Cẩn thận đẩy cửa gỗ ra, Hà Bật Học thăm dò đi vào trong WC, chẳng hiểu được là ai quy định, WC cứ vĩnh viễn phải được xây trong góc phòng tối tăm âm u. Rõ ràng ban ngày lúc đi thì nắng ơi là nắng, hiện tại bên ngoài lại mưa phùn, làm bên trong càng trở nên rùng rợn.

"Hưư ~~~~~..." Cuối cùng cũng giải quyết được nỗi buồn, Hà Bật Học thở ra một hơi thỏa mãn. Trong WC cũ cũ bẩn bẩn tràn ngập đủ thứ mùi nồng đậm, không khỏi làm người ta tò mò nơi này đến tột cùng đã hoang phế bao lâu.

"A~? Vẫn còn có nước ư?" Mở khóa vòi nước, đầu tiên là một trận nước đục đến kinh người, chảy được một hồi cuối cùng xuất hiện nước trong, điều này cũng làm cho Hà Bật Học cảm thấy ngạc nhiên, phỏng đoán nơi này là nguồn nước được dẫn đến từ suối trong núi mới có thể bỏ hoang nhiều năm như vậy, mà nguồn nước vẫn được duy trì.

Vẩy vẩy hai bàn tay cho khô, ở trong không gian kiểu này sẽ trở nên đặc biệt mẫn cảm. Hà Bật Học dừng một chút, nghếch lỗ tai cẩn thận nghe ngóng, thường thường thời điểm này mà ngẩng đầu lên, sẽ luôn từ gương nhìn thấy mấy hình ảnh kinh dị đứng phía sau người, hít thở sâu vài cái, không ngừng nhắc nhở chính mình, ở địa phương này gặp ma rất là bình thường, ngàn vạn lần không cần hoảng sợ...

Đếm ngược ba, hai, một, Hà Bật Học ngẩng phắt đầu lên, kinh hách lui một bước, trời ạ chỗ này làm gì có gương, chính vì thế mà cậu mới giật mình, thật sự là mất mặt mà, may mắn bên cạnh không có ai.

"Đem gương bỏ đi cũng không báo một tiếng, hại ta không kịp chuẩn bị tâm lý." Quan sát lớp bụi phủ xung quanh, Hà Bật Học oán giận thì thào tự nói.

Nước, gương hoặc thủy tinh là những vật có thể phản xạ hình ảnh, đều có thể liên kết với một không gian, thời gian khác. Hà Bật Học đã từng trải qua, đối với dòng từ trường hỗn loạn ở thôn Bạch Vĩ, Ân Kiên rất cẩn thận trong quá trình xử lý mọi việc, để tránh phát sinh những chuyện ngoài ý muốn, anh đã bỏ đi toàn bộ gương trong nhà trọ này, thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, ra-đa Hà Bật Học luôn lợi hại vượt qua sức tưởng tượng của Ân Kiên.

Kỳ thật, bản thân Hà Bật Học cũng thấy mình thật quá mức tưởng tượng, tựa hồ mọi thứ vượt qua tất cả giới tuyến để tiếp cận cậu. Như cậu hiện tại, đứng ở một cái WC hoang tàn, vòi nước rỉ rách nước suối trong suốt, mà trước mắt không có gương, ánh sáng lập lờ không nhất định, chắc chắn chỉ có một mình cậu ở trong đây thế mà lại nghe thấy ở phía sau WC có hơi thở, tiếng lạch cạch.

"Con chuột... Nhất định là chuột..." Hà Bật Học nuốt nuốt nước miếng, tiếng kia như là tiếng va vào bồn cầu sứ lạch cạch, nhất định là chuột đi? Đừng có là gián, gián rất đáng sợ, chắc phải nhiều hơn một con?

"Không cần tự dọa bản thân..." Trợn mắt theo dõi chặt chẽ hướng nơi bồn cầu kêu thành tiéng, trong lòng không ngừng mặc niệm 『 người bởi vì không biết mới cảm thấy sợ hãi 』, rồi mới nhìn vào ngăn WC, một thứ trắng thon dài xuất hiện ở bồn cầu, nếu cậu không hoa mắt thì thứ trắng trắng ấy hình như nó được gọi là – ngón tay.

Một ngón, hai ngón, ba ngón,..... vừa vặn năm ngón tay, tất cả đều bò lên thành bồn cầu, Hà Bật Học có thể khẳng định mình chính mắt xem một thước phim kinh dị kinh điển, một bàn tay thò lên từ dưới bồn cầu, cậu lúc này trong đầu nhảy nhót cảm thấy may mắn vì mình không ngồi ở phía trên, nếu không tình huống sẽ rất xấu hổ.

"A Học, cậu không sao chứ?" Ngô Tiến gọi vọng từ ngoài cửa, ước chừng cậu đã đi rất lâu nên có chút không yên lòng hỏi.

"Ách... Không có việc gì, hết thảy bình thường..." Hà Bật Học nhìn chăm chú thứ kia đã vươn lên được một cánh tay, nén cười, men theo vách tường chậm rãi từng bước một nhanh thoát ra ngoài.

Không kiên nhẫn gõ lên mặt bàn, Ân Kiên vài lần liếc qua nhóm yêu quái, thiên hạ quả nhiên không có ăn thì không mò đến. Nếu như không có ích lợi gì, bọn họ sẽ chẳng thèm tranh chấp cái nơi xơ xác này, tuy vậy Ân Kiên vẫn hoài nghi, nhân gian nếu bị hủy, chẳng lẽ bọn họ không chút nào bị ảnh hưởng? Nữ Oa muốn tiêu diệt thế gian, lại còn chọn cả đối tượng để giết?

"Đây là phàm nhân chính mình tạo nghiệt, bọn nó đi mà gánh vác, làm mưa làm gió lâu như vậy, nhân gian cũng nên thay đổi người làm chủ chứ." Không biết yêu quái nào hừ lạnh mấy tiếng, khiêu khích dường như nhắm tới Ân Kiên liếc mắt một cái, thậm chí không biết sống chết le lưỡi ra liếm môi thèm thuồng kiểu như đối phương trong mắt hắn chính là một khối thơm ngon, ngon miệng mỹ thực.

Từ khi mất đi ngọc hồ lô, Ân Kiên trở nên cực dễ dàng nôn nóng bất an, dù chỉ là khiêu khích rất nhỏ cũng đủ để cho anh nổi giận. Như hiện giờ, tên kia lè lưỡi còn chưa kịp thu vào, Ân Kiên vèo một cái đã đứng trước mặt hắn túm lấy kéo ra, hai mắt đỏ rực, răng nanh bén nhọn kèm theo cười lạnh, anh so với đám yêu quái ở đây thì giống Đại ma vương hơn.

"Muốn hay không... Là ngươi ăn ta hay là ta ăn ngươi?"" Giọng nói trầm thấp đầy nguy hiểm đe dọa nhưng không kém phần hấp dẫn. Đồng tiền Ân Lâm đưa anh đeo chỉ có thể kiềm chế được một phần nhỏ, chứ không có nghĩa anh sẽ không thèm khát linh hồn.

"Ân Kiên, ngồi xuống! Không được ăn bậy ăn bạ, mất vệ sinh!" Ân Lâm hừ lạnh. Đầu tiên Ân Kiên cơ hồ trong nháy mắt rất nhanh hoảng sợ, sau đó lập tức khôi phục trấn định, Ân Lâm không lạnh lùng không được, Ân Kiên càng ngày càng thể hiện là một người siêu việt, cô lại càng có trách nhiệm đem người kiềm lại, cô không thể phụ lòng tin của anh mình.

"Ngươi đã nói nơi này là 『 nhân gian 』, đương nhiên là người làm chủ! Nữ Oa nếu muốn tiêu diệt, ngươi cho là quỷ linh tinh quái có thể tránh thoát à? Ngu dốt như vậy, khó trách ngươi vẫn luôn tu không thành chính quả..." Ân Lâm nở nụ cười, điều này làm cho Quản Đồng đang cố gắng thúc đẩy hội nghị trợn mắt, có người đàm phán như vậy sao? Ân gia không tốt có phải là do di truyền hay không? Từ bé đến lớn đều một giọng điệu giống nhau y đúc.

"Trừ phi, bốn viên ngọc kia giao lại cho chúng ta bảo quản, đối với phàm nhân mà nói, mấy viên ngọc nhiều nhất chỉ là cái bùa hộ mệnh, nhưng đối chúng ta, ngọc khí sẽ trợ giúp tu hành." Lại không biết là ai đề nghị, tức khắc được đại đa số yêu quái gật đầu hưởng ứng. Đám Ân Kiên đều hiểu bốn viên ngọc đối với yêu quái có tác dụng, ngắn ngủn mấy chục năm có thể để ma núi thành tinh biến thành người. Đây là cơ hội ngàn năm có một, sẽ đề xuất cái này cũng là chuyện đương nhiên, nhưng theo lập trường vững vàng của nhóm Ân Kiên, mấy viên ngọc tốt nhất là hủy hết, nguy cơ tiêu diệt thế giới mới không tiếp diễn.

"À này! Cái tên mắt to cao cao trên người cũng dấu một khối đấy? Gọi hắn đem đồ vật giao ra đây!" đám yêu quái ồn ào kêu gào không thôi, Ân Kiên cùng Ân Lâm nhìn nhau, mắt to cao cao ư? Chẳng phải là Hà Bật Học sao? Trên người cậu ta không phải ngọc khí nha?

"Nếu ngươi không sợ chết, có thể đi đoạt lấy, nơi này không có ai ngăn cản ngươi đâu." Ân Kiên đẹp trai nhún nhún vai, đá trường sinh bọn họ đã quá quen thuộc, chỉ cần Hà Bật Học mang nó nhiều thêm một ngày, cậu liền trở thành thiên hạ vô địch nhiều thêm một ngày.

Trước sự thay đổi quá nhanh, Ân Kiên bộ dáng hời hợt như việc không liên quan mình, để những yêu quái kia không khỏi hồ nghi, sôi nổi bàn tán lo lắng anh dấu diếm quỷ kế hoặc là chính là đang phô trương thanh thế. Phía kia, Ân Lâm nghiêm túc tính toán, nếu cuối cùng thật sự muốn liên thủ, hà tất phải đoạt lại mấy viên ngọc bây giờ làm gì, sau khi ngăn cản Nữ Oa diệt thế, yêu quái khẳng định trở mặt cướp đoạt ngọc, bọn họ nên tùy thời xử lý để tránh việc gây ra một chiến tranh khác?

"Các ngươi cứ từ từ lo lắng đi! Ta chỉ muốn nhắc nhở các ngươi, Nữ Oa diệt thế lúc đó muốn trốn không được đâu." Ân Kiên cuối cùng không muốn dông dài, anh không biết những người khác có cảm giác hay không, nhưng thông Bạch Vĩ tử khí đại thịnh, anh không muốn mặc kệ Hà Bật Học một mình bên ngoài đi loạn, nơi này cũng không phải chỉ là ngoại thành bình thường.

Đứng ngóng từ xa hướng có làn khói đen mờ ảo, mênh mông mưa phùn khiến bộ đồ trên người dính sát vào da, có vẻ như cô gái cảm thấy rất hứng khởi. Phía sau có tiếng bước chân tiếp cận, cô không cần quay đầu lại cũng có thể biết ai đang đi tới, cô đợi hắn bao nhiêu năm, liền oán hắn bấy nhiêu năm, nhưng oán hắn nhiều năm như vậy mà khi gặp lại, cô phát hiện mình trước nay chỉ luôn mong nhớ hắn.

"Bạch tiểu thư, cô không tham gia hội nghị sao?" Ân Tiển đem dù đến phía sau. Trong nháy mắt cảnh tượng mưa phùn, cây cầu tự nhiên ẩn hiện khiến hắn hoa mắt, Ân Tiển không hiểu được đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể khẳng định, ngay cả bản thân hắn cũng thấy mơ hồ, hắn nhận ra nữ nhân trước mắt, chặt chẽ khắc tận trong tâm, ngay từ ánh mắt đầu tiên.

"Không." Lắc đầu cười khổ. Hội nghị trước, cô đã thề sẽ không giúp phàm nhân, bởi vì cô không muốn hắn phản bội, bán đứng mình lần nữa. Nhưng sau khi gặp lại, cô liền không nhịn được muốn nghiêng về bên hắn, vẫn là người kia quan tâm săn sóc, vẫn là người kia chất phác không hiểu tình thú, vẫn là người kia ánh mắt thâm tình, thật giống như trở lại năm ấy gặp nhau trên chiếc cầu giữa cơn mưa phùn, tình yêu của họ vút mắt đã mấy trăm năm, đâu thể một câu buông là có thể buông.

"Tố..." Ân Tiển tiến đến gần hơn, hắn cũng không biết vì sao mình lại gọi cô ta như thế. Chính là, vừa mới kêu một tiếng đã làm cho cô cả người như sống lại tỏa sáng, hắn biết chính biểu hiện này, đã khiến hắn từ ánh mắt đầu tiên không thể tự kềm chế yêu thương cô sâu sắc, thực sự là mối tình kéo dài mấy trăm năm.

"Tôi không nhớ rõ kiếp trước đã làm cái gì để cho cô hận tôi như vậy, tôi thậm chí không thể xác định kiếp trước có phải đã có chuyện gì liên quan đến cô hay không." Ân Tiển cười khổ, thời điểm này, hắn cuối cùng hiểu được chính mình cũng không có gì đặc biệt, hắn cũng là người bình thường, bỏ Ân gia đạo thuật ở ngoài, hắn cùng Hà Bật Học chẳng khác gì nhau.

"Ta biết đó chính là anh....... Hận hay không hận, đã không còn quan trọng nữa." Tố tựa vào bên cạnh Ân Tiển, đầu nghiêng trên bả vai hắn, ai có thể biết được, sau mấy trăm năm luân hồi chuyển kiếp, bọn họ lại gặp nhau giữa bầu trời lất phất mưa bay.

Mới gặp mặt chưa đến một ngày, tự nhiên có nữ nhân thân mật dựa vào bên cạnh, nếu bình thường, Ân Tiển khẳng định sẽ lạnh nhạt cự tuyệt. Chính là lúc này không giống như thế, cảm giác quen thuộc khiến hắn có chút tưởng niệm, có lẽ đây là lý do vì sao Ân Kiên thích thú khi ở bên cạnh Hà Bật Học, có thứ cảm xúc gọi là an tâm.

Đám khói đen càng lúc càng đến gần bọn họ, Tố biến sắc: "Tình huống có điểm gì là lạ! Anh nhanh đi thông báo những người khác mau chóng rời đi!" Mạnh mẽ đẩy Ân Tiển lui vào phòng. Trong nháy mắt, làn khói toả ra vô số cánh tay hướng phía Tố lao đến, Ân Tiển bắn một lá bùa, hỏa long nhằm phía đám khói, thừa dịp đem Tố kéo vào trong, cửa lớn vừa mới đóng, tiếng cầu hồn như từ ngoài cửa vang lên.

"Chuyện gì xảy ra?" Nghe thấy dưới lầu ồn ào, Ân Lâm đi giày cao gót bước nhanh xuống, dù sao hội nghị tạm thời thảo luận không ra kết quả, còn không bằng học Ân Kiên bỏ ra ngoài cho đầu óc thoải mái.

"Không rõ lắm, bên ngoài có một trận khói đen muốn tấn công chúng ta." Tố liếc mắt nhìn Ân Tiển, thấy hắn không có bất luận phản đối gì, tâm tình không khỏi vui vẻ, có lẽ hắn thật sự không phản bội cô, hết thảy đều chỉ là hiểu lầm.

"Chúng ta?"" Ân Lâm nhíu nhíu mi, ánh mắt cười cười nhìn Tố cùng Ân Tiển, đây là lần đầu tiên nhìn thấy cái người so với Ân Kiên còn khó gần hơn đỏ mặt nha~~~~.

"Cái gì đen cơ?" Rời cuộc họp sớm hơn Ân Lâm một chút – Ân Kiên đang từ phòng bếp bước tới, anh học tập tính cách Hà Bật Học, trăm phần trăm là núp trong bếp nghĩ cách đun nước làm mỳ ăn liền, kết quả thế mà bên trong chẳng có gì làm anh rất khó chịu!

Ân Tiển cùng Tố nhìn nhau xong lắc đầu, bọn họ cũng chưa trải qua tình cảnh này, mà Ân Kiên cùng Ân Lâm thì nhớ ra khi thân thể bị đoạt lại, Ân Tư hắn cũng biến thành một đoàn khói đén, tràn đầy oán niệm cùng hận thù.

"Từ trong khói tỏa ra nhiều cánh tay, thoạt nhìn giống như có vô số người bị chôn ở trong đó, ta nghi thôn này từng xảy ra chuyện gì chết chóc ghê lắm?" Tố hơi nhíu đôi mi thanh tú, không khỏi lo lắng an nguy của Ân Tiển, xem ra nàng thật sự thiếu người nam nhân này mấy đời tình duyên, rốt cuộc không có biện pháp trả hết nợ.

"Toàn bộ thôn này đều chết sạch bách, cô nói xem có nghiêm trọng không?" Ân Lâm lấy ra la bàn, quả nhiên kim chuyển động đến không có ý kiến gì, nơi này từ trường hỗn loạn tới cực điểm.

"Ta nghĩ, mấy người vẫn nên rời khỏi nơi này trước đi, mặc dù thôn Bạch Vĩ vận thế sắp nghịch chuyển, nhưng vì đây là thời điểm mấu chốt, oán niệm sẽ lợi hại hơn." Tố nói nhanh, Ân Lâm đồng ý gật gật đầu. Lúc trước cô cũng đâu muốn đến nơi này, nếu không phải vì cái lũ yêu quái cứ già mồm nói nơi này sắp chuyển thành địa linh nhân kiệt thì có đánh chết cô cũng không thèm đi.

"Kiên, ngươi đi tìm A Học và Ngô Tiến, chúng ta trước tránh một chút, những thứ kia không phải người... Ác! Ta không phải nói ngươi đâu ta là nói đám yêu quái thì cứ kệ chúng nó!"

Mặt không đổi sắc Hà Bật Học cứng rắn kéo Ngô Tiến bước nhanh xuống lầu, cậu bắt đầu cảm thấy có chút ghê tởm, buồn nôn, nhìn thấy mấy chuyện vừa xảy ra gặp phản ứng này cũng bình thường thôi.

"A Học, làm sao vậy?" Bị tha đi Ngô Tiến tò mò hỏi, theo bọn họ phía sau là Thanh liên tục quay đầu lại nhìn, xem ra cô nàng cũng nhận thấy không khí có gì kỳ lạ, thản nhiên, oán khí nhợt nhạt, chậm rãi từ WC tỏa ra.

"Tiểu Học!" Ân Kiên đến tìm người, tức giận hô một câu, ngoài tiên liệu của anh chính là, đối phương — đem anh đẩy dựa vào tường, sau đó là một nụ hôn cuồng nhiệt, ác! Được rồi! Kia căn bản không tính là hôn, Ân Kiên tham lam hút linh hồn lệ quỷ ở trong đó.

"Hô... Thoải mái quá đi~~~~!" Hà Bật Học làm xong nở nụ cười, thậm chí còn liếm liếm khóe miệng, không rõ cậu vừa lòng vì thoát khỏi ác linh kia hay nhớ nụ hôn nóng bỏng.

"Anh là cái thùng rác sao?" Ân Kiên nhếch cao chân mày. Ngay từ đầu Hà Bật Học còn muốn mình trở thành『 cơm phiếu 』 nuôi sống Ân Kiên, nhưng dần dà, người này thế mà lại lợi dụng Ân Kiên để thoát khỏi những linh hồn nhập vào mình, đây đối với công việc của cậu giúp ích rất lớn nha!

"Đừng dễ nổi giận như vậy mà! Đây là song long xuất trận a~ Trăm trận trăm thắng a~!" Hà Bật Học cười đến cực vui vẻ, má lúm đồng tiền sâu hoắm nháy mắt lại nhiều thêm vài phần đáng yêu, túm túm áo người kia. Ân Kiên giơ hai tay giả vờ đầu hàng, anh đối với con thú nhỏ này chỉ thèm ăn không thèm đánh.

"Em chạy đi đâu thế? Không phải anh đã dặn không được đi lung tung sao?" Kéo khuỷu tay ôm Hà Bật Học trong lòng, Ân Kiên nhanh chóng mang cậu rời đi. Hà Bật Học cho dù có đá trường sinh hộ thân, nhưng cậu vẫn chỉ là người bình thường. Nói gần nói xa, Ngô Tiến còn bình thường hơn, thực không hiểu Ân Lâm dẫn anh ta đến để làm gì?

"Ối Ối... chạy mau, chạy mau!" Hà Bật Học phản ứng ngoài dự đoán mọi người, cậu so với Ân Kiên còn tích cực mong rời đi hơn. Cũng không phải bởi vì cậu sợ, nói thật, người như cậu cái gì sóng to gió lớn chưa thấy qua, một bàn tay từ bồn cầu vươn ra không thể dọa cậu sợ, ngược lại còn có chút xấu hổ, bất quá nếu không phải tới đây để quay một số tư liệu làm tiết mục, hơn nữa trọng điểm là muốn thuyết phục yêu quái đứng về phía người phàm, liên hợp lực lượng để đối phó Ân Tư, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, nhưng răng vẫn cứ va lập cập. Ân Kiên, Hà Bật Học hai người một trước một sau chạy xuống thang lầu, cảnh tượng trước mắt lại biến đổi...

Ánh đèn vàng ấm áp lần thứ hai xuất hiện phủ xuống nhà trọ, bé con má lúm đồng tiền cũng ở đó, mở to mắt nhìn về phía cầu thang, chăm chú quan sát Ân Kiên cùng Hà Bật Học.

"Tiểu Học à... Con sao thế? Nơi đó có cái gì sao?" giọng phụ nữ dịu dàng, đi lướt qua vị trí Ân Kiên đang đứng, đau lòng muốn dỗ dành đứa nhỏ.

"Yêu quái~ ~~..." Đứa bé mếu máo, mặt bánh bao phụng phịu, nước mắt tích tụ cứ như vậy ào ạt rớt xuống dưới. Ân Kiên bị đả kích trừng mắt nhìn Hà Bật Học, người kia vô tội nhún nhún vai. Cậu cảm thấy cho dù hiện giờ mắt anh màu đỏ, răng nanh nhọn hoắt thì Ân Kiên vẫn rất đẹp trai, nhưng đối với cậu bạn nhỏ kia mà nói thực sự đáng sợ đi!

"Tiểu Học, không được nói bậy! Trên thế giới này không có yêu quái!" Người phụ nữ xinh đẹp kia vẫn dịu dàng nhưng trong giọng nói có phần nghiêm khắc nhắc nhở, đứa bé khóc càng to hơn, ai mà nghĩ cái tên trùm sò Hà Bật Học khi khóc sẽ lợi hại kinh người đến thế chứ, đứa bé khóc tới mức nấc lên liên hồi, thở khò khè.

"Đứa nhỏ không sai, trên thế giới này có rất nhiều việc không phải nhìn không thấy là không tồn tại." Đột nhiên có giọng nói nam nhân già nua từ đâu tiến vào, Hà Bật Học hoàn toàn nhớ không rõ, nhưng Ân Kiên vừa thấy được bộ dáng người nọ, sắc mặt liền biến đổi.

『 Anh biết ông ta à? 』 Hà Bật Học dùng khẩu hình miệng để hỏi, Ân Kiên gật gật đầu.

『Ông của Ngô Tiến, đệ nhất thần số học – Ngô Di. 』 Ân Kiên đồng dạng cũng dùng khẩu hình không phát ra tiếng trả lời. Mặc dù anh biết đây là một vùng không gian khác, nhưng không biết tại sao mình lại bắt chước theo Hà Bật Học làm cái động tác ngu xuẩn này.

『Ông của Ngô Tiến? Đến đây làm gì? 』 Hà Bật Học kinh ngạc. Mặc dù Ân Lâm có nói giỡn Ngô gia sẽ có người đến đây quậy phá tưng bừng, nhưng thật sự vẫn rất kinh ngạc.

"Ông... Ông là người đã gọi điện nói rằng sẽ có thể giúp được tiểu Học?" Vị nữ nhân dịu dàng kia ôm chặt con trai của mình, thần sắc đề phòng nhìn phía trước một lão nhân xa lạ.

"Đúng vậy! Cô có thể tìm được nơi này, thật sự không đơn giản." Ngô Di từ ái khẽ cười. Trên đời này dũng cảm, vĩ đại nhất chỉ có thể là 『 MẸ 』.Tuy rằng ngoài miệng nói không tin có yêu quái quỷ linh, nhưng vì tương lai của đứa con, cố gắng thay con mình tìm cách sống sót, không có người mẹ nào có thể trơ mắt nhìn chính con mình mang nặng đẻ đau vì tinh thần hao tổn mà sợ hãi đến mức sinh bệnh.

"... Thật ra... Là tiểu Học tìm ra nơi này..." Khe khẽ thở dài, người phụ nữ kia ôm con trai dỗ dành, biết con mình đặc biệt, biết con mình không giống người thường. Một mặt cảm thấy tự hào, mặt khác, thấy đứa con nửa đêm khóc lớn vì nhìn thấy những thứ đáng sợ, thân là mẹ nàng lại bó tay không có cách nào giải quyết, nguyện vọng duy nhất là chỉ muốn cho con trai của mình bình an, sống thoải mái mà lớn lên.

"Ta nghĩ cũng là vì, thôn này từ trường rất lạ, con trai cô thể chất đặc biệt nhất định sẽ bị hấp dẫn, ta cũng thử vận dụng kiến thức một phen mới tính ra được các người đang ở trong này. Đừng lo lắng, con cô mặc dù là mục tiêu của nhiều thế lực, nhưng tuyệt đối không có trở ngại gì." Ngô Di xoa đầu đứa bé, ánh mắt thông tuệ lại bắn thẳng đến hướng Ân Kiên và Hà Bật Học, hai người cả kinh lui một bước, vị này là đệ nhất thần số, nên sẽ vẫn nhận ra bọn họ dù không gian thời gian đan chéo nhau. Công lực đáng nể nha...

"Ông nói có biện pháp giúp được tiểu Học? Ông có biết vấn đề của nó không..."

"Ta biết, giống như ta đã nói trong điện thoại, những chuyện trong nhân gian không thể thoát khỏi bàn tính của Ngô gia, mệnh của đứa nhỏ là như thế, mặc kệ cô có tin hay không việc đứa nhỏ thấy được những thứ kỳ lạ, đó vẫn sẽ là định mệnh không thể thoát."

"Tôi tin tưởng nhân định thắng thiên (con người nếu cố gắng sẽ thay đổi số mệnh), không có gì không thể thay đổi!" Người phụ nữ dáng vẻ nhỏ bé yếu ớt, nhưng khí phách kiên định hơn người. Ân Kiên nhìn nhìn nàng, lại nhìn Hà Bật Học đứng bên cạnh, cậu ta quả thực được giáo dưỡng rất khá. Sự lạc quan, kiên trì, tín niệm cho dù là Ân Kiên cũng cảm thấy không thể bằng...Hắc! Nếu như Hà Bật Học bị hồn phi phách tán, anh hoài nghi liệu mình có quyết tâm cùng dũng khí đi xuống âm phủ đem người kéo trở về hay không!

"Đúng, ta tin cô kiên cường như vậy, cô có một đứa con vô cùng đặc biệt." Ngô Di lại vươn tay xoa đầu đứa bé, trầm ngâm một lúc lâu, quyết định từ trong túi áo lấy ra một khối ngọc giống như hồ lô.

Ân Kiên cùng Hà Bật Học hai người thất thanh thét chói tai, ngọc hồ lô ở trong này?... Ác, đây chính là quá khứ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

"Con của cô thực đặc biệt, từ nhỏ đã không giống người thường, chỉ có thể nói, cô được gả cho một nam nhân cũng không hề tầm thường." Ngô Di thấp giọng cười, người phụ nữ kia mở to mắt, không trả lời nhưng trong lòng dường như mang theo kiêu ngạo khẽ cười.

Nàng có lẽ không rõ ý tứ của Ngô Di, nhưng Ân Kiên cùng Hà Bật Học thì vô cùng khiếp sợ, điều này khả năng chính là lý do Hà Bật Học có thể chạm vào đá trường sinh, cha của cậu thật sự có huyết thống hoàng tộc, hơn nữa kiếp trước 『 có thể không phải 』cậu là vị công chúa mất đầu kia, trời ạ, cậu chưa bao giờ là người bình thường, cậu sinh ra đã là một cái ra-đa dò quỷ, phụ trách thu thập mấy viên ngọc cùng đá trường sinh.

"Cái này là bùa hộ mệnh có thể khiến đứa nhỏ không bị vài thứ kia quấy nhiễu, ta không biết cô có tin hay không, cứ cho là duyên phận đi! Ngọc hồ lô này coi như là lễ ra mắt." Ngô Di từ ái cười cười, đem ngọc hồ lô nhét lòng bàn tay bé nhỏ của đứa bé, người phụ nữ kia vội vàng muốn lùi lại nhưng Ngô Di đã khoát tay rời đi.

Ông không biết tiểu hài tử kia có lấy ngọc hồ lô đeo lên hay không. Thuật tính của Ngô gia không thể tính ra những việc như thế, chỉ có thể nêu phương án đeo hay không đeo rồi từ đó đưa ra kết quả. Nếu đeo lên, viên ngọc sẽ giúp đứa bé ngăn cách lực hấp dẫn với thế giới linh hồn, như vậy sẽ không có cơ hội tụ lại với những viên ngọc khác, đây là Ngô Di muốn ngăn trở việc thế gian xảy ra chuyện xấu, cho dù cơ hội thành công rất nhỏ bé, ông vẫn không thể không thử làm, ông muốn vì thế gian này mà hy sinh cái mạng của mình.

『Đây là lý do vì sao ngọc hồ lô ở trên người em từ trước tới nay?... Nếu không phải bởi vì CK trộm ngọc hồ lô, em căn bản sẽ không gặp quỷ, sẽ không quen anh... Sẽ không gặp những gia tộc khác người, lại càng không dính đến Ân Tư, gián tiếp thay hắn thu hồi mấy viên ngọc? 』

『 Phải rồi... Là em hại nhân gian hủy diệt... 』

『 Ngu ngốc! Chẳng liên quan cái rắm gì? Cái này gọi là người tính không bằng trời tính, Ngô Di dù lợi hại như thế nào, vẫn là tính sai CK, là họa tránh không khỏi, nhân gian diệt vong định sẵn rồi, thời gian sớm muộn gì mà thôi. 』

『 Chúng ta phải làm sao bây giờ? 』 Hà Bật Học dùng ánh mắt hỏi.

Hai mẹ con nắm tay nhau lên lầu, đứa bé kia như còn điều gì đang suy nghĩ quay đầu nhìn họ một cái, quả nhiên trước khi đeo ngọc hồ lô, cậu vẫn luôn nhìn thấy những thứ mà cậu không muốn nhìn.

Ân Kiên còn chưa kịp trả lời, Hà Bật Học đột nhiên sắc mặt trắng bệch quỳ xuống, toàn thân năng lượng như bị rút đi không phát ra được thanh âm nào.

-----------

Hết Chương 7 Quyển 4