"Tiểu Học!"

Ở phía bên kia, người phụ nữ hét lên, Ân Kiên theo ánh mắt nàng nhìn qua. Lập tức hít vào luồng không khí lạnh lẽo, một đôi tay trắng bệch vươn ra, gắt gao siết lấy cổ đứa bé nhấc lên.

『 Kiên... anh Kiên... 』 Hà Bật Học hai tay ôm cổ không thể hô hấp nổi, Ân Kiên nhìn cậu, rồi lại nhìn đứa bé kia, quả nhiên cũng là do mình xem thường, gồng mình nuốt xuống đau lòng.

『 Lâm – Binh – Đấu – Giả – Giai – Trần – Liệt – Tại – Tiền phá!!!! 』 Ân Kiên đỡ lấy Hà Bật Học đang ngã xuống quát lên, vốn đây chỉ là câu chú để mở cửa, thế nhưng giờ uy lực dũng mãnh đến nỗi trong không trung nổ tung ra như pháo hoa, cánh tay siết cổ đứa nhỏ một khắc cháy đen biến mất.

"Tiểu Học!" Người phụ nữ lao đến bổ nhào vào bên cạnh con mình, đột nhiên có một người thanh niên mặc bộ vest đi lướt qua, vẻ mặt lãnh đạm nhặt ngọc hồ lô trên mặt đất lên, sau đó cẩn thận đeo lại lên cổ của đứa bé.

"Đừng sợ, không phải tất cả 『 yêu quái 』 đều là kẻ xấu, mang cái này vào, nó sẽ bảo vệ em không bị xâm nhập, em sẽ không còn nhìn thấy yêu ma quỷ quái đáng sợ nữa..." Ân Kiên xoa xoa mái tóc mềm mượt của đứa nhỏ, thấp giọng, dịu dàng an ủi, đứa bé đôi mắt to tròn bên trong lóng lánh nước nhìn anh, Ân Kiên muốn gắt gao ôm đứa bé ấy vào lòng, một khát vọng tràn ngập muốn bảo vệ đứa bé. Sau khi ngẫm lại, trông bên ngoài đáng yêu vậy thôi bên trong cũng ghê gớm lắm, không phải cậu ta lúc nào cũng ở bên cạnh mình sao? Thật đúng là nghiệt duyên a!

Lui một bước, Ân Kiên trở lại bên người Hà Bật Học, cảnh tượng trước mắt lại biến đổi, trở lại căn phòng u ám bụi bặm trước kia, xem ra cứ mỗi lần thời gian không gian thay đổi lại quay về nguyên trạng.

"Làm sao vậy?" Nhìn Hà Bật Học sắc mặt vẫn tái nhợt, Ân Kiên không khỏi lo lắng, cầu mong không phải bởi vì anh vừa nhúng tay vào, nên vô tình làm thay đổi một chút diễn biến đi?

"Không phải tất cả 『 yêu quái 』 đều là kẻ xấu, mang cái này vào, nó sẽ bảo hộ em không bị xâm nhập, em sẽ không còn nhìn thấy yêu ma quỷ quái đáng sợ nữa..." Hà Bật Học nhìn chăm chú Ân Kiên thì thào nói ra một tràng dài, người kia không hiểu nhìn lại cậu. Không phải chính anh vừa nói những lời này sao, sau đó hiểu ra toàn thân phát lạnh. Đối với anh mà nói mọi chuyện chỉ vừa mới xảy ra, còn với Hà Bật Học, đây chính là sự việc cậu gặp phải hồi nhỏ.

"Này, đây chính là vì sao... Vì lý do gì mà em muốn có chuyến đi này, em lên núi xuống biển đi tìm quỷ, bởi vì em muốn tìm 『yêu quái ca ca』có đôi mắt đỏ, có anh ấy bên cạnh em sẽ không sợ hãi..." Hà Bật Học nhìn Ân Kiên kích động đến độ nói lắp. Đã trải qua nhiều chuyện như vậy kiện, tha lôi nhau đi hết một vòng, cuối cùng mình lại là người mà cậu ta đang tìm, lúc ban đầu mục đích là tìm lại đối tượng kia. Bởi vì chính là Ân Kiên, nên cậu mới có dũng cảm tín nhiệm như vậy.

"Trời ơi ~... Em không biết điều này có ý nghĩa gì sao?" Đáng tiếc mình không có tim đập, nếu không Ân Kiên có thể khẳng định, hiện tại trái tim anh tuyệt đối sẽ nhảy ra từ miệng mình.

"Ý nghĩa gì?" Hà Bật Học vẫn đang vô cùng bối rối, hoàn toàn không hiểu được nên làm như thế nào tự nhiên khai ra toàn bộ mọi chuyện, cậu từ lúc còn nhỏ đã gặp gỡ Ân Kiên. Giờ cậu nên xử sự thế nào với người mình yêu đây?

"Ha ha! Em vì một câu nói của anh mà quyết tâm tìm vị『 yêu quái ca ca mắt đỏ 』chỉ để nói cho anh biết em không còn sợ hãi nữa à? Điều này có ý nghĩa là trước khi quen biết CK em đã yêu anh rồi! Đúng là cái đồ trùm sò háo sắc." Ân Kiên bắt đầu trêu chọc, Hà Bật Học tức giận lườm anh một cái, bất quá cũng bởi vì một câu nói kia mà tâm tình hồi phục, mối quan hệ của bọn họ dựa vào điều này mà càng chặt chẽ, không có bất kỳ điều gì thay đổi.

"Ê! Hai người các ngươi ở trong này tính làm gì? Muốn thành hai cái cột nhà à?" Ân Lâm lạnh lùng nói đưa bọn họ trở về hiện thực.

"Mau! Mau rời đi!" Tố với Thanh đang đứng chờ ở cạnh cửa kia kìa, đám khói đen lúc tụ lúc tán, nhằm đúng thời cơ liền tấn công bọn họ, đã có không ít yêu quái bị mấy cánh tay trong đám khói đó kéo vào trong rồi, trừ bỏ gào thét khản cả giọng sau đó kêu lên một tiếng thì cái gì cũng không còn

"Tố! Cô không đi cùng chúng tôi sao?" Thời điểm quan trọng, Ân Tiển thế nhưng lại lo lắng cho người kia.

"Ta muốn cứu bọn họ, mấy người đi mau đi!" Tố đem Ân Tiển đẩy lên xe, cùng Thanh nhìn nhau sau đó cười, hai người lại một lần nữa vì người nam nhân này kề vai chiến đấu.

"Thôn Bạch Vĩ... Vận thế nghịch chuyển..." Ngô Tiến trân trân nhìn lên trời, mưa đã ngưng rồi.

Mây đen bao phủ quanh thôn Bạch Vĩ dần tan đi, trong không khí nguyên bản lúc trước tràn ngập mùi hoang phế giờ bị một luồng không khí vui sướng thay thế vào. Cả đoàn người cùng chăm chú nhìn cảnh tượng chuyển biến trước mắt, nơi thôn trang nhỏ u ám, mờ mờ ảo ảo dần trở nên rõ ràng, trên mặt đất cỏ úa, cây khô mọc ra chồi non.

"Thật là tuyệt! Lần này vận thế xoay chuyển, nơi này sẽ là nơi tu luyện tốt nhất." Thanh nở nụ cười nói, cô biết đây là thời điểm để từ biệt, Tố không hề yêu cầu cô làm bạn mình, mà từ trước tới giờ người Tố muốn làm bạn cũng không phải cô.

"Thanh..." Nhận thấy được Thanh muốn rời đi, Tố vươn tay giữ chặt cô.

"Chị à, chị sẽ luôn được hạnh phúc!" Thanh ôm Tố, hướng những người khác vẫy tay, cuối cùng còn không quên trừng mắt nhìn Ân Tiển. Cô sẽ ở trong núi sâu của thôn Bạch Vĩ tu luyện, cô cũng có con đường riêng của cô.

"Bây giờ nên làm gì? Em thấy những người muốn ở lại tu luyện như Thanh sẽ rất nhiều, bọn họ không muốn trợ giúp chúng ta chống lại Ân Tư à?" Hà Bật Học nói thầm, đám khói đen tích tụ bởi những linh hồn oan khuất kia vì vận thế nơi đây xoay chuyển nên bị đánh tan thật sao? Trong ấn tượng của cậu mỗi lần cô Lâm chuẩn bị siêu độ oan hồn đều rất thận trọng sau đó còn làm mấy lượt rất lâu mới thành công.

"Đừng loạn động, em với Ngô Tiến cứ đi về trước, dù sao chuyện nơi đây hai người cũng không giúp được gì." Xem ra, Ân Kiên cũng cảm thấy mọi thứ không ổn, anh vẫn hy vọng Hà Bật Học có thể rời đi trước, vì hình như sắp có điều gì xấu chuẩn bị xảy đến, muốn nói nhưng lại không tài nào thốt lên lời. Vận thế đã nghịch chuyển, theo lý mà nói thông Bạch Vĩ sẽ trở lại thành nơi địa linh nhân kiệt, vì sao anh vẫn cảm thấy bất an?

"Chờ một chút..." Tố đột nhiên vẻ mặt biến đổi, xà tinh đối với sự thay đổi đặc biệt mẫn cảm, không chỉ có cô, Quản Đồng theo trực giác nhăn mặt, mọi thứ....rung chuyển.

"....... Động đất!" Ngay cả Ngô Tiến sắc mặt cũng trắng bệch vội gọi, một vài người tùy cơ ứng biến, bám vào đâu đó để giữ vững chính mình.

Toàn bộ như rung lên cực điểm, giống như sơn cốc muốn lộn ngược lại, nguyên bản đang từ mùi chồi non tỏa hương nháy mắt biến thành mùi máu tươi, một trận hắc ám bao phủ, bên tai lộ tiếng cả trai lẫn gái kêu gào thê lương thảm thiết, Hà Bật Học ôm đầu của mình bảo vệ, trong bóng đêm có vô số cánh tay lôi kéo cậu, giống như muốn đem cậu đang sống sờ sờ xé tan ra, Hà Bật Học nhịn không được thét chói tai.

"A Học!!!!!!!!!!!!!!!!!"

Mạnh mẽ kéo cậu vào ôm trong ngực, tiếng Ân Kiên trầm thấp khiến Hà Bật Học trấn định rất nhiều.

"Cháu! Đây mới là oán niệm phản công!" Ở giữa nơi hỗn loạn tràn ngập tiếng thê lương, mơ hồ nghe thấy Ân Lâm hò hét. Mặc dù có chút lo lắng, nhưng nghe thấy giọng cô không chút sợ hãi, có thể đoán rằng Ngô Tiến hẳn cũng bình an, nếu không cô sẽ không bình tĩnh đến thế.

"Cô! Dùng Ân gia đạo thuật phá tan đám khói đen này đi, nếu không oan hồn vĩnh viễn không được siêu sinh đâu!" Quản Đồng kêu, lúc này có chút bực cội, nếu hắn giống hồ tiên Tiểu Vân pháp lực cao cường, có thể chính mình ra tay rồi.

"Kiên!!!!!!!!!!" Ân Lâm cao giọng gọi, pháp lực của cô không đủ đánh tan trận khói này, nhưng Ân Kiên học được « Đại nhật Như Lai kim luân » lại có thể làm được.

"Nhắm mắt, ôm chặt lấy anh!" Ân Kiên ra lệnh, Hà Bật Học không chút nghĩ ngợi ôm cứng lấy anh, hai tay vòng qua thắt lưng. Mặc dù không nghe thấy tim anh đập, nhưng nghe giọng anh niệm chú, đối với Hà Bật Học mà nói giống như nghe tiếng Trời.

Đầu tiên xuất hiện vài vầng sáng, tiếp theo một khối cầu nhỏ như mặt trời từ trung tâm đám khói đen bất ngờ nổ tung, ánh sáng lan tỏa cuốn đi tất cả những oán niệm, đoàn người mờ mịt nhìn lẫn nhau, nếu không phải mọi người đều bị thương, chật vật đứng lên, sẽ rất khó tưởng tượng vừa mới rồi toàn bộ thôn bị bao phủ bởi đám khói đen tạo ra từ oán niệm.

"Giải quyết xong rồi?" Hà Bật Học thở hắt ra, còn chưa kịp chờ Ân Kiên đáp lại, sắc mặt của cậu chợt biến đổi, hoảng sợ nhìn Ân Kiên.

"Tiểu Học......" Thấy biểu hiện bất thường của Hà Bật Học, Ân Kiên sắc mặt cũng xanh mét, một thân người cuốn đầy băng gạc trắng toát siết lấy cổ Hà Bật Học, trong hư không xuất hiện vết rạch lớn.

"Con mụ quỷ công chúa!" Ân Lâm phản ứng so với câu nói còn nhanh hơn, Tiền Tài kiếm liền hướng cánh tay của ả kia bổ xuống, cố luân Hòa Tĩnh công chúa né tránh cực nhanh, kéo lấy đá trường sinh trên cổ Hà Bật Học tiến vào cái khe, biến mất trong không khí.

『Xong đời』, mọi người trong đầu hiện lên cùng một chữ, nữ thần sáng thế sắp ra tay rồi...

Ân Kiên rút điếu thuốc, châm lửa, phả ra làn khói trắng, thở dài.

Những điếu thuốc này đối với anh mà nói giờ đây đã chẳng còn tác dụng gì, chẳng qua mỗi lần hút, Ân Kiên có cảm giác an toàn. Giờ chỉ có dựa vào thói quen này, động tác đơn giản, dùng tài năng của mình để suy nghĩ và trấn an bản thân.

Bốn viên ngọc, đá trường sinh cùng tượng nữ thần đã quy tụ, Nữ Oa chuẩn bị diệt thế, mà anh thì bó tay không nghĩ ra biện pháp...

"Ưmmmmm... Đói quá đi..." Hà Bật Học lười nhác nằm trên giường lăn lộn, bên trong phòng nồng đậm mùi tình thú, hai má phiếm hồng, những sợi tóc bám trên mặt, cậu đang hoàn toàn tự thể nghiệm cuộc sống vô cùng thác loạn về đêm.

"Đói thì tự dậy nấu mỳ ăn a ~! Cứ ở trên giường oằn èo như vậy thì no được chắc?" Ân Kiên chuyển động tứ chi, xoay cổ, các đốt ngón tay bẻ kêu tạch tạch, nguyên lai dựa vào linh hồn quỷ cùng yêu quái sống qua ngày cũng có giới hạn, thiếu chút nữa để mình thành cái xác khô.

"Không muốn hoạt động..." Hà Bật Học thở ra một hơi thật dài, từ cổ họng phát ra tiếng rên rỉ thể hiện sự thoải mái.

"Vậy em cứ nằm đó đến khi chết vì đói đi nhé!" Ân Kiên ngoảnh mặt sang bên cạnh nhìn quyết định sẽ mặc kệ.

"Aiz... Thế gian này cuối cùng rồi cũng sụp đổ, mọi người rồi cũng chết, em chọn cách làm chuyện ấy sung sướng mà chết ~! Như vậy tương đối hạnh phúc!" Hà Bật Học cười khanh khách, Ân Kiên tức giận lắc đầu, nếu thật có thể cùng nhau làm cho đến chết thì đúng quả là có thỏa mãn!

Kỳ thật, sau khi bọn anh để mất đá trường sinh ở thôn Bạch Vĩ, mọi người đều có một ý niệm thế gian này cuối cùng cũng bị diệt vong, bọn họ chẳng có cách nào ngăn cản nên quyết định nhân cơ hội này thổ lộ với người mình thương thầm nhớ trộm rồi cùng nhau ở chung.

Bốn chữ『 Cùng nhau ở chung 』, mỗi người một định nghĩa không giống nhau. Ân Tiển với Tố một người một xà tinh, cứ như ma nhập tự nhiên độ lãng mạn tăng đột biến, không hiểu bỏ trốn đi nơi nào; Quản Đồng giữa tình yêu và người thân, ngoài dự đoán của mọi người, hắn lựa chọn người thân, chạy về trong núi sâu ở cùng hồ tiên Tiểu Vân; Ân Lâm với Ngô Tiến – cặp này mới gọi là bất hủ, trước khi chết vẫn muốn khám phá mộ cổ Tần vương?

Hai người mua vé máy bay một chiều liền phi đến không thấy bóng dáng, Ân Kiên cũng không kịp nói với Ân Lâm, sau khi chết tự mình đi gặp cái lão Tần vương kia hỏi là được rồi. Cùng lắm anh đoán vị mỹ nữ quỷ khí dày đặc kia sẽ trả lời rằng cô sẽ lên thiên đường, còn anh mới phải xuống địa ngục, nếu dưới đó nhìn thấy Tần Thủy Hoàng, nhớ thay cô hỏi thăm một tiếng.

Còn Ân Kiên và Hà Bật Học, bọn họ lựa chọn phương án trần tục nhất, trực tiếp biểu đạt tình cảm, cùng nhau hoan ái cho tới khi tận thế, nhân gian hủy diệt, như vậy rất tuyệt không phải sao?

Ngày đầu tiên, cuộc sống của mọi người đều hoàn hảo, nhân gian như trước đầy đủ khoẻ mạnh; Ngày hôm sau, mọi người vẫn là sống đến vô cùng tốt, nhân gian một khuyết điểm nhỏ đều không có; ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm... Mỗi một ngày đều trở thành ngày cuối cùng tuyệt vời như vậy 『 tích cực, dốc sức 』, rồi mới phát hiện ra còn có vô số ngày cuối cùng nữa... Hà Bật Học cùng Ân Kiên ý thức được. Trước khi nhân gian bị hủy diệt, bọn họ có khả năng sẽ miệt mài hoan ái quá độ mà chết.

"Cô Lâm có tin tức gì không anh? Em thật bội phục Ngô Tiến, giờ còn mơ mộng đi đào mộ người khác mà không biết chính mình cũng sắp bị chôn..." Hà Bật Học cuối cùng không cản lại được cơn đói, hậm hực bò dậy làm mỳ ăn liền, không nghĩ tới đến cái lúc đếm ngược thời gian cho sinh mệnh của mình, mỳ ăn liền vẫn cứ là thứ đáng giá đến thế.

"Anh ta đang sung sướng lắm! Đột nhiên phát khùng lên nói trước khi tận thế phải nhanh nhanh chóng chóng cưới bà cô kia, điều này nghe còn đáng sợ hơn đúng không?... Nghe cô nói, hai người bọn họ còn tập hợp được công nhân đi vào trong phần mộ, hình như sắp có bước đột phá trọng đại." Ân Kiên sắp xếp xong hộp thuốc, lấy bia lạnh mở ra cho mình cùng Hà Bật Học.

Cũng thật kỳ diệu đi? Bốn viên ngọc cùng đá trường sinh tụ lại một nơi, trong thiên địa có đầy những hiện tượng lạ, giờ đây ở mọi nơi đều có thể quay được những thước phim kỳ quái, thế mà tiết mục của Hà Bật Học lại bị ngưng hoạt động?

Có lẽ đến ngay cả người bình thường cũng nhận thấy có gì đó không thích hợp. Cả thế giới lâm vào trạng thái lo lắng hoảng sợ khi nhiệt độ không ngừng hạ, thiên tai, tai vạ từ đâu đổ xuống, yêu nghiệt tràn ngập. Bởi vậy phải kêu gọi thanh niên ưu tú gia nhập quân đội, tăng cường giáo dục đạo đức. Tiết mục thần quái của Hà Bật Học bị ra lệnh đình chỉ, chế độ xã hội thay đổi, giờ đây người ta đang tuyên truyền khích lệ mọi người hướng về phía trước. Ân Kiên chỉ có thể nói rằng những gì cần đến sẽ phải đến, thật giống như xem những chuyện đã xảy ra trong bộ phim hoạt hình 《 Mộ đom đóm¹ 》, quay về thời kỳ chiến tranh.

"Bất quá cô Lâm có nói, Ân Tiển vẫn thường liên lạc, hắn cùng Bạch tiểu thư hai người đang thuyết phục nhóm yêu quái hiệp trợ cùng phàm nhân ngăn cản Nữ Oa diệt thế. Mặc dù chưa trả lời rõ ràng, nhưng xem ra bọn chúng phần lớn cũng đồng ý, giờ xem xem có thể trước một bước tìm được lũ người Ân Tư hay không." Ân Kiên đi ra ban công sát đất tầng một, không trung là một mảnh xanh thẫm quỷ dị, nhìn bầu trời kiểu này khi mưa khi giông đều không rõ ràng, đến đầu heo cũng biết là sắp tận thế đến nơi.

"Anh thử nghĩ coi, vì sao sau khi cướp được đầy đủ những thứ kia lại chưa hề có động tĩnh gì? Hắn mất nhiều công sức như vậy, không chỉ là muốn nữ thần sáng thế tái xuất, làm cho hắn có cơ hội mang con mụ quỷ công chúa kia đến Tây phương cực lạc sao? Vậy rốt cục là chuyện gì mà khiến cho hắn phải cẩn thận không dám khinh suất như vậy? Đừng nói là đột nhiên lương tâm hắn cắn rứt nhé..." Hà Bật Học dùng sức hút một hơi mì ăn liền, cái tiếng xì xoạp một hơi hút hết nửa bát mỳ của cậu vẫn khiến Ân Kiên thực sự không chấp nhận nổi, hơn nữa cái tiếng đó nghe như heo ăn. Bởi vì yêu nhau ở chung nên đành chấp nhận chứ chẳng lẽ chỉ vì bát mỳ mà cãi nhau.

"Anh làm sao mà biết cái lão quỷ biến thái kia đang suy nghĩ gì?" Ân Kiên hừ lạnh, Hà Bật Học mở to mắt nhìn anh, đáng yêu tràn đầy tính trẻ con, trên mặt hiện rõ câu『 anh thực ngu ngốc 』 thần thái vô cùng buồn cười, kích thích Ân Kiên muốn giựt đứt đồng tiền đeo trên cổ mà lao đến hút hết tinh lực của người kia cho xong chuyện.

"Không phải trong đầu anh có ký ức của Ân Tư sao? Thử tập trung nghĩ một chút xem... theo chiều hướng xấu xa ý ~ Yo?" Hà Bật Học lắc đầu, vì lý do gì ngày thường Ân Kiên thực khôn khéo, nhưng có đôi khi lại ngốc đến tột đỉnh thế này, hay là kỳ thật anh vẫn luôn ngu như thế, nhưng chính vì tính cách không giống người thường khiến người ta nghĩ lầm anh thông minh? Bất quá Hà Bật Học không có gan đem vấn đề này ra hỏi.

Được Hà Bật Học nhắc nhở, Ân Kiên nghiêm túc tự hỏi, đường nét trên khuôn mặt góc cạnh sắc nét, khẽ cúi trầm tư. Đứng ở bên ngoài thưởng thức, thật sự thấy anh tựa như một tác phẩm nghệ thuật,.....một pho tượng vô cùng hấp dẫn.

"Không thể nào..." Cứ như bị điện giật, khuôn mặt tuấn tú của Ân Kiên tràn ngập vẻ không thể tin được.

"Làm sao?" Ân Kiên khiến Hà Bật Học giật mình khẩn trương theo, nhân gian đều nhanh hủy diệt, làm ơn đừng sinh thêm chuyện được không.

"Vốn dĩ muốn để Nữ Oa tái xuất nhân gian yêu cầu một lượng linh lực cực lớn để đánh thức nàng. Cái này còn chưa quan trọng, sau khi nữ thần sáng thế tỉnh lại sẽ đánh ra một lực phản công vô cùng mạnh, trừ phi Ân Tư có đủ sức chống đỡ được lực đánh đó, nếu không... xác định là hắn sẽ chết theo huống chi còn vọng tưởng đi Tây phương cực lạc?" Ân Kiên cười ha ha đứng lên, đây mới thật là người tính không bằng trời tính. Ân Tư nếu không âm mưu đoạt thân thể anh, thì không thể bảo tồn linh lực của chính mình. Thế nhưng chính vì sau khi cướp được thân thể Ân Kiên, lại khiến phần lớn linh lực bị lưu trong thân thể đó, như vậy Ân Tư trăm phương ngàn kế thu thập đầy đủ bốn viên ngọc, muốn có được vé vào cửa Tây phương cực lạc, kết quả lại chỉ có thể đứng ngoài nhìn, không thể dùng, còn có thứ gì trên đời so với điều này châm chọc hơn?

"Hắn ta không thể, nhưng anh có thể, đúng không?" Cũng không có giọng điệu trêu trọc hay kiểu nói để đấy, Hà Bật Học bình tĩnh hỏi, trước mặt Ân Kiên...... giờ là một Hà Bật Học không hề quen thuộc mà ẩn trong đó có sự mưu tính sâu xa.

"Ý em là gì?" Ân Kiên sắc mặt trầm xuống. Anh tuy rằng không cam lòng vận mệnh của mình, thậm chí một lần anh chấp nhận từ bỏ, nhưng anh chưa từng nghĩ qua muốn lợi dụng bốn viên ngọc cùng đá trường sinh để tái thế làm người, Hà Bật Học luôn vô tư nói ra, anh cũng cho rằng cậu chỉ hơi ồn ào mà thôi, không nghĩ tới việc cậu ta thật sự có ý định này.

"Không có..." Hà Bật Học rầu rĩ trả lời, lui đến trong góc phòng tiếp tục ăn mì. Hai người ở chung lâu như vậy, bất luận biểu tình nào dù là nhỏ nhất của cậu anh đều hiểu ý nghĩa sâu xa phía sau. Mất ngọc hồ lô, Ân Kiên cũng mất đi sự bình tĩnh của mình, anh hiện tại chỉ cần một chút kích thích sẽ nổ mạnh.

"Tiểu Học, anh biết em muốn tốt cho anh, nhưng là..." Ân Kiên lời nói gằn mạnh. Có lẽ nhà họ Ân cũng chưa hề thật tâm thừa nhận sự tồn tại của anh, nhưng anh từ đáy lòng vẫn rất tự hào mình thuộc dòng họ ấy, dùng đạo thuật giữ gìn chính nghĩa trong thế gian, cho nên anh tuyệt đối không thể đi ngược lại truyền thống gia tộc.

"Em biết... Em chỉ muốn... Em chỉ không muốn từ bỏ hy vọng này, vạn nhất nếu mọi chuyện khả thi, chúng ta có thể..."

"Không thể!"

"Ân Kiên!"

"Không bàn cãi gì nữa, chỉ vì anh mà khiến nhân gian hủy diệt? Em muốn trở thành tội nhân sao?"

Không khí ngưng trệ, hai người nhìn nhau không nói gì, Hà Bật Học hiểu Ân Kiên, Ân Kiên cũng hiểu Hà Bật Học, đều hy vọng đối phương được an bình, nhưng sự thật cứ cố tình éo le như vậy. Hiện nay có biện pháp giải quyết vấn đề của Ân Kiên, chính là hai người một lòng ngăn cản sự việc sắp diễn ra.

"Anh có thể đồng ý với em sẽ không từ bỏ hy vọng, nhưng chúng ta nhất định có thể tìm đến những cách khác để anh trở lại làm người, tuyệt đối không được để nữ thần sáng thế tỉnh lại, Nữ Oa nếu hủy diệt thế giới, em cũng sẽ không sống được..... Thế em muốn để anh sống trong một thế giới đơn độc không có em bên cạnh ư?" Ân Kiên lấy hai tay ôm mặt Hà Bật Học dịu dàng hỏi.

"Em hiểu rồi... Kỳ thật ngay từ đầu em chỉ muốn lấy lại ngọc hồ lô, có cái đó anh sẽ không bị đói, nhưng nó cũng chỉ giải quyết được phần ngọn chứ không trị hết tận gốc..." Hà Bật Học nhai mì ăn liền than thở.

"Trị phần ngọn không trị được gốc? Chúng ta cũng sống quen như vậy rồi còn gì! Anh tình nguyện ngăn cản Nữ Oa diệt thế, cho dù cuối cùng không tránh khỏi việc bị phong ấn trong quan tài, anh vẫn sẽ có hy vọng được nhìn thấy em, khi đó có lẽ em đã luân hồi chuyển kiếp rồi..." Ân Kiên thấp giọng cười. Mặc dù giống như đang tự an ủi bản thân, nhưng cùng Hà Bật Học ở chung, anh cũng bắt đầu đối với bất cứ chuyện gì đều giữ vững thái độ lạc quan, ai nói sẽ không phát sinh kỳ tích?

"Luân hồi? Đầu thai? Sau đó sẽ chẳng thể nhớ lại bất kỳ điều gì, vậy khi gặp lại còn có thể làm gì?... A? Từ từ, nói không chừng rất khả thi đó! Em quen biết Mạnh Bà a~! Không cần uống canh cùa nàng là đến nơi! Ây yo ~ Ây yo~! Phương pháp này khả thi nha!" Hà Bật Học ánh mắt sáng lên, hưng phấn thiếu chút nữa đánh đổ bát mỳ. Cá tính của cậu so với Ân Kiên còn lạc quan hơn, một khi nhận thức còn có hy vọng, thậm chí còn là phương án rất khả thi, cả người cậu không hiểu tại sao như muốn bay lên cung trăng.

"Đúng vậy đúng vậy, ngay cả đến âm phủ em còn có thể kết bạn được, coi như em giỏi." Ân Kiên cũng bị cuốn theo nở nụ cười, răng nanh bén nhọn như ẩn như hiện, Hà Bật Học mắt to ngây thơ nhìn anh, sau đó vươn ra liếm liếm trêu chọc đôi môi đối phương, một chút cảm nhận sâu sắc ngoài ý muốn đánh thức sự hưng phấn cùng dục vọng bên trong mỗi người.

"Hừm...a~.... Dù sao nhàn rỗi vẫn cứ là nhàn rỗi nha ~..."

Ở một nơi khác, Ân Lâm cùng Ngô Tiến hai người toàn lực tập trung 『chuyên án』truy tìm dấu tích lăng mộ Tần vương. Hồi trước nếu không phải vội vàng chạy đến thôn Bạch Vĩ gặp quỷ... Mà đúng thật là tham dự một cuộc hội đàm với cả một đám yêu quái, thì bọn họ hẳn đã muốn đào cái phần mộ kia lên rồi. Cứ như vậy kéo dài, khó khăn hơn rất nhiều, may mắn cả Ngô Tiến lẫn Ân Lâm đều không phải loại người dễ dàng bỏ cuộc, không ngủ không nghỉ, cuối cùng họ cũng vượt qua cửa ải khó khăn tiến được vào bên trong mộ.

"Nghe nói, vị giám sát công trình này còn phụ trách thiết kế các cơ quan bên trong, hy vọng chúng ta có thể tìm được dấu vết để lại, để có thể phỏng đoán mộ chính của Tần Vương ở chỗ nào?" Ngô Tiến dắt tay Ân Lâm, cẩn thận, từng bước một tiến vào trong.

So với việc bọn họ đã từng gặp công chúa không đầu, công chúa quỷ biến thái, mộ phần này có thể xem như đơn sơ. Duy nhất đặc biệt là trận đồ bát quái, phương vị bên trong; Trong mắt Ân Lâm, người làm ra ngôi mộ này đúng là cao thủ, có thể nằm ở huyệt vị này ngủ từng ấy năm tuyệt đối không thể là người bình thường.

"Anh xác định chính ông ta là người xây mộ?" Ân Lâm sờ sờ vách tường, quả nhiên như cô phỏng đoán. Nhìn vào la bàn, nơi này phải gọi là 『 Lưu Tinh cản Nguyệt』, huyệt vị này trùng hợp với nền đất trên sông Phương, khiến cô không thể hiểu nổi chính là, nếu nói như vậy, loại huyệt vị này không thích hợp để xây mộ, nhìn lại bài trí của nơi này cùng với người được an táng, còn không bằng nói cả mộ phần này tồn tại được là bởi vì một ai đó muốn nó là thứ che giấu sự thật được ẩn bên trong.

"Đúng vậy! Anh nghiên cứu không có sai, theo sử sách ghi lại, vị xây lên ngôi mộ này sở hữu bản phác thảo lăng mộ Tần Vương, ông ta thậm chí bởi vì có mối quan hệ bất chính nên bị buộc tội khiến cả gia tộc bị giết, đó là nguyên nhân ngay cả người đời sau cũng tìm không ra mộ Tần Vương thật." Ngô Tiến trong balô lục lọi, hy vọng tìm chút văn kiện làm bằng chứng lời nói của mình, Ân Lâm khoát tay ngăn cản, cô không phải không tin Ngô Tiến, cô chỉ không tin những gì được ghi lại, nếu hoàng đế thật sự không muốn có người tìm được lăng mộ của mình, như thế nào lại giao sơ đồ phác thảo cho một người chỉ là phụ trách giám sát công trình?

"Ngô tiên sinh, đằng trước chính là quan tài đá, xin cẩn thận." Một bên công nhân đang đào thông báo, Ngô Tiến gật đầu, dắt Ân Lâm tiếp tục đi xuống dưới, trong lòng không khỏi đánh trống reo hò bất an, có lẽ bí ẩn lăng mộ Tần Thủy Hoàng sẽ được vạch trần trong tay anh.

"Bên kia cẩn thận! Dây thừng buộc lại, cẩn thận!" Bên trong mộ là một không gian tăm tối nhưng mọi thứ đều được sắp xếp rất gọn ghẽ, ở giữa là quan tài đá, hai bên là vật bồi táng không quan trọng. Đám công nhân vội vội vã vã chuẩn bị mở quan tài. Mặc dù không thực sự hiểu được vì cái gì muốn đào lên ngôi mộ vô danh này, nhưng lão Đại vốn là học giả, nên không ai nghi ngờ chỉ thị của Ngô Tiến.

"Chuẩn bị mở quan tài, em có cần tạm tránh ra chỗ khác hay không?" Ngô Tiến quan tâm nhìn Ân Lâm, anh biết cô cùng những người xung quanh đều không hiểu những điều cấm kỵ, dù như thế anh vẫn rất tôn trọng Ân Lâm.

"Không cần, bên trong quan tài là trống không." Ân Lâm híp mắt, bình tĩnh trả lời. Trong nháy mắt trong mộ một số người sửng sốt, Ngô Tiến thì kinh ngạc, số còn lạilà hồ nghi, Ân Lâm là người tiếp xúc với ngôi mộ này muộn nhất, dựa vào cái gì mà dám khẳng định quan tài trống không?

"Đã có người tới trước sao?" Ngô Tiến cơ hồ như muốn khóc. Anh đã từng chủ trì qua vài lần thăm dò mộ cổ, bất quá nhiều lần đều gặp trộm mộ một bước cướp sạch, anh không thèm để ý báu vật bị mất, dù có điểm tiếc nuối rằng không thể tự tay thưởng thức nhưng không ảnh hưởng gì đến việc nghiên cứu. Điều duy nhất khiến anh đau lòng là kẻ trộm thủ đoạn tàn nhẫn, làm cho mộ cổ bị phá hư, không có gì làm Ngô Tiến khổ bằng mắt mở trừng trừng nhìn lịch sử bị bóp chết.

Nắp quan tài bằng đá binh một cái bật ra, nhóm công nhân, Ngô Tiến toàn bộ biến sắc, người thì sợ hãi người thì tái mặt, sau đó tất cả đều liếc về phía Ân Lâm, hoài nghi cùng sợ hãi hỗn tạp.

"Làm sao em biết quan tài trống không?" Trong nháy mắt, Ngô Tiến không khỏi muốn nghi ngờ có phải Ân Lâm nhanh hơn bọn họ một bước trộm mộ hay không, rồi lập tức tự tát mình hai cái, Ân Lâm là thân phận gì, địa vị như vậy tại sao phải làm chuyện đó?

"Bởi vì nơi này căn bản không phải huyệt, em không – cảm nhận được có bất luận linh hồn nào còn sót lại của người chết trong này cả, điều đó đủ để chứng minh ngay từ đầu không có ai bị chôn ở đây." Ân Lâm hung ác trừng mắt nhìn anh, tám phần đoán được ngay từ đầu anh dám cả gan nghi ngờ cô.

"Không có khả năng! Anh đã phải nghiên cứu rất lâu, xác định cái này là huyệt mới đào lên, không thể sai được!" Ngô Tiến bị tổn thương phản bác. Thăm dò cổ mộ thường hay bị tìm nhầm phần mộ, thời cổ mấy ông vua thường lợi dụng phương pháp này để tránh việc bị đám trộm mộ đào xới. Bọn họ vẫn luôn cho rằng nguyên lai lăng mộ Tần Thủy Hoàng hiện cũng chỉ có tượng binh mã thôi, mà nếu chỉ có thế sao phải huy động một lực lượng người vô cùng lớn để xây một nơi chỉ có từng ấy diện tích?

"Em tin anh không tính sai, em sợ rằng tư liệu anh đang nghiên cứu đã ghi sai, nơi này tuyệt đối chưa từng chôn người, 『 Lưu Tinh cản Nguyệt』 không phải một huyệt vị tốt để làm phần mộ, dưới nền đất có nước chảy sẽ mang đi tài vận, ai chôn ở chỗ này, con cháu hắn sẽ mấy đời nghèo khổ." Ân Lâm nhìn nhìn bốn phía sờ soạng, dương khí rất thịnh, một cái huyệt sơ sài, có chút giấu đầu hở đuôi, thật giống như tận lực không cho người ta biết đươc niên đại của nó, bảo đây là mộ cổ ư? Đánh chết cô cũng không tin.

"『 Lưu Tinh cản Nguyệt 』? Nghe tên không xấu a!" Ngô Tiến theo thói quen tính tính toán toán, nhiều lúc, trong huyệt sẽ có tranh vẽ hoặc là văn tự, điều này có thể giúp anh hiểu biết nhiều hơn về thân phận chủ nhân của mộ. Chỉ tiếc rằng, nơi này giống như cố ý không cho người ta phát hiện chân tướng, đến hiện tại anh còn chẳng thu thập được bất kỳ thông tin gì hữu ích.

"Theo phong thuỷ mà nói là rất tốt, 『 Lưu Tinh cản Nguyệt』 dưới có mạch nước chảy, thể hiện nơi này tràn ngập sinh khí, nhưng sinh khí cùng huyệt mộ căn bản không tương xứng, nếu thật muốn em trả lời, thì nơi này giống như là để đám Tiểu Vân tu hành, có được đại lượng linh khí cung cấp nuôi dưỡng bọn họ." Ân Lâm đi cùng Ngô Tiến nhìn ngó quanh quất, cô càng tin tưởng vững chắc với suy nghĩ của mình hơn, nơi này cũng không phải huyệt mộ của vị nào hết, không có ai lãng phí như vậy xây một cái huyệt phong thủy chôn một người giám sát công trình bình thường.

"Tiểu Lâm, em lại đây nhìn một chút!" Ngô Tiến cả người dán trên tường mò mẫm cọ xát, Ân Lâm bực bội đến gần, trên mặt tường có vết lõm, cỡ như hình đồng xu, Ân Lâm biến sắc đẩy Ngô Tiến ra, anh chưa kịp nói nơi này có cơ quan.

"Làm sao vậy?" Ngô Tiến không hiểu hỏi lại, tư trong ba lô lấy ra bàn chải nhỏ, tính toán đem tường đánh sạch sẽ.

"Anh đừng lộn xộn! Tất cả mọi người đừng làm bất kỳ cái gì hết!" Ân Lâm trừng mắt, đám công nhân lập tức ngừng tay, cảm thấy hứng thú nhìn vị mỹ nữ đầy bí ẩn này chuẩn bị biểu diễn.

"Tiểu Lâm, làm sao vậy?" Ngô Tiến trong lòng khẩn trương, Ân Lâm không phải kiểu người đùa giỡn không đúng lúc.

"Anh đã kêu người tiến vào kiểm tra hết toàn bộ rồi chứ?" Ân Lâm sờ sờ cơ quan trên tường, nhìn qua giống như đã từng được khởi động và cũng bị phá hủy. Đây chính là lý do vì sao khi bọn họ lỗ mãng xông vào lại không bị bất kỳ cái gì chặn lại mà vẫn cứ sống nhăn răng?

"Là đem vài thứ đi giám định niên đại, bất quá báo cáo còn chưa tìm ra, có vấn đề gì sao?" Ngô Tiến xoa tay, anh vẫn tưởng rằng đều là đồ vật thời Tần, cho nên cũng không thúc giục việc báo cáo, nhưng nhìn thần sắc Ân Lâm hiện giờ, tình huống có chút không phù hợp.

"Mang thứ nào đi giám định?" Ân Lâm hỏi, Ngô Tiến lật lật danh sách, chính là quần áo, tiền linh tinh thường thấy trong huyệt mộ, nơi này dương khí đại thịnh, đơn giản, vì chẳng có đồ vật gì đáng giá.

"Em nghi ngờ có người đã tiến vào trong này trước?" Ngô Tiến thì thầm, trong công tác khảo cổ lo lắng nhất chuyện này, bao nhiêu cố gắng sẽ đổ hết xuống sông xuống biển.

"Đúng! Bởi những thứ kia chính là cơ quan, thế nhưng bị phá hủy hết rồi." Ân Lâm men theo tường đi một vòng, một bên công nhân cũng học theo nàng kiểm tra, một cái, hai cái...sau đó bị dọa sợ chết khiếp, bọn họ thật sự quá sơ ý, nếu không phải cơ quan sớm bị phá hư, bọn họ đã sớm chết hết rồi.

"Ông trời ơi!!!!!!!!!!... Kia... Tên trộm mộ kia, khẳng định đã sớm đến được lăng mộ Tần Thủy Hoàng rồi..." Ngô Tiến ủ rũ ngồi trên nắp quan tài đá, có thể thấy nội tâm của anh chịu bao nhiêu đả kích, đặt mông ngồi lên cả thứ văn vật mà từ trước tới giờ anh luôn thể hiện sự thương yêu.

"Ngu ngốc, nếu đến được lăng mộ Tần Thủy Hoàng, làm gì tận hôm nay vẫn chưa thông báo với báo chí? Trộm mộ có lẽ chỉ trộm bảo vật nơi này mà thôi, anh muốn tìm sơ đồ phác thảo có lẽ vẫn còn ở đây đấy!" Ân Lâm mỉm cười, nhẹ xoa đầu Ngô Tiến. Nếu theo phỏng đoán của cô, nơi này giấu những bảo vật có tính chất cực kỳ nguy hiểm, đương nhiên cũng có khả năng lưu giữ sơ đồ phác thảo mộ Tần Vương. Hiện tại chỉ hy vọng kẻ trộm chỉ mang theo mấy thứ đồ cổ, còn sơ đồ phác thảo vẫn ở tại chỗ này, nếu không, Ngô Tiến sẽ rất đáng thương.

"Đúng vậy! Đúng vậy! Mau tìm, mau tìm đi!" Ngô Tiến đứng phắt dậy, chỉ huy công nhân hỗ trợ, nhưng gian huyệt này thật sự quá nhỏ, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu, nếu đứng ở tiêu chuẩn của một người đang sống, cơ hồ dùng hình tượng một căn phòng có bốn bức tường sẽ dễ hình dung, trừ bỏ quan tài đá phía ngoài, nhìn đoán không ra còn có chỗ nào để giấu đồ vật.

Thăm dò nhìn quan tài, tơ lụa trải ra thật dày một tầng, thiếu sự cẩn thận mà các nhà khảo cổ nên có, Ân Lâm không chút nghĩ ngợi vươn tay kéo xuống.

"Tiểu Lâm!" Ngô Tiến kêu lên thảm thiết, cô ấy có biết hay không tơ lụa kia cũng là cổ văn vật a~?

"Ngô Tiến, đừng vội đau lòng, lại đây nhìn một chút!" Ân Lâm cả người nhòm vào bên trong,...có bản đồ.... ở giữa trung tâm đáy quan tài có khắc hình bán nguyệt, bốn góc quan tài nhìn ra được bốn hình thù quen thuộc, tim Ân Lâm đập càng ngày càng nhanh.

"Này... Này... Này thoạt nhìn giống ngọc hoàn, ngọc hồ lô, ngọc bài cùng ngọc như ý nha!" Ngô Tiến hít một hơi không khí lạnh lẽo.

"Anh đào được cái gì thế này?" Ân Lâm âm trầm hỏi một câu, này xác định vững chắc không phải huyệt mộ, hình vẽ bốn viên ngọc sẽ không vô duyên cớ vô cớ xuất hiện ở trong này.

"Trời ơi... Sẽ không, không phải là..." Ngô Tiến nuốt nuốt nước miếng, nhìn nắp quan tài khi nãy đặt mông ngồi lên, đột nhiên sợ hãi không biết từ đâu xuất hiện, giống như kiểu mình đang coi thường thần thánh.

"Mặc kệ có phải hay không, phải gọi thằng cháu đến đây hỗ trợ mới được!"

--------------

Hết Chương 8 Quyển 4