“Cảm ơn! Lần này cậu lại cứu tôi một mạng rồi!”

Những kẻ cho vay nặng lãi chạy ồ về nơi Shizuru hướng tới sau khi rời khỏi căn cứ.

Bọn chúng kiếm sống bằng cách cho những người khốn khó vay tiền và thu nợ với một khoản lãi cắt cổ, thực sự là hình mẫu lý tưởng của những tên vô lại.

Và một vài tên vô lại trong số chúng lại đang gập người 90 độ cúi chào Shizuru.

“Tôi cũng xin lỗi…Tôi cũng đã liên tục bảo cô ấy phải trả những gì cô ấy vay đi rồi…”

Mấy ngày này, ‘cô ấy’ còn che tai giả câm giả điếc.

Đối với Casca, một món nợ không phải là từ Shizuru thì nghiễm nhiên sẽ là thứ Shizuru phải trả.

Một bà hoàng phi lý.

Sau khi trả xong nợ, Shizuru rời khỏi khu ổ chuột, đi dọc theo con phố chính ở Đông khu kinh đô.

Cái ví của cậu nhẹ đi nhiều rồi.

Cậu thầm nghĩ có lẽ nên lấy một chút từ két sắt trong phòng khám.

Đúng thực, cậu lại để rất ít tiền tại căn cứ khu ổ chuột.

Bản năng của Casca hoang dại hơn Lady rất nhiều, có thể đánh hơi được số tiền đó để sử dụng cho thú vui riêng của mình. Cô ấy không bao giờ nghe cậu nói, và đôi còn vô cùng cáu bẩn, chính Shizuru cũng đành bó tay.

Vì thế cậu không cất trữ nhiều tiền ở tại căn cứ.

“Chào buổi sáng, Shizuru-sensei.”

“Vâng, chào buổi sáng. Hôm nay đẹp trời nhỉ.”

Một vài người đi qua cúi đầu chào Shizuru.

Shizuru cẩn thận đáp lại từng người.

Một bác sĩ giỏi của thị trấn. Cậu cũng là một ma thuật sư chữa trị có tiếng tại kinh đô.

Đặc biệt, cứ vài người sống tại Đông khu, khu vực cậu hoạt động chủ yếu, thì lại có một người có thể chỉ điểm chính xác vị trí phòng khám của cậu.

――Công nghệ y học của thế giới này, ngoài ma thuật trị liệu ra thì thua kém rất nhiều so với Nhật Bản hiện đại, nơi Shizuru từng sinh sống.

Và Ma thuật sư ở nơi này cũng không phải là nhiều nhặn gì.

Tỉ lệ người nắm giữ ma thuật, những Ma thuật Hộ giả chỉ vào khoảng xấp xỉ trăm người có một. Nghe có vẻ là rất nhiều, nhưng thực ra không hề.

Rồi ma thuật còn được chia thành 8 màu khác nhau, và chỉ những người nắm giữ Bạch Sắc mới có thể sử dụng được ma thuật trị liệu.

Rồi cũng không phải tất cả những Ma thuật sư Bạch Sắc đều được đào tạo để sử dụng ma thuật trị liệu.

Thậm chí trong cả một ngàn người như vậy để ngẫu nhiên tìm ra được một Ma thuật sư trị liệu cũng cực kỳ khó, vận may chắc phải cao ngút trời mới gặp được.

Do đó, về mặt thực tế, Shizuru có thể tìm được việc làm ngay lập tức nếu muốn thay đổi công việc.

Không phải chỉ một, cậu được giới quý tộc lẫn những cá nhân tài phiêt săn đón để chữa bệnh cho họ rất nhiều lần.

Hơn nữa, Shizuru là một Ma thú Khiển sư, cậu là chủ nhân của Thượng cấp Ma thú chính là Hắc Lang Lady.

Trừ khi ở trong những quốc gia hay khu vực có phong tục bài trừ ma thú, còn không thì cậu có thể được chào đón ở bất cứ đâu.

Thế nhưng, tại sao cậu ấy vẫn tiếp tục ở lại Black Maria?

Có một vài lý do, một trong số đó rất đơn giản và rõ ràng.

“…Nếu mình rời đi, Richelieu-san sẽ giết mình mất…”

Black Maria là một tổ chức coi việc giữ bí mật là điều tối quan trọng.

Mọi người quanh kinh đô đều đã được nghe về cái tên ấy, nhưng không thể tiến xa hơn được nữa, toàn bộ thông tin về tổ chức đều chìm trong bống tối, trở nên vô hình.

Nếu cậu đề nghị rời bỏ tổ chức, chắc chắn cậu sẽ bị xóa sổ để bảo mật thông tin.

“Không ai, dù cho có là quý tộc hay người giàu, có thể sống sót khi đã thành mục tiêu của tổ chức, và…mình cũng không biết phải chạy đi đâu cả…”

Dù gì Shizuru gần như còn chưa từng đặt chân ra khỏi kinh đô kể từ khi được Richelieu nhặt về 7 năm trước.

Cậu chỉ từng đến thăm các thành phố lân cận với kinh đô một vài lần. Hay nói cách khác, cậu lớn lên tại Rosario.

Cậu cũng không có chút liên kết hay kiến thức địa phương nào về những nơi bên ngoài Tokyo.

Tóm gọn lại, cậu không hề có con đường nào để thoát khỏi Black Maria.

-

Cậu thở dài thườn thượt, nghĩ về bước đường còn lâu mới trở thành hiện thực, thậm chí cậu cũng chả có kế hoạch nào để thực hiện.

Lúc ấy, Shizuru đã đứng trước căn phòng khám nhỏ, ở mặt ngoài là nơi cậu làm việc.

Cậu ấy là chùm chìa khóa với rất nhiều chìa móc lại ở bên trong túi ra, nhét một trong số chúng vào ổ khóa.

――Đột nhiên cậu cảm thấy có gì đó là lạ.

“Hửm…?”

Không xoáy được.

Khóa cửa vốn đã được mở sẵn.

Quên khóa cửa ư, chắc không phải đâu.

An ninh ở Đông khu rất kém, tội phạm hoành hành ở nơi này cả ngày lẫn đêm.

Cậu không bao giờ quên khóa cửa dù cho lúc ấy cậu có buồn ngủ tới mấy đi chăng nữa.

“Ehhh…Đừng có là ăn trộm, cho mình nghỉ tí đi…”

Shizuru gượng cười cay đắng, nhẹ nhàng mở cánh cửa trước mặt.

Cánh cửa có gắn chuông, nhưng cậu biết mẹo để vào trong mà không khiến chuông vang lên.

Bản lề được bôi tràn dầu để hạn chế tối đa tiếng ồn.

Nhẹ nhàng đặt túi xuống, cậu lấy đầu ngón tay rút dao ra.

Chống tay xuống sàn, Shizuru bắt nhịp thở trong vài giây.

“…Một người. Trong phòng tắm.”

Dù có phần không thích cho lắm, nhưng sự nghiệp kéo dài 7 năm của cậu không phải là kỳ tích mà có.

Cậu có thể dễ dàng xác định số lượng và vị trí của mục tiêu trong một ngôi nhà chỉ bằng những rung động hoặc những dấu hiệu chuyển động cực kỳ nhỏ.

Đây là một trong những kỹ năng Shizuru cực kỳ không muốn có, nhưng cậu cần tận dụng tối đa những gì mình sở hữu.

“Phù…”

Sau một lần thở ra, hiện diện cậu biến mất.

Không giống võ sĩ như Lady hay Casca, Shizuru không giỏi chiến đấu tay đôi, nhưng cậu lại rất giỏi mấy trò thủ thuật.

Là một bác sĩ, cậu có thể ngừng nhịp tim của bản thân trong vài phút hoặc chuyển sang trạng thái chết giả tạm thời nếu muốn.

Không tạo nên bất kỳ tiếng bước chân nào, đi thẳng xuống hành lang vào phòng tắm.

Vốn dĩ căn nhà không lớn nên cậu sớm đã đến nơi.

“(Sao mình lại phải cầm theo một con dao giết người như thế này ngoài giờ làm kia chứ…)”

Cậu chưa mài lại con dao sau lần dùng hôm qua, nhưng dù vậy, con dao của Shizuru vẫn sắc hơn nhiều so với những con dao thông thường.

Nắm chặt cán dao cho tới lúc cảm thấy thoải mái, Shizuru đẩy cửa phòng tắm ra, lẻn vào trong.

――Cậu nhìn thấy một người.

Cậu lao về phía trước và chĩa mũi dao về phía người đó.

Nhưng gần như cùng lúc, một thứ gì đó che đi nửa tầm nhìn của Shizuru.

Họng súng. Đầu súng được bảo dưỡng rất tốt, sơn màu đen mờ.

Shizuru và bên kia kề dao kề súng vào cổ họng nhau.

Cứ thế, cả hai bên đều ngừng di chuyển và nhìn vào đối phương.

Và rồi――cậu nhận ra.

“Ah.”

Phía bên kia là một người phụ nữ.

Hay nói đúng hơn, là một cô gái trẻ.

Ánh mắt sắc lẹm tới đáng sợ làm méo đi cả khuôn mặt thanh tú.

Mặc đồ lót ren, trên miệng ngậm bàn chải đánh răng.

Mái tóc dài màu xanh lam của cô vẫn còn ướt nhỏ từng giọt nước, có vẻ cô vừa mới tắm xong.

Sau một chốc quan sát, cậu chớp mắt.

Shizuru lẩm bẩm tên cô gái đang cầm khẩu súng trường một viên trong tay với dấu chấm hỏi.

“Ludmilla…?”

“…Gì chứ, là cậu à?” [note45969]

Ngược lại, Ludmilla uể oải dựa súng vào tường và tiếp tục đánh răng.

Shizuru cũng đặt con dao xuống gãi má, có vẻ hơi thất vọng.

Rồi cậu thắc mắc, tại sao cô ấy lại ở đây?

Ludmilla liên tục sột soạt chà bàn chải.

Đôi mắt cô, hoàn toàn không có chút ánh sáng, dán chặt vào hình ảnh phản chiếu của bản thân trong gương trước bồn rửa mặt.

Sự tương phản giữa làn da trắng muốt cùng bộ đồ lót đen, tay chống nạnh của cô trông vô cùng bỏng mắt.

“Ludmilla…sao cô lại ở đây?”

“Giờ tôi đang đánh răng. Tí nữa nói chuyện đi.”

“…À, ừ…”

-

Ngoài khám bệnh và điều trị, phòng khám của Shizuru còn được trang bị đầy đủ phòng ngủ, phòng tắm, bếp và các trang thiết bị phục vụ cho việc ngủ nghỉ.

Ludmilla lấy ra một tách cà phê từ chiếc bàn hai chỗ ngồi trong căn phòng rộng gấp đôi phòng ngủ lẫn phòng ăn và nhấm nháp nó với đôi tay dang rộng.

Nhân tiện thì chính Shizuru là người đã pha cà phê.

“Tôi phát bệnh ăn ở trong cái nhà xí đó rồi.”

Có lẽ buổi sáng tắm rửa và uống cà phê đã làm cô tỉnh táo hơn một chút, Ludmilla dõng dạc nói, dù vẫn còn đôi chút mệt mỏi.

“Thế nên tôi mới thuê khu này mà.”

“Aahh…Hiểu rồi.”

Xét cho cùng, đối với một con ma thú, chỉ cần có thể che nắng che mưa là đã đủ yêu cầu của Lady rồi.

Và có sống ở đâu thì Casca cũng sẽ hành hạ nơi đó tơi tả chỉ sau nửa tháng.

Vì những đồng đội thân cận nhất của cậu là như vậy, còn một thành viên khác của Đơn vị 3 chủ yếu hoạt động tại gia nên Shizuru cũng không gặp vấn đề gì nhiều, nhưng chắc chắn đối với một người phụ nữ nhạy cảm bình thường, chẳng ai lại muốn ở trong căn cứ khu ổ chuột như vậy.

“Nhưng có gì thì cứ báo trước tôi một tiếng. Tôi cứ tưởng cô là trộm cơ đấy.”

“Tôi có nói rồi. Từ cái lúc tôi bảo tôi sẽ mượn nó ngày hôm qua ấy. Ở trong đầu.”

Thế là cô không nói chứ gì, Shizuru cười thầm.

“Với cả, tôi cứ tưởng cửa đã khóa rồi chứ.”

“Hôm qua tôi đánh chìa khóa mới rồi.”

Rõ ràng cô đã để mắt tới phòng khám một thời gian và bí mật đánh một chiếc chìa khóa khác.

Shizuru nghĩ rằng cô không nhất thiết phải làm vậy, nếu cô có hỏi cậu thì chí ít cậu vẫn đưa cho cô chìa khóa.

“Tôi sẽ chuyển đồ từ căn cứ ra đây sau. Tôi sẽ ở lại đây cho tới lúc được chuyển qua Đơn vị 4.”

“Thế thì cô sẽ phải cư trú dài hạn đấy…”

“…Hả?”

Ludmilla trừng mắt nhìn Shizuru, như thể những lời lẩm bẩm của cậu đã xúc phạm đến cô.

Cậu cười khúc khích, nói xin lỗi và hảo sảng gật đầu.

“Cô muốn ở lại đây cũng không có vấn đề gì. Cơ mà thường thì phòng khám chỉ có người bị bệnh hoặc thương tích lui tới thôi, cô chịu để tâm hơn chút sẽ đỡ việc cho tôi nhiều đó.”

Ludmilla nhướn mắt lên một chút rồi cậu tiếp tục, “Xin cô nhé?”

“…Tôi đã bảo với cậu là đừng có nói chuyện với tôi như thế. Cứ nói toẹt ra là ban ngày thì giữ mồm giữ miệng là được chứ gì.”

“Không may thay, bản thân tôi là người tới từ một đất nước đề cao đức tính khiêm tốn, cẩn thận, tinh thần cho đi và chăm sóc người khác. Nên là đành chịu thôi.”

“Nước nào cơ…”

Ludmilla ghét nói vòng vo. Cô cực kỳ khó chịu với mấy người hay nói kiểu như vậy.

Đối với cô, cách nói chuyện của Shizuru, như được lọc những từ vừa đúng yếu tố đó, hẳn không phải cảm giác thoải mái gì.

Vậy nên Ludmilla không thích Shizuru cho lắm, kết hợp với bản tính ghét đàn ông vốn có của cô.

Vẫn tốt hơn nhiều so với Casca, cô sẽ nói thẳng là cô ghét cô ta mà không cần suy nghĩ, nhưng so sánh như thế không công bằng.

Đánh giá của Ludmilla về Shizuru có thể được tóm tắt trong một vài từ.

“Tôi không thể nghĩ sẽ có ngày tôi hẹn hò được với cậu.”

“Hửm? Ra vậy, tệ quá nhỉ.”

Là vậy đấy.

Đánh giá của cô ấy về một người rất độc đáo, cô ấy thể hiện điều đó bằng cách cô ấy sẵn sàng tiến xa bao nhiêu, chẳng hạn như “Tôi có thể ngủ với cậu.” hay “Chí ít thì tôi có thể nắm tay cậu.”

Đối với Casca sẽ là “Hạn chế nói chuyện trực tiếp” còn Lady là “Đi bên cạnh vẫn ổn.”

Cái tính đó của cô dễ hay khó hiểu cũng khó để đánh giá.

“Mà nhân tiện, Cathy lại nổi trận lôi đình với cô rồi đấy. Cô tốt nhất là nên xin lỗi nhanh đi.”

Shizuru đặt cốc cà phê xuống rồi nói.

Ludmilla đang bắt đầu vận trực tiếp bộ quần áo bên ngoài đồ lót của mình, thở dài khó chịu khi nghe xong.

“Được. Vậy thì tôi sẽ đi xin lỗi cho có lệ vậy."

“Lựa chọn sáng suốt đấy.”

Casca là một con bợm rượu, máu nóng còn nghiện cờ bạc, nhưng cô lại dễ dàng chấp nhận lời xin lỗi từ mọi người.

Đơn giản, và cũng là bộ mặt chân thật của cô ấy. Chỉ cần chịu xin lỗi, cô vẫn sẽ chấp nhận tha thứ một vài điều.

Nếu kèm thêm một chai rượu sake hoặc một đồng bạc theo để hạ hỏa thì sẽ còn hiệu quả hơn nữa.

“Tôi sẽ quay trở lại sau khi lấy tiền, rồi chúng ta có thể――”

“Shizu! Tiền!”

“――Ah, cô đây rồi.”

“Cái gì đây…Cậu đấy, cô ta đang đối xử với cậu như một cái ví ấy.”

Sự thật đáng buồn Shizuru không thể cãi lại.

Nhưng dù gì cô ấy cũng là đồng đội thân thiết đã gắn bó với cậu từ rất lâu rồi.

Và cũng không phải cô ấy không có mặt tốt, nên Shizuru không thể quay lưng với Casca được.

“Shizu-chan~….cái, hả!? Ludmilla sao lại ở đây? Dám trốn đi mà không nấu đồ ăn sáng hả, muốn ăn đòn thì mới biết lễ độ hả, lính mới!”

“….Haa…Tôi xin lỗi, là lỗi của tôi. Xin hãy thứ lỗi cho tôi, đội trưởng.”

“Oh? Ahahahaha, cô tinh ý đấy! Được, ta tha cô lần này!”

Giận dữ, rồi lại cười, đúng là một người phụ nữ đơn giản.

Hẳn cuộc sống của Casca luôn tràn ngập thú vui.

“Ahaha…”

Shizuru cười khan và rời khỏi phòng, để lại Ludmilla đối phó với Casca.

Nếu cô ấy lật tung vị trí để két sắt này lên thì việc giấu đi cũng chẳng ích gì

Cậu lẻn tới khu vực bí mật và lôi ra một hộp sắt kiên cố, trông như có thể chứa được nguyên một chiếc túi lớn đựng tiền.

Mặt số được điều chỉnh từ từ mở ra, bên trong chứa đầy vàng bạc.

Đối lập với một Casca hoang phí tiêu sài vô độ, Shizuru có bản tính tiết kiệm đã tích lũy được cho mình khối tài sản của riêng.

Mà, có khi cậu còn có gấp đôi số tiền như vậy nếu không phải gánh những món nợ của Casca.

“…Mu..”

Mỗi khi nhìn vào đống gia tài của bản thân như vậy, Shizuru lại nghĩ.

Với số tiền này, cậu có thể thoải mái sử dụng chúng cho cả phần còn lại của cuộc đời mình ở đâu đó.

Vậy nên cậu mới nói chúng thừa thãi.

Cậu không thể làm được, nhưng cậu vẫn luôn nhớ về khung cảnh ngày ấy.

“Mình thực sự ước có thể được từ bỏ cái nghề này…”