Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời Cyril Sutherland ta không biết cách xử lý tình huống ra sao.
Ta đã luôn tin rằng thế giới của ta được ràng buộc bởi thường thức. Niềm tin đó đã luôn bảo vệ ta…cho đến ngày nay. Nhưng hôm nay, thường thức có vẻ đã biến mất khi những sự thật lạ kỳ và khó tin lần lượt được hé lộ.
Bữa tiệc đang diễn ra sôi nổi và món thịt Lam Long được bày biện khắp nơi khi ta đến căn tin. Ta nhìn quanh một lượt và thở phào nhẹ nhõm khi nhanh chóng phát hiện ra cô gái mà mình đang tìm kiếm. Với khuôn mặt đầy cảm xúc đó của mình, cô ấy đang thỏa sức bật cười, dường như không chút nào thay đổi kể từ lần cuối ta thấy cô ấy ở buổi họp mặt các đoàn trưởng hôm trước.
Ta đoán rằng kha khá các hiệp sĩ có mặt ở đây đã biết đến giá trị thực sự của cô gái này. Trong cuộc họp năm người hôm nay, tuy không ai dám đề cập đến chủ đề này nhưng Hắc Long là thủ hộ thú của Vương quốc Náv. Nếu chuyện Hắc Long là sứ ma của cô ấy được lộ ra, người dân sẽ diễu hành trên khắp các con phố để ăn mừng và danh vọng của vương quốc sẽ tăng vọt trong mắt các quốc gia khác. Cô ấy có thể mang lại vinh quang chưa từng có cho vương quốc chúng ta.
Thế nhưng vào giờ phút này, cô ấy lại cất tiếng cười thích chí đến mức ta phải tò mò không biết đang có chuyện gì. Nhìn cô ấy tận hưởng như vậy, một nụ cười xuất hiện trên môi ta. Đột nhiên, cô ấy chuồn ra khỏi các hiệp sĩ xung quanh. Ta đang nghĩ liệu có phải cô ấy định lấy thêm đồ uống không thì thấy cô ấy hướng về phía cửa. Không nén nổi sự tò mò, ta theo sau Fia ra ngoài và thấy cô ấy đang ngồi trên chiếc ghế dài trong sân, vẻ ngẩn ngơ lộ rõ trên khuôn mặt.
Làm ơn hãy ý thức về môi trường xung quanh cô hơn đi. Dù ta đã nỗ lực hết sức nhưng các hiệp sĩ trong lữ đoàn không phải ai cũng chính trực và có đạo đức. Việc có ai đó muốn thử làm điều gì thô tục, đặc biệt là trong một đêm say khướt như thế này là hoàn toàn có thể xảy ra. Ngồi một mình trong bóng tối cách xa mọi người như này đúng là quá bất cẩn.
“Fia, cô uống nhiều quá rồi à?” Vốn định nói mấy lời cảnh cáo, nhưng ta lại thấy mình thốt lên những câu từ an ủi. “Ta biết gió đêm rất thoải mái, nhưng cô sẽ bị lạnh nếu ở ngoài quá lâu đấy.”
Fia ngẩng nhìn ta với ánh mắt thất thần. “Đoàn trưởng Cyril…” Cô ấy khẽ lẩm bẩm. Thế rồi, có vẻ như đã say mèm, cô ấy chậm chạp đứng dậy và hành lễ hiệp sĩ. “Tôi đã trở về từ chuyến thám hiểm.”
“Mừng cô trở lại, Fia. Ta rất vui vì cô đã trở về an toàn. Kể từ ngày mai, cô sẽ quay lại Lữ đoàn Hiệp sĩ 1.”
“Hử? Ồ, ừ…mà sao mình lại ở Lữ đoàn 4 Thuần thú sư ấy nhỉ? Liệu mình đã hoàn thành nhiệm vụ cần làm chưa?” Cô ấy gục đầu suy nghĩ nhưng chẳng thể có được câu trả lời. Chắc hẳn cồn đã ức chế ký ức của cô ấy.
“Cô đã hoàn thành công việc của mình rồi. Cô làm tốt lắm. Ta tự hào về cô.” Lúc này, ta đứng sát bên cạnh và nhìn xuống Fia. Trông cô ấy thật nhỏ bé, chỉ cao vừa tới ngực ta và có tính cách hết sức thẳng thắn. Đúng vậy, ta vẫn cảm thấy thật khó mà tin được rằng một cô gái như Fia lại có thể biến Hắc Long, con quái vật không ai có thể chạm đến trong suốt một ngàn năm qua, thành sứ ma của mình.
Hoàn toàn không biết đến những nghi hoặc của ta, Fia bắt đầu lên tiếng. Giọng nói của cô ấy thật buồn bã, khác hẳn tính cách mọi ngày. “Đoàn trưởng này…đã bao giờ ngài phải chia ly với một người bạn thân chưa?”
“Bạn ư?” Câu hỏi của cô ấy khiến ta không kịp trở tay. Cô ấy đang nói đến ai vậy?
“Tôi có một người bạn này rất mạnh và rất dễ thương, hôm nay cậu ấy đã bay đến một nơi xa thật xa để trở thành một vị vua. Điều đó khiến tôi buồn lắm, nhưng đó là điều cậu ấy mong muốn. Tôi đã không ngăn cản cậu ấy…nhưng giờ tôi lại thấy rất lo cho cậu ấy. Cậu ấy mới chỉ là một đứa trẻ thôi! Tôi phải làm gì nếu cậu ấy gặp phải một con quái vật mạnh và lại bị thương đây?”
Có lẽ cô ấy định thẳng thắn nói rõ, hoặc có lẽ cô ấy nghĩ rằng mình đang tỏ ra mơ hồ, nhưng rõ ràng là Fia đang nói đến Hắc Long. Ta sững người trước những lời đó và nhìn xuống Fia. Bạn…của cô? Thật sao? Có khi cô là người duy nhất trên đời có thể gọi Hắc Long là bạn đấy.
Trông cô ấy không hề ra vẻ khi gọi con quái vật mạnh nhất đại lục là “bạn” thay vì là “sứ ma” của mình. Sự lố bịch đó cuối cùng cũng khiến ta hiểu ra. Thực sự thì cô ấy…có thể là chủ nhân của Hắc Long.
Đến lúc này, ta mới chấp nhận sự thật. Cô gái trẻ nhỏ nhắn này là người nắm giữ sức mạnh vô song, hay bây giờ ta đã tin là vậy. Hoặc ít nhất đó là những gì ta nghĩ. Hãy nhìn cái cách cô ấy cúi đầu buồn bã như vậy xem, chẳng có vẻ gì là đáng sợ cả. Ngược lại, ta càng muốn an ủi cô ấy.
“Nếu vậy, liệu ta có thể trở thành bạn của cô thay cho cậu ta không?” Có lẽ điều này sẽ khiến cô ấy vui vẻ hơn.
Fia ngẩng đầu, nhìn ta đầy bất ngờ. “Thật sao?” Chợt cô ấy khựng lại, nhìn chăm chú vào ta như đang cố xác minh mức độ chân thực của câu nói đó. “Vậy thì…ngài sẽ nói chuyện với tôi chứ? Ngài sẽ cùng đi mua sắm và dành thời gian ở bên tôi khi chúng ta được nghỉ chứ? Ngài sẽ bật cười và tức giận cùng tôi, đôi khi sẽ ngủ trên bụng tôi nữa chứ?”
“Cái đó, à, nhiều thứ ta có thể làm nhưng nhiều việc ta khó mà làm được. Đặc biệt là cái cuối cùng nghe có vẻ tệ đấy, có thể ta sẽ đè bẹp cô mất.” Ta thận trọng trả lời.
Câu trả lời của ta có vẻ đã khiến cô ấy thất vọng. Một lần nữa, cô ấy lại cúi đầu xuống. “Phải rồi…không ai có thể thay thế cậu ấy. Vị trí đó là của riêng cậu ấy rồi.” Cô ấy ngẩng mặt lên và nói một cách quả quyết. “Cảm ơn lời đề nghị của ngài, Đoàn trưởng Cyril, nhưng tôi nghĩ là tôi sẽ chờ cậu ấy.”
“Ôi trời, có vẻ như ta bị từ chối mất rồi.” Trái tim ta chợt nhói lên buồn bã, khiến ta không khỏi ngạc nhiên. Không thể nào… Chẳng lẽ ta thực sự muốn trở thành bạn của cô bé này sao? Ta ngập ngừng nói tiếp. “Vậy nếu cô mở thêm một chỗ đặc biệt khác dành riêng cho ta thì sao?”
Cô ấy suy nghĩ trong chốc lát rồi mỉm cười. “Ngài thật tốt bụng. Nhưng nếu ngài trở thành bạn bè với cấp dưới của mình mỗi khi họ buồn, ngài sẽ có nhiều bạn không đếm xuể mất! Vốn dĩ ngài đã đủ nổi tiếng rồi mà! Nhưng cũng cảm ơn ngài nhiều lắm. Tôi thấy đỡ hơn nhiều rồi, Đoàn trưởng ạ.”
“A, nhưng…sao ta có thể thân thiết với cấp dưới của mình nếu ta không thể là bạn của họ cơ chứ?” Ta vừa nói, vừa mỉm cười bối rối.
“Ồ. Ngài thực sự muốn trở thành bạn của tôi sao?” Nghe như cô ấy muốn khuyên giải ta vậy. “Nhưng chỉ những người bình đẳng mới có thể trở thành bạn bè, còn ngài thì quá~ sức tài năng và thông minh để tôi sánh kịp rồi!”
“Không đời nào! Chúng ta đang ở kỷ nguyên của sự đa dạng mà. Xã hội chúng ta sẽ trì trệ nếu ta chỉ tương tác với những người bình đẳng như cô nói. Sự khác biệt giữa chúng ta mới là cái mà ta cần khi làm bạn với nhau.”
Chân mày của Fia chau lại. “Nghe…phức tạp quá nhỉ. Ngài có thể…giải thích theo cách khác được không?”
“Cô và ta nên trở thành bạn bè của nhau.”
“Hmmmmmm…” Cô ấy nghiêng hẳn đầu sang bên, ra chiều suy tư.
Chỉ một cú huých nữa thôi. “Fia, đúng như cô nghĩ rằng vị trí của ta có nhiều hạn chế, nhưng nó cũng đi kèm với trách nhiệm nữa. Hầu như tất cả những trách nhiệm này ta đều giải quyết một mình, nhưng đôi khi ta có thể sử dụng một ý kiến thứ hai. Ta sẽ rất cảm kích nếu cô trở thành bạn của ta và giúp ta trong những lúc như vậy.” Có vẻ như lúc này rất khó để cô ấy hiểu được những lời nói đó. Ta đang định giải thích thêm thì cô ấy bắt đầu gật gù như đã hiểu.
“À, phải rồi. Cái đó là một trong những vấn đề của việc đứng đầu.”
“Cô…hiểu sao?” Ta không kìm được câu hỏi đó. Ta tưởng rằng chỉ những người ở vị trí của ta mới hiểu được những mối lo đó.
“Hửm? À, vâng. Vì ngài là Đoàn trưởng của Lữ đoàn Hiệp sĩ 1 nên mọi người thường đặt nặng lời nói của ngài, nhưng đồng nghĩa rằng ngài phải rất cẩn thận với những gì mình nói, cũng không thể xin lời khuyên từ người khác một cách dễ dàng nữa. Giống như việc Tổng đoàn trưởng hầu như không bao giờ nêu ý kiến cá nhân về bất cứ vấn đề gì, dù là những nhận xét đơn giản như ‘tốt’ hay ‘xấu’.”
Cô gái này quả là đầy bất ngờ. Tuy thường tỏ ra ngốc nghếch nhưng cô ấy lại luôn hiểu được những điều thực sự đáng quan tâm.
“Phải rồi…” Cô ấy gật đầu. “Nếu thông tin riêng khiếm nhã về ngài Tổng đoàn trưởng không bị lộ ra, Đoàn trưởng Zackary đã không than phiền về bốn múi của mình nhiều đến vậy. Đó là lý do ngài cần một người để có thể tâm sự.” Thật là vô nghĩa. Cô nhóc này xỉn thật rồi.
“Đoàn trưởng Cyril ơi, tôi say rồi sao?” Cô ấy nói thêm. “Tôi cũng bắt đầu muốn trở thành bạn của ngài rồi.”
Ta cảm thấy buồn cười và nói.“Thật kỳ quặc khi đó lại là điều khiến cô nhận ra mình đang say.”
“Hmmmm, có khi ngài mới là người say khi muốn trở thành bạn của tôi chăng? Ô sờ kê Đoàn trưởng êi! Ngày mai sau khi chúng ta đã tỉnh rượu, nếu ngài muốn thì tôi vẫn sẽ là bạn của ngài.”
“Thật chứ?”
Cô ấy gật đầu.
“Được rồi.” Ta nói.
“Đoàn trưởng Cyril, tôi thực sự rất may mắn khi được gia nhập Lữ đoàn Hiệp sĩ 1. Quả là niềm vinh dự cho tôi khi được làm việc dưới trướng một hiệp sĩ xuất sắc như ngài.”
“Ồ.” Lời khen bất ngờ của cô ấy khiến ta không biết phải nói gì.
“Hì hì! Đoàn trưởng ơi, không biết sao nhưng tôi thấy ngực mình ấm áp và hơi râm ran… A, chờ chút! Tôi biết phải nói gì khi có cảm giác như này rồi! Cách đây không lâu tôi có đọc được trong một quyển sách như này. Đại loại như (hắng giọng) ‘Trăng đêm nay đẹp nhỉ?’”
Quả thực, một mặt trăng chói sáng đang lơ lửng bên trên đôi gò má ửng hồng và nụ cười rạng rỡ của Fia.
Dù ta không thể đọc tâm trí của Fia, nhưng rõ là cô nhóc đã hiểu sai ý nghĩa sâu sắc ẩn sau cụm từ đó. “Trăng hôm nay đẹp nhỉ?” là cụm từ nổi tiếng được viết nên bởi một tác gia trứ danh, thường được dùng như một lời tỏ tình tinh tế và đầy chất thơ lãng mạn…nhưng ta đoán có lẽ Fia không có ý đó.
“Thật may cho cô khi đã nói lời này với ta. Có lẽ ta là người duy nhất đủ hiểu rõ suy nghĩ của cô để biết rằng cô không có ý gì khi nói vậy.”
“Dzạ?”
“A, không có gì. Bây giờ cô cảm thấy sao rồi?”
“Tôi đang thấy…vui lắm!” Cô ấy mỉm cười toe toét. “Ánh trăng lung linh khiến tôi cảm thấy như mọi chuyện trên đời này đều ổn, như là mọi người đều có thể sống hạnh phúc mãi mãi về sau ấy!”
Bên môi ta để vuột một tiếng cười khẽ. “Cô vẫn luôn là người vui vẻ như vậy nhỉ?”
“Nhờ có ngài đó, Đoàn trưởng Cyril!”
“Cảm ơn cô, Fia. Giờ ta cũng cảm thấy vui lắm.”
Có điều gì đó ở cô ấy đã biến những cảm xúc tiêu cực ta dồn nén trong lòng thành những điều vui vẻ và tích cực. Cơn gió đêm lướt qua da để lại cảm giác thật dễ chịu. Bên tai ta nghe được tiếng cười ồn ào của các hiệp sĩ từ xa. Trước mặt ta, Fia đang mỉm cười, và bên trên cô ấy là vầng trăng tuyệt đẹp.
Ta thì thào trong vô thức. “Fia…trăng đêm nay quả thực rất đẹp.”