“Erm, Jin nii-sama … Anh có biết ‘nghi thức liên lạc với người chết không’?”
Đó là khoảng thời gian bữa sáng khi em gái yêu quý của tôi ngại ngùng hỏi tôi về trò chơi có vẻ cô đơn của cô ấy.
“Shigure than yêu của tôi. Tên anh trai của em có thể viết bằng chữ Kanji là “Jin”, tuy nhiên cách phát âm của cái tên lại không phải như thế…”
“Thật chứ??? Em luôn nghĩ rằng cái tên “Jin” của nii-sama thật tuyệt, vì vậy-“
“Tốt thôi. nếu em nghĩ nó tuyệt như thế thì anh sẽ đón nhận cái tên đó.”
Với điều đó, tôi đã bỏ lỗi lầm nhầm tên anh trai của em ấy bởi vì em ấy là em gái đáng yêu của tôi.
Bên cạnh đó, cách phát âm đúng của tên tôi dễ nhầm lẫn là tên của một cô gái nên tôi cũng không thích nó lắm.
Vì thế tôi nghĩ ”Jin” khiến nó trở nên mạnh mẽ và nam tính hơn.
“Mặc dù vậy, em hiểu như thế nào về ‘nghi thức liên lạc với người chết’?”
“Em không rõ về nó. Nó trông như một trò chơi cô đơn để dành cho nhưng người cô độc.”
“Em đoán chắc nó là một trò chơi chuyền bí được truyền nhau trên Internet trong khoảng thời gian gần đây.”
Shigure vừa giải thích vừa trán bơ thực vật lên mẩu bánh mì vừa gậm nhấm nó.
Tôi mỉm cười, vừa ngăm nhìn em ấy nhấm nháp một góc của mẩu bánh mì với cái miếng nhỏ nhắn đáng yêu ấy. Sau một khoảng thời gian, tôi mới suy nghĩ về những gì em ấy nói với tôi.
“ Em có ý gì về trò chơi huyền bí ấy?”
“Ah…”
Shigure trông có vẻ mất phương hướng, mặc dù em ấy là người đã giới thiệu chủ đề này cho tôi.
Em vừa nhìn tôi với ánh mắt lo lắng vừa cố gắng nuốt hết mẩu bánh mì, dường như việc ngấu nghiến những mẩu bánh mì là một cách để giảm áp lực khi bàn luận bất kì vấn đề nào đó với tôi.
“… Nó thường được biết đến là ‘truyền thuyết thành phố’.”
Tôi đứng hình hoàn toàn.
Những huyền thoại của thành thị.
Đó là một chủ đề bị ngăn cấm giữa tôi và Shigure.
“Thực ra, một người bạn học của em cũng đã thử trò chơi này và không một ai tìm ra được cô ấy trong suốt 3 ngày qua.”
Shigure biểu hiện một vẻ mặt thật đáng sợ.
Tôi có thể nói rằng đây đã thành một cuộc thảo luận nghiêm túc.
“ Những người bạn cùng lớp của em hiện đều bị ám ảnh bởi những trò chơi huyền bí. Những truyền thuyết, các địa điểm bị ma ám, tất cả bọn họ đều bị nó quyến rủ. Một người bạn của em có tên là Yumie đã quyết định thử trò chơi đó… Và không ai có thể liên lạc với cô ấy kể cả người thân của cô ấy”
Shigure thật sự rất đẹp, nhưng cô ấy luôn luôn tạo ra một hào quang bang giá xung quanh bản thân mình. Vị vậy, tôi rất vui mừng khi biết rằng cô ấy đã kết bạn được với một ai đó. Trên hết, người bạn của cô ấy đang mất tích và đó một điều thực sự lo ngại.
“ Có những cảnh báo nào khi những người chơi trò chơi này sẽ mất tích không? Chẳng hạn như người chơi sẽ không thể trở về nhà sau khi họ đi đến những địa điểm đó”
“ Hình như là không, trò chơi chỉ được chơi khi ở nhà. Nhưng cô ấy đã hoàn toàn biến mất.”
“ Hmm, anh hiểu rồi”
Tôi vươn tới cốc café buổi sáng của mình.
“Nii-sama, ba muỗng đường nhé”
“Cảm ơn em nhiều.”
Đó là tôi, một người không thích sữa chút nào nhưng lại không thể dùng café đắng.
“Anh trẻ con thật đó, Nii-sama!!!”
“Thật ngạc nhiên khi thấy em thích café đen ở tuổi này đấy Shigure.”
“Thật chứ? Em nghỉ anh sẽ thích nó bởi mùi thơm tỏa ra của nó đấy.”
Em ấy nhấm nhấp tách café đen như thể đó điều rất đỗi bình thường vậy.
Mái tóc đen, làn da hơi nhợt nhạt cùng đôi mắt hạnh nhân lớn: Shigure thật sự có gương mặt rất đẹp toát lên vầng Aura đặc biệt.
Ngay cả lúc em ấy uông café thôi cũng đủ trở thành một tuyệt tác nghệ thuật rồi. Đó chỉ có thể là em gái đáng yêu của tôi thôi.
“Em có kế hoạch gì không, Shigure?”
“Erm…”
Đôi lông mày hoàn hảo em gái tôi nheo lại đôi chút vì lo lắng.
Điều đó phù hợp với độ tuổi 14 của em ấy; ngây thơ thể hiện sự yếu đuối và cảm xúc của mình một cách cởi mở không một chút che đậy, đôi lúc còn toát lên sự ngượng ngùng của những cô gái mới lớn điều đó khiến tôi càng say đắm em hơn.
“ Em nghĩ nên giao lại mọi vấn đề này cho cảnh sát tuy nhiên anh thực sự rất giỏi về điều huyền bí. Đúng không Nii-sama”
“ Đúng vậy. Anh đã khá quen với những điều đó rồi”
Tôi gật đầu khi đang nhâm nhi ly café ngọt ngào được pha bởi em gái mình.
“ Em đang nghỉ rằng Yumie có thể đã bỏ nhà sau giờ tan trường…Erm…vì thế…”
“Hmm?”
“ Vì vậy, em đã tự hỏi… Anh thường làm gì sau giờ tan học vậy Nii-sama?”
Em ấy nhìn tôi vời ánh mắt ngượng ngùng được che dấu bởi hàng lông mi ấy, tôi ước rằng chỉ có mình tôi mới được đặc ân ấy không ai khác trên thế giới này có được.
Dường như em ấy muốn nói với tôi, ‘Em không cảm thấy an toàn Nii-sama, hãy luôn luôn bên cạnh và bảo vệ em nhé’.
Là một anh trai, tôi không cần giấc mơ nào khác thế này như vậy là đặc ân quá lớn với tôi rồi.
“ Tất nhiên rồi, không có vấn đề gì cả. Anh sẽ theo em tới bất kỳ nơi nào, Shigure!”
“ Erm… Anh phóng đại quá đấy Nii-sama…”
Khuông mặt đỏ bừng của em ấy thật đáng yêu quá.
Không có gì tôi sẽ không làm cho em gái tôi. Và cho ‘em’
“Ah, đúng rồi… Anh sẽ cố gắng hỏi Ayase để biết thêm chi tiết về những truyền thuyết"
“Là Kitasenju-san đúng không? Có lẽ nó cách tốt nhất Nii-sama”
“Yeah! Vì thế đừng lo lắng nữa Shigure, em có thể hoàn toàn tin tưởng vào anh trai của mình!”
Tôi vừa nói vừa đấm lên ngực mình.
“Fufu! Đó là Nii-sama của em, người không thể uống café khi không có nhiều đường”
Shigure cười khúc khích nhưng tôi biết rằng em ấy đang cố giấu sự quan tâm của em ấy cho người bạn của mình.
Tôi tự nhủ với bản thân sẽ cố gắng hết sức mình để làm cô ấy hạnh phúc trở lại.