Thành thật mà nói thì hoàng tộc Arteaga đang ở trong tình huống vô cùng khó khăn.
Mới sáng ra, tiếng thét của Đại thị thần[note58314] đã vang vọng khắp văn phòng chung của các hoàng tử - một cảnh tượng thường thấy ở đây. “Các Điện hạ! Chuyện gì đã xảy ra trong bữa tiệc tối hôm qua vậy? Có phải những nữ quý tộc đó đã làm điều gì khiến các ngài phật ý—xin thứ lỗi, thưa các Điện hạ?! Các ngài có đang nghe không ạ?!”
Lời than vãn của ông ta chỉ là vô ích. Hai vị hoàng tử, một người với mái tóc màu xanh lục và người kia với màu tóc xanh lam, hoàn toàn bỏ ngoài tai. Ông ta vốn không thích to tiếng, nhưng làm Đại thị thần đôi khi phải như vậy.
“Rồi, rồi, bọn ta đang nghe đây. Tại tối qua mấy tiểu thư đó đã hùa nhau chống lại bọn ta đó chứ. Nói mấy câu đại loại như ‘Ôi! Hai vị hoàng tử đó thô lỗ khủng khiếp. Họ chẳng đáng được chúng ta để ý tới đâu,’ rồi ngó lơ bọn ta suốt hai tiếng đồng hồ! Ông có tin nổi không?” Vị hoàng tử tóc màu xanh lục - cũng là Thái tử - khoa trương trợn mắt nói.
“Điện hạ!” Đại thị thần hốt hoảng nói. “Xin hãy nghiêm túc hơn đi ạ! Chắc chắn thần đã nói với ngài rất nhiều lần rằng các tiểu thư đã phải hy sinh rất lớn thì mới đến tham dự buổi tiệc tối đó! Thần cũng đã nói với ngài rằng, với sự tham dự của những quý tộc bậc cao nhất, không ai sẽ mở lời với hai ngài trừ khi các ngài lên tiếng trước! Đó là phép tắc trong giới quý tộc đó ạ!”
“Ồ~, ừ…ông có nói mấy cái như vậy.” Hoàng tử tóc xanh khoanh tay trước ngực và gật đầu. Hoàng tử tóc lam ngồi kế bên cũng có hành động tương tự.
Gân xanh nổi bần bật lên trên trán của Đại thị thần. “Thần không thể tin nổi hai ngài lại có thể quên một quy tắc quan trọng đến vậy! Sao các ngài có thể lãng phí hai tiếng đồng hồ với mười nữ quý tộc danh giá nhất Đế quốc chứ?! Tất cả các vị khách tham dự đều đã rất kinh ngạc! Chưa bao giờ có buổi tiệc tối nào lại im ắng đến vậy!”
“Hờ, hẳn rồi. Im hơn cả đám tang ấy chứ. Nhưng vậy thì sao? Tất các các tiểu thư đều biết phép tắc hử? Thế chẳng phải tốt lắm sao?”
“Hoàng tử Emerald!” Ông ta gào như sắp nổ cả phổi tới nơi.
Hoàng tử tóc xanh giơ tay lên. “Không phải Emerald. Là Green Emerald, hiểu chưa?”
Anh ta nghiến răng. Việc đổi tên của họ là một trong nhiều vấn đề của Đế Quốc lúc này.
Cả Đế Quốc đều biết rằng hai người này, cùng với người anh cả và em gái út của họ—đều là con của vị hoàng hậu quá cố—đã phải chịu sự nguyền rủa và bị tước quyền lên ngôi. Người ta cũng biết rằng ba anh em sau đó đã khởi hành đến một vùng đất xa xôi để tiêu diệt một con quái vật mạnh mẽ và thoát khỏi lời nguyền mang trên người. Nhưng không một ai ở đất nước này lại không biết đến câu chuyện về cuộc gặp gỡ giữa họ và Nữ thần Sáng tạo ở vùng đất xa xôi đó và được Người hóa giải lời nguyền, để rồi quay trở về Đế quốc mà không còn máu phải rơi trên khuôn mặt.
Ba người họ vẫn luôn là những vị hoàng tử xuất chúng cả về huyết thống lẫn năng lực cá nhân. Ngay cả trước đây, nhiều người cũng cho rằng một khi lời nguyền biến mất, người anh cả sẽ thừa kế ngai vàng. Nhưng sau mười—thậm chí là hai mươi năm—lời nguyền vẫn kéo dài, khiến người dân không còn hy vọng gì về họ nữa.
Ngay đến những quý tộc có sức ảnh hưởng nhất ở trung tâm quyền lực cũng đành từ bỏ khi nguồn tin thân cận cho hay rằng lời nguyền trên người họ sẽ không bao giờ biến mất.
Để tranh giành ngai vàng, vợ lẽ của hoàng đế quá cố đã ra lệnh cho một nguyền sư sử dụng ma thuật bóng tối lên các hoàng tử và công chúa…rồi giết chết tên nguyền sư đó. Trong trường hợp bình thường, một lời nguyền chỉ có thể được hóa giải bởi người đã ếm nó hoặc bởi một nguyền sư mạnh hơn rất nhiều. Nhưng thật không may, cái chết của nguyền sư sẽ khiến cho lời nguyền càng thêm mạnh mẽ và khó loại bỏ hơn. Vì thế, ai cũng cho rằng lời nguyền trên người bốn anh em sẽ là vĩnh viễn. Và rồi cả Đế Quốc đã từ bỏ những vị hoàng tử hoàn hảo đến vậy…cho đến khi lời nguyền của họ được phá bỏ.
Hoàng tử Ruby, Hoàng tử Emerald và Hoàng tử Sapphire—ba vị hoàng tử đẹp trai, mạnh mẽ và dũng cảm mang tên đá quý đã xóa bỏ lời nguyền trên người mình (chà, chính xác thì là hai người) và trở về quê nhà với một sức mạnh mới. Người dân ở Arteaga đã rộng mở vòng tay chào đón họ. Ai cũng thích những câu chuyện Lọ Lem đầy thú vị, và không câu chuyện nào lại xuất chúng như của họ cả.
Ba vị hoàng tử, những người kế thừa ngai vàng hợp pháp, đã đánh bại số phận và trở về trục xuất người vợ lẽ của hoàng đế quá cố cùng con trai bà ta ra khỏi hoàng tộc. Ai cũng biết điều này rất công bằng.
Nhưng mọi chuyện không kết thúc ở đó. Em gái của các hoàng tử—có thể nói là Người đẹp ngủ trong rừng của họ—đã tỉnh giấc lần đầu tiên sau bao năm. Nàng là một thiếu nữ mong manh nhưng có trái tim trong sáng, vẫn hồn nhiên ngây thơ trước thế giới này.
Câu chuyện cổ tích này đã làm rung động trái tim của người dân Arteaga, họ vui vẻ chấp nhận Ruby trở thành Hoàng đế mới của họ, cùng với Emerald và Sapphire trở thành Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử. Một kỷ nguyên mới đã mở ra.
Chuyện này thì, ừm, tốt đấy. Chính Đại thị thần cũng đã mong muốn sự thay đổi này. Tuy nhiên, vấn đề là đã qua được một thời gian, mọi chuyện cũng dần ổn định, nhưng không ai trong ba vị này tỏ ý muốn kết hôn cả—thậm chí đến giao thiệp với người khác giới cũng không có!
Đây là điều đáng báo động liên quan đến việc duy trì huyết mạch hoàng gia, như ông ta thường xuyên nhắc nhở ba người. Mỗi khi ông ta làm vậy, ba vị này (dĩ nhiên!) luôn thờ ơ đáp trả. “Nữ thần Sáng tạo đã giao nhiệm vụ để bọn ta thực hiện. Bọn ta không có thời gian để lãng phí vào chuyện hôn nhân.”
Không chỉ vậy, cả ba còn dành thời gian lo lắng về việc họ đã nói tên giả của mình cho Nữ thần thay vì tên thật, cuối cùng quyết định sửa sai bằng cách thay đổi luôn tên thật của mình. Hoàng đế Ruby đổi tên mình thành Red Ruby, còn hai vị hoàng tử Emerald và Sapphire lần lượt đổi tên thành Green Emerald và Blue Sapphire[note58315]. Đến cái lý do họ coi trọng tên giả của mình hơn tên thật cũng không nói cho ông ta biết!
Nói thật ra, Đại thị thần không biết liệu ba vị này có thực sự gặp được Nữ thần hay chưa nữa, dù ông ta cũng tin là vậy, nếu không làm sao họ hóa giải được lời nguyền trên người mình? Ông ta tin rằng họ đã gặp được Nữ thần dưới hình hài của một thiếu nữ. Và ông ta, cũng như bao người khác, tin rằng họ sẽ không bao giờ gặp lại Người nữa.
Gặp được Nữ thần quả là một kỳ tích, nhưng kỳ tích sở dĩ là kỳ tích bởi chúng chỉ xảy ra một lần duy nhất. Chưa một trường hợp nào khác ghi nhận từng có người gặp được Nữ thần cả. Có lẽ việc Người hiện thân và bảo vệ hậu duệ hoàng tộc là phước lành chỉ có một lần mà thôi. Ông ta ước gì ba vị đây có thể hiểu được điều đó và hướng về tương lai, nhưng…
“Nữ thần đã gọi mình là Fia! Chẳng phải đó là một cái tên vô cùng hoa mỹ sao? Thật vĩ đại, nhưng cũng rất dịu dàng và nhân từ.” Green Emerald trông có vẻ mê mẩn khi cất lên những lời ca ngợi cho một cái tên hết sức bình thường.
Trong mắt Blue Sapphire cũng lấp lánh ánh sao. “Đúng là tên của Nữ thần rất tuyệt, nhưng cũng đừng quên vẻ đẹp rạng ngời của Người. Mái tóc của Nữ thần rực đỏ hệt như Đại thánh nữ trong truyền thuyết, và dẫu có hơi gầy gò vì tuổi còn nhỏ, nhưng Người có đủ thể lực để đi cùng một quãng đường với chúng ta!”
“Đúng vậy, Nữ thần thật quá tuyệt vời. Tuy có chút đãng trí, nhưng rất thông minh, dịu dàng, tốt bụng…”
Hai vị hoàng tử liên tục khen không dứt miệng. Vậy sao họ lại im như thóc trong buổi tiệc tối qua cơ chứ? Đây chính là vấn đề! Hai vị này quá say mê Nữ thần đến mức không thèm để mắt những người phụ nữ khác.
Cả hai hoàng tử còn trẻ—Green Emerald mới hai mươi lăm tuổi, còn Blue Sapphire là hai mươi mốt—đẹp trai, lại hòa nhã, nên cũng dễ hiểu khi họ cực kỳ nổi tiếng với các nữ quý tộc. Nhưng họ không hề để tâm.
Thỉnh thoảng, xen giữa những khoảng thời gian các hoàng tử thực hiện nghĩa vụ hoàng gia và rèn luyện thể chất, Đại thị thần tình cờ nghe được hai người họ chuyện trò với nhau về một người con gái—nhưng khi nghe kỹ hơn, ông ta luôn phát hiện rằng đó chỉ là một câu chuyện khác về Nữ thần mà thôi.
Đây là vấn đề. Một vấn đề vô cùng to tát. Nhưng nghiêm trọng hơn cả là—
“Green! Blue! Hai em đây rồi!” Người vừa ghé qua mà không một lời báo trước ấy là Hoàng đế Red Ruby.
Thấy ngài sải bước tiến vào, Đại thị thần vội quỳ một gối xuống.
“Xem này! Hơi tốn thời gian một chút, nhưng cẩn thận giặt sạch miếng vải Fia cho anh để lau máu đúng là đáng mà! Nó gần trắng lại như cũ rồi này!” Ngài nói, vừa tự hào giơ lên một miếng vải rẻ tiền.
Green Emerald ôm đầu, mặt lộ vẻ ghen tị. “Tuyệt thật đấy, Red! Em cũng đang cố giặt sạch tấm vải của mình đây—dĩ nhiên là tự mình làm rồi, bởi em cho rằng để người khác giúp với món quà của Fia thì thật không phải phép! Nhưng chuyện không được suôn sẻ lắm!”
Blue Sapphire ủ rũ cụp vai. “Ít nhất hai anh còn có một tấm vải. Ước gì em cũng bị nguyền rủa để chảy máu như hai người…”
Nhìn bộ ba thi nhau bày tỏ lòng kính ngưỡng với Nữ thần, Đại thị thần bối rối đến ngây người.
Vấn đề lớn nhất chính là đây—vị hoàng đế hai mươi chín tuổi của bọn họ cũng bị ám ảnh với Nữ thần, đến mức ngài sẵn sàng lãng phí chút thời gian rảnh của mình để tám nhảm với hai em trai về Nữ thần. Thậm chí Đại thị thần còn không thể phàn nàn với Hoàng đế về việc hai người em trai của ngài lãnh cảm với phụ nữ, bởi chính Hoàng đế cũng chẳng khá hơn là bao!
Điều này khiến Đại thị thần không khỏi nghĩ đến tập tính in vết của gà con khi coi thứ đầu tiên mà chúng thấy là mẹ mình rồi bám sát không rời. Dẫu ông ta rất tôn trọng các hoàng tử, nhưng ba vị đây vốn đã không được tiếp xúc nhiều với phái nữ khi còn ở tuổi thiếu thời, thành ra đến lúc thực sự gặp một cô gái, cả ba đã hoàn toàn mê đắm, thậm chí trở nên ám ảnh với những ký ức về cô gái ấy. Điều tệ nhất là, người con gái mà họ gặp được đó tình cờ lại chính là Nữ thần. Hiển nhiên những người phụ nữ khác đâu thể nào sánh kịp.
Đến nước này, e là huyết mạch hoàng gia sẽ chấm dứt mất thôi. Mình phải làm gì đó mới được.
“T-Thưa Điện hạ,” ông ta lắp bắp nói, “c-có lẽ chúng ta nên thực hiện một cuộc điều tra tại Nav để tìm kiếm dấu vết của Nữ thần ạ?”
Nhưng người mà họ đang nói đến là Nữ thần đó. Dù lục soát kỹ càng đến đâu thì sẽ chẳng dấu vết nào được phát hiện—quả là hoàn hảo. Một khi trắng tay trong cuộc tìm kiếm, họ sẽ buộc phải đối mặt với thực tại rằng cuộc gặp gỡ với Nữ thần chỉ xảy ra duy nhất một lần trong đời và tiếp tục hướng về phía trước.
Mong là vậy.
“T-thật quá đáng!” Red Ruby giận dữ quát. “S-sao ngươi dám đề nghị chúng ta làm một việc đáng xấu hổ như tìm kiếm Fia hả?!” Đã ngần ấy tuổi nhưng mặt ngài lại đỏ bừng như trái cà chua chín. Có khi đến một đứa trẻ cũng xử lý chuyện tình cảm tốt hơn ngài ấy.
Đại thị thần không nói lời nào, chỉ kiên nhẫn chờ đợi một trong mấy anh em làm thay việc của mình.
Rõ ràng Green Emerald cũng nóng nảy, vội la lên. “Đ-đúng là một đề xuất táo tợn! Tìm kiếm nơi cô ấy đi, món ăn mà cô ấy thích, quần áo mà cô ấy mặc… K-không, chúng ta không thể làm vậy!”
Thần có nói hai câu sau kia đâu—ấy, không được. Kiên nhẫn nào. Không nói gì hết…
Red Ruby bật cười. “Ta không cần điều tra cũng biết món ăn yêu thích của cô ấy là gì! Là thịt, và rất nhiều thịt! Ta nhớ cô ấy đã vui vẻ ngấu nghiến hết chỗ thịt quái vật trong chuyến hành trình của chúng ta. T-thế có nghĩa là cô ấy và ta có cùng món ăn yêu thích đấy!” Ngài hào hứng khoe khoang.
“N-này, cái đó em cũng biết! Chính em là người đã cho cô ấy ăn thịt và nhìn ngắm cô ấy ở cự ly gần mà!” Ngay cả Blue Sapphire, người hiểu phép tắc nhất trong ba anh em, giờ cũng ăn nói lộn xộn theo.
Trời ạ… Ước gì các tiểu thư giới quý tộc có thể trông thấy cảnh này. Trước giờ họ chỉ được chiêm ngưỡng dáng vẻ vô cảm và lạnh lùng của ba vị kia, thậm chí còn lén lút gọi họ là “Hoàng đế băng” và “Hoàng tử băng” sau lưng—và ai có thể đổ lỗi cho họ được? Họ đã thử đủ mọi cách, từ việc nháy mắt đến cố tình cọ cơ thể mình vào ba anh em, nhưng đáp lại họ chỉ là những cái lườm lạnh buốt. Họ nghĩ rằng các hoàng tử ghét phụ nữ. Dĩ nhiên, điều đó là không chính xác. Thực tế là ba vị đó chỉ là những kẻ lãng mạn vô vọng thiếu kinh nghiệm tệ hại đã bất hạnh mê đắm một nữ thần. Trách nhiệm của Đại thị thần là giúp họ cải tà quy chính…nhưng bằng cách nào đây?
Trong lúc ông ta còn đang suy nghĩ thì Blue Sapphire đỏ mặt lên tiếng. “Em sẽ tới Nav! Đúng rồi, một việc quan trọng như này không thể giao phó cho ai khác được! Hãy để em giải quyết chuyện này!”
“Cái gì? Em, đúng là đồ cáo gian xảo! Nếu em đi được thì anh cũng thế!” Ngay lập tức, Green Emerald gào lên.
“Khoan- cái gì?! Chẳng phải chúng ta đã thề sẽ cùng nhau cai trị Đế quốc sao?! Nếu hai em trai của anh đi,” Như một vị chính khách, Red Ruby trầm giọng xuống và tuyên bố. “thì anh cũng sẽ đi cùng!”
Hiển nhiên, Đại thị thần phải xen ngang. “Vậy là đủ rồi, thưa các ngài! Không lẽ các ngài nghĩ mình có thể tự do đi lại như trước đây sao?! Các ngài phải nghĩ đến địa vị của mình đi chứ!”
Đối mặt với thực tại phũ phàng, cả ba anh em đều nhăn mặt lại.
“Phải rồi.” Red Ruby lẩm bẩm. “Nếu vậy, chúng ta sẽ giao việc điều tra lại cho Cesare. Có vấn đề gì không?”
Có chứ. Có quá là nhiều vấn đề ấy ạ, ông ta muốn nói vậy. Cesare là Tổng chỉ huy của Lữ đoàn Hiệp sĩ Arteaga—ngài ấy là người vô cùng quan trọng, và chắc chắn không phải người nên được giao nhiệm vụ giải quyết chuyện lặt vặt bí mật cho Hoàng đế.
Quyết định này thật quá mức khinh suất. Nhưng ông ta đồ rằng tâm trí của ba vị đây sẽ luôn đặt mọi chuyện liên quan đến Nữ thần ở mức ưu tiên cao nhất và luôn yêu cầu nhiều nhất ở chính mình. Qua biểu cảm trên khuôn mặt, có thể thấy họ không muốn thỏa thuận thêm gì nữa.
Đại thị thần đặt một tay lên trán. Đầu ông ta nhức nhối không ngừng… “À. Thần hiểu rồi. Chúng ta sẽ…cử Chỉ huy Cesare đi.”
Vậy là mọi chuyện đã được quyết định. Vị chỉ huy đáng kính của Đế quốc sẽ đến Náv để bí mật thực hiện công việc mà thực chất là chạy chân cho Hoàng đế Arteaga.
Ngày Cesare khởi hành, vào lúc sáng sớm. Dẫu đây là một nhiệm vụ bí mật, đích thân Red Ruby đã tới tiễn Cesare, kéo theo một đám đông tụ lại cùng nhau. Mọi chuyện dần trở nên tệ hơn khi Blue Sapphire bị trông thấy trong đội hiệp sĩ của Cesare, khiến cho tình huống càng thêm hỗn loạn, là cái cảnh mà Đại thị thần chưa từng thấy bao giờ.
Có vẻ như nỗi phiền muộn ở Đế quốc Arteaga tạm thời vẫn sẽ còn tiếp diễn.