“Ah!”
Tôi hét lên, miếng trứng rán rơi ra khỏi đầu đũa.
Dù tôi biết việc cứ há miệng như này thì hơi vô duyên nhưng biết sao được.
Nó là một thói quen xấu của tôi luôn rồi.
Cái miệng xấu này thế mà vẫn no đủ ba bữa một ngày đấy ?
…Bình tĩnh lại nào…
Không nhanh bình tĩnh lại thì có khi mắc sai lầm nữa thì dở.
À mà mình mắc sai lầm rồi còn đâu.
“Sao thế Nanami-chan ?”
Bạn cùng lớp Aoi nhìn tôi lo lắng.
“Không có gì đâu"
“Nhưng cậu vừa kêu ‘Ah!’” đấy ?”
“Eh, ừ thì…”
Tôi không thể giải thích được, đầu tôi giờ toàn cái sai lầm mà tôi tạo ra luôn rồi.
Ah…Làm gì giờ…
“Nanami mà, cậu lại quên làm gì rồi à ?”
Thô lỗ quá đấy.
Shiratara Misaki hất cuộn tóc mũi khoan của mình lên đầy từ hào. Một cô bạn khác của tôi.
“Tớ cứ nghĩ hôm nay không có bài tập về nhà chứ…”
Asou Rin rên rỉ.
Tôi và ba người họ là một nhóm bạn thân và cả bọn đang kê sát bàn vào nhau trong giờ ăn trưa. Làm mấy thứ như trao đổi bánh trái, thử ăn đồ của nhau ấy.
“Mà tớ khá hứng thú với miếng xúc xích bạch tuộc của cậu đấy"
Rin lẩm bẩm trong khi nhìn chằm chằm vào hộp bento của tôi.
“À, ổn mà, cứ lấy một miếng đi"
Rin ngay lập tức vươn nĩa chọc thẳng vào chú bạch tuộc rồi nuốt trọn nó trong cái miệng nhỏ nhắn ấy.
“Fufufu…hàng trao đổi nè”
“C..cảm ơn"
Tôi nhận lấy quả cà chua bi của cậu ấy. Cơ mà cà chua bi lại nằm trong ba món Rin ghét nhất…trao đổi lỗ rồi…
“Thế, nãy cậu bất ngờ cái gì vậy ?”
Misaki có mắt nhìn khá nhạy bén. Mà trong trường hợp này thì tai cậu ấy nhạy bén nhỉ ?
“Không có gì đâu mà”
“Điêu. Nếu không có gì thì cậu đã chả hét toáng lên thế"
“Uu…”
Hình như tất cả mọi người trong lớp đều nhìn về phía tôi thì phải.
Ở ngôi trường nữ sinh St. Micheal này có bán sẵn các loại bento vừa ngon vừa rẻ nên khá ít người mang bento riêng đến trường.
Thế nên đám bốn đứa bọn tôi hoàn toàn tách biệt với phần còn lại của lớp.
Thêm nữa là đám tôi cũng thu hút kha khá sự chú ý
Chúng ta có Misaki-sâu-sắc, Rin-xuất-sắc, và cả linh vật của lớp, Aoi.
Mà gần đây nhóm tôi còn càng nhận được nhiều sự chú ý hơn nữa.
Không, không phải do tôi đâu, mà là vì “người đó"...
“Ngưng kháng cự đê, cứ nói xem nào"
Phiền ghê, giải thích thế quái nào giờ ?
Giải thích lỗi sai ngu ngốc của mình tốn năng lượng lắm.
“Cậu đang lo lắng về điều gì à ?”
“Không phải đâu"
Aoi trông rất là lo lắng cho tôi luôn rồi, thế càng khó giải thích hơn nữa.
“Mà nãy chúng ta đang nói về Giáng Sinh đấy"
“Vậy là vấn đề liên quan đến Giáng Sinh nhỉ ?”
Như một thám tử thực thụ, cả hai người họ cứ thế phán đoán câu trả lời như thật.
Mà cũng giống đấy chứ. Họ nói y như mấy tay thám tử đại tài luôn, họ đoán trúng luôn rồi.
“...Hình như đúng là vậy rồi nhỉ ?"
Đệch, câu trả lời được viết lên mặt tôi luôn rồi à ?
Rin nhìn tôi với biểu cảm bối rối.
“Oh hohoho. Nhìn biểu cảm của cậu thì không sai vào đâu được”
“Thôi nào, khai đi"
“Uu…”
Misaki làm cái mặt đầy đáng sợ. Còn Rin thì vẫn như mọi khi, tôi chả biết cô ấy đang nói gì cả.
Đây không còn là cuộc điều tra nữa rồi, nó là thẩm vấn.
Như mọi khi, nếu cả hai người họ đã hợp sức thì chẳng có tí nhân từ nào cả.
“Tớ thấy hơi tội cho Nanami-chan khi hai cậu làm thế đấy.”
“Nếu là Nanami thì chẳng sao đâu"
Sau khi Aoi cảnh báo họ về hành động ép buộc tôi, cả hai đáp trả như thế cùng lúc.
“Vậy chuyện gì sắp xảy ra trong ngày Giáng Sinh à ?”
“Không có gì đâu mà"
“Lại điêu. Cậu trông rất bồn chồn và mắt cậu đang đảo quanh đấy.
Cậu ấy nhạy bén thật.
“Nanami, cậu từng nói gia đình cậu đi vắng hết vào ngày hôm đó đúng không ?”
“Ờ đúng là cậu ấy có nói thế thật.”
“Rồi cậu mời người yêu của cậu tới nhà ?”
“Ơ thế hai người định ở với nhau tới sáng à ?”
“Ở với nhau…tới sáng…”
Cả hai bọn tôi sẽ ở bên nhau trong đêm Giáng Sinh
Chỉ cần nghĩ đến việc đó thôi đã đủ để khiến tim tôi đập thình thịch trong những tưởng tượng của mình.
“Đồ ăn Nanami nấu ngon quá"
Nhìn lên từ ly rượu, “người đó” cười tươi…
Khi tôi mang ra món bánh tráng miệng, “người đó” sẽ nói.
“Tớ muốn Nanami hơn cả cái bánh đó nữa"
Cả hai đứa nằm đè lên nhau khi ngã xuống giường.
Tuyết rơi chầm chậm bên ngoài cửa sổ, còn tôi và “người đó" sẽ ở trong thế giới yên tĩnh đó cùng nhau…
“Nanami, tớ sẽ không cho cậu ngủ đâu đó”
Ánh lửa bập bùng từ ngọn nến kế bên khắc hình bóng của hai đứa lên bức tường
Rồi hai hình bóng đó dần hòa làm một…
“Kyah!Kyah! Tớ nên làm gì bây giờ ?”
“Na…Nanami-chan, bình tĩnh lại chút nào"
“Huh?”
Khi tôi trở lại với hiện thực, Aoi đang nhìn tôi đầy lo lắng.
“Hình như cậu vừa mơ giữa ban ngày đấy”
“Tớ có nói gì lạ không ?!”
“...Đêm nay tớ không cho cậu ngủ đâu đó"
“Kyah!?”
Lại thế nữa rồi. Tật xấu của tôi lại tái phát rồi…
Đã thế lại còn nói mấy câu trong tưởng tượng thành lời nữa chứ.
“Fufufu…thú vị đấy"
“Xin cậu đó…Rin ơi…quên đi mà…”
Mà đây không phải lúc mơ tưởng. Tôi đang gặp một vấn đề nghiêm trọng hơn cơ.
“Mà kệ đi, tớ vừa nhớ ra tớ có việc gấp phải làm"
Thấy tôi vội vàng rời ghế, Misaki làm khuôn mặt bất ngờ.
“Tớ hiểu rồi…cậu quên chuẩn bị quà đúng không ?”
“Không hề nhá"
Đương nhiên là không, tôi chuẩn bị quà từ lâu rồi. Tôi đã tự đan một chiếc khăn quàng cổ từ tháng mười rồi cơ. Món quà này thì cũng chẳng phải tuyệt vời gì cho cam nhưng tôi không có tiền, ít nhất nó cũng giúp tôi truyền tải cảm xúc của mình.
Thế nên, món quà dù chỉ là khăn quàng tự làm thì cũng đong đầy cảm xúc của tôi đấy !
Mặc dù hơi đầy quá nên cái khăn hơi dài chút…
“Nếu cậu quên thật thì cậu cũng có thể biến bản thân trở thành món quà đấy”
“Fufufu…nó cũng sẽ là một món quà thú vị cho xem”
“Không, tớ nói rồi mà…”
Hai người họ kệ lời tôi nói rồi ngẫu hứng chèn thêm mấy lời vui vui vào cái chủ đề “Nanami…và bí mật đêm Giáng Sinh"
“Nanami-chan?”
“Aoi?”
“Hai người họ cứ nói vậy chứ…nếu cậu thực sự gặp rắc rối gì thì hãy nói cho bọn tớ với nhé”
“...Ừ, cảm ơn cậu"
Tôi rất vui vì Aoi quan tâm tới tôi nhưng tôi không thể bản với họ về cái sai lầm ngớ ngẩn đó được.
Bởi vì…còn bốn ngày trước Giáng Sinh thôi và tôi nhận ra tôi còn chưa lên kế hoạch với “người đó" nữa…