Beep beep, BANG!

Không đợi tiếng chuông kéo dài, tôi nhanh chóng tắt chuông báo thức.

Hiện tại đã tám giờ sáng.

Đang trong kì nghỉ đông nên chẳng cần phải lo đến việc bị trễ học hay cái đầu rối tung rối mù gì cả. Thế nhưng nó không có nghĩa là không cần phải vội bởi vì, theo một cách nào đó…hôm nay tôi có cuộc chiến vô cùng quan trọng.

Tôi nhanh chóng sấy khô mái tóc của mình, mặc quần áo rồi đi ra phòng khách. Có vẻ như bố mẹ tôi đều đã đi cả rồi.

“Bây giờ thì…”

Tôi cần chuẩn bị vài thứ trước. Mua đồ và các công đoạn chuẩn bị trước nấu nướng thì phải xong trong buổi trưa này luôn.

Tôi còn chẳng có thời gian ăn trưa nữa, cứ coi như thử đồ mình nấu là bữa trưa luôn vậy. À mà cũng phải đi nhận cái bánh yule tide log đặt trước đó nữa.

“Heh, nhiều việc cần làm quá nhỉ"

Không chắc là kịp không nữa…Kệ đi, nghi ngờ bản thân thì làm được cái gì!

Nanami à! Mày muốn có một đêm Giáng Sinh thật tuyệt vời với Onee-sama mà có đúng không ?

Nếu đã muốn vậy rồi thì kế hoạch này phải thật hoàn hảo.

“Rồi! Làm thôi! Đầu tiên là phải đi mua nguyên liệu.”

Lấy tinh thần, tôi phóng nhanh ra khỏi cửa nhà.

11:00 AM

Mua đầy đủ nguyên liệu, tôi về tới nhà.

Tính ra thì đây cũng là một trận chiến khó khăn, tôi tay xách nách mang một đống đồ luôn mà.

Thế mà tôi vẫn giữ cái bánh nguyên vẹn được đấy.

Cái xe đạp của tôi trên đường về nó rung bần bật như sắp hết hạn sử dụng rồi ấy.

13:00 PM

Y như dự đoán ban đầu, tôi không kịp làm bữa trưa rồi.

Cơ mà ai ngờ được mấy công đoạn chuẩn bị lâu đến thế chứ, chiều rồi còn đâu.

Hah…Cũng may là nãy có ghé qua tạp hóa mua cơm nắm không giờ đói chết.

14:00 PM

Có tin nhắn từ Onee-sama này !

“Em có đang chăm chỉ làm bữa tối nay không đấy ?

Bên đây thì chị đang phải thử đủ loại váy vóc lằng nhằng đây.

Chị muốn làm nhanh nhanh cho xong vụ này đi còn về với Nanami nữa.

PS: Em chưa cắt vào tay hay tự đốt cháy chính mình đâu nhỉ ?”

Đọc mấy dòng đó, tôi đỏ mặt.

“Ehehehe…”

Chuẩn bị bữa tối với một miếng băng dán to đùng thì cũng tệ lắm nhỉ ?

Làm một bữa ăn đủ cho hai người ăn thôi đã là cả một thách thức rồi mà.

“À, mình cũng phải trả lời chị ấy nữa"

Tôi nhanh chóng đáp lại tin nhắn của Onee-sama

Thường thì tôi sẽ suy nghĩ rất kĩ rồi mới dám viết câu trả lời cơ nhưng hôm nay thì không có thời gian rảnh ngồi nghĩ ngợi rồi.

Mà kệ đi, tin nhắn của tôi kiểu

“Onee-sama, chị đã vất vả rồi

Bên đây em cũng đang cố gắng lắm đó

Em sẽ làm một bữa ăn thật ngon, chị sẽ phải khen em cho mà xem.

PS: Hiện thì em vẫn chưa bị làm sao đâu"

15:00 PM

Nói thật là tôi không biết tại sao mình làm xong được món khai vị này nhưng ít nhất là xong rồi, xếp ra đĩa nữa thôi.

Kế hoạch chuẩn bị đi tong luôn rồi, giờ thì tôi phải vội đi làm súp nữa…

Nếu trong kế hoạch ban đầu tôi định tự làm bánh thì kiểu gì cũng muộn cho xem…

Mấy người thợ làm bánh giỏi thật đấy.

16:30 PM

Xong súp rồi!

Giờ chỉ còn nướng con gà lên nữa là xong, phần tẩm ướp chuẩn bị thì đã làm cùng lúc với lúc làm súp rồi.

Tôi hơi chậm chạp nhưng chắc mọi thứ sẽ xong trong một tiếng nữa thôi.

Còn giờ thì chỉ cần cho con gà vào lò nướng rồi chỉnh thời gian vừa khớp thời gian Onee-sama đến nữa thôi. Rồi tôi cũng phải thay đồ nữa.

Mà không biết bữa tiệc nhà Onee-sama bắt đầu chưa nhỉ ?

Tôi còn phải đi tắm và thay trang phục nữa.

Có nên trang điểm chút không nhỉ ?

Ah, phấn khích quá đi mất.

17:00 PM

…Tưởng xong rồi nhưng tôi quên làm nóng cái lò nướng xừ nó rồi.

Ah, đầu tiên, bình tĩnh chút nào.

Tôi có thể làm nóng lò nướng trong khi thay quần áo mà…Chờ tí, tôi còn chựa dọn bàn nữa!

Còn một tiếng nữa là Onee-sama đến rồi, mình phải làm được!

Kim đồng hồ dần hợp lại thành một, cho đến khi cả hai cái kim đồng hồ trông như trở thành một chiếc đũa chỉ thẳng vào số 12.

Hiện tại là vừa tròn sáu giờ.

“...Mình làm được rồi"

Tôi vừa vượt qua trở ngại cuối cùng và hoàn tất mọi thứ.

Giữa bàn có một vài ngọn nến.

Phần còn lại của bàn được lấp đầy bởi những cái đĩa bạc được sắp xếp đẹp mắt.

Món chính là con gà nướng ban nãy giờ cũng vẫn đang yên vị trong lò nướng để giữ ấm.

Nếu còn vấn đề gì nữa thì đó chính là cái đầu của tôi, không biết là do sấy quá khô hay do tôi lo lắng nhưng trên đầu tôi có một búi tóc vểnh lên như cái sừng.

“Uu…Tại sao nó lại không chịu vào nếp cơ chứ"

Vì tôi không có gương cầm tay nên tôi đang đứng ngắm mình bằng cửa sổ phòng khách.

“Chắc là để đấy cũng không sao đâu nhỉ ?”

Để kệ vấn đề đấy có khi nó lại tự giải quyết chính nó đấy chứ.

Đột nhiên, có thứ gì đó màu trắng xuất hiện bên ngoài cánh cửa sổ màu đen.

“Ah…Tuyết kìa"

Dù chỉ có một chút thôi nhưng không sai vào đâu được, chắc chắn là tuyết.

“Vậy là Giáng Sinh Trắng nhỉ" [note63807]

Tôi cứ nghĩ ông trời xấu tính lắm nhưng đôi khi cũng tốt bụng đấy chứ.

Mấy sự kiện xui rủi hai ngày nay có khi là chuẩn bị cho ngày này cũng nên.

Nếu thế thật thì đáng quá ấy chứ.

Tôi có nên cầu nguyện không ? Ngay lúc đó, điện thoại tôi nằm trong túi tạp dề bỗng vang lên.

“Được rồi được rồi"

Tôi còn không nhìn tên người gọi mà trực tiếp bắt máy.

“Xin chào!”

“Ah, Nanami đấy à ?”

Tôi nghe thấy giọng nói mà tôi muốn nghe nhất lúc này từ đầu bên kia cuộc gọi.

“Onee-sama, em nấu ăn xong rồi ! Không phải em khoe đâu nhưng bữa hôm nay là…”

“Nanami…”

Giọng điệu không chút cảm xúc nào của chị ấy ngắt lời tôi.

“Chị xin lỗi nhé. Chị không rời bữa tiệc sớm được.”

“Eh…”

“Chị nghĩ chị sẽ đến muộn hơn một chút”

Nếu tôi tập trung thì có thể nghe thấy vô số giọng nói không phải của Onee-sama từ bên kia.

Nói cách khác, chị ấy vẫn trong bữa tiệc.

“Chị thật sự xin lỗi…”

“Onee-sama, chị không cần nói vậy đâu mà.”

“Sau bảy giờ…Không, đúng bảy giờ, chị sẽ có mặt tại nhà em.”

“Vâng, đừng lo lắng nhé. Em sẽ đợi"

Ngay khi tôi định ngắt máy, tôi còn nghe được một giọng nói của phụ nữ từ đầu dây bên kia “Yuuna-san, đừng nói chuyện điện thoại mãi thế chứ, đi…”

Tôi không nghe được phần sau nhưng giọng nói vui tươi ấy lại cứ kẹt mãi trong đầu tôi.

Tick, tock…

Như mọi khi, chiếc kim đồng hồ vẫn tiếp tục di chuyển.

Thời gian đã điểm 8:13.

Ngoài trời, tuyết rơi rất nhiều.

“...”

Cái thở dài của tôi bây giờ còn chẳng phát ra tiếng nữa rồi.

Trên Tivi, người phát thanh viên đang phỏng vấn nhiều người trên các con phố.

Trong những năm gần đây, tuyết hiếm khi rơi nặng hạt như này nên mọi người đều đang hú hét phấn khích về Giáng Sinh Trắng năm nay.

Chỉ hai tiếng trước thôi, tôi sẽ đồng thanh hú hét theo nhưng bây giờ nhìn mấy người đó chỉ khiến tôi thấy kì lạ.

“Onee-sama…Không biết mọi chuyện sao rồi"

Chẳng nhớ tôi lẩm bẩm câu đó bao nhiêu lần rồi nữa.

Tôi vẫn cứ tưởng tưởng đủ thể loại tình huống xấu.

Có khi nào Onee-sama đang vui đùa với những người trong bữa tiệc ?

Có khi là chị ấy đang vui chơi với người phụ nữ ban nãy ?

Thời điểm chị ấy hẹn tôi đã qua từ lâu rồi mà chị ấy vẫn chưa tới…

Mấy ý nghĩ đó cứ hiện ra trong đầu tôi. Trong tâm trí tôi, người phụ nữ đó đang mặc một bộ váy đỏ sau khi uống một cốc vang đỏ.

Rồi người phụ nữ đó còn cầm một con gà bằng một tay nữa.

Sao trí tưởng tượng của tôi nó kì lạ vậy nhỉ ?

Mà dù thế nào thì, Onee-sama không phải kiểu người thất hứa và tận sức vui chơi ở bữa tiệc.

Nếu nghĩ kĩ thì đó có thể chỉ là do tuyết rơi dày hay gì đó thôi. Nếu thực sự là do tuyết thì tôi mong là chị ấy, cứ ở bữa tiệc luôn chứ chỉ vì tôi mà chị ấy có kí ức xấu về Giáng Sinh này thì khỏi luôn đi.

“Đúng là sẽ tốt hơn nếu chị ấy ở lại bữa tiệc nhưng…”

Tôi lại nghĩ về cái váy đỏ đó.

Nhỡ đâu Onee-sama lại thích người đó hơn tôi thì sao…Không! Onee-sama không phải kiểu người như thế!

“Nanami…chị không thể…Nanami…chị yêu em nhiều lắm…*tắt máy*”

“Không, không, sao lại thế được!!”

Chờ chút! CHỜ!

Bình tĩnh nào. Chết do lạnh là hoàn toàn có thể xảy ra ở Tokyo.

Đúng vậy, bĩnh tĩnh. Chắc chắn là chị ấy sẽ không đi đâu cả.

Chắc là do Onee-sama quá nổi tiếng nên mọi người cứ ngăn chị ấy đi ra khỏi bữa tiệc thôi.

Tôi lại nghĩ về cái váy đỏ đó.

Không không không, thế quái nào tôi lại nghĩ về nó tiếp cơ chứ ?

“Hah…đồ ăn nguội hết rồi"

Đến cả con gà đã được lấy ra khỏi lò cũng trông sắp chết chán đến nơi rồi.

Đột nhiên chuông cửa reo lên.

“!?”

Trong cơn bão tuyết thì chẳng ai lại đến thăm nhau cả, trừ khi người đó có lời hứa cần phải trả, cũng tức là…

“Onee-sama!”

Tôi vội vội vàng vàng chạy ra cửa, Onee-sama đứng đó, bị bao phủ bởi tuyết.

“Hah, hah…Nanami, chị xin lỗi vì đã đến muộn nhé.”

Onee-sama vẫn đang mặc bộ váy dạ hội, chỉ mặc thêm một chiếc áo khoác mỏng. Chị ấy cũng đang đi giày cao gót nữa.

“Onee-sama"

Trước cả khi tôi để ý thì Onee-sama đã ôm chầm lấy tôi.

“Chị xin lỗi.”

“Không sao đâu mà. Đừng lo lắng cho em vậy chứ”

Tôi cũng ôm chặt lấy Onee-sama, cố gắng làm ấm cơ thể lạnh giá ấy.

“Sau lần cuối chị gọi cho em, chị cũng thoát được khỏi bữa tiệc nhưng trời lúc đó lại đang nhiều tuyết quá. Thế nên chị phải ăn mặc thế này để không bị ngã [note63808]. Với cả điện thoại chị bị ướt và hỏng luôn rồi nên không gọi cho em được…chị đã không thể liên lạc với em được, xin lỗi nhé.”

“Uu…*nấc*”

Tôi đúng là một con ngốc mà.

Onee-sama đã cố gắng đến vậy vì tôi, còn tôi thì ngồi không nghi ngờ chị ấy…

“Em xin lỗi…Onee-sama"

“Ara, sao Nanami lại xin lỗi chị vậy ?”

“...Em đã nghi ngờ Onee-sama, em nghĩ chị sẽ bỏ rơi em và ở lại bữa tiệc chứ”

Onee-sama không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vuốt mái tóc của tôi.

“Đồ ngốc…làm gì có chuyện chị bỏ rơi Nanami, không gì đáng giá hơn dành thời gian chơi với Nanami cả.”

“Onee-sama…em yêu chị lắm"

“Ừ, chị cũng yêu em"

Onee-sama nhẹ nhàng ôm lấy tôi. Có lẽ do chị ấy đã đi trong cơn mưa tuyết nên bây giờ cơ thể chị ấy rất lạnh.

Nhưng kể cả thế, tôi vẫn cảm thấy cảm giác dễ chịu khó tả khi đang nằm trọn trong vòng tay của Onee-sama.

Việc đầu tiên tôi nghĩ đến là bảo Onee-sama đi tắm. Và đương nhiên là chị ấy chỉ có thể mặc quần áo của tôi rồi. Đêm nay là đêm thánh nên để chị ấy mặc một bộ đồ ướt đẫm mồ hôi và tuyết chắc chắn không ‘thiếu nữ' lắm.

Lục lọi tủ quần áo, tôi tìm thấy được một bộ đồ liền thân với những bông hoa được in lên váy.

“Hmm…”

Lôi cái váy từ trong ngăn kéo, tôi duỗi thẳng nó nhìn ngắm thật kĩ.

“...Vừa đủ điểm đạt" [note63809]

Đúng, nó là một cái váy, miễn là tôi nheo mắt nhìn nó thật kĩ thì nó sẽ trở thành một cái váy.

“Nanami!”

Oh, Onee-sama gọi tôi kìa.

Tôi cần phải nhanh chóng đưa bộ đồ này cho chị ấy. Chị ấy mà chỉ mặc mỗi khăn tắm ngồi ăn tối thì cơ thể quyến rũ của Onee-sama sẽ khiến tôi không ăn tối nổi luôn mất.

Ba mươi phút sau, Onee-sama trong bộ đồ có hoạ tiết hoa và tôi cùng ngồi đối diện nhau trên bàn ăn.

“À đúng rồi, chị vẫn chứ nói chúc mừng dịp này nhỉ. Chúc mừng Giáng Sinh, Nanami"

“Chúc mừng Giáng Sinh, Onee-sama"

Có hơi khác với kế hoạch đã định nhưng ít nhất bây giờ nó cũng về đúng quỹ đạo rồi. Đây là khúc dạo đầu cho đêm Giáng Sinh giữa hai đứa tôi.

Tôi hâm nóng súp, cho con gà vào lò vi sóng, sắp xếp lại mọi thứ trên mặt bàn.

“Wah! Trông ngon quá. Bụng chị đang kêu lên nè"

“Onee-sama trong bữa tiệc chưa ăn gì ạ ?”

“Cứ phải đi giới thiệu, nói chuyện khắp nơi nên thực ra ít có cơ hội ăn gì lắm. Với cả có bữa tối Nanami tự tay làm đang đợi chị đến cơ mà"

Tôi rất hạnh phúc khi nghe điều đó, Onee-sama thực sự mong đợi được thưởng thức đồ ăn của tôi.

“Thế ăn thôi nào, chị không thể đợi được nữa, ngực chị đau quá"

Onee-sama à…em nghĩ chị bị đau là bởi vì ngực chị quá to so với bộ đồ thôi.

Đồ ăn cũng không còn nóng hổi như ban đầu nữa, nhưng gà và súp vẫn ngon hơn tôi nghĩ nhiều. Cơ mà món khai vị thì hơi bất ổn.

Hình như do tôi cho hơi nhiều muốn quá hay sao ấy, mỗi lần ăn đều để lại dư vị mằn mặn của muối. Thế nhưng Onee-sama vẫn khen nó ngon và ăn cả phần tôi nhường chị ấy.

Tôi nghĩ chị ấy ăn hơi nhiều rồi. Onee-sama ăn đến ba bát súp, trên bàn bây giờ cũng chỉ còn lại mỗi một cái cánh gà. Xong rồi chị ấy còn ăn thêm bánh nữa. Chẳng biết là do chị ấy đang rất đói hay tôi nấu ngon quá nữa. Chắc là vế đầu vì vế hai thì tự mãn quá.

“Nanami…”

Ngồi trên giường, Onee-sama giơ ngón tay trắng muốt của mình về phía tôi.

“Vâng…Onee-sama.”

Tôi gật đầu nhẹ và tháo móc bộ đồ tôi đang mặc, quần áo dần trượt xuống dọc theo cơ thể tôi rồi rơi xuống sàn. Onee-sama ngồi trên đầu giường, chứng kiến cảnh tượng đó. Hiện tôi chỉ còn mặc mỗi đồ lót, ánh mắt của Onee-sama khiến tôi xấu hổ và có chút lo lắng.

“Chị đừng nhìn em chằm chằm như vậy chứ”

“Tại sao chứ ? Nanami xinh đẹp vậy mà ?”

“Geez…”

Onee-sama, đó không phải vấn đề. Cái vấn đề to đùng ở đây là việc chị có một cái thân hình siêu mẫu trong khi em phải đấu tranh không mua chiếc bánh nhân thịt để giữ dáng hoặc phải làm vài ‘bài tập’ tăng kích cỡ ngực trong phòng tắm mỗi tối cơ. Để lộ cái vóc dáng như đứa trẻ con trước mặt người như chị thực sự siêu xấu hổ luôn.

Uu…Tự dưng buồn quá đi.

“Nanami, em còn định đứng thế bao lâu nữa vậy ?”

Onee-sama vươn tay ra đặt lên bên vai trần của tôi.

“Lại đây nào"

Hai bàn tay nắm vào nhau, tôi có thể cảm nhận được hơi ấm của chị ấy từ điểm tiếp xúc giữa hai đứa tôi.

Trong khi đang vẩn vơ nghĩ vậy, Onee-sama kéo tôi.

“Ah…”

Khi tôi nhận ra thì cả hai đã nằm lên giường, cảm giác của ga giường tiếp xúc với da trần có chút ngứa ngáy.

“Món ăn cuối ngày của chị là Nanami có được không ?”

“Onee-sama là đồ ngốc"

“Fufu"

Với nụ cười tinh nghịch trên môi, Onee-sama nhẹ nhàng hôn tôi.

“Nn…”

Nụ hôn đó mang lại chút cảm giác kì lạ, dù không khác gì mọi hôm nhưng hôm nay là cảm thấy nóng và ngọt ngào hơn hẳn.

“Nn…Nanami…Nn….”

“Hah…Onee…sama…nn…chu…”

Hai đôi môi cuốn lấy nhau, làm nhau tan chảy rồi dần hòa làm một trong nụ hôn say đắm. Nụ hôn kéo dài mãi, mãnh liệt, nồng cháy như thể chỉ cần ngừng lại một phút giây thôi, một trong hai sẽ mãi mãi đi mất…

“Được ở bên Onee-sama trong lễ giáng sinh…em vẫn cảm giác như mình đang mơ vậy…”

“Chị cũng vậy. Giấc mơ này thật ngọt ngào, thật hạnh phúc khi chị được ở bên em"

Cứ như vậy, cả hai nằm ôm chầm lấy nhau trong khi hai ánh nhìn vẫn chưa lúc nào ngừng đắm đuối, lạc trong đôi mắt của đối phương.

Rồi đột nhiên, một trong hai ánh mắt ấy nhắm lại, nhường phần cho đôi môi có thể tiếp tục cuốn lấy nhau.

Thời gian cứ thế kéo dài mãi, đôi môi bận bịu đến mức khiến tôi quên đi cả nhịp thở.

“Fuh…dù có nhìn bao nhiêu lần đi nữa, làn da của Nanami vẫn đẹp quá"

Onee-sama lẩm bẩm mơ hồ trong khi chạm vào bụng tôi.

“Đâu có đâu. Nếu so với Onee-sama thì Onee-sama vừa trắng, vừa mịn màng…phải gọi là tuyệt tác luôn"

“Cảm ơn em, nhưng chị vẫn thích da của em hơn cơ. Cũng bởi…”

Onee-sama nhẹ nhàng đưa tay lướt trên da tôi.

“Ah…”

“Thấy không, nếu chị chạm vào nó như thế thì nó sẽ chuyển sang màu đỏ"

“Do cách chị động chạm kì lạ quá đó chứ…”

“Ah, em quá đáng quá à. Em lại sắp gọi chị là biến thái nữa rồi"

“Em có nói thế đâu…”

Tôi lẩm bẩm nói với người đang phồng má trước mặt.

“Em cũng có khác gì chị đâu…”

Tôi có thể chắc rằng hai má tôi đang nóng như lửa đốt, mặt tôi thì đỏ bừng lên. Nghĩ kĩ thì từ khi gặp Onee-sama thì tôi hay như này lắm.

“Dễ thương…Nanami…”

Onee-sama cười nhẹ rồi lại lấy tay lướt qua cơ thể tôi. Tay chị thanh tú, xinh đẹp chạm vào da tôi nhẹ như một tấm lụa mỏng hay lông vũ vậy.

Nhưng đôi bàn tay ấy đi đến đâu, làn da bên dưới lại nóng hơn đến đó.

Tôi biết chứ…đó là do những ngón tay của Onee-sama, cơ thể tôi đang phản ứng, mong muốn được chạm vào.

“Onee-sama…chạm vào Nanami nhiều hơn đi, em muốn cảm nhận nó nhiều hơn nữa.”

“Ara, mới thế đã cầu xin chị rồi đó à?”

“Onee-sama…”

Tôi khẽ phản kháng lại trò đùa của Onee-sama

“Fufu. Chị đùa chút thôi mà"

“...Quá đáng lắm luôn”

Tôi lúc nào cũng nằm trong lòng bàn tay của Onee-sama như vậy

Dù tôi có tỏ ra mạnh mẽ thế nào, một từ từ chị ấy thôi là cũng đủ để tôi lung lay.

Mà dù thế thì tôi cũng không nghĩ mình đòi hỏi gì được nữa, tôi đã quá hạnh phúc rồi.

Khi tôi đang lạc trong suy nghĩ của chính mình, áo lót của tôi đã bị cởi ra từ khi nào.

Tôi thậm chí còn không có thời gian để phản ứng lại nụ hôn của Onee-sama vào đầu ngực tôi. Ah, tôi hít vào một hơi mà trong cơn bất ngờ.

Nhìn tôi, Onee-sama cười cười, tiếp túc xoa ngực tôi bằng lưỡi, liếm nó theo vòng tròn.

“Ah…ngh…”

Mặc dù chị ấy làm rất nhẹ nhàng, nhưng sao tôi có cảm giác nó biến thái thể nhỉ ?

Một cảm giác khoan khoái tỏa xuất phát từ ngực truyền đi khắp cơ thể, khiến cả cơ thể tôi run lên.

“Ah…nn, fu…hyah…”

Nỗ lực của tôi ngay lập tức bị làn sóng khoái cảm đó đánh đổ, giọng tôi cứ thế tràn ra ngoài.

“Ngực Nanami vẫn yếu như mọi khi"

“Không hề…hah..nn..”

Ngực tôi bình thường không nhạy cảm đến mức này, lí do khiến tôi như vậy và do bàn tay và lưỡi của Onee-sama có ma thuột thôi, một loại ma thuật khiến cả cơ thể của tôi thấy sung sướng.

“Fuah, Onee-sama"

“Fufu, Núm vú của Nanami cứng quá rồi nè"

Nói vậy, Onee-sama liếm đầu ngực tôi như thể đang liếm một viên kẹo.

“Yah, hah…”

Tôi thở ra một hơi thở nóng bỏng. Bây giờ chỉ cần một cú chạm nhẹ thôi cũng sẽ khiến cơn khoái cảm thứ tư kéo đến.

“Ah…Onee-sama…Em không nhịn được nữa…em thấy lạ lắm…”

Chắc rồi, cả cơ thể tôi đang dần thay đổi để đuổi kịp từng nhịp đập trái tim tôi, để rồi cuối cùng cơ thể tôi có thể hòa làm một với chị ấy. Nếu không phải vậy…

“Ah..nn…!”

…Làm sao tôi có thể cảm nhận được cơ thể chị ấy một cách mãnh liệt như thế này được chứ.

Nếu tôi thực sự như vậy, hi vọng Onee-sama cũng đang cảm thấy giống tôi. Có thể đó chỉ là mong muốn ích kỉ của thôi nhưng nếu Onee-sama cũng cảm thấy giống tôi thì tốt biết mấy.

“Onee-sama, lần này, em sẽ…”

Onee-sama gật đầu.

Lần này, tôi là người nằm trên Onee-sama.

Nói là nằm trên nhưng hướng nằm lại trái ngược nhau.

Sau khi tôi và Onee-sama trở thành người yêu, trong nhiều tháng thì người nằm trên sẽ là chị ấy nhưng thỉnh thỉnh thoảng, tôi sẽ vào thế tấn công và giúp Onee-sama thỏa mãn như lúc này.

Tôi cũng muốn Onee-sama cảm thấy sướng.

Tôi cũng muốn sử dụng ngón tay và lưỡi của mình để khiến chị ấy phát ra những âm thanh ngọt ngào.

Chỉ tưởng tượng thôi cũng đã khiến tôi ‘ướt' rồi. Cảnh tượng đó sẽ rất tuyệt cho mà xem.

“Nn…”

Có chút xấu hổ khi tôi tiến lại gần vùng riêng tư của Onee-sama.

Lớp lông dày có màu giống với tóc của chị ấy. Ở phía trên đỉnh là cánh hoa màu hồng nhẹ. Tôi ngần ngại thè lưỡi chạm vào của cánh hoa ấy.

“Ah…”

Khi tôi đang đùa nghịch với cánh hoa đấy, Onee-sama phát ra một tiếng rên rỉ đầy quyến rũ

“Onee-sama…”

“Ah…Lưỡi của Nanami đang liếm chỗ nhạy cảm của chị…Nn…”

Lại tiếng rên đó, vậy Onee-sama thực sự đang cảm thấy thích thú, chị ấy cũng giống tôi.

“Em muốn nghe âm thanh dễ thương của Onee-sama nhiều hơn nữa"

“Nn…afu…ah…”

Tập trung vào khu vực bí mật ấm nóng, ẩm ướt phía dưới, tôi đẩy lưỡi vào vị trí đó, cảm nhận cánh hoa mềm mại đang run rẩy.

Cố nghĩ ra một ý tưởng gì đó để thỏa mãn Onee-sama, tôi thực hiện một cú huých nhẹ vào phần đầu cánh hoa.

“Nn…Nanami…đừng làm vậy mà…”

“Con mèo của Onee-sama càng lúc càng nóng và ‘mật ngọt’ đang trào ra…nn…chu…”

Tôi lấp đầy miệng mình bằng thứ dịch trong suốt chảy ra từ Onee-sama. Nó có vị hơi chua một chút nhưng mùi hương ngọt ngào lại kích thích mũi tôi.

“Nanami…đừng nói mấy thứ kì lạ vậy chứ…”

“Lạ gì đâu ạ…*liếm*...Nó ngon vậy mà"

“Afu…đừng có liếm nó như vậy…”

Tôi muốn Onee-sama cảm thấy thỏa mãn. Nếu tôi làm vậy, hai đứa sẽ có thể kết nối với nhau, hiểu nhau nhiều hơn nữa.

“Nn…Nanami…*hôn*...”

“Hyan!”

Onee-sama bất ngờ hôn cánh hoa đang để lộ ra của tôi.

Tôi giật mình nâng hông lên cao, quên luôn những gì tôi đang làm dở.

“Nếu chỉ có mình chị thấy sướng thì bất công với em quá”

Nói thế, Onee-sama hôn lấy con mèo của tôi, theo kiểu hôn sâu ấy.

“Nn…nếu chị làm thế thì…ah…”

Onee-sama khuấy động bên trong tôi bằng chiếc lưỡi mềm mại của chị ấy. Từng chuyển động đều giống như một sinh vật sống đang hút đi lí trí của tôi, khiến đầu óc tôi mụ mị.

“Ah…hah…”

Một cảm giác thật kì lạ, cảm giác như có một thứ gì đó bay lên từ bụng tôi, như thể cả cơ thể của tôi không còn ở đây nữa vậy.

“Onee-sama…Onee-sama…”

Tôi không có ý định bỏ cuộc bây giờ nên tôi hôn lấy con mèo của chị để có thể cảm thấy được ‘kết nối' nhiều hơn với Onee-sama.

“Nanami…Nanami…”

“O…Onee-sama…”

Thời gian đã trôi qua bao lâu rồi ?

Dọc theo cơ thể của chị ấy, tôi hôn mọi thứ trong tầm mắt, cố gắng khiến cả hai cơ thể hòa làm một.

Chân của cả hai đứa đan vào nhau, cọ xát lẫn nhau, rồi khiến nhau run rẩy trong cơn khoái lạc khó cưỡng.

Bọn tôi cứ tiếp tục làm vậy, để rồi đầu tôi bây giờ đã hoàn toàn mơ hồ. Thứ duy nhất còn lại trong tâm trí tôi chỉ còn mỗi cô gái trước mặt. Nhưng…vẫn chưa đủ, tôi muốn trở thành một với Onee-sama.

“Onee-sama…Con mèo của chị nóng quá"

"Của em cũng vậy, nó nóng, và dòng nước chảy ra cũng ướt nhẹp nữa"

"Yaah, Onee-sama...Em raaa..."

Cơ thể mềm mại của hai chúng tôi tiếp tục cọ xát, rồi đột nhiên tôi cảm thấy một thứ gì đó cứng, ngay lập tức nhận ra đó là nơi nhạy cảm nhất của Onee-sama, tôi đẩy hông.

"AH...yah...ah...!"

"Nụ hoa của Onee-sama đang chọc con mèo của em"

"Cái của em cũng đang cạ vào chị nữa"

Chỗ lông mỏng của chị ấy che đi vùng kín đã ướt sũng, dính chặt lấy da. Nhờ đó, làn da căng mịn cũng lộ ra ngoài, đang ngọ nguậy cọ vào tôi, trông rất là khiêu gợi.

"Onee-sama…”

“Nanami…”

Trong cơn say tình, chúng tôi gọi tên nhau, ôm lấy, hôn lấy nhau.

"Ahmu, nn...*hôn*...ah...Onee-sama..."

"Ahnn...nnn...Nanami...*hôn*..."

Nửa dưới của cả hai đều đã ướt, bị bao phủ trong lớp dịch nhầy nhụa, vẫn liên tục cạ vào nhau. Nước dãi chảy ra từ khóe miệng tôi nhưng tôi chẳng còn quan tâm nữa, đằng nào cả cơ thể và ga giường cũng đã ướt sẵn rồi.

Cơ thể tôi ẩm ướt, cảm giác như phần nào đó trên cơ thể đang tan chảy ra, trộn lẫn với cơ thể của Onee-sama.

Cứ thế này thì cả hai chúng tôi có hòa làm một không nhỉ...Không, bọn tôi sẽ hòa làm một.

Nếu tôi trở thành một phần của chị ấy thì kể cả hai người có ở nơi xa, hai đứa tôi vẫn có nhau. Lãng mạn ghê luôn.

Có thể thôi, nếu cứ tiếp tục thế này, bọn tôi sẽ thực sự hòa làm một. Rồi như thể lạc vào một giấc mơ ngốc nghếch, tôi quên đi thực tại.

"Onee-sama...em thấy lạ quá. Đầu em trống rỗng rồi..."

"Nn! Chị...cũng không nghĩ được gì nữa..."

Ánh sáng trắng nhấn chìm tâm trí tôi.

"Hii...Onee-sama...em cũng vậy!"

"Ah…Chị nữa, Nanami!"

Từ nơi hai người chúng tôi đang kết nối phát ra những tiếng động dâm dục, nhưng tâm trí tôi không còn chỗ cho thứ âm thanh đó nữa. Cơ khoái cảm dâng trào đã cướp đi chút lý trí cuối cùng mất rồi.

"Ah...ah...!? E...Em ra. Em đang ra! Nn...higu, Nn…ah…!”

“Hyah! Chị cũng ra đây, Nanami! Ah, ah..."

Tôi lên đỉnh, lưng ưỡn ra đằng sau, Onee-sama cũng y như vậy. Móng tay của cả hai cắm chặt vào da thịt, giữ chặt lấy nhau, để cơn lên đỉnh dài chiếm lấy cơ thể.

Chẳng biết từ lúc nào mà tuyết đã ngừng rơi.

"...Onee-sama ?”

Tôi mở mắt ra và thấy khuôn mặt của Onee-sama đang nằm cạnh tôi.

"Nanami, em tỉnh rồi à ?"

"Eh...ah, em lỡ ngủ quên ạ ?"

"Ừm"

"Ah..."

Thất bại rồi…

Onee-sama là khách mà tôi còn chưa đưa chị ấy thứ gì để uống nữa...

"Onee-sama, giờ hỏi thì hơi muộn nhưng chị có muốn thứ gì để uống không ?"

"Không cần đâu, chị không khát"

"Vâng..."

Buồn thật đấy…

Mấy cảnh kiểu nằm nửa người trên giường rồi uống rượu khá phổ biến trong phim ảnh, tôi cũng muốn thử một lần…

"Đêm Giáng Sinh cũng kết thúc rồi"

Nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, Onee-sama nói.

Kim ngắn của đồng hồ chỉ thằng vào điểm giữa số 12 và số 1.

"Nhưng sự thật thì hôm nay mới là sự kiện chính của Giáng Sinh mà chị"

"Ừm, hôm nay là Giáng Sinh. Còn Giáng Sinh bắt đầu từ cuối ngày 24 đến ngày hôm sau"

"Eh, thế á chị ?"

Thế cũng có nghĩa là…

"Bây giờ vẫn có thể tính là đêm Giáng Sinh được"

Thấy tôi phần nào đoán được rồi, Onee-sama cười dịu dàng.

Mà nghĩ kĩ thì tôi cũng chưa ước điều ước gì nữa, thiếu nữ trường St.Micheal

thì cũng nên ước điều gì đó cho nó phải lễ nhỉ ?

Không, để dành điều ước đó cho ngày Giáng Sinh đi. Oh yah, đêm Giáng Sinh đã kết thúc đâu mà vội.

"...Em quên mất một điều vô cùng quan trọng!"

"S...Sao vậy em ?"

"Quà Giáng Sinh ấy! Em quên đưa quà cho chị rồi."

Onee-sama nói "Ừ nhỉ, chị cũng quên luôn" và lục lọi túi đồ của chị ấy.

"Onee-sama, quà của chị này!"

"Hmm, tò mò ghê...chị mở được không ?"

"Vậy, chị mở đi"

Với đôi mắt sáng long lanh như đứa trẻ, Onee-sama mở quà

"Ara...một cái khăn quàng cổ à"

"Vâng, em cố lắm đó"

"Nanami tự làm luôn ?...Fufu, tuyệt vời"

Cái khăn được tôi đan bằng len màu cam để trông phù hợp hơn với đồng phục của chị ấy.

"Cơ mà nó hơi dài nhỉ ?"

"Uu...Em cũng nghĩ thế"

Tôi cố hơi quá nên cái khăn quàng cổ nó dài ra quá chừng luôn.

"Nhưng chị vui lắm"

"Onee-sama..."

Cảm ơn chúa...chị ấy có vẻ thích nó, công sức của mình không uổng phí rồi.

"Giờ thì đến lượt chị..."

Vừa nói, Onee-sama vừa lấy ra một hộp quà nhỏ và đặt nó lên tay tôi.

Cái hộp hình vuông có chiều dài khoảng 5cm và được đóng gói đơn giản với một sợi ruy băng.

Nhưng tại sao ? Vỏ hộp có chút nhăn nheo và chẳng hiểu sao lại khá nặng nếu so với vẻ bề ngoài…

"Cái gì vậy chị ?"

"Mở ra em sẽ biết"

Chị ấy nói thế rồi thì mở ra thôi. Tôi cẩn trọng mở hộp quà ra. Bên trong chiếc hộp quà nhỏ là…

"...Chẳng lẽ nào ?..."

Cô gái nào trong tầm tuổi tôi cũng sẽ ngờ ngợ được bên trong là cái gì.

"Trên đường đến đây chị lỡ làm rơi nó cùng với điện thoại của chị. Nó thì lại nhỏ quá nên bị chôn vùi dưới tuyết luôn. Nói thật là lúc đó chị khá hoảng đấy"

Onee-sama nói vậy với vẻ khá thoải mái nhưng tôi có cảm giác rằng thứ nhỏ như này đã làm rơi thì khá khó tìm lại đấy. Bởi vì, bên trong chiếc hộp, nó là một cái nhẫn bạc.

"O...Onee-sama, này là..."

"Sao em không thử đeo nó lên đi?"

"Em đeo lên được chứ ?"

Thấy tôi ngần ngại hỏi lại, chị ấy thở dài kiểu "Ý em là sao vậy trời ?"

"Đương nhiên rồi, chị mua nó tặng em mà"

Onee-sama tặng chiếc nhẫn cho tôi…

Nhưng tôi phải làm gì ?? Đeo lên ngón nào bây giờ ?? Tôi chưa từng có cái cái nhẫn nào trước đây cả.

"Umm...Onee-sama?"

"Sao vậy em ?"

"Em...em nên đeo ngón nào giờ ?"

Tôi lí nhí hỏi, còn Onee-sama thì trả lời một câu rất vô tri

"Sao chị biết ? Em thích ngón nào thì đeo ngón đó thôi"

Chị kì lắm đó.

Eh! Đã thế thì!

Tôi ngay lập tức đeo chiếc nhẫn vào ngón đeo nhẫn bên tay trái.

"Fufu. Đeo ngón đó ổn chứ ?"

"Vâng!"

"Nếu Nanami thấy ổn thì không sao"

Lễ Giáng SInh đầu tiên của tôi.

Và món quà của Onee-sama…

"Onee-sama, em yêu chị nhiều lắm!"

"Kyah!Geez, Nanami"

Tôi nhảy bổ vào Onee-sama, ôm chặt lấy chị. Chiếc khăn quàng cổ có vẻ hơi sần sùi thì phải

"Nanami, em biết gì không ? Đêm Giáng Sinh chưa kết thúc đâu đấy"

"Phải đến bình minh mới hết phải không chị ?"

"Fufufu"

"Fufufu"

Có vẻ sáng sớm là phải uống cà phê mới tỉnh táo nổi rồi.

Chiếc nhẫn Onee-sama tặng tôi hoàn toàn vừa vặn với ngón đeo nhẫn tay trái của tôi luôn.