Hôm nay là ngày nghỉ của tôi, nên dù đã quá giờ dậy thường ngày nhưng tôi vẫn nằm ườn trên giường, để mặc ô cửa sổ rộng mở đón gió vào phòng.
Tôi tự nhủ—Cuộc sống mà. Tại sao chúng ta lại bị đánh giá chỉ vì ngủ nướng trong khi cảm giác đó thoải mái thế này chứ? Nhưng dẫu rất muốn nằm lại trên giường, tôi vẫn không thể ngăn những tiếng ‘ọc ọc’ đòi ăn trưa phát ra từ trong bụng. Đến lúc này, tôi mới miễn cưỡng hé mắt ra. Trước hết lọt vào tầm nhìn của tôi là hình ảnh Zavilia đang hí hoáy viết vẽ trên một mảnh giấy.
Vẻ mặt Zavilia nghiêm trọng quá. Không biết cậu ấy đang làm gì nhỉ?
Tôi tò mò hỏi. “Zavilia, cậu đang làm gì đó?” Zavilia khéo léo đến không ngờ. Ai mà biết những chiếc móng rồng có thể cầm bút viết tốt đến vậy…
“Chào buổi sáng, Fia. Chắc cô ngủ ngon lắm. Ta nghe nói trẻ con có giấc ngủ ngon sẽ phát triển tốt. Với thời gian ngủ đó của cô, ta cá là cô sẽ cao thêm năm mươi centimet nữa đấy.”
“Ôi, đừng ngốc thế—” Vừa nói, tôi vừa rời khỏi giường, nhưng chợt khựng lại khi nhận thấy Zavilia trông nhỏ hơn hẳn mọi ngày. “Hả? K-không thể nào! Tớ thực sự trở nên siêu cao sao?!”
Thấy tôi vui vẻ kêu lên như vậy, Zavilia gật đầu. “Chúc mừng cô, Fia. Ta đoán bây giờ cô cao khoảng hai mét rồi đấy.”
“Thật sao?!” Tôi mỉm cười toe toét khi nghĩ về việc mình sẽ cao hơn ngài Cyril và Zackary.
E he he! Lần này ngài Zackary sẽ là người phải nhờ mình giúp lấy đồ trên giá cao! Ôi, mình háo hức được thấy vẻ mặt của mọi người quá! Nhưng rồi tôi nhận ra trần nhà vẫn cách xa tôi một khoảng như cũ. Ấy? Đáng ra trần nhà phải gần hơn một chút chứ nhỉ?
Tôi ngó xuống và thấy chiếc quần ngang đầu gối mà mình mặc đi ngủ vẫn giữ nguyên độ dài. Hmmm?! Không lẽ mình chỉ phát triển phần dưới đầu gối à? Nhưng rõ ràng chân mình trông cũng chẳng dài hơn…
“Cô phát hiện sớm hơn ta nghĩ.” Zavilia khẽ thì thầm, giọng rất thản nhiên.
Tôi giận dữ nhìn về phía Zavilia và thấy cậu ấy đang trở lại kích cỡ như mọi ngày.
“Hả?”
“He he, ta đã nghĩ nếu biến mình nhỏ hơn bình thường sẽ làm cô ngạc nhiên lắm.”
“Z-Zaviliaaaaa!” Tôi hét to, cả người run lên vì tức giận. Trời ạ! Mình quên mất rằng cậu ấy có thể thay đổi kích cỡ cơ thể theo ý muốn!
Cậu ấy mỉm cười và vỗ nhẹ chỗ trống bên người. “Không phải cô hỏi ta đang làm gì sao? Ta chỉ đang xử lý danh sách ám sát của mình thôi.”
“Cái gì của cậu cơ?!” Nghe đáng sợ quá! Tôi nhảy vọt đến bên Zavilia và nhìn vào tấm giấy mà cậu ấy đang viết, đập vào mắt tôi là một vài cái tên quen thuộc…
Danh sách ám sát
1. Gideon, Phó đoàn trưởng Lữ đoàn 4 Thuần thú sư
2. Zackary, Đoàn trưởng Lữ đoàn 6
3. Cyril, Đoàn trưởng Lữ đoàn 1
…
Úi. Giác quan thứ sáu mách bảo tôi rằng danh sách này là một thứ rất tệ. Rất rất tệ.
“A-à, Zavilia này? Cái này dùng để làm gì vậy? Nó không phải một danh sách ám sát thật đấy chứ?” Tôi lo sợ hỏi.
“Là thật đấy.” Cậu ấy nói với vẻ đương nhiên. “Ta cho rằng việc loại bỏ tất cả mối nguy hại tiềm ẩn với cô trước khi chúng trở thành vấn đề là một ý tưởng sáng suốt.”
“Khoan, khoan, khoan, khoan! Cậu nói ‘loại bỏ’ là sao?! Không ai trong số những người này là mối nguy hại cả! Đặc biệt là người đầu tiên, Phó đoàn trưởng Gideon! Anh ấy cũng vô hại như những người khác thôi!”
“Cô chắc chứ? Một kẻ quá ngu dốt và đần độn thực sự có thể dẫn đến rủi ro đấy. Hơn nữa, những tên yếu nhớt thường khó đoán trước nhất. Chỉ với lý do đó thôi, chúng cũng nên bị thủ tiêu để đề phòng trước rồi.”
“Tuyệt đối không! Phản đối! Ừm, nhưng…trên danh sách, tại sao người thứ hai lại là Đoàn trưởng Zackary? Có điều gì khiến cậu chống lại một người dũng cảm và tuyệt vời như vậy?” Tôi vội thay đổi sự chú ý của cậu ấy đến những người khác.
“Tuyệt vời?” Cậu ấy khịt mũi. “Ta không quan tâm gã đó xỉn đến mức nào, nhưng chẳng có gì tuyệt vời khi lột đồ bán khỏa thân trước nhiều phụ nữ đến thế! Hắn thậm chí còn bắt cô đếm từng múi cơ bụng của mình nữa!”
“Hử? Cái đó, tớ khá chắc là ngài ấy chưa từng làm gì như thế cả.”
“Rồi, rồi. Cô quên sạch mọi chuyện lúc say mà. Nếu cô không nhớ, vậy ta nghĩ điều này không có hại gì nhiều cho cô. Dù ta vẫn khó chịu với cái cách hắn tỏ ra quá mức thân mật với cô, nhưng chắc cô cũng không nhớ điều đó nữa. Có lẽ ta có thể để cho hắn sống. Tạm thời.” Tôi không hiểu những gì Zavilia đang nói cho lắm, nhưng có vẻ như cậu ấy sẽ tha cho Zackary.
Tôi thở phào nhẹ nhõm. “Vậy là được rồi. Tại sao Đoàn trưởng Cyril lại đứng thứ ba? Ngài ấy chưa làm điều gì sai cả! Ngài ấy là một đoàn trưởng mẫu mực, rất tử tế và lịch lãm mà!”
“Chính việc cô có thể dễ dàng dành tặng ba lời khen cho hắn như vậy là vấn đề đấy. Là bạn đồng hành trung thành nhất của cô, ta không thích những kẻ khác đe dọa đến địa vị của ta.”
“Cậu rất dễ thương, mạnh mẽ, thông minh, chu đáo và lúc nào cũng siêu hữu ích! Đó! Năm lời khen cho cậu cùng một lúc. Nhiều hơn hẳn ngài Cyril nhé!” Tôi nói liền một mạch.
“Được rồi. Tạm thời ta tha cho Cyril vậy.” Nghe cậu ấy có vẻ bất mãn lắm.
Vừa thở hổn hển lấy hơi, tôi vừa lén nhìn lại danh sách. H-hả? Danh sách này lên đến tận hai mươi cơ á! Mới ba cái tên đã làm tôi hết hơi rồi, làm sao tôi có thể giải quyết hết được đây!
Tôi nuốt nước bọt. “Z-Zavilia này, sao mình không đi tắm một lát nhỉ? Tớ sẽ chà người cho cậu rồi lau khô cho cậu luôn nhé.” Zavilia rất thích tắm, vậy nên cậu ấy cắn câu đúng như dự kiến.
“Thật sao? Ta rất sẵn lòng. Chúng ta sẽ tiếp tục chuyện này sau khi tắm vậy.”
Ôi trời! Vậy là cậu ấy không định quên cái danh sách…n-nhưng có lẽ nếu mình khiến cậu ấy thoải mái, cậu ấy sẽ đi ngủ hoặc thậm chí là thay đổi suy nghĩ luôn! Tôi thầm hy vọng khi bế Zavilia trong tay và đưa cậu ấy vào phòng tắm.