“Nhưng kể cả khi mình đã có được một cuộc sống đặc biệt...thực sự thấy tội lỗi quá.”
“Cậu đang lẩm bẩm cái gì vậy Sieg? Nhìn này, hôm nay hãy sẵn sàng cho cuộc thi khác.”
Từ chỗ ngồi trong góc lớp, trái ngược với màu trắng của tuyết hôm đó, tôi nhìn ánh sáng sáng mặt trời chiếu thẳng xuống sân trường trong khi thì thầm với bản thân mình. Trước khi tôi kịp nhận ra, Anja đã đến bên cạnh.
Chết thật. Tôi đã đinh ninh sẽ không ai nghe thấy mấy tiếng thì thầm ấy, nhưng cô ấy luôn hướng về phía tôi, nên có lẽ đã nghe thấy rồi.
“...Cậu đã nghe tớ nói gì không?”
“Không gì cả? Nhưng nếu muốn không ai nghe tốt hơn hết là không nói gì.”
“..Cậu đúng đấy nhỉ. Im lặng là vàng mà…”
Hiện tại, chúng tôi mười một tuổi. Năm cuối của bậc tiểu học.
Không thể tin được là cuộc thi giữa chúng tôi vân tiếp diễn, mặc dù có cảm giác như cô ấy chỉ tấn công tôi từ một phía.
Bài thi viết, thực hành ma thuật, mấy bài tập ngoại khóa...Tóm lại, cô ấy luôn thách thức tôi, và luôn kết thúc với sự thất bại.
Mà hẳn là vậy rồi. Đối với người trưởng thành, mớ bài thi cấp tiểu học này, ai cũng đạt được 100 cả thôi. Chỉ là chưa tới lúc đối mặt với thứ nhỏ nhất khiến tôi có khả năng thua cuộc.
Kiếp trước, tôi đã luôn ao ước là một người đặc biệt, kiếp này tôi luôn luôn chiến thắng, dù vậy, cảm giác tội lỗi lại cứ dâng lên mỗi khi nhìn thấy biểu cảm của cô ấy lúc thua cuộc.
Xét đến cùng, kết quả này đến từ một trải nghiệm đặc biệt được gọi là tái sinh, và, tất nhiên, không đến từ nỗ lực và khả năng của tôi. Cô ấy thì tin và khả năng của bản thân và nỗ lực hết mình, liệu có hiển nhiên không khi tôi cảm thấy tội lỗi? Hay nó có nghĩa là tâm lý tôi vẫn bình thường?
“Thần linh ơi! Nghiêm túc đấy à? Lại 100 nữa? Làm thế nào mà tớ thắng được chứ? Không công bằng! Cậu không công bằng, Sieg!”
Lại sắp khóc rồi.
Nói rõ ràng nhé, cô ấy thực sự là một thiên tài và có đạo đức tốt. Chắc chắn, cô ấy là một mẫu người tài giỏi, và tôi, một người bình thường sẽ không bao giờ có thể so với cô ấy.
Nếu mọi chuyện cứ tiếp tục thế này, cô ấy sẽ vào một trường cấp 3 danh tiếng, tốt nghiệp một trường đại học top đầu, và vào làm cho một công ty tuyệt vời. Cô ấy sở hữu một tài năng lộng lẫy khiến đau đớn một cách rõ ràng kể cả bây giờ.
Nhưng, ‘một người bình thường khi bước qua tuổi 20’, chuyện đó sẽ không xảy ra nếu cô ấy tiếp tục nỗ lực ngày qua ngày.
Để làm dịu cô gái đang hờn dỗi này, tôi đưa cô mấy viên kẹo mua lúc trước.
Xem như đó là hình phạt dành cho chiến thắng, và để mua được chúng, tôi tốn nhiều tiền trong cái quỹ nho nhỏ của một đứa trẻ lắm đấy.
Mà vui lắm nhé, tôi phải tính đến sở thích đi kèm với xúc cảm đặc biệt đến cùng với thời gian trong năm và cả hàng hóa giới hạn, phải hiểu cả phức cảm trong trái tim phụ nữ để mua cho đúng, xoa dịu cô bé đúng là cả một thách thức. Nếu tôi mà chọn sai, tôi sẽ phải nhìn gương mặt buồn bã của cô bé suốt cả ngày còn lại.
Mặc dù thường ngày Anja cực ngầu, cô bé bùng nổ bất cứ khi nào tôi có mặt, luôn bất mãn nếu thua cuộc, liên tục thách thức và để cho cảm xúc dẫn dắt với một đống kẹo.
Hiểu được cảm xúc của phân nửa thế giới thật sự khó khăn.
-----
“Ư...vậy là cậu đạt được 100 lần này…..”
Giữ bài kiểm tra của cô ấy như mọi khi, Anja đang phiền muộn với gương mặt đỏ bừng và nghiến răng.
Cô giá này đã thay đổi một chút sau vài năm.
Mái tóc ngắn ngang cổ giờ đã chạm tới vai.
Mặc dù chỉ một chút thôi, cổ đã nữ tính hơn trước.
Trên hết, trang phục đã thay đổi. Từ thường phục chuyển thành đồng phục, nghĩa là chúng tôi đã là học sinh sơ trung. Và như một lời nguyền, Anja và tôi vào chung một trường.
Mà hai học sinh đứng nhất và nhì cùng vào một trường tư hàng đầu cũng là điều tự nhiên.
Hơn cả thế, đã sống 28 năm và nhận một mức lương bình thường, việc vào học một trường tư khiến tôi thấy có lỗi với bố mẹ mình. Xem xét học phí và thu nhập hàng năm trong quá khứ, nó khiến tôi hơi chóng mặt một chút.
“Một đứa trẻ không nên lo nghĩ về những chuyện như vậy.”
Bố mẹ tôi đã nói thế khi nghe tôi nói trường công bình thường cũng được. Và thật tình cờ khi Anja cũng đòi học trường công, thế là tôi chẳng còn lựa chọn nào.
Tôi cảm thấy có lỗi với bố mẹ, nhưng tôi không thể để một thiên tài như cô bé chết dần chết mòn ở trường công chỉ vì tôi được.
Quyết định kiếm một công việc làm thêm, nhưng khi tôi đang tự hỏi nơi nào sẽ chứa chấp một đứa trẻ sơ trung, tôi đạt 97 điểm trong kì kiểm tra đầu tiên.
Kể cả 28 năm cuộc đời, đạt 100 điểm mà không học vẫn là bất khả thi. Nó khiến tôi suy nghĩ về sự khác biệt giữa tiểu học và sơ trung.
“Fufufu! Pháo đài cuối cùng cũng sụp đổ! Cái ngày tớ dành chiến thắng từ cậu không còn xa nữa!”
Cô bé lớn tiếng tuyên bố với đôi mắt ngấn lệ.
89 điểm, từ góc nhìn của cô ấy, đó chắc chắn là sự ô nhục. Đây là trường dự bị, dĩ nhiên bài kiểm tra khó hơn bình thường, và tôi nghĩ điểm số đó chấp nhận được, nhưng nó chỉ cho thấy cả hai chúng tôi đã không chú trọng vào việc học. Dù vậy, cô ấy vẫn đứng thứ hai toàn khối
Sau đấy, bằng cách nào đó, tôi đã kiếm được việc và trở về học hành nghiêm chỉnh.
“Ư...vậy là câu lại đạt 100 điểm lần nữa..”
Và câu nói của cô ấy là điều đầu tiên thông báo rằng tôi đã làm được.
Nếu tôi học hành chăm chỉ, có vẻ như 28 năm cuộc đời không hề lãnh phí.
“Sieg, chính xác thì cậu học như nào vậy? Cậu làm thêm, kiếm tiền, và vẫn đạt 100 điểm….cậu không ăn gian đấy chứ…?”
“...”
Tớ đã ăn gian. Một trò gian lận khó tin nhất mà cậu từng nghe, nhưng làm sao tớ nói được chứ.
Anja đấm vào ngực tôi, mà gần như chả có lực mấy.
Lần này thì cô ấy được 93. Dĩ nhiên thì cô ấy đứng thứ hai, nhưng việc nỗ lực hết sức chỉ đem lại 4 điểm khiến cô ấy thất vọng một chút.
Nếu để tôi nói thì, thế là nhiều rồi đấy, đây là trường dự bị cơ mà. So với ngôi trường bình thường mà tôi học trong tiền kiếp, thì bài kiểm tra ở đây có vẻ khó hơn nhiều. Với điều đó, 94 điểm thì cô bé nên thấy tự hào về bản thân, nhưng có lẽ vì tôi đạt 100 cũng nên.
Tôi lấy ra một ít kẹo mới.
“...mẹo ở đây là, điều đầu tiên cậu cần làm là nắm phần bản chất. Mọi thứ đều dựa trên những điều cơ bản, và tất thảy những bài học mà cậu được dạy phát triển từ..”
“A A A! Chờ đã! Dừng lại! Nghĩ một giây đi, đừng! Không tốt đâu! Đừng có nói cho tớ cái gì cả!”
Anja xoay người trong khi tránh xa khỏi tôi.
“Tớ sẽ không nhận trợ giúp từ kẻ địch đâu!”
Cô ấy nói như vậy và đi thẳng một mạch từ lớp học về nhà.
Ngạc nhiên, tôi chìm vào khoảng lặng trước khi chuẩn bị làm thêm.
-------
“...Dạy tớ học đi…”
Anja lao tới bàn tôi và lầm bầm yếu ớt. Mặt cô bé đỏ bừng, chịu đựng sự xấu hổ, xoay mặt đi một chút để không nhìn vào mắt tôi khi nói rằng muốn tôi dạy cho cô bé.
Đó là một bài kiểm tra lớn.
Với 28 năm cuộc đời, tôi chỉ suýt soát duy trì điểm tốt đa ở tất cả các môn học. Liệu tôi có phải là người để nói chuyện không, tôi không biết, nhưng tôi đã học hành khá chăm chỉ.
Không có gì đnags ngạc nhiên chuyện Anja đứng thứ hai với 750 điểm cho 8 môn.
Đó là điểm số thỏa đáng, nhưng với Anja, rõ ràng, điều đó không đáng mừng.
Có vẻ khoảng cách 50 điểm so với tôi khó để cô bé chấp nhận, sau này khi hỏi lại, có vẻ như bỏ qua việc cạnh tranh với tôi, cô bé cảm thấy bài thi là một sự thất bại. Đó là bài kiểm tra đặc biệt khó, nên tôi không nghĩ có thể giúp gì cho điểm số của cô bé, kẻ cả vậy, đây là lần đầu tiên cô bé phiền muộn vì việc gì đó mà không có liên hệ tới tôi.
Đặt tự tôn bản thân sang một bên và tới học hỏi từ tôi.
Suốt 7 năm quen biết, đây là lần đầu tiên.
Người run nhẹ, đỏ mặt, khi nhìn từ bên cạnh, tôi thực sự có thể cảm nhận được sự quyết tâm và nhịp tim cô bé.
“...Được rồi. Tớ sẽ giúp.”
Trả lời ngắn gọn, xúc tích.
Tôi đặt chiếc ghế phía đối diện và đặt cô gái cứng đầu ngồi xuống đó.
Để cô ấy chờ thì khá đáng thương nên chúng tôi bắt đầu ngay. Với tính cách của mình, cô bé sẽ nhanh chóng
Dĩ nhiên, ở một bên bàn, tôi để những viên kẹo đã chuẩn bị.
“Tớ đã nói từ trước, quan trọng là nắm được bản chất vấn đề. Mọi thứ đều dựa trên cơ sở vấn đề, và mọi thứ mà cậu được dạy phát triển dựa trên bản chất.”
“...Phát triển?”
“Ừ. Đừng chú tâm vào việc học thuộc lòng từ đầu tới cuối, trước hết cậu cần nắm rõ bản chất vấn đề. Từ đó, cậu học dựa trên sự phát triển của vấn đề.
Lấy ví dụ, lịch sử đi...phải rồi, sự kiện quan trọng nhất trong bài kiểm tra lần này là trận chiến Lesvokis. Ảnh hưởng của cuộc chiến đó kéo theo cả lịch sử theo sau. Và các sự kiện trước đó thường là nguyên nhân, các yếu tố dẫn đến trận chiến Lesvokis. Phần lớn thời đại xoay quanh cuộc chiến ở trung tâm của nó, không chỉ là lịch sử của đất nước này, nó còn ảnh hưởng đến các quốc gia khác.
Nếu cậu nghĩ về ảnh hưởng của thời đại từ trước tới sau, hãy nghĩ đến việc kết nối chúng, và học các sự kiện liên kết ấy, nó khiến việc sắp xếp suy nghĩ của cậu theo thứ tự dễ dàng hơn, và nâng cao hiểu biết của cậu chỉ từ việc đọc tài liệu…”
“Kết nối..?”
“Phải, kết nối.”
Khi cô bé run rẩy, Anja hoàn toàn nhập tâm vào thứ gì đó, và chỉ với một vài gợi ý nhỏ, cô bé bước vào chế độ học tập. Với gương mặt nghiêm túc, cô bé lắng nghe những lời của tôi.
***TL: ngưng lại đi 2 bạn trẻ, dịch đống kiến thức của hai bạn mình mệt quá.
“Với các môn khác cũng tương tự.
Đối với toán, điều quan trọng là các công thức. Điều cơ bản là tư duy được định hình từ các công thức như một cơ sở, các công thức và vận dụng khác được thiết lập xung quanh những nền móng đó. Khi cậu gặp rắc rối bởi bài toán nào đó, trước hết, thử xem xét lại cơ sở và cố gắng xác định mục tiêu.
Mục tiêu tồn tại trong cơ sở, và để đạt được nó, cậu cần làm những bước nào, và cậu cần những giá trị gì? Và rồi suy nghĩ vè chúng.”
“...Cơ sở?”
“Ừ, cơ sở. Cho tớ xem cậu sai cái gì trong bài kiểm tra được chứ?”
Chúng tôi học hành chăm chú ở góc phòng, và khi mặt trời lặn, đến tận lúc giáo viên nhắc nhở, chúng tôi không có ý định ra về.
Trước khi tôi nhận ra, mặt trời đã gần như biến mất sau đường chân trời, nhuộm lớp học trong màu đỏ thẫm trong ánh sáng cuối cùng.
“Sieg...cậu dạy giỏi thật đấy.”
Mái tóc xanh nhạt của cô bé đổi sang màu ấm nóng.