Sau chuyện hôm đó, ba ngày đã trôi qua, ngày 23 đã đến.
Theo lịch thì hôm nay cũng chẳng có gì đặc biệt nhưng với các cô gái ở Mikajou [note63257], hôm nay lại có chút khác biệt.
Đầu tiên, hôm nay là ngày kết thúc học kì 2.
Trừ việc phải ngồi nghe mấy bài diễn văn nhàm chán thì chắc chắn đây là dịp phải ăn mừng. Việc tổng vệ sinh được thực hiện song song với các buổi học thông thường. Mấy cái ngày học được về sớm một chút không tồn tại ở ngôi trường này nên sau khi dọn dẹp xong các thứ cũng không về luôn được. Cơ mà ít ra thì sau buổi hôm nay thì kì nghỉ đông cũng bắt đầu rồi.
Cũng vì thế mà học sinh hăng lắm, ai cũng vui vẻ làm việc để được về nhà sớm nhất có thể. Mà đó cũng là một phần lí do mấy người đó vui vẻ thôi, phần còn lại vui vì chính bản thân ngày hôm nay, 23 tháng 12. Đáng nhẽ ra thì ngày 23 cũng chẳng có gì đặc biệt nhưng ai nhìn vào thì cũng sẽ kiểu “Mai là Giáng Sinh rồi đấy!”
Bốn đứa Misaki, Rin, Aoi và tôi lại kê bàn lại gần, cùng nhau ăn trưa như mọi khi.
“Fu…fufu”
Món ăn đáng tự hào của tôi ngày hôm nay là…Khoai môn luộc!
Tôi gắp miếng khoai môn bằng chóp đũa, vô thức nở nụ cười.
“Gì đấy ? Nay trông cậu là lạ ? Cuối cùng bộ não của cậu cũng tan chảy rồi đấy à ?”
Misaki nhăn mặt lại. Cậu ấy vừa nói một điều rất thô lỗ nhưng lần này thì tôi không quan tâm đâu. Nói thật là dù cậu ấy có nói gì đi chăng nữa thì tôi cũng kệ.
“Nanami-chan trông vui quá nhỉ"
“fufu. Aoi đúng là hiểu tớ mà”
“Nhìn mặt cậu thì ai chả biết cậu vui ?”
Lúc đầu tôi cũng định giả vở bình thản cơ mà cơ mặt tôi không có chịu hợp tác rồi.
“Cậu gặp chuyện gì vui à ?”
“Aoi, hỏi dốt quá đấy…”
Rin lấy bình cà phê sữa ra khỏi cặp uống một ngụm rồi gõ nhẹ vào vai của Aoi.
“Chắc Nanami lại đang mơ tưởng về ngày mai ấy mà"
“Mai á ? À ừ nhỉ, mai là Giáng Sinh rồi"
“Geez, nhìn biểu cảm của Nanami là biết ngay luôn"
Có vẻ như dù Rin với Misaki nói gì thì tôi cũng không tức giận được. Hôm nay tôi khiêm nhường quá.
Ah…được ở bên onee-sama trong lễ Giáng Sinh…
“Đây là quà cho Nanami này"
Chị ấy lấy ra một hộp quà được bọc trong tấm ruy băng lớn.
“Onee-sama, cái này là…”
“Em mở nó ra đi”
Tôi vội vàng mở lớp giấy bọc bên ngoài. Bên trong lớp giấy đó, một Onee-sama khác đột nhiên xuất hiện.
“Nanami, món quà của em là…chị!”
“Wah! Em vui lắm, Onee-sama"
“Nhớ chăm sóc chị trong thời gian sắp tới cho tốt vào đó nhé, Nanami"
“Em sẽ chăm sóc nó cả đời luôn!”
Bọn tôi sẽ ăn tối cùng nhau, tắm cùng nhau, thử nhiều trang phục cùng nhau…rồi cả ngủ cùng nhau trên một chiếc giường tới sáng nữa…
“Kyah! Làm gì bây giờ ? Làm gì bây giờ ? Nếu nó xảy ra thật thì cơ thể mình sẽ không…ơ ?”
Tôi đột nhiên dừng tưởng tượng và thấy lũ bạn nhìn tôi chằm chằm.
“Từ ngày hôm qua cậu đã vậy rồi. Ngày mai cậu sẽ rơi vào cái tình thế đáng sợ hay gì đó à ?”
Misaki nhìn tôi, nhún vai đầy thương hại.
“Ah, không, chỉ là…”
Tôi lại mơ giữa ban ngày nữa rồi. Hình như cứ dính đến Onee-sama là tôi lại mơ tưởng hay sao ấy. Đã thế mấy ảo tưởng đó còn càng lúc càng khó hiểu nữa, nó có tận hai Onee-sama luôn cơ mà.
“Nếu cậu mà cứ phấn kích như thế thì có khi cậu lại bị ốm đó…fufu"
“Ê Rin, kể cả tớ có phấn khích thật thì tớ cũng không phải đứa nhóc trước ngày đi chuyến thực nghiệm đâu nhé"
“Mồm thì nói thế nhưng cậu phấn khích đến độ đã thiếu ngủ luôn rồi mà ?”
Uu…Misaki thực sự nhạy bén thật.
“Đ-Đó là do tớ tập nấu ăn thôi"
“Heh ? Nanami làm đồ ăn à ? Tớ thấy tôi cho người đó đấy”
“Misaki!”
Sự khiêm nhường hôm nay cạn rồi đấy nhé. Giọng tôi vang vọng khắp lớp.
Cơ mà thế cũng khỉ khiến Misaki cười một điệu khả ố “Oh ho ho" rồi tiếp tục ăn miếng bánh sandwich.
“Mà hai đứa cậu cùng ăn tối hôm Giáng Sinh à ? Tuyêt thật đấy”
“Cũng không đến nỗi thế đâu…này, Aoi cũng có kế hoạch hôm Giáng Sinh nhỉ ?”
“U-ừ…”
“Ờ thế mấy cậu ngồi bàn luận về người yêu của Aoi đi” [note63256]
Misaki nhìn tôi với ánh mắt sắc bén trong khi dùng khăn lau miệng.
“Tớ hứng thú với người yêu của Nanami hơn cơ"
“Uu…nó hơi…”
“Nanami mà lại không khoe danh tính người yêu à ? tớ rất tò mò đấy"
Misaki nheo mắt nhìn tôi.
Cách cậu ấy nói từ ‘rất' làm tôi hơi khó chịu.
“Rin cũng tò mò nhỉ ?”
“Không hẳn đâu…”
“Ara, Rin phản ứng hơi lạ đấy"
“Tớ nghĩ tớ có thể đoán ra đấy là ai"
Eh!?
“Ý cậu là sao ?”
Misaki và tôi cùng sốc.
Đó là Rin đấy, kể cả không đúng thì cũng sát nút…
L-làm gì giờ nhể ?
Tôi cũng biết rồi cũng lộ thôi nhưng giờ thì có hơi sớm quá không, tôi còn chưa chuẩn bị tinh thần nữa.
“...một ai đó lớn tuổi hơn cậu"
“Heh?”
Rin nói rất mơ hồ.
“Gì vậy trời? Coi như bằng không rồi còn gì ?”
Misaki mím chặt môi bất mãn.
Có khi tôi nhầm chăng ? Tôi cứ nghĩ Rin đoán ra rồi chứ.
Rin nghiêng đầu nghiêm trọng nhìn tôi.
“Lớn tuổi hơn cậu, đúng không ?”
“U-ừ…”
“Fufufu…”
Vậy là đúng rồi, Rin chắc chắn đã đoán ra rồi.
“...Sao mà thế được ?”
Sau giờ học.
Tôi ngay lập tức kể cho chị ấy những gì đã xảy ra khi cả hai đang cuốc bộ về nhà.
“Ara, bị lộ thì cũng có sao lắm đâu em ?”
Chị ấy nhẹ nhàng phản ứng lại thông tin đó.
“Không hề nhé"
“Sao vậy ?”
Onee-sama, người lúc nào cũng để ngón trỏ lên môi khi nghiêng đầu, không hiểu ý tôi.
“Em nói với chị rồi mà. Onee-sama được ngưỡng mộ bởi tất cả mọi người và một đứa không có tí nổi trội, không chút tài năng như em mà lại có mối quan hệ tình cảm với nhau…Em khá chắc thông tin đó sẽ khiến nhiều người bị sốc đấy, chưa kể đến nhiều cái ngối sẽ ướt đêm đó cho mà xem"
“Geez, Nanami vẫn nói nói mấy thứ ngu ngốc đó.”
“Không hề ngu ngốc đâu đó, là do Onee-sama không nhận ra sự hấp dẫn của mình thôi"
“Đó không phải thứ chị muốn nói"
“Eh…”
“Ý chị là em vẫn nói với bản thân rằng “không chút nổi trội, không chút tài năng" cơ"
“Eh, nhưng mà…”
“Nanami rất dễ thương đấy"
Onee-sama xoa nhẹ má tôi, nói
“Đôi mắt to tròn, đôi má, cái mũi nhỏ xinh siêu cấp đáng yêu luôn"
“Onee-sama…”
Mấy lời đó thực sự làm tôi thấy hạnh phúc.
Cái chạm của chị ấy dễ chịu quá…
Nếu nhắm mắt lại bây giờ, tôi thậm chí có thể nghe thấy trái tim mình đang đập.
Rồi ngón tay của Onee-sama nhẹ nhàng lướt xuống tới cằm, tới cổ rồi cứ thế xuống tiếp. Đi qua cái ruy băng trên ngực tôi rồi nắm lấy hai chỗ phình ra…
“Ây, chị đang chạm vào cái gì đấy ?”
“Etto…ngực em ?”
“Geez! Tại sao lại là lúc bầu không khí lãng mạn thế chứ ?”
“Yahh, Nanami giận rồi kìa"
Onee-sama dễ thương buôn mấy lời tình tứ.
Geez, đúng là không thể hạ cảnh giác được mà, hở ra tí là lại chạm ngực hoặc mông.
“Sao Onee-sama lại có mấy cái suy nghĩ biến thái như thế vậy ?”
“Thì-Thì mấy thứ biến thái đó có xấu đâu ?”
Khi tôi phồng môi trợn má giận dỗi nhìn đi chỗ khác, Onee-sama đỏ mặt cố thanh minh.
“Hai đứa đều yêu nhau mà, nếu mọi chuyện rẽ theo hướng đó thì cũng bình thường thôi mà. Đó là bản năng đó…”
Chị ấy lại nói thế.
Onee-sama đỏ mặt thì cũng dễ thương đấy nhưng sao tôi có cảm giác chị ấy như một đứa trẻ vội vã tìm lời biện hộ cho sai lầm của mình vậy nhỉ ?
“Fuun… Nanami giận chị kìa"
“Em không giận, em chỉ bị không biết phải nói gì với chị thôi"
Có lẽ tôi hơi quá rồi
“Nếu chị đã muốn đến thế thì sao không đợi đến ngày mai đi rồi thích làm gì thì làm ?”
“Eh…Nanami?”
“Ngày mai là Giáng Sinh…đêm của các cặp tình nhân đấy…”
Xấu hổ quá!
“fufufu. Chốt thế nhé"
“Em sẽ nấu thật nhiều đồ ăn đợi chị ngày mai”
“Chị rất mong chờ đấy"
Onee-sama cười nhẹ nhàng.
Ngày mai, cùng khoảng thời gian này, tôi sẽ ngồi trước cửa đợi Onee-sama luôn.
Nghĩ về điều đó, lòng tôi nóng bừng lên như hỏa thiêu.