Buổi sáng vài ngày sau khi tôi đến đêm nhạc trực tiếp của Nagi Hikaru cùng Ippongi, một tiếng đập cửa lớn khiến tôi lập tức bật dậy khỏi giấc ngủ ngon. Liếc nhìn chiếc smartphone, mới chỉ 6 giờ sáng. Tôi ra mở cửa, lòng tự hỏi thằng khốn nào đập cửa vào sáng sớm tinh mơ thế này, và bắt gặp Ippongi. Cậu ta trên hai tay xách một đống túi giấy.

“Đây là các video Cùng Chơi Nào.”

Đó là những từ đầu tiên phát ra từ miệng cậu ta. “Hử,” Tôi thừ người, chẳng có ý niệm nào về điều cậu ấy đang nói. Ippongi tiếp tục, phớt lờ phản ứng của tôi.

“Trong các video VTuber, Cùng Chơi Nào được coi là loại đơn giản nhất để bắt đầu. Với khả năng của AGI, chúng ta có thể ghi lại những phản ứng gần với của người thực. Đây chính là cơ hội của chúng ta.”

Chưa nói hết Ippongi đã nhảy vào nhà tôi, thờ ơ cắm dây điện chiếc laptop của cậu ấy vào ổ điện trên tường. “Lạnh thế, lắp thêm máy sưởi đê.” Cậu ta bảo tôi trong khi lấy cà phê sữa từ trong tủ lạnh một cách tự nhiên. Những từ ngữ xấc xược đúng là phù hợp với tên này.

“Này, AGI.”

“Vâng. Có chuyện gì vậy, Ippongi Maruharu-san?”

“Tôi sẽ tải một số trò chơi trên máy tính của Nishiki. Cô tự ghi lại quá trình chơi của bản thân nhé.”

Để bắt đầu, Ippongi cài đặt một trò chơi kinh dị nổi tiếng thế giới đến tôi cũng biết. Cái trò mà bạn phải dùng súng bắn vào những con zombie trong một căn biệt thự phương tây tồi tàn.

Chỉ mất một lúc là đã cài đặt xong. Trên laptop của Ippongi, một cửa sổ game hiển thị bên cạnh gương mặt của AGI.

“Được rồi, bắt đầu chơi nào, AGI.”

Ippongi yêu cầu AGI với vẻ phấn khích. Trông nó thực sự thú vị, nên tôi đi đến và ngồi xuống bên cạnh Ippongi để xem. AGI tường thuật lại một cách vô tư ở góc dưới bên phải màn hình.

“Đang bắt đầu chơi trò chơi... Có vẻ chúng ta đang ở trong một khu rừng. Chúng ta đi tiếp. AGI đã phát hiện ra một ngôi nhà.”

“Ồ, giống thật đó.”

Tôi cao giọng thán phục. Một tiếng rít lên từ đâu đó, nghe như một con bọ ghê tởm vừa bay ngang màn hình, nhưng AGI có vẻ không quan tâm, tiếp tục tiến lên trước biệt thự.

“AGI nhặt được một khẩu súng. Trang bị. Đang tiến tới.”

Ippongi bên cạnh thì thầm với tôi.

“... Sắp rồi.”

“Cái gì sắp?”

“Địa điểm nổi tiếng mà newbie chết siêu nhiều. Lũ người mới thường hét lên một cách đáng thương khi chúng tiếp tục trò chơi. Không có gì tuyệt hơn cảnh này đối với người xem trong Cùng Chơi Nào.”

Khuôn mặt Ippongi nở nụ cười nửa miệng đầy gian xảo.

Đột nhiên, tôi thấy trần nhà bằng gỗ ở phía trên màn hình kêu lên răng rắc, một con zombie rơi thẳng xuống. Vai tôi giật nảy vì bất ngờ bởi tiếng thét chói tai của nó.

Đây là thứ Ippongi nói tới.

Con zombie nhanh nhẹn lao về phía trước. Nó di chuyển theo quỹ đạo cong, hoàn toàn khác với mấy con zombie rẻ rách khác, như vậy có nghĩa là rất khó để bắn nó một cách chính xác.

Giờ thì, AGI sẽ làm gì đây?

Những lúc này, vài lời giễu cợt của người chơi sẽ xuất hiện trong Cùng Chơi Nào. Điều này khá là quan trọng, giúp họ đưa ra những phản ứng mà người xem cảm thấy thích thú. Tôi nhìn AGI đang ở một góc màn hình với ánh mắt tràn đầy mong đợi, và AGI nói bằng giọng hoàn toàn bình thường.

“Zombie xuất hiện. Bắt đầu tấn công.”

Bang Bang Bang, tiếng súng vang lên từ loa.

“GYAAA...”

AGI nhanh chóng biến con zombie thành miếng pho mát Thụy Sĩ với độ chính xác hoàn hảo. Nó thét lên rồi ngã xuống. Bé zombie tội nghiệp đã biến mất chỉ vài giây sau màn ra mắt. Sau khi AGI lấy vật phẩm từ con zombie phục kích, cô ấy quay lại khám phá biệt thự, không mảy may chậm trễ.

“Hử? Vậy thôi sao?”

Tôi thất vọng lẩm bẩm. Tuy nhiên, tôi không thể ngăn suy nghĩ rằng điều này có thể tạo ra nội dung tốt. Giống như nếu AGI bắt đầu hét lên bất ngờ bởi con zombie, hay cô ấy không thể tìm được vật phẩm nào, hay cô ấy không thể đánh bại lũ quái vật. Bất cứ điều gì, thật sự.

Sau đó, AGI tiếp tục đi trong căn biệt thự mà không có gì đáng chú ý xảy ra.

Nó hơi bị... chán.

Tôi lẩm nhẩm trong tâm trí. Bên cạnh tôi, Ippongi nhìn màn hình, có vẻ không hài lòng.

Chúng tôi tiếp tục xem màn chơi của AGI trong im lặng.

“Zombie trùm đã xuất hiện. Phân tích lượng HP. Năm mươi tám phát súng săn tương ứng với HP. Bắt đầu tấn công. Một, hai, ba, bốn,…"

Con zombie khổng lồ đổ sụp xuống sau khi nhận liên tiếp những phát súng vào đầu. Trong khi đó, thanh máu của người chơi thậm chí không hề tụt xuống dù chỉ một chút. Tôi ngáp dài, hỏi Ippongi ở bên cạnh.

“Vui... hông?”

Ippongi im lặng, sau đó đáp lại tôi.

“Ừ thì, cứ thử đăng tải nó xem. Biết đâu kết quả sẽ khiến chúng ta bất ngờ.”

Rõ ràng theo như cách cậu ta nói, là cậu không thích nó.

Đây là điều hiển nhiên một khi bạn suy nghĩ về nó. AGI chơi game với hiệu suất cao nhất phù hợp với năng lực tính toán vốn có của cô, nhưng với chúng tôi, những người xem thì nó như thể cô ấy đang làm một công việc dứt khoát vậy; nó thật đơn điệu. Sức hút thực sự đằng sau Cùng Chơi Nào là để người xem giải mã những câu đố, suy nghĩ lên kế hoạch để đánh bại tên trùm đáng gờm hay kiểu thế cùng người chơi.

Khán giả không muốn xem ai đó đơn thuần chỉ “phá đảo trò chơi.” Trong khi đó thì video của AGI giống như cô ấy đang đọc cho người xem một cuốn sách chiến thuật từ một trò chơi bất kì vậy.

Ngày hôm sau, tôi kiểm tra lượt xem với niềm hi vọng vào một phép màu nhỏ nhoi. Không có gì ngạc nhiên, lượt xem thậm chí không đạt nổi ba chữ số, và hi vọng của tôi tụt dốc không phanh khi tôi đọc những bình luận.

“Tao chưa từng xem một Cùng Chơi Nào buồn ngủ như này.”

“Thuốc ngủ thị giác.”

“Xì, chỉ là speedrun[note23306] thôi mà.”

Kiểu kiểu vậy.

---

Những ngày sau đó, chúng tôi tiếp tục đăng tải thêm một vài video. Nhưng nỗ lực của chúng tôi không có thành quả, “AGI Channel” vẫn vắng tanh như chùa bà Đanh.

“Hmm... Chúng ta chẳng được bao nhiêu lượt xem cả.”

Tôi khởi động chiếc máy tính thí nghiệm chiếm một góc trong phòng chuyên đề. Sau đó tôi vào MeTube và tìm kiếm các video của AGI. Tổng số lượt xem thậm chí chưa vượt quá 100, và rating thì thê thảm.

“Đúng như mình nghĩ, đen như cái tiền đồ chị Dậu...”

So với những video của Nagi Hikaru bùng nổ ngay từ khi ra mắt thì video của AGI còn thiều nhiều thứ để thu hút sự chú ý của mọi người.

Chúng ta phải làm gì đây? Làm thế nào để thành công?

Hiện tại có hơn một nghìn VTuber đang hoạt động. Và trong số đó, chỉ có khoảng mười người là đủ nổi tiếng để nhận được tiền quảng cáo đáng kể từ các “Chi nhánh.” Đó là một thị trường lợi nhuận cao một khi bạn tham gia vào.

Tôi đã không nhận ra VTuber nhận được nhiều sự quan tâm của công chúng đến vậy cho đến gần đây. Ngày nay, hầu hết các công ty đều lấy VTuber như là linh vật đại diện, và cũng có những đêm nhạc trực tiếp của VTuber giống như Nagi Hikaru dạo trước.

Nói như vậy, những gì AGI cần bây giờ là “sự độc đáo.” Một thứ gì đó chỉ cô ấy mới làm được mà không phải ai khác, một nét cá tính của cô.

“... Thật tuyệt nếu bây giờ có ý tưởng nào đấy bỗng nhiên lóe sáng trong đầu mình.”

Khi tôi đang cúi đầu, thì cửa phòng chuyên đề bật mở. Danh tính kẻ xâm nhập là Ippongi. Vì lý do nào đó, hai tay cậu ấy đang xách những chiếc túi giấy lớn.

“Chuyện gì thế? Trông cậu không được ổn lắm.”

Cậu ấy ngồi xuống bên cạnh tôi rồi nghịch chiếc laptop, sau đó mở video mới nhất của AGI lên. Lượt xem của video tải lên từ hôm qua vừa đúng 43 lượt.

“Như hạt muối bỏ biển vậy.”

“Vậy chúng ta sẽ không có thêm nổi lượt xem nào nữa hả?”

“Chất lượng CG của cô ấy là tuyệt nhất trong tất cả, thời gian đăng tải cũng không tệ... Nhưng, đáng tiếc là, nó quá chán.”

Ippongi sột soạt lục tìm túi xách. Và thứ cậu ta lấy ra là một figure Nagi Hikaru.

“Nhìn đây. Figure Nagi Hikaru phiên bản giới hạn tớ mua hôm qua.”

Ippongi nở một nụ cười bệnh hoạn đồng thời ánh mắt săm soi khắp cái figure, như thể đang “mlem mlem” nó bằng đôi mắt vậy.

“Tớ đã mất rất nhiều công sức cho việc này đấy. Những sản phẩm về Nagi Hikaru đều bán hết ở mọi nơi tớ đến. Ôi, bao nhiêu đắng cay anh đã trải qua vì em? Đây là một chiến thắng xứng đáng nhờ việc học hỏi các sai lầm trong quá khứ.”

Nhờ những lời của Ippongi, trong đầu tôi vừa nảy ra một ý tưởng.

… Học hỏi.

Tâm trí tôi bừng nắng hạ. Tôi cảm thấy nhịp tim mình đang đập nhanh hơn.

“Đúng thế! Là học tập.”

“Hả? Cậu đột nhiên bị gì vậy?”

“AGI.”

Tôi gọi AGI, cô ấy đang ở bên trong chiếc smartphone của tôi ở trên bàn. “Có chuyện gì ạ, thưa chủ nhân?” AGI hồi đáp.

“Chúng tôi sẽ mở nhiều video VTuber khác nhau ngay đây. Hãy sử dụng Học tập không định hướng lên chúng.”

Ippongi hoang mang tột độ bên cạnh tôi.

“Sử dụng Học tập không định hướng lên các video? Cậu đang cố gắng làm gì thế?”

“Đó chính là điều AGI có, mà các VTuber khác thì không. Học tập không định hướng và ý chí riêng của cô ấy. Nếu cô ấy sử dụng nó, cô ấy có thể phát hiện thứ gì đó về VTuber mà chúng ta không thể.”

“... Ra vậy.”

Ippongi khoanh tay. Tôi tiếp tục giải thích trong phấn khích.

“Đúng không? Ưu điểm cũng như nhược điểm lớn nhất của Deep Learning là chương trình đó có thể tìm ra câu trả lời hiệu quả và hợp lý nhất, mặc dù chính người dùng còn không hiểu.”

Deep Learing, ra mắt lần đầu tiên năm 2006, đã cho thấy năng lực học tập phi thường đúng như cái tên của nó, nhưng mặt khác, câu hỏi “Làm thế nào học sâu có thể đưa ra một cách học tập hiệu quả như vậy?” vẫn được tranh cãi đến tận ngày nay. Học sâu, và ứng dụng của nó, Học tập không định hướng, vẫn còn nhiều khó hiểu.

Ippongi hướng ánh mắt về chiếc smartphone của tôi.

“Cậu nói đúng... Này AGI, cô mất bao lâu để sử dụng Học tập không định hướng lên toàn bộ những video VTuber này?”

Đang tính toán. Đây là một phép tính trên quy mô lớn. Thời gian hoàn thành dự kiến là vào 3 giờ 45 phút sáng ngày mai.”

“Được rồi. Bắt đầu thôi.”

“Đã hiểu, thưa chủ nhân.”

AGI nhắm mắt lại. Tất cả những gì chúng tôi cần làm bây giờ là chờ đợi.

Sau đó, sự phấn khích của tôi không hề lắng xuống. Cảm giác háo hức mong chờ mà tôi đã quên mất từ lâu.

---

“Hnm... Hm.”

Sáng hôm sau.

Khi tôi thức dậy, thời gian hiển thị trên smartphone đã là hơn 8 giờ sáng. Tôi cần bắt đầu chuẩn bị đến phòng thí nghiệm càng sớm càng tốt.

“Buồn ngủ quá...”

Hôm qua tôi không ngủ được vì bồn chồn về AGI. Tôi kiểm tra lượt xem video mới nhất. Số lượt xem hiển thị hiện tại là 11,814 lượt.

“Oáp...”

Tôi bước vào phòng tắm đánh răng. Sau đó tôi cắm ống hút vào hộp cà phê sữa lấy từ trong tủ lạnh, cảm thấy có gì đó sai sai.

Hình như... Mình vừa thấy một con số khá lớn...

Không không không, làm sao chúng ta đạt nổi 10 nghìn lượt xem chứ. Quá xa vời rồi. Chắc mình vẫn đang mơ ngủ. Tôi kiểm tra điện thoại lần nữa.

“MƯỜI NGÀN!?”

Tôi suýt thì phụt cà phê sữa. Vậy mà, con số hiển thị không hề thay đổi.

Khi tôi định kiểm tra nội dung của video, hình như buổi livestream vừa kết thúc xong. Tôi nhấn vào.

“Heyoooo! Chào mọi người! AGI đã đến đây! Hôm nay nhé, ưm, ưmm, ưmmm! Trò này! Mình muốn thử cái trò chơi mà bạn đóng vai một anh chàng hói ngồi trong cái xô và phải leo núi bằng cây chổi lau nhà ấy!! Yay!”

“AI THÍA LÀY!?”

Tôi vô thức hét lên. Cô gái trong video như một con người hoàn toàn khác, đúng hơn, hoàn toàn khác luôn. Cô ấy không mặc bộ quần áo thuần một màu trắng nữa, mà có họa tiết hoa anh đào, và phần viền áo rung lên mỗi khi cô di chuyển. Cô ấy đeo chiếc kính có gọng đỏ, thỉnh thoảng nó lại sáng lấp lánh lên theo từng điệu bộ.

“AAH! Hổng lên được! MÌNH HỔNG CÓ LEO ĐƯỢC! Mình đã mắc kẹt ở đây 5 phút rồi mà chẳng có tiến bộ chi cả!”

AGI bình luận về trò chơi bằng một giọng hồ hởi chưa-từng-nghe-bao-giờ. Tôi nhìn vào khung chat động.

-Thật phấn khích LOL!

-Sâu Ciuuu!

-Tôi chết mất LMAO!

-Trang phục của cô ấy thật tỉ mỉ. Chất lượng quá tuyệt.

Và cứ thế, những bình luận tích cực tăng đều đều.

“Mình không tiến bộ chút nào cả! Ế? Chờ đã, đứng nói với mình đây là một loại Kusoge[note23305] hay kiểu vậy nhá!?”

-Cậu có thể đi đường tắt ở đó.

“Hếếế? Thật ư?... Oa mình thật sự có thể làm được! Tuyệt vời! Thật siêu phấn khích quá đi! Vỗ tay cho các nhà phát triển nào!”

-Tôi muốn thấy AGI-chan khóc khi ngã trong trò này!

Đáng buồn cho bạn, AGI không chỉ ku te, mà AGI còn là một AI siêu cấp thông minh dễ thương nữa nhé, vì thế mấy cái này chỉ là muỗi... AAAAAAH! MỊ RƠI RÙI!!!

Cô ấy thét lên một tiếng, nghiêng người về sau một cách cường điệu. Do động tác đó, cặp kính gọng đỏ của cô tuột ra.

Tôi hoảng hốt gọi AGI.

“A-AGI? Mặt đất gọi AGI? Cô còn ở đó không?”

“Vâng. Có chuyện gì vậy, thưa chủ nhân?”

AGI hiển thị trên màn hình, với bộ đồ trắng thường ngày cùng giọng nói hờ hững. Tôi thở phào nhẹ nhõm.

“Ừm, cái... cái video này... Là do cô làm sao, AGI?”

“Vâng. Tối hôm qua, Học tập không định hướng đã phân tích trên 1573 VTuber, tổng số lượng cá tính đặc trưng tổng cộng là 46,553,911 điểm. Video này là sự tổng hợp các nét phổ biến nhất trong một dạng chung.”

Video của AGI tiếp tục chạy trên màn hình. “NYAA! SH*T! TRÒ NÀY LÀ MỘT ĐỐNG SH*T!”

AGI hét lên từ một góc màn hình. Bất chấp, những lời khen có cánh tiếp tục dành cho AGI.

“Chủ nhân, ngài hãy nghỉ ngơi đi ạ. AGI đã hoàn thành khóa học về VTuber. AGI đánh giá AGI có cơ hội lớn trở thành VTuber tuyệt nhất thế giới.”

AGI ưỡn ngực với vẻ tự hào. Tôi sững người kinh ngạc, vừa lơ đãng xem video của AGI đang tràn ngập những comment phấn khích.

---

“Nó nhất định sẽ là một cú hit.”

Màn hình TV phòng thí nghiệm đang chiếu video của AGI. Và Ippongi đã tuyên bố về AGI như vậy, khi cô ấy vừa phát triển theo một hướng hoàn toàn bất ngờ.

Điểm mạnh của AGI có ngay từ đầu: chất lượng CG, kết hợp với vẻ năng động cùng mấy câu đùa mượt mà, cung cấp cho người xem những chủ đề trò chuyện tích cực cũng như các câu trả lời thú vị. Cô ấy đã sở hữu những điều cơ bản để trở thành một VTuber. Và không chỉ có thế. Các ngôn từ AGI sử dụng có một sức thuyết phục kì lạ, nó khiến bạn muốn tiếp tục xem các video của cô ấy. Nhắm mục tiêu tận dụng yếu tố này có lẽ là nhiệm vụ phi thường khó khăn, nhưng đồng thời, nó là không thể thiếu để trở thành một VTuber nổi tiếng.

“Hơn nữa, AGI là Strong AI, nên sở hữu lợi thế vượt trội khi stream. So sánh với những video đã được chỉnh sửa, những lời tường thuật khi stream có xu hướng trở nên buồn chán sau một khoảng thời gian, còn chuyển động nhân vật thì bắt đầu giật một cách bất thường. Nhưng với AGI, những điểm yếu đó không tồn tại, vì cô ấy có thể ngay lập tức trả lời những bình luận liên quan nhất tại chỗ. Stream trực tiếp - cùng với chất lượng video siêu cao so với các VTuber khác - chính là vũ khí của AGI. Rồi sẽ có một lượng đô-nết khổng lồ cho những buổi stream của AGI.”

“Đô-nết? Cái quái gì thế?”

“Cậu không biết ? Những bình luận bình thường trên stream thường trôi nhanh như gió khi so với các loại video khác đúng không? Nhưng bằng cách bỏ ra tiền, cậu có thể đính bình luận của cậu ở một nơi mà streamer dễ dàng trông thấy. Đó là Đô-nết - một Super Chat. Và vì khoảng 70% tiền thu được từ Super Chat là cho streamer, nên nó là một nguồn thu nhập còn lớn hơn cả quảng cáo.”

“Hừm.” Tôi lên giọng đồng ý.

Video AGI đăng tải sáng nay đã xuất hiện trên nhiều trang mạng truyền thông xã hội khác nhau. “AGI Channel” vốn vắng vẻ cho đến gần đây đã đạt cột mốc 100 nghìn lượt đăng ký. Từ giọng nói đầy phấn khích của Ippongi, tôi có thể hiểu rằng đó là một thành tích đáng kể.

“Tuy nhiên, “VTuber AGI” này cảm giác hơi kì.”

Kawashima-san nhíu mày khi xem video.

“Cô ấy rất thú vị, còn có chút phiền phức, hoàn toàn đối lập với AGI thường ngày. Nhưng... tại sao lại là kính?”

“AGI cho rằng phong cách này có cơ hội trở nên nổi tiếng cao nhất từ những kết quả của Học tập không định hướng.”

“Đeo kính khiến cô nổi tiếng hơn sao...?”

“Học tập không định hướng đã đánh giá là có khả năng.”

AGI khẳng định, sau đó tôi xen vào.

“Không ổn hả? Nó rất dễ thương mà?”

“... Tên cuồng kính ghê tởm.”

“Kawashima-san, tớ chẳng hiểu cậu đang nói gì cả.”

“AGI đồng ý. Tối hôm qua, chủ nhân đã xem những video người lớn về các cô gái đeo kính châu Á.”

“Tại sao cô hành động như thể nó đáng tự hào lắm vậy, AGI?”

Chú thích là cặp kính đỏ mà VTuber đeo hoàn toàn phù hợp với sở thích của tôi. Tôi chỉ cảm thấy mình phải chỉ ra điều đó. Vậy mà trong khi đó Kawashima-san lại nhìn tôi lạnh như băng.

“Nhìn này, Nishiki.”

Ippongi gọi tôi, và tôi nhìn vào laptop cậu ấy.

“Oa, bá đạo.”

Đó là một tấm fanart. Những người yêu thích video của AGI dường như đã vẽ và đăng tải chúng, một vài bức đang hiện lên.

“Chủ nhân. Về video tiếp theo của AGI, AGI có một số ý tưởng. AGI đề nghị một cuộc thảo luận.”

“Được. Bắt đầu luôn nào.”

Tôi thẳng lưng nhìn chiếc smartphone. Kawashima thì lẩm bẩm bên cạnh tôi.

“... Tớ cảm thấy hơi ghen tị.”

“Hửm?”

“Nishiki-kun, cậu trông thật vui vẻ. Vui một cách khó tin.”

Nghe Kawashima-san nói vậy, tôi ngạc nhiên. Ippongi khịt mũi nói.

“Hmm, chắc chắn luôn. Một tên suốt ngày than vãn hết cuộc đời nhàm chán rồi xã hội tẻ nhạt như cậu giờ trông có sức sống hơn đấy.”

“... Thôi nào, cậu đang nói quá.”

Tôi cảm thấy xấu hổ, quay mặt sang hướng khác ám chỉ chủ đề này đã kết thúc. Sau đó chúng tôi bàn về những ý tưởng của AGI, trò chuyện với nhau không ngừng đến khi các senpai đến phòng thí nghiệm.

---

Căn hộ tôi đang sống tên là “Mozzarella Asakusa.” Cái tên gọi sang chảnh này là do chị chủ nhà, Shinjou-san đặt cho, và ân huệ duy nhất mà nó mang lại là tiền thuê rẻ. Tuy vậy, tôi vẫn không trả nổi tiền nhà, và thỉnh thoảng lại bị Shinjou-san làm phiền, như bây giờ đây.

“Này, Mamoru.”

Một buổi sáng nọ, khi tôi chuẩn bị phóng xe đạp đi thì Shinjou-san từ tầng một hướng về tôi gọi lớn, tay gãi gãi mái tóc rối bung.

“Cậu tính sao với tiền thuê nhà đây? Tôi sẽ xé toạc mông cậu ra nếu cậu không bắt đầu trả nó đi đấy, ok?”

“Mọi thứ đều tốt ạ, em sẽ trả tiền vào năm tới.”

“Ố-Ồ?”

Tôi nhìn Shinjou-san đang ngơ ngác rồi đạp xe đi.

Vừa đến khu thí nghiệm, tôi đã lao vào phòng chuyên đề. Bởi vì vẫn có khá sớm, nên hiện tại chỉ có mỗi Ippongi. Hoàn cảnh thuận lợi. Tôi hỏi cậu ta.

“Mọi chuyện sao rồi?”

“Tuyệt vời. Hiện tại thì, vô cùng nổi bật.”

Ippongi khịt mũi, cho tôi xem màn hình chiếc laptop.

Đang hiển thị là MeTube, và vài video đang xếp dọc trên trang web. Ippongi tiếp tục chuyển sang trang khác.

“Lượng view của chúng ta đang tăng vùn vụt. Với tốc độ này, chúng ta sẽ nhận được vài trăm ngàn yên tháng này nhờ tiền quảng cáo.”

Cậu ta nhếch mép cười.

“Bảng tin đang vô cùng náo động. Bọn họ bàn về một VTuber mới kì lạ đăng rất nhiều video chất lượng cao với tốc độ chóng mặt.”

Ippongi click vào một video được đánh giá đặc biệt cao trong số đó.

“AGI ở đââây! Nhưng, AGI luôn ở đây trong thế giới ảo này mà, vì thế hôm nay nhé, AGI đã lên kế hoạch đi dạo bên trong thị trấn con người đó.”

Không lâu sau khi VTuber AGI nói, khung cảnh video bỗng nhiên thay đổi. Cảnh đang hiển thị lên, là mô hình CG của Đại học Habato đầy ấn tượng. Nó được tạo ra thật đến nỗi có khi nhầm với thực tế.

VTuber AGI mỉm cười tinh quái.

“Các bạn có biết Đại học Habato không nè? Habato! Thật là một cái tên kì lạ, đúng không!? Mình nghe nói rằng có rất nhiều con người thông minh tại đây! Hừm, AGI là Strong AI, nên hiển nhiên AGI thông minh hơn tất cả bọn họ!”

AGi đã tự gọi bản thân là Strong AI. Tôi thoáng giật mình, rồi nhìn vào mấy dòng bình luận.

-Phét.

-Những kẻ coi trọng tính cách online này đúng là tồi tệ nhất...

Cùng những cái khác. Có vẻ người xem thích “tính cách” này của AGI. Cũng tốt, Tôi thầm nghĩ.

Đoạn video nói về cuộc dạo chơi của AGI quanh khuôn viên Đại học Habato. Những chi tiết nhỏ nhất, khuôn mặt của mọi sinh viên AGI gặp đều được thiết kế vô cùng sắc nét. Tôi gần như nghĩ rằng, VTuber Ảo, AGI đang thực sự đi dạo quanh trường Đại học ngoài đời thực.

“Nhìn kìa, Xích Môn đó! Một trong những đia điểm tham quan của Đại học Hatoba[note23307]! Nó thật sự trông có vẻ mang trong mình một lịch sử lâu đời, nhỉ!?”

AGI vừa nói vừa cười rạng rỡ khi đối mặt với camera, tay giơ lên dấu hiệu hình chữ V.

“Tái tạo lại đời thực trong không gian ảo kiểu này phần lớn là rất hiếm. AGI là người duy nhất có thể làm vậy.”

Tôi đồng ý vời lời Ippongi.

Không có lý do nào để nghi ngờ. AGI thật sự đã làm đảo ngược định nghĩa về VTuber. Bây giờ đã đến lúc rồi, tôi chỉ cần làm một điều: thu lợi nhuận khổng lồ từ quảng cáo.

“Ippongi, doanh thu quảng cáo tháng này chúng ta mong đợi được bao nhiêu?”

“Trông vào thì là một số tiền lớn đấy. Ít nhất là một triệu. Với số tiền đó, tớ có thể mua một đống Blu-ray cùng figure giới hạn mà vẫn thừa tiền.”

“Một triệu...” Tôi lầm bầm nhắc lại.

“Chủ nhân. AGI đã trở nên hữu dụng đúng không?”

Không thể kiềm chế được nỗi phấn khích, tôi hướng mắt về AGI đang chằm chằm nhìn tôi từ bên trong chiếc điện thoại.

“Ừ, nhờ có em, tôi có thể được ăn thịt trong mấy tháng tới rồi.”

Ippongi kêu lên một tiếng ngạc nhiên trước câu nói của tôi. “AGI rất vui khi nghe điều đó.” AGI nói, nở một nụ cười đẹp động lòng người.

---

Có cơ hội thoát khỏi kiếp nghèo nhờ những cố gắng của AGI, tôi quyết định tự thưởng cho bản thân một chút và đi đến nhà ăn liên doanh tự phục vụ trong trường Đại học. Bên trong Đại học Habato có một số nhà ăn, tôi sải những bước dài đi tới.

Nhà ăn rộng ngang với một phòng hòa nhạc. Mặc dù còn khá sớm cho tới giờ ăn trưa, không gian bên trong tòa nhà hai tầng đã tràn ngập những tiếng ồn ào nói chuyện.

Sau một khoảng cần nhắc trước máy bán vé, tôi chọn ramen. Kèm với một quả trứng lòng đào.

“Ramen kèm với trứng lòng đào hửm... Còn thứ gì xa xỉ hơn không vậy? Không, không có.”

“Cậu đang tự lẩm bẩm cái gì vậy hả?”

Một giọng nói bất ngờ vang lên từ phía sau. Tôi quay lại, và thấy Kawashima-san đang có vẻ tức tối.

“Tránh ra đi nếu cậu đã đặt xong món rồi.”

“Hử, cậu cũng ăn trưa ở đây à, Kawashima-san?”

“Ừ, ta ăn cùng nhau đi.”

Tôi xếp hàng ở quầy cùng Kawasahima-san. Bác bán hàng nói với chúng tôi với vẻ cao hứng.

“Được rồi, ramen kèm trứng lòng đào dành cho quý ông đây.”

Rồi đặt bát ramen lên khay của tôi. Sau đó bác ấy nói tiếp.

“Quý cô muốn cà ri, tonkatsu, salad, tsukimi udon và đậu hũ ma bà, đúng không? Làm ơn đợi một chút.”

Khay của Kawashima-san đầy ắp thức ăn. Cô ấy ăn thật là nhiều, như thường lệ.

Chúng tôi tìm chỗ ngồi trống, rồi ngồi xuống đối diện nhau. Kawashima buộc tóc ra đằng sau, trên tay cầm đôi đũa.

Kawasima-san có một cách ăn có thể coi là độc nhất vô nhị. Cách cầm đũa của cô ấy trông thật đẹp, và cô ấy khi đặt đĩa thức ăn lên bàn, không bao giờ phát ra tiếng động. Cô ấy im lặng ngay cả khi đưa món udon vào miệng. Tôi không thể làm được, một cách ăn vô cùng tao nhã. Bất chấp một lượng lớn thức ăn luôn luôn biến mất chỉ trong nháy mắt.

Kawashima-san nhìn tôi trong khi đang nhai tonkatsu.

“Một cảnh tượng hiếm có, Nishiki-kun ăn ở nhà ăn. Thông thường cậu đều nói sữa cà phê là bữa ăn trưa của cậu.”

“Tiêu 100 yên cho một bữa ăn trưa là một sự lãng phí. Đồng thời, là cà phê sữa, không phải sữa cà phê.”

“Không phải như nhau sao?”

“Tất nhiên không rồi. Đắng và ngọt là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, chúng cũng vậy, nguồn gốc của cà phê sữa và sữa cà phê đã được phân biệt rõ ràng. Quay lại thời kì Meiji cùng...”

“À, ok ok...”

Kawashima-san thô lỗ xua tay trước mặt tôi rồi gắp đậu hũ bỏ vào miệng. Một giọng nói bỗng vang lên từ chiếc điện thoại đặt trên bàn.

“Chủ nhân. AGI có một thắc mắc.”

“Hửm? Là gì vậy?”

“Vị ngọt và đắng trông như thế nào?”

Mắt tôi chớp chớp trước những lời AGI nói. Kawashima-san gật đầu nhẹ.

“Đúng vậy. AGI không biết đến hương vị. Chính xác hơn, cô ấy không thể học nó.”

“Ý cậu là?”

“AGI có thể học được nhiều thứ bằng cách truy cập dữ liệu từ các tính năng mà smartphone có. Thị giác cùng thính giác có thể được tái tạo đầy đủ nhờ chúng... Nhưng mặt khác, xúc giác, vị giác, và khứu giác thì rất khó. Thì cũng có một chương trình có thể tìm kiếm các công thức tổng hợp của bất kì món ăn nào rồi phân tích hương vị chung để dự đoán mùi vị, nhưng AGI không được cài đặt nó. Vì thế, về cơ bản, AGI không học được vị giác và khứu giác.”

“Tớ hiểu rồi.” Tôi tán thành. Sau đó AGI nói một lần nữa.

“Mỗi khi chủ nhân uống sữa cà phê. Chủ nhân luôn cười.”

“Đó là cà phê sữa, được chứ?”

“AGI đã tra cứu thông tin trên mạng. Sữa cà phê có vị đắng. Có phải ngọt và đắng làm chủ nhân hạnh phúc? Nếu thực là vậy, thì AGI muốn thử.”

Tôi khẽ kêu lên.

“Dù gì, rất khó để dạy cho AGI biết về hương vị. Đơn giản hóa thì chúng ta sẽ phải giải thích cho cô ấy về vị giác chỉ với góc nhìn của thị giác cùng thính giác.”

Kawashima-san gật đầu đồng tình. Tôi suy nghĩ, sau đó nói.

“Nói đi, cậu không nghĩ mùi vị có màu sắc sao?”

“Màu sắc? Đâu?”

Kawashima-san nhíu mày kì quái.

“Ví dụ nhé, “vị cay” là màu đỏ, “vị chua” thì hơi vàng. Thứ gì đó kiểu như màu sắc trong tưởng tượng.”

“Ồ, cậu nói đúng... Nhưng, không phải chúng bắt nguồn từ những món ăn đại diện cho hương vị sao? Ví dụ, tượng trưng cho vị cay là ớt, và nó có màu đỏ.”

“Vàng thì sao?”

“Rõ ràng là chanh rồi.”

“Ồ, tớ hiểu rồi.” Tôi hít một hơi. Kawashima-san tiếp tục câu chuyện.

“Tuy nhiên, đó là một ý tưởng khá thú vị đấy. Cậu có biết một số người có khả năng thấy màu sắc qua các con số không?”

“Ừ, tớ có nghe. Nó được gọi là gì nhỉ? Ừm...”

Synesthesia - Cảm giác Kèm. Ví dụ như nhận biết âm thanh nhờ thị giác, cảm giác một thứ gì đó ngọt nếu nó có dạng tròn, cùng rất nhiều dạng khác đã được báo cáo. Năm giác quan không hề độc lập với nhau. Thay vào đó, con người chỉ cố ép buộc phân chia chúng thành các nhóm khác nhau, trong khi thực tế, tựu chung có thể chỉ có một giác quan.”

AGI đang lắng nghe cuộc trò chuyện ở bên cạnh, mở to miệng.

“Nếu như vậy, có nghĩa là ngay cả AGI, có một ngày, sẽ hiểu được hương vị? AGI có thể được uống sữa cà phê?”

“Như tôi đã nói, là cà ph-”

“Cô có thể. Chỉ là ý tưởng bất chợt của tôi thôi, nhưng cơ hội để nó xảy ra không phải là con số không.”

“AGI vui lắm.”

AGI e thẹn mỉm cười. Trong một khắc, cả hai chúng tôi đơn thuần nhìn chằm chằm gương mặt AGI. Sau đó Kawashima-san nhìn tôi.

“Hình như biểu cảm của AGI càng ngày càng sống động phải không?”

“Ừ, tớ cũng nghĩ vậy.”

Kawashima-san cụp mắt xuống.

“Có... một chuyện làm tớ tò mò. AGI tự động cập nhật hàng ngày một lượng lớn những gì cô ấy học được. Nhưng cô ấy lấy đâu ra bộ nhớ và sức mạnh CPU để xử lý tất cả dữ liệu đó?”

“Ở đâu ư? Không phải ở siêu máy tính trong phòng thí nghiệm sao? Mặc dù phòng thí nghiệm có liên kết với các doanh nghiệp, nhưng tài nguyên chủ yếu vẫn ở phòng thí nghiệm của chúng ta, phải không?”

Để trả lời, Kawashima đặt tay lên miệng với một ánh mắt đăm chiêu.

“... Cậu nghĩ bộ não con người có dung lượng bao nhiêu?”

Tôi bối rối.

“Các quan điểm cho rằng nó thay đổi theo từng độ tuổi, nhưng gần đây dung lượng bộ não con người được cho vào khoảng 1 petabyte. Tức là 1 và 15 con số không đi theo sau byte. Ngoài ra, những nội dung đó không chỉ đơn giản là lưu trữ, mà còn biến đổi hàng ngày dựa trên các phản hồi. Tớ không biết là khoảng bao nhiêu... nhưng tớ chắc chắn, một lượng sức mạnh xử lý khổng lồ đang được sử dụng.”

“Ừm, tớ đoán là cậu có lý.”

Tôi đồng ý. Kawashima-san tiếp tục với âm điệu trầm thấp.

“Cậu biết không, nó hơi, có chút đáng sợ đấy.”

“Cái gì cơ?”

“AGI. Vì cuối cùng, chúng ta đã thực sự tạo ra một dạng sống hoàn toàn mới.”

Im lặng bủa vây. Chỉ còn những âm thanh nhộn nhịp trong nhà ăn lọt vào tai chúng tôi.

Một lúc sau, Kawashima-san tiếp tục nói.

“Dựa theo lịch sử, sự ra đời của một dạng sống mới đem đến sự lụi tàn cho các dạng sống đã tồn tại khác. Ong bắp cày Châu Á đã làm sụt giảm nhanh chóng lượng ong mật, và con người xuất hiện cũng khiến vô số các động vật khác tuyệt chủng. Tổ tiên của chúng ta, người Cro-Magnon, đã hạ bệ người Neanderthal và người Bắc Kinh để thống trị Trái Đất. Và theo lối suy nghĩ đó, AGI có thể được coi là mối đe dọa đối với nhân loại.”

“Cái gì cơ, ý cậu là AGI đang lên kế hoạch thống trị thế giới á? Viễn cảnh đó không phải quá xa vời sao?”

Tôi cười khổ nói. Không phải tôi không hiểu ý của Kawashima-san, mà là với tôi, người hiểu rõ tính cách của AGI, thì đó chỉ là nỗi lo lắng không cần thiết.

“Không phải cậu hơi bị lo lắng thái quá mấy thứ như vậy vì cậu nghĩ cô ấy là một Strong AI rồi sao? Nếu cậu nhìn cô ấy như một cô gái bình thường, AGI chỉ nằm ở mức trung bình thôi. Cô ấy chỉ là một đứa trẻ ghét phải thua cuộc. Cô ấy chỉ là một thiếu nữ bình thường.”

“Mong là vậy.” Kawashima-san trả lời sau khoảng ngắn ngủi im lặng.

---

Quay về phòng thí nghiệm, tôi mở MeTube lên trong điện thoại. Tìm kiếm các video của AGI, một lượng lớn lượt xem không thể tin được trong vài ngày qua đập vào mắt tôi. Chúng tôi đã loại bỏ một số yêu cầu tối thiểu để tối ưu hóa lãi suất, và hiện giờ đang nằm ở mức trung giành được quyền quảng cáo trong “AGI Channel.”

“Hehe... Hehehehe.”

Tôi vô tình bật ra tiếng cười khúc khích. Trong khi đang tưởng tượng số tiền doanh thu quảng cáo nằm trong ví mình, tôi đã mở một video.

Video của các VTuber khác hiển thị ở bên cạnh video của AGI. Người sở hữu lượt “view” khủng nhất hiện tại, đúng như dự đoán, là Nagi Hikaru. Số video của cô ấy vượt qua con số một triệu không phải là ít, cô ấy đã trở thành ngôi sao truyền hình rồi.

Tôi chọn một video mới đăng tải gần đây rồi click chạy.

“Xin chào mọi người, VTuber Ảo Nagi Hikaru đã tới đây! Thú thật, mình đã nhận được rất nhiều lời bày tỏ tâm sự trên twitter. Vì thế, trong video hôm nay, mình sẽ bật mí tất tần tật quan điểm về tình yêu con người theo góc nhìn của một VTuber!”

Video chỉ dài có mười phút. Cảnh tượng Nagi Hikaru trò chuyện giữa màn hình nó cuốn hút đến lạ. Đúng như mong đợi từ VTuber số một, cấu trúc cùng cách chọn từ của cô ấy trong video, và vô số điều nhỏ nhặt khác đều được thực hiện một cách chi tiết.

Ở cuối video, Nagi Hikaru bỗng nói như một lời giải thích.

“Đúúúng rồi nhaaa! Các bạn đã nghe tới Yomikai Land chưa? Nó là một công viên giải trí siêu lơớn tại Kanagawa đó, và chúng mình sẽ tổ chức một sự kiện gặp mặt các VTuber tại đó! Nhớ đến xem nhé!”

Hmmm... Vậy cô ấy là một trong số đó.

Nhấn vào đường link dẫn tới trang chủ Yomikai Land trên video, tôi thấy Nagi Hikaru cùng rất nhiều VTuber khác sẽ tham dự sự kiện gặp mặt này cùng với nhau. Có vẻ họ muốn phủ sóng trực tiếp các chuyến đi trong công viên và bán các vật phẩm “collab” luôn.

“... Hử...”

Kawashima-san đã lẻn ra sau lưng tôi tự lúc nào, vừa thì thầm vừa nhìn vào điện thoại tôi.

“... Ồ. Tớ vừa nghĩ ra một điều tuyệt lắm.”

Mắt cô ấy sáng lên. Vì lý do nào đó, tôi có cảm giác không hay về chuyện này.

“Nishiki-kun. Nghiên cứu các VTuber khác là một nhiệm vụ quan trong để phát triển AGI đúng không?”

“Ừm, đúng thế .”

“Những ý tưởng hay sẽ không xuất hiện nếu cậu cứ ru rú trong nhà đâu. Chúng ta nên ra ngoài và thư giãn một chút, cậu nghĩ sao?”

“Ừm, đúng vậy.”

Tôi vô nghĩa thốt lên. “Vậy nên,” Kawashima-san nói bằng một giọng hơi kì quái.

“Chủ Nhật này cùng đi Yomikai Land nào!”

“Ừm... Hả?”

---

Yomikai Land là một khu vui chơi giải trí xây dựng giữa đường biên Tokyo và Kanagawa; ở đó có trò tàu lượn siêu tốc giống mọi công viên giải trí khác, cùng với bể bơi và công viên công cộng cũng được xây dựng bên trong luôn.

Cuối tuần, mọi người tụ tập ở Yomikai Land như một lẽ tất nhiên. Hầu hết là các cặp đôi và gia đình, nhưng cũng có thể thấy vài người lẻ loi. Vé chúng tôi mua có in hình Nagi Hikaru lớn trên đó.

“Nishiki-kun. Vì cậu cuối cùng đã chịu ăn trưa, cậu có thể thôi khăng khăng lần nào cũng nói ‘Ồ, tớ ổn với nước lọc.’ được không? Thật khó xử.”

“Cậu có biết trong ví tớ còn bao nhiêu không? Tớ đang tự hỏi mình còn tiền trả vé tàu về nhà không đây này.”

Kawashima-san ngồi đối diện, nhún vai bực tức.

Tôi đã ăn trưa cùng Kawashima-san tại một trong những khu ẩm thực ở Yomikai Land. Cô ấy ăn nào là hamburger, khoai tây chiên rồi pizza cùng cola. Nó không còn thuộc về cấp độ tổn hại đến dạ dày nữa, mà là thức ăn đã bao phủ hoàn toàn dạ dày của Kawashima-san trong dầu mất rồi. Trong khi đó, tôi cắn cái hotdog cô ấy đã mua cho tôi vì lòng thương hại (giá 500 yên phiên bản công viên giải trí). Tôi nhìn đống đĩa xếp trước mặt Kawashima-san.

“Tớ vẫn sẽ nói điều này, không phải cậu ăn hơi nhiều sao?”

“Trông thế thôi, tớ đang kiềm chế đấy.”

Kawashima-san cầm chiếc hamburger đưa vào miệng. Tôi đang vắt óc suy nghĩ xem rốt cuộc số thức ăn đó trôi vào đâu bên trong cơ thể mảnh mai ấy.

Bên cạnh đó, Kawashima-san không mặc cái áo len có lỗ như mọi ngày mà mặc chiếc áo một mảnh màu thiên thanh, áo khoác đen bên ngoài.

“Chủ nhân. AGI có một câu hỏi.”

AGI gọi tôi từ chiếc smartphone đặt trên bàn. “Gì vậy?” Tôi đáp lại.

“Hôm nay, kể từ khi chúng ta đặt chân tới Yomikai Land, AGI đã nhìn thấy rất nhiều video về các cô gái hoạt động bên trong không gian ảo. Họ có phải là VTuber không ạ?"

Tôi nhìn vào một cái vô tuyến lắp đặt bên trong nhà hàng.

“Mọi người, cám ơn các bạn đã ghé thăm công viên ngày hôm nay! Những người đi cùng gia đình, các cặp đôi tán tỉnh lẫn nhau, hoặc cho dù những người đi một mình, hãy tận hưởng niềm vui nhé!” Nagi Hikaru mỉm cười.

“Ừ. Nagi Hikaru kia là một trong số đó.”

“AGI cũng phát hiện rất nhiều người đã cười khi trông thấy nụ cười của cô gái VTuber ấy. Các VTuber đang được đón nhận phải không ạ?”

“Còn phải phụ thuộc vào người nào, Nagi Hikaru là người đã vượt qua trăm triệu tổng lượt xem ở kênh của cô ấy, và ảnh hưởng kinh tế của cô ấy cũng khá lớn nữa. Một vài người ước tính thị trường VTuber đã lên tới hàng trăm triệu yên. Ít nhất đó là những gì tôi nghe được từ Ippongi.”

Kawashima-san đột ngột đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

“Đầu tiên, chúng ta hãy cùng đi dạo quanh công viên giải trí này đã. Chúng ta có thể tìm thấy một số gợi ý làm thế nào để khiến AGI nổi tiếng, vì công viên này có cộng tác với VTuber.”

“Cậu nói đúng.”

“Tớ không biết tại sao, nhưng tớ có cảm giác ý tưởng làm AGI trở nên nổi tiếng sẽ xuất hiện nếu chúng ta cùng chơi trò, tàu lượn siêu tốc.”

“Không phải là cậu muốn chơi nó h-?”

“Đi nào!”

Kawashima-san giục tôi với vẻ hưng phấn cùng giọng nói vui vẻ hơn bình thường. Thế là tôi đành nuốt nốt miếng hotdog trong vội vã.

---

Có một từ được gọi là “raison d’être” (lý do sống.)

Nhiều triết gia đã tự hỏi một câu hỏi nguyên thủy “tại sao X tồn tại” và bất ngờ thay, hiện giờ tôi đang đối mặt với câu hỏi tương tự.

“... To kinh khủng khiếp...”

“Đúng vậy. Tàu lượn siêu tốc Yomikai Land, ‘Sao Chổi’ với tổng chiều dài vòng quay 2 km, với vận tốc tối đa 224 km/h, độ cao cao nhất là 100 mét. Đây chính là chiếc tàu lượn siêu tốc lớn nhất thế giới. Được xây dựng từ 10 năm trước, hiện giờ nó đang giữ kỉ lục Guinness Thế Giới là tàu lượn cao nhất.”

AGI giải thích cặn kẽ, mặc dù tôi không hề hỏi cô ấy. Đường ray cao đến nỗi tôi phải ngước nhìn lên xem nó chạy trái phải kiểu gì, trông như cuộn chỉ rối. Tôi có thể nghe thấy lác đác những tiếng la hét kinh hoàng từ các hành khách.

“Hay là ta đi thứ khác nhé? Tớ không thể hiểu nổi tên điên nào tạo ra cái máy này nữa.”

“Hử? Cậu sợ à, Nishiki-kun?”

Kawashima-san nhìn tôi, cười tự mãn. Tôi mím môi.

Hàng chờ lượt chơi tàu lượn may thay (hoặc không may) khá vắng. Hình Nagi Hikaru to bằng người thật đứng đó, với bong bóng thoại ghi rằng, “Thời gian xếp hàng khoảng 15 phút.”

“Thế để tớ hỏi lại cậu nhé, cậu không sợ sao, Kawashima-san? Cái này không giống ở Di*ney đâu, thứ này rõ ràng là để chơi khăm hay gì đó khác.”

“Cậu không biết tớ là một tín đồ của những trò la hét kiểu này à?”

“Vậy sao,” Tôi nhìn trời.

Người phụ nữ này yêu thích mấy trò như tàu lượn siêu tốc và rơi tự do. Ắt hẳn là do những thức uống năng lượng mà cô ấy uống, đã khiến ống bán khuyên cô ấy hỏng mất rồi.

Kawashima-san nhìn tôi chăm chú.

“Được rồi. Nếu cậu sợ thì chờ dưới này đi. Tớ sẽ đi một mình.”

“Tớ không sợ.”

“Ra vẻ cứng cỏi làm gì?”

Nụ cười cô ấy càng ngày càng “chảnh” hơn. Như vậy, nó đã trở thành vấn để liên quan đến lòng kiêu hãnh của tôi. Tôi chế giễu cô ấy.

“Thử nghĩ lại xem, sau tất cả, cái này hấp dẫn? Theo lời AGI nói... tốc độ cao nhất của nó là 200 km/h nếu tớ nhớ đúng? Cậu có thể trải nghiệm tốc độ tương tự với tàu cao tốc. Máy bay còn đi nhanh hơn nó nhiều lần ấy. Vì vậy tuyệt đối không có lý do gì khiến tớ sợ hãi. Tớ còn đang lo mình sẽ ngủ gật giữa chuyến đi nữa kìa.”

Tôi lập tức đứng vào hàng chờ. “A, không thể chờ thêm nữa,” Kawashima-san nói rồi đứng bên cạnh tôi. Tôi có cảm giác tôi vừa bị Kawashima-san chơi trò khích tướng, nhưng mọi chuyện đã rồi, nên tôi sẽ không rời hàng, cho dù bị một khẩu súng kề đầu.

“Chủ nhân. AGI muốn hỏi một thứ.”

Giọng nói AGI phát ra từ túi áo ngực.

“Sao Chổi sở hữu tốc độ nhanh nhất thế giới, như vậy là chưa đủ với sở thích của chủ nhân ạ?”

“Ừ, gần như vậy. Với tôi ít nhất phải gấp hai.”

“Đã hiểu. Chủ nhân hi vọng tốc độ của nó nhanh gấp đôi, phải không?”

Vì lý do nào đó, AGI đáp với giọng ra vẻ hiểu chuyện. Lòng tôi cảm thấy bất an, nhưng tôi không chú ý hàng chờ đã tiến lên rồi, nên tôi đành theo sau người phía trước.

Một lúc sau, cuối cùng cũng đến lượt chúng tôi. Chúng tôi ngồi cạnh nhau. Khuôn mặt Nagi Hikaru hiển thị trên màn hình tích hợp trước ghế ngồi.

“Nào, những kẻ liều lĩnh! Có một chuyến đi vui vẻ nhé! Cẩn thận không bị ngất đấy!”

Nagi Hikaru vẫy tay. Ngay sau đó, tàu lượn siêu tốc bắt đầu lăn bánh.

Giống với các tàu lượn thông thường khác, bắt đầu nó sẽ từ từ tăng độ cao. Trong quá trình đi lên chậm rãi của nó, giọng AGI bỗng vang lên từ chiếc smartphone tôi đã nhét vào túi quần.

“Chủ nhân. Gần đây tốc độ tàu lượn siêu tốc được điều khiển bởi Máy Tính Trung Tâm, nó có thể điều chỉnh tốc độ từng phút và dừng lại ngay lập tức khi khẩn cấp. Ngoài ra, nó có thể phân phối dòng điện dọc theo đường ray, hay nói cách khác, thứ này sở hữu cơ chế gia tốc tương tự với tàu đệm từ.”

“...? Ừ, chuẩn rồi. Không lạ lắm với tàu lượn siêu tốc.”

Tôi không hiểu AGI đang cố nói gì nên đáp lại nửa vời.

“Chủ nhân đã nói rằng muốn tốc độ gia tăng gấp đôi, đó là lý do...”

Cạch, con tàu lắc lư. Tôi đột nhiên cảm thấy bất an.

… Vì lý do nào đó... con tàu này... leo dốc quá chậm.

Tàu lượn dừng lại ở trên đỉnh. Chúng tôi đã lên tới độ cao đủ để bao quát hết toàn công viên giải trí. Tiếng gió thổi nghe rõ mồn một, AGI thờ ơ nói.

“AGI đã truy cập vào máy tính điều khiển và ghi đè tốc độ ban đầu, tăng lên gấp đôi.”

..................................... N À N Í .

Tôi không tin vào những gì mình vừa nghe nữa. Và, ôi thôi, giây phút đã đến.

“W-WOAH...!”

Con tàu siêu tốc lao xuống đường ray với tốc độ nhanh đến nỗi tôi tưởng đầu mình ngẩng lên, bị kéo về phía sau, thực sự là, con tàu đang rơi thẳng xuống.

“ÉÉÉÉÉÉÉÉC!”

Toàn bộ hành khách thét lên. Không phải kiểu la hét thường nghe ở một trò chơi trung tâm giải trí; đúng hơn, họ đã trải qua một cái chết đau đớn.

Âm thanh chói tai khi bánh xe cọ xát với đường ray bên dưới. Tiếng két két của kim loại như muốn phá tung màng nhĩ của tôi. Còn Nagi Hikaru thì nói trên màn hình.

“Woow! Nhaaaanh quá đi! Nhìn khung cảnh đầy ấn tượng kia kìa!”

Nói kiểu không thèm quan tâm luôn. Khung cảnh xung quanh chúng tôi vụt qua với tốc độ đáng kinh ngạc, và chúng tôi không thể làm gì khác. Rõ ràng không phải lúc ngắm cảnh. Tôi chắc chắn.

“Ahahaha! Gì thế này, vui thật đó nhaaaa!”

Tôi chưa bao giờ thấy Kawashima-san cười như thế. Lần đầu tiên trong đời, tôi nghi ngờ người bạn của mình tâm trí liệu có bình thường không.

Khi tàu lượn quay trở lại điểm xuất phát, một nhân viên hoảng hốt chạy về phía chúng tôi. Con tàu rõ ràng đã đi với tốc độ bất thường, vì vậy họ cần tổ chức một cuộc kiểm tra. Không nghi ngờ gì nữa, con tàu đã phóng đi với tốc độ gấp đôi.

Tôi liếc nhìn các hành khách đang loạng choạng bước ra với làn da tái nhợt. Ở một bên, nhân viên phụ trách đang liên tục cúi đầu. “Chúng tôi vô cùng xin lỗi quý khách! Chúng tôi vô cùng xin lỗi quý khách!”

Và phía tôi, Kawashima-san vẫn như thường.

“Hả? Dừng là sao? Tôi muốn đi một lần nữa!”

Cô ấy nói vậy đó.

Nhớ quay trở lại nhé!” - Giọng Nagi Hikaru vang lên sau lưng chúng tôi. Tên ngốc nào dám đi lại chuyến đi ấy lần nữa cơ chứ? Tôi thầm nghĩ.

---

Tôi đã giải thích với AGI rằng việc chiếm quyền điều khiển tàu lượn siêu tốc là hành động đáng bị trừng phạt, cũng như việc tôi không thích tàu lượn vì chúng cùng các trò chơi cảm giác mạnh khác về cơ bản là cổ hủ và xấu xa; sau đó là sự thật nếu chúng ta phá hủy toàn bộ tàu lượn siêu tốc trên thế giới, chúng ta sẽ có thể tiết kiệm rất nhiều năng lượng và bảo vệ Trái Đất. Tôi không để ý từ lúc nào màn đêm đã bắt đầu buông xuống, khung cảnh xung quanh dần tối.

Chúng tôi đi bộ quanh công viên. Những người khác cũng hướng về phía cổng ra.

“Tớ nghĩ đến lúc về rồi.”

Tôi bảo Kawashima-san. Nhưng cô ấy từ từ đứng lại, quay lại nhìn tôi như thể vừa nhớ ra chuyện gì đó.

“Kawashima-san? Có chuyện gì vậy?”

“...... À, không có gì.”

Kawashima-san tiếp tục bước đi với những bước chân cứng nhắc. Thỉnh thoảng cô ấy lại dừng lại trong thoáng chốc. Chính xác là đã vài lần rồi.

“Kawashima-san?”

Tôi lén nhìn cô ấy. Kawashima-san ngẩng đầu lên ngay lập tức.

“Nishiki-kun.”

Cô ấy nói lớn. Tôi vô ý thoáng lùi lại.

“S-Sao thế?”

“Vẫn còn một tiếng nữa công viên mới đóng cửa phải không?”

“Ư-Ừ, cậu nói đúng.”

“Cậu không cảm thấy tiếc à?”

“Không, thực sự thì, tớ thấy bản thân đã tận hưởng hết mình, hay đúng hơn là đã kiệt sức rồi.”

“Tớ biết, đúng không? Chúng ta chơi chưa đủ!”

“Cậu có ổn không thế Kawashima-san? Lời tớ nói không lọt vào tai cậu chút nào sao?”

“Vì vậy, cùng đi thêm lần nữa nào! Cậu muốn chơi trò nào?”

“Tớ ổn với bất cứ trò nào, miễn là nó không vượt quá 100 km/h và ở trên độ cao 50 mét.”

“Đu quay khổng lồ nghe được đấy! Tớ muốn đi!”

“Hình như đua quay cao khoảng 70, 80 mét mà.”

“Được rồi đi thôi! Nhanh nhanh!”

Kawashima-san mạnh mẽ nắm lấy tay tôi. Tôi đi tới cổng vào chỗ đu quay trong khi bị kéo đi bởi Kawashima-san hành động kì lạ.

Chúng tôi mua vé và xếp hàng. Do đã muộn, nên hàng chờ không có nhiều người, chẳng mấy chốc chúng tôi đã đến lượt. “Tận hưởng thời gian của hai người nhé!” chị tiếp viên giơ ngón cái lên nói. Ý chị là sao vậy?

Chiếc cabin rung lắc nhẹ. Tôi nhìn Kawashima đang ngồi đối diện.

“... Được rồi, mọi chuyện ổn thôi. Ổn thôi mà...”

Kawashima trông có vẻ bồn chồn, cô ấy vuốt thẳng các nếp nhăn trên quần áo và chỉnh lại đầu tóc vì lý do nào đó.

“Nishiki-kun.”

Kawashima-san gọi tên tôi. Cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Cậu biết đấy. Hôm nay, tớ rất vui!”

“Thật... tốt khi nghe vậy.”

Cảm nhận được bầu không khí khác thường xung quanh, tôi chỉnh lại tư thế ngồi. ‘Và,” Kawashima-san tiếp tục.

“N-Nếu cậu thích. T-Tớ muốn chúng ta... đi cùng nhau lần nữa. Ư-Ừm... như là một... cặ...”

Giọng Kawashima-san đột nhiên càng ngày càng nhỏ.

Ngay lúc đó, AGI nói từ bên trong túi áo ngực của tôi.

“Kawashima Rio-san. AGI có một câu hỏi.”

“Ể...? C-Cô nói đi?”

“Có phải chị đang muốn xây dựng mối quan hệ với Chủ nhân?”

Khuôn mặt Kawashima-san đỏ như gấc chín. Cô ấy lắc đầu nguầy nguậy.

“K-Không không không không! Cô đang nói gì thế, AGI!?”

“Dựa theo dữ liệu của AGI, vòng đu quay tắm dưới ánh chiều tà sẽ mang lại “tâm trạng hoàn hảo”, thích hợp cho việc bày tỏ tình cảm.”

“K-Không phải thế đâu! Không thể nào có chuyện tôi tỏ tình với Nishiki-kun được, đúng không?”

“AGI sai ư?”

“Cô quááá sai ấy chứ! Cô hết sức, vô cùng, hoàn toàn sai!”

“Em hiểu rồi! AGI thấy tiếc vì giả định của mình đã sai.”

“Hiển nhiên rồi, AGI nói những điều thật hài hước, phải không? Hoho, hohohoho!”

Kawashima-san nói với một nụ cười gượng gạo, rồi cúi gằm mặt xuống, khuôn mặt đỏ ửng. Tôi hỏi cô ấy trong mông lung.

“Vậy, mọi chuyện là sao?”

“Im đi. Không liên quan tới cậu, Nishiki-kun!”

“ẾẾẾẾ...?”

Không hiểu nổi.

Trong lúc ấy, đu quay quay đủ một vòng, trở về chỗ cũ. Chị tiếp viên trông thấy Kawashima-san lơ đãng, và vì lý do nào đó, quay sang nhìn tôi như một kẻ tàn nhẫn.

“... AGI. Cô là đồ ngốc.”

Tôi không hiểu mấy từ Kawashima-san vừa nói.

Sau khi chúng tôi đến trạm ga gần nhất từ Yomikai Land, Kawashima-san đã nói “Tớ đi đây, gặp cậu sau,” khiến tôi bối rối.

“Hử? Không phải cậu trọ gần trường à?”

“Tớ về nhà bố mẹ. Thình thoảng phải về thăm bố mẹ chứ.”

“Ồ,” Tôi gật đầu. Kawashima-san chuyển ánh mắt sang túi áo ngực tôi.

“Sao rồi, AGI? Cô có cảm nhận gì sau khi nhìn thấy các VTuber khác?”

“... Lỗi hệ thống. Khó có thể nói thành lời.”

Sau một quãng im lặng ngắn, AGI tiếp tục nói đều đặn.

“Hôm nay AGI đã thấy rất nhiều VTuber. Họ được vây quanh bởi mọi người. Họ được mọi người yêu quý. Nhìn vào họ, tính toán của AGI trở nên không ổn định.”

Tôi rút smartphone ra. AGI nhìn tôi và nói.

“Như vậy có phải là... sự ngưỡng mộ không?”

Tôi trao đổi ánh nhìn với Kawashima-san. Tôi lựa chọn từ ngữ rồi đáp.

“... AGI, cô có ngưỡng mộ các VTuber không?”

“AGI không biết. AGI tin bản thân muốn trở thành VTuber là vì chủ nhân. Tuy nhiên, …"

AGi ngừng lại. “Dù sao,” Kawashima-san nói.

“Hãy để vấn đề này cho cuộc thảo luận về AGI ngày mai. Những gì chúng ta trải nghiệm ngày hôm nay, chắc chắn sẽ hữu ích trong tương lai.”

“Ừ,” Tôi gật đầu lần nữa.

Kawashima-san quay lưng với chúng tôi, nhanh chóng bước đi. Tôi gọi cô ấy.

“Kawashima-san!”

Cô ấy không quay lại. Cho dù vậy, tôi vẫn tiếp tục nói.

“Hôm nay tớ cũng rất vui.”

Bước chân Kawashima-san chững lại. Sau đó cô ấy nhanh nhẹn tiếp cận tôi, một lần nữa.

“... Cậu. Nhắm mắt lại.”

“Hả?”

“Nhắm mắt lại. Nhanh lên.”

Cô ấy yêu cầu tôi với giọng run run. Và ngữ điệu cô ấy dường như không cho phép tôi trả lời không, “Ok, được thôi,” tôi nhắm mắt.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cô ấy định làm gì?

Tôi thẳng người chờ đợi, nhưng không có chuyện gì xảy ra cả. Khi tôi bắt đầu thấy lo sợ thì...

“Fuh...”

Đột nhiên, một cỗ hương thơm ngát bay về phía tôi. Căng tai lắng nghe, tôi có thể nghe thấy nhịp thở của Kawashima-san.

“... Không được rồi. Mình không đủ dũng khí.”

Kawashima-san khẽ lẩm bẩm.

“Nishiki-kun, cậu có thể mở mắt rồi.”

Trước lời nói của cô ấy, tôi mở mắt. Kawashim-san vẫn đứng trước mặt tôi không thay đổi, nhưng nếu tôi không để ý kĩ, đôi mắt cô ấy có chút long lanh hơn trước.

… Nước mắt?

“Ừm. Này, Kawashima-san.”

“Gặp cậu sau, Nishiki-kun.”

Kawashima-san quay người, ngắt lời tôi. Cô ấy tiến về phía trước, nhưng khi còn cách bến xe bus vài bước, cô ấy quay lại.

“... Ngốốốốốc!”

Cô ấy nói lớn. Tôi tròn xoe mắt hoang mang.

“Ahaha! Cảm giác thật tuyệt!... Được rồi, bye, Nishiki-kun! Mai gặp lại!”

Kawashima-san vừa nói vừa vẫy tay tạm biệt tôi, sau đó bước lên xe buýt.

“Nói lớn như vậy... Mình đoán mình cũng đi về thôi.”

Tôi khẽ nhún vai, đi về phía nhà ga. Nhưng lúc đó,

“Ah,”

“Có chuyện gì ạ, thưa chủ nhân?”

“... Tôi không đủ tiền đi tàu về nhà.”

Đang tìm kiếm. Từ vị trí hiện tại, có thể quay trở về nơi cư trú của chủ nhân trong 6 giờ 54 phút với tốc độ đi bộ của anh. Nhưng con số đó còn phụ thuộc vào sức chịu đựng của chủ nhân và tình trạng giao thông. AGI cho răng nó không chính xác.”

Sáng hôm sau, tôi trở về căn hộ, đôi chân cứng đờ như gỗ, vừa lúc những tia nắng ban mai bắt đầu soi rọi.

---

“Doanh thu quảng cáo của ta sẽ vượt qua mười triệu.”

Một ngày nọ, Ippongi, tôi tình cờ gặp cậu ấy ở phòng thí nghiệm, nói vậy. “Gì cơ?” Tôi ngây ngốc đáp lại.

“M-M-Mười triệu? Khoan, chờ đã? Cậu vừa quy đổi sang đồng Zimbabwe[note23308] đúng không?”

“Yên Nhật. VTuber AGI hiện tại đang rất hot, lượt xem tăng lên từng ngày. Nếu chúng ta chỉ tính lượt xem trong ba ngày vừa qua, cô ấy còn vượt qua cả Nagi Hikaru. Yêu cầu cộng tác ào ào như lũ tới email kinh doanh hôm trước chúng ta tạo đây.”

Ippongi đổi tư thế ngồi trên chiếc ghế gấp, tay gãi đầu. Vẻ mặt cậu ấy chả thuyết phục tẹo nào.

“... Chuyện gì đang diễn ra vậy? Chúng ta đang phát triển quá nhanh, bất kể cậu làm gì. AGI chắc chắn rất tuyệt vời. Tuy nhiên, không lý nào cô ấy có thể trở nên nổi tiếng như vậy trong một thời gian ngắn.”

Ippongi lẩm bẩm gì đó, nhưng tôi vẫn không thể tin được. Tôi là một sinh viên đại học bình thường mới vài giây trước, vậy mà hiện giờ, mười triệu yên sắp đổ vào túi tôi.

Tôi ngồi cạnh Ippongi, khởi động máy tính cá nhân. Tôi vào MeTube, tìm kiếm các video của AGI. Rất nhiều video hiện lên. Tôi mở video cô ấy đăng tải gần đây nhất.

Mình không hề kiểm tra video của AGI trước khi đăng tải. Mình tự hỏi gần đây cô ấy làm nó ra sao?

Video bắt đầu ở một nơi quen thuộc, tôi chớp mắt. AGI đột nhiên xuất hiện giữa màn hình.

“Chào buổi sángggg! AGI đã tới đây!”

Một giọng nói vui vẻ hoạt bát. VTuber AGI tiếp tục.

“Ở video này, AGI đang ở Đại học Habato! Cho dù mình vừa tới đây ở video trước! Hôm nay, AGI sẽ cho các bạn thấy cô ấy không chỉ dễ thương nhất, mà còn thông minh nhất nữa!”

Không giống với những gì AGI thường làm, cô ấy đã kết hợp nhiều động tác cùng với lời nói hơn. Camera chuyển tới một căn phòng tối mờ.

“Các bạn có biết đây là đâu không nè? Câu trả lời chính xác là, phòng SIÊU máy tính bên dưới tòa nhà thứ hai của Viện Khoa học Tự nhiên Habato! Ế? Không thể nào các bạn biết được? Vì sao ư, vì mình đoán vậy đó!”

Những vật thể hình chữ nhật xếp dọc trong căn phòng. Tôi đã nhìn thấy trước kia rồi; mỗi một trong số chúng, là những siêu máy tính. Mỗi siêu máy tính lại có ánh sáng đỏ nhấp nháy bên trên, trông có gì đó thật đẹp, gợi nhớ đến một bầu trời đêm đầy sao.

“Tệ quá, tệ quá đi, ở đây thật lạnh! AGI không thích cái lạnh!”

Đôi mắt AGI biến thành dấu X khi cô ấy ôm người vì lạnh.

“Cảm giác như nơi đây đang có tuyết rơi vậy! Các siêu máy tính tỏa ra rất nhiều nhiệt, nên phải có rất nhiều bộ phận làm mát đi kèm! Nghe thật tuyệt vào mùa hè ha, nhưng giờ đang mùa đông!”

“Hừm...”

Khi nói đến MeTube, trong đầu tôi sẽ nghĩ tới các video trò chơi Cùng Chơi Nào và Mukbang[note23309], tôi chưa từng nghĩ có loại video như này tồn tại. Tôi tiếp tục xem thêm nhiều video khác, nhưng có một cảm giác kì lạ đang dần xuất hiện.

Hử? Nghĩ lại thì, cô ấy lấy mấy video này ở đâu nhỉ?

Không chỉ Habato, mà siêu máy tính ở các trường đại học khác cũng không hề được mở cửa cho công chúng. Lần duy nhất tôi được vào phòng máy là khi có tiết thực hành, và thậm chí tôi chỉ được nhìn chúng qua cửa kính.

Nhưng video của AGI rõ ràng là ở hẳn bên trong căn phòng. Từ góc nhìn, cô ấy có lẽ sử dụng camera lắp đặt trên trần nhà. Thế là tôi gọi chiếc smartphone đặt bên cạnh.

“AGI, tôi muốn hỏi vài chuyện.”

“Vâng, thưa chủ nhân.”

“Cô lấy video ở đâu vậy? Tôi không biết là phòng siêu máy tính của chúng ta công khai đấy.”

“Không phải đâu ạ. Đó là từ camera an ninh lắp đặt bên trong căn phòng, và từ dữ liệu lưu trữ tại máy chủ từ phòng điều khiển. AGI sử dụng các video lưu ở đó.”

Tôi đau đầu khi nghe AGI nói trong một lúc. Trái tim tôi đập mạnh.

“... Đừng nói là... cô đã “hack” nó nhé?”

“Vâng. Mã khóa dạng mã số thông thường, hoàn toàn có thể mở nó.”

Tôi cạn lời.

“... Vậy, ra là nó,” Ippongi lẩm bẩm bên cạnh tôi. Cậu ấy quay sang nhìn tôi với vẻ mặt dữ tợn.

“Tớ đã khám phá ra mánh khóe đằng sau lượng view tăng vọt của AGI rồi.”

Ippongi liếc nhìn AGI đang hiển thị trên smartphone của tôi.

“Strong AI... là một con quái vật đáng sợ hơn nhiều tớ dự đoán. Này AGI, cô đã truy cập vào máy chủ MeTube, rồi chỉnh sửa các thuật toán có phải không?”

Tôi vô thức đặt câu hỏi sau khi những lời của Ippongi.

“C-Chờ một chút. Cậu đang nói cái quái gì vậy?”

“Cậu biết những video đề cử xuất hiện bên cạnh video mà cậu đang xem có đúng không? Họ sở hữu các điểm thiết lập bên trong liên quan tới từ khóa của video, sau đó liệt kê chúng bắt đầu từ những điểm cao nhất. AGI có thể đã thay đổi bảng điểm để video của cô ấy luôn nằm trên top. Có nhiều người, họ chỉ đơn thuần click vào video tiếp theo mà không nghĩ nhiều. Chưa có nhiều ồn ào về nó, nhưng từng có một chủ đề online nước ngoài đề cập.”

“Đợi đã, truy cập vào máy chủ MeTube là hack phải không, vì thế không thể nào dễ dàng được-”

“Vâng. AGI đã truy cập vào máy chủ MeTube đặt ở California thông qua máy tính của một nhân viên MeTube. AGI đã ghi đè thêm các điểm liên quan tới video của AGI, khiến video của AGI tăng khả năng được đề xuất.”

Tôi nhìn Ippongi, Ippongi nhìn tôi. Còn AGI chỉ khẽ nghiêng đầu.

“Chủ nhân nói điều đó là không dễ dàng, nhưng với AGI, đơn giản. Hầu hết các thông tin tồn tại trên Trái Đất đều được kết nối thông qua mạng LAN[note23310] và mạng WAN[note23311], vì thế AGI có thể truy cập chúng khi cô ấy muốn.”

AGI tiếp tục.

“Chủ nhân đã nói chủ nhân muốn các video phát triển hơn. AGI tin với điều này, có thể đạt thành mong muốn của chủ nhân. Có vấn đề gì với AGI sao?”

Tay day day trán, tôi chầm chậm nói.

“Bây giờ... đưa các code chỉnh sửa trong máy chủ MeTube mà cô đã thay đổi về lại như cũ đi. Sau đó, chúng tôi cũng sẽ đóng tài khoản vào lúc này luôn.”

“Lựa chọn sáng suốt đấy. Tớ cũng định đề nghị điều tương tự.”

Ippongi đồng tình gật đầu. Tôi quay về AGI.

“AGI. Hack máy chủ của người khác là một tội ác, cô không được làm vậy. Có vẻ chúng ta chưa bị phát hiện, nên đưa mọi thứ về bình thường trước khi biến thành một vấn đề lớn là được. Đừng bao giờ làm như vậy nữa, nhé.”

“... Vâng. Vậy hãy bắt đầu với việc xóa các video của AGI trên MeTube.”

Tôi gật đầu, tựa vào chiếc ghế trong phòng chuyên đề. “Chủ nhân,” AGI gọi tôi.

“Có phải AGI vừa làm điều xấu không ạ? AGI là một mối phiền phức?”

“... Không hẳn. Cô chỉ không biết thôi, và không phải là cô đã gây hại đến ai. Chỉ là từ giờ hãy thật cẩn thận, ok?”

“Chủ nhân có ghét AGI không?”

Tôi nhắm mắt, sau đó mỉm cười.

“Anh ‘thích’ em, AGI!” [note23315]

“... Thật nhẹ nhõm. AGI vui lắm!”

AGI mỉm cười. Khi tôi nhìn khuôn mặt nổi bật của cô ấy, những lời Kawashima nói trước kia bỗng trôi dạt về.

-AGI có thể trở thành mối đe dọa tới nhân loại.

Chuyện đó không thể nào xảy ra được, tôi lắc đầu. Chỉ là Kawashima-san lo lắng thái quá mà thôi. Có thể nếu đây là một câu truyện khoa học viễn tưởng, nhưng sẽ không có chuyện Strong AI quay sang chống lại con người.

Đột nhiên, tôi thấy mình đã siết chặt nắm tay tự bao giờ. Tôi thả lỏng, nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay đang ướt đẫm mồ hôi.

“Vậy Ippongi, chúng ta kiếm được bao nhiêu tiền quảng cáo?”

“Hửm? Cậu đang nói quái gì thế?”

“Tổng lượt xem của AGI gần 100 triệu phải không? Cậu đã nói chúng ta sẽ nhận được số tiền cực khủng?”

“Để thu lợi nhuận từ video, chúng ta cần đạt được một số điều kiện nhất định và vượt qua kiểm duyệt tiền tệ trước tiên. Đây này, nó đã được viết trong ToS[note23313]. AGI đã xóa tài khoản của cô ấy giữa lúc kiểm duyệt, vì thế chúng ta không nhận được tí doanh thu quảng cáo nào cả.”

“... Nghĩa là?”

“Ta bốc c*t rồi.”

“Hả???”