――Một giấc mơ từ rất lâu rồi.
Cái lúc tôi vẫn còn là Mukouda Shizuru, chứ không phải Shizuru.
Không phải một bác sĩ, cũng không phải một sát thủ, chỉ đơn thuần là một đứa trẻ.
Và đó là giấc mơ cuối cùng của đứa trẻ ấy
Cách đây bảy năm, tôi đã đặt chân tới nơi này từ quê nhà – hay đúng hơn là tôi đã lang thang tới đó. Lúc ấy tôi mười hai tuổi.
Tôi không thể nhớ nhiều về quá khứ hơn thời điểm đó được nữa.
Tôi có thể nhớ ra ngay lập tức tôi đã từng sống ở thế giới nào và có cách sống ra sao.
Nhưng tôi không thể nhận diện được gia đình hay bạn bè. Cũng chẳng thể nhớ nổi ngôi nhà của mình ở đâu.
Trước khoảnh khắc sắp tới thế giới này, và tại sao tôi lại tới đây?
Tôi không hề nhớ bất cứ thứ gì. Một chút cũng không thể.
Bảy năm đã qua, cũng vẫn chẳng có tiến triển gì.
Mọi thứ vốn đã vậy ngay từ lúc tôi xuất hiện tại thế giới này.
Tôi tới với thế giới này chẳng hề biết phải trái đúng sai, một thế giới vô kỷ luật, không có trật tự để có thể so sánh được với một Nhật Bản hiện đại.
Bước đi trong lo lắng, tôi chắc chắn là một miếng mồi béo bở cho những kẻ ngoài kia.
Chưa đầy một giờ sau khi tới thế giới khác, tôi đã dính phải một vụ hỗn loạn.
Một nhóm những kẻ mang vẻ ngoài đáng sợ, những kẻ chắc chắn không có một chút tử tế nào. Chúng là những kẻ bắt cóc, chúng cưỡng bức bắt tôi vào một con hẻm.
Tôi bị lột đồ, bị trói rồi đưa đi, và đó là lúc.
Đầu của cả 5 tên đều lăn xuống đều tăm tắp.
Những cái đầu lăn lông lốc với vài tiếng thịch. Loạt cơ thể rụng rời như những con rối đứt dây. Máu phun ra xối xả như mưa.
Đắm mình trong làn mưa ngập tràn mùi sắt, ấm áp của máu tươi, tôi sững sờ.
Và rồi ―― Một người phụ nữ đi ra từ cơn mưa máu.
Một người phụ nữ vận bộ đồ trắng cùng cây dù, quanh người cô không có lấy một vết lấm bẩn.
Bên tay đối diện với chiếc ô là một cây gậy, cũng một màu trắng tinh khiết.
Mãi về sau tôi mới biết được rằng cây gậy ấy là một cây kiếm ẩn.
“Chặt đầu xong thì không cần phải kiểm tra lại xem chúng đã chết hay chưa. Quả là một việc vừa tuyệt vời lại vừa dễ làm nhỉ.”
Con mắt trái được che đi bởi một miếng vải đen tương phản với quần áo. Còn con mắt phải nhắm nghiền dí chặt vào tôi ở một khoảng cách gần.
Tôi không cảm nhận được gì cả, cô ta tiếp cận tôi nhưng tôi lại không thấy bất kì chuyển động nào.
Ngay khi cơn mưa máu lắng xuống, cô bắt đầu gấp ô lại.
Mái tóc bạc đầy óng mượt của cô chà sát, chúng xô vào nhau như nước chảy.
“Này nhóc, ổn chứ? May mấy tên đó là mục tiêu của ta đấy.”
Ngay giữa những lời nói ấy, những sợi dây và cái bịt miệng tôi rơi ra, như thể chúng vốn đã ở đó từ lâu.
Tôi không thấy được, hay nghe được bất cứ tiếng lưỡi kiếm rít nào, tôi nghĩ đó là Iai, nhưng mà là Iai tốc độ thần thánh.
“…Hmm. Cơ mà, khuôn mặt của ta, địa điểm làm việc cũng đã bị lộ rồi.”
Lúc đó trông cô ấy có vẻ hơi do dự.
Để giết tôi hay để tôi sống.
Cô đăm chiêu và cuối cùng đưa ra một câu trả lời là không.
“À, phải. Từ lúc thành lập tới giờ đã 3 năm rồi, nhưng ta vẫn còn thiếu nhân sự. Tên nhóc này vẫn còn là một đứa trẻ, tùy thuộc vào sự đào tạo của mình, có thể vẫn sẽ có ích.”
Cô đưa ra kết luận sau một màn độc thoại.
Không cả cần xác nhận, cô ấy dùng tay đập thẳng vào cái cổ vẫn còn đang choáng váng của tôi.
Ý thức tối dần đi, tầm nhìn bị biến dạng.
Chỉ trong vài khắc, tôi mất đi ý thức.
Khi tôi tỉnh lại, tôi nhận thấy mình nằm trên một chiếc giường tại một căn phòng hoàn toàn xa lạ.
“Chào buổi sáng. Ngủ ngon chứ?”
Người đã đánh gục tôi, ngồi kế bên cạnh giường, đã nói vậy.
Tôi hỏi cô ấy minh đang ở đâu, cô gõ gậy lên sàn, ngừng lại một chút rồi trả lời tôi.
“Nơi đây là một trong những cơ sở của tổ chức ta đã tạo ra. Và là nơi mà nhóc sẽ sống kể từ ngày hôm nay.”
Ngắn gọn, rành mạch và bao hàm toàn bộ vấn đề.
Một lời giải thích quá tùy tiện, không hề rõ ràng hay dễ hiểu.
Mà dù sao thì, cô ấy vốn đã luôn như vậy rồi.
Cô ấy thốt ra những ngôn từ lịch sự, nhưng bản thân thực ra lại là một kẻ ích kỷ, và không hề quan tâm tới người khác.
Trịch thượng. Đó chính xác là những từ có thể miêu tả về cô ấy.
Tôi đã được cô ấy nhặt về. Bởi loại người như vậy đấy.
Cho tôi về nhà đi, tôi nói.
Dù cho tôi không hề nhớ nơi mình xuất thân hay đã từng ở với loại gia đình nào.
Vào lúc ấy trong lòng tôi chỉ cuộn trào lo lắng, và đó là lý do tôi lại muốn đặt niềm tin vào một chữ “nhà”.
Tuy vậy, cô ấy nghiêng đầu như để đáp lại những lời nói của tôi, như để hỏi tại sao.
“Nhóc không cần phải đi đâu cả. Nhóc sống ở đây.”
Không được phản đối, không được cự tuyệt, phản kháng là không được phép.
Không. Ngay từ đầu, trong mắt cô ấy chúng là những thứ không hề tồn tại.
Tôi không thể chống cự lại cô ấy thêm nữa.
Ngay thời điểm đó, cuối cùng tôi mới nhớ ra.
Nỗi đau và nỗi sợ hãi của việc bị ghì xuống, bị đánh đập, và bị trói bởi những tên đàn ông to lớn hơn tôi.
Và cơn mưa máu tôi được chiêm ngưỡng trước khi tôi bất tỉnh.
Người này chính là người đã kiến tạo nên khung cảnh ấy.
Vào lúc ấy, tôi phải thừa nhận rằng, tôi đã rất hoảng sợ.
Tất cả những suy nghĩ về việc tôi đang ở đâu và làm thế nào để về được nhà tràn ngập trong đầu.
Ý nghĩ sẽ bị giết nếu không tuân theo là thứ duy nhất lạnh lùng bóp chặt trái tim tôi.
“Nhóc vừa nói một thứ rất hài hước đấy, cậu bé à. Buổi huấn luyện sẽ bắt đầu vào ngày mai. Hôm nay nhóc nên nghỉ ngơi đi.”
Cuối cùng, cô ấy rời khỏi phòng với một giọng điều như thể mọi chuyện vốn đã được sắp đặt từ trước.
Và như vậy tôi thậm chí còn không biết tới tên của cô ấy――Richelieu.
Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài gia nhập tổ chức.
Tôi trở thành thành viên của Black Maria, một tổ chức sát thủ.
Kể từ ngày hôm đó, tôi trở thành Shizuru, không còn là Mukouda Shizuru nữa.
Tôi trở thành một sát thủ, một kẻ làm theo lệnh, làm theo lời khẩn cầu, tước đoạt mạng sống vì tiền.
Tới giờ đã được 7 năm rồi.