậu cứ để mặc tớ cũng được rồi vậy mà.”
‘Lúc đó’ có lẽ là lúc mà chuyện về cuốn sổ đang bị cười nhỉ.
“Cuốn sổ cũ như thế này, đâu ai lại đi có sở thích lạ mà định dùng nó đâu chứ. Tớ nghĩ nó sẽ bị vứt ở đâu đó, rồi bản thân rón rén đến lấy thì sẽ tốt hơn vậy mà.”
Không phải là không có sự lựa chọn đó.
Đám con trai có lẽ sẽ ngay lập tức chán và để cuốn sổ mà bọn nó đã cười giỡn, chẳng rõ chủ nhân ở đâu đó không chừng. Xác nhận cơn bão đã qua rồi thì nhặt món đồ quý giá ấy lên là được.
Nhưng mà, nếu như được cho thấy biểu cảm mà trông như bức bối, buồn rầu như thế, tôi đã chẳng thể chờ cho cơn bão qua được.
“Là cuốn sổ của『Ujicha』-san mà đúng chứ. Tớ cũng bực bội khi bị xem thường với tư cách là một thính giả mà. Tớ không thể nhẫn nhịn được.”
Cũng có chứ.
Nhưng mà, có lẽ lý do lớn nhất là vì thứ mà người mình thích trân trọng, hay chuyện cổ suy nghĩ đến bị cười nhạo.
“Tớ nghĩ nếu bọn nó có nghe chương trình thì cũng sẽ cười thôi.”
“Ư ừn. Không phải như thế……Kimishima-kun không cần phải gánh thay vậy mà……thì.”
Thử nhìn thì chiếc bút đang viết sổ nhật ký lớp đã dừng lại, đầu bút viết cọ vào không trung như là để tìm kiếm ngôn từ.
“Đương nhiên là tớ cảm ơn cậu……nhưng mà làm phiền cậu hơn nữa thì tớ sẽ thấy tội lỗi lắm.”
“Cậu không cần phải bận tâm cũng được mà. Bọn mình cùng là đồng chí radio mà đúng chứ.”
Takauji-san gửi ánh mắt đến đây.
“……Tức là bạn bè sao?”
“Ể? Ừm. Chí ít thì những lúc có khó khăn, tớ sẽ không dựa dẫm vào Takauji-san hay là xem thường vị giác của cậu đâu.”
Tôi không biết Takauji-san đang nghĩ về chúng như thế nào. Nhưng mà tôi có cảm giác ‘bạn bè’ mà tôi biết không phải là thứ như thế. Tôi biết là Takauji-san đang cắn chặt môi.
“Cho dù Takauji-san không khác với mọi khi đi nữa, tớ cũng không nghĩ gì kỳ quặc đâu.”
Do không có phản ứng nên khi tôi loáng thoáng nhìn biểu hiện thì lông mày cổ đang xìu xuống theo hình chữ Bát[note47566] mà nhìn chằm chằm vào tôi.
“Àà, với lại nhé. Cũng không có được đối tượng có thể nói cùng một chuyện lâu đến như thế đâu, từ ‘bạn bè’ chẳng phải là phù hợp nhất hay sao?”
Takauji-san ‘ừm ừm’ và gật đầu không biết bao nhiêu lần.
“Là bạn bè nhỉ. Tớ và Kimishima-kun.”
Cổ mà cứ tiếp tục biểu hiện thật lòng, không thờ ơ như thế này thì đã có nhiều bạn hơn rồi vậy mà.
Tuy là có hơi lãng phí, nhưng có lẽ nó là bằng chứng cho thấy bức tường mà Takauji-san đối với tôi đã trở nên thấp đi rồi.
Không thể giao tiếp được cỡ như cách nói chuyện mà Haru đã dạy cho tôi, vậy mà chính bản thân tôi cũng nhận ra mình đã trưởng thành lên khá nhiều.
Takauji-san vừa lựa lời, vừa nói.
“Kimishima-kun nổi tiếng lắm đúng chứ.”
“Ểểể……Ở đâu chứ.”
“Bởi vì cậu tốt bụng mà.”
Vừa khẽ cười, Takauji-san vừa loáng thoáng nhìn trộm sang đây.
Nếu chỉ hiền lành mà có thể nổi tiếng thì tôi chắc chắn không khổ rồi (nhìn xa xăm).
Nhưng mà, được cổ nghĩ như thế, tức là mình được đánh giá tốt……sao?
“Chịu……”
Do chẳng nổi tiếng gì nên là tôi chỉ biết cười gượng thôi.
“Cho tớ đồ thể dục mà không có chủ ý này, lại còn theo tớ để đáp lại sự ích kỷ của tớ nữa.”
“‘Ích kỷ’ á, tức là về chuyện đi đến tiệm hamburger hả?”
“Phải.”
“Từ đó đến giờ chưa từng đi thêm lần nào nữa mà đúng chứ. Vốn dĩ cũng là tớ mời mà. Tớ không nghĩ là ích kỷ này nọ đâu.”
“C-, còn có điều khác nữa. Dù liên lạc lúc tối muộn, cậu cũng nhắn lại cho tớ.”
“Cơ thể tớ theo quy chuẩn theo dõi trực tiếp rồi nên ‘giữa đêm’ cũng không phải muộn hay gì đâu.”
“Nếu là như thế thì được.”
“Takauji-san cũng không buồn ngủ vào khung giờ đó mà, không phải sao?”
“Phải, tớ cũng vậy.”
Chỉ hai đứa ở trong lớp sau giờ học. Cùng Takauji-san nói chuyện phiếm thế này, cảm giác thật kỳ lạ mà tôi không thể cưỡng lại.
“Do chẳng có ai khác để có thể nói chuyện đó, nên là tớ đã lỡ nói nhiều quá.”
Tôi nói ra cái cớ mà không biết mình đã nói bao nhiêu lần rồi.
“Tớ cũng thế mà nên không bận tâm đâu.”
“Mà bất ngờ quá luôn. Ngay cả trong chương trình cũng hay nói chỉ toàn con trai nghe thôi nữa. Mà lại có một cô thiếu nữ xinh đẹp cao trung là thính giả như thế này.”
“Kh-……không phải thiếu nữ xinh đẹp, gì đâu.”
Takauji-san lẩm bẩm phủ nhận.
Tôi nghĩ có lẽ mình tưởng tượng khi thấy đôi gò má ấy hơi đỏ.
“Segawa-san, hoàn toàn, trên tớ.”
“Từ góc nhìn của Takauji-san thì Haru cũng như thế à.”
Trong đầu tôi trôi nổi hình ảnh Haru đang ‘yeah’ làm chữ V. Nhỏ mà nghe cái này chắc vui mừng lắm không chừng.
“Về độ xinh đẹp thì tớ nghĩ Takauji-san áp đảo hơn cơ.”
“~, ở-, ở đâu chứ~”
Takauji-san lắc đầu với tốc độ nhanh đến nỗi trông nghe được tiếng vù vù luôn.
Nếu như cô ấy không phải khiêm tốn, chẳng nhận thức bản thân mình nghiêm túc thì tôi có cảm giác thật nguy hiểm……Hiện trạng là cổ đang bị đứa con trai kỳ lạ như Kidokoro-senpai bám lại gần mà.
“Honda có nói『Gái ngoan thì đang ngủ vào giờ này rồi. Thính giả thì chỉ toàn mấy tên trai tân u ám thôi』mà. Thế nên, tớ là đứa con gái hư đó.”
Tôi cũng nhớ cái câu nói đùa đó từ thằng ngáo Honda.
Nói điều tự làm khổ mình rồi Takauji-san khẽ cười.
“Sau đó, Mittsun có nói『Theo nhiều nghĩa thì có nhiều fan ‘nồng thắm’ theo chúng ta mà ha』theo cách nói thú vị mà ha.”
“Phải, chính nó!”
Takauji-san có vẻ nghĩ thế mà đồng ý nhiệt tình.
Lúc trước đã vậy rồi, hôm nay cũng với cảm giác như thế này suốt.
Trạng thái mà nhắc đến a thì nói b, nhắc tới c thì nói d vậy ấy.
Cuối cùng khi mà cuộc trò chuyện tạm gián đoạn thì Takauji-san hỏi mà như trịnh trọng.
“Cậu không có đang hẹn hò với lại Segawa-san đâu nhỉ?”
“Tớ và Haru? Không không. Nhiều khi bị hiểu lầm lắm, nhưng từ tiểu học đến giờ cứ như thế suốt ấy mà.”
“Thế à.”
Có cảm giác Takauji-san hiếm khi mới đưa ra câu hỏi tìm hiểu sâu.
Rồi thì, từ ngoài cửa có nhỏ con gái đang vẫy tay.
Fan của tôi……không, làm gì có đứa nào như thế chớ.
“A, à ré, là senpai bé con.”
Takauji-san nhận ra và nói.
“Senpai bé con?”
Tôi nhớ ra một một người.
“Là Nishikata-senpai của câu lạc bộ phát thanh……Cậu quen à?”
Là người mà tôi đã nghi đến. Thật sự là có ở trong trường này.
Mà chị ta đã trong câu lạc bộ phát thanh à. Có lẽ vì chị ta có fetish giọng nói? không chừng.
Tôi hoàn toàn không nghe hoạt động của câu lạc bộ phát thanh, nhưng có cảm giác được nhắc tới trong phần giới thiệu câu lạc bộ vào năm ngoái.
Tôi cũng đơn giản vẫy tay lại Fumi-san vẫn còn đang vẫy tay.
“Cậu thân với chị ấy à?”
“Fumi-san là senpai làm thêm của tớ. Mới chỉ bắt đầu gần đây thôi, tớ và chỉ đang làm cùng nhau.”
Rồi Fumi-san mở cửa sổ.
“Kouhai-ku~n!”
Có vẻ như không có việc gì đặc biệt. Fumi-san đang nhún nhún nhảy nhảy. Dễ thương y như là con nít vậy.
“Rồi rồ~i.”
Tôi đáp lại đại như thế.
“Thân thiết ghê nhỉ. Cậu còn gọi tên của chị ấy như thế này nữa.”
Tôi nhìn sang ghế thì Takauji-san quay ngoắt đi.
“Nói là thân thiết, giống như tớ đang được chị ấy xem là người phục tùng thì hơn.”
Nếu mà như thế gọi là thân thiết thì có thể xem là như thế chăng.
Takauji-san đột ngột dừng lại và đóng cuốn sổ nhật ký của lớp lại.
“Thật ra thì, senpai có nói là đang chờ tớ, nhưng mà tớ để ảnh về rồi.”
“Aa, vì nhận lại cuốn sổ sao?”
Thế tức là, Takauji-san chưa nói chuyện về sở thích cho Kidokoro-senpai nghe à.
“……Không phải đâu.”
Có vẻ không phải.
“Không phải đâu.”
Cổ đâu cần phải phủ nhận những hai lần chứ.
Takauji-san bĩu môi ra vẻ bất mãn. Cổ đang dỗi sao? Biểu hiện thường không thấy cùng với độ chênh lệch so với bình thường ấy khiến tôi thấy cổ lại càng dễ thương hơn.
Takauji-san lấy cặp và đứng dậy.
“Vậy, nhờ cậu khóa cửa nhé.”
“A, ừm.”
Để lại gương mặt nghiêng trông chán chường ấy rồi cổ bước ra khỏi lớp.
Mình, dẫm phải địa lôi rồi sao……?
Tuy không nhận ra mình đã lỡ làm gì, nhưng mà có lẽ đã trót làm gì mất rồi. Trước hết thì tôi đã định xin lỗi, nhưng mà dựa vào kinh nghiệm với Haru, nếu như xin lỗi chuyện gì đó mà lạc đề thì có khả năng sẽ làm tâm trạng cổ vơi đi thêm mà thôi.
Chính vì thế sẽ an toàn hơn nếu không lấn sâu thêm.
Tôi thì nghĩ, gương mặt khó chịu ấy cũng dễ thương đó chứ. Nhưng mà lại lo lắng liệu không biết có làm gì sai lầm hơn không, và cũng muốn biết tại sao cổ lại dỗi.
“Takauji-san!”
Tôi đuổi theo tấm lưng ấy mà hướng đến cửa. Có thể nghe được tiếng nhạc biểu diễn của câu lạc bộ hòa tấu ở trong trường.
Không phải là không nghe thấy tiếng của tôi, nhưng mà Takauji-san đã không định dừng lại.
“Chờ đã. Tớ, đã làm gì à?”
Tới chỗ tủ để giày rồi thì tôi cứ thế mà nói ra những điều đã nghĩ.
“Cậu không làm gì hết.”
“Vậy thì, tại sao—”
Khi mà tôi định tiếp tục nói thì, ‘bộp’, tôi bị ai đó đụng phải từ đằng sau. Người đó đi đến bên cạnh Takauji-san trước mắt tôi.
Cái người có kiểu tóc, kiểu ăn mặc hở hang đang quay sau lưng này là—.
“Saaya-chan, trễ quá đó. Đã xong việc rồi sao?”
Liếc nhìn tôi với một chút thù ý rồi thì Kidokoro-senpai nhẹ nhàng bắt chuyện.
“Dạ……Em đã nói là anh về trước cũng được rồi mà.”
“Nào nào, anh cũng có mấy mối quan hệ hay gì mà. Trước anh có nói rồi còn gì. Chơi bài poker đang là mốt của một bộ phận nam sinh năm 3 đấy—. Mà vừa đi vừa nói nào.”
Takauji-san đáp ‘vậy ạ.’. Cổ cúi chào tôi rồi tiến ra ngoài cửa.
……Chuyện đụng mình rõ ràng là cố tình.
Chỉ có tôi và Takauji-san thôi nên chỗ để anh ta tránh qua rất nhiều.
“Là mày phải không. Mày dạo gần đây hay trêu chọc Saaya-chan đúng không.”
Kidokoro-senpai làm vẻ mặt cộc cằn, rồi đẩy vai tôi.
Nếu như là tôi trước khi thì khó mà nhịn được bầu không khí nguy hiểm, nói bô lô ba la『Em đâu có làm chuyện như thế』, vừa đánh trống lảng để chạy đi rồi.
Ra là vậy, tôi cũng đồng tình cái Trạng Thái【Theo chủ nghĩa hòa giải】rồi.
Chạm mặt với ác ý dễ hiểu, vả lại người đó còn là Kidokoro-senpai mang tiếng xấu nữa thì tôi có điều mà mình nên nói.
“Trêu chọc? Nói chuyện với bạn bè có cùng sở thích bộ là chuyện gì đó lạ đến như thế sao?”
“Con nhỏ đó là bạn gái tao. Không phải để mày lảng vảng đến gần đâu, oi.”
“Thể loại bạn trai gì mà lại chỉa mỏ đến tận mối quan hệ bạn bè của người yêu mình thế ạ.”
“Mày——!”
Cả cái cách nhăn mày đấy cũng khiến đứa con trai là tôi đây nghĩ cái người này thật ngầu.
Người ngoài mà nhìn vào thì anh ta thật sự là một cặp đẹp đôi với Takauji-san.
Nếu như con người này chân thật, không nói dối một cách kỳ lạ thì tôi có lẽ tôi đã cay đắng mà thừa nhận mình thất tình với Takauji-san rồi không chừng. Có lẽ tôi đã chẳng may mảy nghĩ sẽ cướp lại cổ rồi.
Có bị túm lấy cổ áo đi nữa, nhờ có【Can đảm】nên hoàn toàn chẳng sốt sắng gì cả. Cũng chẳng có thấy sợ hãi. Đang cực kỳ bình tĩnh đây.
“Tép riu như mày thì làm được gì.”
Giọng hét giận dữ đó vang vọng ra ngoài cửa.
“A-, anh đang làm gì thế.”
Có vẻ như thấy lạ khi mà Kidokoro-senpai không bước ra nên Takauji-san quay trở lại.
“Nó định bám theo Saaya-chan nên anh thuyết giáo một chút thôi.”
Vào lúc đó, thông qua vai mà tôi thấy Fumi-san đang bước đến đây từ phía tòa phòng học đặc biệt.
“A~. Kidokoro-kun, đang tính làm gì kouhai-kun của tớ đấy?”
Tuy là chị ấy đang cười, nhưng mà tôi cảm nhật được chút sát khí.
“Ge, Nishikata-san!?”
Cùng với tiếng tặc lưỡi, Kidokoro-senpai thả tôi ra mà như xô đẩy.
“Không có gì hết. Chỉ đang nói chuyện một chút thôi.”
“Thế hả~?”
Như muốn chạy trốn khỏi ánh mắt híp lại mà trông như ngờ vực của Fumi-san, Kidokoro-senpai cầm lấy đôi sneaker của mình rồi thì kéo tay của Takauji-san ra khỏi trường.
“Yêu bạn gái mà cũng khổ ghê nhỉ.”
Fumi-san nói với khẩu điệu thong thả.
“Cảm ơn chị rất nhiều. Em cũng lâm vào tình huống muốn lui cũng không được……”
“Kouhai-kun cũng con trai thật nha.”
‘Fưfưfư’ – Fumi-san cho tôi thấy nụ cười chữa lành ấy.
Kidokoro-senpai chỉ nhìn thấy Fumi-san thì mất hết tinh thần chiến đấu luôn, cuộc sống học đường của chị ta như thế nào đấy?
Với bộ dạng như thế, nhìn thế nào đi nữa Fumi-san giống như chỉ là học sinh tiểu học đang cosplay đồng phục trường tôi vậy.
“Thấy chị mặc đồng phục thế nào.”
Tay áo dài được gập lại, nhìn toàn thể thì rộng thùng thình nên có sự dễ thương theo phong cách thời trang ấy chứ.
Rồi Fumi-san thử xoay một vòng tại đó.
“Người bị đâm thì sẽ bị đâm, nhỉ.”
Theo nghĩa fetish ấy.
“Kouhai-kun cũng đã bị đâm rồi chứ.”
Nếu phủ nhận thì tôi không biết sẽ bị cái gì đâm nữa, nên là nói vòng vo để không bị đâm cái đã.
“Eetto……Có sự dễ thương như búp bê ạ, em nghĩ tuyệt lắm.”
“Thật lòng quá ta~!”
Bụp – Rồi tôi bị đấm ở phần bụng. Rốt cuộc thành thế này à. Cái con người này, bộ nghĩ chuyện này sẽ làm tôi vui à.
Nhờ chuẩn bị tâm lý, thật may cái là không đau mấy.
“Bộ ở trường em cũng bị đối xử như thế này sao ạ……”
Fumi-san đung đưa vai như là nhột vậy.
“Mồ~. Chị chỉ làm thế này với lại kouhai-kun thôi đấy nhé?”
Chả vui chút nào đâu!
◆Takauji Saaya
Saaya được Kidokoro tiễn đến nhà ga như mọi khi.
Bị ghét rồi. Nhất định là bị ghét rồi.
Nói chuyện vui vẻ cùng Akari với tư cách là bạn bè, để cho Kidokoro chứng kiến rồi xảy ra cãi vả. Cô cũng biết thái độ của bản thân lúc bước ra lớp học cũng không tốt nữa.
Cậu là một người bạn đối xử tốt bụng với cô đến như thế mà.
Saaya thở dài như thể chẳng rõ.
“……Anh về trước là được rồi vậy mà?”
Cô vừa nhìn xuống mũi chân, vừa một lần nữa nói điều đã nói. Chẳng biết tự lúc nào mà mưa đã ngừng rơi, vai trò cây dù mang theo cũng đã chẳng còn nữa.
“Dù có là việc của lớp trưởng đi nữa, anh nghĩ có lẽ không tốn quá 30 phút đâu ấy mà.”
Khi nghĩ đến lòng tốt như thế này của anh ta, Saaya trở nên phức tạp đôi chút.
“Hay là, có lý do gì em muốn anh về sớm sao?”
“Chuyện đó……”
Cô không thể thẳng thừng mà nói ‘không’ được.
Chỉ cần nhớ lại tại sao bản thân lại làm thái độ như thế trong phòng học chỉ có hai người thì cô liền hối hận.
Akari thì cũng có mối quan hệ bạn bè của cậu, còn có những người mà cậu thân thiết, quen lâu hơn cả bản thân cô.
Chuyện đó là tất nhiên vậy mà.
“Thằng lúc nãy, nhất định để tiếp xúc nhiều hơn với Saaya-chan mà trở thành lớp trưởng đấy.”
Kidokoro phì cười mà nói.
“Nó muốn dùng cách này cách kia để tiếp cận êm không chừng. Chà~, rõ là một thằng lén lút nham hiểm mà.”
Kidokoro nghĩ ‘chắc Saaya cũng khó xử’, cố kéo lấy sự đồng ý của cô, thì
“Không phải!”
Cô đã mạnh mẽ từ chối, không giống như anh ta đã nghĩ.
“Kimishimi-kun, không có quan hệ gì với em cả, do lớp chưa quyết định lấy ai nên tự mình ứng cử, rồi chỉ định một đứa con gái khác không phải là em lên làm lớp trưởng mà.”
Cô trót nghĩ, cái đứa mà Kidokoro nói chẳng phải bản thân cô hay sao.
“Do senpai làm chuyện như thế, nên em không biết phải làm gương mặt nào để gặp cậu ấy nữa……”
“Saaya-chan đâu cần phải bận tâm mà, đúng chứ.”
Không phải thế.
Cô đã muốn làm gì đó để đáp lễ cậu đã lấy lại cuốn sổ truyện cười. Trong lúc suy nghĩ thì đã đến giờ tan trường mất, chắc chắn đã tính toán thời gian để nói ra chuyện đó rồi, nhưng mà cô lại lần nữa vùi mình vào chuyện radio.
Không chỉ mỗi bản thân cô là thân thiết với Akari, còn rất nhiều người khác cũng thân thiết với Akari nữa, vậy mà cô lại quên bẵng đi chuyện đó, biết được có ai khác thân thiết với cậu thì cô lại ghen tị như là một đứa con nít—
“~~~”
Xấu hổ quá.
Cô lại lần nữa thở dài, không biết bản thân đang làm gì trước những lời nói và hành động chẳng giống với chính cô nữa.
Bị ghét rồi. Chắc chắn bị ghét rồi. Cả bạn trai mình cũng cãi nhau với cậu ấy nữa.
Khó khăn lắm mới trở thành bạn vậy mà.
“Anh hiểu Saaya-chan không có nghĩ xấu gì về nó rồi. Có lẽ anh cũng hơi nhạy cảm quá. Anh muốn xin lỗi chuyện đó.”
Kidokoro ân cần nói ra những lời sám hối mà sắc âm chẳng thay đổi.
Chỉ phần nào thôi, nhưng Saaya có cảm giác cô hiểu được lý do mà người senpai này lại nổi tiếng.
Có lẽ anh ta là người có thể hững hờ nói ra những chuyện miễn cưỡng. Nếu như được thì thầm lời yêu mà mình chẳng nghĩ đến thì phần đông con gái sẽ trở nên mê mẩn thôi.
“Kimishima-kun là……bạn của em.”
Cô đã rất vui khi lại được nghe nó từ miệng của chính chủ.
“Thế à. Nếu thế thì được. Vụ lúc nãy, do anh vội đưa ra kết luận mà mất kiểm soát, em hãy nói lời xin lỗi Kimishima-kun giúp anh nhé.”
Tuy thấy bất an không biết cậu có cho cô cơ hội để xin lỗi hay không, nhưng mà Saaya đã gật đầu.
“Dạ. Vậy thì, hôm nay đến đây thôi ạ.”
Thấy được nhà ga rồi thì Saaya nói lời tạm biệt.
“Không sao. Cũng đằng đó thôi mà. Để anh tiễn.”
Saaya nhanh chóng rút tay cô lại khi mà Kidokoro cố nắm lấy một cách hững hờ và kéo cô đi.
Có vẻ như nằm ngoài dự đoán, Kidokoro chớp chớp cặp mắt của mình.
“……Hôm nay đến đây là được rồi.”
Khi mà cô nói tạm biệt lại lần nữa thì, Kidokoro cho tay mình vào túi rồi cười gượng.
“Em nghiêm túc ghê, Saaya-chan.”
“Em xin lỗi.”
“Đâu, không sao. Em không có tâm trạng nhỉ. Haha……”
Nói ‘vậy chào nhé’ rồi thì Kidokoro bước đi sang góc đường khác.
Cũng nhờ mối quan hệ công khai với anh ta mà đỡ được một phần cho cô.
Giảm bớt được số đông con trai bám theo, không bị những đứa con gái thích đám con trai đó hướng ánh mắt thù địch đến, cũng chẳng cảm nhận được sự phiền toái nữa.
Cô biết ơn anh ta, nhưng khi chứng kiến chuyện xảy ra với Akari trước mắt, anh ta đã nhận lấy điểm trừ cực lớn rồi.
Bộ cần thiết phải cãi nhau và làm chuyện như thế hay sao.
“Hoàn toàn bị Kimishima-kun ghét mất rồi……Chẳng mấy khi mới kết được bạn vậy mà……”
Saaya chùn vai xuống mà đi khoảng đường ngắn đến nhà ga.
Và rồi một nhỏ gyaru lòe loẹt bước ra từ tiệm karaoke giữa đường.
“Segawa-san.”
Cô lẩm bẩm thì có vẻ như nghe thấy mà Haru ngước mặt lên.
“A~. Chẳng phải Saaya-chan sao. Cậu đang về à?”
“Phải.”
Haru tương phản với bản thân cô, ai cũng có thể thân thiết được cả.
Thậm chí cô còn thấy ngay cả những người mới lần đầu nói chuyện, nhỏ cũng chẳng e ngại mà đường đường đến bắt chuyện. Cuộc trò chuyện thì trôi chảy, cũng chẳng có một chút sự khó xử nữa.
Khi cô chào và định bước qua nhỏ thì bị bắt chuyện.
“Saaya-chan, trông cậu không được vui nhỉ. Không sao chứ? Sắc mặt cậu kém lắm.”
Bề ngoài nhỏ thì hơi chút đáng sợ, nhưng mà lại hiền lành. Gương mặt xinh xắn, phần nào có duyên đó đang nhìn Saaya mà trông như lo lắng.
“……Ano, dành cho tớ một chút thời gian được chứ?”
“Ể~. Lần đầu tiên luôn~. Được Saaya-chan rủ rê này! Được chứ~”
“Ể, a, không, đâu phải chuyện gì to tát như thế đâu……”
“Sao thế, có chuyện gì à?”
Chuyện Kidokoro cãi nhau có chút nặng nề nên cô đã nói chuyện khác.
“Kimishima-kun, thường hay khen con gái lắm nhỉ.”
“Akari á? Cũng có khi tớ được khen dễ thương khi mặt đối mặt với ổng đó——”
Có gì đó như khí ga xám xịt phát sinh trong lồng ngực cô.
“Phải nhỉ. Kimishima-kun, cũng từng 2 lần nói tớ là thiếu nữ xinh đẹp nữa.”
Có vẻ như từ『hai lần』ấy làm Haru vướng bận, khiến nhỏ híp đôi mắt lại.
“……Nhưng tớ nghĩ không phải ai ổng cũng nói đâu. Tớ đã nghĩ Akari ngớ ngẩn lắm. Nhưng mà dạo gần đây tớ chẳng hiểu được sao ấy, có thể nói ổng có năng lực này, hay đã có thể nói ra những gì bản thân đã nghĩ rồi.”
Vừa nhớ lại, Haru vừa nói mà trông như thấy kỳ lạ. Saaya cũng đồng cảm với nhỏ. Cùng lớp với cậu từ năm trước, nhưng cậu không phải loại có thể tự ứng cử làm lớp trưởng, và cô cũng không nghĩ cậu có khí khái để đường đường cãi bật lại thẳng mặt khi bị gây chuyện.
“Aa, phải phải. Cảm giác ổng đã trở nên đàn ông rồi đó.”
Khi Haru nói mà như thể cuối cùng đã tìm được cách tốt để diễn đạt, Saaya cũng hiểu được nó. Tuy cô không biết dạo gần đây đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà có lẽ là như thế không chừng.
“Cậu là bạn thuở nhỏ của Kimishima-kun?”
“Phải. Những lúc không có chuyện gì thì đi học cùng nhau và về cùng nhau, thỉnh thoảng ổng cũng đến nhà tớ dùng bữa tối nữa.”
Cái khí ga chẳng rõ ràng ấy lại phát sinh ra trong lồng ngực cô.
“Hểể, ra vậy…………Cậu thích cậu ấy?”
“Hảảả? Kh-, không không không, tớ đâu còn là học sinh tiểu học đâu, Saaya-chan……”
Như muốn nói ‘vì chuyện này nên khó xử’, Haru hơi đỏ mặt rồi tiếp tục.
“Có thể nói không sai khi tớ thích ổng ở cùng. C-, cơ mà, một người bình thường giống như Akari, tớ không cặp với ổng đâu——! Không, không không. Hoàn toàn không thể đâu. Lỡ như, lỡ như có được tỏ tình đi nữa tớ cũng sẽ từ chối ngay lập tức!”
Nghe Haru bối rối nả liên thanh, thứ ga kỳ lạ bên trong Saaya đã bị thổi bay đi mất.
“Kimishima-kun cũng nói chỉ là bạn thuở nhỏ, nên quả nhiên là thế nhỉ.”
“Aa, phải……Cậu nói thẳng ra quá nhỉ………Tớ phần nào hiểu lý do Saaya-chan không có bạn rồi.”
“Ể?”
“Không có gì hết.”
Tìm được đối tượng chuẩn để thảo luận, Saaya nói thẳng ra.
“Tớ muốn đáp lễ lại Kimishima-kun, nhưng đang băn khoăn không biết phải làm gì.”
“Đáp lễ Akari? Ư~n. Đã trao đổi LINE rồi đúng chứ? Nếu là thế thì nếu cậu nhắn tin hay điện thoại thì tớ nghĩ ổng sẽ cực kỳ vui lắm đó.”
“Chỉ thế thôi sao?”
“Phải. Chỉ thế thôi. Akari ổng cả tin lắm mà. Với lại nếu nói về chuyện radio thì sẽ đạt điểm tuyệt đối cho xem.”
Tuy cô không hiểu tại sao lại phải đáp lễ bằng cách gọi điện hay nhắn tin, nhưng mà dù là tối nay cô cũng có thể làm được.
“Cảm ơn cậu, Segawa-san.”
“Không có gì đâu.”
Rồi Saaya với bước chân nhẹ nhàng hướng đến nhà ga.
“……”
Haru nhìn tấm lưng đó mà khẽ thở dài ra một hơi.
“Akari, chẳng phải tốt rồi sao.”
Trái ngược với lời nói, nhỏ cảm thấy bực bội phần nào đó.
Vì phiền phức nên Haru quyết định quay gót bước lại vào tiệm karaoke mà mình vừa đi ra để hát tiếp.
◆Kimishima Akari
Sau khi bị Kidokoro-senpai sinh sự, tôi có lịch làm thêm mà đang làm thêm ở cửa hàng tiện lợi.
Bị ghét rồi.
Có lẽ mình bị Takauji-san ghét rồi.
Tuy là có ý chống đối, nhưng lại đối mặt mà lườm Kidokoro-senpai thế này.
Anh ta là bạn trai, và là đứa con trai nổi nhất trường.
Một mặt thì mình chỉ là một đứa otaku radio, gương mặt dưới mức bình thường và tình cờ làm ủy viên chung với cổ mà thôi……
Dù cho lời đồn có như thế nào, nếu như anh ta chưa động tay đến thì từ góc nhìn của Takauji-san, ảnh vẫn chỉ là người bạn trai ikemen bình thường.
Chuyện xảy ra ở cửa có lẽ do tôi đã mất kiểm soát nhỉ……
Lỡ mặt đối mặt nói ra những lời mà mình cảm nhận mất rồi.
Aa~……Tại sao mình lại như thế chứ.
“Fumi-san, cái người đó là loại người thích cãi nhau nhanh đến thế ạ?”
Trong cửa hàng tiện lợi không có khách, tôi vừa trưng bày sản phẩm để bán, vừa hỏi Fumi-san.
“Kidokoro-kun hả? Chị hoàn toàn không nghe lời đồn về cãi nhau đâu. Chứng kiến cậu ta với kouhai-kun như thế đến chị cũng muốn bất ngờ mà. Cậu ta có hình tượng tán gái nữa, không mạnh mẽ gì lắm đâu.”
Bộ có mang theo cái dụng cụ đo đạc độc đáo hay sao mà Fumi-san nói Kidokoro-senpai chẳng hề mạnh mẽ.
Tôi đã giải thích lại chi tiết cho Fumi-san vì sao lại xảy ra như thế lúc trên đường đến cùng và cho đến khi vào làm việc.
“Chị hiểu cảm giác không thoải mái khi thấy đứa con trai khác ra vẻ thân thiết với bạn gái mình đấy nhé~”
Con người đó biểu lộ ra sự tán tỉnh, nhưng tôi nghĩ là chưa đến mức như thế đâu.
Chính vì không muốn bị cướp lấy nên mới trở nên nhạy cảm không chừng.
“Nếu như lần tới cậu ta đến nói gì đó thì em cứ dạy cho một bài học là được.”
Fumi-san đấm nắm đấm vào lòng bàn tay.
Người mà ngoại hình và lời nói hành động khác nhau thế này cũng hiếm ghê ha.
“Em không muốn làm lớn chuyện đâu, nên sẽ không làm như thế.”
“Theo như chị thấy thì kouhai-kun chắc chắn mạnh hơn đó.”
“Chẳng có JK bình thường nào lại đi so sánh con trai bằng『sức mạnh』đâu ạ.”
Tôi buộc phải đá xoáy lại.
Nếu là JK thì sẽ nhìn những thứ như là có ngầu không, có hiền lành không, có dễ chịu hay không không chừng. Chị ấy có quan điểm giống như nam sinh trung học năm nhất vậy.
Đang xếp cơm nắm hay sandwich thì tôi nghe tiếng ‘kư ưn’ ‘kư ưn’ như là tiếng chó vậy.
“Đói bụng quá……”
Fumi-san đang ủ rũ mà ôm bụng mình. Ra thủ phạm là chị à.
Tôi được bảo là cho phép nghỉ khoảng năm phút vào lúc rảnh rỗi, nên có mang theo đồ có thể làm no bụng.
“Fumi-san, trong cặp của em có cái bánh donut được chia nhỏ đó.”
“Donut!”
Lấp la lấp lánh lấp la lấp lánh! – Đôi mắt của chỉ trở nên sáng lấp lánh.
“Có khoảng 5 cái, nên nếu được chị ăn vài cái nhé.”
Fumi-san cũng đang quan tâm đến tôi, nên chia cho chỉ vài cái hoàn toàn không sao cả.
“Kouhai-kun, em làm thế này để làm tăng độ hảo cảm với con gái lên nhỉ!?”
“Đã nói em đâu có định như thế đâu.”
Chỉ có động vật mới tăng độ hảo cảm khi cho ăn còn gì.
“Vậy thì, xin phép thất lễ đôi chút.”
Nói như thế rồi, Fumi-san đi khuất ra đằng sau.
Trông như một lúc sẽ không có khác hàng mà—tôi vừa nghĩ thế thì có một người đến. Là một nữ sinh cùng lớp.
Mái tóc kiểu đuôi ngựa, trên vai khoác cặp học sinh và chiếc vợt được bọc bằng vải đen. Cảm giác như vừa sinh hoạt câu lạc bộ xong. Ra là vậy, đã đến giờ này rồi à. Nhắc mới nhớ Fumi-san cũng đói rồi ha.
Tôi và cô nàng đó nhìn nhau. Và đã a lên tiếng để phản ứng. Có vẻ như nhờ làm lớp trưởng hay sao mà họ nhớ tôi là một đứa nam sinh trong lớp.
Cũng chẳng thân đến nỗi trò chuyện nên đã chẳng bắt chuyện. Có lẽ lần tới sẽ khó mà đến cửa hàng tiện lợi này không chừng.
Nhỏ đó thanh toán tiền đồ uống xong rồi thì bắt đầu uống đồ đã mua ở bên ngoài cửa tiệm.
Tôi định quay trở lại xếp số hàng còn lại thì thấy có tên con trai khoảng trước sau hai mươi tuổi, trông như người xấu đang bắt chuyện với nhỏ đó ở bên ngoài.
Tên con trai mặc áo thun có họa tiết, đang đeo cặp kính râm.
Tuy không nghe được cuộc hội thoại, nhưng bầu không khí không giống như là người quen với nhau.
Vẻ mặt gốc nghiêng của nhỏ……trông sợ hãi và toát vẻ kinh tởm.
Cũng có việc dọn dẹp ngoài cửa tiệm, nên là mình ra ngoài xem một chút nhỉ.
“Anh đây cũng có chơi tennis đấy~, cho anh xem cây vợt nào.”
“Không, thế thì có chút……”
Tôi vừa quét dọn, vừa lắng tai nghe. Cứ tưởng đang nói về chuyện tennis, thì ra dần dần trở rủ rê đi chơi.
“Bên tôi có giờ giới nghiêm nên……”
“Nhất định sẽ vui lắm, nhé?”
“Nhưng mà…………”
Nhỏ đang không thích, không phải người quen của nhau ha. Fumi-san vẫn còn ở sân sâu à. Cái bà paisen lùn đó mỗi lúc quan trọng thì lại chẳng thấy đâu.
“Ano.”
Tôi bắt chuyện với tên con trai.
“Gì, có chuyện gì hả?”
“Trước của tiệm mà bị anh làm thế thì bên tôi khó xử lắm.”
“Ảả? Có liên quan gì đến mày à?”
“Có chứ. Do tôi là nhân viên ở đây.”
“Chậc——, thằng lỏi! Tao cho ăn đấm đấy, Goraaaaaaaa!”
Anh ta hét lớn lên thì nhỏ nữ sinh co rúm vai lại.
Có hét to lên như thế đi nữa, người mang【Can đảm】như tôi cũng chẳng run sợ đâu.
Khi mà tôi xem thử trạng thái thì,
—————————
・Watari Kensuke
・Tăng trưởng : Đình trệ
・Sở trường đặc trưng
Rất giỏi đe dọa
Cáo mượn oai hùm
Đai trắng
Đứa yêu bà mình nhất trong nhà
—————————
Trái với vẻ bề ngoài thì anh ta chả có Trạng Thái nào trông mạnh mẽ, hoàn toàn chẳng có cái gì to tát cả.
Đai trắng? Tức là vừa mới bắt đầu nhưng ngay lập tức từ bỏ à.
Ủa mà yêu bà mình nhất trong nhà á. Đừng có mà ủy mị coi.
“Mày mà coi thường thì tao sẽ gọi đại ca tao đến đấy, oi.”
“Anh mà coi thường thì tôi sẽ gọi cảnh sát đến đấy.”
Không hét cũng như cử động, đứa làm vẻ mặt【Poker face】không biểu hiện là tôi đây trông như một đứa khá phiền phức mà đúng chứ.
“Kư, cái thằng này……!”
“Dừng lại đi nào. Để bà anh thấy bộ dạng như thế này thì bà sẽ buồn đấy……?”
Bằng vẻ mặt bình tĩnh, tôi lắc đầu mà như than thở.
“…………~”
Chửi ‘chết tiệt’ rồi, tên đấy đá mảnh rác kế bên rồi đi khỏi.
Có lẽ đòn quyết định chính là người bà. Quả nhiên anh ta liên tưởng đến gương mặt bà mình nhể.
“Cậu học cùng lớp phải không?”
“Phải phải. Tớ là Kimishima.”
“Cậu đang làm lớp trưởng nhỉ. Tớ là Natori Hiiro. Ra cậu đang làm thêm ở đây. Lúc nãy xin cảm ơn cậu. Tớ thật sự chẳng biết phải làm thế nào……”
Tay của Natori đang hơi run một chút. Mừng vì mình đã can thiệp vào.
“Lúc nãy, cậu rất là ngầu đó.”
Được khen thật lòng thì tôi sẽ ngượng lắm……E hem – tôi hắng giọng mình.
“Cẩn thận khi quay về nhé. Tên lúc nãy thấy Natori-san dễ thương nên mới bắt chuyện đấy. Tớ nghĩ cậu nên chọn đường nào sáng sủa đông người mà về thì sẽ tốt hơn.”
“Được nói dễ thương này nọ tớ sẽ ngượng đấy.”
“Nếu không thì tên đấy đâu đến bắt chuyện với cậu đâu đúng chứ?”
Tôi đoán những gì mà tên đấy đã nghĩ thôi.
Do nhỏ muốn cảm ơn nên đã cho tôi địa chỉ liên lạc. Điện thoại tôi để trong cặp ở đằng sau rồi nên thêm vào sau vậy.
Khi mà tôi đang dọn rác mà cái tên yêu bà kia đá văng tứ tung, đã nói không sao vậy mà Natori-san cũng cố tình giúp tôi. Nhỏ là người tốt mà.
“Hẹn gặp lại ở trường nhé.”
Lúc đó thì Trạng Thái của tôi được cập nhật.
—————————
・Kimishima Akari
・Tăng trưởng : Tăng trưởng mạnh
・Sở trường đặc trưng
Nhân vật phụ
Dũng cảm
Có tài ăn nói
Radio Otaku
Poker face
Rất khéo khen ngợi
—————————
【Can đảm】đã tiến hóa? thành【Dũng cảm】. Với lại【Theo chủ nghĩa hòa giải】đã biến mất, thay vào đó là【Rất khéo khen ngợi】được thêm vào.
【Theo chủ nghĩa hòa giải】mất đi là do hôm nay tôi đã không bỏ chạy khi cãi nhau với Kidokoro-senpai, hay đã không nhắm mắt làm ngơ chuyện tên yêu bà lúc nãy.
Lúc vào bên trong tiệm thì Fumi-san đã lại làm việc rồi.
“Em cũng đi nghỉ một chút đây ạ.”
“Rồ~i.”
Cuối cùng cũng xả hơi được. Tôi ngồi xuống cái ghế inox và nhìn vào cặp mình thì,
“À ré. Không có.”
—Cái bà paisen lùn tịt đó, dám ăn hết toàn bộ donut của mình!
Hết giờ nghỉ và tôi phàn nàn thì Fumi-san đáp「say sưa quá nên lỡ ăn hết rồi」rồi cười ‘tehehe’ với gương mặt tươi cười dễ thương.
Thôi thì niệm tình nụ cười ấy mà tha cho chỉ vậy.
Sau khi kết thúc làm thêm rồi thì tôi yêu cầu Fumi-san mua cho tôi kem với american dog. Ừ thì, nếu thế thì cũng được vậy.