“――Shhhaaa! Casca-sama, HỒI-SINH!”

Lời đầu tiên bắn ra khỏi miệng cô sau khi phục hồi.

Casca bật dậy chỉ với một cú huých khiến chiếc nệm nảy kêu lên.

Từng động tác uyển chuyển và linh hoạt làm gợi nhớ tới một con mèo to xác.

Cô dễ dàng tránh được những chai rượu vương vãi trên sàn nhà, đáp đất bằng đôi chân trần.

“Cảm ơn nha Shizu, cứu ta một mạng rồi. Ta không thể ngừng uống sau khi làm việc được, cứ tưởng chết cơ chứ! Ahahahaha!”

Cô bật cười, hất nhẹ chiếc áo khoác dưới chân được thiết kế riêng cho mình rồi mặc vào, không cài cúc.

Cô ấy nhét thẳng bàn chân trần của mình vào đôi giày da, duỗi thẳng tư thế, ngón chân gõ xuống sàn, chải nhẹ mái tóc.

Đối với một người phụ nữ thì cô ấy khá cao, cô ấy cao gần bằng Shizuru.

“Giờ ta đang rất tỉnh táo đó nha, thật luôn đấy. Ta đang bỏ rượu đó. Ta không thể uống rượu sau cái đống tra tấn vừa mới trải qua được.”

“Hôm qua tôi nghe câu y hệt rồi Cathy à. À mà cả ngày hôm kia, và hàng dài những hôm trước đó nữa.”

“Ah? Ta có nhớ gì đâu.”

Casca gãi cổ, cô nghiêng đầu.

Nhận được những phản hồi như vậy cũng là chuyện thường ngày đối với Shizuru.

Hay đúng hơn, chuyện giải rượu cho cô ấy cũng là một phần trong lịch trình hàng ngày của cậu.

Chắc chắn hôm nay cô ấy sẽ trở lại sau khi đã say bí tỉ mà chả học được chút bài học nào.

-

Casca, Đội trưởng Đơn vị 3 của Black Maria.

Black Maria, một tổ chức sát thủ được thành lập từ mười năm trước, và cô là một trong những thành viên đầu tiên của tổ chức này.

Thêm nữa, cô ấy còn là người thứ hai Shizuru được gặp sau Richelieu tại thế giới này.

Hay nói cách khác, cô ấy là người phụ nữ thứ hai trong tổ chức cậu quen biết từ lâu, vừa rủi cũng vừa may cho cậu.

“Ta đói rồi!”

Sau khi uống cạn cốc nước Shizuru mang đến cho, cô ta ném phăng chiếc cốc gỗ đi rồi nói, “Ta đến quán bar nhậu đây.”

Uống cả tá rượu, say bét nhè, lăn ra ngủ và tuyệt vọng trong đau đớn, cô ấy lại xổ ra một câu trơ trẽn hết mức có thể.

Vẫn như mọi ngày.

“Lady bây giờ đang ở ngoài chợ. Lúc nào cô ấy về thì chúng ta sẽ nấu bữa sáng.”

“Lúc nào cơ? Ta không thích chờ!”

Casca quay lại với vẻ mặt khó chịu, bước tới chỗ Shizu, đá chai rượu đi.

“Ta đói…Ta rất đói…Cho ta đồ ăn NGAY-BÂY-GIỜ!”

“Tôi chuẩn bị cho cô một quả táo cầm bụng tới lúc ăn sáng rồi――”

Chưa kịp nói xong, quả táo đã bị cuỗm mất khỏi tay cậu.

Sau khi nghe thấy tiếng gặm Shizuru mới nhận ra quả táo đỏ trong tay cậu đã biến mất.

Cậu ấy là một sát thủ thuần túy, và sự cảnh giác của cậu vượt xa khỏi giác quan con người.

Cái cách cô ấy dễ dàng cướp lấy đồ không có chút khoa trương nào, dù chỉ là một quả táo.

Chuyện cô ấy trị vì cả khu ổ chuột, nơi trộm cắp và bạo lực tràn ngập ngay từ khi còn nhỏ không phải là trò đùa.

“Không có đủ.”

Chưa đầy 10 giây, cô đã chén sạch quả táo, ném cái lõi ra sau lưng, liếm láp ngón tay và nói vài câu.

Rõ ràng thậm chí còn chả đủ làm cô đợ bụng.

“Không còn gì nữa đâu, dù cho chúng ta có dự trữ thức ăn ở đây thì Cathy cũng san bằng hết thôi.”

“Lúc nào còn ăn được thì cứ ăn. Tiết kiệm chỉ có lũ ngu với lũ giàu có mới làm thôi.”

Casca, tự hào nói với bộ ngực nở rộng, thứ dù Shizuru có nắm lấy bằng cả hai tay cũng không ôm trọn nổi một bên, bằng cách nào đó như muốn nói cô ấy rất giỏi những chuyện mình làm.

Tiếp đến, cô vỗ tay.

“À, tí thì quên. Shizu, cho ta vay tiền đi.”

“Đột ngột quá đấy.”

“Ya, tự nhiên nói từ giàu làm ta nhớ ra.”

Đi cùng với ấn tượng từ ngoại hình và hành vi của cô, Casca hoàn toàn không có kĩ năng về quản lý tiền bạc.

Vì lớn lên trong khu ổ chuột nên cô không được học hành, cô ấy không hề biết đọc hay viết, tới cả việc tính toán hai chữ số đối với cô cũng bị ảnh hưởng khá nhiều.

Hơn nữa số tiền quá lớn, Shizuru nghĩ cô lại đi vay đâu đó không quan tâm gì tới lãi suất, rồi ăn chơi trác táng hết đống tiền đó luôn.

Đó chính xác là những gì đã xảy ra, và một quyết định cực kỳ tuyệt vời.

“Số tiền thù lao tôi đưa cô hôm qua sau nhiệm vụ đâu mất tiêu rồi?”

“Ta uống, ta ăn, số còn lại thì chơi bài bạc. Đi mà Shizu, lần này chỉ 2 đồng vàng thui!”

“Thế hơi bị nhiều đấy…”

Một đồng vàng là đủ để một gia đình bốn người có thể sống thoải mái ở thủ đô trong một năm.

Nói theo cách khác, Casca đang đòi một khoản vay có thể giúp một gia đình sống được trong hai năm.

“Nè, đi mừ! Ta đã nói với mấy tên chủ nợ là ngày hôm nay nếu ta không trả được nợ ta sẽ cho chúng sử dụng cơ thể mất rồi. Ta vẫn là một phụ nữ có phẩm hạnh đó. Ta không muốn ngủ với mấy tên đó vì tiền đâu mừ.”

“Một phụ nữ có phẩm hạnh ngay từ đầu sẽ không hứa mấy cái thứ đó đâu.”

“Đừng lạnh lùng như thế - Shizu ơi, làm ơn đó. Để lần tới con chó đó không ở đây ta làm mấy việc tốt cho nhé.”

Trước khi hết nước bọt, Casca xổ ra một tràng khiến không ai tin nổi vào cái phẩm hạnh của cô, cô ôm chặt lấy Shizuru, tán tỉnh cậu.

Khựng lại một chút, cậu gật đầu với một tiếng thở dài.

“…Haa. Được rồi, tôi sẽ cho cô mượn.”

Từ chối không có tác dụng; Casca cực kỳ cứng đầu.

Shizuru biết rất rõ cô ấy sẽ bám chặt vào cậu cho tới bao giờ cậu cho cô ấy mượn tiền mới thôi.

Và nhân tiện, số tiền cậu cho cô ấy mượn sẽ không bao giờ quay trở lại.

Vận xui của Shizuru là cho Casca mượn tiền một lần trước kia. Cậu sẵn sàng cho cô mượn tiền mà không bận tâm tới việc cô có trả lại hay không khiến cô ngày càng vòi cậu nhiều hơn.

“Mà thôi, để tôi tự mình đi trả cũng được mà?”

“K…hông, nhìn này, ta tự xử lý được. Cứ đưa ta mượn tiền đi mà.”

“Ai là đứa đi rót tiền vào đống rượu sau khi nói điều tương tự như vậy ấy nhỉ?”

“…Chậc.”

Tiếng tặc lưỡi vang lên nho nhỏ. Cậu nói trúng tim đen rồi.

Ngay từ lúc ban đầu, Casca đã chẳng mảy may quan tâm gì tới trả nợ hay trả thân.

Nếu dẫn tới xô xát, cô có thể khiến bọn chúng im lặng chỉ bằng một nắm đấm, bất kể đó có là ai.

Những kẻ cho vay tiền, cũng vì thế mà đã bị đánh bầm dập hết cả, rồi chúng tới phòng khám của Shizuru than khóc.

“Vậy giờ ta đi uống rượu làm sao được đây? Không có chỗ nào ta ưa thích cho ta uống đâu đấy!?”

“Tuyên bố tỉnh táo vừa nãy của cô đâu mất rồi? Còn lý do tại sao họ không cho Cathy uống nữa là bởi cô đã vượt quá giới hạn nhiều lần rồi, có đúng không?”

Và tình cờ thay, mấy tên chủ quán bị chặt chém quá cao cũng tìm tới phòng khám của Shizuru khóc lóc.

Đây là phòng khám kiêm phòng tư vấn về những vấn đề của Casca.

“Thế giới này khó sống quá…đi mừ, cho ta thêm chút tiền nữa đi. Để tối nay ta giải trí cho cậu nhé!”

“――Đừng có đùa. Tránh xa chồng yêu của tao ra, Casca!”

Đáp lại những lời tán tỉnh ngọt ngào của Casca bằng những lời lẽ thô thiển như vậy không phải là Shizuru.

Quay đầu ra ngoài cửa nơi tiếng nói phát ra. Là Lady, trông vẫn giống Richelieu, vừa đi mua sắm về.

“Mừng về nhà, Lady.”

‘Em về rồi đây, anh yêu――Còn cái thứ rác rưởi chỉ biết đi đấm đá với nuốt tiền kia. Đừng có tán tỉnh chồng tao bằng cái miệng hôi thối của mày.”

“Mày nói cái gì cơ con đĩ chó kia! Mày láo với con người quá rồi đấy con thú vật này!”

Casca tách người khỏi Shizuru và tiến lại gần Lady, khẽ trừng mắt nhìn cô.

Cuộc ẩu đả sớm xảy ra. Mặc dù ngoại hình giống con người, nhưng khả năng chiến đấu trực diện vượt xa nhân loại của cô vẫn là một con ma thú thượng cấp thuần túy, một thứ đôi khi còn sánh ngang với những thảm họa thiên nhiên.

“Con đĩ chó này! Trước kia Shizu cũng ngủ với tao lẫn sếp rồi đấy cái đồ ngu!”

“Grừ! Tao biết thừa, nhưng giờ tao là vợ anh ấy rồi!”

“Thế nên mày mới là thú cưng! Mày nghĩ mày biến thành con đĩ đó thì tao sẽ sợ à, mày lầm rồi! Tao sẽ đấm cho tới khi mặt mày bầm dập thì thôi!”

Độ hăng máu đã lên quá cao tới Shizuru cũng không cản nổi được nữa.

Nhưng cảnh tượng này cũng đã trở thành chuyện thường ngày với Shizuru. Vậy nên cậu không hẳn là khó chịu gì.

Thoát ra khỏi căn phòng dọc theo những bức tường, tránh để bị nhìn thấy, cậu kiểm tra những thứ trong giỏ hàng đã mua.

Trứng và khoai tây dạo này có vẻ rẻ, và những thực phẩm khác đều được mua xoay quanh hai thứ này.

“Chắc hôm nay làm Galette nhỉ…” [note45490]

Shizuru bỏ lại đống ồn ào phía sau mình, cậu đi vào bếp, suy nghĩ về thực đơn cho bữa sáng.

Lại một ngày mới như thường lệ.

-

“Này hai người, bữa sáng trên bàn này.”

Trận chiến giữa một người một thú, sẽ trở nên nghiêm trọng nếu không được kiểm soát, lại dễ dàng bị gián đoạn chỉ bằng một lời nói như vậy từ Shizuru, người bước ra từ nhà bếp.

“Em tới đây, chồng yêu.”

Kiếm pháp với nanh vuốt lúc nãy chợt biến mất, Lady sửa sang lại bộ quần áo đã rách nát rồi ngay lập tức trả lời với khuôn mặt tỉnh bơ.

Vốn dĩ bộ quần áo là thứ được dệt nên từ chính những cái bóng của cô. Vậy nên chuyện này không phải là vấn đề.

“Chậc…”

Mặt khác, Casca đã trở nên tơi tả, cô giơ vung tay vào không khí, tặc lưỡi.

Hoặc có lẽ là do mùi bữa sáng phả vào mũi, khiến cái bụng đang đói của cô lại càng cồn cào hơn, rút hết đi năng lượng.

“Có đồ thay ở trong tủ đấy Cathy. Mấy cái tôi là rồi ấy.”

“Ah? À, để tí nữa thay.”

Đáp lại cậu, Casca cởi chiếc áo khoác bị rách tay ra, vắt chúng lên ghế.

Về cơ bản, cô ấy là một con người bừa bộn trong bất cứ việc gì, cô ấy làm hỏng mọi thứ là bởi bản chất cô ấy vốn đã như vậy.

Sự vật, con người, những thứ không thể bị tách rời.

“Ta muốn pizza vào buổi sáng cơ.”

“Cô vừa mới sống dở chết dở vì say vừa nãy xong, giờ đừng có ăn mấy thứ đồ nặng.”

Một chiếc bàn đơn giản nhưng gọn gàng, những chiếc đĩa rẻ tiền được lau bóng nhẵn. Nhìn chiếc bánh Galette chất đống trên đó, cô vừa lấy một tay bốc còn miệng thì vẫn nói.

Cô ấy ăn tất cả mọi thứ được nấu cho, nhưng cô là loại người rất hay phàn nàn.

Mà giờ cũng đã quen rồi, Shizuru cũng chẳng mấy quan tâm nữa.

“Em không mua phô mai rồi.”

“Con thú cưng vô dụng…”

Casca nhanh chóng san bằng hai chiếc bánh Galette, và cắn cái thứ ba, hướng đôi mắt sững sờ về phía Lady.

Có chút cáu kỉnh với cô, Lady bắt đầu ăn bằng con dao với chiếc nĩa trên tay.

Chẳng biết đâu mới là ma thú nữa.

“….Hừm? Mà này, Shizu, cái con Ludmilla đó đi đâu rồi?”

Ăn sáng được một lúc, Casca, dường như đã nguôi ngoai phần nào cơn đói, xoa đôi bàn tay đầy dầu của mình lên bộ đồ của Lady và hỏi tên thành viên còn lại đang ở đâu.

Ngay lập tức, Lady đập thẳng vào mặt cô bằng hết sức bình sinh.

Cô bị hất văng đi, cắm đầu vào tường.

“Con mẹ mày!? Mày làm cái đéo gì thế hả con đĩ chó kia?”

“Tao mới là người phải hỏi đấy cái con mèo ngu này! Đừng có sử dụng quần áo của con người như khăn lau của mày!”

Không có chút phép tắc hay thường thức nào.

Shizuru xen vào giữa một người một thú, trông có vẻ chuẩn bị choảng nhau thêm lần nữa, khiến cả hai bên yên lặng.

Một khung cảnh quen thuộc.

“Nếu là Ludmilla thì lúc chúng ta chia nhau ra hôm qua vẫn chưa hề quay về. Tôi nghĩ cô ấy chắc là đang ở một chỗ nào khác rồi.”

“Aah? Đừng có đùa chứ, cái con ngu đó. Lính mới phải có nghĩa vụ nấu ăn chứ.”

Khoảng ba tháng trước, cô ấy đã được Richelieu trực tiếp bổ nhiệm gia nhập Black Maria.

Được giao cho Đơn vị 3 phụ trách, đảm nhận Đông khu của kinh đô Rosario rộng lớn, cô ấy đã nhiều lần yêu cầu được gia nhập Đơn vị 4, phụ trách phần Tây khu, như cô đã kỳ vọng, nhưng đều bị từ chối sạch.

“Trời ạ, lúc nào nó về ta sẽ hành nó ra bã. Ta chắc chắn sẽ trấn hết số tiền nó có, lột sạch nó rồi vất ra ngoài đường. Thế thì nó mới nghĩ thông được.”

“Eeehhh….Đừng có làm thế chứ. Thế đáng thương lắm. Cô ấy đang hờn dỗi vì Richelieu-san vẫn chưa chịu phân phận sự lại cho cô ấy thôi mà, chúng ta hãy bao dung với cô ấy một chút đi nhé.”

“Shizu nhẹ dạ quá, ta quấn cậu quanh cái Gallete xong đánh chén bây giờ này. Cậu cứ thế nên cái con đĩ đó mới dám lợi dụng cậu đó.”

Cứ thế, cô bắt đầu liếm cậu.

Cô nắm lấy cổ áo Shizuru, kéo cậu lại gần phía mình, liếm lên má cậu bằng chiếc lưỡi đỏ tươi.

Ngay tức khắc, Casca lại bị Lady nện cho tơi tả.

“Cái đéo!? Con chó ngu này, tao sẽ giết mày thật đấy, đồ thú cưng!”

“Mày dám làm xằng bậy với chồng tao à! Tao sẽ cắn chết mày!”

“Hai người có thể ngừng quậy phá vào buổi sáng như vậy nữa được không…”

Casca và Lady sát lại gần, lườm nhau.

Giống y hiện cuộc chiến giữa hai con quái vật hung bạo.

-

“Shizu, cho ta tiền đi.”

Sau khi ăn xong, Casca mặc một bộ đồ mới, chìa tay ra trước mặt Shizuru rồi nở một nụ tười tươi rói.

Giờ cô ấy còn chẳng thèm ‘mượn’ nữa.

Dù có là gì thì cũng đều như nhau cả, vì cô ấy chưa bao giờ có ý định trả lại tiền.

Vận bộ đồ mới lên người, giờ Casca trông khá ưa nhìn theo phong cách của một thành viên băng đảng mafia.

Thực ra thì cô ấy vốn là như vậy rồi mà.

Casca bướng bỉnh mặc vest bởi tất cả các thành viên của Black Maria đều buộc phải mặc vest.

Theo ý Richelieu, các sát thủ đều mặc vest không quan tâm trời nóng hay lạnh.

“Làm ơn đi Shizu. Chỉ duy nhất một lần trong đời thôi, xin cậu đó.”

“Cái một lần trong đời của Cathy sẽ còn thêm mấy lần nữa đây…”

Casca chắp hai tay vào nhau và kêu tiếng mèo, Shizuru thở dài.

Cái ‘một lần trong đời’ của cô ít nhất cũng phải lên tới ba chữ số rồi.

“Haa…tôi còn phải trả nợ cho cô nữa, vậy nên giờ khấu trừ đi tôi không còn nhiều đâu. Tới phòng khám sau nhé. Xin đừng có làm phiền tôi ở xung quanh đó, được chứ?”

“Cảm ơn Shizu, yêu cậu nhiều lắm!”

‘Rồi rồi, tôi cũng yêu cô, thế nên đừng có làm phiền tôi nữa, thật đấy.”

“Ta sẽ cố hết sức!”

Cố hết sức cơ đấy, liệu cậu có tránh được cô nàng này không đây?

Casca không thể ổn định. Cô luôn thiếu tiền, mặc cho công việc làm sát thủ nguy hiểm mang tính chọn lọc cực cao để vượt qua giúp cô kiếm được rất nhiều tiền.

Cô có tiền, cô sử dụng nó; cô không có tiền, cô lấy nó. Không có một chút kế sinh nhai nào.

Chó hoang ngoài đường còn đáng tin hơn, Lady nói vậy.

“Với cả uống ít thôi nhé. Ngày mai cô còn phải tới chỗ Richelieu để báo cáo định kỳ nữa đấy.”

“…Ta sẽ cố hết sức!”

Ngập ngừng một chút rồi mới trả lời.

Shizuru ngồi dậy, gần như đã chắc chắn cậu sẽ lại phải đối phó với một Casca say rượu khác.

“Rồi, tôi tới phòng khám đây. Lady, cần thứ gì thì cứ gọi anh nhé.”

“Vâng, em hiểu rồi anh yêu.”

Lady, đã quay trở lại về dạng sói, gật đầu.

Không giống như Casca, câu trả lời của cô thực sự đáng tin cậy.

“Còn nữa, Cathy lần này vào phòng khám bằng cửa sau được không. Trước kia có người nhìn thấy cô rồi loan tin đồn tôi bị tống tiền ấy…”

Shizuru nói vậy, và rồi cậu tự nghĩ cũng đúng.

Dù không bị tống tiền cơ mà chuyện bị vòi tiền thì là chắc chắn.

“Một người quen trong đội an ninh đã rất lo lắng cho tôi sau khi nghe tin đồn đó đấy. Cathy à, cô có tiếng xấu lắm đó.”

“Nyahahahaha!!”

Cô cười cho qua chuyện.