Cúp điện thoại, Ân Kiên nhăn chặt tuấn mi ghi ghi chép chép, cô của anh nghi ngờ cái mộ mà Ngô Tiến đào được ban đầu dùng để cất giấu tượng nữ thần sáng thế. Hơn nữa cái mộ này còn liên quan đến lăng mộ của Tần Thủy Hoàng. Ân Kiên dù không hiểu gì vẫn phải thốt lên một câu: điều này quá ư ly kỳ đi?

"Ai gọi thế?" Vừa tắm xong, Hà Bật Học mặc vào chiếc quần bò cạp trễ đầu tóc rối tung. Nếu tiết mục thần quái bị dừng hoàn toàn, cậu tính sẽ đến đài truyền hình mang mấy thứ đồ của mình về, sau đó tính toán một chút cho tương lai, trước khi tận thế vẫn cần phải có cơm ăn mà!

"Là cô Lâm, cô nói Ngô Tiến đã đào được một ngôi mộ vốn là của nữ thần sáng thế, cô muốn anh qua xem! Em đi đặt vé máy bay, bay vào ban đêm chắc vẫn còn chỗ ngồi đi?" Ân Kiên đem ghi chép đưa cho Hà Bật Học, nhìn qua tên địa điểm đã thấy hoang vắng, xem ra bọn họ còn phải chuẩn bị chu đáo một phen.

"Mộ của nữ thần sáng thế? Không phải bọn họ đi tìm mộ của cái ông gì gì giám sát công trình xây lăng Tần hay sao?" Hà Bật Học gãi gãi đầu.

"Chuyện này có gì đó kỳ quái? Ai sẽ vì một người làm công bình thường mà xây cổ mộ chứ? Đương nhiên là dùng để che mắt thiên hạ! Em quả nhiên là đệ nhất ngốc ngếch!" Ân Kiên cười hắc hắc, Hà Bật Học trừng mắt một cái.

"Trừng mắt gì chứ? Đi đặt vé đi cưng!" Ân Kiên gõ đầu Hà Bật Học.

"Đặt vé? Dựa vào anh không phải nhanh hơn sao?" Hà Bật Học làm tư thế giơ tay chém xuống.

"Đúng là tiểu quỷ keo kiệt mà, đi đặt chỗ mau!" Ân Kiên tức giận lườm cậu. Trải qua dịch Huất, Ân Kiên đã biết cái được gọi là [Ba ngàn thế giới] đích thực tồn tại, nếu còn tạo ra nhiều cái khe như vậy trong không gian, trời mới biết sẽ còn có thứ đáng sợ gì lợi dụng những cái khe đó đến đây nữa?

"Được rồi... em đến đài truyền hình lấy chút đồ, anh ở nhà đóng gói hành lý nhé – Ân đại thiếu gia. Đến cái nơi khỉ ho cò gáy kia, anh nhớ phải mang theo túi ngủ đấy!" Hà Bật Học cầm chìa khóa xe, vừa quay lại dặn dò vừa đi ra khỏi nhà.

Cái này ăn ngon,...được.., mặc dù rất yêu tiền nhưng Ân Kiên cũng là người tiêu sài phung phí, đối với kiểu sinh hoạt dã ngoại này anh tương đối phản cảm. Đơn giản có thể thấy, cứ cho anh vài ngày không tắm rửa, nằm ngủ qua đêm trong lều trại, người quen ai cũng biết Ân Kiên có tính khiết phích tới cái mức đại biến thái. Chạm vào cái gì mà anh thấy bẩn bẩn tởm tởm, giả như anh có thể chết thì thà lấy dao giết anh đi còn hơn...

"Mình ghét ngủ ở trên nền đất, có sâu bọ..." Ân Kiên thì thì thầm thầm oán giận.

"Trên nền đất làm sao cơ?" Binh một tiếng khói trắng tỏa ra, Quản Đồng từ không trung xoay một vòng tiêu sái chân chạm xuống đất.

"Quản Đồng!" Đây có lẽ là lần chào đón nhiệt tình nhất của anh từ khi sinh ra đến giờ đối với Quản Đồng, người kia tận dụng mọi cơ hội tiến lên ôm chặt Ân Kiên, khiến Ân Kiên một chưởng tung ra đại bàng lửa, mạnh mẽ tấn công tên hồ ly giảo hoạt chuyên đánh lén này.

"Chị bảo tôi đến hỗ trợ, không những thế còn có Lôi Lôi cũng tới hỗ trợ!" Quản Đồng đắc ý nhìn đôi môi của Ân Kiên điên cuồng thèm thuồng, Ân Kiên càng lúc càng yêu ma hóa, thật sự là đáng yêu đến chết lên được.

"Lôi Lôi?" Ân Kiên tò mò hỏi, anh đã lâu chưa nghe nói gì về vị mỹ nhân tộc Hổ tinh này, mọi người vì ưu phiền vụ Nữ Oa nên không quan tâm đến nàng ta.

"Chị Lôi Lôi siêu cấp lợi hại nhé, tôi nghĩ chị ấy chắc đã tu thành chính quả rồi? Bắt đầu làm chút siêu độ oan hồn, việc thiện tích đức, lúc trước cũng hỗ trợ thuyết phục đám yêu quái còn lại tương trợ, chút nữa chị ấy sẽ đến nơi đây hội hợp." Quản Đồng mỉm cười, khuôn mặt đẹp trai như tỏa ánh hào quang, hắn cũng đã trưởng thành lên rất nhiều, không giống như trước kia chỉ là tiểu hồ ly thờ ơ với mọi thứ.

"Ngay cả đến yêu quái đều bắt đầu siêu độ oan hồn, thế mấy thiên sư như tôi lấy cơm đâu mà ăn bây giờ? Thế giới thật sự là thay đổi..."

Ánh mắt lóe lên một tia yêu dị, không ngừng lưu luyến ngắm nhìn thân thể Ân Kiên, Quản Đồng nằm dựa ở sô pha, chân dài thoải mái đặt trên bàn trà. Gian phòng nhỏ này tràn ngập hương vị quen thuộc của Ân Kiên, Quản Đồng chưa từng nói mình có bao nhiêu tưởng tượng. Cho dù hắn nhiệt tình như thế nào, thuộc dòng tộc « Không Hồ », thiên tính vốn dĩ là vô cùng lạnh nhạt, nhưng dù vậy Quản Đồng vẫn tham lam thèm khát muốn hít thật sâu hương vị này.

"Vì sao thu dọn đồ đạc vội vã quá vậy, chuẩn bị đi xa sao?" Tiện tay với lấy đồ ăn vặt trên bàn, Quản Đồng tò mò hỏi, có điều hắn không hiểu, với năng lực hiện tại của Ân Kiên, còn cần thu dọn đồ đạc đi xa nhà sao? Có chỗ nào trên Trái Đất này mà anh ta không thể đến?

"Ừm! Cô Lâm nói bọn họ đào được manh mối mộ cổ Tần Vương, tựa hồ còn cùng tượng nữ thần sáng thế có liên quan, cho nên muốn tôi đến xem." Sau khi Ân Kiên thu thập xong quần áo, thuận tay đem mấy công cụ làm phép nhét cùng vào vali.

"Mộ Tần Vương? Mấy người phàm các anh thật đúng là chưa từ bỏ ý định..." Quản Đồng nở nụ cười, Ân Kiên như có điều gì đang suy nghĩ nhìn hắn.

"Trong lời nói của cậu có ý gì vậy?" Ân Kiên nhếch chân mày, Quản Đồng cười bướng bỉnh pha thêm một chút giảo hoạt, quả nhiên chỉ có thể là hồ ly.

"Anh xem, mộ Tần vương bên trong có bao nhiêu bảo vật, không phải chỉ có phàm nhân mơ ước, chúng tôi cũng rất động tâm a! Chính là tôi có thể nói cho anh biết, mấy trăm năm nay xuống trần gian, bao nhiêu yêu quái thần thông quảng đại đều tay không trở về, anh nói điều này có ý nghĩa gì? Nếu không phải mộ Tần Vương căn bản không tồn tại, còn khả năng khác..."

"Mộ Tần vương không ở nhân gian?"

Vừa hỏi xong, Ân Kiên thật sự sửng sốt, tuy rằng anh sớm có kinh nghiệm mấy lần vượt qua không gian, theo lý mà nói anh hẳn phải quen rồi, thế mà khi nghĩ mộ Tần vương kỳ thật không ở nhân gian, vẫn khiến anh khiếp sợ.

"Này... Ân Kiên, anh không phải muốn đi xa nhà sao? Cho tôi đi theo với!" Quản Đồng cười kèm theo ánh mắt ma mị, cho dù là phụng mệnh đến trợ giúp phàm nhân, hắn vẫn muốn đi du hí để thư thái một chút, Ân Kiên lẳng lặng nhìn hắn, cuối cùng gật đầu, trước ngày tận thế, còn có bằng hữu giúp kề vai chiến đấu, dù cuối cùng kết quả không như ý cũng đáng.

Hát ngâm nga, một bước, một bước đi lên lầu, từ trước tới nay trong thang máy hay xảy ra nhiều chuyện lạ nên hiện tại Hà Bật Học đã luyện thành thói quen đi cầu thang bộ. Còn chưa tới gần phòng họp Thái Bình Dương, mùi thuốc lá nồng đậm từ khe cửa đã thoát ra ngoài. Hà Bật Học lắc đầu cười, tổ chế tác mỗi lần hội họp là lại bật điều hòa đóng kín cửa.

Lại nói tiếp, một phần cũng là do cậu lôi kéo mọi người, một khi muốn vận dụng bộ não làm việc, liền yêu cầu nào thuốc lá, nào rượu để kích thích. Đâu có nghĩ tới sau khi gặp gỡ Ân Kiên, mấy đứa trong tổ kia lại càng nghiện thuốc lá nặng hơn, giờ đám kia vẫn đang ở trong này lãng phí sinh mạng.

"Uy... Ngoài cửa có thể ngửi được mùi của các ngươi a~!" Hà Bật Học mỉm cười đẩy cửa ra, chủ trì cuộc họp Trương Chính Kiệt đầu tiên sửng sốt, sau đó tiến đến chụp hai bả vai cậu cứng ngắc, người chủ cuối cùng đã trở lại, đại gia đình của bọn họ cuối cùng được viên mãn rồi.

"Học trưởng —— em nhất nhớ anh a ——!" Tiểu Tứ chụp lấy nạng đỡ cũng muốn tiến lại gần, một bên Trương Anh Nam vội vàng đem người ấn lại chỗ ngồi, người trẻ tuổi có một điểm rất đáng ca ngợi, bị thương nặng đến như thế, tĩnh dưỡng một chút về sau lại sinh long hoạt hổ, lúc nào cũng không chịu ngồi yên.

"Học trưởng, anh trở về là tốt rồi, tiết mục mới vẫn đang chờ anh đó!" Trương Chính Kiệt dùng sức gật đầu một cái, theo đó chủ trì cuộc họp giao lại cho Hà Bật Học, tiết mục mới mang tên 『 Tìm kiếm cõi âm 』, người kia nhíu mày, ai lại lấy cái tên quỷ gì kỳ cục? Trình độ thưởng thức kém đến kinh hồn!

"Ta thấy rồi! Ta xem ngươi đã ra dáng cai quản mấy đứa này rồi đó. Tiết mục này để cho ngươi làm chủ trì là tốt nhất!" Hà Bật Học thấp giọng cười, Trương Chính Kiệt biến sắc, vội vàng xua tay cự tuyệt, rất sợ Hà Bật Học hiểu lầm hắn muốn cướp vị chí người chế tác. Phải nói là, ai dám to gan như thế, trừ bỏ Hà Bật Học tài ba tuyệt thế, còn có ai có thể dám ngồi vào vị trí đó?

"Ngươi sợ hãi cái gì? Ta chỉ là muốn cùng anh Kiên cùng nhau đi xa nhà một thời gian, ngươi cho là ta muốn làm gì chứ? Giao lại hậu sự? Sinh ly tử biệt à?" Hà Bật Học cười khanh khách, Trương Chính Kiệt tức giận lườm cậu một cái.

"Sợ cái *beep* ý... Nhìn mấy cặp dị tính luyến ôm ấp hôn hít, còn không chướng mắt bằng mỗi lần nhìn cái cặp đồng tính ngọt ngào mặn nồng, suốt ngày trước mặt người khác là nổi hứng muốn ân ân ái ái, thực chướng mắt a~! Ngay cả tuần trăng mật cũng đã lên kế hoạch rồi....Được lắm!... Tiểu Tứ, không bằng chúng ta cũng đi với nhau đi!"Trương Chính Kiệt hét một tiếng, đối với việc Hà Bật Học tốt duyên đều được nam nữ chú ý đến khiến Trương Chính Kiệt vô cùng cáu tiết, bất quá là hắn muốn Hà Bật Học truyền cho hắn một ít sự thu hút! Yêu cầu như thế liệu có quá khó khăn không?

"Không đâu, tôi có bạn gái rồi mà~!" Tiểu Tứ không chút nghĩ ngợi cự tuyệt, Trương Chính Kiệt vẻ mặt bị tổn thương đến cùng cực, một bên Hà Bật Học không bỏ qua thất thanh cười lớn.

Loại tình cảnh này vô cùng quen thuộc, giống như trước cậu cùng Trương Chính Kiệt hai anh em trêu nhau ầm ỹ, giễu cợt. Hiện tại đổi thành Trương Chính Kiệt cùng Tiểu Tứ, nhìn qua những người khác trong phòng họp, nơi này tựa như ngôi nhà thứ hai của cậu, mấy nhân viên trong tổ tựa như người nhà của cậu, Hà Bật Học tin rằng nếu thiếu cậu, bọn họ cũng sẽ giúp đỡ lẫn nhau, không cần vì bọn họ mà lo lắng.

"Có chuyện gì vui thế?" Trần Tương Từ thăm dò tiến vào, đầu tiên là bị mùi thuốc lá làm cho nhăn mặt, sau đó phát hiện Hà Bật Học cũng ở trong, hưng phấn mở lớn mắt, không chút nghĩ ngợi lao đến ôm chầm lấy cậu.

"Anh Học —— em rất nhớ anh a!" Trần Tương Từ cười ngọt, lộ niềng răng lóng lánh lóng lánh. Không thể tin là hai người này không cùng chung huyết thống. Cái gì cũng giống nhau, mà ngay cả gặp chuyện khủng bố vẫn cứ sống nhăn răng cũng giống nhau luôn.

"Anh trở về lấy DV, còn cô? Anh nghe học tỷ nói, cô được điều sang tổ bên kia rồi đúng không?" Hà Bật Học vui vẻ cũng không ngại mà ôm ấp đứa em gái này, nam nhân bình thường mà nhận ai làm em gái thì bụng dạ khó lường lắm. Nhưng cậu mà nhận Trần Tương Từ làm em gái, thật đúng là bởi vì hai người cứ y như nhau từ vẻ ngoài đến tính cách nên chẳng ai nghĩ ngợi gì, vị này nữ trung hào kiệt tương lai khẳng định không thua thành tích huy hoàng của Hà Bật Học.

"Miss Siêu Nghiêm Khắc..." Trần Tương Từ thè lưỡi.

"Học tỷ rất lợi hại, cô đi theo chị ấy sẽ được học hỏi nhiều!" Dù ý tưởng không hợp, Hà Bật Học vẫn là thực sự kính nể vị học tỷ lúc nào cũng cầu tiến kia.

"Em biết... Đúng rồi! Em phải trốn đến đây là vì xuất hiện một sự việc kỳ lạ!" Trần Tương Từ đột nhiên đè thấp âm lượng, rõ ràng trong phòng họp Thái Bình Dương đều là người một nhà, cô cố ý muốn khiến cho thần thần bí bí.

"Chuẩn tấu!" Hà Bật Học đùa giỡn đưa một tay ra như diễn tuồng cổ, Trương Chính Kiệt rất không thức thời cười phì một tiếng.

"Tập đoàn Nghiêm Thị đang trong thời kỳ bất động sản đóng băng lại ra tay mua lại một cổ mộ."

Hà Bật Học hơi sửng sốt, Nghiêm Lệ? Ân Tư? Cổ mộ? Cậu đột nhiên có cảm giác xấu...

"Cái gì? Tại sao có thể như vậy? Không phải quyền điều hành toàn bộ đều do tôi sao? Ai cơ? Nghiêm Lệ? Là nghiêm Lệ muốn cạnh tranh? Được.. được.. được... Để tôi nói chuyện với cô ta!"

Vừa nói điện thoại vừa bước đi bên trong huyệt mộ, Ngô Tiến trong đầu rối bời. Đã biết cái mộ này cùng nữ thần sáng thế có liên quan, Ngô Tiến là một tên cuồng khảo cổ, làm sao có thể không nghiên cứu, vốn cho rằng đây chỉ là ngôi mộ cổ của một nhân vật bình thường. Ở mặt ngoài không có gì giá trị, không cần lo lắng sẽ có người trong giới đến cạnh tranh, ai mà biết Nghiêm tiểu thư trên thương trường hô phong hoán vũ sẽ đụng tay vào cơ chứ.

Lập tức bấm số Nghiêm Lệ, nghe thấy người kia đã lâu không gặp sang sảng tiếng cười, Ngô Tiến phủ đầu là một trận chỉ trích, điện thoại đầu kia Nghiêm Lệ cười giải thích, nếu chỉ là huyệt mộ bình thường, vậy không cần đại sư Ngô đẳng cấp phải ra tay, nếu Ngô Tiến coi trọng cái huyệt như vậy, thì cô tất nhiên cũng ngửi thấy mùi tiền, mặc kệ bên trong giấu cái gì, nó đều phải là một thứ đáng giá.

Cúp điện thoại, Ngô Tiến lắc đầu thở dài, đối mặt với vị nữ đế vương trên thương trường này, anh cũng không có cách nào, cô ta không cần quan tâm bất kỳ lời giải thích nào từ anh, vẫn quyết định sách lược tuyệt không thay đổi.

Hai ba bước quay trở lại trong huyệt mộ, Ngô Tiến bị Ân Lâm đang nằm trong quan tài dọa cho lông tóc dựng đứng. Cho dù nàng không kiêng kỵ, cũng nên chú ý một chút có bệnh khuẩn nào có thể bám lên người không chứ.

"Tiểu Lâm! Em làm càn quá rồi!" Ngô Tiến vội vàng đem người kéo lên.

Anh là người chủ trì khai mở không biết bao nhiêu mộ cổ, đã từng gặp qua không ít cái gọi là 『 lời nguyền 』, tuyệt đại đa số người chết vì lời nguyền toàn đến từ việc con người tự mê tín chính mình mà không biết, trong huyệt thường tồn tại những vi khuẩn từ thời kỳ trước, người hiện đại có khả năng không miễn dịch với mấy con vi khuẩn này, kết quả những công nhân đào mộ tiếp xúc qua mới dễ bị sinh bệnh hoặc tử vong, cho nên anh mới lo lắng Ân Lâm, dặn dò cô thật kỹ khi vào phải cẩn trọng.

"Em chỉ muốn thể nghiệm một chút, Nữ Oa nằm ở trong này sẽ có cảm giác như thế nào? Quả thực không quá thoải mái, khó trách sau khi nàng thanh tỉnh chuyện đầu tiên cần làm là diệt thế, chất lượng giấc ngủ quá kém dẫn đến cảm xúc bạo phát nha!" Ân Lâm cười khanh khách, Ngô Tiến liếc nàng một cái. Ở nơi này cũng dám nói giỡn, lá gan Ân Lâm quá lớn và thần kinh rất thô.

Biết nơi này khả năng cùng nữ thần sáng thế có liên quan, vẻ mặt Ngô Tiến trở nên nghiêm túc vạn phần, vội vàng làm bản dập những hình được khắc trong quan tài kia, hy vọng có thể nghiên cứu, có lẽ bọn họ còn có cơ hội ngăn cản Nữ Oa diệt thế; Phía kia, Ân Lâm ngước mắt quan sát, đối với cô mà nói, cái bản đồ kia chẳng có ý nghĩa gì, lúc cô đến xem, hình bán nguyệt cong cong kia tựa như bàn tay, từ góc độ, đến kích thước lớn nhỏ, vừa vặn phù hợp một bàn tay người, động tác làm theo hình bán nguyệt.

"Tiểu Lâm, em lại muốn làm gì đấy?" Từ khóe mắt thấy Ân Lâm đang vươn nửa người vào quan tài, Ngô Tiến lo lắng bu lại. Ân Lâm vươn tay sờ cái hình nổi lên trong bản đồ, Ngô Tiến lo lắng cô gặp nguy hiểm, cũng lo lắng cô phá hủy cổ văn vật, ôm lấy chiếc eo thon nhỏ của cô tính kéo trở về, không nghĩ bởi vậy mà thuận thế kéo động cái hình nổi kia.

"Trời đất... Đây là cái gì?" Ngô Tiến vội vàng đem Ân Lâm hướng phía sau, rụt lưỡi trừng mắt nhìn quan tài bị đẩy lên.

"Mật đạo..." Ân Lâm lãnh tĩnh trả lời, thuận tay lục lọi balo Ngô Tiến, lấy một cái đèn pin mở lên, không chút nghĩ ngợi đi vào.

"Tiểu Lâm!" Ngô tiến thấy tình thế cấp bách đem người cô kéo trở về, khẽ cắn môi do dự không thôi. Vì an toàn để..., để anh là người có kinh nghiệm tiến vào thăm dò, nếu đây là cơ hội ngàn năm có một, nhỡ đâu mật đạo này đi thông đến lăng mộ Tần vương thì sao? Anh phải là người đầu tiên bước vào, nếu không anh nhất định sẽ hối tiếc cả đời.

"Làm sao vậy? Anh không muốn đi vào sao?" Ân Lâm không hiểu, cô biết Ngô Tiến là người đưa ra ý kiến đầu tiên muốn thăm dò mộ cổ, đây cũng là tâm nguyện lớn nhất đời anh, cô cũng toàn lực trợ giúp, trước khi Nữ Oa diệt thế, cởi bỏ mọi bí ẩn của thế kỷ, thế nên cô mới không hiểu vì cái gì đến cuối cùng anh lại rút lui.

"Anh nghĩ... Chính là... Anh lo em sẽ gặp nguy hiểm, dưới này khả năng có cơ quan, nhỡ đâu có bệnh độc không biết tên, anh không muốn em mạo hiểm." Ngô Tiến cầm đôi tay có chút lạnh của Ân Lâm, cô vẫn cứ luôn kiên cường như vậy, trong mắt anh, cô là một người phụ nữ tinh tế.

"Ha~... Thế giới đều sẽ bị hủy diệt, còn có cái gì đáng lo chứ?" Ân Lâm dịu dàng hiếm thấy.

Hai bàn tay đan vào nhau, Ngô Tiến cùng Ân Lâm hai trái tim chặt chẽ tương liên, mở đèn pin, một trước, một sau chui vào trong mật đạo.

Cua một đường để xe vào hầm, Hà Bật Học nhảy xuống, chạy một mạch lên lầu, nếu tin tức cậu có được là thật, Nghiêm Lệ tham gia vào cái mộ kia vừa vặn lúc cô của bọn họ đang nghiên cứu, tình huống thật sự là cực kỳ không ổn.

"Anh Kiên!!!!!!!!!!!!!" Đá cửa một phát, Hà Bật Học xông vào trong nhà, hoàn toàn không nhìn thấy Quản Đồng đang ngồi ở phòng khách, trực tiếp vọt vào phòng ngủ đem Ân Kiên kéo ra, còn thuận tiện mang theo cả hành lý.

"Yo~! Nhóc đần!" Quản Đồng thân mật lên tiếng gọi. Dám bỏ hắn ra ngoài mắt a~? Được lắm...

"A~Hồ ly đực? Đúng lúc lắm, nhanh lên, nhanh lên, vé máy bay đã đặt xong hết rồi, chạy nhanh xuất phát!" Hà Bật Học đẩy Ân Kiên rời đi, người kia tức giận ngăn lại, chẳng đầu chẳng đuôi không hiểu được cậu vội vã cái gì.

"Tiểu Học! Em làm cái gì vậy?" Ân Kiên nhăn nhó, vươn tay đánh một chưởng lên vai Hà Bật Học, người kia sửng sốt, sau đó nhụt chí ngã ngồi trên ghế sô-pha. Ân Kiên lăng lăng nhìn tay phải của mình, anh không nhớ rõ làm sao mình lại có hành động này, tám phần lại là do ký ức Ân Tư lưu lại, như vậy cũng không sao, ít nhất có thể làm cho Hà Bật Học bình tĩnh hơn một chút.

"Nghiêm Lệ... Tập đoàn của Nghiêm Lệ đã mua lại quyền kiểm soát thăm dò ngôi mộ cổ, em lo lắng đám người cô Lâm đang ở đó, anh có biết điều này có ý nghĩa gì không?" Hà Bật Học lắc lắc đầu, thật đáng sợ, bả vai bị đánh, kết quả đầu trống rỗng? Rất đáng sợ......

"Em lo rằng Ân Tư xúi giục Nghiêm Lệ nhúng tay?" Ân Kiên trầm ngâm trong chốc lát. Điều này cũng không phải là không có khả năng, Ân Tư thừa dịp loạn đoạt đi tượng nữ thần. Cứ tưởng rằng hắn sẽ lập tức làm Nữ Oa tỉnh lại, cho dù hắn hiện nay linh lực không đủ, cũng có thể tìm đến gây phiền toái cho Ân Kiên, nghĩ biện pháp đem linh lực đoạt lại, vậy thì làm sao có thể biến mất lâu như vậy không có động tĩnh? Có khả năng, nhất định là hắn lại âm mưu kế hoạch chuyện gì.

"Không phải không có khả năng! Nếu quả thật là như vậy, chỉ sợ Ân Lâm sẽ gặp nguy hiểm." Quản Đồng đột nhiên nghiêm túc.

"Vấn đề đó trước mắt không đáng lo, đồng tiền cổ trăm ngày này là do cô Lâm làm phép, thế nên giữa hai cô cháu có mối liên hệ, tôi biết hiện tại cô đang rất an toàn."

Ân Kiên có thể diễn biến nhưng lại không thể đoán ra kết cục. Ngô Tiến, Ân Lâm bọn họ có thể không gặp nguy hiểm đến từ Ân Tư, nhưng lại đụng phải vấn đề khác phức tạp hơn bắt nguồn từ cái gọi là « Lòng tham ».

Đi đến cuối mật đạo cũng là một gian mật thất ngăn nắp, giữa trung tâm là một vết lõm kỳ lạ, bốn phía đầy ắp ngọc ngà châu báu, bảo vật, bốn cây cột trụ nạm dạ minh châu, trong này kín bưng, chỉ có một chút ánh sáng từ đèn pin làm cho mọi thứ càng trở nên ảo diệu.

"Ôi ông Trời ~ đức mẹ Maria ~ Thánh thần ơi... Này... Cái kia... Giá trị bao nhiêu tiền?" Ngô Tiến nuốt nuốt nước miếng. Anh vẫn cho rằng châu báu có chút trần tục, mãi đến giờ này, trong gian mật thất chất đống kia, tất cả đều giản dị mang theo tôn quý, cao nhã, mơ mơ hồ hồ, cảm giác đúng như là vật phẩm trang sức chỉ thần thánh mới có thể sử dụng.

"Giá trị là hai cái mạng người." Ân Lâm lạnh lùng trả lời, ánh mắt sắc bén thẳng nhìn chằm chằm cửa vào mật đạo.

Hơi hơi sửng sốt, Ngô Tiến sắc mặt biến đổi theo, anh nghe thấy được tiếng bước chân, sau đó thấy mấy công nhân đào mộ đang tiến vào, nhìn vào ánh mắt thèm khát của họ có thể thấy đươc họ đang động tâm.

Thường trong mộ cổ phần lớn chiếm diện tích là đồ bồi táng, có một hai kiện đặc biệt đáng giá, chân chính thuộc xa hoa bảo vật, như thế cũng đủ để cho phàm nhân tâm sinh tham lam, huống chi trong mật thất này chồng chất như toà núi nhỏ châu báu. Vương miện, vòng cổ, vòng tay, xem qua thấy những công nhân hô hấp đều dồn dập.

"Ngô tiên sinh... Cái này... Đây là lý do anh khăng khăng đòi đào huyệt mộ này lên dù chẳng biết nó là của ai sao? Anh thực sự nhìn xa trông rộng..." Công nhân đi đầu ánh mắt như bị đống châu báu hút lấy, số lượng tòa núi nhỏ này có thể nuôi sống bao nhiêu người? Hắn c ó khi cả đời này không phải làm việc.

"Ta đi gọi người xuống dưới hỗ trợ!" Một người công nhân khác xoay người muốn chạy, không hiểu được là ai đem hắn ngăn lại, ném vào góc phòng.

"Ngươi điên sao? Gọi người xuống dưới thì chia như thế nào?" Giọng nói sắc lẹm, đẩy người trong mắt hắn ta tràn đầy sự tham lam hung dữ khiến không ai muốn nhìn vào đó.

"Những thứ này là cổ văn vật..." Ngô Tiến muốn giải thích, lại bị những công nhân kia ép lùi lại.

"Ngô...., Ngô tiên sinh, đừng hành động thiếu suy nghĩ, ta không nghĩ muốn làm ngươi bị thương đâu..." Khi một người nói như vậy, có nghĩa là hắn chuẩn bị làm hại ngươi. Ngô Tiến nhanh chóng đem Ân Lâm ra đằng sau lưng bảo vệ, nhưng thế nào cũng không ngờ được, thế giới còn chưa bị hủy diệt, anh cũng bởi vì vàng bạc châu báu hiến tế cho Nữ Oa mà chết. Điều buồn cười là, đây đúng là nguyên nhân Nữ Oa chuẩn bị cho việc diệt thế, phàm nhân tham lam luôn tự giết chết lẫn nhau.

Gia tộc họ Ngô từ xưa tới nay, mặc dù không giàu có không ai địch nổi như gia tộc Nghiêm Lệ, nhưng cũng có anh độc nhất đáng tự hào cùng kiêu ngạo, nên anh có thể rất dễ dàng buông mấy thứ châu báu kia, ngược lại đem chúng nó coi là cổ văn vật, nhưng đối với những công nhân vất vả lao động kiếm miếng ăn này mà nói, đây chính là lễ vật từ trên trời rơi xuống.

Lễ vật từ trên trời rơi xuống, thường phải trả giá bằng tính mạng.

Những công nhân đào mộ từng bước một đem Ngô Tiến, Ân Lâm bức lui trong góc phòng, mọi người đều hiểu, chỉ cần giải quyết hai người này, liền không có những người khác phát hiện bí mật, mà chết tại cổ mộ còn có thể tuyên truyền là vì lời nguyền, nhất cử lưỡng tiện, quả thực trong cái nơi tối tăm này an bài như thế là tốt nhất, cùng lúc đó một viên đá xanh biếc từ bàn đá lăn xuống...

"Đây là cái gì?" Trong đó một người công nhân bị màu xanh biếc của viên đá hấp dẫn vươn tay đi nhặt, Ân Lâm hít mộ hơi lạnh muốn ngăn lại, nhưng gã công nhân kia lại tưởng nàng định cướp đoạt, động tác nhanh hơn cầm lên lòng bàn tay.

"Ha ha!... Sao, cái gì?" Vốn là muốn hướng đến phía những người khác đắc ý khoe khối đá quý huyền diệu này, ai ngờ nó như mọc rể chặt chẽ hấp thụ tại lòng bàn tay của hắn, sau đó tên kia giống như bị điện giật, không khỏi điên cuồng nhảy dựng, trên người khớp xương gãy vụn răng rác, kêu thảm thiết, tiếng kêu sợ hãi không ngừng, chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn xương cốt, máu, dịch bị hút sạch chỉ còn một bộ da người rơi xuống đất, viên đá xanh biếc lăn đến tên công nhân thứ hai.

"Đừng đụng vào đá trường sinh!" Ân Lâm kinh hoảng giương giọng ngăn lại, đáng tiếc đã muộn một bước, tên thứ hai như bị ma làm cũng vươn tay đi cầm, đồng dạng tránh không khỏi vận mệnh biến thành một bộ da.

Đá trường sinh lăn xuống đất, tuy rằng hình dạng ngay ngắn, nhưng giống như có sinh mệnh lăn giữa gian mật thất có chỗ lõm...

"Đó là thứ gì vậy?" Gã đứng đầu đám công nhân cổ họng tắc nghẹn cố hỏi, nếu Ân Lâm biết khối đá xanh kia sẽ giết người, nhất định là cô ta đang giở trò quỷ.

"Ngươi chẳng là cái thá gì, cũng không có tư cách được đụng vào cái gì ở đây..." Trầm ổn tiếng nói truyền đến, Ân Tư dắt cố luân Hòa Tĩnh công chúa từng bước, từng bước một đi vào mật thất.

"Sao thế anh?" Kiểm tra balo, xác định mang đủ hộ chiếu, vé máy bay, Hà Bật Học quay sang hỏi Ân Kiên đang lái xe. Từ lúc bắt đầu đi đến giờ đều thấp thỏm không yên, làm ơn....... Đang lái xe nha ~!

"Anh không biết... Chỉ cảm thấy không ổn." Ân Kiên theo bản năng chạm vào đồng tiền cổ mình đang đeo, trong lòng phập phồng bất an, anh lo lắng Ân Lâm gặp nguy hiểm.

"Đừng chạm vào! Buông tay ra!" Hà Bật Học cùng Quản Đồng đồng thanh, Ân Kiên cần đồng tiền này để duy trì nhân tính, ai cũng rất sợ anh không cẩn thận làm đứt bảo bối Ân Lâm mất bao công thi triển pháp thuật tạo nên.

"Anh sợ cô đã xảy ra chuyện rồi..." Ân Kiên trong đầu rối bời. Nếu bình thường, anh cũng mặc kệ Ân Lâm, vì dù sao cô cũng là người có đạo thuật cao thâm, mấy loại người vớ vẩn hoặc yêu quái quỷ linh căn bản không phải đối thủ của cô. Chẳng qua lúc này địch nhân là Ân Tư, cái lão quỷ này gian xảo quỷ kế vô cùng khó chơi lại hiểu biết nhiều, vài lần giao đấu, bọn họ chưa từng nắm phần hơn.

"Làm cái gì mà muốn đi máy bay vừa quấy rầy vừa nguy hiểm, anh có đại tuyệt chiêu mà!" Quản Đồng làm động tác giơ tay chém xuống, có thể tùy ý xuyên qua không gian, vì cái gì muốn chọn đi máy bay chi cho mệt?

"Lần trước Huất chính là từ khe không gian bị hở chạy tới, cậu còn muốn gặp thêm loại quái vật gì?" Ân Kiên tức giận lườm hắn một cái.

"Lạy ngài ~, đều sắp tận thế, chết hết rồi thì ai để ý đến quái vật làm cái của khỉ gì?" Quản Đồng ngoạc mồm hô to gọi nhỏ, lúc này ngay cả Hà Bật Học đều không khỏi đồng ý gật đầu, vào lúc cần thiết thủ đoạn tự nhiên trở nên hữu dụng. Bọn họ có thể giải quyết Huất, nhất định cũng có thể giải quyết quái vật khác, trước cứu Ân Lâm quan trọng hơn.

"Cho dù có nghĩ, tôi cũng phải biết cô Lâm ở nơi nào, chiêu đó không đơn giản như vậy, không cẩn thận sẽ rơi đến một không gian khác, nếu là ở nhân gian thì hoàn hảo, vạn nhất không phải thì chẳng thảm hại hơn sao?" Ân Kiên lắc đầu, rốt cuộc là bản thân anh không nắm chắc, không có đầu óc chú ngữ cùng trí tuệ, lại không có cơ hội đi luyện tập.

"Có Ra-đa ở trong này a! Anh có thể lợi dụng cậu ta 『 định vị 』, rồi mới đi xuyên qua!" Quản Đồng nở nụ cười, tinh thần thoải mái, nói cứ như là đi đến nhà bên cạnh ngồi một chút, nói chuyện phiếm, đánh rắm xong đứng lên, đơn giản đi về.

"Em có thể giúp đỡ gì không?" Hà Bật Học hai mắt sáng lên xoa tay, đây là lần đầu tiên được tham gia thực hành, nói không hưng phấn là gạt người.

Đề phòng né tránh trong góc, Ân Lâm đem Ngô Tiến giữ ở phía sau, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chăm chú trứ Ân Tư và cố luân Hòa Tĩnh công chúa.

"Đừng hành động thiếu suy nghĩ, ta sẽ không làm hại ngươi! Thật không nghĩ tới, còn có một ngày trở lại đây..." Ân Tư dùng giọng điệu trưởng bối, nhẹ nhàng 『 cảnh cáo 』 Ân Lâm, cuối cùng nhớ ra nhìn xung quanh mật thất. Ân Lâm cùng Ngô Tiến thoáng nhìn nhau, thật là muốn chết, sẽ không phải tên trộm mộ trước là lão già Ân Tư đi?

"Có phải là ngươi? Phá hủy cơ quan nơi này, đánh cắp tượng nữ thần sáng thế?" Ngô Tiến kinh hô, Ân Tư lắc đầu, làm bộ mặt 『 đầu óc ngươi như thế nào mà đến hiện tại mới nghĩ ra 』, không chỉ là cái mộ này, với năng lực của hắn, còn có chỗ nào vào không được? Nếu không cố luân Hòa Tĩnh làm sao mà sống lại và làm sao trong tay họ có đầy đủ mấy viên ngọc chứ.

"Người phàm đúng là càng sống càng ngu, dù có nhiều công cụ hiện đại thì sao? Nhớ năm đó, ta có thể tay không ở trong này tự do đi lại." Ân Tư thấp giọng cười, dịu dàng nhìn cố luân Hòa Tĩnh công chúa. Ân Lâm cảnh giác nhìn hắn, cái lão già quỷ quái này đúng là không rõ lai lịch, thực không hiểu được nên dùng phương pháp gì, tài năng gì để hoàn toàn thoát khỏi hắn.

"Là ngươi xui khiến Nghiêm Lệ tham gia? Cô ấy là người như thế nào? Tại sao ngươi lại đối xử với cô ấy như thế?" Ngô Tiến phẫn nộ. Tùng Vân, Nghiêm Lệ đều là thanh mai trúc mã, là bạn tốt của anh. Tùng Vân bởi vì cơ duyên nên đẫ đến núi sâu tu hành, anh tự nhiên lo lắng chẳng biết Nghiêm Lệ có bình an hay không.

"Cô ấy đang cực kỳ tốt, hiện tại đang ở Thụy Sĩ an thai." Ân Tư mỉm cười, Ngô Tiến cùng Ân Lâm liếc nhau, ai cũng đọc được nỗi khiếp sợ trong mắt đối phương. Nghiêm Lệ mang thai? Đừng nói đó là con của Ân Tư nha! Nhìn lại cố luân Hòa Tĩnh công chúa, trong nháy mắt thấy rõ sát khí, cha mẹ ơi~... Đúng là con của Ân Tư ư!...

"Không biết xấu hổ..." Ân Lâm lạnh lùng xì một tiếng khinh miệt, ngoài ý muốn, cố luân Hòa Tĩnh công chúa tán thành đầu gật gật.

"Cô ấy thấy bản thân vô cùng hạnh phúc, ta cũng nguyện ý làm cho cô ấy mãi mãi hạnh phúc như thế, ngươi tính phá mộng đẹp của Nghiêm Lệ sao?" Ân Tư như cũ thỏa mãn trưng ra khuôn mặt tươi cười, khiến người người đoán không ra nội tâm của hắn ta thật ra đang như thế nào.

Lại là tiếng bước chân, Ân Lâm nhăn lại mi nhìn chằm chằm Ân Tư, một người đàn ông mặc áo Tôn Trung Sơn1 màu đen nâng một rương gỗ tiến vào, thật cẩn thận đem rương gỗ đặt tại chỗ trũng giữa mật thất.

"Cái kia... Cái kia chính là tượng sáng thế nữ thần?" Ngô Tiến nuốt nước miếng. Lý trí nói cho anh biết, tượng nữ thần bị vận chuyển đến nơi đây không phải là chuyện tốt, nhưng cảm xúc khiến anh vô pháp kiềm chế sự tò mò của chính mình. Ngọc khí, đá trường sinh đều là cổ văn vật không rõ niên đại, bao gồm tượng nữ thần, anh đều có hứng thú nghiên cứu.

Ân Tư mỉm cười không đáp, chỉ thị người kia mở cái rương ra, lấy viên dạ minh châu đang tỏa ra ánh sáng u ám, Ngô Tiến cùng Ân Lâm không tự chủ được ngừng thở, tượng nữ thần tỏa ra ánh sáng mờ ảo, khiến mật thất sáng lên.

"Bức tượng này để đặt vào chỗ trống kia, ngươi nhìn thấy không, đáy bức tượng hoàn toàn khớp." Ân Tư không phiền hướng phía Ngô Tiến giải thích, người kia xấu hổ nhìn hắn, lại quay ra nhìn Ân Lâm. Anh rất vui vẻ có cơ hội học tập, nhưng thời điểm tựa hồ rất không phù hợp...

"Đưa bức tượng vào ngươi nhất định phải chết!" Ân Lâm lạnh lùng cảnh cáo. Chợt nghe giống như cô tính toán làm gì đó để uy hiếp Ân Tư, có một điều hai người trong lòng đều hiểu rõ, nếu muốn Nữ Oa tỉnh lại, yêu cầu tổn thất lượng linh lực cực lớn, cô đánh cuộc Ân Tư hiện giờ Lo liệu, Không, Kịp!

"Đây là tượng nữ thần a~! Nữ thần thật không phải đang theo dõi thế nhân sao?" Ân Tư cất tiếng cười to, khoát tay chỉ thị nâng tượng từ trong rương ra, rồi sau đó đặt vào chỗ trũng ở giữa mật thất.

Mười ngón tay đan chéo nhau, Ân Lâm cùng Ngô Tiến lui về phía góc. Một khi sáng thế nữ thần sống dậy sẽ không có cách nào kiểm soát nổi. Từ xưa tới nay chưa thấy một bức tượng nào sống động đến như vậy, Nữ Oa rũ xuống hai mắt thể hiện từ ái, nâng lên tay phải nắm ngọc như ý, trước búi tóc cài ngọc bài, trên cổ tay trái đang làm động tác Lan Hoa Chỉ đeo ngọc hoàn, còn có trên lưng rủ xuống ngọc hồ lô, bốn viên ngọc ở trên người nàng đoàn tụ, vầng sáng thần bí không ngừng từ trên người nàng nở rộ.

Những người mặc đồ đen thật cẩn thận đem tượng đặt vào chỗ trũng, trong nháy mắt mọi người cảm thấy mặt đất hơi chấn động, thừa dịp những người kia chưa buông tay, Ân Tư ánh mắt biến đổi, trong miệng lẩm bẩm, Ân Lâm đột nhiên cảm thấy có gì đó gian tà.

"Mau buông tay!" Ân Lâm thét chói tai, những người kia không kịp phản ứng, đột nhiên cảm thấy toàn thân mất hết sức lực, không chỉ có sức lực mà là cả sinh mệnh, không có tiếng thét chói tai, không có phản kháng, mấy người đó mềm nhũn ngã xuống đất. Toàn bộ tắt thở, trên trán bức tượng chiếu ra ánh sáng, trong mật thất bị chiếu rọi sáng như ban ngày.

"Sức sáng tạo của ngươi không đủ, ta có thể viết thuật phản hồn, đương nhiên có thể khống chế linh hồn người khác..." Ân Tư lần thứ hai lộ ra cái kiểu trưởng bối giáo huấn hậu duệ.

"Đáng tiếc chính là... Từng đấy người bình thường quả nhiên vẫn không đủ linh lực, bất quá đừng lo, ta còn có ngươi..." Ân mỉm cười nhìn chăm chú Ân Lâm, thợ săn cùng con mồi gườm nhau...

Hít sâu mấy hơi, Hà Bật Học cố gắng tập trung tinh thần. Bọn họ quyết định chọn dùng biện pháp vượt qua không gian để đến chỗ Ân Lâm nhanh hơn, chẳng qua hiện nay bản lĩnh Ân Kiên còn chưa đủ, không có cách đi đến một nơi chính xác, lúc này mượn Hà Bật Học làm ra-đa dò đường... Sai! Một cái vệ tinh định vị những nơi có linh khí, cơ mà Hà Bật Học người này so với Ân Kiên càng không đáng tin cậy

"Không được... Đầu loạn thành một đống, không nghĩ ra được." Hà Bật Học nhụt chí lẩm bẩm.

"Này nhóc đần, cậu có thể! Ngọc hồ lô vốn là của cậu, hơn nữa lại không thuộc đồ vật hữu cơ, tìm được nó có cái gì khó? Huống hồ, Ân Tư hiện tại nhất định đem mấy vật kia làm Nữ Oa tỉnh lại, cho nên hắn nhất định sẽ không làm kết giới phong ấn, cậu còn có cái chướng ngại gì?"

"Chướng ngại chính là tôi không có pháp lực! Loại việc này cũng không phải anh nói được là làm được, nếu đơn giản như vậy, anh mất công tu luyện sáu trăm năm làm cái chó gì? Súc sinh thì có thể cười nhạo người trí tuệ kém sao?"

"Chúng ta có rất nhiều thời gian à?" Ân Kiên lạnh lùng nói một câu, hung tợn trừng mắt nhìn Hà Bật Học cùng Quản Đồng. Nhóc đần cùng súc sinh người tám lạng kẻ nửa cân, hoàn toàn không thể dựa vào.

Tức giận lại lườm Quản Đồng một cái, Hà Bật Học hít sâu vài hơi. Chậm rãi lắng đọng lại mạnh mẽ, dần dần có cảm giác đặc biệt chảy trong thân thể, cậu biết đây chỉ là thủ đoạn nhỏ của Quản Đồng, để cậu có thể thoải mái vận động chính cảm giác của mình.

Nếu mục tiêu là Ân Lâm thì còn khó, nhưng nếu là tìm ngọc hồ lô ở trong tay Ân Tư thì tương đối dễ dàng, đến lúc đó lặng lẽ cướp lại ngọc hồ lô giải quyết vấn đề của Ân Kiên trước, quả thực là một mũi tên bắn hai con chim.

-----------

Hết Chương 9 Quyển 4