Mái nhà mình vẫn ổn :)
********
Tôi cũng chẳng phải đứa đại ngốc hay gì.
Đương nhiên tôi vẫn nhớ hai tư tháng mười hai là Giáng Sinh. Và cũng chẳng quên Giáng Sinh sắp tới.
Chủ yếu là do đợt này tôi khá bận chuẩn bị cho bài kiểm tra cũng như mấy việc của Hội đồng nên tôi lỡ quên chút xíu thôi.
Thứ lỗi nhưng tôi cũng chỉ là người bình thường, bài kiểm tra cuối kì này quan trọng lắm đấy. Không hẳn là tôi muốn điểm cao nhưng ít nhất tôi không muốn làm bài kiểm tra bù hay học thêm gì đó. Thế nên lần nào tôi cũng phải cố gắng ‘rót' đống chữ trong vở vào lại đầu tôi.
Nếu chỉ có như thế thôi thì chẳng sao cả. Nhưng năm nay tôi còn có việc phải khác phải lo nữa.
“Hội đồng về cơ sở hạ tầng môi trường"
Đúng như tên gọi, những gì hội này làm khá nhiều.
Kiểu mấy thứ như làm trường học đẹp đẽ hơn, quản lý sự kiện trường, làm cầu nối giữa học sinh và giáo viên các thứ.
Những đợt kiểm tra thế này thì thường ít việc hơn…ít hơn thôi…
Đợt kiểm tra thì có nhiệm vụ kiểu đợt kiểm tra, và mấy thứ lặt vặt khác thì luôn sẵn có.
Với một đứa chẳng mấy giỏi giang hay có kĩ năng đặc biệt nào như tôi thì chỉ mấy công việc đó thông là quá đủ để khiến tôi bận rộn rồi…cũng cố lắm chứ…chỉ là không ăn thua thôi…
“Onee-sama!”
Sau cuộc họp của hội đồng, mọi người trong phòng đều đã rời đi hết trừ hai đứa tôi. [note63035]
Khi được ở riêng, bọn tôi thường gọi nhau bằng biệt danh.
“Sao vậy, Nanami ?”
“Người đó" đặt tập tài liệu xuống bàn, quay lại, bộ tóc mềm mại của chị ấy cũng uốn lượn theo đó.
Matsuhara Yuuna-sama.
Ai trong trường cũng biết cái tên này.
Nhưng tôi mới là người duy nhất có thể gọi chị ấy là “Onee-sama”!
Mặt trời ngả vàng óng cuối chiều làm mái tóc nâu xoăn tự nhiên của chị ấy óng ánh, trông như bước ra từ một bộ phim nào đó.
Chị ấy từng nói rằng tóc chị ấy cứ hay bị xoăn tít lên, rõ là xạo sự.
Dù có ngắm nhìn chị ấy bao nhiêu lần thì tôi cũng chẳng bao giờ chán đâu. Chị ấy thực sự đẹp đến mức mỗi khi nhìn chị ấy là tôi lại đờ cả ra, quên luôn cả những thứ mình định nói.
“Onee-sama, bốn ngày nữa là tới ngày hai tư rồi, chị có kế hoạch gì chưa ?”
“Ngày hai tư ?”
Chị ấy đặt ngón trỏ lên cằm, hơi nghiêng đầu nghĩ. Đây là thói quen của chị ấy mỗi khi nghĩ ngợi.
“Hôm Giáng Sinh nhà chị thường tổ chức tiệc tại nhà. Đồng nghiệp và họ hàng của cha chị đều sẽ tụ tập lại trong buổi hôm đó.”
“...Em hiểu rồi…”
Nản quá…
Ừ thì cũng dễ hiểu thôi. Gia đình chị ấy truyền thống theo ngành y và là chủ sỡ hữu vô số bệnh viện khắp Nhật Bản mà. Chẳng kể đến họ hàng thân thích, chỉ tính đồng nghiệp thôi đã là rất nhiều rồi.
Chị ấy cũng là con gái duy nhất trong gia đình nữa, có lẽ chị ấy sẽ làm đại diện cho chủ của bữa tiệc đó.
Hah…Thế mà mấy ngày nay cứ ngồi tưởng bở…
Với chị ấy thì Giáng Sinh chỉ là một cuộc họp công việc thôi.
“Cơ mà năm nay hình như không tổ chức tiệc tại nhà nữa thì phải"
“Eh!?”
Thế tức là…
“Năm nay tổ chức tại khách sạn hay sao ấy”
“Au…”
Lại tưởng bở nữa rồi, hi vọng vừa nhen nhóm đã lại dập tắt.
“Mỗi năm thì số người đến tham dự lại tăng lên, thế nên nhà chị có lẽ đã hơi chật rồi. Với cả việc chuẩn bị và dọn dẹp tốn công quá nên gia đình chị quyết định thuê chỗ tổ chức luôn.”
“Thế à…?”
“Mấy bữa tiệc càng lúc càng phình to ra, khá phiền phức”
Chị ấy nói mấy việc đó như không ấy, thế giới mà hai bọn tôi sống khác nhau hoàn toàn luôn.
“Với cả chị đang nghĩ có nên giới thiệu em với gia đình chị không…”
“Eh? Em á ?”
“Thì, Giáng Sinh mà ?”
Vui quá…vậy là chị ấy vẫn nhớ tới mình. Khác hẳn với cái đứa ngồi mơ giữa ban ngày như tôi. Nhưng mà nó hơi…
“Umm…”
“Ừm, có lẽ em sẽ thấy hơi chán, chị cũng phải đi chào hỏi mọi người mà"
“Không, không phải đâu…”
Tôi không thể ích kỉ bảo chị ấy đừng tham gia bữa tiệc đó được. Nhưng mấy khi có cơ hội ở cùng chị vào đêm Giáng Sinh đâu…
Nếu lỡ lần này thì tôi sẽ phải đợi đến năm sau…Không, năm sau cũng chẳng được. Ahh, xin lỗi chúa, xin chúa cho phép con ích kỉ một lần thôi.
“Umm!”
Tôi lấy hết dũng khí nói
“Đêm Giáng Sinh cha mẹ em bận không có nhà, thế nên em muốn…”
Tôi nặn từng từ ra khỏi miệng. Nói mấy thứ như này sẽ tạo thêm gánh nặng cho chị ấy. Nhưng đến bước này rồi thì bỏ cuộc gì nữa.
Có lẽ hiểu tôi đang nghĩ gì nên chị nhìn tôi bối rối nói
“Chị không thể bỏ bữa tiệc được, chị phải gặp bố với cả cũng không mấy khi họ hàng nhà chị tụ họp nữa”
“Ừm…Em xin lỗi, em vô lý quá rồi”
Lỡ làm phiền chị ấy rồi…và chị ấy nhìn tôi với vẻ mặt hối lỗi nữa…hối hận quá…xấu hổ quá…muốn khóc quá…
Nhưng nếu khóc thì tôi còn làm phiền chị ấy hơn nữa…Cay mũi quá…
“Nhưng chị nghĩ chị có thể xin về giữa buổi tiệc đấy"
“Eh…”
“Bữa tiệc bắt đầu lúc bốn giờ. Một tiếng sau thì chào hỏi cũng xong, mọi người cũng uống chút rồi nên nếu chị rời đi chắc cũng không sao đâu. Nên, sáu giờ nhé ?”
Chị ấy nở nụ cười như thiên thần, giơ tay lên đếm.
“Onee-sama!”
Nụ cười đó đánh bay mọi cảm xúc tiêu cực trong tôi.
“Em sẽ chuẩn bị một bữa tối linh đình luôn!”
“Món ăn Nanami nấu à ? Chị mong chờ lắm đấy"
Sự thật thì tôi chuẩn bị cho ngày đó được cả tháng rồi. Kể cả bento hôm nay cũng là tập luyện cả đấy. Tôi hơi bị tự hào về trình độ của mình luôn.
“Dành đêm Giáng Sinh ở bên Nanami à…nghĩ thôi đã khiến tim chị đạp nhanh hơn rồi"
“Onee-sama quá lời rồi”
“Đêm Giáng Sinh chỉ có hai ta thôi đấy! Nghe tuyệt vậy mà!”
Chị ấy ngay lập tức rơi vào thế giới riêng của mình.
“Bàn ăn chất đầy những món ăn đủ sắc màu.
Ánh nến lập lòe.
Tuyết rơi nhẹ ngoài cửa sổ.
Trong bầu không khí lãng mạn, hai cơ thể nồng ấm kiếm tìm nhau, đan vào nhau.”
“Onee-sama, chúng ta phải ăn tối trước đã chứ"
“Ừ nhỉ. Thế thì làm tí kem lên cơ thể trần trụi của Nanami, thành cái bánh yule log luôn…” [note63036]
“Onee-sama!”
“Yah, Nanami trông đáng sợ quá"
“Sao lúc nào onee-sama cũng biến mọi thứ thành những thứ ecchi hơn thế ?”
“Boo…Cũng có sao đâu mà”
Chị ấy hờn dỗi, phồng má quay sang hướng khác.
“Đó là lễ Giáng Sinh mà, sao chúng ta không thử mấy thứ lãng mạn hơn đi”
“Ara, những thứ chị nói ban nãy cũng lãng mạn rồi mà ?”
“Em bị dính đầy kem chocolate lên người thì lãng mạn cái gì chứ ?”
“Nn…Em sẽ dễ thương lắm đó!”
“Hah…”
Đầu óc chị ấy chắc chắn có gì đó không bình thường, chả biết có theo được nhịp độ của chị ấy không nữa.
“Thế, như này thì sao ?”
“Lại gì nữa vậy chị ?”
“Nanami-chan buộc sợi ruy băng quanh cổ rồi nói, ‘Quà của chị là…em…’”
“Không nhá!”
“Eh…tại sao chứ ?”
“Đương nhiên là không rồi !”
Chị ấy thường thường thì trông rất thông minh, trưởng thành, nhưng cứ đứng trước tôi là lại nói mấy thứ kì lạ. Học sinh gương mẫu của trường St.Micheal phải thật trong sáng, ngây thơ. Nhẽ ra chị ấy phải được dạy thế rồi chứ…
“Geez, Onee-sama là cái đồ biến thái !”