Hmm… Chắc sẽ có ai đó cần thứ này chăng? Tôi trầm ngâm khi nhìn đến chiếc vảy từng rơi ra từ Zavilia. Kích thước của nó còn lớn hơn cả đầu của một người trưởng thành.
Thỉnh thoảng, từ trên người Zavilia sẽ rơi xuống một chiếc vảy. Khi ấy, sức mạnh thay đổi kích cỡ của Zavilia sẽ biến mất khiến cho chiếc vảy trở về kích cỡ ban đầu của nó. Mỗi khi những chiếc vảy xuất hiện, tôi đều giữ chúng lại và giờ tôi đã có cả đống vảy trong tay, nhưng không còn nhiều chỗ để tôi cất chứa chúng nữa.
Nói thật thì chúng có hơi vướng víu chút, nhưng tôi biết chắc có một người sẽ tiếp nhận chúng từ tay tôi. Tôi bỏ những chiếc vảy của Zavilia vào trong một chiếc túi vải và lên đường đến văn phòng của Quentin…
“Cô Fia! Thật là một niềm vui bất ngờ! Cảm ơn cô vì đã đến tận đây để gặp tôi! Nhưng nếu cô có yêu cầu thì tôi sẽ đến tận nơi mà!”
Ngay lúc tôi vừa bước qua khung cửa, Quentin đã nhảy bổ ra khỏi ghế.
Gideon đang đứng cạnh Quentin trông cũng vui sướng không kém và bước nhanh đến gần tôi.
Tôi thở dài. Trời ạ, đây là cách hành xử của một đoàn trưởng và phó đoàn trưởng sao? Và thế quái nào một tân binh lại yêu cầu một đoàn trưởng đến thăm mình cơ chứ?!
“Xin lỗi vì đã làm phiền.” Tôi nói. “Đoàn trưởng Quentin, bây giờ ngài có thời gian không ạ?”
Nhưng hai người họ đã đưa tôi đến chỗ ngồi của mình. Mình đang muốn để đống vảy lại rồi rời đi ngay mà, tôi nghĩ thầm, dưới chân thoáng lùi lại một bước.
Nhưng Quentin không đọc hiểu ngôn ngữ cơ thể của tôi, thay vào đó, ngài ấy tiến lại gần với một nụ cười rộng ngoác. “Tất nhiên rồi! Lúc nào tôi cũng sẽ dành thời gian cho cô hơn bất cứ điều gì khác, thưa Cô Fia! Mời cô ngồi xuống!” Ngài ấy chỉ tay về phía một chiếc ghế sô pha. Tôi thấy được chiếc bàn lùn mà ngài Cyril đã đập vỡ trước đó vẫn chia làm đôi ngay trước chiếc sô pha—mà khoan, thì ra có chân bàn mới được gắn vào để hai nửa chiếc bàn có thể tự đứng một mình.
“Ngài đã sửa nó bằng cách để hai nửa bàn tự đứng riêng sao? Đúng là…một ý tưởng thú vị.”
“Phải không?” Gideon tự hào đáp. “Đây là chiếc bàn mà ngài Cyril đã làm hỏng vào lúc tôi xúc phạm cô. Tôi muốn giữ nó như vậy để nhắc nhở tôi về những việc tôi đã làm.”
“Tôi hiểu rồi…” Tôi nhìn Quentin, chủ nhân của căn phòng, để xem ngài ấy nghĩ gì về chiếc bàn, nhưng ngài ấy có vẻ không để ý lắm.
Thay vào đó, Quentin nhìn chằm chằm tôi một cách đặc biệt chú ý rồi hỏi. “Chuyện gì đã đưa cô đến đây vào hôm nay vậy? Tất nhiên, ý tôi là cô luôn được tự do ghé qua vì bất cứ lý do nào cô muốn!”
Những lời của ngài ấy nhắc tôi về lý do mình tới đây. “À, phải rồi. Tôi có vài thứ đặc biệt, ừm, xuất hiện? Tôi nghĩ rằng ngài sẽ muốn nó.” Tôi giao cho ngài ấy chiếc túi vải chứa đầy vảy của Zavilia.
“Trông khá nhiều đấy. Có khó mang quá không? Có thể là gì nhỉ? Ha ha, có lẽ là rau củ từ khu vườn của cô—” Quentin đưa tay mở túi ra. Ngay lập tức, ngài ấy há hốc miệng và cứng đờ tại chỗ.
“Đ-Đoàn trưởng Quentin?” Ngài ấy đưa mắt lên nhìn tôi nhưng vẫn nín thinh, miệng vẫn mở to. “Ừm, Đoàn trưởng Quentin?” Tôi hỏi lại lần nữa.
Ngài ấy nháy mắt vài cái, rồi đưa bàn tay run rẩy lên vuốt mái tóc mình.
“C-Cô Fia?” Ngài ấy cẩn thận lên tiếng. “Hẳn là những thứ này trông rất giống vảy.” Ngài ấy nói một cách rất thận trọng.
“Tôi cũng tin là vậy.” Tôi nói. “Chúng là vảy mà.”
“Chúng trông rất giống vảy của Hắc Long Vương.” Ngài ấy nói tiếp.
“Ừm, tôi đồng ý. Là chúng đấy.”
“Ha. À. Tôi xin lỗi, đây có thể chỉ là suy nghĩ đầy ảo tưởng của tôi, nhưng cô sẽ không…cho tôi…một vài chiếc vảy này chứ? Phải không?”
“Không, tôi—”
“Ồ, dĩ nhiên là không rồi!” Ngài ấy bỗng reo lên. “Không đời nào tôi có thể nhận lấy một thứ có giá trị như vậy! Phải rồi, cảm ơn cô vì đã mang chúng đến để tôi có thể chiêm ngưỡng vẻ đ—”
“Cũng không phải thế! Tôi mong rằng ngài sẽ nhận lấy tất cả chúng từ tay tôi chứ không chỉ một vài cái. Nếu ngài muốn, ý tôi là vậy.” Tôi không muốn tỏ ra ép uổng quá mức ấy mà.
Quentin trông có vẻ sững sờ. “Tất cả…ư?”
“V-vâng? Nếu mà chúng quá phiền—” Tôi chưa kịp nói hết câu thì Quentin đã phi thân ra khỏi sô pha và quỳ gối xuống, rồi ngài ấy nắm chặt lấy tay tôi bằng cả hai tay. “Đ-Đoàn trưởng Quentin? Á-áu, đau, đau đau đau, tay của tôi!”
“Cảm ơn cô rất nhiều, Cô Fia! Kể từ giờ, tôi sẽ dâng lên toàn bộ tiền lương của mình để thanh toán cho những chiếc vảy này!”
“Quác?” Tôi phát ra tiếng kêu đầy kinh ngạc. “Kh-không sao đâu! Tôi không cần tiền của ngài! Tôi chỉ muốn chia sẻ bớt những thứ rải rác khắp nhà tôi thôi!”
Mặc dù tôi năn nỉ hết lần này đến lần khác rằng mình không cần tiền của ngài ấy, nhưng Quentin đã hoàn toàn mất trí rồi. Tôi không nghĩ có lời nào lọt vào tai ngài ấy được nữa! Ngài ấy chỉ biết âu yếm ôm chặt những chiếc vảy của Zalivia mà thôi.
Thế là, vào ngày lĩnh lương tháng sau, Quentin cố đưa cho tôi một chiếc túi đầy ắp tiền bạc. Chúng tôi tranh cãi nhau một lúc, dẫn tới cả một đám đông túm đến vây xem, từ đó lan truyền một tin đồn kỳ quặc về việc chúng tôi đánh nhau vì tiền…cũng chỉ thêm một điều vào danh sách dài những hiểu nhầm về chúng tôi mà thôi.
Sau khi biết được, ngài Cyril đã gọi tôi đến và mắng cho một trận đã đời. Giờ tôi chỉ có thể cầu nguyện rằng những chuyện này sẽ không đến tai chị gái tôi thôi…