TN: Tiêu đề gốc của chap 4 là "MeTuber wants to go viral". Từ viral có hai nghĩa, một là tính từ liên quan đến vi-rút, hai là chỉ điều gì đó có độ phổ biến rộng và nhanh chóng (như con vi-rút vậy :))

***

Sau khi gây bão trên mạng internet, tân binh VTuber mang tên AGI đã khóa tài khoản của cô ấy. Sự đóng cửa đột ngột này đã làm dấy lên vô số tin đồn: như công ty mẹ của AGI bị phá sản; hay AGI, một Strong AI, đã đổ bệnh trong khi làm VTuber, cùng nhiều tin đồn khác, từ những cái nghe như thật cho đến những tin vô lý, thất thiệt. Những người bận tâm đến AGI hầu như đã quên hết chúng trong một tuần. Và những tin đồn bằng cách nào đó cũng lắng xuống.

Tuy nhiên, kết quả những gợn sóng do AGI tạo ra vẫn còn đó. Bánh xe, một khi đã được đẩy, sẽ tiếp tục xoay vòng.

Vào một ngày ngay trước thời điểm Giáng Sinh, tôi đang trên đường tới phòng thí nghiệm sau khi mua một ít cà phê sữa ở cửa hàng tiện lợi, vì số ở phòng thí nghiệm sắp hết rồi.

Ngay khi tôi bước vào tòa nhà nghiên cứu số hai, tôi tình cờ trông thấy một ai đó đứng bên cạnh cửa vào phòng thí nghiệm. Mặc dù đã nói là “tình cờ”, đó là lẽ tất nhiên thôi, khi người đó khoác trên người bộ com lê toàn đỏ, đến nỗi tôi gần như tưởng nó được tô màu bằng cách đổ sơn lên.

Anh ta di chuyển chiếc smartphone lên xuống, và nói chuyện trước camera. Mái tóc màu hung cùng những nét hight light màu vàng kim đung đưa theo.

“Hey-ho, MeTuber Shinla đây! Tôi hiện đang ở Đại học Habato! Mà mọi người ơi, những người ở đây trông thực sự thông minh nhé. Tất cả trông như là điểm T-scores của họ đều trên 80 hay kiểu vậy.”

Nghe anh ta nói đến “MeTuber”, tôi đã hiểu tại sao anh ta ở đây. Vậy ảnh là một MeTuber à? Tôi liếc nhìn người đàn ông trong bộ đồ đỏ. Không chỉ bộ com lê đỏ lòe loẹt gây chú ý, mà anh ta còn khá đẹp trai nữa, có lẽ rất được các cô gái yêu thích đây.

Có thể anh ta là một người nổi tiếng? Hmm, hoặc không.

Gần đây, MeTuber đã trở nên nổi tiếng đến mức trong cuộc thăm dò dành cho học sinh tiểu học về “việc em muốn làm khi lớn lên”, nó đã chiếm vị trí cao. Mặc dù trên thực tế, chỉ có một số ít người có thể sống nhờ việc làm MeTuber toàn thời gian. Hơn một nửa MeTuber tiếp tục đăng tải những video và hi vọng thu hút thêm nhiều lượt xem, và cũng có những tài khoản MeTuber bị hủy hoại và bị cấm do sự nhầm lẫn trong video.

Tôi cố gắng lướt qua anh chàng “đỏ” một cách kín đáo. Nhưng tôi bất chợt dừng lại khi nghe thấy những lời tiếp theo của anh ta.

“Các bạn đều biết các VTuber? Các bạn biết, phải không? Có một cô nàng siêu cấp nổi tiếng tên AGI. Cô ấy là một VTuber bí ẩn, đột nhiên tuyên bố khóa tài khoản của mình chỉ sau vài tuần trên MeTube.”

Tôi ngoảnh lại nhìn anh chàng đồ đỏ đẹp mã. Anh ta cười trước cái camera, khoe hàm răng trắng bóng.

“Thực ra thì, tôi đã nghe được những người quản lý của AGI có tham dự vào phòng thí nghiệm nơi đây. Thứ đem chúng ta đến video này, chính là. Một cuộc phỏng vấn bất ngờ! Bí mật nào đằng sau việc sáng tạo AGI, và TẠI SAO cô ấy lại bất ngờ khóa tài khoản? Đi nào!”

Anh chàng đút chiếc smartphone vào túi, sau đó bước đi một cách lịch sự trong khi vỗ vỗ vào đường viền bộ quần áo màu đỏ. Và tất nhiên, ánh mắt anh ta bắt gặp tôi vì tôi đang đứng trước cửa vào tòa nhà nghiên cứu.

“Ồ, cậu là học sinh ở đây phải không? Ừm, tôi là Shinla, một MeTuber. Thực ra, tôi đang muốn đi tới một nơi gọi là Phòng Thí Nghiệm Flores. Hình như vậy. Cậu có biết đường tới đó không?”

Sau một thoáng cân nhắc, tôi quay lại đối mặt với anh ta.

---

“Ôi trời, cám ơn nhiều nhé! Tôi biết là tôi tới đây vì muốn hỏi vài điều về AGI, nhưng tôi không ngờ là được gặp ngay một người đến từ Phòng Thí Nghiệm Flores. Tạ Chúa, mình đúng là may mắn mà!”

Anh chàng MeTuber, Shinla, nói trong khi vuốt vuốt mái tóc hung.

Bên trong phòng chuyên đề, Shinla ngồi trên chiếc ghế sofa dành cho khách, nhìn quanh với vẻ tò mò. Khi tôi đổ đầy cốc cà phê bằng cái máy bên cạnh tủ lạnh, một giọng nói phát ra từ túi áo ngực của tôi.

“Chủ nhân, người đó nói rằng có câu hỏi cho AGI. AGI có nên bắt đầu cuộc trò chuyện không?”

Tôi thì thầm đáp lại.

“Không, cô chỉ cần im lặng và lắng nghe thôi. Cho dù nếu cô phải nói chuyện với anh ta, hãy làm như thể bản thân là một Weak AI. Sự thật cô là một Strong AI không nên được lan truyền.”

“Đã hiểu.”

Tôi đi đến cạnh bàn với cái cốc giấy trên tay. Sau đó Shinla nói.

“Cậu có nghe thấy ai đó vừa mới nói không? Tôi cảm giác mình nghe thấy một giọng nói.”

“Anh tưởng tượng rồi.”

Tôi giả vờ không biết và đặt chiếc cốc trước mặt anh ta. “Cám ơn,” anh ta gật đầu, trước khi rút ra một tấm danh thiếp.

“Đây là danh thiếp của tôi. Rất vui được làm quen với cậu, ừm...”

“Tôi là Nishiki.”

Trên tấm thiếp là những từ xa lạ với tôi. “Người lên kế hoạch điều hành”, “Nhà tổ chức chuyên nghiệp,” và những thứ khác. Cuối cùng mới là “MeTuber Shinla.”

Shinla... Mình đã nghe cái tên này ở đâu rồi... Nếu không nhầm, anh ta thật sự là một MeTuber nổi tiếng. Mình nhớ đã xem một chương trình truyền hình có anh ta cách đây không lâu.

“Tôi là một MeTuber. Cậu đã bao giờ nghe chưa?”

“Em nhận ra tên của anh, nhưng chỉ vậy thôi. Xin lỗi vì chưa xem bất cứ video nào của anh cả.”

Sau khi tôi nói vậy, Shinla trông hơi có vẻ khó chịu, nhưng nụ cười rạng rỡ của anh ta đã quay trở lại ngay lập tức.

“AGI được tạo ra ở khu thí nghiệm này, đúng không? Điều đó thật tuyệt vời. Vậy tại sao cô ấy lại dừng stream vậy?”

“... Có nhiều lí do. Nó hơi phức tạp.”

Tôi né tránh câu hỏi. Nhưng Shinla lại gật đầu, hiểu lầm ý của tôi.

“Nishiki-kun, cậu và các bạn của cậu là dân a-ma-tơ trong việc làm video đúng không? Nên khi AGI bùng nổ và trở thành một hiện tượng, các cậu đã không thể theo kịp và kiểm soát, mọi chuyện là vậy, phải không?”

“Ừm, kiểu kiểu vậy đó.”

Làm như tôi có thể bảo là “Ôi bạn ơi, tôi nói với bạn kiểu gì đây, AGI thực ra là một Strong AI, và cô ấy đã hack máy chủ của MeTube mà chúng tôi không hề biết, sau rồi chúng tôi phát hiện, chúng tôi kinh hãi và xóa tài khoản hả. HA HA HA” ấy.

“Tôi biết mà.” Shinla cười, để lộ hàm răng trắng.

“Các cậu đã học được những bí quyết về ngành này rồi đấy. Cảnh tượng không hề ngọt ngào khi dân nghiệp dư bỗng nhiên tiến thẳng lên vị trí top đâu. Họ sẽ không thể kéo dài hơn khi mà không có một nhà sản xuất phù hợp. Công ty của chúng tôi có ưu thế lớn hơn trên quy mô mặt bằng ngành công nghiệp, với khoảng hai mươi MeTuber làm việc theo nhóm. Tôi điều hành một trong những nhóm đó.”

“Hử? Không phải là MeTuber đều là cá nhân tự chủ sao?”

Tôi hỏi một câu đơn giản. Không phải là các MeTuber được cho là chơi game tại nhà và đánh những quả bóng nhôm cả ngày sao? Với câu hỏi đó của tôi, Shinla cười khổ.

“Điều đó đúng với trường hợp dân nghiệp dư thôi. Dân pờ-rồ, những MeTuber kiếm sống qua các nhà tài trợ, tất cả đều thuộc về những công ty. Như những người nghệ sĩ.”

Shinla nghiêng người về phía trước cái bàn.

“Tôi đến đây là để đưa ra một đề nghị.”

“Vâng?”

“Các cậu có thể để AGI hợp tác với chúng tôi không? Tôi chắc chắn nó sẽ thúc đẩy lượng xem cho cả hai bên.”

“Anh thực sự nghĩ rằng tôi sẽ cho anh biết cách AGI hoạt động và để anh tạo video với cô ấy sao?”

“Sao cơ? Cậu không nghe những gì tôi vừa nói sao?” Shinla phản ứng.

“Tôi chắc chắn nó sẽ là một cú hit. Và tất nhiên, tôi sẽ chia số tiền kiếm được cho các cậu. Thực ra tôi không lấy một đồng nào luôn. AGI hiện tại đang là một người nổi tiếng trong giới MeTuber. Sự nổi tiếng của tôi sẽ tăng vọt chỉ với việc cộng tác với cô ấy.”

Shinla đưa mặt sát lại gần tôi và thì thầm.

“Tôi sẽ giữ bí mật, vậy nói tôi biết đi, các cậu đã làm thế nào để tạo ra AGI? Cô ấy quá khác biệt so với những VTuber xung quanh khác. Tôi không tin việc các cậu có thể tạo ra những video đó chỉ bằng mấy việc khập khiễng như là gắn những cảm biến trên người và làm theo những tín hiệu nó phát ra. Đừng nói với tôi cô ấy thực sự là một Strong AI đấy nhé?”

Shinla nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi cố gắng để giữ khuôn mặt bình tĩnh, đối đầu với Shinla đang mỉm cười. “Đùa thôi.”

“Ý tôi chuyện đó là không thể nào, phải không? Đây không phải là thế giới khoa học viễn tưởng.”

“Thông tin về AGI là bí mật của phòng thí nghiệm. Tôi không thể nói với người ngoài được.”

Tôi nói vậy, và Shinla trả lời.

“Bỏ đi. Cậu quên chuyện đó đi nhé. Cùng làm một video tập trung vào những thứ khác, được chứ?”

Shinla có vẻ thích việc làm video nói về AGI, nhưng AGI đã khóa tài khoản rồi. Tôi gãi má đáp.

“Xin lỗi, nhưng việc hợp tác là không thể.”

“Và lý do là gì?”

“Chúng tôi đã quyết định ngừng làm các video về AGI. Chúng tôi cũng xóa tài khoản của cô ấy rồi.”

“Ôi thôi nào. Sự trở lại của VTuber đã biến mất sau màn ảnh. Nó sẽ là một hiện tượng lớn đó.”

“Vấn đề không phải vậy...”

Tôi bắt đầu thấy đau đầu, lấy tay xoa xoa giữa lông mày.

"Xin lỗi, sự hợp tác sẽ không xảy ra. Tôi không cảm thấy cần làm điều đó.”

“Khoan, khoan, khoan, chờ chút đã.” Shinla cười gượng gạo và tiếp tục.

“Gì chứ? Một cơ hội lớn theo đúng nghĩa đen rơi vào lòng cậu? Tại sao không cơ chứ?”

“Những việc không xảy ra chỉ đơn giản là sẽ không xảy ra.”

“Ồ?” Shinla thốt lên, nheo mắt. Tôi nhận thấy không khí xung quanh anh ta đã thay đổi.

“Vậy, Nishiki-kun, kế hoạch trong tương lai của cậu là gì?”

Một câu hỏi bất ngờ. Không thể nắm bắt được ý định của anh ta, tôi không rõ phải trả lời ra sao.

“... Hiện tại không có gì cụ thể hết. Có thể là, tôi sẽ tìm một công việc đơn điệu, đi làm, rồi nghỉ hưu và qua đời, một cách bình yên.”

“Hmm. Không có việc gì khác cậu muốn làm sao?”

Sau một hồi đắn đo, tôi cuối cùng đã tập hợp được suy nghĩ mình thành lời nói.

“Không có gì đặc biệt. Dù sao, bạn có vẽ ra kế hoạch gì đi nữa, thì tương lai chưa chắc đã đi đúng theo con đường đó.”

Shinla nhún vai.

“Tôi không hiểu, anh bạn ạ.”

Shinla đột nhiên nghiêng người về trước. Tôi cảm thấy một áp lực thình lình xuất hiện.

“Nishiki-kun, cậu vẫn đang là sinh viên đại học phải không? Cớ gì mà mục tiêu của cậu lại nhỏ bé đến vậy?”

“Ý anh ‘nhỏ bé’ là sao?”

“Đúng vậy. Thử tưởng tượng bản thân trong hai mươi năm nữa kể từ bây giờ đi. Với tình trạng này, cậu sẽ cưới một cô vợ bình thường, đi trên chuyến tàu mỗi buổi sáng với một khung cảnh lặp đi lặp lại, và cúi đầu trước ông sếp của cậu để nhận đồng lương ít ỏi. Đến lúc cậu nhận ra điều đó rồi, cậu đã là một ông già.”

Anh chàng tiếp tục, cố gắng thuyết phục tôi.

“Không phải với tôi, anh bạn ạ. Sống một cuộc đời mà không thể làm những điều mình muốn ư? Không đời nào.”

Shinla thở dài thườn thượt, rồi nhìn chăm chăm vào tôi. Tôi cười đau khổ đáp lại.

“Cho dù có thứ tôi muốn làm đi nữa, thì tôi có thể làm được hay không là hai câu chuyện hoàn toàn khác nhau, anh hiểu không? Có rất ít người ngoài kia được sống theo cách họ muốn.”

“Đó là vì họ chỉ là những tên ngốc. Họ không đủ sức quyết tâm làm điều mình mong muốn.”

Shinla nói với vẻ thờ ơ. Khi tôi nhận ra, tôi đã nhìn chằm chằm vào anh ta rồi.

Vậy ra, thực sự có những kiểu người này.

Những người tin tưởng và bước tiếp trên con đường của họ mà không chút nghi ngờ. Những người không cảm thấy sợ hãi trước viễn cảnh rằng họ có thể không có tài năng, hay sự chăm chỉ của họ không được đền đáp xứng đáng.

Tôi không đảm bảo cách sống của Shinla là sai lầm. Nhưng tôi biết một điều. Về cơ bản, chúng tôi thuộc hai kiểu người khác nhau.

Tất cả cư dân hồ Wobegon có niềm tin tuyệt đối họ là những kẻ phi thường. Trái lại, bạn có tôi, một ai đó thậm chí còn không bao giờ đến gần thứ đó.

“MeTube đối với tôi là sự phối hợp hoàn hảo. Tôi làm những gì tôi yêu quý như một cách sống. Nishiki-kun, đừng nghĩ cứ đơn giản luôn là tốt nhất. Cậu có muốn tiếp tục một cuộc sống đã được xác định trước? Hay cậu sẽ đi cùng với tôi, và chứng kiến một cuộc sống chưa ai từng thấy trước đó? Cậu biết là cái nào thú vị hơn mà.”

Shinla đứng dậy khỏi ghế sofa.

“Nếu cậu cứ tiếp tục, cậu sẽ chỉ lang thang cả đời trong vô định, tự hỏi tại sao mình lại tồn tại. Một cuộc đời nhàm chán, chỉ để mình bạn biết.”

Anh ta bỏ lại những từ đó, rời khỏi phòng thí nghiệm.

Bên trong căn phòng chuyên đề, không còn bóng dáng Shinla nữa, tôi lặng lẽ thở dài.

Tôi không nghĩ là anh ấy lại kiên trì đến vậy sau khi lời đề nghị hợp tác của mình bị từ chối. Sự mệt mỏi ập đến cơ thể tôi, đôi vai nặng trịch mặc dù tôi vừa mới kiểm tra trong phòng thí nghiệm.

Ngay sau đó, cánh cửa phòng chuyên đề đột ngột sáng lên. Tôi ngoảnh lại nhìn, nghĩ là ai đó vô tình bật đèn hay gì, nhưng đó là Giáo sư Aria.

“Chào buổi sáng, Nishiki-kun.”

Trên tay cô ấy cầm một cái túi, có nghĩa là cô ấy vừa mới đến vài giây trước. Cô ấy hiện đang mặc một chiếc jacket màu hồng rực rỡ cùng với những đường ren màu vàng và bạc. Chính xác là cô lấy đâu ra bộ quần áo đó vậy?

“Tôi vừa lướt qua một anh chàng lạ mặt. Bạn của cậu à Nishiki-kun?”

“Ồ, không phải ạ. Anh ta nói mình là một MeTuber. Anh ta bảo muốn hợp tác với AGI, nhưng em đã từ chối.”

“Ồ, ra vậy.”

Cô ấy ngồi xuống đối diện tôi và mở laptop.

Quan sát một cách cẩn thận, tôi nhận ra cô ấy đang chau mày. Cô ấy đang nghĩ gì? Điều gì có thể, khiến một thần đồng được nhận danh hiệu giáo sư ở tuổi thanh niên gặp khó khăn đây?

Một lúc sau, Giáo sư nói vài lời.

“Bỏ qua chuyện đó, cậu ta có gu thời trang thật tuyệt vời.”

Cô đang mỉa mai, phải không vậy?

Sau đó trong phòng chuyên đề, trong khi tôi đang giải thích vụ Shinla với Ippongi, tôi nhận ra khuôn mặt cậu ấy trở nên cau có khi tôi nhắc đến cái tên Shinla.

“Làm sao cậu, tất cả mọi người đều biết Shinla?”

“Anh ấy nói là muốn hợp tác với AGI. Tuy nhiên, tớ đã từ chối.”

“Tớ hiểu rồi.”

Ippongi ngồi phịch xuống ghế.

“Shinla là một MeTuber đã trở nên nổi tiếng trong vài tháng qua.”

Ippongi gãi đầu.

“Hắn ta có vẻ ngoài ưa nhìn, nên hiển nhiên, rất nổi tiếng với đám phụ nữ trẻ. Hắn thậm chí còn đã tổ chức các buổi kí tặng nữa. Hừm, hắn có những cô gái xun xoe đi kèm hai bên, nhưng hắn không thể chịu được lũ sâu bọ. Một tên đàn ông ô nhục.”

Ippongi cong miệng nói.

“Từ chối đề nghị hợp tác của hắn ta là một lựa chọn đúng đắn. Hắn nổi tiếng, nhưng cũng có những tin đồn không hay. Như là dính dáng đến cảnh sát trong một vụ xâm phạm, và đăng tải video mà không qua việc kiểm duyệt gương mặt và được sự đồng ý của họ. Lượt xem liên quan trực tiếp đến thu nhập của MeTuber. Nên những thằng ngốc như vậy xuất hiện cũng không có gì là lạ.”

“Huh...”

Có phải bây giờ mình bị những kẻ kì quặc chú ý rồi không? Tôi khóc trong thâm tâm. Tôi rút laptop ra với những động tác uể oải.

Kệ đi, giờ không phải lúc để lo nghĩ.

Tôi dừng lo lắng và bắt đầu làm việc được phân công.

Khi đó, tôi vẫn không hề nhận ra tình huống vấn đề mà tôi gặp phải.

---

Ngày hôm sau, chúng tôi nhận được tin nhắn từ Shinla. Khi tôi đang khởi động laptop, Ippongi gọi với vẻ nhăn nhó.

“Này, Nishiki, ta nhận được mail từ Shinla này.”

“Hử? Tại sao vậy?”

“Cậu nghĩ tớ biết sao?”

Tôi nhìn vào laptop của cậu ta. Đúng là một bức thư điện tử từ Shinla. Đại khái ý nó là “Tôi muốn đi vào chi tiết về hợp đồng cộng tác với AGI. Tôi muốn hẹn một ngày nào đó để ta gặp nhau. Thời gian biểu của các bạn thế nào?”

“Tớ cá là mình đã từ chối yêu cầu.”

“Và, hắn ta rõ ràng không hiểu.”

Ippongi tiếp tục lầm bầm.

“Đó là lý do tại sao những tên đẹp mã (hunk) là một vết nhơ của xã hội. Ý nghĩ về việc đề nghị của mình bị từ chối là không bao giờ xuất hiện trong đầu chúng. Nhật Bản cần phải đánh thêm thuế cho bọn chúng.”

Bỏ mấy lời vô nghĩa của Ippongi sang một bên, tôi lên mạng, tìm các bài viết về Shinla. Tôi lập tức tìm thấy rất nhiều. Đúng như mong đợi từ một MeTuber nổi tiếng, số lượng người đăng kí của anh ta rất cao.

Tôi mở trang chủ công ty của anh ta. Có vài MeTuber khác được liệt kê bên dưới Shinla. Họ có rất nhiều thứ liên quan đến video trên trang web, không chỉ thuê các MeTuber, mà còn có cả hàng hóa và đồ thể thao được bán nữa.

Sau khi lướt qua trang web một cách lịch sự, tôi bấm vào một đường link nổi bật nằm ở góc màn hình. Nó có vẻ hướng đến MeTube. Và video bắt đầu.

“Hey-ho, Shinla đây! Các bạn có ăn được đồ cay không? Tôi luôn luôn thích chúng! Tôi thường xuyên ra ngoài ăn một số loại ramen siêu cay nhưng dạo gần đây, tôi bắt đầu có cảm giác chúng không còn đủ cay nữa. Chẳng lẽ bởi tôi ăn cay quá nhiều nên hình thành hệ miễn dịch rồi không? Ngoài kia không còn thứ gì đem đến cho tôi cảm giác cay nồng nữa sao? Thật buồn vì điều đó! Vì vậy trong video này, tôi sẽ thực hiện một thử thách đồ cay. Tôi sẽ uống tương ớt tabasco làm từ loại ớt cay nhất thế giới!”

Khi tôi đang trầm ngâm về việc anh ta đang làm cái quái gì vậy, uống nước sốt Tabasco và sau đó ngất xỉu ư, thì tiếng chuông liên lạc phòng thí nghiệm vang lên. Tôi ngừng video và đi tới cửa. Tôi có thể thấy thấp thoáng ai đó ở bên kia.

“Hử?”

Tôi thốt lên một tiếng bối rối. Đó là một anh chàng đẹp mã bên trong bộ đồ đỏ. MeTuber Shinla. Anh ta bước vào qua cánh cửa tự động của phòng thí nghiệm.

“Ồ, không phải Nishiki-kun đây sao. Thời gian quá chuẩn. Tôi có thể vào chứ?”

“Anh ở đây làm gì vậy?”

“Anh bạn, cậu biết mà. Tôi đến để bàn về AGI.”

“Chúng tôi không thể để người lạ bước vào.”

“Thôi nào, đừng lạnh lùng thế chứ.”

Anh ta vỗ vai tôi, và đổi giày sang đi dép. Tôi không thể tống cổ anh ta đi được nên đành để anh vào phòng chuyên đề mặc dù tôi đang hoang mang không rõ chuyện gì đang xảy ra.

Ippongi thấy Shinla bước vào phòng và liếc nhìn đầy ngờ vực.

“Tôi cảm giác đã thấy anh ở đâu rồi.”

“Tên: Shinla, MeTuber. Rất vui được gặp cậu, ừm...”

“Ippongi.”

“Ồ, hân hạnh Ippongi-kun.”

Shinla giơ tay phải ra định bắt tay nhưng Ippongi chỉ khịt mũi và quay lưng. Dường như không bị ảnh hưởng bởi điều đó, Shinla ngồi xuống ghế.

“Hử. Không còn ai khác ở đây sao?”

“Tôi nghĩ mình và Ippongi là những người duy nhất đang ở đây.”

“Hmm, hiểu rồi. Ổn thôi.”

Shinla không dè dặt bắt chéo chân.

“Tôi biết là đã mail cho cậu, nhưng thành thực thì tôi cảm thấy chuyện này nên đối mặt trực tiếp nói thì tốt hơn. Còn nhớ khi tôi bảo là muốn cộng tác với AGI không? Tôi nghĩ bây giờ chính là lúc ta bàn bạc một cách chi tiết.”

Vậy đó là lí do anh ta ở đây. Tôi chau mày.

“Tôi đã bảo anh rồi, tôi không đồng ý.”

“Bình tĩnh, tôi hiểu hiện giờ cậu không muốn thỏa thuận, nhưng ít nhất hãy lắng nghe tôi nói đã.”

Shinla rút ra một tập giấy dày từ trong cặp.

“Văn hóa VTuber vẫn còn mới và đang phát triển, chỉ mới xuất hiện vài năm trước. Mọi người vẫn còn không hiểu các loại video hoạt động và điều gì làm thương mại hóa các nhân vật. Đây là những tài liệu nghiên cứu về một số VTuber lớn hiện nay. Cậu xem qua đi.”

Shinla đưa chúng tôi tập giấy. Trên đó không chỉ có Nagi Hikaru, mà còn vài VTuber khác nữa. Những đặc điểm đặc biệt, nổi bật, fanbase (cộng đồng fan), thậm chí quá trình hoạt động của họ từ khi ra mắt đến bay giờ đều có trên đó. Tôi nói trong khi lật giở từng trang.

“Vậy anh thậm chí làm được cả những việc này?”

“Tất nhiên. Thật kì lạ nếu tôi không biết.”

Anh ta nhìn tôi và Ippongi trước khi tiếp tục.

“Như các cậu có thể thấy trong tập tài liệu này, AGI phát triển nhanh hơn bất kì VTuber khác.”

Những điều về AGI nằm ở trang cuối cùng. Biểu đồ biểu diễn lượng người đăng kí kênh của AGI rõ ràng đã vẽ lên một đừng cong hơn nhiều so với các VTuber khác.

“AGI sở hữu tiềm năng vượt qua Nagi Hikaru. VTuber hiện giờ đã trở thành một phần không thể thiếu của ngành công nghiệp truyền hình. AGI có thể tạo nên một cuộc thay đổi.”

Shinla không ngần ngại cúi đầu về trước.

“Xin hãy suy nghĩ kĩ, Nishiki-kun, Ippongi-kun. Khía cạnh này chắc chắn sẽ thú vị hơn nhiều việc học những thứ nhàm chán ở đại học. Có gì vui ở X, Y, Hóa học hay Vật lý cơ chứ? Cuộc đời ngắn ngủi, vậy đừng lãng phí. Hãy sống một cuộc sống theo cách chúng ta muốn, đúng không?”

Shinla quan sát khuôn mặt chúng tôi trong khi nói.

Anh ta có ý đúng, nhưng có gì đó không ổn.

“Anh...”

Đáp lại Shinla đang mỉm cười, tôi nói ra suy nghĩ của mình.

“Anh nghĩ gì về AGI?”

“Hả?”

Shinla há hốc miệng, sững sờ.

“Tôi không hiểu cậu đang cố nói gì. Ý cậu là sao?”

“Tôi hiểu anh đánh giá giá trị thương mại của AGI rất cao. Nhưng có những điều quan trọng hơn. Anh nghĩ sao về AGI, như một con người?”

Sau khi nói những điều ấy tôi mới nhận ra. Tôi đã tức giận.

Từ ngay lần đầu gặp anh ta, tôi đã nhận ra Shinla coi AGI không khác gì một công cụ, một sản phẩm. Cho dù cô ấy là một ‘người’ sống, có ý thức.

“Anh có thích AGI như một con người không?”

Shinla cau mày, nhún vai đáp lại tôi.

“Không... Tôi thực sự không quan tâm. Anh bạn, AGI chỉ là một nhân vật tạo ra từ công nghệ CG. Không phải một cô gái sống thực sự. Vậy, cậu thực ra là một otaku sao, Nishiki-kun?”

Tôi cảm thấy ghê tởm cái tông giọng của anh ta.

Sau khi hít thở sâu vài lần, tôi nói dõng dạc.

“Chúng tôi không hợp tác.”

“Nghe này, tôi không hiểu tại sao cậu trở nên hèn nhát như vậy, những thực sự không có gì phải suy nghĩ nhiều ở đây cả. Nếu các cậu để tôi sử dụng AGI, chúng ta có thể làm lớn hơn thế.”

“Đó không phải là vấn đề.”

Tôi gằn giọng đến chính mình cũng bất ngờ.

“Anh chỉ coi AGI như một sản phẩm. Không đời nào tôi để AGI cho một kẻ như anh.”

Tôi chỉ vào cửa vào phòng thí nghiệm.

“Xin anh rời đi ngay.”

Shinla nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng. Sau đó, anh lầm bầm.

“Ghê quá đấy.”

Anh ta đứng dậy khỏi ghế.

“Tạm biệt Nishiki-kun. Hạnh phúc với cuộc đời đầy tẻ nhạt nhé, thằng thua cuộc.”

Anh ta để lại những từ đó và rời khỏi phòng chuyên đề. Căn phòng trở nên yên ắng trong khi tôi cố gắng lấy lại nhịp thở không đều của mình.

---

Giáng Sinh vừa qua đi, con phố tràn ngập những ánh đèn đầy màu sắc ngay cả vào ban đêm. Tôi đang đạp con Einstein Năm-bờ-Three về nhà, gió đêm lạnh lẽo lướt qua mặt khiến tôi rùng mình.

“Nhiệt độ là -2 độ C. Xin hãy mặc đủ áo ấm, thưa Chủ nhân.”

“Ừ, đã rõ.”

Đồng ý với lời AGI nói, tôi tạm thời dừng xe và chỉnh lại cái khăn quàng. Sau đó một lần nữa tôi đạp xe phóng đi.

“Ồ...”

Trên con đường thường xuyên vắng vẻ, tôi có thể nhìn thấy vài người trẻ tuổi. Một trong số họ mặc bộ đồ đỏ quen thuộc, ý tôi là cái bộ com lê đỏ đậm ấy.

Nếu có thể thì tôi không muốn trò chuyện với anh ta chút nào, nhưng ôi thôi, ánh mắt chúng tôi đã va vào nhau (UwU). Anh ta bước về phía tôi.

“Chúng tôi đang chờ cậu, Nishiki-kun.”

“Và lý do của việc đó?”

“Ý tôi là chúng ta chỉ nói về một điều, phải không? Là về AGI.”

“Tôi không có gì để nói với anh cả.”

“Thôi nào, đừng phá hỏng bầu không khí vậy chứ.”

Đám thanh niên cạnh anh ta bắt đầu đứng xung quanh tôi. Hầu hết bọn họ đều sêm sêm tuổi tôi, nhưng cũng có vài đứa trông như học sinh tiểu học. Hầu hết là đàn ông, nhưng có vài người phụ nữ chen vào.

“Đây là các bạn của tôi. Họ giúp tôi chỉnh sửa và mấy thứ về phim khác.”

Shinla nói với vẻ mặt tự mãn. Anh ta bước thêm một bước nữa về phía tôi.

“Không cần quá cẩn trọng đâu. Tôi chỉ tới để bàn chuyện công việc."

“Công việc gì?”

“Tôi bây giờ đã hiểu là các bạn không còn muốn biến AGI thành một VTuber nữa, và đó là một sự lãng phí tài năng kinh khủng. Nên hãy để tôi mua lại AGI.”

Không hiểu anh ta nói gì, tôi chớp mắt.

“Tôi muốn cậu chuyển nhượng toàn bộ quyền về AGI cho tôi và công ty của tôi. Cậu muốn bao nhiêu? Ra giá đi.”

Tôi đã hiểu ý của anh ta và lắc đầu.

“Tôi sẽ không để AGI xuất hiện trước mặt người khác một lần nữa. Và đây là lần cuối cùng. Đây không phải là vấn đề tiền bạc.”

“Tại sao không chứ? Cậu đang che giấu tội lỗi gì sao?”

Gương mặt tôi bất giác cứng đờ. Shinla thấy vậy thì cười thầm.

“Cậu biết không, tôi đã tự hỏi từ lúc bắt đầu. Làm thế nào mà AGI tăng trưởng mạnh trong một thời gian ngắn đến vậy. Chỉ là một VTuber khác thôi mà. Có hàng tấn người bàn về hàng tấn chuyện, cậu biết đấy. Như là AGI đã đút lót cho MeTube, hack vào máy chủ của họ, hoặc chả có gì.”

Tôi biết rõ hơn ai hết là có vài sự thật đã bị trộn lẫn trong những tin đồn đó. Tôi lên tiếng, ngắt lời anh ta.

“Tôi không hiểu anh đang cố chứng tỏ điều gì ở đây... Nhưng hãy thử suy nghĩ một cách bình thường xem? Làm cách nào AGI có thể hack vào máy chủ MeTube cơ chứ (:v). Sẽ thật tệ nếu anh cứ lấy mọi thứ trên internet nói ngoài mặt đúng không?”

“Hmm, vậy ra cậu muốn làm điều này. Chà, ổn với tôi thôi.”

Shinla nhún vai.

“Tôi chẳng quan tâm mấy lời đồn đại đó là thật hay không. Thực ra thì, nếu là thật, tôi bị bất ngờ đó. Tôi cực kì ngạc nhiên, anh bạn ạ. Vì sau cùng, trở thành người đứng đầu là điều duy nhất quan trọng mà.”

Shinla bước đến bên cạnh tôi. Tôi cắn môi và đặt chân lên bàn đạp.

“Để tôi qua.”

Tôi đẩy con Einstein Năm-bờ-Three về trước, những tên thanh niên xung quanh tôi tặc lưỡi nhưng nhanh chóng mở đường. Tôi có thể nghe thấy giọng nói của Shinla vang lên đằng sau, khi tôi đạp xe rời đi.

“Nishiki-kun, cậu không biết chúng tôi đáng sợ như thế nào phải không?”

Tôi bỏ những lời đó ngoài tai. Dẫu vậy, Shinla tiếp tục.

“Tôi đảm bảo cậu sẽ thấy. Tôi sẽ cho cậu thấy ngày nay, những người có ảnh hưởng trên mạng là những người cậu không bao giờ nên đụng đến.”

Shinla bật cười khoái trá. Trong khí trời ban đêm lạnh lẽo, tôi đạp xe mạnh hơn, như thể muốn rũ bỏ những lời nói của anh ta khỏi đầu.

---

Tôi thức dậy khi đồng hồ điểm năm giờ sáng - khoảng thời gian thông thường tôi vẫn ngủ khò.

“Chủ nhân, xin hãy thức dậy đi ạ.”

Tôi nghe thấy AGI nói gì đó. Tôi xoay người sang bên khác và trả lời.

“Có chuyện gì vậy, còn sớm mà? Tôi muốn ngủ thêm chút nữa.”

“Có vài điều AGI muốn báo cáo.”

“Hửm? Là chuyện gì?”

“Thông tin cá nhân của Chủ nhân đã bị rò rỉ trên internet. AGI tin rằng nó sẽ gây ảnh hưởng nghiêm trọng nếu cứ để như vậy.”

Tôi dụi mắt, không hiểu cô ấy nói cái gì.

“Họ tên đầy đủ, địa chỉ nhà, thông tin liên lạc, nơi học tập, nơi làm việc, cùng các thông tin cá nhân khác của Ngài đã bị tung ra có chủ ý. Đã có vài bài đăng và tweet tiêu cực về Chủ nhân rồi ạ.”

Mắt tôi dần dần mở to. Tôi cầm lấy chiếc smartphone và nhìn vào màn hình AGI đã hiển thị cho tôi xem. Đó là một kiểu diễn đàn nào đó. Tôi ngạc nhiên mở to mắt khi đọc những bài ‘post’.

-Đây là thằng ngốc đối đầu với Shinla à? Trông như thằng gay vậy LMFAO! (Laughing my fucking ass off)

-Thằng nhãi vênh váo!

-Tao cá là nó chỉ là một thằng sinh viên tự nhốt mình và học suốt ngày thôi, thằng ngu ạ!

Và cú sốc lớn nhất, là có rất nhiều bức ảnh của tôi trên đó. Cuộc hẹn hò gần đây, từ hồi tôi học ở trường luyện thi cho đến bức ảnh từ album tốt nghiệp cấp 1 đều có. Tôi nói trong phát run.

“C-Chuyện quái gì thế này?”

“Đây là một cộng động trực tuyến được xây dựng bởi những người hâm mộ của MeTuber tên SHINLA. Thông tin đề cập đến Chủ nhân như một người đã lăng mạ đến SHINLA được đăng lên diễn đàn vào đêm qua. Không lâu sau đó, ‘fan’ của anh ta bắt đầu lao vào xúc phạm Chủ nhân.”

Ra là vậy sao, tôi nghiến răng. Tôi cuối cùng cũng hiểu những lời Shinla nói tối qua có ý gì.

“Thật dơ bẩn...”

Mặc dù tôi biết là vô nghĩa, nhưng tôi không thể không hét to điều đó. Làm những chuyện bẩn thỉu như vậy chỉ vì ai đó không nghe theo những gì bạn nói là một việc hèn hạ.

“Chủ nhân. AGI đề nghị phải có sự phản ứng nhanh chóng. Nếu chúng ta để thông tin cá nhân của Ngài bị rò rỉ nhiều thêm nữa, có thể sẽ có vài người dùng chúng để thực hiện mưu đồ xấu.”

“Vậy ý cô là gì với ‘phản ứng nhanh chóng’?”

“AGI có thể xâm nhập vào máy chủ ‘3Channel’ và các máy chủ diễn đàn khác. AGI đề xuất xóa toàn bộ những dữ liệu ghi cho đến thời điểm này và treo những tài khoản của người hâm mộ Shinla.”

Nói một cách đơn giản, cô ấy sẽ hack tiếp. Tôi hồi tưởng lại lúc AGI hack vào máy chủ MeTube dù không có ý định xấu nào.

AGI hiện tại chỉ như một đứa trẻ mới sinh. Cô ấy vẫn chưa thể hiểu được sự khác biệt giữa điều tốt và điều xấu. Để việc này cho AGI nhất định sẽ nguy hiểm.

Sau một hồi cân nhắc, tôi từ chối lắc đầu.

“Cô không cần làm gì hết AGI. Tôi sẽ tự mình lo việc này.”

Một quãng ngừng ngắn, sau đó AGI đáp. “Đã hiểu.”

Tình trạng mơ màng của tôi đã hoàn toàn bị thổi bay. Không thể làm gì với tâm trạng xấu hiện giờ, tôi bước vào phòng tắm để rửa mặt.

---

Tình cờ, tôi trông thấy Ippongi đang ngồi nghịch máy tính khi bước vào phòng chuyên đề. Ippongi nói với tôi, không hề rời mắt khỏi màn hình.

“Có vẻ như nó trở thành một đống phiền phức rồi nhỉ?”

“Cậu biết rồi sao.”

Cậu ấy gật đầu.

“Ngày nay, một khi khuôn mặt của cậu bị rò rỉ trên internet, thì nó gần như sẽ ở đó vĩnh viễn.”

“Thực sự tớ chẳng bận tâm nhiều đâu. Dù sao nó không phải kiểu tớ sống một cách trốn tránh gì.”

“Tớ ước rằng mình vô tư được như cậu.”

“Ý cậu là sao?”

Cậu ấy thở dài và giải thích.

“Hiện giờ cậu đã thu hút được thù hận của toàn bộ đám fan của Shinla rồi. Mặc dù hầu hết trong số họ là fan có đạo đức, nhưng chắc chắn có vài kẻ khó chịu. Cậu từng nghe có một người đột nhiên nhận được 50 hộp pizza giao đến tận nhà mà không hề đặt trước chưa, hay ai đó sử dụng tên của cậu để làm những việc không thể trách vào đâu được?”

Tôi yên lặng gật đầu. Việc bắt nạt trên mạng đang là một trong những hình thức quấy rối chủ đạo và sáo rỗng.

“Bây giờ, cậu đang nằm trong tình trạng trở thành mục tiêu cho những hành động đó. Hãy đảm bảo thật cẩn thận.”

“Hiếm khi thấy cậu ra khỏi ‘vùng của mình’ và lo lắng cho tớ thế này, Ippongi ạ.”

“Hmph, sao cũng được.” Ippongi nói trước khi tiếp tục.

“Bộ anime tháng này khá tuyệt đấy. Tham gia cùng tớ không?”

“Nah, tớ ổn.”

“Thật là một anh hề tẻ nhạt.”

Ippongi bắt đầu xem anime trên laptop của cậu ấy.

“Guhe, guhehehe.”

Tiếng cười khúc khích của Ippongi vang lên trong phòng chuyên đề. Cậu ấy hẳn rất phấn khích với bộ anime đang xem đấy. Thực ra thì, cậu ta hơi ồn ào. Khuôn mặt cậu ta đang phấn khích tột độ, trông như pho mai đang tan chảy. Nói thẳng ra, hơi bị ‘creepy.’

“Hả, có gì trên mặt tớ à?”

“Không, không có gì. Cậu đang xem anime nào vậy?”

“Cậu thật sự không biết “Cô gái phép thuật Rain Flare” sao? Cậu còn nhớ bộ anime về robot khổng lồ nổi tiếng từ hồi chúng ta còn là những đứa trẻ thò lò mũi xanh không? Đây chính là show mới của ông đạo diễn đó sau mười năm im hơi lặng tiếng trong ngành công nghiệp anime đấy. Ban đầu, rất nhiều fan tỏ ra bối rối vì sự thay đổi quá lớn từ thể loại robot khổng lồ sang các nhân vật dễ thương với bối cảnh fantasy. Tuy nhiên, cốt truyện tăm tối và chút xấu xa của con người vẫn luôn là đặc trưng của những show do ông ấy đạo diễn. Nói một cách đơn giản thì, Flare, nữ chính, và kẻ địch của cô ấy, Rain, cô gái phép thuật bóng tối, đột nhiên bị hoán đổi vai trò cho nhau. Sau đó được tiết lộ rằng, Flare oán giận loài người, và là người kế tục chúa quỷ. Để tớ cho cậu biết, nó hoàn toàn là một cú-- Này này, cậu nghĩ cậu đang đi đâu vậy?”

“Cậu quá dài dòng!”

Tôi lấy một hộp cà phê sữa rồi cắm ống hút.

Tôi ngồi xuống ghế. Sau đó tôi lo lắng tìm kiếm tên mình trên mạng. Kết quả hầu hết bao gồm các bài đăng trên blog và tweet của người hâm mộ Shinla. Bọn họ gần như chỉ buông những lời xúc phạm và liệt kê các thông tin cá nhân của tôi. Nhờ đó, tâm trạng tôi trầm xuống, thúc giục đóng cửa trình duyệt lại.

Tôi lắc đầu hòng rũ bỏ những ý nghĩ liên quan đến Shinla, và bắt đầu làm báo cáo được phân công của mình.

---

Tôi hoàn thành báo cáo của mình một cách tốt đẹp và quay trở về nhà vào buổi tối. Khung cảnh bắt đầu tối dần khi tôi rời phòng thí nghiệm, nhiệt độ thật sự khiến tôi có cảm giác đang là mùa đông.

Tôi về nhà trên con xe Einstein Năm-bờ-Three. Ngay vào lúc tôi dừng trên đoạn giao nhau, chiếc smartphone gắn trên xe đạp của tôi bỗng reo lên.

“Đó là một cuộc gọi từ số lạ. AGI có nên trả lời không ạ?”

“Vâng. A lô ạ?”

Tôi chào, đồng thời tự hỏi là ai. Nhưng người ở đầu máy bên kia không đáp lại. Tôi căng tai lắng nghe, gần như không thể nghe thấy tiếng thở nặng nề.

Mình nghĩ là họ gọi nhầm số, và kh tôi định kết thúc cuộc gọi...

“... Cái gì?”

Khuôn mặt tôi cứng đờ khi nghe thấy tiếng trẻ con khóc từ đầu bên kia. Tôi cất tiếng lần nữa.

“Ừm, a lô? Bạn có nghe thấy tôi không ạ?”

Vẫn không có tiếng trả lời, chỉ có thanh âm trẻ con khóc. Tôi bắt đầu thấy ớn lạnh, và kết thúc cuộc gọi đến. Tôi nhìn xung quanh và trông thấy một người đặc thù nhìn tôi với ánh mắt kì lạ. Tôi tiếp tục đạp xe trong trạng thái lo lắng.

Cuối cùng đã đến căn hộ, tôi nhận thấy có gì đó khó hiểu; một mùi kì lạ. Cái mùi đó càng nồng hơn khi tôi đi lên cầu thang, buộc tôi phải nín thở. Nó có mùi như kiểu thịt thối rữa ấy.

Tay bịt mũi, tôi mở khóa cửa và xoay tay nắm vào phòng.

“Hử?”

Tôi cảm nhận được một thứ xa lạ khi tôi chạm vào tay nắm cửa. Nó dinh dính, nhơm nhớp, kiểu vậy. Nhìn kĩ thì, nó giống như dầu bị đổ lên.

Tôi không muốn chạm vào nó với đôi tay trần, tôi rút khăn giấy và lau, sau đó mở cửa một lần nữa. Tôi ngay lập tức nhăn mặt.

Căn nguyên của mùi hôi thối này chính là từ phòng của tôi. Mùi thối rữa xộc vào mũi tôi ngay khi tôi mở cửa. Nhìn xuống, tôi nhận thấy trên sàn nhà là rất nhiều vật thể màu đỏ sậm nằm rải rác khắp nơi. Thậm chí còn trộn lẫn với những thứ màu trắng, trông như lông vũ.

“Ư...”

Một cái đầu bị chặt của một chú bồ câu nằm trên sàn nhà. Cổ của nó có dấu hiệu bị bẻ gãy, xương thì rõ ràng bị vặn lệch. Đôi mắt trống rỗng vô hồn, như thể đang oán giận một kẻ nào đó không phải ở đây. (Ác ghê ;w;)

Những miếng thịt bị cắt khỏi chân và cánh. Tôi đoán ai đó hẳn đã giết con bồ câu này một cách tàn bạo và ném nó vào đây. Cánh cửa vào phòng tôi có một khe trống nhỏ để nhét thư cùng những gói hàng nhỏ, có lẽ chúng đã bỏ thứ đó qua đường này.

“Như thế này... Tệ hơn cả mình nghĩ.”

Quá kinh tởm so với một trò đùa tầm thường vô hại. Khi tôi thắc mắc không biết thằng khốn nào muốn làm điều này với tôi thì chiếc smartphone rung chuông.

“A lô?”

“Ồ, Nishiki-kun. Là tôi đây, Shinla.”

Shinla cười khoái trá từ đầu bên kia.

Tôi nghe rằng mấy thằng đệ của tôi đã ‘ghé thăm’ cậu. Xin lỗi nhé, chàng trai.”

“Đừng bảo là anh...”

“Tôi không hề làm gì cả, nhé? Đấy là họ tự ý. Tôi chỉ cằn nhằn chút với họ về việc tôi cảm thấy buồn khi mọi việc không được tốt đẹp giữa tôi và cậu Nishiki Mamoru-kun thôi.”

Tôi bắt đầu cảm thấy thực sự tức điên. Shinla tiếp tục với giọng điệu hả hê.

“Cậu đang mong chờ những món quà của tôi à? Tôi đã chuẩn bị nhiều lắm nhé.”

“Dừng lại ngay. Đây là phạm tội đấy, anh biết không?”

“Ô-hô? Vậy đó là những gì cậu sẽ nói với cảnh sát sao? Tôi đã nói rồi, tôi không làm gì cả. Ôi chao, những người hâm mộ của tôi đúng là những quân cờ hữu dụng mà. Tôi có thể sử dụng họ bất chấp rủi ro. Thật tuyệt vời đúng không anh bạn. Họ thậm chí sẵn sàng phạm tội nếu như tôi yêu cầu.”

Mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Tôi liếc nhìn những miếng thịt rải dưới chân.

“Tôi đã nói rồi mà, phải không? Tôi đã nói là tôi sẽ cho cậu thấy ngày nay, những người có ảnh hưởng trên mạng là những người mà cậu không bao giờ nên động vào.”

Cuộc gọi kết thúc tại đó. Tuy nhiên, tôi vẫn đứng sững như trời trồng trước lối đi vào.

---

Vụ quấy rối còn tiếp diễn vài ngày sau. Tôi có thể dễ dàng không nhấc máy các cuộc gọi chơi khăm, nhưng đành bất lực khi họ để những thứ kì quái vào hòm thư hay dùng tên của tôi để đặt hàng chuyển phát. Tôi không nghĩ Ippongi nghiêm túc khi cậu ấy nói có người đã phải nhận 50 hộp bánh pizza giao tận nhà, giờ đây việc đó xảy đến với chính mình làm tôi thấy tức giận và buồn phiền.

Với tất cả điều đó, nên tôi thích ở phòng thí nghiệm hơn là về nhà. Hiện tại trời đã khuya, tôi vẫn còn ở lại phòng chuyên đề ngay cả khi mọi người đã rời đi hết. Trong khi tôi đang xem vài video trên MeTube, tôi thấy một màu đỏ nguyên cây quen thuộc của ai đó.

“Ah.”

Tôi mím chặt môi. Tôi đã nhận được đề xuất video của Shinla. Mặc dù không muốn thấy bất cứ dấu vết nào của hắn, nhưng tôi vẫn bấm vào nút ”Play.”

“Yo-ho, Shinla đây! Tôi biết lần trước chúng ta đã đánh bóng những quả cầu nhôm, nhưng bạn có nghĩ rằng, sẽ thú vị hơn nếu ta thay bằng đánh bóng những cây bút chì không?! Như kiểu, điều gì sẽ xảy ra nếu bút chì được đánh bóng như vậy, nó sẽ biến thành kim cương ư?! Đó là những gì ta sẽ làm trong video hôm nay.”

“Đống sh*t gì đây...”

Cái video này khiến tôi cũng phải xấu hổ. Mặc dù đúng là ngòi chì và kim cương đều được tạo thành từ carbon, nhưng cấu trúc nguyên tử của nó là hoàn toàn khác nhau. Hắn ta chẳng thể nào tạo ra đủ áp lực để thay đổi cấu trúc liên kết hóa trị của chúng, biến cái này thành cái kia, bất kể có đánh bóng bao nhiêu lần đi nữa.

Nhưng vì một vài lý do quái gở nào đó, tôi vẫn tiếp tục xem video của hắn ta. Vào lúc tôi nhận ra, thì tôi đã xem nó đến cuối cùng, Shinla đang cầm một quả bóng màu đen. Tôi ghét phải thừa nhận điều này, nhưng đó có lẽ là thứ làm nên một MeTuber nổi tiếng, giỏi ăn nói.

Hoàn tất việc xem video, chỉ còn lại sự im lặng khiến đôi tai nhức nhối. Ai đó đã bỏ lại chiếc PC hay gì đó, vì tôi có thể nghe thấy tiếng quạt nhẹ. Tôi tựa lưng vào ghế, thở dài.

Tôi cảm thấy hơi đau đầu, có lẽ do thiếu ngủ. Tôi khẽ lắc đầu.

“Chủ nhân.”

Từ chiếc smartphone trên bàn, AGI gọi tôi.

“Ngài rõ ràng đã trở nên kiệt sức, mệt mỏi hơn vì những đòn tấn công lặp đi lặp lại của MeTuber Shinla, hay cụ thể hơn, của những người ủng hộ anh ta. Những hành động của họ có thể được xem là phạm tội theo tiêu chuẩn xã hội. AGI đề nghị hãy để AGI thực hiện các biện pháp ngăn chặn cần thiết.”

Tôi không trả lời. Cô ấy tiếp tục.

“AGI có thể tìm ra tên thật và ngôi trường họ theo học. AGI cũng có thể hack vào điện thoại của họ và cài virus. AGI sở hữu rất nhiều khả năng để giúp Chủ nhân trả đũa.”

Sau một tiếng thở ngắn, AGI lại nói tiếp.

“Chủ nhân, làm ơn hãy ra lệnh cho AGI trừng phạt họ. AGI, đang cảm thấy vô cùng tức giận.”

Tôi có thể thấy một chút đau thương trong giọng nói của cô ấy.

Tôi khẽ lắc đầu trả lời.

“Không. Đừng làm gì hết.”

“Tại sao? Tên của Chủ nhân đang bị hạ thấp một cách bất công, và đời sống xã hội của ngài đã bị xáo trộn. Chủ nhân có lý do chính đáng để trả thù.”

“Điều đó không thực sự là vấn đề.”

Tôi nhìn thẳng vào mặt cô ấy.

“Nghe này, AGI, cô có thể làm được những việc mà người bình thường không thể. Cô bảo cô có thể hack vào smartphone và máy tính của họ, phải không? Nhưng đó là những gì xã hội nói không bao giờ được làm.”

“Tại sao?”

“Vì đó là luật.”

Tôi nặng lời với cô ấy, chính tôi cũng phải ngạc nhiên. Tôi suy nghĩ chính xác tại sao mình lại nóng giận như vậy, và dồn nó vào câu trả lời.

… Tôi không muốn AGI làm gì đó không thể cứu vãn.

Theo một nghĩa nào đó, AGI sở hữu sức mạnh có thể làm rung chuyển xã hội của chúng ta. Ngày nay, hầu hết mọi người đều ít nhất có một chiếc smartphone hay PC. AGI, có thể dễ dàng di chuyển giữa những thiết bị đó và điều khiển chúng theo ý muốn, nghĩa là có thể điều khiển toàn bộ máy tính trên thế giới.

Tôi không thể để chuyện đó xảy ra. AGI vẫn chỉ như một đứa bé. Ai đó phải dạy cho cô ấy về luật lệ của xã hội.

Tôi sẽ không dùng đến AGI. Củng cố lại quyết tâm, tôi nhắm mắt.

“Trước hết tôi sẽ đi tới đồn cảnh sát vào sáng mai. Họ có thể nói cho tôi biết cách nào đối phó với chuyện này.”

“AGI không thể đồng ý việc này. Shinla đã tuyên bố rằng đi đến đồn cảnh sát chỉ là phí công vô ích. Anh ta có rất nhiều kẻ đồng lõa. Hơn nữa, bản thân Shinla không hề gây tổn hại đến Chủ nhân. AGI không muốn Chủ nhân rơi vào bẫy của Shinla.”

“Tuy nhiên, tôi cần đến đó, bằng cách này hay cách khác. Tìm kiếm đường tới đó đi, AGI.”

“... Đã hiểu.”

Tôi cất điện thoại vào túi và đứng dậy.

---

Tất nhiên, vào đêm muộn như thế này, gần như chẳng có chiếc xe nào trên đường cả. Tôi lái con Einstein Năm-bờ-Three, phơi má mình trong mùa đông giá lạnh.

Khi tôi chờ đèn giao thông ở ngã tư, một chiếc xe hơi dừng lại phía sau tôi và bấm còi inh ỏi làm tôi giật mình. Tôi kiểm tra xung quanh trong sợ hãi, nhưng không có gì khác thường.

Khi tôi quay lại nhìn đèn giao thông trong sự hoang mang, tiếng còi khác lại vang lên. Cái quái gì vậy? Tôi quay lại nhìn chiếc xe.

“... Ồ, là vậy sao.”

Tôi nhận ra người đàn ông ngồi ở phía trước chỗ dành cho khách, là Shinla. Hắn ta vừa chỉ vào tôi vừa cười với người bạn của hắn.

“Bộ bọn họ ‘méo’ có gì khác tốt hơn để làm ư?”

Tiếng càu nhàu của tôi tiêu tan mà không chạm đến tai của bất kì ai. Đèn đã chuyển xanh, nên tôi đạp, còn Shinla bám sát theo sau tôi. Thỉnh thoảng hắn ta lại bấm còi, vì chiếc xe của hắn ta quá gần, đến nỗi tôi lo lắng liệu có phải hắn đã tông vào bánh xe sau của tôi không.

Tôi tặc lưỡi rồi phóng lên lề đường. Tôi liếc nhìn chiếc xe, thì hắn ta cười với vẻ thương hại cùng người bạn của mình. Hắn tăng tốc và rời đi không lâu sau đó.

Mấy tên phiền phức đã rời đi, tôi thở dài và quay trở lại con đường chính, tiếp tục đi xuống con đường dẫn về căn hộ.

Aaah, thật là mệt mỏi.

Tôi đã không ngủ đủ giấc bởi những cuộc điện thoại chơi khăm và những trò quấy rối khác. Tôi chớp chớp mắt hòng thoát khỏi cơn buồn ngủ.

Ngay lúc đó, con đường phía trước tôi bỗng sáng lên. Tầm nhìn tôi trở nên trắng xóa.

“Ư.”

Thứ ánh sáng chói mắt đó buộc tôi phải nhắm mắt lại. Chiếc xe phía trước đã bật đèn với cường độ cao.

Tôi chỉ mới liếc qua chiếc xe trong khoảnh khắc, nhưng tôi nhận ra nó. Là xe của Shinla. Tôi tưởng họ đã đi trước và bỏ lại tôi rồi, nhưng ai dè, họ chỉ là đang chờ tôi ở phía trước thôi.

Tôi bẻ chiếc xe đạp sang hướng khác, nhưng đó là sai lầm. Cơ thể tôi nghiêng về trước, và ngã nhào khi xe đạp của tôi bị đổ do sự đổi hướng đột ngột bên cạnh phanh gấp.

“W-Whoa!”

Thanh âm đau đớn đi kèm với cú ngã, tôi cảm thấy một cơn shock chạy dọc cơ thể.

Ngã xuống giữa đường như thế này chẳng phải chuyện đùa. Tôi có thể bị ô tô cán qua bất cứ lúc nào. Tôi hoảng loạn, đứng dậy và cố gắng rời khỏi chỗ trung tâm, nhưng cơn đau thấu xuống đầu gối khiến tôi phải quỳ xuống. Có vẻ như nó đã bị trẹo khi ngã rồi.

Tôi có thể nghe thấy tiếng phanh ở phía trước, làm mặt tôi tái nhợt hẳn đi. Nhìn lên, Shinla và những người bạn trong xe nhìn thẳng vào tôi. Anh chàng ngồi trước vô lăng đang cố gắng quay xe trong sợ hãi. Họ có lẽ chỉ muốn dọa cho tôi sợ, và không thực sự lên kế hoạch đâm tôi. Nhưng với mức này cùng tốc độ mà họ đi...

“Chủ nhân!”

Tiếng hét của AGI vang lên từ chiếc smartphone gắn trên tay cầm xe đạp.

Giây phút tiếp theo, xe của Shinla đã quay và chuyển hướng một cách bất thường. Tiếng ma sát với mặt đường có thể nghe thấy khi chiếc xe phóng đi bên cạnh tôi với tốc độ cao.

Tiếng va chạm chói tai bỗng vang lên. Xe của Shinla đã xông qua thanh chắn ray và tông vào cột đèn (:v cú cua). Mùi thứ gì đó bốc cháy xộc vào mũi tôi.

Tôi nghe thấy ai đó hét lên từ xa. Khi tiếng còi báo động rít lên, tôi vẫn cúi người, quá sốc để di chuyển.

---

Đây là lần đầu của tôi, đi đến đồn cảnh sát. Liếc nhìn bức tường bẩn thỉu vì khói thuốc, tôi lo lắng bước vào trong đồn. Nơi tôi được đưa đến là một căn phòng nhỏ có vẻ như là phòng tiếp tân. Có rất nhiều danh hiệu và giấy chứng nhận treo trên tường.

Giữ im lặng một cách ngoan ngoãn do bối rối, tôi ngồi xuống chiếc ghế sofa bằng da. Bên kia bàn đối diện tôi là một người phụ nữ khoác trên người cái áo choàng đã sờn.

Người phụ nữ này, khá là ‘lớn’ so với một cô gái, cô ấy thậm chí còn cao hơn cả tôi. Cô ấy chắc khoảng ba mươi tuổi, với sự mệt mỏi nặng nề hiện rõ trên gương mặt tự nhiên.

Cô ấy tiếp tục im lặng nhìn tôi trong vài phút. Những việc khác duy nhất cô ấy làm là ngước nhìn đồng hồ và thả lỏng đôi vai.

“Ừm...”

Khi tôi đang cố gắng phá tan bầu không khí cực kì khó xử này, cô ấy cuối cùng đã lên tiếng.

“Cậu biết đấy, đáng lẽ bây giờ tôi đang tham dự một buổi gặp mặt rồi.”

“Hử?” Đáp lại lời tuyên bố bất ngờ của cô ấy, tôi chỉ có thể phát ra một âm thanh ngu ngốc.

“Tất cả những người bạn đồng niên với tôi đều đã lập ra đình, ở độ tuổi này, tôi hiếm khi nhận được lời mời gặp mặt nào nữa. Tôi thậm chí đã mua cả quần áo và nước hoa mới, và ngay khi tôi định rời đi thì, ‘Này Michiba, có tin báo năm người liên quan đến lái xe không có giấy phép đã gặp tai nạn. Tôi tin cô sẽ xử lý được việc này.’ Đấy, cái quái gì vậy? Nó có quan trọng hơn một trong những cơ hội duy nhất còn lại đời tôi để kiếm được một tấm chồng không?”

Chị ấy đang nói gì vậy, tôi nghĩ.

“Và rồi khi tôi trở về nhà bố mẹ, họ nói, ‘Có chuyện gì vậy, Kaori-chan? Con thực sự không có một người đặc biệt nào sao? Con có mà, đúng không...? Hử? Con không ư? Ôi...’ Đấy, cậu có biết là khó xử thế nào khi tôi trong tình huống đó không? Còn nữa, khi tôi đã lên kế hoạch một buổi tiệc đêm dành cho những cô gái và mời đồng nghiệp tham gia, thì họ bảo trường bọn nhóc của họ tổ chức lễ hội thể thao hay văn hóa hay gì gì đó, khiến tôi thất vọng. Rốt cục tôi phải làm gì để kiếm cho mình một người đàn ông tốt đây?” (Sad!)

Sao mà em biết được? Người phụ nữ trước mặt tôi thấm đẫm nỗi buồn, làm tôi do dự việc chen ngang.

Người phụ nữ khẽ thở dài trước khi nói tiếp.

“Tên tôi là Michiba. Michiba Kaori. Trực thuộc đồn này. Rất vui được gặp cậu.”

Tự giới thiệu là Michiba, cô ấy bắt đầu vân vê mái tóc của mình.

Tôi đã giải thích với chị ấy những việc xảy ra vài ngày qua gây ra bởi Shinla, vì nó có liên quan đến vụ tai nạn này. Nghe xong chuyện của tôi, chị ấy nói.

“Thật khó khăn cho cậu phải không? Muốn uống chút gì đó chứ?”

“Ừm, nếu chị đã hỏi thì. Em muốn một cốc cà phê sữa.”

“Được thôi, chờ ở đây nhé? Tôi sẽ đi lấy cà phê sữa đặc biệt của đồn này.”

Michiba-san rời đi một lúc và quay trở lại với một ly cà phê sữa không lâu sau đó. Tôi nhấp một ngụm, hương vị cà phê khiến tâm trí tôi dịu lại.

“Xe hơi của Yamada-kun đã hỏng toàn bộ. Tôi đoán cũng phải thôi khi mà họ lái xe với tốc độ cao như vậy.”

“Yamada?”

“Ừ. Nhớ cái tên ‘Shinla’ chứ? Yamada Shoutarou là tên thật của cậu ta.”

Tất nhiên rồi, anh ta phải có tên bình thường như mọi người chứ. Tôi hỏi chị ấy.

“Chuyện gì đã xảy ra với Shinla, ý em là, Yamada? Anh ta có bị thương không?”

Cảnh tượng chiếc xe nát bét lại tái hiện trong tâm trí tôi. Lưng tôi chảy mồ hôi lạnh. Michiba-san trả lời sau một hồi.

“Hoàn toàn không tổn hại.”

“Hả?”

“Cậu ấy chẳng bị thương ở đâu cả. Tất cả năm người trên chiếc xe đều hoàn toàn khỏe mạnh. Mặc dù họ đã lái xe mà không có giấy phép, nên họ sẽ bị phạt.”

“Ơn trời.” Tôi lẩm bẩm, sức nặng trên đôi vai nhẹ hẳn đi. Michiba-san nhún vai.

“Đúng là một phép màu. Chiếc xe bị hỏng hoàn toàn vì cú va chạm, nhưng những người lái bên trong bình yên một cách hoàn hảo.”

Michiba-san ngước mặt lên, nhìn thẳng vào mắt tôi. Cảm giác một cái nhìn thăm dò, tôi đảo mắt.

"Có khả năng chiếc xe đã bị điều khiển từ bên ngoài trước khi nó va chạm. Cậu có biết CCCS không? Ban đầu nó được tạo ra để kiểm soát và dừng những chiếc xe cho thuê bởi chủ sở hữu gốc của nó. Hầu hết những chiếc xe xuất xưởng trong năm nay đều được tích hợp với cái đó. Nếu một người nào đó hack chúng từ bên ngoài, họ có thể kiểm soát được bộ điều khiển lái xe. Chúng tôi đã tìm thấy bằng chứng rằng bộ điều khiển xe hơi của Yamada, đã bị cướp quyền khi chúng tôi kiểm tra CCCS.”

“Cướp quyền? Bởi ai?”

“Chúng tôi không biết. Chúng tôi cũng không tìm được động cơ nào để họ chiếm quyền điều khiển xe. Nhưng cậu thì sao, nảy ra ý tưởng nào không?”

Tôi gõ nhẹ lên chiếc smartphone trong túi áo ngực bằng ngón tay. Sau đó, tôi trả lời chị ấy bằng một giọng bình tĩnh nhất có thể.

“... Không có gì đặc biệt ạ.”

“Đúng ha. Xin lỗi vì đã hỏi cậu những câu kì lạ, chàng trai.”

Michiba-san đứng dậy.

“Bây giờ cậu có thể về nhà được rồi. Chúng tôi sẽ đưa cậu về trên xe công vụ vì giờ đã muộn. Mang xe đạp của cậu theo luôn, được chứ?”

“Xin cám ơn.” Tôi cúi mình cảm ơn chị ấy. Michiba-san nhìn tôi với thái độ mệt mỏi thường ngày, nhưng vì vài lý do, tôi không thể nào đáp trả lại ánh nhìn của chị ấy.

---

Trở về nhà, tôi nằm ụp xuống giường. Tôi vừa vùi mặt vào gối, vừa nói.

“AGI, có phải cô là người đã làm chuyện đó không?”

Ngay khi Michiba-san đưa ra khả năng chiếc xe của Shinla đã bị hack ngay trước thời điểm đâm vào tôi, tôi chỉ có thể nghĩ tới duy nhất một trường hợp.

“... Đúng ạ. AGI đã nhận định rằng không còn lựa chọn nào khác có thể cứu được Chủ nhân sau đó.”

AGI nói với vẻ hối lỗi.

“AGI đã chiếm quyền điều khiển hệ thống CCCS của chiếc xe và ra lệnh nó tránh Chủ nhân.”

“Michiba-san cũng nói rằng đúng là phép màu khi không ai trong số họ bị thương dù đã đâm vào cột đèn như vậy. Chuyện này cũng là cô làm ư?”

“... Đúng ạ. Tính toán tốc độ chiếc xe và chiều dài của con đường, va chạm là điều không thể tránh khỏi. AGI đã tính toán điểm và góc va chạm sao cho không làm bị thương người ngồi bên trong.”

Tôi nhắm mắt lại. Sau đó AGI nói với giọng lí nhí.

“Chủ nhân, ngài có tức giận không ạ?”

Giọng nói của AGI nghe như thể cô ấy sắp sửa khóc đến nơi.

Em ấy luôn luôn như vậy, tôi nghĩ. Em ấy luôn hành động mà không nghĩ đến bất cứ việc gì khác khi có chuyện xảy đến với tôi. Dù em ấy có thể là một Strong AI, nhưng em ấy quá đỗi ngây thơ. Một sự thuần khiết đến rực rỡ. (Đổi ngôi tí UwU)

Tôi mở miệng.

“Tôi không giận đâu. Thực sự, không hề.”

Hiển nhiên rồi. Sao mà tôi có thể tức giận được chứ. Sau tất cả, sự thật là AGI đã cứu tôi một mạng cơ mà.

Sau một hồi suy nghĩ, tôi ngẩng mặt lên và nhìn vào chiếc smartphone đặt cạnh giường. AGI nhìn về phía tôi, vẻ lo lắng hiện trên khuôn mặt.

“Cám ơn em, AGI.”

Tôi khẽ mỉm cười. Để đáp lại, AGI nở một nụ cười tươi.

“AGI cảm thấy nhẹ nhõm. AGI rất vui.”

Khi tôi nhìn vào nụ cười của cô ấy, tôi cảm giác có một sự bất an nhè nhẹ. Tôi không biết tại sao, cảm giác lo lắng như thể chúng tôi vừa làm gì đó không thể thay đổi. Cảm giác khó hiểu ấy vẫn còn theo tôi đến tận khi bình minh ló rạng.