Tiết sinh hoạt chủ nhiệm buổi chiều đã quyết định ai làm trong hội ủy viên cả năm nay.

Từ đầu, Haru đã rủ tôi「vào làm ủy viên mỹ quan của trường đi, dễ lắm~」, tôi thì nghĩ chắc được đấy nhưng mà tình huống đã thay đổi.

Giáo viên bảo「Trước tiên thì quyết định cặp nam nữ lớp trưởng trước, sau đó ủy viên hãy để cho hai người đó quyết định」rồi thì lớp học bao trùm sự yên tĩnh khó chịu.

Do mang hình ảnh trông phiền phức nên là chẳng có ai muốn xung phong làm cả.

“Bất kể tiến cử hay tự tiến cử cũng được, có ai làm không~?”

Giáo viên nói như thể khó xử rồi thì có một đứa con gái giơ tay lên.

“Em nghĩ Saaya-chan hay ai đó có thành tích tốt rất hợp ạ.”

Mọi ánh mắt tập trung vào Takauji-san, học sinh ưu tú mà ai cũng công nhận.

“Nếu là Takauji-san thì em nghĩ chắc chắn cậu ấy sẽ làm đàng hoàng, rất được ạ.”

Khi mà đứa con trai nào đó nói rồi thì tôi cảm nhận gương mặt tỉnh queo của Takauji-san dường như có chút hơi u ám.

Chẳng phải áp đặt hay gì đâu, chứ tôi cũng nghĩ cổ hợp mà.

Nhưng mà, chính chủ trông có vẻ không đồng tình đến mức như thế cho lắm.

Sau đó thì, do nghĩ là phiền phức mà cố mà đùng đẩy hay sao mà số lượng nam nữ bắt đầu lên tiếng tiến cử Takauji-san.

“Takauji-san, thế nào? Năm ngoái em cũng đã làm nhỉ?”

“……Dạ.”

Takauji-san đáp lại rồi im lặng như thể suy nghĩ.

Như cái Trạng Thái【Dễ mềm lòng】, được gần nửa lớp tiến cử, có lẽ cổ sẽ không thể nói ra lời không muốn.

Một cặp nam nữ sẽ được chọn làm lớp trưởng.

Nếu như tôi mà tự ứng cử thì sẽ lập tức được quyết định ngay.

Nếu là như thế thì tôi sẽ chỉ định ai đó bên con gái làm. Chẳng phải như thế rồi thì Takauji-san không cần phải làm nữa hay sao?

Người dễ mềm lòng như Takauji-san đang cực kỳ khó xử.

Nói là cứu thì phóng đại quá, nhưng mà tôi muốn tránh cái chuyện cưỡng ép khi mà người ta chẳng muốn làm.

Tốt, kế hoạch đã đầy đủ rồi. Cứ thế này mà triển nào.

“Sensei, nếu như chọn ra nam hay là nữ rồi thì người được chọn sẽ có thể chỉ định đối phương phải không ạ?”

“Còn tùy vào người người được chỉ định nữa. Nhưng mà cô nghĩ thế cũng được. Nếu như không thể quyết định thì cũng có thể làm theo cách thông thường.”

Sensei hững hờ tán thành.

Tôi không quen mấy chuyện nổi bật đâu, nhưng mà nếu như có thể giúp được Takauji-san thì chẳng là gì cả.

“Vậy thì, em, làm được chứ ạ.”

Tôi hiểu được Takauji-san đang nhìn về phía mình.

“Vậy, Kimishima-kun, nhờ em nhé.”

Cũng chẳng có tiếng phản ứng, được quyết định ngay tắp lự như dự đoán.

“Trông như Takauji-san không có ý muốn làm, nên là tớ sẽ chỉ định một bạn nữ làm lớp trưởng.”

Tôi lên phía trước rồi giải thích sơ. Do chưa quen nên những ánh mắt tập trung như thế này trông ngứa ngáy quá.

“Segawa-san, được chứ?”

Do dự gọi thẳng tên Haru nên khi tôi gọi bằng họ thì Haru đứng dậy khỏi ghế.

“Tui biết là sẽ thành ra như thế mà. Tuy phiền nhưng thôi cũng được.”

Haru nở nụ cười xinh xắn và chấp nhận.

“Cô thì, muốn em chọn ai khác ngoài Segawa-san được chứ—?”

“Ể~!? Tại sao~. Em hoàn toàn có thể làm được mà~. Em sẽ tiến hành tổ chức lớp cho đàng hoàng mà.”

“Ưn~. Nhưng mà chức lớp trưởng thì~……”

Tức là cái tảng vi phạm quy tắc của trường này không thể cho làm đại diện lớp sao.

Tệ rồi. Ngoài dự đoán rồi.

Khi mà Haru ‘bư~ bư~’ phàn nàn thì có bàn tay đưa lên.

“Em làm ạ.”

Giọng nói như chim hạc ấy làm lớp học trở nên im ắng.

Người đã giơ tay chính là Takauji-san. Phải chăng là cổ không muốn nhìn thấy mọi người khó khăn.

Tất nhiên là không có tiếng phản ứng, sensei nhiệt liệt tán thành và Takauji-san được chọn làm nữ lớp trưởng.

“Chẳng phải cậu không thích sao?”

Tôi hỏi khi Takauji-san bước lên phía trước, rồi cổ lắc đầu.

“Không. Không phải tớ không thích đâu.”

Chỉ do mình tự ý nghĩ quá hay sao?

“Vì là Kimishima-kun, nên tớ bất an đó.”

“Có lẽ thế ha.”

Takauji-san cười khúc khích.

“Tớ đùa thôi.”

Một Takauji-san bình thường không biểu hiện mà nở nụ cười gần thế này, thì cái câu ‘biểu hiện bị phá vỡ’ hoàn toàn phù hợp. Khi nghĩ đến gương mặt sụp đổ theo nghĩa tốt như thế này, ánh mắt tôi bị thu hút bởi khoảng cách chênh lệch với gương mặt tỉnh queo lúc bình thường.

“Với lại, cấm nói chuyện radio lúc ở trường nhé.”

“Ể. Tại sao.”

Nếu thứ đó bị cướp lấy rồi thì sẽ chẳng còn cơ hội nào để tôi trò chuyện với Takauji-san nữa mất.

“Nếu nói chuyện ấy thì sẽ nói ra cái tên đó mà đúng chứ? Tớ muốn cậu đừng nói ra tại đây thêm lần nào nữa.”

Là để chống lộ thân phận à.

Nếu là như thế thì tôi bất đắc dĩ mà chấp nhận.

Ủy viên thì sau đó được mau chóng quyết định, và giờ tan trường đã đến.

“Akari, đã nói là tham gia ủy viên mỹ quan rồi vậy mà. Bakari là đồ ngốc.”

Haru, hiện bĩu môi trông hờn dỗi, đến chỗ tôi khi đã sửa soạn để chuẩn bị về.

“Tui chỉ nói ‘có lẽ cũng được ha~’ thôi, chứ chưa có nói là sẽ làm còn gì? Với lại bà mà nói ‘Bakari là đồ ngốc’ thì sẽ giống như nói cơn đau của đau bụng[note47406] vậy ấy.”

Haru nói ‘thì có sao đâu’ trông như chán chường.

Khẩu điệu cùng với thái độ này là bằng chứng cho thấy chẳng tốt tẹo nào.

“Các cậu, thân quá nhỉ.”

Khi mà Takauji-san nói thì Haru phản ứng lại.

“Vì là bạn thuở nhỏ mà.”

“Aa, ra thế……”

Có vẻ hiểu ra gì đó mà Takauji-san ‘hừm hừm’ gật gù.

“Saaya-chan chưa về sao?”

“Tớ đang chờ senpai.”

Phải rồi ha……Takauji-san đang hẹn hò với Kidokoro-senpai mà……

“A, mắt của Akari chết mất rồi……”

Tuy là hôm nay tôi đã suy nghĩ nhiều lắm, nào là ‘bọn mình đã nói chuyện rất nhiều với nhau’, nào là ‘có lẽ đã có thể trở nên thân thiết’ này nọ, nhưng mà chỉ một câu「Tớ đang chờ senpai」thôi mà những thứ cảm xúc đó đều tan vỡ thành từng mảnh vụn.

Ngay từ đầu thì, mình đã chậm chân rồi.

Đã gameover rồi mà ha……

Dù cho có nói cho Takauji-san biết lời đồn đi nữa trông như sẽ bị cổ nói「Đi nói xấu bạn trai của người khác thế này, đúng là đồ tồi tệ」và giải phóng ra một đòn kết thúc bằng ánh mắt khinh bỉ.

“Nhắc mới nhớ, mẹ tui bảo tối nay ông có qua dùng cơm tối không đấy.”

“Ờ……”

Người mẹ đã mất của tôi với mẹ của Haru rất thân với nhau, bác ấy lo cho gia cảnh gà trống nuôi cha con nhà tôi mà thỉnh thoảng hay được gọi sang ăn tối như thế này.

“Chỉ là ‘Chin’ thôi à nha.”

“Chin——~, phụt~”

Takauji-san phồng má lên như là con hamster rồi rồi che miệng mình lại.

Ngay cả tiếng『Chin[note47407]』của lò vi sóng thôi mà cũng làm cổ cười sao.

Cứ tưởng mức độ thích đùa tục tĩu của cổ ở mức nào, ai ngờ nằm ở mức độ lớp thấp của bậc tiểu học thế này……

“Ửm? Saaya-chan, cậu vừa cười à?”

“Cậu đang nói chuyện gì thế?”

Gương mặt của Takauji-san trở lại tỉnh queo như cũ cứ như thể chỉ bằng cái bấm nút vậy.

“Saaya-chan, đã làm em phải chờ. Về thôi.”

Khi mà Kidokoro-senpai với gương mặt ikemen thánh thót ngó vào lớp học thì Takauji-san đúng dậy khỏi ghế.

“Không có chờ mà, nên là không sao.”

Cổ cầm cặp lên, nói「vậy, hẹn gặp lại」với tôi và Haru rồi thì cùng đi khỏi với Kidokoro-senpai.

“Ikemen~. Nhưng mà lại là Yarimokuu~”

Haru nói theo nhịp mà như thể là hát.

Một Takauji-san dễ mềm lòng, mức độ cho phép đùa tục tĩu cũng rộng ấy……

Mà lại đi làm chuyện đó, hay chuyện như thế với lại tên ikemen đó……

“Thôi chết luôn rồi. Tui đã tưởng có thể thân thiết được với cổ, nhưng mà cơ hội còn chẳng có nữa là.”

“Chẳng phải lúc đầu tui đã nói như thế với ông rồi à. Mà, tui không biết sao chứ ông với cậu ấy trở thành cán bộ với nhau rồi đó sao. Từ giờ trở đi cũng có thể nói chuyện với nhau còn gì?”

“Biết là mình không có cơ hội mà lại nói chuyện với nhau, nó đau lắm.”

Nhưng mà, có thể nói chuyện với cổ làm mình vui lắm. Gì thế này……Là bẫy hay là gì à?

“Haru, lát nữa bà có thời gian chứ?”

“Ửn~? Ừ thì, nếu nói có thì có đó.”

“Bà đi theo tui một chút nhé.”

Một cặp mỹ nam mỹ nữ đang đi cách phía trước vài mét.

Tôi vừa đang ẩn nấp, vừa đuổi theo sau hai người đó.

“‘Bà đi theo tui một chút nhé’, tưởng là cái gì chớ……”

Tôi nghe được giọng nói như cạn lời của Haru ở phía sau.

“Có ngờ ông lại bám đuôi theo senpai với Saaya-chan đâu. Mà có cần tui hả?”

“Lúc bị phát hiện thì có thể nói dối còn gì?”

“Ra là như vậy ha.”

Rồi nhỏ thờ dài ‘hàà’ ra một hơi hết sức phô trương, nhưng mà tôi hoàn toàn chẳng bận tâm lấy.

Takauji-san khi đi cạnh Kidokoro-senpai trở thành một cặp đôi mà khiến người đi qua ngoảnh lại, thu hút lấy ánh mắt của người bộ hành.

Giữa hai người họ trông chẳng có cuộc trò chuyện nào.

Cặp đôi người yêu mà tôi đang tưởng tượng bộ có cảm giác như thế hả?

“Haru, hai người đó không có đang trò chuyện gì với nhau ha?”

“Trông thế nhể~”

Do chán hay sao mà Haru đang nhìn móng tay được đánh bóng loáng của bản thân.

“Takauji-san, chẳng phải không vui sao.”

“Ai mà biết chứ.”

Nói rồi thì cuối cùng Haru cũng di chuyển ánh mắt sang hai người đó.

“Mới chỉ hẹn hò thôi nên cũng có khả năng họ trông không tự nhiên, hay căng thẳng không chừng. Có lẽ thời gian trôi qua rồi thì bầu không khí khó xử đó cũng sẽ mất đi và hai người họ sẽ vui vẻ mà trò chuyện với nhau thôi.”

Nhỏ hoàn toàn không đồng ý cái dự đoán tiêu cực của tôi.

“Haru nói thế thì có lẽ là thế, nhưng mà senpai thích Takauji-san mà hẹn hò với cổ còn gì?”

“Chẳng phải cũng có khả năng từ Saaya-chan à. Akari toàn sớm kết luận phiến diện thôi.”

Takauji-san cũng dành những cảm xúc bí mật đến cho Kidokoro-senpai, như thể là tôi đã đang dành cảm xúc của bản thân đến cho cổ hay sao……? Nếu là như thế thì tôi cũng hiểu tại sao Takauji-san lại hồi hộp, chẳng thể nói chuyện được.

Ngược lại, xét đến trường hợp Kidokoro-senpai thích Takauji-san mà tỏ tình đã. Nếu như là tôi thì tỏ ra vẻ hay gì đó để bắt chuyện rồi, nhưng mà với một senpai đã có kinh nghiệm rồi thì chẳng cần phải giả vờ như thế làm gì.

Rồi tôi thử nhìn Trạng Thái của Kidokoro-senpai.

—————————

・Kidokoro Ryuusei

・Tăng trưởng : Đình trệ

・Sở trường đặc trưng

Có gương mặt điển trai mà bản thân hay người khác đều chấp nhận

Thể thao toàn năng

Sách sĩ[note47408]

—————————

Takauji-san cũng đã thế rồi, nhưng mà Trạng Thái đang có những thứ khen ngợi cho cái ngoại hình một cách đàng hoàng.

Nếu như có cảm giác bị thuyết phục khi nhìn về mặt khách quan thì họ sẽ có cái Trạng Thái gái đẹp hay trai đẹp thôi mà.

“Chỉ dưa lưới mới có cái vẻ mặt ngọt ngào thôi.”

“Ông đang nói cái gì đấy?”

“Không có gì.”

Thể thao cũng toàn năng nữa, đúng thật là một con người giống như có một tảng yếu tố để đào hoa mà.

Mà cái tôi quan tâm cực kỳ là【Sách sĩ】cơ……

Nếu như anh ta không lên kế hoạch gì đó kỳ quặc là được.

“Có lẽ nào……anh ta sẽ giới thiệu Takauji-san cho đám người xấu, rồi tính dẫn cổ đi xuống thế giới ngầm sao.”

Rồi Haru cười ‘fưfư’.

“Ông suy nghĩ quá rồi đấy.”

“Tui có từng thấy qua manga đó!”

“Nào, là manga mà.”

“Thì cũng phải ha.”

Rồi bọn tôi yên lặng sau vài lời.

Sau đó truy dấu hai người họ đi về hướng nhà ga tấp nập. Vẫn chẳng thể cảm nhận được bầu không khí trông vui vẻ, bộ dạng chỉ là đi bên nhau mà thôi.

“Chẳng lẽ nào. Takauji-san và senpai là hàng xóm lâu năm của nhau, là bạn thuở nhỏ giống như anh em mà chỉ chênh nhau một tuổi thôi ấy.”

Chỉ có thể nghĩ như thế khi mà hai người họ không quan tâm lẫn nhau, im lặng đến như thế này.

“Tức là giống mối quan hệ giữa tui với ông á?”

“Ừm. Dù cho không nói gì đi nữa cũng phải có cảm giác không cần bận tâm đến nhau cũng không sao này, hay không thấy đau khổ này, hay lúc im lặng như thế cũng cảm thấy dễ chịu này……”

Chẳng nghe thấy lời phủ nhận cho thuyết hàng xóm thân thiết với nhau mà tôi vừa đề xướng.

Khi tôi thoáng nhìn quá thấy Haru đang dùng ngón tay mà nghịch mái tóc vàng của mình.

“Akari, ra là ông nghĩ về tôi như thế sao?”

Dường như đôi gò má của Haru đang đỏ.

Cho đến bây giờ đã biết bao lần về nhà chung với Haru rồi, nhưng mà cả hai cũng không nói gì nhiều. Đến mức mà thời gian im lặng bên nhau nó dài hơn ấy.

Khoảng thời gian đó tôi chẳng thấy đau khổ gì cả. Tuy không biết Haru có đang cùng nghĩ như thế hay không, nhưng mà Haru nhiều khi tới chỗ bí mật mà tôi lúc nào đến vào giờ nghỉ trưa, chẳng phải để nói chuyện gì mà chỉ vọc smartphone suốt mà thôi.

Nếu như không thích im lặng hay yên tĩnh thì chẳng cần cố tình ghé nơi đó làm gì cả.

“Nói là như thế, nhưng thực tế là như thế còn gì.”

“Chi tiết hơn đi.”

Haru uốn cong ngón tay về phía trước và xin lời giải thích.

“Thì nói rồi, mối quan hệ tốt dù không cần phải nói cũng được, chứ không phải là không có chuyện để nói……Và dù không nói đi chăng nữa vẫn có thể giữ được mối quan hệ tốt đẹp ấy, có lẽ vậy.”

Rồi thì khuôn miệng của Haru thả lỏng cười tủm tỉm.

“Cái ông Akari này~, ra là đã nghĩ về tui như thế sao~?”

“Tui nghĩ hai người bọn họ có mối quan hệ như thế đó—”

“Hai người đó không có học chung trường tiểu học, trung học đâu.”

“Vậy thì chẳng phải hàng xóm hay là bạn thuở nhỏ nhỉ.”

“Chắc chắn cũng chẳng phải anh em hay họ hàng đâu.”

Vậy thì, chỉ đơn thuần là im lặng thôi nhỉ.

Trong lúc đang nói chuyện với Haru thì hai người kia đã vào công viên. Khi tôi dòm từ lối vào thì thấy bọn họ mua bánh kếp ở cái xe bán hàng ở đằng đó.

“『Chỗ này để anh trả cho, Saaya-chan』『Ể, nhưng mà như thế thì không nên ạ』『Không sao không sao, cứ để cho anh trả. *Cười mà hàm răng trắng bóng*』『Vậy thì, em xin nhận lòng tốt của anh』”

Đấy, Haru hòa theo cử chỉ của hai người họ mà lồng tiếng vào.

Có lẽ cuộc trao đổi đã diễn ra như thế.

“Đằng đó là cửa tiệm trở thành chủ đề bàn tán rất ngon trên mạng xã hội. Cực nổi tiếng với con gái luôn.”

“Ra là senpai đã tìm kiếm à.”

Tôi thì, đã chẳng hề biết cái gì cả.

“Là cửa tiệm bánh kếp, nhưng mà tui nghĩ giá của nó hơi mắc so với túi tiền của học sinh cao trung đó.”

Bình luận viên Segawa nói cho tôi biết.

“A, hora, đây nè. Rẻ nhất đó nên 1 cái 800 yên thôi.”

Haru cho tôi xem trang thực đơn trên mạng xã hội của cửa tiệm.

“Mắc vậy!?”

“Ảnh đi mua hai cái mắc nhất kìa.”

Haru nhìn từ xa đã biết hay sao mà khi nhỏ giải thích rồi thì tôi nghe thấy tiếng hai người họ.

“Saaya-chan, anh đi mua nước uống đây, em uống gì?”

“Hồng trà ạ……À, chờ em một tí. Để em trả.”

Kidokoro-senpai dừng Takauji-san đang cố lục lọi ví của mình lại.

“Không, được rồi được rồi. Anh trả cho. Đừng bận tâm. Vậy thì, hồng trà nhé.”

Nở nụ cười thanh thoát rồi thì Kidokor-senpai bước đi đến máy bán nước tự động.

“…………Làm như thế rồi thì sẽ trở nên thân thiết với đứa con gái đã ngần ngại ngay……”

Cách thu hẹp khoảng cách với con gái rất là tự nhiên.

Nếu như sự khéo léo đó gọi là【Sách sĩ】thì có lẽ là như thế rồi.

Tìm kiếm cửa tiệm mà con gái yêu thích, hay là đã biết nó, rồi sử dụng cái lộ trình như thế trên đường về một cách tự nhiên, suy nghĩ đến nhiều chuyện ghê ha……

Cả đồng phục ảnh cũng đang mặc hở nhưng lại không vi phạm quy tắc của trường.

Cả phụ kiện trong phạm vi dễ chịu, không quá phô trương cũng cực kỳ hợp mốt nữa.

“Tui dự đoán đến tuần sau thì bọn họ sẽ trở nên thân thiết với nhau hơn chăng.”

Haru nói mà như nó sẽ xảy ra như thế.

“Đắng.”

“Đâu nào, tại thời điểm bám đuôi người ta thì ông nên chuẩn bị tinh thần sẵn đi chớ.”

Con gyaru này chỉ toàn nói những lời đạo lý nhể.

“Vì chỉ mới quen nhau nên chẳng phải không biết khoảng cách cảm giác về nhau hay sao. Tui nghĩ hôm nay trùng hợp như thế thôi.”

“Bà rành ghê ha.”

“Thì tui thường nghe như thế mà.”

“Nhưng mà, biểu hiện lúc mà cổ nói chuyện với tui phong phú hơn à nha.”

“Cái đó thì, chỉ do ông đang nghĩ như thế thôi Akari à. Thứ đồ thua cuộc.”

“Bà ồn ghê đấy.”

Tôi nhẹ nhàng đá xoáy, tính đánh vào bả vai mà vươn tay đến chỗ của Haru mà không cần xác nhận.

……Và rồi mu bàn tay tôi có thứ cảm giác ngoài ý muốn.

“~~~~~~~”

Khi mà tôi thử nhìn thì tay tôi tay tôi đã làm hành động thất lễ với ngực của Haru rồi.

“A, chết. Xin lỗi. Lần này không phải cố tình đâ—”

“Dê cụ dê cụ dê cụ dê cụ, Bakari là đồ dê cụ~! Không phải vì là bạn thuở nhỏ của nhau mà có sờ cũng ôkê đâu đấy nhé! Thật sự không thể nhé!”

Tuy là tôi không biết nhỏ đang giận vì bị sờ, đang xấu hổ, hay là bực tức do tôi khẽ xin lỗi, nhưng mà Haru đã đỏ hết cả mặt, còn rưng rưng nước mắt nữa. Do là lần thứ hai hay sao mà nhỏ đã không im lặng nữa.

Sau đó thì nhỏ quay gót, cố nhanh chân mà bước đi khỏi.

“Oi, Haru—”

“Tui về đây~”

Haru lè lưỡi ‘blè’ một cái rồi sải bước dài trên con đường quay về nhà.

Lát sau phải xin lỗi đàng hoàng thôi……

Nhìn toàn thể thì Haru đang có bộ dạng mà vẻ ngoài trông dâm dục, nhưng liên quan đến dâm dục thì là như thế đó. Trông như tâm trạng nhỏ xấu đi do tôi nói nhỏ có kinh nghiệm phong phú……

Điểm đó thì hoàn toàn chẳng trưởng thành gì cả.

Tôi nghĩ, có lẽ Takauji-san cũng thế chăng.

Rằng, không phải vì cổ thích đùa tục tĩu mà lại thích mấy chuyện dâm dục.

Chính vì như thế tôi lại càng bận tâm hơn về cái trạng thái【Dễ mềm lòng】và mối quan hệ với Kidokoro-senpai mang tiếng xấu.

Kidokoro-senpai mua nước quay trở lại.

Khi bắt đầu ăn thì tôi có nghe thấy câu khen ngon, nhưng mà bây giờ thì chẳng còn nữa mà hai người họ đang im lặng ăn bánh kếp giống như là có chuẩn mức gì đó vậy.

Từ những từ khóa ‘người yêu của nhau’, ‘công viên’, ‘bánh kếp’, chẳng thể nào mà có thể nghĩ đến việc hai người họ không nói chuyện với nhau.

Chí ít thì tôi không thấy Takauji-san trông vui vẻ.

Sau khi ăn xong bánh kếp rồi thì hai người họ đứng dậy khỏi băng ghế, đi ra khỏi công viên rồi chia tay ở trước nhà ga.

Kidokoro-senpai không biết có biết chuyện Takauji-san là thính giả của radio đêm khuya không ta.

Khi mà tôi đang thẩn thờ nhìn theo sau tấm lưng của Takauji-san thì cổ tình cờ quay lại.

Mắt chạm mắt một cách hoàn hảo.

Thôi chết rồi. Bị phát hiện đang bám đuôi rồi—.

“Kimishima-kun……?”

“Eeto——Tớ có chút chuyện ở đằng này, tình cờ thấy cậu.”

Nếu là tôi của trước đây thì có lẽ đã bỏ chạy một cách thiếu tự nhiên rồi.

Nhưng mà đã phát triển tốt từ【Nhát gan】thành【Rụt rè】, và nhờ【Có tài ăn nói】hay sao mà tôi đã chẳng bỏ chạy, nói trơn tru đại ra rồi.

“Cậu đi học bằng tàu điện sao, Takauji-san.”

Tôi hỏi chuyện đã biết để đổi chủ đề.

“Phải.”

“Vậy à. Do là nhà ga gần nhất nên đại khái khoảng thời gian này có nhiều học sinh trường mình ha.”

“Phải, đúng đó.”

Không phải là Takauji-san mà tôi đã nói chuyện ở trong lớp, mà là Takauji-san mà tôi biết cho đến bây giờ.

Gương mặt xinh xắn kết hợp với dáng vẻ tỏa ra phẩm giá.

Bộ dạng mà biểu cảm thay đổi xoành xoạch dễ thương ghê. Nhưng mà, biểu cảm lúc bình thường có thể nói là đẹp ấy chứ.

“Để tớ, tiễn cậu đến ga nhé……?”

Nếu hôm qua mà trong tình huống này thì nhất định tôi đã chẳng nói ra như thế rồi.

Nếu không biết được cổ cùng là thính giả radio đêm khuya, là『Ujicha』-san, thích đùa tục tĩu, và chuyện biểu cảm thay đổi đến tận như thế thì thằng tôi cho đến ngày hôm qua đã cứ thế mà rút lui rồi.

“Không sao. Cảm ơn cậu.”

Gương mặt mộc lạnh lùng đã nở rộ một chút rồi.

“P-, phải rồi, ha……Trời vẫn còn sáng mà nhỉ.”

Nhà ga Miyanodai được biết đến là nơi có trị an cực kỳ tốt. Tôi đã thấy trên tivi hay gì đó nó đạt thứ hạng cao trong số những thành phố thân thiện mà người ta muốn sống.

Takauji-san mà hiện giờ tôi nghĩ cổ sẽ nói ‘vậy tạm biệt cậu’ rồi hướng đến nhà ga ấy thì đang không cử động gì ở đằng đó.

Tôi đã nghĩ là về thôi mà chẳng suy nghĩ chủ đề để trò chuyện, nên giờ trở nên lúng túng.

Chẳng mở chuyện gì được, cũng chẳng thể trở về.

“Trời……vẫn còn, sáng mà.”

Takauji-san thầm thì.

Nếu như không lắng nghe kỹ thì tôi đã nghe sót rồi không chừng.

Chẳng lẽ nào——, không, nếu như là như thế thì tôi sẽ cực kỳ vui mừng lắm, nhưng mà chắc chắn là không phải r—.

“N-, nếu như được thì, mình ghé đâu đó chứ?”

Tôi thì làm sao từ chối lời đề nghị đó chứ.

“Nếu như tớ có diễm phúc đó. Nhưng thời gian của cậu không sao chứ?”

“Không sao.”

Quanh đây là địa phương, vậy mà chẳng có lấy một tiệm cà phê nào sành điệu. Một cửa tiệm mà JK[note47409] thích, cửa tiệm……Aa chẳng có cái nào cả. Tìm kiếm sao? Không, tôi không muốn làm như thế trước mắt cổ đâu.

—Chờ đã. Trạng Thái của Takauji-san có dòng【Thích đồ ăn vặt】nhỉ. Hình ảnh trái ngược với những gì tôi nghĩ cho đến bây giờ. Trong một thoáng nhìn như là người có ý thức về sức khỏe vậy mà.

Nếu nói đến đồ ăn vặt thì……

“Mình đến tiệm hambuger ở nhà ga hay đâu đó được chứ?”

“Ừm! Được đó.”

Có cảm giác đôi mắt của Takauji-san trở nên sáng rỡ lên vậy.

“Mình đi thôi.”

Rồi tôi cũng bước đi cạnh Takauji-san đang tung tăng. Quả nhiên là cổ thích mấy món ăn như thế ha.

Mà tại sao lại thành ra như thế này.

Chấp nhận lời mời của đằng ấy rồi thì giờ chuyện đang diễn ra một cách tự nhiên đấy, nhưng mà tại sao tôi lại được cổ rủ chứ.

“Cho đến lúc nãy cậu còn ở bên cạnh senpai mà, như này ổn chứ?”

“Về chuyện gì?”

Takauji-san nghiêng đầu với đôi mắt ngây thơ.

“Thì, có bạn trai rồi, vậy mà lại ở cạnh đứa con trai khác.”

“Đừng bận tâm. Không sao cả.”

Không sao cả, à.

Thế tức là cổ không có đang nhìn mình với tư cách một người con trai nhỉ. Mà, hoàn toàn không phủ nhận chuyện bạn trai kìa.

……Tuy là mình đã hiểu vậy mà!

Đến cửa tiệm hambuger rồi, chúng tôi tìm thấy ghế trống và ngồi xuống đối diện nhau.

Giống như là hẹn hò ghê ha. Nhưng mà, phía đằng ấy chẳng suy nghĩ về chuyện như thế dù chỉ là một tí.

Tôi thường hay nhìn từ bên cạnh, nên khi ngồi đối diện thì chẳng thể nhìn trực diện cổ được.

…………Dễ thương quá đi.

Cả hai nhận món đã mua ở quầy rồi thì quay trở về chỗ.

Cách ăn khoai tây chiên giòn rụm tỉ mỉ như sóc ấy dễ thương ghê. Cổ đang nhai khoai tây chiên đã bỏ đầy miệng. Trông cực kỳ hạnh phúc luôn kìa. Chỉ nhìn như thế thôi là tôi hiểu rồi.

Nhận ra ánh mắt của tôi rồi thì cổ nói mà như thể biện minh.

“Tớ thích những đồ ăn như thế này lắm, nhưng bình thường không có đến.”

“Cậu không đến à?”

Cổ lắc đầu. Khi tôi hỏi chuyện thì hình như cổ đến tiệm cà phê nhiều hơn, nên làm cho cổ khó nói với lại bạn bè mình.

Takauji-san cắn miếng hambuger phô mai. Bên cạnh miệng đang dính sốt cà chua nữa. Nghịch quá ta. Dễ thương ghê ta.

“Có một lần tớ đã từng nói với bạn bè trên đường về rằng tớ muốn ghế vào cửa tiệm như thế này. Rồi thì tớ bị bọn họ cười và nói『Saaya-chan, cậu thích những thứ như thế à?』……”

Bị cười? Thì cũng có lạ gì đâu. Rẻ và ngon nữa. Mà nghĩ thế thôi, nhưng đó là thế giới của con gái. Có lẽ là họ muốn tránh thứ mà tuy là mong muốn nhưng mà lại chẳng sang.

“Vì mọi người thích thứ dễ thương và sang, nên là tớ cũng phải như thế. Nếu không thì sẽ chẳng có bạn bè mất.”

Takauji-san nói thế rồi cười như khó xử.

Nếu không giống với lại xung quanh thì mình sẽ bị họ cho ra rìa ngay—. Cái mà giống với hiệu ứng đám đông ấy nhỉ.

“Thật sự thì chẳng phải tớ muốn ăn thứ như bánh kếp mắc tiền đâu. Cũng chưa từng nghĩ muốn đến cửa tiệm đồ ngọt đang trở thành chủ đề trên mạng xã hội nữa.”

Những liên tưởng kiểu rập khuôn từ từ ‘JK’ và chính bản thân Takauji-san khác nhau nhỉ.

“Thêm vào đó, tớ lại còn là đứa con gái hiếm có gửi mail chuyện cười và nghe radio đêm khuya nữa.”

“Vậy à.”

Biểu hiện đã chuyển sang nụ cười khổ.

“Cảm ơn cậu đã dẫn tớ đi. Một mình tớ thì sẽ khó đến lắm.”

“Không không, không có gì mà. Nếu như cậu xem tớ là đối tượng để đến đây cùng thì lúc nào tớ cũng sẽ theo cậu hết.”

A, lại quá đà nói ra những lời dư thừa rồi—.

“Thật chứ? Thật chứ thật chứ?”

Đôi mắt của Takauji-san sáng lấp lánh như con nít khi mà cổ tiếng sát mặt về đây.

“Ừ, ừm. Mặt cậu, gần quá.”

Khi được người đẹp đến gần, tôi bị áp lực mà lảng ánh mắt đi mất.

“A~, xi-, xin lỗi……Vì cho đến giờ đã chẳng có người để tớ có thể nói chuyện như thế này.”

Takauji-san bừng tỉnh rồi thì nở nụ cười như thẹn thùng.

“Nếu như cậu gọi tớ khi muốn ăn thì lúc nào tớ cũng sẽ đi theo cậu.”

Rồi Takauji-san cười khúc khích.

“Kiểu gọi gì thế kia. Lạ ghê.”

Càng nói chuyện nhiều, tôi càng hiểu cổ khác với hình ảnh lúc bình thường. Tuy từ ngoại hình mà trông như cổ thích những thứ trưởng thành, nhưng có lẽ lại vị giác là trông như trẻ con đến mức ngạc nhiên không chừng.

Phải nói chủ đề gì đó, nói chủ đề gì đó……Tuy là bị cấm ở trong trường, nhưng nếu ở ngoài trước thì được nhỉ.

“『Thuyết lúc nửa đêm』, cậu lúc nào cũng nghe trực tiếp sao?”

Quả nhiên chỉ có thể là chủ đề này nhỉ.

“Cũng có lúc tớ ngủ đi mất, nhưng bình thường hay nghe đến cuối lắm.”

“Tớ cũng thế. Thật tuyệt khi mà vừa nghe, vừa vọc smartphone tùy ý.”

“Tớ cũng thế. Nhiều khi tớ nghe lúc nằm ở trên giường lắm.”

“Tớ biết cảm giác đó. Thế nên khi mà tiếp tục những chuyện chẳng thú vị gì thì lăn ra ngủ mất tiêu ha.”

Takauji-san chỉ cười ‘fưfư’ ở khuôn miệng.

“Chính vì thế nên mới ở trên giường đó.”

“Ừm, phải phải. Ngày hôm sau, lúc ở trường lại nghe lại bằng ứng dụng cái đoạn mà mình bắt đầu gật gà gật gù……”

“Giống tớ rồi. Tớ thì đi tàu điện đến trường nên hay nghe hay nghe trên tàu lắm, nhưng mà trong góc nói chuyện hay chuyện cười, mấy đoạn quan trọng tớ phải nhịn cười cực lắm.”

Rồi tôi đáp「Là điểm vất vả khi đi học bằng tàu ha」.

Chẳng lẽ nào, thật ra cả Takauji-san cũng đã muốn nói chuyện sao.

Một Takauji-san đang nói về chủ đề như thế này lại mang một biểu cảm phong phú hơn so với lúc ở ga, nói nhiều đếu mức mà chẳng thể nghĩ là cùng một người luôn đấy.

Do cũng đói bụng rồi nên là tôi đi mua bánh táo và quay trở lại chỗ.

“Cậu đi mua gì thế?”

“Bánh táo[note47410].”

“Pai[note47411]……~. Phụt~~”

“Lúc mang về mà nguội thì để cái bánh táo này Chin[note47412] phát để hâm nóng—”

“~~~~”

Takauji-san vừa nhịn cười, vừa vỗ bẹp bẹp lên mặt bàn.

Dù chỉ là một thôi nhưng mà tôi có nói gì thú vị đâu chứ.

Ờ thì, vụ Chin thì đúng là tôi nhắm đến mà nói, nhưng quả nhiên cỡ đùa tục tĩu này—cơ mà không phải đùa tục tĩu đâu—mà lại ‘điểm trúng huyệt’ à?

Takauji-san khi đã nhịn được cơn cười rồi thì ngước mặt lên, đồng thời đã trở lại gương mặt tỉnh queo.

Có tức khắc quay trở lại đi nữa cũng trễ rồi mẹ trẻ à.

“Cậu thích mấy cái trò đùa làm học sinh tiểu học thấy vui à?”

“Cậu đang nói gì thế?”

Cười phá lên trước mặt tôi cho đã, mà còn muốn giả ngây à.

Nếu như cổ muốn giấu rồi thì tôi không nên cố truy cứu vậy.

Sau đó thì chúng tôi cũng đã nói rất rôm rả về chuyện của radio. Chẳng biết tự lúc nào thời gian đã trôi qua gần 2 tiếng, phía ngoài cửa sổ đã trở nên tối đen rồi.

“Takauji-san, cũng đã đến lúc mình nên đi rồi.”

“Ể……”

Takauji-san làm gương mặt ủ rũ, giống như là chú chó đưa tiễn người chủ yêu quý của mình đi vậy.

“Bên ngoài, cũng đã tối rồi.”

“Cũng phải nhỉ……”

“Xin lỗi vì đã kéo đến muộn nhé, tớ lỡ nói chuyện say sưa quá.”

“Ư ưn, không sao. Tớ cũng đã rất vui mà.”

Tôi muốn chụp ảnh màn hình lại nụ cười này.

Rồi cho bản thân tôi cho đến ngày hôm qua xem nó.

Lúc mà bước ra khỏi tiệm rồi, dù cho chỉ là quãng đường ngắn cho đến ga đi nữa, chúng tôi đã lại cùng nói về này nọ cùng một chủ đề.

“Rốt cuộc đã để cho cậu phải tiễn tớ mất rồi.”

Chào「tạm biệt」nhau ở cổng soát vé rồi thì tôi tiễn đưa tấm lưng của Takauji-san.

Nói chuyện với nhau quá trời quá đất mà, tôi đã thấy vui lắm. Vốn dĩ cũng là do không có ai trò chuyện này với tôi ngoài đời thật sao.

Cùng nghiện chung sở thích, nhưng mà mấy cái tiểu văn hóa như là anime, manga hay là game thì lại phổ biến hơn nhiều so với radio. Dù cho có nói chuyện radio với lại Haru thì nhỏ cũng làm bộ dạng chẳng hứng thú mà.

Khi mà tôi bước ra khỏi cổng thì,

“Kimishima-kun~!”

Tôi nghe được tiếng của Takauji-san vọng ở trong nhà ga.

Khi quay lại thì tôi thấy Takauji-san đang trong bộ dạng vội vàng mà chạy đến chỗ này.

Cạch, Píng Pong!

“Ưgyaa~!?”

Takauji-san đang bị cổng soát vé chặn lại[note47413].

“Sao thế!?”

Tôi cũng vội vàng quay trở lại chỗ cổng soát vé.

Cổ để quên đồ gì đó ở tiệm hay gì chăng?

“Kimishima-kun……Nếu được thì, bọn mình, trao đổi LINE với nhau nhé.”

“Ể?”

Đề xuất mà tôi còn chẳng nghĩ đến ấy làm cho đôi mắt tôi trở thành duy nhất một chấm.

“Bộ vẫn nói chưa đủ sao?”

Tôi bất chợt phì cười, do chỉ có thể nghĩ như thế mà thôi.

“……Ph-,……không phải. Vì là lớp trưởng cùng với nhau mà, nên tớ nghĩ sẽ tiện hơn nếu trao đổi số liên lạc với nhau thôi.”

“Aa, ra thế……”

Liên lạc vì công chuyện nhỉ, rồi rồi……

Khi định trao đổi địa chỉ liên lạc thì chiếc smartphone Takauji-san đang cầm rung làm sao ấy.

Không, không phải là smartphone mà là tay của cổ à?

“Takauji-san, tay cậu, đang run đấy à?”

“Ai-, ai run chứ. Tớ không có hồi hộp hay gì đâu đó.”

Rõ ràng là đang mà.

Có lẽ do được người ta nói là muốn trao đổi nên ngược lại bản thân cổ chưa từng nhờ vả không chừng.

“Nếu như có gì thì tớ sẽ liên lạc.”

“Không có gì, cũng được, lúc nào cậu liên lạc với tớ cũng không sao hết.”

“~……”

Khi mà tôi nói điều mình nghĩ thì đã làm cho Takauji-san nghẹn lời.

Rồi sau đó cổ lắc đầu như thể từ bỏ.

“……Không được. tớ sẽ làm phiền cậu mất.”

Bên trong nhà ga vọng lên tiếng thông báo tàu mà Takauji-san định lên sắp đến. Khẽ cúi chào rồi thì cổ bước vào sân ga.

Tôi cũng không thua tiếng thông báo mà hô lớn.

“Tớ, dù có muộn đi nữa vẫn còn thức đấy nhé!”

Chẳng biết sao nữa. Chỉ là không biết sao nữa, mà tôi đã nghĩ rằng là muốn liên lạc với cổ dù là tối, hay là giữa khuya.

Tôi đã từng nghĩ, rằng nếu như có ai đó có thể vừa nghe, vừa trò chuyện cùng nhau trong buổi nghe đài trực tiếp, chắc chắn sẽ thú vị lắm luôn.

Takauji-san dừng bước và nhanh chóng quay lại đây.

Biểu cảm như thể ngạc nhiên đó dần dần thay đổi, cặp mắt của cổ đã híp lại.

Khuôn miệng đã chuyển động. Cổ nói nhỏ gì đó tuy là tôi không hiểu được, nhưng mà sau đó đã để lại nụ cười thật rạng rỡ như hoa và đi khỏi.

Nói chuyện với nhau, nắm tay thì cũng đã nắm rồi, lại còn trao đổi LINE nữa. Hôm nay tiếp tục những diễn biến như sóng vỗ ha.

Takauji-san ở trường đang cố là『Takauji-san』. Cổ đang cố là Takauji Saaya theo như hình tượng mà mọi người vẽ nên. Khác với những đứa con gái xung quanh, cổ không thể nói ra chuyện như là thích đồ ăn vặt, tất nhiên là chẳng thể nói chuyện mình thích radio trước mặt mọi người, và cả chuyện thích đùa tục tĩu nữa. Dù bất chợt cười bởi trò đùa tục tĩu rồi, nhưng lại ngay lập tức trở lại gương mặt cũ—. Cứ như thể là đang xóa bỏ đi cá tính của bản thân vậy.

Ghét những chuyện thô bỉ, vừa nhâm nhi tách trà, vừa nghe âm nhạc cổ điển trong tiệm giải khác mà cả nụ cười cũng chẳng nở. Takauji-san với hình tượng như thế thật sự đã chẳng có đâu cả.

Đối với Takauji-san đang cố gắng là『Takauji-san』, có lẽ cửa tiệm đồ ăn nhanh mà bất cứ ai cũng có thể dễ dàng đến ấy lại là rào cản cực kỳ lớn.

Lại lần nữa dẫn cổ theo chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Nếu như có thể làm cổ vui mừng thì dù là mỗi ngày đi nữa tôi cũng muốn đi theo cổ.

Nếu đó là Takauji-san nguyên chất thì tôi nghĩ cổ tuyệt vời hơn là Takauji-san ở trường.

Chính vì như thế, cảm xúc muốn cướp lấy Takauji-san từ tay của một Kidokoro-senpai mang tiếng xấu và【Sách sĩ】ấy lại càng trở nên mạnh hơn.

Tình trạng hiện tại, chuyện tôi có thể làm là nói chuyện về sở thích, và dẫn cổ đến cửa tiệm thức ăn nhanh.

Chẳng có tiền cũng như là gu ăn mặc đồng phục hở hang giống như là Kidokoro-senpai.

“Cũng đã chẳng thể khao cổ lúc nãy ha……”

Tôi đã nhìn vào ví mình với sự hào hứng mới khao cổ gì đó, nhưng mà đã chẳng đủ để trả tiền cho hai người.

“Không có gu về quần áo, cũng chẳng có tiền……Nhưng mà, nếu có tiền thì sẽ có thể làm gì đó—”

Đi làm thêm thôi.

Kiếm ra tiền, mua quần áo dùng cho hẹn hò, rồi dùng số tiền đó cho buổi hẹn hò.

Tuy rằng tôi hoàn toàn chưa có dự định như là hẹn hò gì cả.

Có liên lạc tuyển làm thêm từ cửa hàng tiện lợi mất khoảng 10 phút đi xe đạp, chẳng xa mà cũng chẳng gần từ nhà tôi.

Tuy nói là làm thêm, nhưng do có hình ảnh của tiện lợi bằng cách nào đó nên khi tôi thử ứng tuyển thì nhận được phản ứng tốt ngoài dự kiến, ngay lập tức có thể đi làm ngay.

Sau giờ học, do là lần đầu tiên đi làm thêm nên tôi đến cửa hàng tiện lợi nơi mà mình làm việc.

Nghe giải thích từ chủ tiệm, nhớ chuyện thu ngân, thử chế biến những món ăn nhanh này nọ, công việc nhiều hơn là tôi đã nghĩ.

“Hồi nữa có bé tên Nishikata sẽ đến, nên có gì không hiểu thì cứ hỏi bé ấy nhé.”

Nói như thế rồi chủ tiệm bước vào lối sau tiệm.

Nghe âm điện tử khi có người vào tiệm và nhìn sang hướng đó thì tôi thấy có một bé gái giống học sinh tiểu học chọn nước rồi thì mang đến quầy thu ngân.

“Cậu là người mới sẽ vào làm từ hôm nay nhỉ~?”

Bé đó hỏi tôi với gương mặt tủm ta tủm tỉm.

“Ể? À, phải.”

Vào làm từ hôm nay?

“Chiếu cố nhau nhé, Kouhai-kun.”

“Ửn ửn ửn?”

Sau khi thanh toán xong thì bé học sinh tiểu học đó bước vào lối đi sau, mặc đồng phục giống như tôi rồi quay trở lại.

Có lẽ là kích cỡ nhỏ nhất không chừng, nhưng ống tay áo hay là lai quần cũng đều thừa ra, giống như là đứa bé đang mặc vào để đùa giỡn vậy.

Chẳng lẽ nào, đây là người tên Nishikata-san……?

“Tôi là Kimishima Akari. Xin được chiếu cố.”

Chẳng phải là học sinh tiểu học à. Đâu, bộ đây là cửa hàng tiện lợi mà học sinh tiểu học có thể làm sao……??

“Chị là Nishikata Fumi. Xin chiếu cố nhé.”

Nishikata-san cười tươi rồi lịch sự cúi chào.

“Làm thêm, tuy là vất vả nhưng cùng nhau cố gắng nhé.”

May quá. Tôi đã nghĩ không biết đây là người thế nào, nhưng trông như là người tốt. Tuy là cực kỳ nhỏ bé ấy chứ.

Khẩu điệu thì mềm mại, chỉ riêng bầu không khí thôi thì trông giống như đàn chị, nhưng về chiều cao thì hoàn toàn là học sinh tiểu học mà.

—————————

・Nishikata Fumi

・Tăng trưởng : Đi xuống

・Sở trường đặc trưng

Có vẻ ngoài là trẻ con

Thần bài

Khi chất thuộc hệ thể thao, quấy rối về mặt đạo đức

Có kinh nghiệm đánh nhau

—————————

Nhiều thông tin quá! Từng cái một còn đậmmm nữa!

Trạng Thái giống như là một người chơi bài sống sót sau trận chiến vậy ta!?

Không cắt kiểu đầu đinh thì trông mới lạ đó.

Trông như là nữ sinh tiểu học vậy mà.

Có thể nói là con gái, có thể nói là ấu nữ.

“Sao thế?”

Nishikata-san, người vẫn cứ nở nụ cười, dòm tôi đang đứng hình một cách trông kỳ lạ.

“Không~, không có gì đâu ạ~”

“Trả lời hay lắm.”

Tôi nhớ lại điều đã được học, tiến hành thanh toán mà không xảy ra sự cố gì.

Khi thoáng nhìn sang bên thì Nishikata-san đang dõi theo công việc của tôi mà trông như quan tâm.

“Có thể làm một cách đàng hoàng đó chứ. Kouhai-kun đúng là ưu tú~”

“Không ạ không ạ. Vì đâu có khó đến như thế đâu.”

Tôi hỏi chuyện mà mình bất ngờ nghĩ ra.

“Nishikata-san này, chẳng lẽ chị đã học võ như là karate hay gì đó ạ? Hay là kick boxing chẳng hạn.”

Nếu là như thế thì tôi cũng hiểu được Trạng Thái thuộc hệ thể thao và đánh nhau.

Nishikata-san cau màu lại và lắc đầu.

“Không có~. Chị chưa có từng làm mấy thứ đáng sợ như thế đâu.”

Cái đó mới đáng sợ nhất đấy.

Vậy mà đánh nhau giỏi làm thế qué nào.

“Với lại, gọi chị là Fumi-chan đi.”

“Chị là senpai, nên em sẽ gọi là Fumi-san……”

“Rồ~i.”

Tâm trạng của Fumi-san tốt đến nỗi mà trông như hoa đang trôi nổi xung quanh vậy.

Khi nghe chuyện rồi thì có vẻ như tôi là kouhai đầu tiên của chỉ.

“Cả chủ tiệm, cả khách hàng, ai cũng đối xử chị như trẻ con vậy. Có kouhai-kun rồi, trông như sẽ không còn như thế nữa.”

Fumi-san cười ‘ưfưfư’ trông rất vui vẻ.

“Nếu như cho họ xem những điểm ra dáng senpai thì tự nhiên những thành kiến sẽ mất đi mà đúng chứ.”

Rồi Fumi-san ‘ehen’ và ưỡn ngực.

…………Nói sao nhỉ, giống như là đang dõi theo đứa bé của họ hàng vậy, mong muốn bảo vệ thật khủng.

“Kouhai-kun cũng là học sinh cao trung sao~?” “Trường cao trung nào thế~?” “Ể~, nếu là cao trung Miyanodai vậy là cùng rồi! Cùng trường rồi~”

Fumi-san đang hào hứng líu lo này, có vẻ như senpai cùng trường với tôi.

Cơ mà học năm 3 cơ à. Thời kỳ trưởng thành bị bỏ quên ở đâu rồi.

“Ở trường cao trung Miya thì cũng là kouhai-kun ha.”

Tuy là tôi chưa gặp lần nào ở trường, nhưng có lẽ chỉ cũng thế không chừng.

Fumi-san định lấy tài liệu văn phòng mà mang cái bục đến và đứng lên đó.

“Hưnnnnnnnnnn~~~~~~~”

Có vẻ như Fumi-san dù có đứng lên bục cũng chẳng thể nào với tay đến chỗ mà tôi chỉ cần vươn tay tới là đến.

“Để em lấy.”

“A, không sao đâu. Lần nào chị cũng làm thế này——ưn ưn ưn ưn ưn.”

Nói thế thôi chứ hoàn toàn chẳng có dấu hiệu sẽ vươn tới.

Mặt chị ấy đỏ, mắt thì đang nhắm chặt lại với nhau.

Cuối cùng, khi mà sắp với tay được tới kệ rồi, chỉ lại đang cố lấy cái thứ mà mình không định lấy.

“Xin lỗi chị, em đành thất lễ vậy.”

Tôi từ đằng sau cho tay vào hai bên nách của Fumi-san rồi nâng chị ấy lên.

“Fưhyaa!?”

“Có lấy được không ạ.”

“Đ-, được…………~”

Rồi tôi từ từ hạ Fumi-san đã lấy tập tài liệu lớn xuống.

“Không được tự ý động chạm vào cơ thể của quý-quý-qúy-quý bà.”

“Xin lỗi nhé, vì không đối xử chị như quý bà.”

“Xin lỗi chuyện đó cơ à~”

Bà chị senpai này năng động hơn là tôi nghĩ. Ở chỗ nào mà có khí chất thuộc hệ thể thao chứ.

Ngoại hình như thế này mà đối xử như quý bà thì quả thật khó lắm. Ngoại hình thì cỡ học sinh tiểu học năm ba vậy mà.

“Nghe rõ chưa, kouhai-kun. Trước tiên chị muốn em xin lỗi chuyện đã tự ý động chạm cơ thể quý bà này.”

‘Mồ’ – Fumi-san vừa lắc ngón trỏ, vừa đến tông tôi với vẻ bất mãn.

Dễ thương ghê chưa, giống như một đứa bé nhướn người lên rồi đang thuyết giáo tôi như người lớn vậy.

“Những lúc như thế, em phải đến bên tai chị rồi nhẹ nhàng thì thầm『Chị muốn lấy cái này sao?』bằng giọng của ikemen, thay vì đứng từ đằng sau chứ~!”

“Nói cách khác chẳng phải là thói hư của chị sao.”

“Lần tới hãy làm thử đi. Nhẹ nhàng từ đằng sau thôi. Do là kouhai-kun nên lời của senpai phải là tuyệt đối nhé.”

Cái khí chất thuộc hệ thể thao[note47414] tỏa ra rồi kìa!

“Kouhai-kun, chị nghĩ giọng em tốt nên là cảm thấy phấn khích lắm.”

Ai biết đâu.

“Em đổi chủ đề nhé, Fumi-san này, bộ chị quen cãi nhau hay là đánh lộn ạ?”

“Ểể~? Bộ chị nhìn giống như thế lắm sao? Hoàn toàn không nhé? Chị không thích chuyện đáng sợ đâu.”

Fumi-san nhắm mắt lại và lắc đầu.

Với chiều cao vừa đủ lộ lên trên quầy, Fumi-san vừa lật loạt soạt tài liệu, vừa đang kiểm tra cái gì đó.

“Nhưng mà, chị mạnh lắm nhỉ?”

“Thứ như chị thì vẫn chưa đâu mà.”

Cái người mà khiêm tốn giống như thế trên đời này là người mạnh mẽ nhất luôn ấy.

“Chị có một lời khuyên để tự vệ nếu như có chuyện gì xảy ra.”

Khi tôi hỏi, Fumi-san ‘ư ừn’ rồi suy nghĩ.

“Nếu là chuyện là có thể nói với người nghiệp dư thì là—”

Chị ấy không phủ nhận nữa nhỉ.

Người nghiệp dư……Cuối cùng thì chỉ cũng nhìn người bằng ánh mắt chuyên nghiệp rồi ha.

“Là vẻ lạnh lùng.”

“Lạnh lùng?”

“Phải. Cái mà đáng ghét là người vẫn giữ gương mặt không cảm xúc dù có bị làm gì đi nữa. Bầu không khí cực đáng sợ, kinh tởm đến phát ghét. Bởi vì bản thân không không biết có hiệu quả với nó không ấy mà.”

Ánh mắt ở bên tấn công kìa!

Chị ta đã giả vờ là ghét mấy thứ đáng sợ vậy mà.

Có vẻ Trạng Thái【Có kinh nghiệm đánh nhau】không phải là để trưng.

“Chị ra đằng sau để nói chuyện với chủ tiệm nên nhờ em làm một mình khoảng 5 phút nhé.”

“Em hiểu rồi ạ.”

Fumi-san nói ‘nếu có gì thì cứ nói với chị nhé’ rồi ôm mớ tài liệu đi ra đằng sau.

Trong khi tôi đang tính tiền cho vài vị khách lác đác thì có một người đàn ông trung niên đến. Bộ dạng tồi tàn và đàng đôi chiếc nón cũ nát, một tay thì đang cằm ly rượu.

Khi mà đến trước tôi rồi đập ‘ầm’ mớ tiền lẻ lên.

“Oi, thằng kia, thuốc lá.”

“Dạ?”

“Tiền nhiêu đây là đủ rồi còn giề! Mau lên đê!”

Đột nhiên ổng đến hét lên. Khi mà tôi sắp dao động thì nhớ lại lời khuyên ? của Fumi-san lúc ban nãy.

Không cảm xúc, không cảm xúc……

“Ano, xin lỗi ạ, nhãn hiệu nào ạ?”

“Ở đây nhé~! Tao lúc nào cũng mua cùng một loại! Thằng khốn mày bắt tao nói ra à.”

“Tuy tôi không biết ông là ai, nhưng mà mỗi thuốc lá thì khó mà biết lắm.”

Phải lẳng lặng, phải thản nhiên, tịnh tâm và không cảm xúc……

Tặc lưỡi một tiếng thật lớn rồi thì người đàn ông với bộ dạng cáu gắt nói「cái đó, cái đó!」và chỉ trỏ.

Khi tôi chuẩn bị thì ổng như định ăn cắp mà cố bước ra khỏi cửa tiệm.

“Chờ một chút đã. Không đủ ạ. Còn 20 yên.”

Ổng lại lần nữa tặc lưỡi, lục lọi 20 yên trong bóp, đặt kế bên quầy rồi đi khỏi.

~hààààààààààà~. Làm hú hồn~.

“Lão quái gì thế này……”

Nếu có ghế thì tôi đã ngồi xuống rồi.

Rồi chủ tiệm bước ra từ lối sau với vẻ mặt trông lo lắng.

“Kimishima-kun, không sao chứ!?”

“Dạ,……bằng cách nào đó xong cả rồi ạ.”

“May quá……Quả nhiên vì lão mà tôi định bước ra, nhưng mà Nishikata-san thì.”

Ửn? Fumi-san thì sao?

Chủ tiệm liếc nhìn sang Fumi-san bước ra sau.

“Vì chị tin rằng kouhai-kun sẽ có thể xử lý mà.”

Rồi chỉ ‘e hen’ ưỡn ngực.

Tỏ ra rồi kìa. Cái cảm giác hệ thể thao không tốt lộ ra rồi kìa.

“Học hỏi nhanh hơn chị nghĩ đấy……”

Nếu chị ấy giỏi cãi nhau thì ra giúp tôi là được vậy mà……

Cơ thể tôi tỏ ra ánh sáng nhạt. Dấu hiệu Trạng Thái đã được thay đổi.

Chủ tiệm cũng như Fumi-san đang nhìn sang tôi vậy mà chẳng nói gì.

Có vẻ ánh sáng như thế này người khác cũng không thể thấy được.

Tôi nhanh chóng thử hướng ý thức về bản thân thì màn hình được hiển thị.

—————————

・Kimishima Akari

・Tăng trưởng : Tăng trưởng mạnh

・Sở trường đặc trưng

Nhân vật phụ

Can đảm

Theo chủ nghĩa hòa giải

Radio Otaku

Có tài ăn nói

Poker face

—————————

Có hai điểm đã thay đổi.

【Rụt rè】đã mất đi, và thay vào đó【Can đảm】được thêm vào.

Và thứ khác là【Poker face】được thêm vào.

Có lẽ là do mình ứng xử tốt chuyện ban nãy chăng.

Quả đúng là【Tăng trưởng mạnh】, Trạng Thái đang được thay đổi khá tốt.

“Fumi-san, cái người đó thường đến lắm ạ?”

“Chị bắt đầu làm tại đây khoảng 1 năm rồi nhưng mà lần đầu tiên mới thấy đấy.”

Ông già đó nói bừa à……

Tôi thở dài ra một hơi.

Như thế rồi, thời gian cũng trôi đi và ngày đầu tiên đi làm cũng kết thúc.

Tôi đổi ca với người trong giống như sinh viên, rồi ra đằng sau để cởi đồng phục.

“Mệt quá ha~”

Fumi-san dịu dàng nói, định cởi đồng phục ra nhưng mà do ống tay áo hay lai quần quá dài hay sao mà đang vất vả lắm.

Tôi thử thực hành cái điều được chị ấy nói lúc ban nãy.

Rồi tôi nhẹ nhàng thì thầm vào tai chỉ.

“Em giúp chị nhé.”

“Kya~”

Fumi-san giật bắn, run rẩy toàn thân.

Khi tôi nắm lấy phần cổ đồng phục và kéo nó lên thì gương mặt chỉ lộ ra.

“Thực hành nhanh như thế này, hiểu nhanh thật đó nha.”

Fumi-san nhìn tôi bằng ánh mắt như bẽn lẽn và tinh nghịch.

“Thì chị bảo em làm đi mà.”

Tôi đã chẳng thể nhịn được khi bị một bà chị sinh viên tỏ thái độ đấy rồi, nhưng xui vẻ ngoài của bà chị này như học sinh tiểu học năm ba vậy. Tôi không chấp nhất đến như thế đâu.

“Mà như thế thì đỡ cho chị lắm.”

Rồi Fumi-san nhìn tôi và cười ‘ưfưfư’.

“Mỗi khi thì chị làm thế nào ạ.”

“Đi hỏi chi tiết chuyện thay đồ của quý bà thế này, kouhai-kun đúng là ông cụ non mà~”

Bị cái người chẳng có cảm giác lớn tuổi hơn ấy nói như thế cơ đấy~.

Nhưng mà, nhờ có một senpai mạnh mẽ[note47415], nên tôi bằng cách nào đó đã vượt qua được ngày đầu tiên.

Dù có những vị khách khó chịu đến đi nữa cũng không phân tâm, cũng không nói mấy chuyện phiền phức, cũng có thể nói được chuyện ở trường.

Bọn tôi chào「mọi người vất vả rồi ạ」với nhân viên tiệm trong quầy rồi bước ra khỏi cửa tiệm.

Fumi-san đi bộ, có vẻ như nhà gần đây. Do chung đường nên tôi cũng đẩy xe đạp đi cạnh bên.

“Fumi-san, trên năm 3 có Kidokoro-senpai nhỉ.”

“A~, Kidokoro-kun à. Phải, có đó.”

“Ảnh là người như thế nào ạ?”

Biết được chị ấy cũng là senpai ở trường nên tôi đã muốn hỏi chuyện ấy.

“Là người thế nào à……? Chị không thân nên là cũng không rõ lắm……nhưng là ikeman đó~. Chị biết cậu ta cực kỳ nổi tiếng.”

“Đúng vậy ha.”

Trông như không có điểm chung nào giữa hai người họ từ bầu không khí, nên là thông tin đầu tiên nghe được chẳng là gì cả.

Rồi Fumi-san ngước lên nhìn tôi.

“Kouhai-kun, con trai cần sự dũng cảm, chứ không phải gương mặt.”

Dũng cảm à. Không biết sẽ tốt đến nhường nào nếu như Takauji-san sẽ thích tôi ở điểm đó nhỉ.

“Con trai thì cần sự dũng cảm nhỉ.”

“Phải rồi đó~. Ngày đầu tiên mà có thể đối ứng thản nhiên với một ông bác kỳ quặc đến tiệm, chị nghĩ tuyệt vời lắm đó.”

Có vẻ như Fumi-san đang khen ngợi tôi.

“Nhờ có sự『chỉ dạy』của Fumi-san nên mới nhìn thấy thế thôi, chứ bên trong em hoảng loạn lắm luôn đó.”

Rồi tôi cười khổ.

“Trong lòng có thế nào đi nữa cũng không sao, quan trọng là không thể cho đối phương biết mình dao động……Lẽ nào kouhai-kun đây ra vẻ là một kouhai-kun giỏi tôn trọng senpai đây ta.”

Chỉ thực hành ý kiến kỳ quặc của bản thân thôi, vậy mà có thể nói là ra vẻ kouhai à?

“Hay là một kouhai hệ cún cưng……”

“Có lẽ không phải đâu ạ?”

Đâu thể nói một đứa con trai giỏi ra vẻ của một kouhai thuộc hệ cún cưng chớ.

“Ý chị muốn nói là chỗ này này của đàn ông cơ.”

Fumi-san vỗ ngực mình bộp bộp.

Chỉ dạy không phải là chuyện mà người con gái thân thiện làm đâu.

“Gương mặt là trạng thái dễ hiểu, nên có thể hiểu tại sao cậu ta lại được nhiều con gái yêu thích.”

Fumi-san gật gù với gương mặt cau có giống như một bà giáo vậy.

“Rốt cuộc, chị nghĩ cái ‘như thế nào với tư cách là con người’ ấy mới là mối quan hệ giữa người với người.”

“Những lời của chị thật đáng quý ạ.”

Tôi khẽ cảm ơn với nửa phần đùa cợt.

“Về điểm đó, chị nghĩ kouhai-kun là『đứa con trai tốt bụng』đó?”

Fumi-san trông như ngượng ngùng mà nói thế, rồi đấm vào bên sườn tôi.

“Ái da~!?”

Chả phải là đấm nhẹ để đùa đâu, đau thật đấy!

Bà chị làm ơn đừng có để lộ ra cái tính thuộc hệ thể thao mấy lúc kỳ quặc chứ……

“Ano, Fumi-san, chị không thể muốn làm gì thì làm với kouhai đâu nhé?”

Khi mà tôi nói đùa thì Fumi-san tròn xoe đôi mắt.

“Ể?”

“……Ể~?”

Fumi-san vẫn tiếp tục cái gương mặt ngẩn tò te.

““””

““Ể?””

C-, con người này, đang nghĩ là muốn làm gì với kouhai của mình cũng được kìa.

Đấy, cái phần quấy rối về mặt đạo dức lòi ra rồi kìa!

Bà chị làm ơn đừng có để lộ ra cái tính thuộc hệ thể thao mấy lúc kỳ quặc đi mà (nói lần 2).

“Nói chung, chị không biết là em tính làm gì, nhưng mặt cảm xúc của kouhai-kun là đứa con trai tốt bụng, nên là cứ tự tin lên nhé.”

“Mặt cảm xúc……”

Nhưng chỉ khen tôi ra vẻ kouhai hay sống nội tâm mà——.

“Chị nhất định không khen ngoại hình của em nhỉ.”

“Giọng nói của em cũng tốt nữa đấy.”

“Thật tình là chị không khen ha.”

Ờ thì, vì tôi không có gương mặt để được người ta khen mà. Độ lệch gương mặt khoảng 45[note47416], có lẽ thế.

“Là kouhai vậy mà dám dùng tay để nâng nách chị lên……Thật là thiếu đứng đắn mà.”

Ở đâu chứ hả.

“Chị là senpai nên sẽ tha thứ cho, nhưng mà chuyện đấy, thì……nó giống với lại là sờ ngực rồi đấy nhé~!”

Đâu ra như thế hả trời.

“Lại còn dùng giọng nói ikemen và ecchi để thì thầm『Thế này là được rồi cưng nhỉ?』sau lưng chị nữa……”

“Em có nói như thế đâu.”

‘Không có không có không có’ – Tôi phẩy tay mạnh mẽ từ chối.

Chẳng phải ảo tưởng với hiện thực trong bà chị này xáo trộn lung tung rồi à.

Dường như trong Fumi-san tồn tại thành kiến ‘senpai và kouhai thì nên như thế này’.

Rồi tôi bị Fumi-san xô ra……Có lẽ thế. Lúc mà tôi nhận ra thì thân đã tách khỏi xe đạp mà ngã dập mông xuống mặt đất rồi.

Ch-, chẳng thấy gì cả.

Tôi hoàn toàn chẳng biết mình đã bị làm gì cả.

“Kou-, kouhai-kun là người đầu tiên làm chị trở nên hoảng loạn như thế này đó.”

Tức là giống như hạnh phúc quá rồi đấm người ta đấy à?

……Phiền toái ghê chứ!

Tôi thở dài nhẹ ra một hơi rồi lắc đầu.

“Thân thiện như loài động vật nhỏ nhắn và dễ thương, vậy mà tại sao lại có trong mình kỹ thuật nguy hiểm như thế này chứ.”

“Đ-, đừng có tán tỉnh chị nữa mà———”

“Điều mà em muốn nói là nửa sau cơ——”

Fumi-san nhẹ nhàng nâng xe đạp lên. Bề ngoài là học sinh tiểu học năm ba mà lại có sức mạnh như thế kia á. Cái quang cảnh này chỉ có thể nhìn thấy trong game thôi đó!

Tôi nghĩ, có lẽ mặt chị ấy đỏ rồi nên giấu ngượng thôi—.

“Ano, chị tính, làm cái gì với nó đấy——!? Xe đạp của em!”

“Senpai và kouhai mới chỉ vừa gặp ngày hôm nay nên là không được làm mấy trò như tán tỉnh đấy nhé————!”

Sau đó cứ thế chị ấy ném nó về phía tôi.

“Em có tán tỉnh đgyaaaaaaaaa!?”

Bộ sức mạnh của con gái và sức mạnh về mặt vật lý giống nhau á.

Tôi đã vừa nghĩ thế khi vừa chiếc xe đạp bị ném về phía mình.

Có vẻ như, không thể không bắt đầu giải thích lại từ chỗ mình không tán tỉnh chị ấy rồi nhể……

‎◆Takauji Saaya

Bộp – bấm nút khóa màn hình rồi thì màn hình của Saaya tối đi.

“……”

Lại lần nửa mở khóa, bật ứng dụng lên và để hiển thị talk room với Akari dù chưa có nội dung gì cả.

Cô đã trao đổi ý chi địa chỉ liên lạc với cậu bằng khí thế của mình.

Sẽ thật tốt nếu như có thể nhắn tin chào hỏi đơn giản vào ngày hôm đó, nhưng mà cô tự hỏi, ‘liệu nhắn tin ngay tức thời có để lộ ra cái cảm xúc háo hức hay không?’ nữa, và đã trôi qua vài ngày.

Đêm nay là ngày phát thanh『Thuyết lúc nửa đêm của Mandarion』. Tối nay mà bỏ lỡ thì sẽ chẳng thể liên lạc được trong một tuần tới mất.

Ở trên mạng xã hội thì có rất nhiều bạn thính giả cùng sở thích nghe radio, nhưng hiện thực thì, cô không ngờ còn có cậu trai ngồi kế bên mình, lại còn nói chuyện thật lâu với cậu ở tiệm hambuger ở nhà ga nữa.

Dù có cố gắng nhớ chuyện lúc đó đi nữa, nói thật thì cô không chắc mình nhớ rõ.

Chỉ còn đọng lại ký ức nói chuyện về radio rất vui.

Do trò chuyện vui quá mà cô đã không xem xét đến phản ứng hay biểu cảm của Akari.

Vào ngày hôm sau đó.

Akari với biểu hiện bình thường vẫn cứ nói chuyện với gyaru nổi tiếng nhất trường là Segawa Haru như mọi khi.

Chẳng lẽ, mình bị ghét rồi không chừng——.

Cô ăn năn vì mình lỡ trở nên nhiệt tình khác với mọi khi.

Cậu ta đã hứa sẽ lại lần nữa dẫn cô đến cửa tiệm thức ăn nhanh. Hơn nữa lại còn cùng chung sở thích. Lần đầu tiên mà cô gặp người như thế.

Tuy vẫn nói chuyện chưa đủ, nhưng mà do chính bản thân cô đã nói cấm nói chuyện ở trường rồi nên chẳng thể nào trò chuyện đó với cậu.

Tuy nói là để tránh lộ bản thân nhưng cô thật sự cô muốn nói chuyện thật nhiều hơn với cậu.

Rồi Saaya vùi mặt mình và gối trên giường.

“Tại sao, mình lại……”

Saaya vẫn còn đang ăn năn chuyện đàm luận radio với Akari vào tuần trước.

Liệu mình đã bị nghĩ là đứa kỳ quặc rồi sao.

Từ lúc đó về sau có trò chuyện hai hay ba lần với tư cách là lớp trưởng với nhau, nhưng mà Akari lại rất bình thường.

Nếu có thể xin lỗi cậu một lời vì sự vui vẻ của bản thân thì đã tốt rồi, nhưng mà cô chẳng thể làm được.

Khi nghĩ đến chuyện cậu thấy cô kinh tởm, phải cần có dũng khí mới có thể gửi tin nhắn cho cậu.

“Dù có thích chung một thứ, nhưng mức độ thích có lẽ sẽ khác không chừng……!”

Nếu như tri thức cũng như độ thấu hiểu vượt trội hơn đối phương thì có lẽ đối phương sẽ trở nên sợ hãi.

Do cậu là dân nghiện nghe đến mức có thể nhận ra mặt hàng của chương trình nên cô nghĩ sẽ không sao.

“Nhưng mà, nếu như cậu ấy biết được mình lúc bình thường, nhất định sẽ nghĩ là kỳ lạ cho xem……! Năm ngoái cũng học chung lớp nữa, chưa từng nói chuyện cùng cậu ấy với bầu không khí như thế……!”

Chỉ cần có những chuyện có hứng thú……có những chủ đề thuộc sở thích thì cô sẽ nói tía lia ra mà quên đi chuyện của mình lẫn bản thân——Saaya đã hoàn toàn có khí chất của otaku rồi.

Trái lại, cô cực kỳ lạnh nhạt với những chuyện mà cô không hiểu về độ hứng thú của nó.

Cho đến giờ, cô chưa từng rơi vào tình huống đầu tiên nên Takauji Saaya mới định hình nên hình ảnh ở tình huống sau. Cả bản thân Saaya cũng nhận ra chuyện đó.

“A ư ư ư ư ư ư.”

Cô vừa rên rỉ trên gối, vừa giãy đôi tay và cặp chân dài của mình.

『Xin hãy cố gắng gửi mail nhé』

Câu nói mà Akari đã nói lướt qua trong đầu cô.

Cô tỏ ra ngầu mà đáp lại『Cậu không cần nói tớ cũng cố gắng』nhưng mà bên trong nội tâm đã cực kỳ rất hạnh phúc.

Chỉ cần nhớ đến thôi là cô đã cười tủm tỉm rồi.

“Fưfư~”

Nhưng mà, gương mặt giấu sau chiếc gối đó lập tức trở lại như cũ.

Phải rồi, bút danh trên radio đã bị lộ rồi.

Cậu đã cực kỳ tôn trọng, nhưng mà nội dung mà Saaya đã gửi hầu như toàn là truyện cười tục tĩu.

“~~~~~!”

Đứa con trai học cùng lớp đang nghe nói……!

“……Chết mất.”

Cô sắp khóc đến nơi.

Cũng có biết bao nhiêu mail mà cô đã gửi đi rồi.

Cô đã lỡ nói dối nghiêm trọng với Akari rằng tỷ lệ tuyển chọn là 80% nữa. Thực tế thì chỉ tối đa có 10% mà thôi.

“Hay mình xóa tài khoản và không đăng bài nữa……”

Tài khoản twitter『Ujicha』mà cô đứng tên có khoảng 6000 người theo dõi. Đây là tài khoản radio hoàn toàn mà chỉ theo dõi duy nhất tài khoản công khai của chương trình.

“Nếu về chuyện radio thì trở thành đứa con gái kỳ quặc nói tía lia, dính phô mai hay khoai tây lên mặt, hơn nữa lại còn đăng chuyện hài tục tĩu lên radio nữa……”

Những thông tin khách quan đó cũng đủ cho thấy là một đứa con gái ghê gớm rồi.

“A ư ư ư ư ư ư”

Cô vừa rên rỉ trên gối, vừa giãy đôi tay và cặp chân dài của mình.

Cũng có khả năng Takauji Saaya sẽ bị nghĩ là đứa con gái dâm dục.

“Chuyện cười với bản chất của chính chủ là khác nhau, khác nhau nhé……Khác đấy nhé.”

Saaya tự trả lời cho sự lo lắng mà cô đã liên tưởng đến.

“Chuyện cười là chuyện cười. Fetish hay là sở thích thì lại khác đấy nhé.”

Trong trường hợp Akari không phân loại được thì cô muốn nói như thế với cậu.

Những suy nghĩ vu vơ cứ trôi nổi rồi lại biến mất đi, đã một tiếng trôi qua kể từ khi cô muốn liên lạc với Akari rồi. Cô muốn hóa giải sự hiểu lầm của cậu về cô là một đứa con gái kỳ quặc và dâm dục, nhưng khi nghĩ có lẽ cậu sẽ thấy gớm cô thì chẳng thể nào có được dũng khí.

Và rồi.

Talk room mà cô để mở suốt ấy nhận được tin nhắn từ Akari.

“Fưwaaaa~!?”

Nghe được tiếng tin gửi đến làm cô bất ngờ mà thốt lên tiếng tiếng kỳ lạ.

『Đêm nay sẽ phát thanh nhỉ』

Rồi cậu lập tức gửi đến tem của chương trình chính thức.

“A~. Mình cũng có cái đó nữa!”

Cô vừa lẹ miệng nói, vừa tìm cái tem giống như vậy.

Đã mua rồi, nhưng mà cô đã hoàn toàn chẳng có cơ hội để sử dụng nó.

Cô vừa hồi hộp, vừa gửi con tem giống như thế.

Pekon.

……Chẳng có dấu đã đọc.

……Mình đang đợi vậy mà.

Lập tức gửi lại tin như là ‘Ra là Takauji-san cũng có ha!’ cũng được vậy mà.

Nếu như thế thì có thể kéo dài cuộc trò chuyện vậy mà.

Chẳng hề có dấu đã đọc.

……………

Cô sợ phản ứng của cậu.

Cô trở nên căng thẳng.

“T-, tại sao! Chỉ nhắn tin với Kimishima-kun thôi mà mình phải hồi hộp đến như thế này kia chứ……”

Thiệt tình – Cô hít thở thật sâu rồi thở dài ra một hơi.

Cô nhớ lại gương mặt của Akari đã nói ‘dù có muộn tớ vẫn sẽ đợi’ vào tuần trước lúc trở về.

Nói rằng có lẽ sẽ gây phiền phức, nhưng mà tại sao lại biết rằng cậu ấy sẽ liên lạc lúc tối muộn chứ.

Cô đã muốn cùng gửi tin nhắn với cậu vì cùng là người nghe trực tiếp.

Cô đã muốn điện thoại.

Cô đã muốn nói cảm tưởng của mình.

“…………”

Nhưng mà, vẫn chưa hề có dấu đã đọc. Đã gửi con tem chính thức cho rồi vậy mà. Sẽ là tiến triển làm cuộc trò chuyện rộn lên vậy mà.

Và rồi, cuối cùng cũng có dấu đã đọc.

“……………………A, à ré?”

Lần này thì chẳng có tin nhắn hồi đáp.

Là chương trình yêu thích vậy mà.

“T-, tại sao chứ?”

Cuộc trò chuyện mà cô đã nghĩ sẽ dùng nó để đính chính lại hiểu lầm ấy không tiến triển.

Cô đã định sẽ giải thích rằng cô không phải gái dâm hay là gái kỳ quặc. Đặc biệt là phần dâm dục.

Đoạn tin nhắn bị gián đoạn làm cô trở nên căng thẳng hơn.

Mình phải nói. Mình phải nói. Mình phải nói. Mình phải nói.

Trong đầu cô chỉ lặp đi lặp lại như thế.

Tạch, tạch, tạch.

Cô gõ tin nhắn vào, rồi dồn hết sức để gửi đi.

『Tớ chưa có từng làm chuyện ecchi đâu』

Thế này là được rồi.

Phù – Saaya gật đầu một cái thật mạnh, làm gương mặt mà như thể vừa làm xong chuyện lớn.

‎◆Kimishima Akari

『Đêm nay sẽ phát thanh nhỉ』

Ghi rồi xóa, xóa rồi lại ghi cùng một nôi dung đã khiến tôi trằn trọc một tiếng đồng hồ.

Tôi cuối cùng cũng đã gửi được tin nhắn và tem cho Takauji-san.

Cái mà đã gửi là tem chính thức của chương trình『Thuyết lúc nửa đêm của Mandarion』. Những con tem chỉ những người biết mới biết, và tôi không nghĩ nghệ nhân bưu thiếp Takauji-san lại không biết đến.

Tuy tôi đã muốn tin nhắn sẽ dài hơn nữa, nhưng mà tin đầu mà lại ghi dài quả nhiên sẽ tởm lắm, nên đã xóa đi để thành ra như thế.

Người mình thích đã cố tình muốn trao đổi LINE rồi mà.

Làm gì có sự lựa chọn không liên lạc chứ.

Chỉ là, cổ đã nói là chỉ dùng để liên lạc chuyện lớp trưởng mà thôi.

Có lẽ mình sẽ bị bơ không chừng……Nếu thế thì ngày mai đi học sẽ khó xử lắm.

Cơ mà, khả năng không nhận ra cũng là một cơ hội ấy chứ—

Và đã trải một tuần từ khi tôi nghĩ thế rồi.

Tôi đã bỏ lỡ dịp để gửi tin nhắn.

“Aaaaa! Quả nhiên không nên gửi sẽ tốt hơn rồi!”

Buổi tối, khi mà tôi đang quằn quại ở trong phòng,

thì cái tin nhắn mà tôi đã gửi đã được đóng dấu đã đọc.

Đã……đọc rồi…………!

S-, sẽ đáp lại mình chứ……!?

Hình ảnh đôi mắt đang phản chiếu trên màn hình smartphone đang đỏ ngầu.

Nhưng mà, lại chẳng có tin đáp lại.

Dần dần trở nên sợ hãi trong lúc chờ mà tôi đóng ứng dụng lại.

Rồi thì tiếng tin gửi đên reo len.

Tôi bay đến cái smartphone mà mình đã đặt xuống thì thấy tiếng tin nhắn đó là từ tin của Takauji-san.

Trước khi mở talk room lên thì có hiển thị『Bạn đã được gửi một con tem』rồi.

“———!”

Tư thế chiến thắng đến rồi.

Tôi một mình làm trong phòng, thật sự làm tư thế chiến thắng mà đang phán chiếu lên cửa sổ kính vào ban đêm.

“……”

Xấu hổ quá.

Nào~, mình làm được rồi. đã nghĩ là cổ sẽ không gửi lại tin mà. Đấy. Cũng có khả năng sẽ bị cổ dội gáo nước lạnh『dùng để liên lạc cho việc lớp trưởng mà?』nữa cơ. Nhưng mà tin nhắn hồi đáp lại là một con tem. Cái này cổ đã dễ chịu gửi lại cho tôi đấy——Chí ít thì cổ đâu có thể hiện bầu không khí nghiêm túc đâu, chẳng phải được rồi sao.

Trong đầu tôi đang giả vờ chơi trò phỏng vấn người hùng một mình nữa.

“Ra Takauji-san cũng xài tem nữa.”

Ngạc nhiên ghê.

Tôi chỉ toàn nghĩ cổ sẽ không có những thứ như thế thôi.

Từ phản ức lúc nói về chuyện radio, có lẽ như cổ là người muốn nói nhiều chuyện hơn nữa không chừng.

Có thể nói hình ảnh khi ở trường của Takauji-san là『Takauji trường học』. Do mọi người nghĩ cô nàng không có mặt sau nên ngại ngần mà bắt chuyện. Bởi vì có thân thiện đâu. Bởi vì cổ đang trang bị cái hệ thống đánh chặn kia mà. Cảm nhận được tính cách trông như khó gần nữa. Đoán được sự e ngại xung quanh đó mà có lẽ Takauji-san làm cách quan tâm như thể là tạo khoảng cách với bọn họ không chừng.

“Hàà~. May quá may quá.”

Tuy nói là tem, nhưng đó là phản hồi đối với tin nhắn của tôi.

Chỉ thế thôi là cực kỳ thỏa mãn rồi.

Tôi còn chẳng nghĩ bản thân mình sẽ trở nên tích cực như thế này.

Phải chăng là do dòng Trạng Thái【Can đảm】được thêm vào nhỉ.

『Người mình thích đã cố tình muốn trao đổi LINE rồi mà』

『Làm gì có sự lựa chọn không liên lạc chứ』

Còn vô thức suy nghĩ nhưng thứ như thế nữa, hẳn là nó đã ảnh hưởng đến sự phát triển của Trạng Thái từ【Nhát gan】sang【Rụt rè】, rồi sau đó là【Can đảm】.

Nếu như vẫn cứ là【Nhát gan】mà không thay đổi thì khả năng lớn dù trao đổi thông tin liên lạc rồi vậy mà lại run rẩy chẳng thể làm gì được.

“Do có thể dùng mắt để xác nhận Trạng Thái nên cũng sẽ trở thành sự tự tin cho bản thân ha.”

Tôi nghĩ ảnh hưởng từ chuyện có thể thấy được cũng lớn.

Rồi tôi ‘ừm ừm’ phân tích nguyên nhân chiến thắng.

Và rồi dư âm cũng thành công cũng kéo thêm 10 phút.

Nhắc mới nhớ, cổ gửi mình cái tem gì thế nhỉ.

Cuối cùng thì tôi cũng có chút dư dả để mà lo lắng về chuyện đó.

Khi mở talk room lên thì ở đó có cái tem giống như cái mà tôi đã gửi.

“Takauji-san cũng có nữa!”

Quả nhiên là「Ujicha」-san. Có lẽ mức độ nghiện cũng cao hơn cả tôi không chừng.

Chỉ là, chỉ mỗi tem tôi chứ không có dấu hiệu sẽ có tin gì khác được gửi tới.

Có lẽ thể hiện ý hội thoại kết thúc ở đây chăng.

Có lẽ là cổ nhắn vội cái tem không chừng.

“Vậy, ngày mai có thể nói chuyện được chút với nhau ở trường nhỉ.”

Được một lúc, khi mà tôi nghĩ sẽ chẳng có tin nào được gửi đến nữa thì có tin được gửi đến.

『Tớ chưa có từng làm chuyện ecchi đâu』

Đột nhiên cái gì thế này!?

Ngữ cảnh như nào mà thành ra như thế đấy!?

Phải chăng cô ấy muốn thể hiện rằng mình với Kidokoro-senpai chưa làm gì sao.

Chưa có từng làm chuyện ecchi……

‘Mình còn chưa nói gì, vậy mà bản thân cổ lại nói như thế chẳng phải ngược lại rất ecchi sao??’ – Có lẽ chỉ mỗi tôi là trót nghĩ thế này thôi nhỉ.

Tôi lắc đầu, như để xóa đi cái ảo tưởng ‘có lẽ Takauji-san rất dâm không chừng’.

“Đâu phải vì thích chuyện cười tục tĩu mà bản thân chính chủ dâm dục đâu nhỉ……Kẻ nghiệp dư hay gì trời.”

Tôi tự nhắc bản thân và thử vờ như là một chuyên gia.

Tuy là thích đùa tục tĩu, nhưng mà『Ujicha』-san và Takauji-san có nhân cách khác nhau.

Nếu là như thế thì nghĩa là như thế nào chứ.

Thử mà nhắn hỏi cổ chuyện đó thì tôi có cảm giác khá là trực tiếp, hay là những đoạn văn lạnh lùng sẽ ra mất.

Vậy thì điện thoại……?

STAY STAY.

Tôi thường thấy những tài năng nữ trẻ nói trên tivi hay trong chương trình trò chuyện rằng『Đàn ông tham lam là không tốt』.

Đừng chỉ vì có phản ứng mà vẫy vẫy cái đuôi rồi gọi điện thoại, thế không là tham lam thì gọi là gì kia chứ. Thế thì không tốt đâu.

“Ngày mai thử hỏi cổ chuyện đó một cách tình cờ xem sao……?”

Nước này trông an toàn nhất.

Chương trình phát thanh sau hai tiếng nữa sẽ bắt đầu.

Tuần này cũng nghe trực tiếp nữa, nên tôi đã quyết định chuẩn bị để có thể ngủ bất cứ lúc nào.