Quốc gia cai trị nửa giang sơn.

Vương quốc Ci Levan là một quốc gia rộng lớn và hùng mạnh tới mức được người đời nhắc tới như vậy.

Và thủ đô vương quốc, vương đô Rosario.

Nói nơi đây là thành phố lớn nhất thế giới cũng không ngoa, tự hào cùng với vẻ oai phong vĩ đại đúng như tên gọi của nó.

Ở phía xa, có một góc khuất tại phía đông thủ đô.

Được người ta biết đến là khu ổ chuột, một nơi dơ dáy, vô pháp vô thiên của kinh đô.

Một ngôi nhà hai tầng cũ kĩ hòa hợp cùng với cảnh quan của thị trấn bẩn thỉu mà không hề có chút cảm giác lệch tông nào.

Đó là căn cứ chính của Đơn vị 3 thuộc Black Maria, một tổ chức sát thủ.

“Ưm…”

Ánh nắng ban mai chiếu vào khung cửa sổ cùng tiếp chim hót líu lo đánh thức con người đang ngủ trong góc phòng, Shizuru.

Ngay khi vừa thức dậy, cậu lập tức cảm thấy thứ cảm giác mềm mại, êm ái bao bọc từ đầu xuống lưng.

Thân nhiệt cao hơn của cậu, nhịp tim yếu ớt cùng với nhịp thở phập phồng đều đặn.

Cậu không cần phải nhìn lại, đó chắc chắn là Lady.

“――Chào buổi sáng, anh yêu.”

Một tông giọng tuyệt đẹp cất lên, lanh lảnh như âm điệu của nhạc cụ.

Lady luôn dậy sớm hơn Shizuru một chút và lặng lẽ chờ đợi cậu thức dậy.

Shizuru thường dậy từ sáng sớm và thức tới tối muộn.

Là người tự nhận bản thân là bạn đồng hành của cậu, như một lẽ tự nhiên, cô cũng muốn để cậu được ngủ nhiều nhất có thể.

Và hơn hết, Lady yêu khoảng thời gian này bởi đây là lúc cô có thể gần gũi với Shizuru nhất.

“Chào buổi sáng, Lady. Lại một ngày mới đẹp trời ha.”

“Vâng, em ước gì mặt trời đừng bao giờ mọc lại nữa.”

Shizuru cười gượng gạo, cậu đưa tay ra vuốt cằm Lady.

Lững thững đứng dậy, cậu nghe thấy tiếng gầm gừ êm tai đằng sau lưng.

“Để anh chuẩn bị bữa sáng nhé? Anh sẽ đi chợ. Em có muốn gì không?”

“Cứ để em đi cũng được.”

Chỉ tính riêng về chiều cao, cô vốn đã là một con sói khổng lồ cùng chỉ số vóc dáng tương đương với một người đàn ông trưởng thành rồi.

Nếu cô ấy bước ra ngoài như vậy, chắc chắn sẽ gây nên một vụ huyên náo vô cùng lớn.

“Vậy sao? Vậy thì nhờ em vậy.”

Tuy nhiên Shizuru không có vẻ gì là đang lo lắng cả, cậu gật đầu với đề nghị của Lady.

Như thể đấy là chuyện thường ngày vậy.

Thực tế thì, việc để Lady đi mua đồ vào buổi sáng chẳng phải là việc gì đó quá bất thường cả.

Một lúc sau cái gật đầu của Shizuru, hình bóng của Lady lóe lên như những tia sáng.

Sau vài giây, vóc dáng của con sói biến mất không dấu vết.

Hình bóng của người phụ nữ tóc đen xuất hiện.

――Lady, một ma thú cấp cao, không chỉ biết nói tiếng người, mà còn sử dụng được hắc ma pháp.

Khả năng giúp thay đổi ngoại hình của chính bản thân dễ như trở bản tay.

Thế nhưng, mỗi lần Shizuru nhìn thấy cô ấy trông như vậy, một biểu cảm khó tả lại xuất hiện trên khuôn mặt cậu.

“Dù nhìn tới bao nhiêu lần anh vẫn không thoải mái được…”

Vận bộ đồ vừa vặn hoàn hảo với cơ thể, mang một màu đen tuyền thay vì màu trắng.

Ngay cả mái tóc ánh bạc mượt mà cũng được thay thành màu đen như màn đêm.

Đôi mắt được che đi bằng vải đen mở toang, để lộ ra cặp đồng tử màu vàng kim.

Mặc cho có vài điểm khác biệt so với bản gốc, song khuôn mặt và hình dạng cơ thể của Lady hiện tại giống hệt với đầu sỏ của họ, Richelieu.

Theo Lady nói, cô ta là người dễ tưởng tượng ra nhất.

“….Mà thôi, đi mua đồ giùm anh nhé. Để anh đi gọi Cathy.”

“Được.”

Lady nhẹ nhàng cúi đầu đầy duyên dáng, rồi quay gót rời khỏi phòng.

Một cử chỉ cũng tương tự như Richelieu, Shizuru lại cười.

Sau khi Lady rời đi được một lúc, Shizuru thay quần áo, rửa mặt và mở cửa sổ.

Vẫn đang tiếp tục công việc quen thuộc vào buổi sáng, cậu bỗng nhiên nghe thấy tiếng đập thình thịch từ phía sau.

Mặc chiếc áo vest vào, Shizuru thong thả nhìn ra bên ngoài và thấy Lady xách theo giỏ hàng.

Cũng lúc ấy, có một tên đàn ông mang vẻ ngoài bẩn thỉu nằm dưới chân cô rên rỉ.

Rất có thể hắn ta đang cố gắng gây rối với Lady và rồi nhận phải một hình phạt tàn độc nào đó.

Mặc dù bản thân cô thông minh hơn con người, nhưng bản chất của cô vẫn là một con quỷ dữ không hề có lòng nhân từ đối với kẻ thù.

Hiếm khi nào cô ấy giết mấy tên như vậy lắm, nhưng trong cái tình trạng đó, chắc là cũng gãy một vài cái xương sườn rồi.

“Mới có sáng sớm, ra ngoài chưa được một phút mà đã ẩu đả rồi à. Lại một ngày bình thường khác ở khu ổ chuột.”

Mọi thứ vẫn bình yên như vậy, yên tâm rồi, cậu nói.

Shizuru vươn vai rồi lẩm bẩm một cách đầy mỉa mai trước cảnh tượng ấy, một thứ khác xa với sự yên bình và tĩnh lặng theo bất kì hình ảnh nào trong tưởng tượng của bất cứ ai.

Nhật Bản đã an toàn tới mức nào chứ?

Từ lúc chuyển tới sống ở đây, cậu lại càng nhớ lại về điều ấy.

Tiếp đến, Shizuru tiến tới chiếc bàn, số ít những món đồ có trong căn phòng ảm đạm này.

Cậu với lấy chiếc túi đựng thuốc cùng các thiết bị y tế bị bày bừa ra.

Đây là thứ công cụ cậu mang theo bên mình vì đặc tính nghề nghiệp, nhưng đối với Shizuru, một người có thể sử dụng ma thuật hồi phục, nó giống với một hình thức đơn thuần hơn.

Vậy nên, nếu có, thì những thứ quan trọng là những thứ được bọc bên ngoài túi mới đúng.

Các họa tiết và vỏ bọc được thiết kế theo màu sắc và hình dạng hòa hợp với chiếc túi.

Một loại dao tương tự như dao mổ, có lưỡi dài không quá 10cm và cán dài hơn lưỡi dao.

Thứ đặc biệt từ dao của Shizuru là nó có phần lưỡi mỏng tới tinh xảo, sắc hơn nhiều so với dao cạo.

Cậu rút cán ra để nhặt nó bằng đầu ngón tay, vẫn còn một chút máu cùng mỡ bám trên đó. Phần đầu lưỡi dao cũng bị mẻ nhẹ.

Cậu vẫn nhớ cái lúc cậu chém ông ta vào ngày hôm qua, cậu cảm nhận được cảm giác mù mờ như thể đã chém phải xương của ông ta vậy.

“Mình cần phải…mài sắc nó lại.”

Giọng nói phát ra nặng nề hơn những gì Shizuru tưởng tượng.

Mỗi lần giết người đều để lại cho cậu một thứ dư vị tồi tệ cực kỳ khó chịu.

Trường hợp này còn đặc biệt chính xác bởi ông ta là một người cậu quen biết, một người đã được cậu khám xét và chữa trị dưới tư cách là một bác sĩ.

……..

Và rồi, sau tất cả, thời gian vẫn sẽ trôi đi và cậu cũng sẽ dần quên.

Tới cuối cùng, đó chẳng qua cũng chỉ là một thứ cảm xúc rẻ tiền.

Sau khi đã chuẩn bị xong, Shizuru đi xuống cầu thang tới một căn phòng ở cuối tầng một.

Căn cứ của Đơn vị 3 Black Maria vốn không phải là một nơi dễ sống bởi vị trí tọa lạc của nó.

Giờ có nơi che mưa che nắng đã là đủ rồi, còn ai muốn sống có chút tình lý thì sẽ tránh xa.

Nói theo một cách khác, đơn giản ra thì nơi này quá tồi tàn.

Ít nhất việc Shizuru cùng với Lady xử lý được những chỗ phồng rộp, bong tróc cũng đã là một điều tốt rồi.

Tại một căn cứ rách nát như vậy, căn phòng ấy nổi bật lên như một đống hỗn độn trong đống hỗn độn vậy.

Hay nói đúng hơn, không phải là căn phòng ấy, mà là khu vực xung quanh căn phòng ấy.

Thoạt nhìn qua, ấn tượng đầu tiên chắc sẽ là một tòa nhà bị bỏ hoang một nửa.

Shizuru dừng lại trước một cánh cửa có dấu hiệu đã được sửa chữa nhiều lần từ những tấm ván ghép lại với nhau.

Cậu định gõ cửa, nhưng sau đó lại cân nhắc kĩ hơn.

Cái bản lề sắp bị bung ra rồi. Nếu đụng nó bất cẩn một chút thôi là nó có thể bị vỡ ra như lúc đầu mất.

Do đó, thay vì gõ cửa, Shizuru lại gây ra chút tiếng ồn.

“Cathy. Sáng rồi đấy, dậy đi.”

Cậu chờ vài giây, nhưng không có trả lời. Mà cậu cũng đã biết trước rồi.

Dù gì thì chỉ bằng ấy sẽ chẳng bao giờ lôi cô ta dậy nổi, chưa một lần nào.

“Cathy ơi.”

Lần thứ hai. Không có phản hồi, một chút âm thanh cũng không.

“Cathy, Cathy, Cathy, Cathy, Cathy,…”

Như thể đang ngân lên giai điệu đầy suy tư, Shizuru gọi tên cô.

Giờ đã là tám lần. Kỉ lục ngắn nhất cho tới giờ là bảy lần.

Tất nhiên là sáng nay cậu cũng chẳng phá kỉ lục được.

“….Hở…”

Tới lần thứ mười mấy, một tiếng thở dài than vãn nhỏ nhẹ cất lên.

Cậu nhanh chóng cân nhắc về việc tiếp tục làm vậy, nhưng thế lại quá mạo hiểm và ngu ngốc.

Shizuru vẫn chưa quên cái lần cậu suýt gặp tử thần từ cách đây rất lâu về trước.

Nhân tiện thì, nếu cậu ấy cất giọng to quá với làm quá tệ, cô ta sẽ đánh cậu nhừ tử.

Cả ngày hôm trước cô ấy cảm thấy nôn nao, hoặc có lẽ hầu như hôm nào cũng vậy, và giọng nói cứ vang lên đập vào tai cô.

Nhưng tất nhiên, một vài lời thì thầm thì không có đụng chạm gì được tới một con sâu ngủ.

Đây là thử thách đánh thức người khác dậy có phần khó khăn đòi hỏi cậu phải khéo léo.

“Cathy ơi. Xin cô đấy, tới giờ dậy rồi. Dậy đi nào.”

Thời gian trôi qua vô ích không có lời hồi đáp.

Bản thân Shizuru đã không còn nhớ được cậu đã gọi cô thêm bao nhiêu lần nữa.

Cậu không đếm, nhưng sẽ thật tuyệt làm sao nếu cậu có thể biết được cậu đã làm vậy bao nhiêu lần mà không cần phải đếm.

Shizuru nghĩ như vậy vào mỗi buổi sáng, và cũng bị phản bội vào mỗi buổi sáng ấy.

Cuối cùng, tiếng phản hồi xuất hiện sau khoảng 50 lần gọi đổ lên.

“…..ưmmmmmm……ahhhhhhh…….”

Một thứ giọng nghẹt lại, như thể đang gầm gừ vọng qua cánh cửa.

Rất khó để xác định cô ấy đang kêu lên trong lúc ngủ hay thức.

Shizuru thở dài, rồi dùng đầu ngón tay đẩy cửa.

Bản lề sắp bị bung ra kêu kót két khi chúng chuyển động.

Nhân tiện, cái nắm cửa từ lâu đã không còn nữa.

Dù có cố gắng sửa bao nhiêu lần thì nó vẫn bị hỏng, vậy nên Shizuru đã từ bỏ việc sửa chữa nó.

“Sáng rồi Cathy.”

Căn phòng tối đến kinh khủng.

Căn phòng được che đi bằng nhiều lớp rèm tối màu thay cho rèm bình thường để ngăn mọi ánh sáng lọt qua, nếu có thể.

Chỉ dựa vào ánh sáng chiếu qua cánh cửa đang mở, Shizuru cẩn thận bước vào phòng.

Chắc chắn là cô ấy biết sơ đồ tầng, nhưng nơi cô ấy nằm thì hoàn toàn ngẫu nhiên.

Lúc thì ở trên giường, lúc thì lại ngủ dưới sàn nhà.

Nếu cậu có lỡ mà đạp phải cô ấy, thì tương lai chỉ việc nằm không ăn gà thôi là được.

Cậu sẽ lại phải thực hiện một công việc vụn vặt, đó chính là tự chữa vết gãy và trật khớp của chính mình.

Thận trọng đi vào phòng – Shizuru cuối cùng cũng tìm ra được người phụ nữ đang nằm trên giường.

Có vẻ hôm nay cô ấy tìm về được chỗ ngủ của mình rồi.

“Chào buổi sáng.”

Một chiếc giường không có gối hay chăn gì cả, chỉ có mỗi một tấm nệm đặt ở đó.

Tại đó, có một người phụ nữ, nằm ngửa người ra như đã thi thể đã chết.

Hướng của giường và cơ thể thì lại trái ngược nhau.

――Mái tóc vàng cắt kiểu sói trông xù xì như để thể hiện tính cách của người được đề cập tới.

Một chiếc áo ba lỗ bó sát chỉ dài tới phần bụng dưới.

Bộ đồ không chịu giặt nên chúng mất đi nếp nhăn, chảy xệ, cái cạp trễ xuống trông rất khó chịu.

Mấy cái khuyên trang trí rốn và tai của cô phản chiếu ánh sáng.

Cô ấy khá cao, vóc dáng của cô ấy tạo cảm giác có phần vạm vỡ hơn so với một người phụ nữ bình thường.

Đặc điểm bắt mắt nhất của cả chương trình chắc chắn là hai quả đồi to khủng bố trông như sẵn sàng xé toạc chiếc tank top bất kì lúc nào.

Nếu chỉ đánh giá về vẻ bề ngoài, thì cô ấy là một người phụ nữ xinh đẹp mà ai cũng phải ngoái nhìn.

“……..oh…….”

Cô nhìn thấy Shizuru với cặp mắt đỏ hoe, hơi mở, thốt ra một giọng nói không thành tiếng.

Có lẽ cô ấy đang nói chào buổi sáng, cậu quyết định theo kinh nghiệm của bản thân.

Tên cô ấy là Casca. Biệt danh là Cathy.

Nhưng những người duy nhất không bị cô đập khi gọi vậy là Shizuru và Richelieu.

Vị trí của cô ấy tại Black Maria là Đơn vị 3.

Là một trong 7 kẻ dẫn đầu của tổ chức.

Cô ấy từng là một cái tên khét tiếng ở khu ổ chuột và được người ta coi là kẻ hủy diệt.

Và cái tên đó giờ đây còn đáng sợ hơn quá khứ nữa.

Và cô ta là một con nghiện rượu vô độ, uống cho tới khi chuyện này biến thành một câu chuyện thường nhật.

“……...Sijuuu…..cíi…uuu…vứ….”

Đôi môi nứt nẻ của Casca run lên, cô ấy thì thầm điều gì đó yếu ớt tới mức tiếng cánh muỗi còn có phần hăng hái hơn.

Theo bản dịch của Shizuru, cô ấy vừa mới nói “Shizuru, cứu với.”

“….Hầyy…”

Trời ạ, tại sao vậy chứ, trải qua màn tra tấn này gần như mỗi ngày mà cô vẫn chưa rút ra được chút bài học nào hay sao?

Sau một tiếng thở dài đầy suy ngẫm, Shizuru đưa tay về phía Casca.

‘-Hỡi Bạch Á Nữ Thần.”

Một khoảnh khắc sau, một tia sáng mờ nhạt tuôn ra từ lòng bàn tay cậu, nhẹ nhàng chiếu soi căn phòng tối.

Những sinh vật của thế giới này được chia thành hai loại, những loại có sức mạnh ma thuật và những loại không có.

Bên không có ma thuật nhiều áp đảo bên sở hữu, và những tạo vật ở bên có sức mạnh ma thuật được gọi là Ma thuật Hộ giả nếu là con người, Ma Thú nếu chúng là quái vật, và Ma Thụ nếu chúng là thực vật.

Ngoài ra, ma thuật còn có tám màu, cùng với các thuộc tính được phân loại theo từng màu.

Vậy nên, trên thế giới này, tất cả ma thuật đều được gọi chung là bát sắc ma thuật.

Và mỗi một Ma thuật Hộ giả hoặc Ma Thú đều sẽ có một thuộc tính và màu sắc.

Hỏa thuộc tính, mang trong mình quyền năng hủy diệt, thuộc Xích sắc.

Thủy thuộc tính, tồn tại cả hai mặt tinh khiết và vẩn đục, thuộc Lam sắc.

Phong thuộc tính, không thể nắm bắt, tồn tại khắp mọi nơi, thuộc Lục sắc.

Thổ thuộc tính, nền tảng của tạo hóa, thuộc Hạt sắc.

Lôi thuộc tính, biến đổi năng lượng thành sức mạnh, thuộc Hoàng sắc.

Hàn thuộc tính, khiến vạn vật phải dừng lại, thuộc Tử sắc.

Dạ thuộc tính, quyền năng nuốt chửng cả linh hồn, thuộc Hắc sắc.

Quang thuộc tính, đại diện của sự sống, thuộc Bạch sắc.

“Tôi sẽ chữa cho cô ngay lập tức đây. Chỉ cần một phút thôi.”

Shizuru đến từ một thế giới khác, nhưng cậu ta lại thuộc bên nắm giữ ma thuật.

Bạch sắc, chi phối ánh sáng.

Trong số hai nhánh của Bạch ma pháp, Shizuru chọn bên trị liệu.

Thứ sức mạnh để chữa lành những vết thương nghiêm trọng, trị những thứ độc dược chết người, và thậm chí xua tan đi cả những căn bệnh chết chóc.

“El úor iste.”

Hiệu lực và độ khó của việc học ma thuật tăng dần theo thứ tự từ Hạ, Trung và Thượng.

Và trong vòng bảy năm, cậu ấy đã thành thạo mọi thứ lên đến hạng Trung.

Bản chất của điều này vốn là không thể, và với tốc độ như vậy rõ ràng quá bất thường.

“――Thanh lọc.”

Ánh sáng tràn ra từ lòng bàn tay Shizuru tăng lên, và giống như tia hừng đông trắng tinh khiết, nó chiếu xuống Casca.

Từng chút một, từng chút máu bắt đầu len lỏi vào trong làn da của cô, và sự sống quay lại trong mắt cô, dù vừa mới nãy trông cô như sắp chết.

Một lúc sau, luồng ánh sáng ngừng lại và tắt dần như chưa có chuyện gì xảy ra.

Casca hoàn toàn thoát khỏi cảm giác nôn nao, như thể nó chỉ là ảo giác.